Dị Thế Lưu Đày

Chương 115: Cứu tù trưởng Hào

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-115-0

“Đây mới là sức mạnh thật sự của thần!”“Cửu Phong, mày tới là giúp tao một chuyện lớn đó.” Nghiêm Mặc không tiếc lời khen ngợi Cửu Phong.

Phần lớn Cửu Phong nghe không hiểu, nhưng nó cũng biết quái hai chân nhỏ đang khích lệ nó, liền vui vẻ ngồi xổm xuống, gác đầu lên chỗ tựa lưng của ghế dựa, trong cổ phát ra tiếng ục ục vui vẻ.

“Chút nữa mày đi chơi gần đây thôi, nhưng phải cẩn thận, đừng để những người khác tấn công mày, không cần lo cho tao, mày muốn làm gì thì làm.”

“Khặc khặc.” Hai miếng thịt mềm kia là cho cậu, đừng chia cho quái hai chân khác ăn.

“Được, nhưng mà hai con nhiều quá, tao ăn phần mềm và ngon nhất, mấy thứ đầu thừa đuôi thẹo khác vứt cho bọn họ.”

Cửu Phong nghiêng đầu, nghe Mặc giải thích đầu thừa đuôi thẹo nghĩa là gì, hiều rồi, là những phần mà nó với Mặc đều không thích ăn. Mà nó cũng thường bỏ mấy phần không thích ăn lại để lũ dã thú và chim chóc khác tới ăn.

“Ục ục.” Được, phần chúng ta không ăn thì vứt cho chúng.

Nghiêm Mặc cười ha ha, mà biến cố cũng phát sinh ngay lúc này.

Phía dưới, Tranh gật đầu với Đại Hà một cái, Đại Hà cùng một chiến sĩ khác tiến lên bắt lấy cánh tay lão tư tế.

“Thu Thực đại nhân bị Sơn Thần hàng giận, dẫn ông ta về lều dưỡng thương.”

“Vâng.”

“Tranh!” Lão tư tế trợn mắt tức điên, đồng thời cũng gầm lên với hai người Đại Hà: “Tại sao chúng bây dám? Buông ta ra!”

Đại Hà và tên chiến sĩ kia dù là động tác hay vẻ mặt đều không có chút thay đổi nào, bốn cánh tay giữ chặt lấy lão tư tế không buông.

Thu Ninh muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị một chiến sĩ đứng sau che miệng lại, kéo sang một bên.

Vài trưởng lão cũng muốn mở miệng, nhưng bị Tranh lạnh lùng quét mắt nhìn, cả đám đều ngậm miệng.

Lão tư tế tức đến mức cả người phát run. Quả nhiên một khi tù trưởng không có ở đây, Tranh sẽ không thể khống chế hệt như lão dự liệu, uy vọng của hắn trong các chiến sĩ quá cao, thậm chí còn vượt qua lão. Có lẽ, lão không thể để tù trưởng chết, ít nhất thì bây giờ tù trưởng còn nghe lời lão, lại còn là người của tộc Hắc Nguyên.

Suy nghĩ không muốn để tư tế tộc khác chạm vào tù trường tộc mình của lão tư tế đã dao động, nhưng lúc này, Tranh lại đi đến trước mặt lão, thấp giọng nói bên tai lão một câu.

Tai Nguyên Chiến khẽ nhúc nhích, rồi ngẩng đầu nhìn Cửu Phong trên đài đất đang thì thà thì thầm với Nghiêm Mặc, hình như Nghiêm Mặc cảm nhận được, cũng cúi đầu nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau, cả hai như hiểu ra điều gì.

Lão tư tế đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Tranh nhìn thẳng vào mắt lão tư tế một lúc, xác định lão đã ngầm cho phép, lập tức ra hiệu cho hai người Đại Hà, hai người lập tức buông lão tư tế ra, lui sang một bên.

