Chương 50: Làm ăn với tinh linh.
Lai Tự Viễn Phương
04/07/2016
“Nếu nhân loại này biết diện mạo thật của ngươi, ngươi cảm thấy, y sẽ làm gì?”
“Đó không phải việc ngươi nên quan tâm.”
“…”
Gerrees đi rồi, Rhys lặng lẽ nhìn Tống Mặc một cái, đôi mắt màu máu đỏ dần hồi phục lại màu lam sâu thẳm, nhẹ vén tóc trước trán Tống Mặc, cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên trán y.
“Ngủ ngon, thân ái.”
Sau khi cửa đóng lại, trong phòng hồi phục yên tĩnh. Trong bóng tối, Tống Mặc vốn nên ngủ say vì cấm chú, lại chậm rãi mở hai mắt ra.
Sáng sớm hôm sau, lão quản gia John dẫn thị nữ gõ cửa phòng ngủ của lãnh chủ, thì thấy Tống Mặc ngồi trên giường, mang hai con mắt quầng thâm, nhãn thần hung ác, ánh mắt đờ đẫn.
Hai từ hình dung này hoàn toàn không thể nào đồng thời xuất hiện, nhưng Tống Mặc giờ này phút này, lại thể hiện hung ác và đờ đẫn một cách lâm ly tận mạng.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?” Lẽ nào, tối qua ăn nhiều quá, nên chướng bụng?
Tống Mặc xoa xoa góc trán đang ẩn ẩn đau, y còn có thể bị sao chứ? Ngủ được nửa đêm, hai cái tên không mời mà tới huênh hoang xông vào phòng ngủ của y, tự cho là thông minh đối thoại ‘độ sâu cao’, vừa là chú ngữ, vừa là linh hồn, vừa là gì đó gì đó. Có thể ngủ được mới lạ!
Họ cho rằng một kẻ từng bị sét đánh, đầu óc thiên phú dị bẩm này chỉ một chú ngữ là có thể ru ngủ được sao?
Thống khổ là, y không chỉ không thể lấy súng dưới gối pằng pằng hai kẻ này, còn phải giả vờ tiếp tục ngủ, may là diễn xuất tốt, không bị phát hiện đang giả ngủ, nếu không, khẳng định sẽ có phiền phức không nhỏ. Kinh nghiệm lịch sử cho y biết, biết quá nhiều, luôn luôn không có kết cục tốt. Trừ các kiểu chết, chính là các kiểu chết.
Thế giới tốt đẹp như thế, không khí trong lành như thế, cuộc sống vừa mới bước vào quỹ đạo, Tống Mặc không muốn lại chết lần nữa.
Quay đầu nhìn cửa sổ có song sắt, xem ra, song sắt gì đó đã không còn tác dụng, y nhất định phải trang bị cửa chống trộm! Cửa chống trộm còn không đủ, y phải học tập quan chính vụ thành Cary bị mình viếng thăm kia, thiết kế cơ quan trong phòng ngủ.
Ai còn dám nửa đêm chạy vào phòng của y, thì phập phập chết hết luôn!
“Quản gia.”
“Ngài có gì phân phó? Lãnh chủ đại nhân.”
“Gắn cho ta mười cái khóa cửa, lại bảo địa tinh và chu nho thiết kế cơ quan ở mỗi góc trong phòng ta, đặc biệt là đỉnh giường, hàn lồng sắt lên!”
Khóa, cơ quan, lồng sắt?
Tống Mặc cài xong nút áo, quay đầu nhìn lão John: “Thế nào, có vấn đề sao?”
“Tôi có thể hỏi một chút, đại nhân tại sao phải làm như thế không?”
Tống Mặc hít sâu một hơi, “Quản gia, ta chỉ là, muốn ngủ ngon. Không hy vọng nửa đêm có người tới quấy rầy.”
Muốn ngủ ngon? Không hy vọng nửa đêm có người tới quấy rầy?
Lão quản gia John kinh ngạc nhìn Tống Mặc, lẽ nào, có người gan lớn bằng trời, dám nửa đêm chơi trò tập kích lãnh chủ?!
