Chương 41: Thủ hộ quái thú
Thiên sát
06/09/2013
Âm Dương thảo, một trong dược tài trân quý hiếm thấy trên đời, trong chốn võ lâm trước kia chính là ngàn năm khó gặp. Nơi này đúng là một kho bảo tàng lớn. Dùng Âm Dương thảo mà luyện chế thành Thiên Ma Tẩy Tuỷ đan là linh đan mơ tưởng của người trong võ lâm. Ăn một viên Thiên Ma Tẩy Tuỷ đan một lầm có thể tăng một trăm hai mươi năm công lực, hơn nữa có thể luyện thành tầng thứ tám Viêm Băng thần công. Nhưng sự đời có được tất có mất, ăn Thiên Ma Tẩy Tuỷ đan tuy có thể tăng một trăm hai mươi năm công lực, cũng có thể luyện thành tầng thứ tám Viêm Băng thần công, nhưng viêm kính và băng kính trong nội lực lại thường xuyên xung đột, nếu không tốt có thể bị cắn trả. Trừ phi luyện đến tầng thứ mười hai Viêm Băng thần công hay công lực đạt tới hoá cảnh thì lúc dùng sẽ không bị phản tác dụng nữa. Trong trí nhớ Tần Thiên trong chốn võ lâm trước kia chỉ có tồn tại ba viên Thiên Ma Tẩy Tuỷ đan, nhưng được mấy đại võ thuật thế gia nghiêm mật bảo tồn. Bởi vì với đặc tính của nó, vẫn rất ít nghe nói có người dùng qua. Điều này cũng khiến nói trở thành một tầng thần bí, cũng khiến nó trở nên cực trân quý.
Âm Dương thảo gần ngay trước mắt. Nhưng đứng trước cửa sơn cốc có Âm Dương thảo là một con quái vật hổ không ra hổ, trâu không giống trâu, đang dùm cặp mắt to tướng lườm Tần Thiên, ánh mắt tràn nhập sự đề phòng và địch ý. Thiểm điệm vừa rồi tập kích Tần Thiên cũng chính do quái thú này phóng ra. Tần Thiên không nói hai lời phóng vài mũi ám khí về phía quái thú. Ai ngờ da của nó lại cứng như sắt, ám khí đánh trúng người con quái thú thì phát ra tiếng va chạm của kim loại. Điều này khiến Tần Thiên giật mình.
Mũi ám khí còn chưa chạm vào người quái thú, lại có một đạo thiểm điểm và mấy quả lôi cầu phóng nhanh tới. Tần Thiên nếu không phải có khinh công tốt, thì chỉ sợ đã bị đánh trúng, chỉ là áp lực do ma pháp đánh lên mặt đất khiến cho hắn thiếu chút nữa ngã lăng ra. Tần Thiên vừa ổn định lại thân hình, lui về sau mấy bước, tay động phóng về phía quái thú Mê Hồn tán và Nhuyễn cốt tán. Nhưng lần này cũng giống như đá vào thanh sắt, quái thú vẫn hoàn hảo đứng yên không ngã xuống. Xem ra không phải tất cả các vật đều sợ độc.
Quái thú chỉ thấy Tần Thiên lui về sau mấy bước rồi tay động vài cái. Nó cũng không cảm thấy có vật gì bay về hướng nó, chỉ trừng mắt nhìn Tần Thiên rồi gầm nhẹ một tiếng. Tần Thiên vừa lo vừa tức, đây chính là lần đầu tiên phát hiện được tên không sợ độc dược. Độc dược của hắn lần đầu tiên mất đi tác dụng. Tần Thiên hít một hơi thật sâu, thân thể hướng về phía trước, lại phóng ra Sanh Tử Phệ Tâm Hoá Cốt tán đánh về phía quái thú kia. Chân thì dùng sức, thân hình thẳng tắp như muốn qua khỏi người quái thú nhằm về phía cửa cốt, muốn như vậy mà chạy vọt vào trong cốc. Mà quái thú kia cũng không dễ đối phó như vậy. Chỉ nghe 'đắc ' một tiếng thú hống, bầu trời lại xạ xuống một đạo thiểm điện có năng lực truy tung đánh vào Tần Thiên. Thật may là Tần Thiên thấy bầu trời lại đánh xuống một đạo thiểm điện, trong không trung, không cần suy nghĩ gì lộn người lui về, tránh đạo thiểm điện đánh tới kia. Mà đạo thiểm điện lại có tính truy tung, Tần Thiên lùi về phía sau, nó cũng bay theo. Điều này khiến Tần Thiên thiếu chút nữa chịu không ít. Mặc dù Tần Thiên lúc thiểm điện sắp đánh tới thì chân trái chạm chân phải tránh qua một bên, nhưng vẫn bị tia thiểm điểm xượt qua người. Cái này cũng coi là may mắn. Tần Thiên bị thiểm điện đánh trúng, thân thể cũng co giật một trận. Cảm giác choáng váng khiến hắn suýt ngất đi, đầu hiện một mảnh trắng xoá, tóc cũng dựng đứng lên, thân thể thì không còn chút lực nào.
Hồi lâu, Tần Thiên mới tỉnh lại, chân tay của hắn vẫn còn co lại, khí lực thì cũng hồi phục một ít, cảm giác vừa rồi khiến toàn thân đau nhức không thể tả. Tần Thiên cố hết sức lùi về sau vài thước. Trước kia đối với hắn mà nói, thì nhẹ nhàng điểm một cái là có thể phi vài bước. Bây giờ đối với hắn thì rất là khó khăn. Không tưởng lá cái đồ quỷ đó lợi hại như vậy, chút xíu nữa giật điện chết mình. May mắn chính là con quái thú kia cũng không thừa dịp mà đánh tới, nếu không thì Tần Thiên chỉ sợ xong đời ở đây.
Quái thú đứng ở cửa cốc, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý nhìn Tần Thiên. Ánh mắt của nó khiến cho Tần Thiên khiếp sợ. Đây là cái thứ quỷ gì mà không sợ ám khí, không sợ độc, mà còn tốt là nó chỉ cần Tần Thiên không tới cửa cốc thì không công kích hắn. Điều này cũng khiến Tần Thiên tương đối an toàn.
Tần Thiên nhìn Tuý Tiên thảo trong giỏ tre, cũng không tin rằng nếu làm thành Thần Tiên đảo đối với con quái thú này cũng không có biện pháp nào, thì nhìn Âm Dương thảo chỉ có thèm chảy nước miếng thôi. Tần Thiên qua tình huống vừa rồi nhìn ra không biết vì lý do gì, mà quái thú của canh giữ ở cửa cốc thôi, cũng không có nhân cơ hội mình bị thiểm điện đánh tránh mà đánh thêm một đòn. Có thể là con quái thú này không thể rời quá xa cửa cốc. Hắc hắc! Tần Thiên bố trí một tụ linh trận cách rất xa quái thú, từ trong giỏ tre lấy ra Tuý Tiên thảo bắt đầu luyện chết Thần Tiên đảo đến đối phó với quái thú kia.
Người gặp nguy hiểm chưa đi qua, nhưng lại còn có tâm tư trước mặt quái thú chế độc dược, trừ Tần Thiên ra thật sự không có ai có thể làm được. Muốn dùng độc dược để đối phó với một con quái thú không rõ lai lịch, giờ làm để thử không dám nói là không có lần sau, cũng là việc chưa từng có trong quá khứ.
Quái thú đứng ở cửa cốc ánh mắt đắc ý trở thành mơ hồ. Nó lấy làm lạ là cái nhân loại kia rốt cuộc đang làm cái gì. Một thuỷ cầu lơ lửng trên một vật gì không rõ. Trong thuỷ cầu còn có cái gì đó màu xanh xanh. Thuỷ cầu thì xoay tròn không ngừng. Hồi lâu cái thứ xanh xanh đó rơi xuống vào trong cái vật giống như cây trúc. Mà người kia thì mỉm cười nhìn chính nó. Nó dĩ nhiên nhận ra nụ cười đó tự nhiên không có hảo ý. Nó cũng cảm thấy kỳ quái chính là nhân loại này vừa rồi từ trong tay mình nếm không ít.
Hắn tại sao còn mỉm cười không hảo ý như thế? Nếu để nó biết Tần Thiên hiện giờ đang chế ra loại thuốc mê lợi hại nhất, Thần Tiên đảo, mà cái này là dùng để đối phó nó, không biết nó có thể lần nữa phóng ra vài đạo thiểm điện và lôi cầu để cảm tạ 'hảo ý' của Tần Thiên, hay là xông tới đem Tần Thiên xé ra thành từng mảnh nuốt vào trong bụng hay không? Cái này chỉ có nói mới biết, còn có trời biết.
Tần Thiên lại nở ra nụ cười chiêu bài của hắn, nhìn quái thú nói: "Quái thú lão huynh, cái này là Thần Tiên đảo ta làm ra, không biết đối với ngưới có tác dụng hay không, ngươi trước hết hảo hảo hưởng thụ một chút đi!" Nói xong, tay liền động đậy, Thần Thiên đảo vừa mới chế hướng về phái quái thú kia.
Quái thú thấy Tần Thiên mỉm cười hớn hở, trong lòng nó dâng lên một loại cảm giác rất lâu chưa có - kinh khủng. Quái thú cũng không rõ cái nhân loại kia vừa rồi thiếu chút nữa bị mình đánh cho chết khiếp, bây giờ như thế nào lại có loại cảm giác kinh khủng này. Loại cảm giác này khiến nó không khỏi lui về sau một bước. Tay Tần Thiên vừa động, tâm của nó kinh hoảng lập tức tụ tập điên cuồng lôi nguyên tố quanh thân thể.
Âm Dương thảo gần ngay trước mắt. Nhưng đứng trước cửa sơn cốc có Âm Dương thảo là một con quái vật hổ không ra hổ, trâu không giống trâu, đang dùm cặp mắt to tướng lườm Tần Thiên, ánh mắt tràn nhập sự đề phòng và địch ý. Thiểm điệm vừa rồi tập kích Tần Thiên cũng chính do quái thú này phóng ra. Tần Thiên không nói hai lời phóng vài mũi ám khí về phía quái thú. Ai ngờ da của nó lại cứng như sắt, ám khí đánh trúng người con quái thú thì phát ra tiếng va chạm của kim loại. Điều này khiến Tần Thiên giật mình.
Mũi ám khí còn chưa chạm vào người quái thú, lại có một đạo thiểm điểm và mấy quả lôi cầu phóng nhanh tới. Tần Thiên nếu không phải có khinh công tốt, thì chỉ sợ đã bị đánh trúng, chỉ là áp lực do ma pháp đánh lên mặt đất khiến cho hắn thiếu chút nữa ngã lăng ra. Tần Thiên vừa ổn định lại thân hình, lui về sau mấy bước, tay động phóng về phía quái thú Mê Hồn tán và Nhuyễn cốt tán. Nhưng lần này cũng giống như đá vào thanh sắt, quái thú vẫn hoàn hảo đứng yên không ngã xuống. Xem ra không phải tất cả các vật đều sợ độc.
Quái thú chỉ thấy Tần Thiên lui về sau mấy bước rồi tay động vài cái. Nó cũng không cảm thấy có vật gì bay về hướng nó, chỉ trừng mắt nhìn Tần Thiên rồi gầm nhẹ một tiếng. Tần Thiên vừa lo vừa tức, đây chính là lần đầu tiên phát hiện được tên không sợ độc dược. Độc dược của hắn lần đầu tiên mất đi tác dụng. Tần Thiên hít một hơi thật sâu, thân thể hướng về phía trước, lại phóng ra Sanh Tử Phệ Tâm Hoá Cốt tán đánh về phía quái thú kia. Chân thì dùng sức, thân hình thẳng tắp như muốn qua khỏi người quái thú nhằm về phía cửa cốt, muốn như vậy mà chạy vọt vào trong cốc. Mà quái thú kia cũng không dễ đối phó như vậy. Chỉ nghe 'đắc ' một tiếng thú hống, bầu trời lại xạ xuống một đạo thiểm điện có năng lực truy tung đánh vào Tần Thiên. Thật may là Tần Thiên thấy bầu trời lại đánh xuống một đạo thiểm điện, trong không trung, không cần suy nghĩ gì lộn người lui về, tránh đạo thiểm điện đánh tới kia. Mà đạo thiểm điện lại có tính truy tung, Tần Thiên lùi về phía sau, nó cũng bay theo. Điều này khiến Tần Thiên thiếu chút nữa chịu không ít. Mặc dù Tần Thiên lúc thiểm điện sắp đánh tới thì chân trái chạm chân phải tránh qua một bên, nhưng vẫn bị tia thiểm điểm xượt qua người. Cái này cũng coi là may mắn. Tần Thiên bị thiểm điện đánh trúng, thân thể cũng co giật một trận. Cảm giác choáng váng khiến hắn suýt ngất đi, đầu hiện một mảnh trắng xoá, tóc cũng dựng đứng lên, thân thể thì không còn chút lực nào.
Hồi lâu, Tần Thiên mới tỉnh lại, chân tay của hắn vẫn còn co lại, khí lực thì cũng hồi phục một ít, cảm giác vừa rồi khiến toàn thân đau nhức không thể tả. Tần Thiên cố hết sức lùi về sau vài thước. Trước kia đối với hắn mà nói, thì nhẹ nhàng điểm một cái là có thể phi vài bước. Bây giờ đối với hắn thì rất là khó khăn. Không tưởng lá cái đồ quỷ đó lợi hại như vậy, chút xíu nữa giật điện chết mình. May mắn chính là con quái thú kia cũng không thừa dịp mà đánh tới, nếu không thì Tần Thiên chỉ sợ xong đời ở đây.
Quái thú đứng ở cửa cốc, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý nhìn Tần Thiên. Ánh mắt của nó khiến cho Tần Thiên khiếp sợ. Đây là cái thứ quỷ gì mà không sợ ám khí, không sợ độc, mà còn tốt là nó chỉ cần Tần Thiên không tới cửa cốc thì không công kích hắn. Điều này cũng khiến Tần Thiên tương đối an toàn.
Tần Thiên nhìn Tuý Tiên thảo trong giỏ tre, cũng không tin rằng nếu làm thành Thần Tiên đảo đối với con quái thú này cũng không có biện pháp nào, thì nhìn Âm Dương thảo chỉ có thèm chảy nước miếng thôi. Tần Thiên qua tình huống vừa rồi nhìn ra không biết vì lý do gì, mà quái thú của canh giữ ở cửa cốc thôi, cũng không có nhân cơ hội mình bị thiểm điện đánh tránh mà đánh thêm một đòn. Có thể là con quái thú này không thể rời quá xa cửa cốc. Hắc hắc! Tần Thiên bố trí một tụ linh trận cách rất xa quái thú, từ trong giỏ tre lấy ra Tuý Tiên thảo bắt đầu luyện chết Thần Tiên đảo đến đối phó với quái thú kia.
Người gặp nguy hiểm chưa đi qua, nhưng lại còn có tâm tư trước mặt quái thú chế độc dược, trừ Tần Thiên ra thật sự không có ai có thể làm được. Muốn dùng độc dược để đối phó với một con quái thú không rõ lai lịch, giờ làm để thử không dám nói là không có lần sau, cũng là việc chưa từng có trong quá khứ.
Quái thú đứng ở cửa cốc ánh mắt đắc ý trở thành mơ hồ. Nó lấy làm lạ là cái nhân loại kia rốt cuộc đang làm cái gì. Một thuỷ cầu lơ lửng trên một vật gì không rõ. Trong thuỷ cầu còn có cái gì đó màu xanh xanh. Thuỷ cầu thì xoay tròn không ngừng. Hồi lâu cái thứ xanh xanh đó rơi xuống vào trong cái vật giống như cây trúc. Mà người kia thì mỉm cười nhìn chính nó. Nó dĩ nhiên nhận ra nụ cười đó tự nhiên không có hảo ý. Nó cũng cảm thấy kỳ quái chính là nhân loại này vừa rồi từ trong tay mình nếm không ít.
Hắn tại sao còn mỉm cười không hảo ý như thế? Nếu để nó biết Tần Thiên hiện giờ đang chế ra loại thuốc mê lợi hại nhất, Thần Tiên đảo, mà cái này là dùng để đối phó nó, không biết nó có thể lần nữa phóng ra vài đạo thiểm điện và lôi cầu để cảm tạ 'hảo ý' của Tần Thiên, hay là xông tới đem Tần Thiên xé ra thành từng mảnh nuốt vào trong bụng hay không? Cái này chỉ có nói mới biết, còn có trời biết.
Tần Thiên lại nở ra nụ cười chiêu bài của hắn, nhìn quái thú nói: "Quái thú lão huynh, cái này là Thần Tiên đảo ta làm ra, không biết đối với ngưới có tác dụng hay không, ngươi trước hết hảo hảo hưởng thụ một chút đi!" Nói xong, tay liền động đậy, Thần Thiên đảo vừa mới chế hướng về phái quái thú kia.
Quái thú thấy Tần Thiên mỉm cười hớn hở, trong lòng nó dâng lên một loại cảm giác rất lâu chưa có - kinh khủng. Quái thú cũng không rõ cái nhân loại kia vừa rồi thiếu chút nữa bị mình đánh cho chết khiếp, bây giờ như thế nào lại có loại cảm giác kinh khủng này. Loại cảm giác này khiến nó không khỏi lui về sau một bước. Tay Tần Thiên vừa động, tâm của nó kinh hoảng lập tức tụ tập điên cuồng lôi nguyên tố quanh thân thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.