Đại Hà ngửa đầu nhìn cậu thiếu niên tóc bạc trên đài đất, vẻ mặt phức tạp. Anh nghe nói cậu nô lệ nhỏ tên Mặc đã chết, vị tư tế Tổ Thần ngồi trên kia chỉ là có khuôn mặt giống với cậu nô lệ nhỏ mà thôi, nhưng anh vẫn nhịn không được tự hỏi liệu hai người họ có phải là cùng một người hay không. Cậu nô lệ nhỏ chẳng phải là đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn sao? Cậu ấy cũng biết trị bệnh cứu người. Có lẽ Chiến nói dối, có lẽ…

Đại Hà cúi đầu, nếu không nhờ có Tiểu Mặc, thì anh đã không thể làm chiến sĩ một lần nữa, càng không thể qua được mùa đông này.

Lão tư tế siết chặt quyền trượng, xoay người muốn rời đi, nhưng sau khi xoay người lão lại quay trở lại, lão định dùng quyền trượng chỉ vào Nghiêm Mặc trên đài đất, nhưng khi thấy Cửu Phong, quyền trượng lại rủ xuống, chỉ về phía Tranh, vẻ mặt âm trầm: “Nếu tên tư tế kia không thể cứu được tù trưởng, thì sao đây?”

“Cái gì?” Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Chiến lóe lên một tia sáng lạnh, cả khuôn mặt liền trở nên vô cùng hung ác: “Nếu không phải tôi đây khẩn cầu Mặc, thì Mặc sẽ không đến nơi này. Thu Thực đại nhân, ông nhìn đi, Sơn Thần Cửu Phong đã sắp đưa Mặc đi! Rốt cuộc ông có muốn cứu tù trưởng hay không? Ông hỏi Mặc không thể cứu được tù trưởng thì sao ư? Vậy còn ông?”

Tranh không nói gì hết, chỉ tới gần lão tư tế một bước. Đại Hà và một chiến sĩ khác cũng lập tức đến gần lão tư tế.

“Chúng bây! Được! Được!” Lão tư tế lại tức đến mức thân thể run rẩy, nhìn Tranh, rồi quay đầu nhìn vị hai chiến sĩ sắc mặt bất thiện phía sau, đảo quyền trượng, xoay người bỏ đi.

Tranh ra hiệu bằng mắt cho Đại Hà, Đại Hà hiểu ý, cùng người chiến sĩ bên cạnh đuổi theo lão tư tế.

Các chiến sĩ tách ra một con đường, trầm mặc nhìn lão tư tế sải chân trở về chỗ ở trong khe núi, Thu Ninh cũng đuổi theo.

Tranh chỉnh đốn lại vẻ mặt của mình, ngẩng đầu nhìn đài đất, cao giọng nói: “Mặc đại nhân, trao đổi mà chúng ta đã nói trước đó có thể tiếp tục thực hiện không?”

Nguyên Chiến vỗ vỗ lên cái đài đất, đài đất liền thấp xuống, khi hai chân Nghiêm Mặc chạm đến mặt đất, hắn mới đứng dậy: “Tôi nói là giữ lời, nhưng chính tộc nhân của anh lại không muốn tôi cứu tù trưởng của các anh.”

“Vấn đề này đã được giải quyết, Mặc đại nhân, tù trưởng của bọn tôi đang đợi cậu!” Tranh tránh đường.

Cửu Phong hoàn toàn không biết tình huống khẩn cấp, nó thấy đài đất thấp xuống, ‘phốc’ một cái phun một lưỡi dao gió với Nguyên Chiến, nó biết chuyện kỳ quái thế này chắc chắn do quái hai chân lớn làm ra.

Nguyên Chiến bước một bước tránh khỏi lưỡi dao gió kia, lưỡi dao gió phang vào đất, chém ra một vết nứt sâu cả thước.

Mới đầu các chiến sĩ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thẳng đến khi Cửu Phong ‘phốc phốc phốc’ phun liền ba lưỡi dao gió với Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến tránh hết, nhẫn nhịn không xông lên đập con chim thối này một trận.

Các chiến sĩ thấy mấy vết nứt thật sâu trên mặt đất mà kinh hãi, Sơn Thần đại nhân thật lợi hại!

Nghiêm Mặc biết Cửu Phong đang giỡn, quay đầu lại cười cười với nó. Nếu Cửu Phong thật sự muốn đả thương người, thì lão tư tế đã sớm chết, Nguyên Chiến cũng sẽ không né tránh nhẹ nhàng như vậy.

Cửu Phong vừa thấy Mặc cười với mình, liền tưởng Mặc thích nó làm vậy, càng thêm hào hứng, đánh Nguyên Chiến hung hăng hơn.

‘Phốc!’

Nguyên Chiến bật người ra sau, miễn cưỡng tránh được lưỡi dao gió kia, hắn nổi giận, đất trên đài uốn lượn, bao lấy móng vuốt Cửu Phong.

“Kiệt!” Cửu Phong tránh khỏi mặt đất, đập cánh bay lên không trung, thân hình của nó quá khổng lồ, nó vừa bay lên, chu vi quanh nó liền không có ai dám đứng.

Các chiến sĩ nhao nhao né tránh.

Ục ục, chơi vui đó! Tới đánh, tới đánh nào! Xem lần này làm sao mi bắt được chân ta!

“A Chiến, anh chơi với Cửu Phong một lúc, tôi đi cứu người.” Nghiêm Mặc nhịn cười nói.

“Nằm mơ!” Đây là từ mới mà Nguyên Chiến vừa học được, cái từ này là câu trả lời phủ định của tư tế đại nhân vào tối mấy ngày nay khi hắn kỳ kèo đòi thay đổi quy tắc của bộ lạc, hắn muốn bộ lạc thêm quy tắc: Tư tế phải kết hôn với thủ lĩnh.

Tranh bất đắc dĩ nhìn bọn hắn, trong mắt có chút nôn nóng.

Nghiêm Mặc biết cứu người như cứu hoả, nếu tù trưởng thật sự tắt thở, hắn cũng không thể cải tử hồi sinh, mà tù trưởng chết, thì kế hoạch của hắn dù không phải không thể thực hiện, nhưng sẽ gặp không ít phiền toái, cứu một trăm chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế, chỉ sợ cũng không bằng cứu một tù trưởng của bọn họ.

“Cửu Phong!” Nghiêm Mặc chỉ chỉ không trung.



Cửu Phong nghiêng đầu ‘kiệt’ một tiếng rồi bay lên đỉnh núi, vừa rồi Mặc đã đồng ý với nó, ngày mai sẽ cho nó cọ cọ.

Cửu Phong đậu trên cái cây đại thụ mọc ở đỉnh núi cao nhất, cúi đầu nhìn đám quái hai chân nho nhỏ trong khe núi, rồi lại nhìn nhìn thân thể khổng lồ của mình, bỗng nhiên nghĩ, nếu nó có thể muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ là tốt rồi, như vậy nó có thể nằm trên đầu Mặc, Mặc đi nơi nào nó đi nơi đó.

Sắc trời tối sầm xuống, Tranh ra lệnh, các chiến sĩ liền chuyền một cây đuốc vào.

Nghiêm Mặc bảo ong Ăn Thịt tự đi tìm thức ăn, chỉ có Hồng Sí và Phi Thứ là còn ở lại trên vai hắn.

Thấy ong Ăn Thịt bay vù vù ra xa, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào một hơi.

Cậu thiếu niên tóc bạc không có đàn ong Ăn Thịt bâu trên người trông không còn đáng sợ như vừa rồi nữa.

Chỉ chốc lát sau, những người ẩn sâu trong khe núi liền thấy nhóm chiến sĩ thủ lĩnh tay cầm đuốc, vây quanh hai người đi nhanh về phía này.

Lão tư tế đã trở lại đây, đứng bên người tù trưởng, vẻ mặt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trên bãi đất trống đã được nhóm không ít đống lửa, quanh thân tù trưởng cũng được cắm vài cây đuốc.

Thu Ninh buồn bực trong lòng, vừa rồi cậu ta bị lão tư tế mắng, tâm tình rất không tốt, cậu ta quát vài tiếng với mấy nữ nô đang chăm sóc tù trường: “Vừa rồi cô chạy đi đâu? Bảo cô chăm sóc tù trưởng đại nhân mà! Nếu tù trưởng có việc gì, thì cô chết cùng luôn đi!”

Đại Hà lạnh lùng nhìn.

Thảo Đinh không để ý đến Thu Ninh, cô đã bận đến điên rồi, rất nhiều người bị thương bị bệnh cần cô chăm sóc, nhân thủ trong khe núi quá ít, cô căn bản không lo liệu hết mọi việc được, tuy cô vẫn cố gắng chăm cho tù trưởng nhiều hơn, nhưng thấy nhiều người thống khổ như vậy, cô căn bản không đành lòng khoanh tay đứng nhìn, tốt xấu gì cũng phải giúp người ta lau mình, không để miệng vết thương nhiễm trùng như Tiểu Mặc từng nói.