Lão John siết chặt nắm tay, thân là quản gia trung thành nhất của nhà Grilan, ông tuyệt đối không thể dung thứ chuyện này tiếp tục phát sinh!
“Lãnh chủ đại nhân, chuyện này cứ giao cho quản gia trung thành của ngài! Bất cứ tên nào dám to gan quấy nhiễu ngài, tôi bảo đảm, sẽ cho hắn có đi không về!”
“Quản gia, ta xem trọng ông!”
“Đây là vinh hạnh của tôi, lãnh chủ đại nhân.”
Ăn sáng xong, Tống Mặc gọi Rode tới, cùng đi vào kho cất khoai tây. Vì mối làm ăn này, Rode quả thật đã bỏ tiền vốn khẩm, trong kho chất đầy khoai tây to to nhỏ nhỏ, Tống Mặc còn nhìn thấy một đống khoai môn, trong đống khoai môn còn có vài củ khoai lang.
Rode nói, cái này ngẫu nhiên phát hiện trong lúc tìm khoai môn. Tống Mặc từng vẽ cho hắn xem nhìn dáng khoai môn và khoai lang, nên hắn dứt khoát đào luôn về.
Có lẽ là vấn đề cất trữ, một phần khoai tây đã bắt đầu mọc mầm.
“Lãnh chủ đại nhân, ta đã tìm được khoai tây cho ngài, ngài nhất định phải thực hiện lời hứa của mình.”
Rode nói có hơi sượng cứng, lúc này tâm tình Tống Mặc rất tốt, không tính toán với hắn, cong người cầm một củ khoai tây đã mọc mầm lên, chỉ vào mầm xanh trên khoai tây, nói: “Cách trồng loại khoai tây này, thật ra rất đơn giản…”
Tống Mặc giải thích đại khái với Rode về quá trình trồng khoai tây, loại cây trồng này sở dĩ vẫn luôn bị tinh linh độc chiếm, Tống Mặc đoán, một là vì ‘hạt giống’ khoai tây rất đặc biệt, hai là không ai sẽ nghĩ rằng, lương thực sinh trưởng dưới đất.
Rode cầm một củ khoai tây mọc mầm khác lên, nhìn mầm xanh vừa mới nhú ra trên khoai tây, vẫn là vẻ mặt nghi ngờ.
Cắt miếng, rồi trồng?
Hạt giống cắt ra, còn có thể sống sót sao?
Tống Mặc dứt khoát cho Rode biết, nếu không tin, có thể tạm thời ở lại Grilan, tận mắt nhìn thử y làm sao trồng những củ khoai tây này lên.
“Đương nhiên, ở lại đây, phí nhà ở và phí ăn uống phải tính riêng.”
Rode nhanh chóng đáp ứng điều kiện của Tống Mặc, bất luận thế nào, có thể học được cách trồng khoai tây, đối với người lùn mà nói, cũng là một chuyện cực kỳ có lợi. Không ai để ý lương thực nhiều quá, tuy cuộc sống của phần lớn người lùn đều rất tốt, nhưng hộ nghèo khổ không có liền ba bữa thì cũng không phải không có.
Có loại lương thực cao sản, mùi vị cũng rất tốt này, tin rằng cuộc sống của mọi người đều sẽ tốt hơn nhiều, đến lúc đó, khen thưởng của các trưởng lão khẳng định sẽ không ít, chút phí ăn uống và phí nhà ở bỏ ra hôm nay, căn bản không tính là gì!
Hiểu rõ những điểm này, Rode trả tiền tương đối dứt khoát. Tống Mặc cầm một đồng kim tệ bỏ vào miệng cắn, hoài nghi đánh giá Rode vài cái, cái tên vì mấy đồng kim tệ mà có thể bị mình chọc tức sùi bọp mép này, chắc không phải bị người ta hạ chú chứ? Sao bị mình lừa hơn hai mươi kim tệ, còn có thể cười phơi phới như thế?
Giải quyết vấn đề của Rode và khoai tây xong, Tống Mặc đưa kế hoạch ủ rượu ra hành động.
Sau khi nhốt mình trong phòng nửa ngày, Tống Mặc vạch ra một phần kế hoạch tỉ mỉ, mà trong bảng kế hoạch này điều mấu chốt nhất, chính là tinh linh Gerrees nửa đêm không ngủ, chạy vào phòng y, còn phóng tia sáng xanh vào đầu y đó!
Hít sâu một hơi, Tống Mặc tự nói với mình, muốn kiếm tiền, thì phải táo bạo nhưng thận trọng!
Chẳng qua, tinh thần cường hãn đều cần có vật chất bảo đảm.
Mười lăm phút sau, lãnh chủ đại nhân eo giắt lựu đạn, vai vác súng trường 98, còn đeo một cây nỏ, năm ống tiễn, thân mặc tỏa tử giáp, xuất hiện ngoài cửa phòng tinh linh Gerrees.
Gerrees nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, thì thấy Tống Mặc một thân võ trang, giáp trụ toàn bộ, phản ứng đầu tiên, tên này tới tìm mình quyết đấu.
Tống Mặc kéo khóa an toàn của súng trường, nhắm họng súng vào Gerrees, cười tươi như hoa xuân, “Gerrees, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút.”
“…”
Gerrees xác định, nhân loại đầu óc rõ ràng không bình thường này quả thật tới tìm mình quyết đấu. Lẽ nào, chuyện tối qua y đã biết rồi?
“Không cần lo lắng, ta sẽ không làm gì ngươi.” Tống Mặc vừa để ngón tay lên cò súng, vừa cười híp mắt nói với Gerrees: “Ta chỉ muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi.”
“Bàn thế này?”
Gerrees gõ lên thân súng đang nhắm vào ngực mình, “Lãnh chủ đại nhân của Grilan, thích dùng vũ khí nhắm vào bạn làm ăn?”
“Cái này là để phòng vạn nhất. Dù sao, võ lực của hai ta chênh lệnh quá lớn, đứng trên cùng một đường thẳng, mới có thể có chung tiếng nói, đúng không nào?”
Tống Mặc không chút để ý tới sự chế nhạo của Gerrees, chút công kích tinh thần này, đối với Tống Mặc mà nói, thực không tính là gì.
Ánh mắt Gerrees lấp lóe, hiếm khi hạ mình, “Được rồi, ngươi muốn nói gì?’
Khi Tống Mặc toàn thân vũ trang đi vào phòng tinh linh, vương cung Obi cách xa ngàn dặm, cũng phát sinh một chuyện có liên quan tới lãnh chủ đại nhân của Grilan.
Quốc vương Hắc Viêm đang sử lý chính vụ, không cẩn thận đánh rơi ấn chương bằng vàng xuống đất. Ấn chương lăn tới dưới vương tọa, tiếp theo, tiểu x thư bị ‘phủ bụi’ dưới vương tọa gần một tháng, cuối cùng được thấy lại mặt trời.
Quốc vương Hắc Viêm nhặt quyển sách mỏng đó lên, hiếu kỳ lật trang đầu…
Nửa ngày sau, trong cung điện truyền ra một tiếng vang lớn, quan thị tùng vội vàng đi vào, phát hiện, ngự án của quốc vương, đã không thấy bóng dáng, trước vương tọa, chỉ còn lại một lỗ lớn đen thui còn đang bốc khói.
Hắc Viêm mặt không biểu cảm ngồi trên vương tọa, một tay chống má, hai chân dài bắt chéo, mái tóc dài màu đen xõa xuống, bảo thạch điểm xuyết giữa tóc lộ ra sự sang trọng. Hắn lạnh lẽo nhìn quan thị tùng, giống như lỗ đen đột nhiên xuất hiện này hoàn toàn không có liên quan tới hắn.
Quan thị tùng bị Hắc Viêm nhìn có hơi mềm chân. Quyển sách nhỏ trong tay quốc vương đó, trông thế nào cũng thấy quen mắt, hình như chính là quyển sách mà hắn đã bảo thị tùng đặt trở về…
“Bệ hạ?”
Hắc Viêm không để ý tới quan thị tùng, vuốt vuốt nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón tay cái, ngón tay vuốt qua văn tự hơi gấp khúc trên bìa sách, một bóng người dần hiện lên trong đầu Hắc Viêm, cái tên ôm đùi hắn, khóc tới trời đất tối tăm đó, cái tên dám trả giá với hắn đó, cái tên thiết kế ra vũ khí công thành uy lực cực lớn đó, giúp hắn cuối cùng công phá được tường thành Sabisand, trở thành vua của Sabisand và Obi, cái tên trên người có khí tức ma tộc đó…
Đôi mắt vàng chậm rãi híp lại, một luồng khí tức đáng sợ như gió bão sắp tới lan tràn xung quanh quốc vương.
Tống Mặc Grilan.
Dám dùng thứ này lừa gạt hắn, thì nhất định phải trả giá!
Cự long không chỉ bá đạo, tham lam, thích kim tệ, thích cướp công chúa, còn có một thiên tính không để ai biết khác, thích ghi thù.
Thân là Hắc Viêm quốc vương Obi lại giống tổ tiên, không chỉ có năng lực cường đại của tổ tiên, mà còn kế thừa và phát dương truyền thống tốt đẹp của tổ tiên.
Ai dám khiêu chiến với uy nghiêm của hắn, hắn sẽ dậm nát đầu kẻ đó!
Lãnh chủ đại nhân ở Grilan xa xôi, còn không biết vì mình nhất thời nổi ý xấu, muốn tìm chút phiền phức cho con rồng bụng bự đó, kết quả lại là đào hố ình tự nhảy vào.
Nếu y biết cự long nhỏ nhen như thế… khẳng định sẽ ngay lập tức xé nát tiểu x thư nuốt vào bụng, đánh chết cũng sẽ không mang vào trong vương cung của cự long lại giống kia!
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, hố đã đào rồi, lãnh chủ đại nhân cũng không chút tự giác nhảy vào rồi, chỉ đợi cự long bụng bự lại giống vác xẻng sắt lắp lại mà thôi.
Ôi thôi, thương thay!
“Đó không phải việc ngươi nên quan tâm.”
“…”
Gerrees đi rồi, Rhys lặng lẽ nhìn Tống Mặc một cái, đôi mắt màu máu đỏ dần hồi phục lại màu lam sâu thẳm, nhẹ vén tóc trước trán Tống Mặc, cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên trán y.
“Ngủ ngon, thân ái.”
Sau khi cửa đóng lại, trong phòng hồi phục yên tĩnh. Trong bóng tối, Tống Mặc vốn nên ngủ say vì cấm chú, lại chậm rãi mở hai mắt ra.
Sáng sớm hôm sau, lão quản gia John dẫn thị nữ gõ cửa phòng ngủ của lãnh chủ, thì thấy Tống Mặc ngồi trên giường, mang hai con mắt quầng thâm, nhãn thần hung ác, ánh mắt đờ đẫn.
Hai từ hình dung này hoàn toàn không thể nào đồng thời xuất hiện, nhưng Tống Mặc giờ này phút này, lại thể hiện hung ác và đờ đẫn một cách lâm ly tận mạng.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?” Lẽ nào, tối qua ăn nhiều quá, nên chướng bụng?
Tống Mặc xoa xoa góc trán đang ẩn ẩn đau, y còn có thể bị sao chứ? Ngủ được nửa đêm, hai cái tên không mời mà tới huênh hoang xông vào phòng ngủ của y, tự cho là thông minh đối thoại ‘độ sâu cao’, vừa là chú ngữ, vừa là linh hồn, vừa là gì đó gì đó. Có thể ngủ được mới lạ!
Họ cho rằng một kẻ từng bị sét đánh, đầu óc thiên phú dị bẩm này chỉ một chú ngữ là có thể ru ngủ được sao?
