Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 51: Các mỹ nhân, vui không?

Lai Tự Viễn Phương

05/07/2016

Đàm phán của Tống Mặc và Gerrees coi như thuật lợi. Tinh linh có lực tương tác trời sinh với đại tự nhiên, trồng rau củ trái cây trái mùa gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề.

Tống Mặc không phải không biết trồng trong nhà kính, nhưng một là y không gom đủ vật liệu, hai là trong tay y không có hạt giống, ba là, y quả thật không phải học khoa nghiên cứu nông nghiệp, trong lãnh địa cũng không có nhân tài thế này.

Đàm binh trên giấy và hành động thực tế hoàn toàn là hai chuyện, nếu không, cũng sẽ không xuất hiện nhân vật kiểu ‘não gấu’ như Triệu Quát. (Nhân vật trong Tam Quốc Chí, giỏi binh pháp trên giấy nhưng không hiểu vận dụng)

Tống Mặc chỉ liệt ra hai loại trên giấy, nho và mía.

Nho dùng để ủ rượu, mía dùng để chế đường. Bất luận làm loại rượu trái cây nào, đường cũng là thứ tất yếu không thể thiếu. Công nghệ chế đường đỉnh cao trên đại lục Quang Minh bị tinh linh độc chiếm, chỉ có rất ít quốc gia nhân loại mới có công thợ hiểu cách tạo đường, đường xám mà những công thợ này tạo ra, còn mang theo chút vị đắng mặn chát, hoàn toàn không thể so sánh với đường trắng mà tinh linh tạo ra.

Không phải không ai thử dùng mật ong thay thế đường, nhưng ong mật trên đại lục Quang Minh, còn hung hãn hơn cả ong bắp cày trên địa cầu. Người dám đánh chủ ý với tổ ong, đều bị đốt thành Thích Ca Mâu Ni. Nếu xui xẻo hơn, thì trực tiếp bị độc ong đưa đi gặp thần Quang Minh.

Việc này dẫn tới giá đường luôn cao không giảm.

Khi Tống Mặc biết, giá một túi đường trắng nhỏ, gần như cùng giá với kim tệ cùng chất lượng, con mắt xém chút rớt xuống đất.

Lũng đoạn sản xuất đường, lũng đoạn rượu trái cây, mọe, khó trách tinh linh ai cũng giàu chảy mỡ!

Tống Mặc lại lần nữa nảy sinh tâm lý thù giàu nghiêm trọng, y hận lũng đoạn!

Là một giai cấp thống trị nghèo túng có liên hệ mật thiết với giai cấp vô sản, Tống Mặc quả quyết khiêu chiến với lũng đoạn. Xx đã dạy cho chúng ta, người to gan cỡ nào thì sẽ có tài sản cỡ đó! Ủ rượu, sản xuất đường, ông đều phải làm!

Gerrees nhìn Tống Mặc siết chặt nắm tay, gương mặt dữ tợn, rõ ràng đã xuất thần, nói: “Lãnh chủ đại nhân, ngươi có nghe không?”

“A? À! Đang nghe.”

Gerrees tựa vào lưng ghế, lật xem khế ước Tống Mặc đã viết sẵn, khác với sự biếng nhác nhàn nhã của Rhys, cho dù đã không còn phòng bị, nhưng tinh linh tóc vàng vẫn nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Tống Mặc lắc đầu, sao y lại nghĩ tới mấy thứ này, chừng nào bị sét đánh lần nữa mới nghĩ tới chuyện ‘xâm phạm’ tinh linh từng bị y lột quần này.

Chỉnh lại mũ giáp hơi nghiêng do y lắc đầu, mọe, lột quần cũng không thể nghĩ!

Tống Mặc lại động một chút, áo giáp vang lên tiếng kim loại ma sát chói tai.

Gerrees nhịn không được nhíu mày, nhưng cái gì cũng không nói. Xem xong điều cuối cùng cũng khế ước, ngẩng đầu nhìn Tống Mặc: “Thứ ngươi muốn, ta có thể cho ngươi. Nhưng, ngươi dùng cái gì để trao đổi? Trong đây không có viết ra.”

