Chương 40: Soa nhất điểm ngoan hoàn
Thiên sát
06/09/2013
Ánh nắng trời chiều rọi vào Huyết Sắc sâm lâm. Huyết Sắc sâm lâm đỏ giống như máu, ngay cả trên người của Tần Thiên cũng nhiễm một màu máu đỏ. Tần Thiên nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, suy nghĩ: 'Xem ra Huyết Sắc sâm thật đúng với tên của nó!'
Tần Thiên thu thập xong những phần của co nhện đã được đề thuần, liền ở trong cái Huyết Sắc sâm lâm này tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, nếu không lại không biết bao nhiêu con giống như con nhiện này xuất hiện. Không biết có phải Tần Thiên trước kia cứu được nhiều ngươi hay không, bất tri bất giác tích được nhiềm ân đức, gần nửa ngày ở trong Huyết Sắc sâm lâm, hắn chỉ gặp được có mỗi một con nhện, những thứ khác không có gặp.
Trong bóng tối, Tần Thiên tìm được một nơi khô ráo và yên tĩnh. Và nơi này chính là nơi nghỉ chân tối nay. Tần Thiên bốt trí cấm chế tại bốn phía. Cẩn thận một chút cũng tốt, ai mà biết có nguy hiểm gì khác nữa không? Tần Thiên ngồi xuống, lấy ra con nhện độc đã luyện chế mà quan sát. Cái thế giớ này có nhận, không biết còn những thứ khác như cóc, rết, bò cạp, hay rắn độc còn có thể gặp được không nữa. Nếu được như vậy có thể luyện thành Ngũ Độc tán, giết vạn người trong vô hình rồi. Cái này là do Tần Thiên năm đó học lén từ Ngũ Độc môn mà biết.
Ngũ Độc môn luôn không tranh với ai. Trong giang hồ, Đường môn đã sớm thanh danh lan xa, còn Ngũ Độc môn cũng chỉ hoạt động ở Vân Nam và dần dần suy kiệt từng ngày. Một môn phái dụng độc năm đó có thể so sánh với Đường môn chỉ sợ vĩnh viễn biết mất theo lịch sử.
Một đêm cứ như vậy trôi qua với Tần Thiên ngoài thả lỏng trong thì đề phòng. Mặc dù thỉnh thoản trong bóng tối có vài tràng tiếng thú hống truyền đến, nhưng chuyện gì cũng không có phát sinh.Thật sự không thể nói là một kỳ tích. Tần Thiên vươn vai một cái, rồi thu thập đồi vật, và giải trừ cấm chế, sau đó nhảy lên cây to, nhằm về ngọn núi màu vàng ở rìa sâm lâm bên kia mà phóng đi. Dược tài tốt thì thường có trong núi a. Tần Thiên ở trên cây di chuyểngiống như một con chim.
Buổi sáng là lúc vạn vật khôi phục lại, một này kế tiếp lại bắt đầu rồi! Tần Thiên phi người trong không trung, lúc này mới mở rộng nhãn giới. Tần Thiên thấy được các loại động vật cổ quái kỳ lạ. Trong lòng hắn cho rằng những động vật này dĩ nhiên không thể nhìn vào bề ngoài được, mỗi con đều không phải dễ chọc được. Động vật có thể sinh tồn được trong Huyết Sắc sâm lâm là thứ dễ chọc ư? Những độc vật này có lẽ giống loài người, không thể hù doạ được, nói không chừng nếu chọc giận đến nói như vậy sẽ không tốt rồi. Dù sao Tần Thiên tới đây là kiếm dược tài mà thôi, không phải đến giết ma thú.
Hoàn hảo là Tần Thiên biết khinh công có thể phi ở trên cây. Nếu đổi lại thành một người không biết khinh công thì không biết chuyện gì sẽ phát sinh ra nữa.
Thỉnh thoảng có một vài con ngẩng đầu nhìn Tần Thiên đang phi trên cây, rồi gào lên. Như thế cũng tốt, thỉnh thoảng có một hai con ma thú từ mặt đất bay lên đánh về phía Tần Thiên. Hắn thấy vậy cũng không khách khí với bọn nó, tay vung ra, phóng Mê Hồn tán và Nhuyễn Cốt tán. Đám ma thú không biết trời cao này, lập tức từng con như diều đứt dây té xuống, 'bang' một tiếng thật lớn, tại một cái hố thật to, đồng thời cũng liên luỵ không tám thì bảy những con bên cạnh. Đám ma thú này trí lực cũng không thấp, khi bọn chúng thấy đồng loại bị thiệt thòi như vậy, cũng trở nên thông minh chỉ đứng ở dưới gầm gừ với Tần Thiên thôi. Tần Thiên nhìn thế bộ dáng của ma thú, không kềm nổi tính trẻ con, làm mặt quỷ đối với đám ma thú.
Đang lúc Tần Thiên có chút đắc ý, một con Xuyên Sơn Giáp (con tê tê) thân hình không lớn lắm, há miệng phóng ra một thuỷ cầu hướng về phía Tần Thiên. Tần Thiên thầm nghĩ: 'Không phải vậy chứ! Ma thú này biết ý tứ mình làm mặt quỷ ư?' Tần Thiên vừa bắt đầu suy nghĩ, thì đám ma thú cũng lần lượt làm theo, hoả cầu, băng truy, còn có thiểm điệm phóng về phía Tần Thiên. Nếu không có cây cối giúp Tần Thiên ngăn cản một phần, chỉ sợ Tần Thiên giống như một chiếc phi cơ bị cháy đang rơi xuống.
Nhìn rất hấp dẫn, Tần Thiên vừa tránh né đợt ma pháp công kích, vừa vận mười hai phần công lực phóng về phía trước. Hắn muốn nhanh một chút rời khỏi địa phương quỷ quái này. Một cành cây cử động nhắm tới chân của hắn, thiếu chút nữa là bắt được. Điều này khiến hắn bị khiếp sợ, hắn cuối cùng cũng biết được Huyết Sắc sâm lâm cũng không phải đơn giản như bề ngoài của nó. Nếu đã được mệnh danh là một trong thất đại cấm địa, thì cũng không phải gọi cho vui. Nếu Tần Thiên tối hôm không bố trí cấm chế bốn phía, mà thực vật đối với độc tố là mẫn cảm nhất, Tần Thiên cũng đừng có nghĩ yên lặng nghỉ hết đêm.
Tần Thiên lúc này cẩn thẩn chút ý đến dưới chân, vừa tránh được trận tập kích ma pháp muốn nói có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vậy, thì nhiều cây cối cử động được cũng hiến cho hắn vài cái 'ân cần', còn có vài khóm hoa lớn cũng 'toát ra mị nhãn' đối với Tần Thiên. Hoả hoa mỹ lệ xuất ra vô số ma pháp như diễm hoả ởi phía sau Tần Thiên. Hắn giống như một phiến băng mỏng vất vả giữa sự tống tặng của đám thực vật và ma pháp xông qua Huyết Sắc sâm lâm. Vừa đáp xuống đất, Tần Thiên thở hổn hển, thầm kêu, nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là xong đời ở đây.
Một bụi rậm có vài ngọn cỏ điểm đỏ xuất hiệu trong mắt Tần Thiên. Hắn liền vội vàng chạy qua nhìn kỹ, thật may mắn lại tìm được Tuý Tiên thảo dùng làm Thần Tiên tuý rồi. Tần Thiên mỉm cười hái Tuý Tiên thảo xuống, đã hoàn toàn quên cái việc thiếu chút nữa thành món ăn cho thực vật trong Huyết Sắc sâm lâm rồi.
Tần Thiên cũng hái xuống Mê Hồn thảo, rồi đi về phía ngọn núi màu vàng kia. Dọc đường đi, Tần Thiên phát hiện không ít dược tài. Nơi này có Huyết Sắc sâm lâm chận ở phía trước, nên rất người tới đây, tất cả thảo dược đều tốt hơn so với bên ngoài. Tần Thiên chỉ hận là giỏ trúc của mình quá nhỏ, nếu không thì có thể hái nhiều dược tài hơn, cũng không giống như lúc này không nỡ cũng phải bỏ. Tần Thiên không thể làm gì khác hơn là hái những cái chưa có. Hắn cũng thề rằng, nếu lần sau tới đây, nhất định sẽ mang thêm vài cái giỏ trúc lớn hơn, còn có lần sau tới đây nhất định cho đám ma thú và thực vật này đẹp mắt, khiến chúng nó biết được rằng đắc tội với Tần Thiên sẽ không có kết quả tốt.
Tần Thiên coi như cũng là đi trên sơn đạo, từ xa xa hắn thấy được một sơn cốc. Trong sơn cốc lại có một loại cỏ nửa đen nửa trắng gì đó. Lúc Tần Thiên thấy loại cỏ này, không nhịn được đứng sững, trời! đây chính là Âm Dương thảo hiếm có trên đời a! Tần Thiên chớp mắt phóng tới sơn cốc. Sơn cốc càng ngày càng gần, tâm của Tần Thiên cũng càng cao hứng.
Đang lúc Tần Thiên sắp tới cửa cốc, thì một đạo thiểm điệm từ bầu trời hung hăng đánh xuống. Tần Thiên kinh hoảng lác mình sang bân cạnh. Oanh một tiếng, thiểm điểm đó đánh xuống đất tạo thành một cái hố thật to. Mặc dù Tần Thiên không bị thiểm điểm công kích, nhưng cũng dính đầy đất cát. Miệng của hắn nhả một miệng đất cát, ánh mắt hung hăng nhìn về phía tên thủ phạm phóng thiểm điệm hướng về phía hắn kia.
Tần Thiên thu thập xong những phần của co nhện đã được đề thuần, liền ở trong cái Huyết Sắc sâm lâm này tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, nếu không lại không biết bao nhiêu con giống như con nhiện này xuất hiện. Không biết có phải Tần Thiên trước kia cứu được nhiều ngươi hay không, bất tri bất giác tích được nhiềm ân đức, gần nửa ngày ở trong Huyết Sắc sâm lâm, hắn chỉ gặp được có mỗi một con nhện, những thứ khác không có gặp.
Trong bóng tối, Tần Thiên tìm được một nơi khô ráo và yên tĩnh. Và nơi này chính là nơi nghỉ chân tối nay. Tần Thiên bốt trí cấm chế tại bốn phía. Cẩn thận một chút cũng tốt, ai mà biết có nguy hiểm gì khác nữa không? Tần Thiên ngồi xuống, lấy ra con nhện độc đã luyện chế mà quan sát. Cái thế giớ này có nhận, không biết còn những thứ khác như cóc, rết, bò cạp, hay rắn độc còn có thể gặp được không nữa. Nếu được như vậy có thể luyện thành Ngũ Độc tán, giết vạn người trong vô hình rồi. Cái này là do Tần Thiên năm đó học lén từ Ngũ Độc môn mà biết.
Ngũ Độc môn luôn không tranh với ai. Trong giang hồ, Đường môn đã sớm thanh danh lan xa, còn Ngũ Độc môn cũng chỉ hoạt động ở Vân Nam và dần dần suy kiệt từng ngày. Một môn phái dụng độc năm đó có thể so sánh với Đường môn chỉ sợ vĩnh viễn biết mất theo lịch sử.
Một đêm cứ như vậy trôi qua với Tần Thiên ngoài thả lỏng trong thì đề phòng. Mặc dù thỉnh thoản trong bóng tối có vài tràng tiếng thú hống truyền đến, nhưng chuyện gì cũng không có phát sinh.Thật sự không thể nói là một kỳ tích. Tần Thiên vươn vai một cái, rồi thu thập đồi vật, và giải trừ cấm chế, sau đó nhảy lên cây to, nhằm về ngọn núi màu vàng ở rìa sâm lâm bên kia mà phóng đi. Dược tài tốt thì thường có trong núi a. Tần Thiên ở trên cây di chuyểngiống như một con chim.
Buổi sáng là lúc vạn vật khôi phục lại, một này kế tiếp lại bắt đầu rồi! Tần Thiên phi người trong không trung, lúc này mới mở rộng nhãn giới. Tần Thiên thấy được các loại động vật cổ quái kỳ lạ. Trong lòng hắn cho rằng những động vật này dĩ nhiên không thể nhìn vào bề ngoài được, mỗi con đều không phải dễ chọc được. Động vật có thể sinh tồn được trong Huyết Sắc sâm lâm là thứ dễ chọc ư? Những độc vật này có lẽ giống loài người, không thể hù doạ được, nói không chừng nếu chọc giận đến nói như vậy sẽ không tốt rồi. Dù sao Tần Thiên tới đây là kiếm dược tài mà thôi, không phải đến giết ma thú.
Hoàn hảo là Tần Thiên biết khinh công có thể phi ở trên cây. Nếu đổi lại thành một người không biết khinh công thì không biết chuyện gì sẽ phát sinh ra nữa.
Thỉnh thoảng có một vài con ngẩng đầu nhìn Tần Thiên đang phi trên cây, rồi gào lên. Như thế cũng tốt, thỉnh thoảng có một hai con ma thú từ mặt đất bay lên đánh về phía Tần Thiên. Hắn thấy vậy cũng không khách khí với bọn nó, tay vung ra, phóng Mê Hồn tán và Nhuyễn Cốt tán. Đám ma thú không biết trời cao này, lập tức từng con như diều đứt dây té xuống, 'bang' một tiếng thật lớn, tại một cái hố thật to, đồng thời cũng liên luỵ không tám thì bảy những con bên cạnh. Đám ma thú này trí lực cũng không thấp, khi bọn chúng thấy đồng loại bị thiệt thòi như vậy, cũng trở nên thông minh chỉ đứng ở dưới gầm gừ với Tần Thiên thôi. Tần Thiên nhìn thế bộ dáng của ma thú, không kềm nổi tính trẻ con, làm mặt quỷ đối với đám ma thú.
Đang lúc Tần Thiên có chút đắc ý, một con Xuyên Sơn Giáp (con tê tê) thân hình không lớn lắm, há miệng phóng ra một thuỷ cầu hướng về phía Tần Thiên. Tần Thiên thầm nghĩ: 'Không phải vậy chứ! Ma thú này biết ý tứ mình làm mặt quỷ ư?' Tần Thiên vừa bắt đầu suy nghĩ, thì đám ma thú cũng lần lượt làm theo, hoả cầu, băng truy, còn có thiểm điệm phóng về phía Tần Thiên. Nếu không có cây cối giúp Tần Thiên ngăn cản một phần, chỉ sợ Tần Thiên giống như một chiếc phi cơ bị cháy đang rơi xuống.
Nhìn rất hấp dẫn, Tần Thiên vừa tránh né đợt ma pháp công kích, vừa vận mười hai phần công lực phóng về phía trước. Hắn muốn nhanh một chút rời khỏi địa phương quỷ quái này. Một cành cây cử động nhắm tới chân của hắn, thiếu chút nữa là bắt được. Điều này khiến hắn bị khiếp sợ, hắn cuối cùng cũng biết được Huyết Sắc sâm lâm cũng không phải đơn giản như bề ngoài của nó. Nếu đã được mệnh danh là một trong thất đại cấm địa, thì cũng không phải gọi cho vui. Nếu Tần Thiên tối hôm không bố trí cấm chế bốn phía, mà thực vật đối với độc tố là mẫn cảm nhất, Tần Thiên cũng đừng có nghĩ yên lặng nghỉ hết đêm.
Tần Thiên lúc này cẩn thẩn chút ý đến dưới chân, vừa tránh được trận tập kích ma pháp muốn nói có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vậy, thì nhiều cây cối cử động được cũng hiến cho hắn vài cái 'ân cần', còn có vài khóm hoa lớn cũng 'toát ra mị nhãn' đối với Tần Thiên. Hoả hoa mỹ lệ xuất ra vô số ma pháp như diễm hoả ởi phía sau Tần Thiên. Hắn giống như một phiến băng mỏng vất vả giữa sự tống tặng của đám thực vật và ma pháp xông qua Huyết Sắc sâm lâm. Vừa đáp xuống đất, Tần Thiên thở hổn hển, thầm kêu, nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là xong đời ở đây.
Một bụi rậm có vài ngọn cỏ điểm đỏ xuất hiệu trong mắt Tần Thiên. Hắn liền vội vàng chạy qua nhìn kỹ, thật may mắn lại tìm được Tuý Tiên thảo dùng làm Thần Tiên tuý rồi. Tần Thiên mỉm cười hái Tuý Tiên thảo xuống, đã hoàn toàn quên cái việc thiếu chút nữa thành món ăn cho thực vật trong Huyết Sắc sâm lâm rồi.
Tần Thiên cũng hái xuống Mê Hồn thảo, rồi đi về phía ngọn núi màu vàng kia. Dọc đường đi, Tần Thiên phát hiện không ít dược tài. Nơi này có Huyết Sắc sâm lâm chận ở phía trước, nên rất người tới đây, tất cả thảo dược đều tốt hơn so với bên ngoài. Tần Thiên chỉ hận là giỏ trúc của mình quá nhỏ, nếu không thì có thể hái nhiều dược tài hơn, cũng không giống như lúc này không nỡ cũng phải bỏ. Tần Thiên không thể làm gì khác hơn là hái những cái chưa có. Hắn cũng thề rằng, nếu lần sau tới đây, nhất định sẽ mang thêm vài cái giỏ trúc lớn hơn, còn có lần sau tới đây nhất định cho đám ma thú và thực vật này đẹp mắt, khiến chúng nó biết được rằng đắc tội với Tần Thiên sẽ không có kết quả tốt.
Tần Thiên coi như cũng là đi trên sơn đạo, từ xa xa hắn thấy được một sơn cốc. Trong sơn cốc lại có một loại cỏ nửa đen nửa trắng gì đó. Lúc Tần Thiên thấy loại cỏ này, không nhịn được đứng sững, trời! đây chính là Âm Dương thảo hiếm có trên đời a! Tần Thiên chớp mắt phóng tới sơn cốc. Sơn cốc càng ngày càng gần, tâm của Tần Thiên cũng càng cao hứng.
Đang lúc Tần Thiên sắp tới cửa cốc, thì một đạo thiểm điệm từ bầu trời hung hăng đánh xuống. Tần Thiên kinh hoảng lác mình sang bân cạnh. Oanh một tiếng, thiểm điểm đó đánh xuống đất tạo thành một cái hố thật to. Mặc dù Tần Thiên không bị thiểm điểm công kích, nhưng cũng dính đầy đất cát. Miệng của hắn nhả một miệng đất cát, ánh mắt hung hăng nhìn về phía tên thủ phạm phóng thiểm điệm hướng về phía hắn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.