Thống khổ là, y không chỉ không thể lấy súng dưới gối pằng pằng hai kẻ này, còn phải giả vờ tiếp tục ngủ, may là diễn xuất tốt, không bị phát hiện đang giả ngủ, nếu không, khẳng định sẽ có phiền phức không nhỏ. Kinh nghiệm lịch sử cho y biết, biết quá nhiều, luôn luôn không có kết cục tốt. Trừ các kiểu chết, chính là các kiểu chết.
Thế giới tốt đẹp như thế, không khí trong lành như thế, cuộc sống vừa mới bước vào quỹ đạo, Tống Mặc không muốn lại chết lần nữa.
Quay đầu nhìn cửa sổ có song sắt, xem ra, song sắt gì đó đã không còn tác dụng, y nhất định phải trang bị cửa chống trộm! Cửa chống trộm còn không đủ, y phải học tập quan chính vụ thành Cary bị mình viếng thăm kia, thiết kế cơ quan trong phòng ngủ.
Ai còn dám nửa đêm chạy vào phòng của y, thì phập phập chết hết luôn!
“Quản gia.”
“Ngài có gì phân phó? Lãnh chủ đại nhân.”
“Gắn cho ta mười cái khóa cửa, lại bảo địa tinh và chu nho thiết kế cơ quan ở mỗi góc trong phòng ta, đặc biệt là đỉnh giường, hàn lồng sắt lên!”
Khóa, cơ quan, lồng sắt?
Tống Mặc cài xong nút áo, quay đầu nhìn lão John: “Thế nào, có vấn đề sao?”
“Tôi có thể hỏi một chút, đại nhân tại sao phải làm như thế không?”
Tống Mặc hít sâu một hơi, “Quản gia, ta chỉ là, muốn ngủ ngon. Không hy vọng nửa đêm có người tới quấy rầy.”
Muốn ngủ ngon? Không hy vọng nửa đêm có người tới quấy rầy?
Lão quản gia John kinh ngạc nhìn Tống Mặc, lẽ nào, có người gan lớn bằng trời, dám nửa đêm chơi trò tập kích lãnh chủ?!
Lão John siết chặt nắm tay, thân là quản gia trung thành nhất của nhà Grilan, ông tuyệt đối không thể dung thứ chuyện này tiếp tục phát sinh!
“Lãnh chủ đại nhân, chuyện này cứ giao cho quản gia trung thành của ngài! Bất cứ tên nào dám to gan quấy nhiễu ngài, tôi bảo đảm, sẽ cho hắn có đi không về!”
“Quản gia, ta xem trọng ông!”
“Đây là vinh hạnh của tôi, lãnh chủ đại nhân.”
Ăn sáng xong, Tống Mặc gọi Rode tới, cùng đi vào kho cất khoai tây. Vì mối làm ăn này, Rode quả thật đã bỏ tiền vốn khẩm, trong kho chất đầy khoai tây to to nhỏ nhỏ, Tống Mặc còn nhìn thấy một đống khoai môn, trong đống khoai môn còn có vài củ khoai lang.
Rode nói, cái này ngẫu nhiên phát hiện trong lúc tìm khoai môn. Tống Mặc từng vẽ cho hắn xem nhìn dáng khoai môn và khoai lang, nên hắn dứt khoát đào luôn về.
Có lẽ là vấn đề cất trữ, một phần khoai tây đã bắt đầu mọc mầm.
“Lãnh chủ đại nhân, ta đã tìm được khoai tây cho ngài, ngài nhất định phải thực hiện lời hứa của mình.”
Rode nói có hơi sượng cứng, lúc này tâm tình Tống Mặc rất tốt, không tính toán với hắn, cong người cầm một củ khoai tây đã mọc mầm lên, chỉ vào mầm xanh trên khoai tây, nói: “Cách trồng loại khoai tây này, thật ra rất đơn giản…”
Tống Mặc giải thích đại khái với Rode về quá trình trồng khoai tây, loại cây trồng này sở dĩ vẫn luôn bị tinh linh độc chiếm, Tống Mặc đoán, một là vì ‘hạt giống’ khoai tây rất đặc biệt, hai là không ai sẽ nghĩ rằng, lương thực sinh trưởng dưới đất.
Rode cầm một củ khoai tây mọc mầm khác lên, nhìn mầm xanh vừa mới nhú ra trên khoai tây, vẫn là vẻ mặt nghi ngờ.
Cắt miếng, rồi trồng?
Hạt giống cắt ra, còn có thể sống sót sao?
Tống Mặc dứt khoát cho Rode biết, nếu không tin, có thể tạm thời ở lại Grilan, tận mắt nhìn thử y làm sao trồng những củ khoai tây này lên.
“Đương nhiên, ở lại đây, phí nhà ở và phí ăn uống phải tính riêng.”
Rode nhanh chóng đáp ứng điều kiện của Tống Mặc, bất luận thế nào, có thể học được cách trồng khoai tây, đối với người lùn mà nói, cũng là một chuyện cực kỳ có lợi. Không ai để ý lương thực nhiều quá, tuy cuộc sống của phần lớn người lùn đều rất tốt, nhưng hộ nghèo khổ không có liền ba bữa thì cũng không phải không có.
Có loại lương thực cao sản, mùi vị cũng rất tốt này, tin rằng cuộc sống của mọi người đều sẽ tốt hơn nhiều, đến lúc đó, khen thưởng của các trưởng lão khẳng định sẽ không ít, chút phí ăn uống và phí nhà ở bỏ ra hôm nay, căn bản không tính là gì!
Hiểu rõ những điểm này, Rode trả tiền tương đối dứt khoát. Tống Mặc cầm một đồng kim tệ bỏ vào miệng cắn, hoài nghi đánh giá Rode vài cái, cái tên vì mấy đồng kim tệ mà có thể bị mình chọc tức sùi bọp mép này, chắc không phải bị người ta hạ chú chứ? Sao bị mình lừa hơn hai mươi kim tệ, còn có thể cười phơi phới như thế?
Giải quyết vấn đề của Rode và khoai tây xong, Tống Mặc đưa kế hoạch ủ rượu ra hành động.
Sau khi nhốt mình trong phòng nửa ngày, Tống Mặc vạch ra một phần kế hoạch tỉ mỉ, mà trong bảng kế hoạch này điều mấu chốt nhất, chính là tinh linh Gerrees nửa đêm không ngủ, chạy vào phòng y, còn phóng tia sáng xanh vào đầu y đó!
Hít sâu một hơi, Tống Mặc tự nói với mình, muốn kiếm tiền, thì phải táo bạo nhưng thận trọng!
Chẳng qua, tinh thần cường hãn đều cần có vật chất bảo đảm.
Mười lăm phút sau, lãnh chủ đại nhân eo giắt lựu đạn, vai vác súng trường 98, còn đeo một cây nỏ, năm ống tiễn, thân mặc tỏa tử giáp, xuất hiện ngoài cửa phòng tinh linh Gerrees.
Gerrees nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, thì thấy Tống Mặc một thân võ trang, giáp trụ toàn bộ, phản ứng đầu tiên, tên này tới tìm mình quyết đấu.
Tống Mặc kéo khóa an toàn của súng trường, nhắm họng súng vào Gerrees, cười tươi như hoa xuân, “Gerrees, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút.”
“…”
Gerrees xác định, nhân loại đầu óc rõ ràng không bình thường này quả thật tới tìm mình quyết đấu. Lẽ nào, chuyện tối qua y đã biết rồi?
“Không cần lo lắng, ta sẽ không làm gì ngươi.” Tống Mặc vừa để ngón tay lên cò súng, vừa cười híp mắt nói với Gerrees: “Ta chỉ muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi.”
“Bàn thế này?”
Gerrees gõ lên thân súng đang nhắm vào ngực mình, “Lãnh chủ đại nhân của Grilan, thích dùng vũ khí nhắm vào bạn làm ăn?”
“Cái này là để phòng vạn nhất. Dù sao, võ lực của hai ta chênh lệnh quá lớn, đứng trên cùng một đường thẳng, mới có thể có chung tiếng nói, đúng không nào?”
Tống Mặc không chút để ý tới sự chế nhạo của Gerrees, chút công kích tinh thần này, đối với Tống Mặc mà nói, thực không tính là gì.
Ánh mắt Gerrees lấp lóe, hiếm khi hạ mình, “Được rồi, ngươi muốn nói gì?’
Khi Tống Mặc toàn thân vũ trang đi vào phòng tinh linh, vương cung Obi cách xa ngàn dặm, cũng phát sinh một chuyện có liên quan tới lãnh chủ đại nhân của Grilan.
Quốc vương Hắc Viêm đang sử lý chính vụ, không cẩn thận đánh rơi ấn chương bằng vàng xuống đất. Ấn chương lăn tới dưới vương tọa, tiếp theo, tiểu x thư bị ‘phủ bụi’ dưới vương tọa gần một tháng, cuối cùng được thấy lại mặt trời.
Quốc vương Hắc Viêm nhặt quyển sách mỏng đó lên, hiếu kỳ lật trang đầu…
Nửa ngày sau, trong cung điện truyền ra một tiếng vang lớn, quan thị tùng vội vàng đi vào, phát hiện, ngự án của quốc vương, đã không thấy bóng dáng, trước vương tọa, chỉ còn lại một lỗ lớn đen thui còn đang bốc khói.
Hắc Viêm mặt không biểu cảm ngồi trên vương tọa, một tay chống má, hai chân dài bắt chéo, mái tóc dài màu đen xõa xuống, bảo thạch điểm xuyết giữa tóc lộ ra sự sang trọng. Hắn lạnh lẽo nhìn quan thị tùng, giống như lỗ đen đột nhiên xuất hiện này hoàn toàn không có liên quan tới hắn.
Quan thị tùng bị Hắc Viêm nhìn có hơi mềm chân. Quyển sách nhỏ trong tay quốc vương đó, trông thế nào cũng thấy quen mắt, hình như chính là quyển sách mà hắn đã bảo thị tùng đặt trở về…
“Bệ hạ?”
Hắc Viêm không để ý tới quan thị tùng, vuốt vuốt nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón tay cái, ngón tay vuốt qua văn tự hơi gấp khúc trên bìa sách, một bóng người dần hiện lên trong đầu Hắc Viêm, cái tên ôm đùi hắn, khóc tới trời đất tối tăm đó, cái tên dám trả giá với hắn đó, cái tên thiết kế ra vũ khí công thành uy lực cực lớn đó, giúp hắn cuối cùng công phá được tường thành Sabisand, trở thành vua của Sabisand và Obi, cái tên trên người có khí tức ma tộc đó…
Đôi mắt vàng chậm rãi híp lại, một luồng khí tức đáng sợ như gió bão sắp tới lan tràn xung quanh quốc vương.
Tống Mặc Grilan.
Dám dùng thứ này lừa gạt hắn, thì nhất định phải trả giá!
Cự long không chỉ bá đạo, tham lam, thích kim tệ, thích cướp công chúa, còn có một thiên tính không để ai biết khác, thích ghi thù.
Thân là Hắc Viêm quốc vương Obi lại giống tổ tiên, không chỉ có năng lực cường đại của tổ tiên, mà còn kế thừa và phát dương truyền thống tốt đẹp của tổ tiên.
Ai dám khiêu chiến với uy nghiêm của hắn, hắn sẽ dậm nát đầu kẻ đó!
Lãnh chủ đại nhân ở Grilan xa xôi, còn không biết vì mình nhất thời nổi ý xấu, muốn tìm chút phiền phức cho con rồng bụng bự đó, kết quả lại là đào hố ình tự nhảy vào.
Nếu y biết cự long nhỏ nhen như thế… khẳng định sẽ ngay lập tức xé nát tiểu x thư nuốt vào bụng, đánh chết cũng sẽ không mang vào trong vương cung của cự long lại giống kia!
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, hố đã đào rồi, lãnh chủ đại nhân cũng không chút tự giác nhảy vào rồi, chỉ đợi cự long bụng bự lại giống vác xẻng sắt lắp lại mà thôi.
Ôi thôi, thương thay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.