Tống Mặc dứt khoát tháo mũ xuống, đặt trên chân, nhìn Gerrees, nghiêm túc nói: “Giá do ngươi đưa ra, chỉ cần đừng quá mức, thì ta có thể tiếp nhận.”

“Ừm.” Gerrees gật đầu, tựa hồ rất vừa lòng với thái độ của Tống Mặc.

Tống Mặc thở phào một hơi, từng có mấy lần giao thiệp với Gerrees, y đã có hiểu biết nhất định với tính cách của tinh linh này, đối với những tinh linh mặt cứng tâm lạnh lại không nói đạo lý, kẹo và roi đều hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể cẩn thận cẩn trọng vuốt lông. Vừa vuốt, vừa phải đề phòng cái tên bị vuốt bất cứ lúc nào cũng sẽ quay đầu lại cắn mình một phát.

Gerrees bắt chéo hai tay lên chân, trầm ngâm một chút, mở miệng: “Điều kiện của ta rất đơn giản…”

Nằm ngoài dự liệu của Tống Mặc, điều kiện Gerrees đưa ra quả thật rất đơn giản, hắn chỉ yêu cầu ở lại Grilan. Ngay cả vấn đề khoai tây, cũng không còn xoắn lấy nữa.

“Không vấn đề.” Tống Mặc vỗ ngực bảo đảm: “Bắt đầu từ khi khế ước này đạt thành, ngươi chính là khách được Grilan hoan nghênh nhất.”

“Khách được hoan nghênh nhất?” Trong đôi mắt xanh lục của Gerrees vụt qua một tia khó hiểu, tiếp theo nhìn cửa phòng, khóe môi chậm rãi cong lên, lúc này, băng tuyết tan ra, trăm hoa đua nở, Tống Mặc như ngửi được khí tức của mùa xuân.

Trong đôi mắt màu xanh lục không có cứng chắc đóng băng, mà hóa thành một rãnh nước xanh lục, trong vắt thấy đáy.



Nhìn thấy nụ cười của Gerrees, Tống Mặc đờ người một chút. Tinh linh này, thật sự rất xinh đẹp. Không phải là thích hay ghét, Tống Mặc chỉ cảm thấy như thế. Giống như y luôn nghĩ muốn dùng súng bắn nát đầu Rhys mỗi khi hắn giở trò lưu manh, nhưng lại không phủ nhận, Rhys Myers có một tướng mạo không thể chê bai.

Khi Tống Mặc sững sờ, Gerrees đặt tay lên mu bàn tay Tống Mặc, nhiệt độ xa lạ khiến Tống Mặc thoáng chốc tỉnh táo, “Gerrees?”

“Ký kết khế ước.”

Gerrees hơi khép đôi mắt xanh lục lại, đôi môi màu hồng phấn, ngâm nga ngôn ngữ Tống Mặc không hiểu. Mang theo quy luật kỳ diệu, giống như tiếng ca thuộc về đại tự nhiên.

Theo âm thanh của Gerrees, một hoa văn hình lá xanh dài mảnh, xuất hiện trên mu bàn tay Tống Mặc.

“Cái này?”

“Khế ước.”

Gerrees nghiêng đầu, vén tóc dài bên tai, có thể thấy, sau lỗ tai dài nhòn nhọn, có một vùng hoa văn màu lục, lá xanh trên mu bàn tay Tống Mặc hoàn toàn tương tự với những hoa văn này.

“Khế ước của tinh linh, khác với nhân loại.” Gerrees cầm bút lên, viết lên yêu cầu mình đưa ra trên cuối khế ước Tống Mặc đã soạn, sau đó ký tên mình lên, “Sau khi khế ước kết thúc, những hoa văn này sẽ tự động biết mất khỏi tay ngươi.”

“Vậy sao?”

Tống Mặc nâng tay lên, nhìn kỹ hoa văn trên mu bàn tay mình, sao y lại cảm thấy, mình giống như nhị sư huynh (Trư Bát Giới) bị đóng dấu lên vậy? Ý nghĩ chợt chuyển, rận nhiều rồi không sợ ngứa, dù sao trên người y đã có chú văn của Rhys, hiện tại lại thêm một chiếc lá, cũng không tính là gì. Lại nói dấu đã đóng rồi, muốn hối hận cũng không thể.

Tống Mặc ôm mũ đầu, cầm khế ước rời khỏi phòng Gerrees. Vừa mới ra khỏi phòng, thì lại thấy Rhys Myers đứng tựa vào tường.

“Rhys, sao ngươi lại ở đây?”

Rhys không trả lời câu hỏi của Tống Mặc, mà đột nhiên kéo tay phải của Tống Mặc lên, nhìn hoa văn màu xanh lục trên mu bàn tay, trong con mắt biển xanh vụt qua một tia đỏ.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Rhys cúi đầu, đặt một nụ hôn trên mu bàn tay Tống Mặc, “Thân ái, ta chỉ là muốn gặp ngươi thôi.”

Câu này lại lần nữa khiến da ga da vịt toàn thân Tống Mặc dựng đứng lên.

“Thân ái, lẽ nào ngươi không muốn nói gì hay sao?”

Tống Mặc thở dài, dứt khoát túm tóc dài của Rhys, ngẩng đầu lên, hôn một cái lên mặt Rhys, lại lấy từ trong ngực ra một cuốn tiểu x thư vừa mới ra lò, đập lên người Rhys, ngoài cười trong không cười nói: “Ta thân ái của ngươi hiện tại có chuyện cần giúp, ngươi về phòng nghiên cứu chân lý của nghệ thuật đi.”

Rhys kìm lòng không đậu sờ nơi vừa được Tống Mặc hôn, hình như, đây là lần đầu tiên Tống Mặc chủ động hôn hắn?

Tống Mặc đã quay người đi, biểu cảm thoáng chốc đã trở nên vô cùng hung hãn, mọe, ông vì kiếm tiền nuôi gia đình, đã bắt đầu hy sinh nhan sắc rồi! Nếu còn không để cho y được phát tài giàu có, thì thật là thiên lý khó dung nha!

Công tước Nelson đang đi tới, bị biểu tình hung ác của Tống Mặc dọa dựng tóc gáy, lập tức dán sát vào tường cos vách tường. Ngặc nỗi Tống Mặc căn bản không định buông tha cho hắn, đi tới cạnh công tước Nelson, kéo cổ áo hắn, “Không đến phòng nhỏ vẽ tranh trả nợ, còn chạy loạn cái gì?”

Công tước Nelson lệ rơi đầy mặc bị Tống Mặc xách cổ áo tha đi, trên đường để lại vệt kéo lê thật dài.

Rhys đứng tại chỗ, cho tới khi bóng lưng Tống Mặc biết mất ở ngã rẽ cầu thang, mới mở miệng nói: “Tinh linh, ta từng cảnh cáo ngươi, cách xa y một chút.”

Nói xong, một hàng phù văn màu đen xuất hiện trước mặt Rhys, phù văn uốn khúc thành một lọn gió màu đen, bao quanh tay phải của Rhys, gió đen tan đi, một cây trường cung màu đen quấn hoa văn vàng xuất hiện trong tay Rhys.



Gerrees tránh khỏi mũi tên màu đen vừa vụt qua, trở người chạm đất, hai tay đã nắm chặt hai thanh trường đao sắc bén khảm bảo thạch xanh, đao vung ngang, đôi mắt màu lục vụt qua một tia sắc nhọn: “Ma tộc dơ bẩn, ta phải đưa ngươi về địa ngục!”

“Hử?” Rhys nhướng một bên mày, trường cung trong tay bắt đầu uốn khúc, hóa thành một thanh trọng kiếm màu đen.

“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không, con của Lục sâm lâm, Gerrees Emeg! (Lục sâm lâm: rừng Xanh)

Tống Mặc ném Nelson về lại phòng nhỏ, giao cho các địa tinh, quay người về phòng thay bộ áo giáp này, ngồi trước bàn, viết một phong thư ngắn cho tổng dốc Saivans của hành tỉnh tây bắc.

Pháo cối anh em người lùn chế tạo cần lượng lớn khoáng thạch, chế tạo thành ngầm cũng cần một lượng vật liệu lớn, hạt giống vụ xuân năm tới của lãnh dân không cần phải lo nữa, nhưng mục đích của Tống Mặc không chỉ đơn giản là duy trì no ấm ọi người, Nelson tới đây, khiến Tống Mặc có một suy nghĩ lớn gan.

Công tước của vương quốc Chisa, đệ đệ của quốc vương, người thừa kế vương vị thứ ba. Cho dù phần lớn thời gian hắn đều dùng để cùng các tẩu tử dung mạo như hoa của mình hoa tiền nguyệt hạ, phong hoa tuyết nguyệt, cũng không có nghĩa là hắn chính là đồ bị thịt từ đầu tới đuôi. Ít nhất trong chuyện em gái, hắn vẫn có thủ đoạn hơn là đám người Harold cướp là thất bại, thất bại xong lại cướp kia nhiều.

Chisa, Grilan, hành tỉnh tây bắc…

Tống Mặc viết xong bức thư, xem lại một lượt từ đầu tới cuối, nội dung trong thư rất bình thường, người không biết nội tình chỉ cho rằng đây là một phong thư thăm hỏi của một lãnh chủ nghèo túng từng được Saivans thuê, nhưng Tống Mặc xác định, Saivans sẽ nhìn ra được những thứ khác từ đây.

Chẳng hạn, các chu nho đã làm ra bản khắc in ấn rồi, lượng cung ứng tiểu x thư đã bước lên bậc thềm mới.

Còn về chuyện hạ thủ với Chisa, Tống Mặc không lập tức nhắc tới, nhưng y tin, thật sự tới ngày đó, Saivans tuyệt đối sẽ không bỏ qua miếng thịt béo đã đưa tới miệng.

Tống Mặc bỏ thư vào phong bì, vừa dùng xi phong lại, thì nghe thấy một tiếng vang lớn, hình như cả căn nhà đang dao động.

Động đất?!

Tống Mặc lập tức nghĩ tới việc chui xuống gầm bàn, nhưng cửa phòng lại bị lão quản gia mở ra, “Lãnh chủ đại nhân, không tốt rồi, đánh nhau rồi!”

“Quản gia, ông nói gì?”

Tống Mặc vừa nói xong, tiếp theo lại vang lên một tiếng ầm, cả vách tường đột nhiên sụp suống, lộ ra một lỗ lớn, cũng để cho Tống Mặc nhìn rõ được Rhys và Gerrees bay giữa trời, đang đánh nhau náo nhiệt bên ngoài.

“Lãnh chủ đại nhân, chính là bọn họ đã đánh nhau rồi.”

“Ta thấy rồi.” Tống Mặc vẻ mặt bình tĩnh, âm thanh cũng không có chút nhấp nhô nào, quay người đi tới cửa, mở cửa, lập tức, vỏ tường ào ào trút xuống người y.

Tống Mặc câm nín đứng một hồi, vuốt bụi bặm trên mặt, bước nhanh ra ngoài, sau lưng Tống Mặc, lão John tựa hồ có thể nhìn thấy đỉnh đầu lãnh chủ đại nhân bốc khí đen.

Mười lăm phút sau, Tống Mặc dẫn ba tùy tùng đứng trước cửa lớn phủ lãnh chủ, bên cạnh, là pháo cối Rhys làm ra trước đó. Đạn pháo vẫn còn chưa chế ra, nhưng trên ống pháo lại có một hàng chú văn màu đen.

Tống Mặc híp mắt nhìn Rhys và Gerrees, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, điều chỉnh góc độ họng pháo, nhắm vào hai kẻ đang đánh nhau, nổ oành một cái!

Dỡ nhà y một lần không đủ, lại dỡ lần thứ hai, muốn y phá nhà dời đi luôn sao?!

Chùm sáng màu trắng chói mắt mang theo nhiệt độ như lửa nóng vụt qua giữa trời, nổ oành, âm vang thật lớn.

Rhys và Gerrees đồng thời dừng lại, vẻ mặt kỳ dị nhìn Tống Mặc đang ngửa đầu liếc họ. Tống Mặc cười híp mắt vẫy tay với hai người đó, “Ồ, các mỹ nhân, vui không?”

Nói xong, lại một phát.

Đệch bà nó! Hổ không phát uy, xem y là mèo Garfield?! Nổ không chết các ngươi cũng phải cho các ngươi rớt một tầng da!

Tống đại lãnh chủ rất tức giận, hậu quả đặc biệt rất nghiêm trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook