Chương 116: Lễ vật của vợ tù trưởng
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Có hắn và Cửu Phong ở đây, làm sao lại để Mặc ăn thứ thức ăn chẳng biết là có độc hay không?”Trong một đêm, danh vọng của Nghiêm Mặc vượt qua Nguyên Chiến, trở thành khách nhân được hoan nghênh nhất bộ lạc Nguyên Tế.
Đặc biệt là khi hắn hào phóng đưa thịt hươu còn thừa cho những người bị thương trong bộ lạc, còn dạy Thảo Đinh thêm rau dại vào nấu với thịt hươu bằm.
Thảo Đinh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng Nguyên Chiến vẫn kè kè theo kế bên Nghiêm Mặc, còn có các chiến sĩ thủ lĩnh đi theo bọn họ, làm cô luôn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Nghiêm Mặc.
Các chiến sĩ đều thèm nhỏ dãi thịt băm thơm tho, lão tư tế lại kiếm chuyện truy vấn Nghiêm Mặc thêm cái gì vào thịt băm, Nghiêm Mặc đương nhiên sẽ không nói cho lão biết, hắn bỏ thêm chút thảo dược bổ máu và gia vị.
Các loại dược thiện bình thường khó làm ra, chẳng những có mùi thuốc, mà còn khó ăn.
Nghiêm Mặc đã học Trung y từ nhỏ, biết rõ nhiều người ghét thuốc đông y, ghét dược thiện, bởi vì mùi vị của chúng rất đáng sợ, ăn vào càng đáng sợ hơn, nên hắn vẫn luôn cố gắng cải thiện điểm này, đặc biệt là sau khi hắn có Đô Đô, sức khỏe Đô Đô không tốt, thường xuyên bị bệnh, để điều trị cho Đô Đô, hắn đã vắt hết óc.
Con nít đều không thích những thứ có vị đắng, mấy năm đó hắn tìm cách cải tiến vị trong thuốc và dược thiện, có thể nói là tìm được bước đầu. Muốn đổi vị mà không ảnh hưởng đến dược tính, thì không chỉ thêm gia vị là xong, mà còn phải suy xét đến độ cân bằng của dược tính, muốn thêm vào một thứ gì đó, hắn đều phải làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm trước, đến khi xác định dược tính không có bất cứ ảnh hưởng trái chiều gì mới thôi.
Một người giỏi Trung y và thảo dược, dù không nắm rõ dược tính như lòng bàn tay, thì cũng phải biết cách ứng dụng linh hoạt. Chứ cứ làm theo phương thuốc cứng nhắc, hoặc máy móc kê thuốc theo sách vở, thì hoàn toàn không thể cân nhắc đến sự thay đổi và môi trường tác dụng của dược tính trong thảo dược, và không phải một người Trung y đủ tư cách, nếu người đó chỉ có thể dựa vào công cụ để chẩn bệnh, vậy còn chẳng bằng y học phương Tây.
Có người dâng cho lão tư tế một miếng thịt hươu, lão tư tế không dùng nó làm thịt băm, mà đổ nước vào nồi đá, bảo Thu Ninh lấy tới cho lão một cái bọc nhỏ, lão móc ra từ trong bọc hai khối gì đó vàng vàng ném vào nồi, rồi thêm thịt thêm muối để nấu.
Nghiêm Mặc nhìn thấy, cái thứ tròn tròn vàng vàng kia có thể chính là lúa, mà đây cũng là mục tiêu lần này hắn đến.
“Mặc đại nhân.” Vợ của tù trường ôm một đứa bé ngồi xuống bên người hắn.
“Chị là?” Nghiêm Mặc nửa tựa vào người Nguyên Chiến, đánh giá người phụ nữ thoạt nhìn đã hơn bốn mươi này.
“Tôi là Cam Vũ, tôi…” Cam Vũ cầm một cái túi, không biết làm sao để diễn tả ý của mình.
Nguyên Chiến gật gật đầu với Cam Vũ, thấp giọng nói cho Nghiêm Mặc biết: “Chị ta là vợ của tù trường.”
“Chào, có phải chị lo cho tù trưởng không? Yên tâm, bây giờ ông ấy chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, ăn nhiều một chút để bồi bổ, rất nhanh sẽ khôi phục.” Nghiêm Mặc ôn hòa cười với Cam Vũ.
“Không phải.” Cam Vũ lắc đầu, chị ta có thể cảm giác được có không ít người đang nhìn mình chằm chằm, nhưng chị ta không để bụng, để cái túi xuống trước mặt Nghiêm Mặc: “Đây là thứ tôi hái được từ trong khe núi, cho cậu.”
Cam Vũ buông cái túi, không đợi Nghiêm Mặc phản ứng lại, đã bế con đi mất.
Nghiêm Mặc tò mò mở ra, bên trong có chừng hơn mười quả dại mà hắn không biết, bề ngoài màu vàng đen, trông không đẹp đẽ gì.
“Đây là gì vậy?”
“Không biết, chưa từng thấy, chắc mọc trong khe núi.” Nguyên Chiến trả lời.
Tranh ngồi cách họ không xa, lúc thấy thứ trong túi, liền nói: “Mặc đại nhân, thứ này cậu đừng ăn, là do mọi người không có thức ăn nên hái lung tung, nhai rất cứng, cũng không thể ăn, có điều, mấy người phụ nữ nói thứ này có thể no bụng. Nhưng Thu Thực đại nhân bảo nó có thể có độc, không cho các chiến sĩ ăn.”
Nguyên Chiến nhướng mày, vợ của tù trường lại lấy thứ có độc tới cho Mặc ăn?
Tranh nhìn ra vẻ mặt bất thiện của Nguyên Chiến, giải thích: “Mấy người phụ nữ họ nói có thể ăn, thứ quả đó cũng không nhiều lắm, chắc là Cam Vũ hái được trong khe núi, loại cây này vừa thấp vừa có gai, trong lùm cây thường hay có mấy con rắn độc nhỏ màu đen, quả của chúng không nên hái.”
“Trong khe núi có rắn độc?”
“Có, rất nhiều, chúng đều ở sâu trong khe núi. Vốn dĩ bọn tôi định phóng lửa thiêu chúng, nhưng trong đó cỏ cây rậm rạp, nhiều nước, quá ẩm thấp nên không đốt lửa nổi, còn sinh ra nhiều khói độc.”
“Các anh không ăn thịt rắn à?”
“Ăn thịt rắn?!” Vài chiến sĩ thủ lĩnh nghe thấy liền kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Lão tư tế ở một bên cười lạnh: “Thịt rắn độc mà cũng dám ăn!”
Nghiêm Mặc không cười nhạo lão tư tế, quả thật có rất nhiều người không ăn thịt rắn, mà thịt rắn độc lại càng không ai dám ăn. Không nói đến người ở thế giới này, ngay cả ở thời đại cũ của hắn cũng có rất nhiều người nghĩ lầm thịt rắn độc có độc.
“Máu và thân thể rắn độc đều không có độc, chỉ cần bỏ răng nọc và tuyến độc của nó… thôi, trực tiếp cắt đầu nó, bỏ nội tạng là ăn được, hơn nữa thịt rắn độc còn ngon hơn cả thịt rắn bình thường, gan rắn thì giữ lại, nhưng nhớ kỹ, thịt rắn và gan rắn đều phải nấu chín hoàn toàn mới có thể ăn, đừng ăn sống, mùa đông ăn là tốt nhất, trẻ con không nên ăn, phụ nữ ăn ít thôi, không nên ăn với các loại thịt khác.”
Nghiêm Mặc miêu tả đơn giản lại cho mọi người hai vị trí yếu ớt nhất của rắn, khi đánh rắn phải đánh vào chỗ trái tim và cột sống đầu. Hắn còn vẽ hình trên mặt đất, nói với bọn họ, rắn có lớn có nhỏ, muốn tìm vị trí ba tấc và bảy tấc phải dựa vào kinh nghiệm, khi không biết đánh chỗ nào, thì cứ đánh vào dưới đầu rắn và bụng nó.
“Người không có kinh nghiệm đánh rắn sẽ rất khó đánh chết nó ngay lập tức, cho dù anh có chặt đôi người nó, thì đầu nó vẫn có thể cắn anh. Nếu là rắn lớn, anh có đập nát đầu nó, thân thể nó vẫn có thể siết cổ anh. Cho nên, đánh rắn phải cẩn thận, khi bắt rắn thì tóm lấy đầu nó, đừng để nó cắn được.”
Các chiến sĩ nghe rất chăm chú và cẩn thận, ngay cả lão tư tế cũng trộm vãnh tai lên. Đây là kiến thức để bảo toàn mạng sống khi đi trong thảo nguyên, rừng cây, và trong nước, những nơi đó có không biết bao nhiêu rắn độc, rất nhiều người chết vì rắn độc cắn. Mà những bộ tộc vốn có hiểu biết kha khá đối với rắn độc, đồng thời còn có thể trị nọc rắn lại xem những kiến thức đó như bí mật lớn nhất của bộ tộc, nên không chịu nói cho người ngoài.
Băng đột nhiên hỏi: “Có biện pháp nào để phân biệt rắn độc và rắn không độc không?”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Chủ yếu nhìn đầu rắn và màu sắc của thân rắn, nói chung, đầu rắn hình tam giác hoặc màu sắc tươi đẹp đều là rắn độc. Tôi nghĩ các anh đều biết, nếu các anh không chủ động quấy rối nó, thì nó cũng sẽ không cắn các anh, cho nên không cần phải truy lùng giết hết chúng nó.”
Nói xong, Nghiêm Mặc cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại bắt đầu lim dim.
Nguyên Chiến xòe bàn tay năm ngón ra với Tranh, Tranh gật đầu cười to.
Lão tư tế thấy nhưng không nói gì, hai trăm người cũng đã cho, bây giờ thêm năm người nữa thì có là gì, hơn nữa, quả thật rất đáng giá. Có điều, hơn hai trăm chiến sĩ và phụ nữ đó, một khi bị đưa ra ngoài, thì sức mạnh của bộ lạc nhất định sẽ yếu hơn phân nửa, Tranh đồng ý, tù trưởng cũng đồng ý luôn sao?
Lão tư tế tính đợi đến tối tìm tù trưởng bàn luận.
Đại Hà cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với Nghiêm Mặc, tù trưởng bị thương nặng, em trai của anh – Đại Sơn cũng sắp không xong, anh không có nô lệ để trao đối với Nghiêm Mặc, nhưng chỉ cần Nghiêm Mặc chịu ra tay cứu Đại Sơn, thì anh sẽ chịu vì cậu làm bất cứ việc gì, nếu vị đại nhân này không chê, anh nguyện ý làm nô lệ trung thành nhất của cậu, vĩnh viễn không phản bội.
Không chỉ mình Đại Hà có suy nghĩ như vậy, khi thấy vị Mặc đại nhân kia kéo tù trưởng từ bờ vực cái chết về, mà càng kỳ tích hơn nữa là mọi thương thế trên người ông đều hồi phục lại như cũ, rất nhiều chiến sĩ có người nhà, bạn bè, cả chính mình bị thương bị bệnh, đều đặt kì vọng lên người Mặc đại nhân, hy vọng ngài cũng có thể cứu bọn họ một phen.
Nhưng Tranh đồng ý dùng hai trăm người để đổi một mạng của tù trưởng, thì bọn họ có thể dùng cái gì để đổi cho Mặc đại nhân đây?
Liệp, Điêu, Đại Hà đều là những chiến sĩ có quan hệ tốt với Nguyên Chiến, bọn họ có một đống bạn bè thân thích muốn nhờ Nguyên Chiến xin Mặc đại nhân ra tay, nhưng bởi vì cái giá lớn đó, rất nhiều người lùi bước không dám tiến lên quấy rầy, để Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ngủ một giấc thật tốt.
Lúc Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc ngủ, cái túi mà Cam Vũ đưa tới bị hắn tùy tay ném vào một góc lều, có hắn và Cửu Phong ở đây, làm sao lại để Mặc ăn thứ thức ăn chẳng biết là có độc hay không?
Nghiêm Mặc trong lúc lim dim còn biết nhớ mà lấy tổ ong ra, bảo Nguyên Chiến mở cửa lều, để đàn ong ra ngoài kiếm ăn trở về nghỉ ngơi.
“Có phải cậu muốn hạt lúa đó không?” Nguyên Chiến cắn cắn vành tai hắn hỏi.
Nghiêm Mặc tát bay cái mặt Nguyên Chiến, đừng tưởng hắn mệt là có thể thừa cơ ăn mảnh.
“Tôi đi lấy cho cậu, thứ giống hạt lúa đó bây giờ chắc chỉ có lão tư tế và mấy vị trưởng lão có thôi, lão tư tế thì luôn xem nó như bảo bối, muốn lấy được lúa trong tay lão khó lắm, để tôi đi tìm trưởng lão Thổ Khất hỏi một chút.”
“Ừm.” Nghiêm Mặc nghĩ thầm, nếu không phải vì hắn không tìm được cây lương thực nào cho sản lượng cao, thì hắn đã không thèm cái loại lúa dỏm sản lượng ít mà còn khó ăn này. Chủ yếu cũng bởi vì chỗ ở của bọn họ là cao nguyên, rất nhiều loài cây nông nghiệp không dễ tìm được, tuy dựa theo ghi chép về lịch sử của thế giới hắn, vương quốc Lâu Lan trong truyền thuyết …
Nghiêm Mặc bỗng ngồi bật dậy.
“Làm sao vậy?” Nguyên Chiến cũng ngồi dậy theo.
“Đệt, mình thế mà lại nghĩ nhầm.” Nghiêm Mặc ôm đầu, hắn vẫn còn tự đại lắm.
“Nghĩ nhầm?”
“Ừ, từ khi bắt đầu tôi đã sai rồi.” Nghiêm Mặc thì thào.
Từ khi đến nơi này, dược tính thảo dược ở đây hắn không thèm phân tích, hầu như dựa theo kinh nghiệm lúc trước mà sử dụng. Tuy rằng có bách khoa toàn thư mà sách hướng dẫn cung cấp, nhưng vì cố gắng giảm bớt điểm cặn bã, nên số lần hắn sử dụng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thế giới này rất giống thế giới cũ, nhưng cũng có nhiều động thực vật mà hắn không quen biết, trong đó cũng có rất nhiều thảo dược hữu hiệu đối với việc chữa bệnh, mà hắn lại vì tự đại mà hoàn toàn xem nhẹ chúng nó.
Cả việc hắn vẫn luôn truy tìm cây lương thực, ngũ cốc, trà, vân vân, có lẽ thế giới này có những thực vật khác ăn được, làm no bụng được, mà hắn lại bỏ qua vì chúng nó trông không giống những gì mình biết.
Mà sau khi hắn đoán khí hậu nơi này là cao nguyên lục địa, hắn liền dùng kiến thức ở thế giới cũ áp dụng vào hoàn cảnh nơi này, lại hoàn toàn xem nhẹ môi trường nơi này rõ ràng còn tốt hơn thế giới cũ của hắn nhiều, đặc biệt là địa bàn của Cửu Phong, nơi đó chắc chắn có thể gọi là đất đai màu mỡ, chỉ cần cẩn thận không để đất màu bị trôi, chú ý bón phân, muốn khai khẩn đồng ruộng để trồng trọt hoàn toàn không thành vấn đề.
Đồng thời, với khí hậu tốt lành như vậy, thảm thực vật ở vùng cao nguyên của thế giới cũ phân bố rất thưa thớt, nhưng ở đây chúng nó rất có thể có vài loại cây lương thực sinh trưởng, như lúa mì Thanh Khoa (giống lúa trồng ở Tây Tạng TQ), đây chính là tổ tiên của lúa mạch trong truyền thuyết.
“Tôi thật ngu, hạt thóc, lúa mạch… bộ dáng lúc ban đầu của chúng vốn không phải là hình dạng trong ấn tượng của tôi, những loại lúa đó đều đã trải qua sự vun bón của con người và mấy đời lai giống mới biến thành món chính. Khoai tây, khoai lang, cà chua… thuở ban đầu chúng nó đều có độc, thậm chí còn không ai dám ăn.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Nguyên Chiến phát hiện Nghiêm Mặc lại dùng ngôn ngữ của Tổ Thần để nói chuyện.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn hắn: “Tổ Thần đã từng nói với tôi một ít loại thức ăn có thể thay thế thịt làm món chính, tôi vẫn luôn muốn tìm được chúng nó, nhưng đầu óc tôi lúc ấy mơ hồ quá, chỉ nhớ rõ hình dạng sau khi được cải tạo của chúng nó, chứ không nhớ hình dạng trước khi cải tạo. Đúng rồi, cái túi Cam Vũ đưa cho tôi đâu? Lấy qua đây tôi xem xem.”
“Bây giờ à?”
“Ngay bây giờ!”
“Cậu mệt mỏi rồi, ngày mai tính tiếp.”
Nghiêm Mặc trừng hắn: “Anh ném cái túi đi đâu rồi?”
Nguyên Chiến bắt lấy tay Nghiêm Mặc, nằm vật xuống, duỗi thân, dùng chân câu cái túi kia.
Nghiêm Mặc nhìn mà khóe miệng co giật, tuy hắn biết đối phương là vì không để hắn bị động chúc phúc lần nữa, nhưng anh buông ra cũng đâu phải không thể chạm vào tôi.
Nguyên Chiến đổi hướng chân, đưa chiếc túi đến trước mặt Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cạn lời cầm lấy chiếc túi treo trên cái chân to kia.
Nguyên Chiến nằm nghiêng, muốn kê đầu lên đùi Nghiêm Mặc, nhưng lại bị Nghiêm Mặc đẩy xuống.
“Buông tay!” Nghiêm Mặc quát nhẹ.
Nguyên Chiến bắt lấy một tay Nghiêm Mặc, nằm ngửa, nhìn đỉnh lều, bỗng nhiên xoay người ôm lấy một chân Nghiêm Mặc, nhắm mắt ngủ.
Nghiêm Mặc tức quá hóa cười, cốc một cái tàn nhẫn lên trán Nguyên Chiến.
Người nào đó không chút sứt mẻ.
Nghiêm Mặc không thèm đếm xỉa đến Nguyên Chiến nữa, tuy thân thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất hào hởi, hắn có một loại dự cảm, có lẽ trong túi sẽ có thứ mang đến kinh hỉ lớn cho hắn.
Hắn mở sách hướng dẫn ra trong đầu, lật đến trang điều thứ hai của nó, sau đó đặt tay phải lên cái hạt bầu dục trông giống hạnh nhân kia, mấy hạt lớn lớn nhỏ nhỏ đều trông như quả hạnh nhân cả.
“Tao muốn biết đây là cái gì?”
—— Vật cần tra, thực vật, nằm trong phạm vi điều thứ hai của sách hướng dẫn, muốn tra loại thực vật này, giới thiệu sơ lược cần +3 điểm cặn bã, giới thiệu tỉ mỉ cần +10 điểm cặn bã, chọn một trong hai loại giới thiệu, xin quyết định sau năm giây.
Vừa thấy số điểm cần tăng, Nghiêm Mặc liền biết loại thực vật này rất quan trọng, ít nhất quan trọng hơn quả hắc mai biển lần trước.
Giới thiệu tỉ mỉ cần + 10 điểm cặn bã, tương đương với một lần trừng phạt nhẹ, haizz… lựa chọn thế nào đây?
Người nào đó (gia súc nào đó) đang hí mắt, nương theo ánh lửa mờ ảo hắt vào từ ngoài lều lén lút quan sát người bên cạnh, tư tế đại nhân của hắn đang thần thần bí bí làm cái gì vậy cà?Truyền thuyết về Lâu Lan:
Theo các nhà khảo cổ học chứng minh, lịch sử của Lâu Lan có từng trồng trọt vào ăn gạo.
Truyền thuyết về lúa mì Thanh Khoa:
Theo nhà thực vật học và nhà khảo cổ học nghiên cứu, lúa mì Thanh Khoa rất có thể là tổ tiên của lúa mạch Trung Quốc, chim muông tha lúa bay trên trời, làm hạt giống lúa mì Thanh Khoa rơi xuống vùng Trung Nguyên, sau đó lai giống với loài cỏ dại thiên nhiên khác, tạo ra lúa mạch.
“Có hắn và Cửu Phong ở đây, làm sao lại để Mặc ăn thứ thức ăn chẳng biết là có độc hay không?”Trong một đêm, danh vọng của Nghiêm Mặc vượt qua Nguyên Chiến, trở thành khách nhân được hoan nghênh nhất bộ lạc Nguyên Tế.
Đặc biệt là khi hắn hào phóng đưa thịt hươu còn thừa cho những người bị thương trong bộ lạc, còn dạy Thảo Đinh thêm rau dại vào nấu với thịt hươu bằm.
Thảo Đinh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng Nguyên Chiến vẫn kè kè theo kế bên Nghiêm Mặc, còn có các chiến sĩ thủ lĩnh đi theo bọn họ, làm cô luôn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Nghiêm Mặc.
Các chiến sĩ đều thèm nhỏ dãi thịt băm thơm tho, lão tư tế lại kiếm chuyện truy vấn Nghiêm Mặc thêm cái gì vào thịt băm, Nghiêm Mặc đương nhiên sẽ không nói cho lão biết, hắn bỏ thêm chút thảo dược bổ máu và gia vị.
Các loại dược thiện bình thường khó làm ra, chẳng những có mùi thuốc, mà còn khó ăn.
Nghiêm Mặc đã học Trung y từ nhỏ, biết rõ nhiều người ghét thuốc đông y, ghét dược thiện, bởi vì mùi vị của chúng rất đáng sợ, ăn vào càng đáng sợ hơn, nên hắn vẫn luôn cố gắng cải thiện điểm này, đặc biệt là sau khi hắn có Đô Đô, sức khỏe Đô Đô không tốt, thường xuyên bị bệnh, để điều trị cho Đô Đô, hắn đã vắt hết óc.
Con nít đều không thích những thứ có vị đắng, mấy năm đó hắn tìm cách cải tiến vị trong thuốc và dược thiện, có thể nói là tìm được bước đầu. Muốn đổi vị mà không ảnh hưởng đến dược tính, thì không chỉ thêm gia vị là xong, mà còn phải suy xét đến độ cân bằng của dược tính, muốn thêm vào một thứ gì đó, hắn đều phải làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm trước, đến khi xác định dược tính không có bất cứ ảnh hưởng trái chiều gì mới thôi.
Một người giỏi Trung y và thảo dược, dù không nắm rõ dược tính như lòng bàn tay, thì cũng phải biết cách ứng dụng linh hoạt. Chứ cứ làm theo phương thuốc cứng nhắc, hoặc máy móc kê thuốc theo sách vở, thì hoàn toàn không thể cân nhắc đến sự thay đổi và môi trường tác dụng của dược tính trong thảo dược, và không phải một người Trung y đủ tư cách, nếu người đó chỉ có thể dựa vào công cụ để chẩn bệnh, vậy còn chẳng bằng y học phương Tây.
Có người dâng cho lão tư tế một miếng thịt hươu, lão tư tế không dùng nó làm thịt băm, mà đổ nước vào nồi đá, bảo Thu Ninh lấy tới cho lão một cái bọc nhỏ, lão móc ra từ trong bọc hai khối gì đó vàng vàng ném vào nồi, rồi thêm thịt thêm muối để nấu.
Nghiêm Mặc nhìn thấy, cái thứ tròn tròn vàng vàng kia có thể chính là lúa, mà đây cũng là mục tiêu lần này hắn đến.
“Mặc đại nhân.” Vợ của tù trường ôm một đứa bé ngồi xuống bên người hắn.
“Chị là?” Nghiêm Mặc nửa tựa vào người Nguyên Chiến, đánh giá người phụ nữ thoạt nhìn đã hơn bốn mươi này.
“Tôi là Cam Vũ, tôi…” Cam Vũ cầm một cái túi, không biết làm sao để diễn tả ý của mình.
Nguyên Chiến gật gật đầu với Cam Vũ, thấp giọng nói cho Nghiêm Mặc biết: “Chị ta là vợ của tù trường.”
“Chào, có phải chị lo cho tù trưởng không? Yên tâm, bây giờ ông ấy chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, ăn nhiều một chút để bồi bổ, rất nhanh sẽ khôi phục.” Nghiêm Mặc ôn hòa cười với Cam Vũ.
“Không phải.” Cam Vũ lắc đầu, chị ta có thể cảm giác được có không ít người đang nhìn mình chằm chằm, nhưng chị ta không để bụng, để cái túi xuống trước mặt Nghiêm Mặc: “Đây là thứ tôi hái được từ trong khe núi, cho cậu.”
Cam Vũ buông cái túi, không đợi Nghiêm Mặc phản ứng lại, đã bế con đi mất.
Nghiêm Mặc tò mò mở ra, bên trong có chừng hơn mười quả dại mà hắn không biết, bề ngoài màu vàng đen, trông không đẹp đẽ gì.
“Đây là gì vậy?”
“Không biết, chưa từng thấy, chắc mọc trong khe núi.” Nguyên Chiến trả lời.
Tranh ngồi cách họ không xa, lúc thấy thứ trong túi, liền nói: “Mặc đại nhân, thứ này cậu đừng ăn, là do mọi người không có thức ăn nên hái lung tung, nhai rất cứng, cũng không thể ăn, có điều, mấy người phụ nữ nói thứ này có thể no bụng. Nhưng Thu Thực đại nhân bảo nó có thể có độc, không cho các chiến sĩ ăn.”
Nguyên Chiến nhướng mày, vợ của tù trường lại lấy thứ có độc tới cho Mặc ăn?
Tranh nhìn ra vẻ mặt bất thiện của Nguyên Chiến, giải thích: “Mấy người phụ nữ họ nói có thể ăn, thứ quả đó cũng không nhiều lắm, chắc là Cam Vũ hái được trong khe núi, loại cây này vừa thấp vừa có gai, trong lùm cây thường hay có mấy con rắn độc nhỏ màu đen, quả của chúng không nên hái.”
“Trong khe núi có rắn độc?”
“Có, rất nhiều, chúng đều ở sâu trong khe núi. Vốn dĩ bọn tôi định phóng lửa thiêu chúng, nhưng trong đó cỏ cây rậm rạp, nhiều nước, quá ẩm thấp nên không đốt lửa nổi, còn sinh ra nhiều khói độc.”
“Các anh không ăn thịt rắn à?”
“Ăn thịt rắn?!” Vài chiến sĩ thủ lĩnh nghe thấy liền kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Lão tư tế ở một bên cười lạnh: “Thịt rắn độc mà cũng dám ăn!”
Nghiêm Mặc không cười nhạo lão tư tế, quả thật có rất nhiều người không ăn thịt rắn, mà thịt rắn độc lại càng không ai dám ăn. Không nói đến người ở thế giới này, ngay cả ở thời đại cũ của hắn cũng có rất nhiều người nghĩ lầm thịt rắn độc có độc.
“Máu và thân thể rắn độc đều không có độc, chỉ cần bỏ răng nọc và tuyến độc của nó… thôi, trực tiếp cắt đầu nó, bỏ nội tạng là ăn được, hơn nữa thịt rắn độc còn ngon hơn cả thịt rắn bình thường, gan rắn thì giữ lại, nhưng nhớ kỹ, thịt rắn và gan rắn đều phải nấu chín hoàn toàn mới có thể ăn, đừng ăn sống, mùa đông ăn là tốt nhất, trẻ con không nên ăn, phụ nữ ăn ít thôi, không nên ăn với các loại thịt khác.”
Nghiêm Mặc miêu tả đơn giản lại cho mọi người hai vị trí yếu ớt nhất của rắn, khi đánh rắn phải đánh vào chỗ trái tim và cột sống đầu. Hắn còn vẽ hình trên mặt đất, nói với bọn họ, rắn có lớn có nhỏ, muốn tìm vị trí ba tấc và bảy tấc phải dựa vào kinh nghiệm, khi không biết đánh chỗ nào, thì cứ đánh vào dưới đầu rắn và bụng nó.
“Người không có kinh nghiệm đánh rắn sẽ rất khó đánh chết nó ngay lập tức, cho dù anh có chặt đôi người nó, thì đầu nó vẫn có thể cắn anh. Nếu là rắn lớn, anh có đập nát đầu nó, thân thể nó vẫn có thể siết cổ anh. Cho nên, đánh rắn phải cẩn thận, khi bắt rắn thì tóm lấy đầu nó, đừng để nó cắn được.”
Các chiến sĩ nghe rất chăm chú và cẩn thận, ngay cả lão tư tế cũng trộm vãnh tai lên. Đây là kiến thức để bảo toàn mạng sống khi đi trong thảo nguyên, rừng cây, và trong nước, những nơi đó có không biết bao nhiêu rắn độc, rất nhiều người chết vì rắn độc cắn. Mà những bộ tộc vốn có hiểu biết kha khá đối với rắn độc, đồng thời còn có thể trị nọc rắn lại xem những kiến thức đó như bí mật lớn nhất của bộ tộc, nên không chịu nói cho người ngoài.
Băng đột nhiên hỏi: “Có biện pháp nào để phân biệt rắn độc và rắn không độc không?”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Chủ yếu nhìn đầu rắn và màu sắc của thân rắn, nói chung, đầu rắn hình tam giác hoặc màu sắc tươi đẹp đều là rắn độc. Tôi nghĩ các anh đều biết, nếu các anh không chủ động quấy rối nó, thì nó cũng sẽ không cắn các anh, cho nên không cần phải truy lùng giết hết chúng nó.”
Nói xong, Nghiêm Mặc cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại bắt đầu lim dim.
Nguyên Chiến xòe bàn tay năm ngón ra với Tranh, Tranh gật đầu cười to.
Lão tư tế thấy nhưng không nói gì, hai trăm người cũng đã cho, bây giờ thêm năm người nữa thì có là gì, hơn nữa, quả thật rất đáng giá. Có điều, hơn hai trăm chiến sĩ và phụ nữ đó, một khi bị đưa ra ngoài, thì sức mạnh của bộ lạc nhất định sẽ yếu hơn phân nửa, Tranh đồng ý, tù trưởng cũng đồng ý luôn sao?
Lão tư tế tính đợi đến tối tìm tù trưởng bàn luận.
Đại Hà cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với Nghiêm Mặc, tù trưởng bị thương nặng, em trai của anh – Đại Sơn cũng sắp không xong, anh không có nô lệ để trao đối với Nghiêm Mặc, nhưng chỉ cần Nghiêm Mặc chịu ra tay cứu Đại Sơn, thì anh sẽ chịu vì cậu làm bất cứ việc gì, nếu vị đại nhân này không chê, anh nguyện ý làm nô lệ trung thành nhất của cậu, vĩnh viễn không phản bội.
Không chỉ mình Đại Hà có suy nghĩ như vậy, khi thấy vị Mặc đại nhân kia kéo tù trưởng từ bờ vực cái chết về, mà càng kỳ tích hơn nữa là mọi thương thế trên người ông đều hồi phục lại như cũ, rất nhiều chiến sĩ có người nhà, bạn bè, cả chính mình bị thương bị bệnh, đều đặt kì vọng lên người Mặc đại nhân, hy vọng ngài cũng có thể cứu bọn họ một phen.
Nhưng Tranh đồng ý dùng hai trăm người để đổi một mạng của tù trưởng, thì bọn họ có thể dùng cái gì để đổi cho Mặc đại nhân đây?
Liệp, Điêu, Đại Hà đều là những chiến sĩ có quan hệ tốt với Nguyên Chiến, bọn họ có một đống bạn bè thân thích muốn nhờ Nguyên Chiến xin Mặc đại nhân ra tay, nhưng bởi vì cái giá lớn đó, rất nhiều người lùi bước không dám tiến lên quấy rầy, để Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ngủ một giấc thật tốt.
Lúc Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc ngủ, cái túi mà Cam Vũ đưa tới bị hắn tùy tay ném vào một góc lều, có hắn và Cửu Phong ở đây, làm sao lại để Mặc ăn thứ thức ăn chẳng biết là có độc hay không?
Nghiêm Mặc trong lúc lim dim còn biết nhớ mà lấy tổ ong ra, bảo Nguyên Chiến mở cửa lều, để đàn ong ra ngoài kiếm ăn trở về nghỉ ngơi.
“Có phải cậu muốn hạt lúa đó không?” Nguyên Chiến cắn cắn vành tai hắn hỏi.
Nghiêm Mặc tát bay cái mặt Nguyên Chiến, đừng tưởng hắn mệt là có thể thừa cơ ăn mảnh.
“Tôi đi lấy cho cậu, thứ giống hạt lúa đó bây giờ chắc chỉ có lão tư tế và mấy vị trưởng lão có thôi, lão tư tế thì luôn xem nó như bảo bối, muốn lấy được lúa trong tay lão khó lắm, để tôi đi tìm trưởng lão Thổ Khất hỏi một chút.”
“Ừm.” Nghiêm Mặc nghĩ thầm, nếu không phải vì hắn không tìm được cây lương thực nào cho sản lượng cao, thì hắn đã không thèm cái loại lúa dỏm sản lượng ít mà còn khó ăn này. Chủ yếu cũng bởi vì chỗ ở của bọn họ là cao nguyên, rất nhiều loài cây nông nghiệp không dễ tìm được, tuy dựa theo ghi chép về lịch sử của thế giới hắn, vương quốc Lâu Lan trong truyền thuyết …
Nghiêm Mặc bỗng ngồi bật dậy.
“Làm sao vậy?” Nguyên Chiến cũng ngồi dậy theo.
“Đệt, mình thế mà lại nghĩ nhầm.” Nghiêm Mặc ôm đầu, hắn vẫn còn tự đại lắm.
“Nghĩ nhầm?”
“Ừ, từ khi bắt đầu tôi đã sai rồi.” Nghiêm Mặc thì thào.
Từ khi đến nơi này, dược tính thảo dược ở đây hắn không thèm phân tích, hầu như dựa theo kinh nghiệm lúc trước mà sử dụng. Tuy rằng có bách khoa toàn thư mà sách hướng dẫn cung cấp, nhưng vì cố gắng giảm bớt điểm cặn bã, nên số lần hắn sử dụng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thế giới này rất giống thế giới cũ, nhưng cũng có nhiều động thực vật mà hắn không quen biết, trong đó cũng có rất nhiều thảo dược hữu hiệu đối với việc chữa bệnh, mà hắn lại vì tự đại mà hoàn toàn xem nhẹ chúng nó.
Cả việc hắn vẫn luôn truy tìm cây lương thực, ngũ cốc, trà, vân vân, có lẽ thế giới này có những thực vật khác ăn được, làm no bụng được, mà hắn lại bỏ qua vì chúng nó trông không giống những gì mình biết.
Mà sau khi hắn đoán khí hậu nơi này là cao nguyên lục địa, hắn liền dùng kiến thức ở thế giới cũ áp dụng vào hoàn cảnh nơi này, lại hoàn toàn xem nhẹ môi trường nơi này rõ ràng còn tốt hơn thế giới cũ của hắn nhiều, đặc biệt là địa bàn của Cửu Phong, nơi đó chắc chắn có thể gọi là đất đai màu mỡ, chỉ cần cẩn thận không để đất màu bị trôi, chú ý bón phân, muốn khai khẩn đồng ruộng để trồng trọt hoàn toàn không thành vấn đề.
Đồng thời, với khí hậu tốt lành như vậy, thảm thực vật ở vùng cao nguyên của thế giới cũ phân bố rất thưa thớt, nhưng ở đây chúng nó rất có thể có vài loại cây lương thực sinh trưởng, như lúa mì Thanh Khoa (giống lúa trồng ở Tây Tạng TQ), đây chính là tổ tiên của lúa mạch trong truyền thuyết.
“Tôi thật ngu, hạt thóc, lúa mạch… bộ dáng lúc ban đầu của chúng vốn không phải là hình dạng trong ấn tượng của tôi, những loại lúa đó đều đã trải qua sự vun bón của con người và mấy đời lai giống mới biến thành món chính. Khoai tây, khoai lang, cà chua… thuở ban đầu chúng nó đều có độc, thậm chí còn không ai dám ăn.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Nguyên Chiến phát hiện Nghiêm Mặc lại dùng ngôn ngữ của Tổ Thần để nói chuyện.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn hắn: “Tổ Thần đã từng nói với tôi một ít loại thức ăn có thể thay thế thịt làm món chính, tôi vẫn luôn muốn tìm được chúng nó, nhưng đầu óc tôi lúc ấy mơ hồ quá, chỉ nhớ rõ hình dạng sau khi được cải tạo của chúng nó, chứ không nhớ hình dạng trước khi cải tạo. Đúng rồi, cái túi Cam Vũ đưa cho tôi đâu? Lấy qua đây tôi xem xem.”
“Bây giờ à?”
“Ngay bây giờ!”
“Cậu mệt mỏi rồi, ngày mai tính tiếp.”
Nghiêm Mặc trừng hắn: “Anh ném cái túi đi đâu rồi?”
Nguyên Chiến bắt lấy tay Nghiêm Mặc, nằm vật xuống, duỗi thân, dùng chân câu cái túi kia.
Nghiêm Mặc nhìn mà khóe miệng co giật, tuy hắn biết đối phương là vì không để hắn bị động chúc phúc lần nữa, nhưng anh buông ra cũng đâu phải không thể chạm vào tôi.
Nguyên Chiến đổi hướng chân, đưa chiếc túi đến trước mặt Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cạn lời cầm lấy chiếc túi treo trên cái chân to kia.
Nguyên Chiến nằm nghiêng, muốn kê đầu lên đùi Nghiêm Mặc, nhưng lại bị Nghiêm Mặc đẩy xuống.
“Buông tay!” Nghiêm Mặc quát nhẹ.
Nguyên Chiến bắt lấy một tay Nghiêm Mặc, nằm ngửa, nhìn đỉnh lều, bỗng nhiên xoay người ôm lấy một chân Nghiêm Mặc, nhắm mắt ngủ.
Nghiêm Mặc tức quá hóa cười, cốc một cái tàn nhẫn lên trán Nguyên Chiến.
Người nào đó không chút sứt mẻ.
Nghiêm Mặc không thèm đếm xỉa đến Nguyên Chiến nữa, tuy thân thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất hào hởi, hắn có một loại dự cảm, có lẽ trong túi sẽ có thứ mang đến kinh hỉ lớn cho hắn.
Hắn mở sách hướng dẫn ra trong đầu, lật đến trang điều thứ hai của nó, sau đó đặt tay phải lên cái hạt bầu dục trông giống hạnh nhân kia, mấy hạt lớn lớn nhỏ nhỏ đều trông như quả hạnh nhân cả.
“Tao muốn biết đây là cái gì?”
—— Vật cần tra, thực vật, nằm trong phạm vi điều thứ hai của sách hướng dẫn, muốn tra loại thực vật này, giới thiệu sơ lược cần +3 điểm cặn bã, giới thiệu tỉ mỉ cần +10 điểm cặn bã, chọn một trong hai loại giới thiệu, xin quyết định sau năm giây.
Vừa thấy số điểm cần tăng, Nghiêm Mặc liền biết loại thực vật này rất quan trọng, ít nhất quan trọng hơn quả hắc mai biển lần trước.
Giới thiệu tỉ mỉ cần + 10 điểm cặn bã, tương đương với một lần trừng phạt nhẹ, haizz… lựa chọn thế nào đây?
Người nào đó (gia súc nào đó) đang hí mắt, nương theo ánh lửa mờ ảo hắt vào từ ngoài lều lén lút quan sát người bên cạnh, tư tế đại nhân của hắn đang thần thần bí bí làm cái gì vậy cà?Truyền thuyết về Lâu Lan:
Theo các nhà khảo cổ học chứng minh, lịch sử của Lâu Lan có từng trồng trọt vào ăn gạo.
Truyền thuyết về lúa mì Thanh Khoa:
Theo nhà thực vật học và nhà khảo cổ học nghiên cứu, lúa mì Thanh Khoa rất có thể là tổ tiên của lúa mạch Trung Quốc, chim muông tha lúa bay trên trời, làm hạt giống lúa mì Thanh Khoa rơi xuống vùng Trung Nguyên, sau đó lai giống với loài cỏ dại thiên nhiên khác, tạo ra lúa mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.