Trước kia cô chắc chắn không có cơ hội đến gần tù trưởng, nhưng bây giờ, nô lệ trong bộ lạc không đủ, mà người cẩn thận biết chăm sóc, lại hiểu một chút thảo dược thì càng không có, đếm tới đếm lui chỉ có một mình cô. Mới đầu lão tư tế còn không đồng ý để cô chăm sóc tù trưởng, nhưng Tranh đại nhân cương quyết yêu cầu, mà lão tư tế và Thu Ninh cũng bận rất nhiều việc, căn bản không có thời gian chăm cho tù trưởng, hơn nữa tù trưởng đã… cuối cùng cô cũng được phái đến bên người tù trưởng.

Cô cũng nghe nói Chiến đã trở lại, nhưng cô không thể rời khỏi tù trưởng mà chạy ra gặp Chiến, chỉ có thể không ngừng nghĩ trong đầu lúc bận rộn: Chiến đại nhân còn sống, vậy Tiểu Mặc thì sao?

Nghiêm Mặc từ xa đã thấy Thảo Đinh đang lau thân thể cho người khác.

Gặp lại cô gái dịu dạng thiện tâm này, khóe môi Nghiêm Mặc liền hiện lên một nụ cười ôn hòa. Nếu trong bộ lạc Nguyên Tế còn có người làm hắn phải quan tâm, vậy chắc cũng chỉ có mình Thảo Đinh.

Điêu cũng tốt, hai anh em Sơn Hà cũng tốt, bọn họ tốt với hắn đều là vì hắn hữu dụng, mà Thảo Đinh lại là thực lòng tốt với hắn, tuy rằng ban đầu cô chỉ chăm sóc hắn vì yêu cầu của chủ nhân, nhưng mức độ chăm sóc người có thể chia từ một đến mười, Thảo Đinh chỉ chăm hắn được một mức, nhưng trên thực tế tấm lòng người ta lại là mười hai mức.

Tranh không biết Nghiêm Mặc quen Thảo Đinh, thấy hắn nhìn chằm chằm nữ nô kia, liền nói: “Cô ấy tên Thảo Đinh, rất biết chăm sóc người khác, tôi đã thấy, người bị bệnh hoặc bị thương được cô ấy chăm sóc khôi phục nhanh hơn những người khác, hơn nữa có rất ít người chết. Cô ấy hiểu biết khá nhiều, không kém hơn đệ tử tư tế Thu Ninh là bao.”

Đương nhiên, là do tôi dạy mà! Nghiêm Mặc cười. Tuy vì thời gian ngắn, hắn không dạy cho Thảo Đinh được bao nhiêu, nhưng những kiến thức đó cũng đủ để giúp Thảo Đinh làm một người chăm sóc tuyệt vời ở thế giới nguyên thủy này rồi, nói không chừng thỉnh thoảng Thảo Đinh còn biểu hiện tốt hơn một vài tên tư tế hay làm xằng làm bậy. Vài điểm cặn bã vụn vặt hắn được trừ cũng có công của Thảo Đinh không ít.

Điêu vừa nhấc bước, hắn liền hiểu ý Tranh, nếu cậu thiếu niên tóc bạc vừa ý Thảo Đinh, Tranh nhất định sẽ đưa Thảo Đinh cho đối phương. Nhưng hắn không muốn, Thảo Đinh là cô gái của hắn, hắn đã sớm không xem Thảo Đinh như nô lệ, nếu Tranh nhất quyết muốn đưa Thảo Đinh cho cậu thiếu niên tóc bạc kia, vậy hắn liền, liền… đi theo Thảo Đinh.

Thảo Đinh nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng ngẩng đầu lên.

A! Xảy ra chuyện gì vậy? Sao các chiến sĩ thủ lĩnh đều tới đây?

Ánh mắt của Thảo Đinh dừng lại trên hai người đi chính giữa nhóm chiến sĩ thủ lĩnh.

Đó là…?!

Thảo Đinh đứng bật dậy, nước mắt xoành xoạch chảy xuống.

Tất cả mọi người đều tưởng Thảo Đinh thấy Chiến nên mới như vậy, nhưng Điêu, Đại Hà còn có Liệp, đều biết người Thảo Đinh đang nhìn là ai, bọn họ cũng biết rõ những kiến thức về thảo dược và chăm sóc bệnh nhân của Thảo Đinh hiện giờ là từ đâu tới, bởi vì như vậy, Thảo Đinh mới được xem trọng, với thân phận nô lệ nhưng vẫn được mang theo chạy trốn khi bộ lạc bị xâm chiếm.

Nghiêm Mặc đi đến trước tấm da thú được lót cỏ khô bên dưới, làm lơ đám người lão tư tế cũng đang đứng cạnh tù trưởng, cúi đầu xem xét tình trạng của tù trường một chút, rồi mỉm cười với Thảo Đinh: “Chị chăm sóc rất khá.”

Nghiêm Mặc không có nói xạo, nhìn sắc mặt tù trưởng Hào và miệng vết thương, người nọ rõ ràng đang trong giai đoạn hấp hối, nhưng mùi thịt thối trên người không nồng nặc, cũng không có ruồi bọ bay loạn xung quanh, này chứng tỏ người chăm sóc ông rất cần mẫn, hơn nữa miệng vết thương cũng được xử lý thỏa đáng.

Môi Thảo Đinh run lên, cô muốn gọi tên Mặc.

Cậu thiếu niên tóc bạc lại giơ một ngón tay lên để bên môi suỵt nhẹ một tiếng, Thảo Đinh lập tức hiểu rõ thế tay này, gương mặt mang theo nước mắt nở nụ cười. Tiểu Mặc còn sống, thật tốt quá!

Nghiêm Mặc quay đầu nói với Nguyên Chiến: “Đừng cho bất luận kẻ nào đến gần tôi.”

Nguyên Chiến nhìn về phía Tranh, Tranh gật đầu, một vòng chiến sĩ dàn ra, vây quanh toàn bộ khu đất trống.

Tranh lại nhìn về phía lão tư tế, lão tư tế chỉ lui về sau hai bước: “Ta phải ở đây nhìn!”

Nguyên Chiến đứng yên bên cạnh Nghiêm Mặc, hắn sẽ không để bất luận kẻ nào tới gần Mặc của hắn một bước.

Các chiến sĩ thủ lĩnh và trưởng lão đều không rời đi, cả vợ con của tù trường cũng tới, vợ của tù trường là một người rất yên lặng và ít lời, chị ta ôm một đứa nhỏ đang gặm ngón tay, đứng bên cạnh các trưởng lão nhìn người đàn ông nằm trên da thú, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi và bi thương.

Có lẽ người khác sẽ kiêu ngạo vì người đàn ông của mình là tù trưởng, mà chị ta thì chỉ cảm thấy mệt.

Bởi vì người nọ là tù trưởng, khi bộ lạc thiếu thức ăn, con của họ luôn là đứa đầu tiên bị đẩy ra làm thức ăn, lần đầu tiên chị ta cầu xin, lần thứ hai chị ta giãy giụa, lần thứ ba, lần thứ tư… chị ta dần dần chết lặng, chị ta không muốn sinh con nữa, nhưng chị ta vẫn có đứa thứ năm.

Khi chị ta thấy người nọ sắp chết, chị ta liền nghĩ, nếu ông ấy chết, có phải đứa nhỏ này của mình sẽ sống sót được không?

Không ai biết người vợ nọ của tù trưởng đang nghĩ cái gì, Nghiêm Mặc nghiêng người ngồi xuống bên cạnh tù trưởng.

Thảo Đinh kinh sợ, đến bây giờ cô mới phát hiện điểm bất thường. Vì sao nhóm chiến sĩ thủ lĩnh đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Tiểu Mặc? Chẳng lẽ bọn họ đã biết Tiểu Mặc có một vài phương pháp cứu người thần kỳ?

Còn nữa… tại sao tóc Tiểu Mặc lại bạc trắng như thế?

Thảo Đinh không để ý lắm nét tang thương trên mặt Nghiêm Mặc, người nơi này đều như vậy cả, cuộc sống mệt nhọc khốn khổ, ăn không đủ no, rất dễ già đi.

“Ông ấy bị thương rất nặng, đã sắp chết rồi, chắc chỉ cầm cự được một hai ngày.” Nghiêm Mặc nghiêng đầu nói với Tranh.

Lão tư tế khinh thường cười lạnh, chuyện đó mọi người đã sớm biết, ta cũng không tin, tù trưởng đã thế này thì mày cứu lại kiểu gì?!

Tranh không thất vọng hay gì, anh chỉ hỏi: “Cậu có cứu được không?”

Nghiêm Mặc chỉ trả lời một chữ: “Được.”

Các chiến sĩ lập tức mừng như điên!

Lão tư tế trợn to mắt, không có khả năng, nó đang nói láo!

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn cứu người thì phải trả một cái giá lớn, mà thương thế của tù trưởng các anh quá nặng, sức sống không còn, tôi không thể chữa khỏi hoàn toàn cho ông ấy chỉ trong một lần.”

“Đương nhiên.” Tranh lập tức nói, anh cũng không trông mong cậu thiếu niên tóc bạc có thể giúp tù trưởng khôi phục lại như trước khi không bị thương: “Chỉ cần cậu có thể giúp tù trưởng chúng tôi sống được, chỉ cần ông ấy có thể đứng lên, thì tôi sẽ đưa nô lệ cho cậu.”

Nghiêm Mặc cười: “Tôi thích bàn cho xong điều kiện trước khi làm việc, miễn cho xong rồi lại cãi cọ với nhau.”

Hắn có thể không cần nô lệ cũng có biện pháp khiến người của bộ lạc Nguyên Tế cảm kích hắn mà tự động dâng nô lệ lên cho hắn, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết, giao dịch rành mạch vẫn tốt hơn, đỡ cho hắn phải tốn một đống tâm tư để lục đục ở việc mà mình không am hiểu.



Tranh nghe xong liền hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu nô lệ?”

“Lần đầu tiên chữa trị, tôi muốn một trăm chiến sĩ khỏe mạnh, một trăm phụ nữ khỏe mạnh.”

“Không được!” Lão tư tế mở miệng trước cả Tranh, quả quyết cự tuyệt: “Mày là cái đồ linh cẩu tham lam, bộ lạc cũng không có nhiều chiến sĩ và phụ nữ như vậy cho mày.”

Nghiêm Mặc cũng không giận, chỉ hỏi lại: “Nói vậy, ông cảm thấy mạng của tù trưởng không đáng dùng hai trăm người để đổi?”

Lão tư tế có thể nói là không đáng sao? Lão không thể nói, lão chỉ có thể nhìn sang các trưởng lão khác và nhóm chiến sĩ thủ lĩnh, vẻ mặt âm trầm: “Các cậu cũng đồng ý trao đổi như vậy?”

Tranh hỏi Nghiêm Mặc một lần cuối cùng: “Cậu thật sự có thể cứu được tù trưởng bọn tôi?”

Nếu là Nghiêm Mặc của kiếp trước, bị người nhà bệnh nhân hoài nghi và truy vấn mãi như vậy, thì hắn đã sớm xoay người bỏ đi, nhưng bây giờ hắn phải nhẫn nại, đeo một nụ cười lên mặt, đáp: “Có thể.”

“Được!” Tranh lập tức đáp ứng: “Tôi sẽ cho cậu một trăm chiến sĩ và một trăm phụ nữ!”

“Rất tốt, nếu các anh có yêu cầu cho lần chữa trị thứ hai, thì chúng ta sẽ bàn lại.” Nghiêm Mặc rất vừa lòng với thái độ dứt khoát của Tranh, hắn ghét nhất những ai cò kè mặc cả, lão tư tế kia rõ ràng là muốn áp ‘giá’ xuống, nhưng Tranh không chịu phối hợp với lão, cũng đỡ.

Giao dịch giá cả xong xuôi, Nghiêm Mặc không cố ra vẻ bí ẩn, hắn trực tiếp cầm lấy tay phải tù trưởng Hào.

Thấy cậu thiếu niên tóc bạc cầm lấy tay tù trường, cúi đầu nhắm mắt không nói chuyện nữa, tất cả mọi người cũng yên lặng đi.

Nhưng rất nhanh sau đó, có người phát ra tiếng kinh hô sợ hãi, đó là Thu Ninh đứng gần đấy.

Cậu thiếu niên nhỏ tuổi căn bản không khống chế được cảm xúc của mình, cậu ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu thiếu niên tóc bạc kia, tận mắt thấy khuôn mặt hắn già đi từng chút một.

Biến hóa của Nghiêm Mặc, vòng người đứng quanh hắn đều thấy rõ, cho dù có người không thấy được mặt hắn, thì cũng thấy được thân thể dần héo mòn của cậu thiếu niên, chứng tỏ sinh mệnh cậu ta đang bị tiêu hao.

Nguyên Chiến rất khó chịu, khó chịu đến mức hắn không muốn nhìn Nghiêm Mặc nữa, nhưng hắn ép mình phải nhìn.

Mỗi lần Nghiêm Mặc chúc phúc cho người khác, hắn liền cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó bén nhọn không ngừng chọc vào, hắn một chút cũng không muốn Mặc của hắn chúc phúc cho người khác, bao gồm cả hắn trong đó.

Vào lúc này, Nghiêm Mặc cũng đang rơi lệ trong lòng.

Nếu sinh mệnh của một người được tính bằng chỉ số một trăm, thì tù trưởng Hào chắc chỉ còn chưa đến 0.1, hắn ‘chúc phúc’ cho Hào không giống như chúc phúc cho những người khác, tuy cùng là chúc phúc, nhưng có nhiều người hắn không cần sử dụng bao nhiêu sinh mệnh, mà Hào lại thật sự khiến hắn hao phí giá trị cực hạn nhất, 50% sinh mệnh.

Chúc phúc như vậy, đừng nói một ngày năm lần, một ngày một lần cũng làm hắn khổ sở muốn chết, chỉ một lần đã tiêu hao hết một nửa sinh mệnh, tuy không phải tiêu hao thật, nhưng cảm giác thống khổ lại thật đến không thể thật hơn.

“Lạy thần! Tù trưởng, ông ấy…” Điêu chỉ vào thân thể tù trường, nói năng lộn xộn.

Không chỉ Điêu, cả lão tư tế, mọi người đều nhìn chằm chằm vào tù trưởng, thấy được cảnh tượng thần kỳ làm cho bọn họ không cách nào tin được.

Miệng vết thương của tù trưởng Hào đã khỏi hẳn, tuy ánh sáng của đuốc không rõ bằng ban ngày, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy màu sắc hư thối của miệng vết thương nhanh chóng thay đổi, bọn họ còn thấy một thứ chất lỏng màu đen và những tạp chất dơ bẩn chảy ra từ miệng vết thương, máu dần dần trở lại màu đỏ tươi đẹp.

Khi máu chuyển đỏ, miệng vết thương càng nhanh chóng thu nhỏ, giống như mặt tuyết bị người ta dùng đao vẽ loạn bỗng nhiên được một đôi tay san phẳng trở lại, những vết thương ấy sau khi thu nhỏ liền biến thành một vệt đỏ, vệt đỏ nhạt đi từ từ, rồi sau đó ngay cả vệt đỏ cũng không nhìn thấy nữa, vùng da ở đó như chưa từng bị thương.

Mà những nơi bầm tím hay xuất huyết bên trong, cả những chỗ sưng to cũng nhanh chóng tan đi không để lại chút dấu vết nào.

Thật kỳ diệu, vết thương chí mạng và những vết thương nhỏ của Hào đều biến mất toàn bộ, nhưng sẹo của vết thương cũ trên người ông lại vẫn còn, giống như người trị liệu không muốn lãng phí sinh mệnh lên những vết sẹo không có hại đó.

Những gì Nghiêm Mặc làm, đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của những người này. Bọn họ cho rằng cậu thiếu niên tóc bạc cùng lắm chỉ có thể làm tù trưởng tỉnh lại, nhưng bọn họ không ngờ hắn có thể làm được đến mức này!

Đây căn bản không phải năng lực mà phàm nhân có thể có được, đây mới là sức mạnh thật sự của thần!

Lão tư tế cúi đầu, lão không muốn thừa nhận, nhưng sức mạnh mà đối phương bày ra rõ ràng là sức mạnh của thần.

Thảo Đinh mê mang, người này thật sự là Tiểu Mặc sao?

Các chiến sĩ thủ lĩnh đồng thời dùng nắm đấm để lên ngực trái, bọn họ không nghĩ nhiều như lão tư tế, bọn họ tận mắt nhìn thấy cậu thiếu niên tóc bạc dùng sinh mệnh của mình để đổi cho sinh mệnh của tù trường! Thậm chí bọn họ còn nghĩ, với sức mạnh như vậy, với cái giá đó, hai trăm nô lệ thật sự không nhiều.

“Ha ——!” Tù trưởng Hào đột nhiên phát ra một tiếng bật hơi thật dài.

“Tù trưởng!” Hơn mười tiếng hô to đồng thanh vang lên.

Người bên ngoài không biết tình huống, rất nhiều người nghe thấy tiếng gọi còn tưởng tù trưởng đã đi gặp Mẫu Thần.

Nhưng không lâu sau bọn họ lại nghe thấy tiếng hoan hô thật lớn.

“Tù trưởng tỉnh rồi! Tù trưởng sống lại rồi!” Tiếng hoan hô đầy vui mừng như sóng cuộn truyền khắp khe núi.

Người của bộ lạc Nguyên Tế vui đến điên rồi, rất nhiều chiến sĩ gào to nhảy dựng lên, phụ nữ cũng khóc thành tiếng, trong khe núi vang dội tiếng hô đầy hy vọng.

Hào mở mắt ra, liền thấy một người tóc bạc đang cầm tay mình.

“Ông tỉnh rồi? Tốt lắm.” Người tóc bạc nọ phát ra tiếng cười khàn khàn với ông.

Hào chậm rãi ngồi dậy, lão tư tế muốn đi sang, liền bị Đại Hà ngăn lại.

Tranh đi đến trước mặt Hào, quỳ một gối xuống, hai mắt đỏ bừng, nói: “Tù trưởng!”

“Vừa rồi ta còn tưởng mình đã gặp được Già Ma đại thần.” Hào phát ra tiếng cười hào sảng, ông không hất tay người tóc bạc ra, mà ngược lại còn nắm chặt nó.

Thực thoải mái, làm cả người ông tràn đầy sức mạnh, ông như vừa được ngâm trong cái ôm ấm áp, dịu dàng và mạnh mẽ của thần. Tuy rằng ông chưa bao giờ cảm nhận được sức mạnh của thần là như thế nào, nhưng ông lại cảm thấy hiện tại mình có được sức mạnh của thần.

“Cậu là ai?” Hào không tự chủ được hạ giọng hỏi người tóc bạc.

Người tóc bạc hơi mỉm cười với ông, thân thể đột nhiên ngã về phía sau.

Nguyên Chiến ôm chặt lấy Nghiêm Mặc, kéo hắn vào trong lòng ôm như ôm một đứa trẻ, để đầu Nghiêm Mặc tựa lên vai mình. Tiếp xúc như vậy, Mặc lại bị động chúc phúc cho hắn một lần, nhưng hôm nay hắn hao phí không nhiều năng lượng lắm, thay vì để Mặc nằm trên mặt đất lạnh như băng, hoặc để những người khác không cẩn thận chạm vào Mặc, còn không bằng hắn ôm Mặc thế này.

Tranh đứng dậy, nhìn về phía Nghiêm Mặc, dùng giáo dộng thật mạnh xuống, miệng phát ra tiếng kêu trầm trầm: “Hô!”

“Hô!” Chiến sĩ thủ lĩnh khác cũng đồng thời nhìn về phía Nghiêm Mặc, dùng giáo dộng xuống mặt đất.

“Hô! Hô! Hô!”

“Ình! Ình! Ình!”

Sau đó, những chiến sĩ còn lại cũng bị lây theo, thẳng đến khi các chiến sĩ trong cả khe núi đều gia nhập đội ngũ vừa hô vừa dộng thanh giáo.

Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc nhìn các chiến sĩ, hắn biết đây là thái độ thành kính lớn nhất mà các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế dành cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc ghé vào đầu vai Nguyên Chiến, nói không ra hơi: “Bảo bọn họ đừng có rống nữa, có sức thì nướng con hươu bào Cửu Phong đưa tới cho tôi đi, sắp chết đói rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook