Chương 449: Đại cốt khí sư y phàm
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi lợn
“Nếu cậu đồng ý, ta có thể dạy tiếp cho cậu, thẳng đến khi cậu lấy được tư cách Cốt Khí Sư trung cấp.”Sau khi khúc xương thứ mười được kiểm tra là có năng lượng, những Hữu Giác Nhân nào nhiều của lập tức báo giá, không phải mua một khúc, mà là đóng gói cả mười khúc, thậm chí còn không đợi cửa hàng công bố năng lượng chứa trong mười khúc xương là gì và bao nhiêu.
Tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia tới sớm, đứng cách Nghiêm Mặc không xa, sau khi nghe thấy báo giá, liền chen qua thấp giọng nhắc nhở hắn một câu: “Bán từng cái đi, như vậy mới bán được giá cao. Nhưng nếu cậu sợ phiền, không bằng trực tiếp bán cho cửa hàng cốt khí này, chủ tiệm của bọn họ… rất lợi hại, khi ra giá nhất định sẽ công bằng, không giống cửa hàng cốt khí Hồ Đức vừa rồi, hơn nữa đối với cậu cũng có lợi.”
Tên Cốt Khí Sư cấp bốn nói xong câu đó liền lui lại, hắn đã hạ quyết tâm, nếu cậu Vô Giác Nhân này bán lẻ từng khúc xương, hắn sẽ tranh giá một hai khúc, còn nếu cậu ta đóng gói cả mười khúc để bán, vậy hắn chỉ đứng một bên xem náo nhiệt.
Nghiêm Mặc kinh ngạc nhìn Cốt Khí Sư kia, gật gật đầu với hắn, nghĩ thầm, Cốt Khí Sư này tâm địa không xấu, ít nhất thì hắn không quá khinh bỉ và coi thường Vô Giác Nhân.
Tuy mới đến thành Ô Càn chưa được mấy tiếng đồng hồ, nhưng Nghiêm Mặc đã phát hiện thái độ của Hữu Giác Nhân đối với Vô Giác Nhân tựa như thái độ của người da trắng đối với người da đen nhiều năm về trước, là sự khinh bỉ và coi thường tới cực đoan, có thể có cũng có thể không, có người thì mang chút đồng cảm, đương nhiên, phần đồng cảm này không thành lập trên địa vị bình đẳng, mà là một kiểu thương hại của người bề trên đối với kẻ bề dưới.
Chờ đến khi tiếp xúc nhiều hơn với người ở tây đại lục, Nghiêm Mặc còn phát hiện có vài Hữu Giác Nhân căn bản không xem Vô Giác Nhân là đồng loại, đối với họ mà nói, Vô Giác Nhân chỉ là lũ súc vật nuôi trong nhà.
Đây là chuyện về sau, tạm thời không đề cập tới, trước tiên nói về hiện tại.
Có người đầu tiên báo giá, những người khác sợ Nghiêm Mặc không có hiểu biết, nghe thấy nhiều cốt tệ như vậy đầu óc liền nóng lên mà bán ngay, vội vàng hô giá cao hơn.
Lúc này, người trong cửa hàng không chỉ hóng chuyện đơn thuần nữa, trong đó có hơn phân nửa là quản lý của các cửa hàng cốt khí và nhóm Cốt Khí Sư sau khi hay tin mà chạy đến.
Một vài Cốt Khí Sư cấp thấp không nhiều của như những cửa hàng cốt khí khác, lập tức có người kêu lên: “Các người đừng nóng vội báo giá, trước tiên để cửa hàng A Lan nói xem năng lượng trong mười khúc xương kia là cái gì và nhiều hay ít, nếu có cái nào chứa năng lượng hỏa, tôi đồng ý ra giá cao!”
“Không sai! Không thể cho mấy cửa hàng các người mua đi hết. Vừa rồi tôi nhìn thấy trong số đó có một khúc có ánh sáng trông như năng lượng ám, vừa lúc tôi cần đến nguyên liệu như vậy, tôi cũng đồng ý ra giá cao!”
Nhóm Cốt Khí Sư sôi nổi kêu gọi.
Đám quản lý của các cửa hàng cốt khí thầm khó chịu trong lòng, nhưng cũng không dám đắc tội thẳng mặt nhóm Cốt Khí Sư, chỉ có thể nhao nhao thúc giục Nghiêm Mặc quyết định xem bán lẻ hay bán cả gói.
Nghiêm Mặc đang suy xét xem cái nào mới kiếm được nhiều tiền, kỳ thật hắn rất sợ phiền toái, nên hắn muốn bán cả gói. Nhưng hiện giờ hắn thiếu cốt tệ, nếu hắn không muốn biện cốt lần nữa khiến cho người ta chú ý thì việc bán lẻ càng có lời hơn.
“Nói kết quả kiểm tra cho mọi người.” Ông lão ngồi trong quầy đột nhiên mở miệng.
Trong cửa hàng có không ít người chú ý tới ông lão, người nhận ra ông ta đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không tùy tiện tiết lộ thân phận của ông lão như tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia, hiện giờ thấy ông lão mở miệng, những người báo giá trước đó đều ngậm miệng.
Quản lý cửa hàng thấy ông lão lên tiếng, lập tức làm theo như lời ông.
Mọi người nghe quản lý cửa hàng công bố kết quả kiểm tra, tạm thời an tĩnh lại. Nhóm Cốt Khí Sư thì vãnh tai, chỉ sợ nghe sót loại ma cốt mà mình đang cần.
Quản lý cửa hàng thận trọng và nhiệt tình giới thiệu đặc tính của mỗi một khúc ma cốt, khi giới thiệu xong một khúc, đều có người nhịn không được hô giá cao.
Tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia báo giá ba ngàn một trăm cốt tệ, nhưng rất nhanh đã có người trả cao hơn, khi quản lý cửa hàng giới thiệu đến một khúc có chứa năng lượng trị liệu, mức năng lượng ma lực đạt tới ba mươi, cơ hồ là toàn bộ người có của trong này đều tranh giá, rất nhanh, khúc xương ấy đã bị nâng lên đến mười ngàn cốt tệ!
Nghiêm Mặc thật sự không hiểu nổi lòng nhiệt tình và điên cuồng của mấy người tây đại lục đối với ma cốt, nếu không phải sợ lấy ra sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết, trong túi không gian của hắn có một đống xương chứa năng lượng đây này! Không đúng, phải nói là, xương trong túi không gian của hắn không có khúc nào không mang năng lượng, dù sinh vật trên đông đại lục không có dị năng cụ thể, nhưng trong xương của chúng nó đều chứa một lượng năng lượng nhất định, chỉ khác nhau ở chỗ nhiều hay ít thôi.
Mặt khác, ma lực đạt tới mức ba mươi là sao? Tộc Hữu Giác có thể chia mức chính xác cho năng lượng rồi ư?
Kỳ thật Nghiêm Mặc đã che giấu cảm xúc rất khá, nhưng ông lão tộc Hữu Giác kia vẫn híp mắt nhìn Nghiêm Mặc, vẻ mặt mang nụ cười hòa hảo có chút quái dị.
Ông lão giơ tay vẫy vẫy Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc không rõ nguyên do, nhưng xuất phát từ sự tò mò đối với ông lão, hắn vẫn đi qua.
Hai người cách một cái quầy mà đánh giá nhau. Nguyên Chiến yên lặng đi đến phía sau Nghiêm Mặc.
Ông lão đột nhiên cười nhẹ: “Cậu không hiểu chút nào về giá trị của ma cốt đối với bọn ta có đúng không? Cậu nhóc, cậu đến từ đâu?”
Có lẽ sợ Nghiêm Mặc lo lắng, ông lão lại nói thêm một câu: “Cậu có thể yên tâm, cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ không có người ngoài nghe được.” Ông lão nâng một ngón tay, trên tay ông ta có đeo vài chiếc nhẫn.
Nghiêm Mặc đoán một trong số đó chắc có tác dụng tạo nên không gian dùng để chắn hoặc cách ly? Sau đó hàm hồ đáp: “Tôi đến từ một nơi rất xa.”
“Rất xa? Nơi núi sâu rừng già cách thành Ô Càn rất xa, nhưng cái gần nhất cũng chính là rừng Cáo Bạc, ma thú trông đó rất nhiều, truyền thuyết nói trong núi có một ít dã nhân cư trú, các cậu tới từ nơi đó?”
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, thì ra người nơi này gọi xương có chứa năng lượng là ma cốt, đối với người hoặc sinh vật mang dị năng thì gọi là ma thú? Đông đại lục lại không có cách gọi như vậy, một vài sinh vật mang năng lượng đặc thù thậm chí còn được coi là thần linh.
Ông lão thấy hắn không trả lời thì xem như hắn ngầm thừa nhận. Ông lão rất cơ trí, nhưng ông ta không thể tưởng tượng được có người có thể băng qua đại dương để đến một phiến đại lục khác.
“Cậu là vu giả?” Ông lão lại hỏi.
Lần này thì Nghiêm Mặc gật đầu.
Ông lão cười: “Ta thấy cậu đúng là như vậy. Vu giả trẻ tuổi, cậu có biết chế tạo cốt khí không?”
Nghiêm Mặc suy nghĩ một hồi thì đáp: “Biết.” Sau đó hắn tò mò hỏi: “Làm sao ông biết tôi biết chế tác cốt khí? Bởi vì trên người tôi có đeo cốt khí?”
“Đấy cũng là một nguyên nhân. Cậu nhóc, hình như cậu không hiểu về giá trị của ma cốt đối với bọn ta, có thể cậu cũng không rõ giá trị thật sự của cốt khí trên người cậu.” Ông lão thở dài.
“Ồ? Cốt khí trên người tôi rất quý sao?”
“Đâu chỉ quý, cậu rất may mắn khi gặp được ta đó, nếu đổi lại là người khác có kiến thức, thì hiện giờ cậu đã mất mạng rồi. Ta nghĩ có vài người dù cảm thấy vòng cổ của cậu có hơi giống, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ tới trên người một Vô Giác Nhân lại đeo thứ cốt khí chỉ có trong truyền thuyết.”
Nghiêm Mặc ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, thành khẩn nói: “Vị đại nhân này, xin nói cho tôi biết vậy phải làm sao mới tốt?”
Ông lão chỉ chỉ cái vòng cổ của hắn: “Cái này của cậu cũng không phải cốt khí bình thường, nó là đồ cổ, là chí bảo truyền lại từ thời viễn cổ cho tới nay. Tuy ta không nhìn ra lợi ích của nó là gì, nhưng dù tác dụng của nó không lớn, thì chỉ với việc nó là cốt khí thời viễn cổ, giá trị của nó cũng đã không thể đo lường!”
Nghiêm Mặc há to miệng. Hắn thật sự không ngờ tộc Hữu Giác ở tây đại lục đã có cách gọi đồ cổ, nhưng cũng đúng, khi một dân tộc có văn hóa phát triển đến một trình độ nhất định, nhất là khi bọn họ từng rời xa quê hương, dời đến một vùng đất khác phát triển, vật phẩm mấy ngàn năm trước lưu truyền từ cố thổ tới nay trở thành bảo vật cũng không có gì kỳ quái.
Mà cái vòng cổ này còn xuất xứ từ nơi truyền thừa của tộc Luyện Cốt, là một trong những phần thưởng của cốt thừa cho hắn. Bởi vì thứ này có thể làm tăng sức mạnh linh hồn của hắn, nên hắn vẫn luôn đeo trên người chứ không tháo xuống. Lúc trước, khi hắn bị đám người Thổ Thành tấn công, thân xác hắn đều cháy đen nhưng cái vòng cổ này lại không có chút hư tổn nào, chỉ điểm này thôi cũng đủ để khinh thường rất nhiều loại cốt khí khác.
Xem ra, về sau hắn không thể tùy tiện để lộ cái vòng cổ này khi ở trên tây đại lục rồi.
“Cảm ơn ngài đã chỉ bảo.” Nghiêm Mặc thật tình nói.
Ông lão cười ha hả: “Cậu không cần phải cảm ơn ta, kỳ thật ta muốn hỏi xem cậu có bán cái vòng này không, ta rất muốn có nó, cậu giữ nó cũng là tai họa, không bằng bán cho ta, ta sẽ không gây hại gì tới cậu. Chẳng phải cậu từng học về cốt khí sao? Nếu cậu đồng ý, ta có thể dạy tiếp cho cậu, thẳng đến khi cậu lấy được tư cách Cốt Khí Sư trung cấp.”
Nghiêm Mặc hiện giờ còn không biết câu hứa hẹn này của ông lão đối với đại đa số người trên tây đại lục quý giá như thế nào, đặc biệt là đối với Vô Giác Nhân. Nhưng hắn lại không muốn bán vật phẩm khen thưởng vốn rất hữu dụng với hắn này, đành phải cố ý dời đề tài: “Vừa rồi ngài nói ngài biết tôi từng học về chế tạo cốt khí, mà một nguyên nhân trong số đó là do cái vòng cổ, nhưng vì sao ngài nhìn thấy vòng cổ liền cho rằng là như vậy? Có lẽ thứ này chỉ là do tôi nhặt được, hoặc là Tổ Thần truyền tới thời nay?”
Ông lão chỉ chỉ bên hông hắn: “Nếu trên người cậu chỉ có một cái vòng cổ thì có lẽ ta sẽ đoán là như vậy. Nhưng cốt chủy bên hông cậu, cùng với năng lực nhận biết ma cốt, khả năng cậu biết luyện chế cốt khí sẽ lớn hơn khả năng cậu chỉ là người sử dụng.”
Thấy Nghiêm Mặc vẫn có điều khó hiểu, ông lão liền nói rõ ràng: “Cốt chủy bên hông cậu vừa nhìn là biết vật phẩm mới luyện chế, nhưng thủ pháp luyện chế lại không giống với thủ pháp truyền đến bây giờ, càng giống như truyền thừa trong viễn cổ, chẳng qua ta không nhìn ra là thủ pháp của tộc Hữu Giác nào.
Năm đó, khi tộc Luyện Cốt bọn ta tới phiến đại lục này, có vài tộc nhân bởi vì đủ loại nguyên nhân mà phân tán đi khắp nơi, người bề trên vẫn luôn hoài nghi có một nhánh gia tộc Cốt Khí Sư tiến vào rừng Cáo Bạc sinh sống, truyền thuyết từ thật lâu trước kia đã nói có người may mắn nhặt được một cốt khí viễn cổ trong rừng Cáo Bạc. Ta nghĩ, tổ tiên các cậu rất có thể từng tiếp xúc với nhánh gia tộc Cốt Khí Sư này, mà thủ pháp luyện cốt cậu học được rất có thể là truyền xuống từ bọn họ.”
Ông lão nói tới đây thì hơi dừng một chút, lại nói: “Nếu thanh cốt chủy đó thật sự là do cậu luyện chế, vậy cậu hẳn đã có trình độ Cốt Khí Sư cấp thấp. Mà người có thể dạy truyền thừa luyện cốt quý giá ấy cho Vô Giác Nhân, ta nghĩ nhánh Cốt Khí Sư kia rất có thể là tộc Bạch Giác, tiếp theo là tộc Hắc Giác, tộc Hồng Giác là không có khả năng nhất.”
Ông lão vẫn chưa xác định được thân phận của hắn, nhưng Nghiêm Mặc hiện giờ đã có thể khẳng định rằng ông lão này trăm phần trăm là một Cốt Khí Sư rất lợi hại, hơn nữa còn có khả năng đã đạt tới cấp chín hoặc hơn.
Ông lão tiếp tục nói: “Năng lực nhận biết ma cốt của cậu rất quý giá, không hổ là người tới từ rừng Cáo Bạc. Nếu ta không nhìn lầm, chiến sĩ phía sau cậu là chiến sĩ ma có năng lực đặc biệt đi?”
Chiến sĩ ma? Không phải chiến sĩ thần?
Hiện giờ Nghiêm Mặc vẫn chưa biết tộc Hữu Giác nơi này gọi người mang dị năng là ma nhân, khác với chiến sĩ thần trong truyền thuyết, nhưng hắn rất nhanh đã biết được điều này, tộc Hữu Giác cũng sẽ không tùy tiện để một Vô Giác Nhân trở thành uy hiếp cho địa vị chiến sĩ thần của bọn họ.
“Ta kiến nghị cậu, gặp phải chuyện gì tốt nhất đừng để chiến sĩ phía sau cậu tùy tiện ra tay, Hữu Giác Nhân bọn ta có thể chấp nhận dùng ma thú làm chiến thú, nhưng đối với ma nhân tộc Vô Giác thì từ trước đến nay nếu có thể giết tất sẽ giết, không thể giết thì đăng báo. Nếu các cậu không muốn bị vệ binh vây giết, tốt nhất là an phận một chút. Vệ binh của thành không giải quyết được chiến sĩ của cậu thì còn có thần thị của thần điện, nếu không được nữa thì còn có Đại Vu và chiến sĩ cốt cấp cao, chờ khi đến phiên bọn họ ra tay, các cậu tất nhiên sẽ không trốn thoát nổi!” Giọng điệu ông lão trở nên có chút nghiêm khắc.
Nguyên Chiến nhận ra thần sắc ông lão bất thường, nhưng vẫn trầm mặc đứng phía sau Nghiêm Mặc, lặng lẽ và kiên định như mặt đất.
Nghiêm Mặc có được truyền thừa luyện cốt nên cũng không dám coi khinh tộc Luyện Cốt, ông lão không nói, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện để lộ thực lực, nhưng đồng thời, bọn họ cũng không e ngại cái gì cả.
Mặt ngoài, Nghiêm Mặc gật gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ nghe lời ông lão.
Vẻ mặt ông lão dịu đi: “Năng lực biện cốt của cậu cao như vậy, chắc là sức mạnh linh hồn cũng không yếu, về sau đừng để lộ thực lực của mình như thế, không tốt với cậu đâu. Có sức mạnh linh hồn thì đã có căn bản, hơn nữa còn có ta dạy dỗ, cậu muốn trở thành Cốt Khí Sư cấp trung hẳn là không khó, cho dù là Cốt Khí Sư cấp cao…”
Ông lão không nói hết câu, trong lòng ông cũng có điều cần kiêng dè, tất cả Vô Giác Nhân học thuật luyện cốt tới nay, thành tựu cao nhất cũng chỉ là Cốt Khí Sư cấp thấp, mà cao nhất chỉ mới tới cấp ba. Lời hứa hẹn có thể làm Nghiêm Mặc đạt tới cấp trung của ông ta, cũng chính là dưới cấp sáu, đã là một lời hứa rất lớn gan rồi.
Một Vô Giác Nhân trở thành Cốt Khí Sư cấp cao không phải không có khả năng, chỉ là không được cho phép mà thôi. Thân phận của ông dù cao, năng lực dù mạnh, thì cũng không dám khiến quá nhiều người tức giận bất bình, càng không dám vi phạm pháp quy do thần điện của ba tộc Luyện Cốt cùng quyết định.
Vô Giác Nhân có thể học những kiến thức về thuật luyện cốt cũng đã là kết quả tranh đấu suốt mấy ngàn năm qua, không biết phải hy sinh bao nhiêu người. Nếu không phải Hữu Giác Nhân không thể rời khỏi sự phục vụ của Vô Giác Nhân, dù gì thì Vô Giác Nhân cũng có thể làm việc, làm nô lệ và vật phẩm tiêu hao, chết rồi có thể mang đi làm cốt binh, thì chắc bọn họ đã sớm giết sạch Vô Giác Nhân rồi, càng đừng nói để Vô Giác Nhân dung nhập vào cuộc sống của mình.
Nhưng cho dù là thế, những Vô Giác Nhân có năng lực đó phần lớn đều bị nô lệ cốt khống chế, muốn vùng lên, cả đời cũng không có khả năng!
Nói thật ông lão cũng không muốn nhận một đệ tử phiền toái như vậy, nhưng ông cũng rất muốn có cái vòng cổ cốt khí của cậu thiếu niên, tuy ông không nhìn ra tác dụng của cái vòng cổ kia, nhưng ông có thể cảm nhận, thứ đó đối với ông nhất định rất hữu dụng, ông bức thiết muốn có được nó.
Chẳng qua, ông khác những Hữu Giác Nhân khác, dù ông có muốn thì cũng sẽ quang minh chính đại mà muốn, và trả đúng cái giá cần trả, nếu cậu Vô Giác Nhân này không đồng ý, ông chắc chắn sẽ thất vọng, nhưng cũng sẽ không cưỡng ép.
Quản lý của cửa hàng đã sắp không giới thiệu được nữa, vì cứ mỗi lần giới thiệu là có người tranh giá, nhưng chủ tiệm của bọn họ và chủ nhân đống ma cốt này lại đang nói chuyện với nhau, tựa hồ như không có chút để ý nào đối với chuyện tranh giá bên này.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của quản lý cửa hàng, ông lão chỉ nói ba chữ: “Tiếp tục đi.”
Mà điều kỳ dị nhất là, vừa rồi mọi người chỉ thiếu điều muốn nhào lên đánh nhau, lúc này đây tất cả đều đã an tĩnh lại, có vài người không nhận ra thân phận ông lão, nhưng thấy những người khác đều ngậm miệng, để cẩn thận, bọn họ cũng ngậm miệng theo.
Quản lý cửa hàng cuối cùng cũng được tiếp tục công việc giới thiệu.
Ông lão bắt đầu phổ cập kiến thức về tầm quan trọng của ma cốt đối với Cốt Khí Sư cho Nghiêm Mặc.
“Xương cốt bình thường cũng có thể luyện chế thành cốt khí, trong cuộc sống của chúng ta, đại đa số cốt khí đều được luyện chế từ xương cốt bình thường, nhưng nếu muốn có được cốt khí mang năng lực đặc biệt, hoặc muốn nâng cao phẩm cấp của cốt khí, vậy ma cốt chính là lựa chọn tốt nhất.”
Ông lão thở dài: “Nhưng nơi này có một vấn đề lớn, đó là ma thú, có thì có nhưng so với số dã thú bình thường, chúng nó chỉ chiếm một phần cực kỳ nhỏ nhoi. Hơn nữa, những ma thú này phần lớn đều sống ở nơi có ma lực dồi dào, rất ít khi chạy ra ngoài, muốn có được ma cốt ẩn chứa ma lực cũng chỉ có thể đi sâu vào những nơi đó. Những nơi đó thường rất hẻo lánh, ít dấu chân người, bên trong có đầm lầy, chướng khí, khí hậu khắc nghiệt, địa hình phức tạp, rắn độc trùng độc, vân vân, hơn nữa, những ma thú đó đều không dễ đối phó, những người muốn săn giết ma thú thường phải trả cái giá lớn mới có thể săn được. Cho nên, việc đó đã tạo thành tình huống một khúc ma cốt vạn tệ khó cầu.”
Thì ra là thế, Nghiêm Mặc xem như đã hiểu rõ giá trị của ma cốt đối với người ở tây đại lục.
“Vậy ma lực là chỉ cái gì? Một ma lực là nhiều hay ít? Máy kiểm tra cốt khí có thể tra ra một khúc xương ma thú ẩn chứa bao nhiêu ma lực sao?”
Ông lão kiên nhẫn trả lời: “Ma lực là đơn vị năng lượng. Một ma lực là rất thấp, người bình thường sẽ không cảm giác được. Cốt khí có thể đo lường một khúc xương có ẩn chứa ma lực, nhưng không thể đo lường một cách chính xác, bởi vì ma lực trên người sinh vật sống luôn thay đổi, chỉ khi chết đi thì ma cốt mới có thể đo lường chính xác. Mà ma cốt chứa dưới một trăm ma lực thì là ma lực ít, từ một trăm trở lên tính là cấp trung, từ một ngàn trở lên được tính là cấp cao.”
Ông lão kiên nhẫn nói, làm Nghiêm Mặc tăng thêm hảo cảm cho ông, tuy hắn không định bán vòng cổ xương ngón tay, nhưng phần thưởng hắn lấy được từ truyền thừa tộc Luyện Cốt không phải chỉ có một, hoàn toàn có thể tìm một cái mà hắn không cần để giao dịch cho ông lão, vừa hay hắn cảm thấy rất có hứng thú đối với thủ pháp luyện cốt của tộc Luyện Cốt bây giờ, có thể trộm học được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nói không chừng hắn còn có thể mượn cơ hội này tìm ra phương pháp đột phá thuật luyện cốt hiện giờ.
Ngay lúc này, gã quản lý Hồ kia tiến vào.
Mà quản lý của cửa hàng A Lan cũng đúng lúc này giới thiệu xong đặc tính của khúc ma cốt cuối cùng.
Quản lý Hồ làm quản lý ở cửa hàng Hồ Đức trong thành Ô Càn, đương nhiên vô cùng hiểu biết về tình huống của thành Ô Càn, nhất là những cửa hàng kinh doanh giống mình. Cửa hàng cốt khí A Lan có bối cảnh không tính là sâu, nhưng nó lại là cửa hàng duy nhất trong thành Ô Càn mang danh nghĩa của Đại Cốt Khí Sư Y Phàm.
Mà người tộc Hữu Giác đều biết, đắc tội ai cũng được chứ đừng đắc tội một Đại Cốt Khí Sư. Bởi vì Đại Cốt Khí Sư gần như là Cốt Khí Sư tối cao chỉ xếp dưới Đại Vu, người được gọi là Đại Cốt Khí Sư đều có thể luyện chế ra cốt bảo vượt qua cấp mười.
Có thể nói, chỉ cần anh trở thành Đại Cốt Khí Sư, vậy anh sẽ có tất cả. Dù thân phận của anh có từng thấp kém thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh trở thành Đại Cốt Khí Sư, thì vương thất ba tộc sẽ xem anh như thượng khách, và ban cho anh thân phận quý tộc, ngay cả người của thần điện cũng sẽ xem trọng anh, các chiến sĩ cốt càng thêm nhiệt tình đối với anh, chỉ cần anh có thể giúp họ luyện chế ra vũ khí ma cốt thích hợp.
Quản lý Hồ vừa vào cửa hàng liền nhìn về phía quầy, khi gã thấy Đại Cốt Khí Sư Y Phàm mà ngày thường hiếm khi lộ diện, thế nhưng hôm nay lại có mặt, hơn nữa còn đang trò chuyện vui vẻ với tên Vô Giác Nhân kia, lúc ấy liền hít ngược một hơi.
Gã muốn tới gần để nghe xem bọn họ đang nói gì, nhưng tiếng trò chuyện bên đó lại không hề truyền ra, hiển nhiên là Y Phàm đại sư đã động tay động chân. Mà Y Phàm đại sư lại thận trọng như vậy, chứng tỏ nội dung cuộc đối thoại của bọn họ rất quan trọng.
Tiêu rồi! Xem ra Y Phàm đại sư đã phát hiện ra điểm đặc biệt của tên Vô Giác Nhân kia, gã có muốn ép tên Vô Giác Nhân kia vào dưới trướng chỉ sợ đã không còn cơ hội.
Đúng vậy, gã quản lý Hồ căn bản không phải vì kia mười khúc xương kia mà đến, càng không phải vì tìm tên Vô Giác Nhân kia để tính sổ. Mà gã tới là vì trước khi tất cả mọi người kịp ý thức được tên Vô Giác Nhân này có năng lực đặc biệt thì tóm người trước —— gã cũng đã đoán ra sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc không yếu, ít nhất thì hắn cũng có năng lực nhận biết ma cốt.
Hừ, chỉ cần gã có thể thu tên đó vào dưới trướng thì cũng chỉ tổn thất mười khúc ma cốt mà thôi, có tên Vô Giác Nhân này, gã còn sợ về sau không có nhiều ma cốt để bán sao?
Quản lý Hồ nghĩ thì đẹp đó, gã tính tìm lý do để đưa tên Vô Giác Nhân kia đi, sau đó đeo nô lệ cốt cho hắn, như vậy, tên Vô Giác Nhân có năng lực biện cốt lợi hại này về sau chỉ có thể phục vụ cho gã.
Nhưng gã dù nghĩ có đẹp thế nào thì tên Vô Giác Nhân kia cũng phải chịu phối hợp mới được, nếu Y Phàm đại sư đã mở miệng mời chào trước, chỉ sợ tên Vô Giác Nhân kia sẽ ở lại cửa hàng cốt khí A Lan.
Quản lý Hồ liều mạng động não, muốn tìm biện pháp cướp người từ tay Y Phàm đại sư.
“Nếu cậu đồng ý, ta có thể dạy tiếp cho cậu, thẳng đến khi cậu lấy được tư cách Cốt Khí Sư trung cấp.”Sau khi khúc xương thứ mười được kiểm tra là có năng lượng, những Hữu Giác Nhân nào nhiều của lập tức báo giá, không phải mua một khúc, mà là đóng gói cả mười khúc, thậm chí còn không đợi cửa hàng công bố năng lượng chứa trong mười khúc xương là gì và bao nhiêu.
Tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia tới sớm, đứng cách Nghiêm Mặc không xa, sau khi nghe thấy báo giá, liền chen qua thấp giọng nhắc nhở hắn một câu: “Bán từng cái đi, như vậy mới bán được giá cao. Nhưng nếu cậu sợ phiền, không bằng trực tiếp bán cho cửa hàng cốt khí này, chủ tiệm của bọn họ… rất lợi hại, khi ra giá nhất định sẽ công bằng, không giống cửa hàng cốt khí Hồ Đức vừa rồi, hơn nữa đối với cậu cũng có lợi.”
Tên Cốt Khí Sư cấp bốn nói xong câu đó liền lui lại, hắn đã hạ quyết tâm, nếu cậu Vô Giác Nhân này bán lẻ từng khúc xương, hắn sẽ tranh giá một hai khúc, còn nếu cậu ta đóng gói cả mười khúc để bán, vậy hắn chỉ đứng một bên xem náo nhiệt.
Nghiêm Mặc kinh ngạc nhìn Cốt Khí Sư kia, gật gật đầu với hắn, nghĩ thầm, Cốt Khí Sư này tâm địa không xấu, ít nhất thì hắn không quá khinh bỉ và coi thường Vô Giác Nhân.
Tuy mới đến thành Ô Càn chưa được mấy tiếng đồng hồ, nhưng Nghiêm Mặc đã phát hiện thái độ của Hữu Giác Nhân đối với Vô Giác Nhân tựa như thái độ của người da trắng đối với người da đen nhiều năm về trước, là sự khinh bỉ và coi thường tới cực đoan, có thể có cũng có thể không, có người thì mang chút đồng cảm, đương nhiên, phần đồng cảm này không thành lập trên địa vị bình đẳng, mà là một kiểu thương hại của người bề trên đối với kẻ bề dưới.
Chờ đến khi tiếp xúc nhiều hơn với người ở tây đại lục, Nghiêm Mặc còn phát hiện có vài Hữu Giác Nhân căn bản không xem Vô Giác Nhân là đồng loại, đối với họ mà nói, Vô Giác Nhân chỉ là lũ súc vật nuôi trong nhà.
Đây là chuyện về sau, tạm thời không đề cập tới, trước tiên nói về hiện tại.
Có người đầu tiên báo giá, những người khác sợ Nghiêm Mặc không có hiểu biết, nghe thấy nhiều cốt tệ như vậy đầu óc liền nóng lên mà bán ngay, vội vàng hô giá cao hơn.
Lúc này, người trong cửa hàng không chỉ hóng chuyện đơn thuần nữa, trong đó có hơn phân nửa là quản lý của các cửa hàng cốt khí và nhóm Cốt Khí Sư sau khi hay tin mà chạy đến.
Một vài Cốt Khí Sư cấp thấp không nhiều của như những cửa hàng cốt khí khác, lập tức có người kêu lên: “Các người đừng nóng vội báo giá, trước tiên để cửa hàng A Lan nói xem năng lượng trong mười khúc xương kia là cái gì và nhiều hay ít, nếu có cái nào chứa năng lượng hỏa, tôi đồng ý ra giá cao!”
“Không sai! Không thể cho mấy cửa hàng các người mua đi hết. Vừa rồi tôi nhìn thấy trong số đó có một khúc có ánh sáng trông như năng lượng ám, vừa lúc tôi cần đến nguyên liệu như vậy, tôi cũng đồng ý ra giá cao!”
Nhóm Cốt Khí Sư sôi nổi kêu gọi.
Đám quản lý của các cửa hàng cốt khí thầm khó chịu trong lòng, nhưng cũng không dám đắc tội thẳng mặt nhóm Cốt Khí Sư, chỉ có thể nhao nhao thúc giục Nghiêm Mặc quyết định xem bán lẻ hay bán cả gói.
Nghiêm Mặc đang suy xét xem cái nào mới kiếm được nhiều tiền, kỳ thật hắn rất sợ phiền toái, nên hắn muốn bán cả gói. Nhưng hiện giờ hắn thiếu cốt tệ, nếu hắn không muốn biện cốt lần nữa khiến cho người ta chú ý thì việc bán lẻ càng có lời hơn.
“Nói kết quả kiểm tra cho mọi người.” Ông lão ngồi trong quầy đột nhiên mở miệng.
Trong cửa hàng có không ít người chú ý tới ông lão, người nhận ra ông ta đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không tùy tiện tiết lộ thân phận của ông lão như tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia, hiện giờ thấy ông lão mở miệng, những người báo giá trước đó đều ngậm miệng.
Quản lý cửa hàng thấy ông lão lên tiếng, lập tức làm theo như lời ông.
Mọi người nghe quản lý cửa hàng công bố kết quả kiểm tra, tạm thời an tĩnh lại. Nhóm Cốt Khí Sư thì vãnh tai, chỉ sợ nghe sót loại ma cốt mà mình đang cần.
Quản lý cửa hàng thận trọng và nhiệt tình giới thiệu đặc tính của mỗi một khúc ma cốt, khi giới thiệu xong một khúc, đều có người nhịn không được hô giá cao.
Tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia báo giá ba ngàn một trăm cốt tệ, nhưng rất nhanh đã có người trả cao hơn, khi quản lý cửa hàng giới thiệu đến một khúc có chứa năng lượng trị liệu, mức năng lượng ma lực đạt tới ba mươi, cơ hồ là toàn bộ người có của trong này đều tranh giá, rất nhanh, khúc xương ấy đã bị nâng lên đến mười ngàn cốt tệ!
Nghiêm Mặc thật sự không hiểu nổi lòng nhiệt tình và điên cuồng của mấy người tây đại lục đối với ma cốt, nếu không phải sợ lấy ra sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết, trong túi không gian của hắn có một đống xương chứa năng lượng đây này! Không đúng, phải nói là, xương trong túi không gian của hắn không có khúc nào không mang năng lượng, dù sinh vật trên đông đại lục không có dị năng cụ thể, nhưng trong xương của chúng nó đều chứa một lượng năng lượng nhất định, chỉ khác nhau ở chỗ nhiều hay ít thôi.
Mặt khác, ma lực đạt tới mức ba mươi là sao? Tộc Hữu Giác có thể chia mức chính xác cho năng lượng rồi ư?
Kỳ thật Nghiêm Mặc đã che giấu cảm xúc rất khá, nhưng ông lão tộc Hữu Giác kia vẫn híp mắt nhìn Nghiêm Mặc, vẻ mặt mang nụ cười hòa hảo có chút quái dị.
Ông lão giơ tay vẫy vẫy Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc không rõ nguyên do, nhưng xuất phát từ sự tò mò đối với ông lão, hắn vẫn đi qua.
Hai người cách một cái quầy mà đánh giá nhau. Nguyên Chiến yên lặng đi đến phía sau Nghiêm Mặc.
Ông lão đột nhiên cười nhẹ: “Cậu không hiểu chút nào về giá trị của ma cốt đối với bọn ta có đúng không? Cậu nhóc, cậu đến từ đâu?”
Có lẽ sợ Nghiêm Mặc lo lắng, ông lão lại nói thêm một câu: “Cậu có thể yên tâm, cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ không có người ngoài nghe được.” Ông lão nâng một ngón tay, trên tay ông ta có đeo vài chiếc nhẫn.
Nghiêm Mặc đoán một trong số đó chắc có tác dụng tạo nên không gian dùng để chắn hoặc cách ly? Sau đó hàm hồ đáp: “Tôi đến từ một nơi rất xa.”
“Rất xa? Nơi núi sâu rừng già cách thành Ô Càn rất xa, nhưng cái gần nhất cũng chính là rừng Cáo Bạc, ma thú trông đó rất nhiều, truyền thuyết nói trong núi có một ít dã nhân cư trú, các cậu tới từ nơi đó?”
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, thì ra người nơi này gọi xương có chứa năng lượng là ma cốt, đối với người hoặc sinh vật mang dị năng thì gọi là ma thú? Đông đại lục lại không có cách gọi như vậy, một vài sinh vật mang năng lượng đặc thù thậm chí còn được coi là thần linh.
Ông lão thấy hắn không trả lời thì xem như hắn ngầm thừa nhận. Ông lão rất cơ trí, nhưng ông ta không thể tưởng tượng được có người có thể băng qua đại dương để đến một phiến đại lục khác.
“Cậu là vu giả?” Ông lão lại hỏi.
Lần này thì Nghiêm Mặc gật đầu.
Ông lão cười: “Ta thấy cậu đúng là như vậy. Vu giả trẻ tuổi, cậu có biết chế tạo cốt khí không?”
Nghiêm Mặc suy nghĩ một hồi thì đáp: “Biết.” Sau đó hắn tò mò hỏi: “Làm sao ông biết tôi biết chế tác cốt khí? Bởi vì trên người tôi có đeo cốt khí?”
“Đấy cũng là một nguyên nhân. Cậu nhóc, hình như cậu không hiểu về giá trị của ma cốt đối với bọn ta, có thể cậu cũng không rõ giá trị thật sự của cốt khí trên người cậu.” Ông lão thở dài.
“Ồ? Cốt khí trên người tôi rất quý sao?”
“Đâu chỉ quý, cậu rất may mắn khi gặp được ta đó, nếu đổi lại là người khác có kiến thức, thì hiện giờ cậu đã mất mạng rồi. Ta nghĩ có vài người dù cảm thấy vòng cổ của cậu có hơi giống, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ tới trên người một Vô Giác Nhân lại đeo thứ cốt khí chỉ có trong truyền thuyết.”
Nghiêm Mặc ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, thành khẩn nói: “Vị đại nhân này, xin nói cho tôi biết vậy phải làm sao mới tốt?”
Ông lão chỉ chỉ cái vòng cổ của hắn: “Cái này của cậu cũng không phải cốt khí bình thường, nó là đồ cổ, là chí bảo truyền lại từ thời viễn cổ cho tới nay. Tuy ta không nhìn ra lợi ích của nó là gì, nhưng dù tác dụng của nó không lớn, thì chỉ với việc nó là cốt khí thời viễn cổ, giá trị của nó cũng đã không thể đo lường!”
Nghiêm Mặc há to miệng. Hắn thật sự không ngờ tộc Hữu Giác ở tây đại lục đã có cách gọi đồ cổ, nhưng cũng đúng, khi một dân tộc có văn hóa phát triển đến một trình độ nhất định, nhất là khi bọn họ từng rời xa quê hương, dời đến một vùng đất khác phát triển, vật phẩm mấy ngàn năm trước lưu truyền từ cố thổ tới nay trở thành bảo vật cũng không có gì kỳ quái.
Mà cái vòng cổ này còn xuất xứ từ nơi truyền thừa của tộc Luyện Cốt, là một trong những phần thưởng của cốt thừa cho hắn. Bởi vì thứ này có thể làm tăng sức mạnh linh hồn của hắn, nên hắn vẫn luôn đeo trên người chứ không tháo xuống. Lúc trước, khi hắn bị đám người Thổ Thành tấn công, thân xác hắn đều cháy đen nhưng cái vòng cổ này lại không có chút hư tổn nào, chỉ điểm này thôi cũng đủ để khinh thường rất nhiều loại cốt khí khác.
Xem ra, về sau hắn không thể tùy tiện để lộ cái vòng cổ này khi ở trên tây đại lục rồi.
“Cảm ơn ngài đã chỉ bảo.” Nghiêm Mặc thật tình nói.
Ông lão cười ha hả: “Cậu không cần phải cảm ơn ta, kỳ thật ta muốn hỏi xem cậu có bán cái vòng này không, ta rất muốn có nó, cậu giữ nó cũng là tai họa, không bằng bán cho ta, ta sẽ không gây hại gì tới cậu. Chẳng phải cậu từng học về cốt khí sao? Nếu cậu đồng ý, ta có thể dạy tiếp cho cậu, thẳng đến khi cậu lấy được tư cách Cốt Khí Sư trung cấp.”
Nghiêm Mặc hiện giờ còn không biết câu hứa hẹn này của ông lão đối với đại đa số người trên tây đại lục quý giá như thế nào, đặc biệt là đối với Vô Giác Nhân. Nhưng hắn lại không muốn bán vật phẩm khen thưởng vốn rất hữu dụng với hắn này, đành phải cố ý dời đề tài: “Vừa rồi ngài nói ngài biết tôi từng học về chế tạo cốt khí, mà một nguyên nhân trong số đó là do cái vòng cổ, nhưng vì sao ngài nhìn thấy vòng cổ liền cho rằng là như vậy? Có lẽ thứ này chỉ là do tôi nhặt được, hoặc là Tổ Thần truyền tới thời nay?”
Ông lão chỉ chỉ bên hông hắn: “Nếu trên người cậu chỉ có một cái vòng cổ thì có lẽ ta sẽ đoán là như vậy. Nhưng cốt chủy bên hông cậu, cùng với năng lực nhận biết ma cốt, khả năng cậu biết luyện chế cốt khí sẽ lớn hơn khả năng cậu chỉ là người sử dụng.”
Thấy Nghiêm Mặc vẫn có điều khó hiểu, ông lão liền nói rõ ràng: “Cốt chủy bên hông cậu vừa nhìn là biết vật phẩm mới luyện chế, nhưng thủ pháp luyện chế lại không giống với thủ pháp truyền đến bây giờ, càng giống như truyền thừa trong viễn cổ, chẳng qua ta không nhìn ra là thủ pháp của tộc Hữu Giác nào.
Năm đó, khi tộc Luyện Cốt bọn ta tới phiến đại lục này, có vài tộc nhân bởi vì đủ loại nguyên nhân mà phân tán đi khắp nơi, người bề trên vẫn luôn hoài nghi có một nhánh gia tộc Cốt Khí Sư tiến vào rừng Cáo Bạc sinh sống, truyền thuyết từ thật lâu trước kia đã nói có người may mắn nhặt được một cốt khí viễn cổ trong rừng Cáo Bạc. Ta nghĩ, tổ tiên các cậu rất có thể từng tiếp xúc với nhánh gia tộc Cốt Khí Sư này, mà thủ pháp luyện cốt cậu học được rất có thể là truyền xuống từ bọn họ.”
Ông lão nói tới đây thì hơi dừng một chút, lại nói: “Nếu thanh cốt chủy đó thật sự là do cậu luyện chế, vậy cậu hẳn đã có trình độ Cốt Khí Sư cấp thấp. Mà người có thể dạy truyền thừa luyện cốt quý giá ấy cho Vô Giác Nhân, ta nghĩ nhánh Cốt Khí Sư kia rất có thể là tộc Bạch Giác, tiếp theo là tộc Hắc Giác, tộc Hồng Giác là không có khả năng nhất.”
Ông lão vẫn chưa xác định được thân phận của hắn, nhưng Nghiêm Mặc hiện giờ đã có thể khẳng định rằng ông lão này trăm phần trăm là một Cốt Khí Sư rất lợi hại, hơn nữa còn có khả năng đã đạt tới cấp chín hoặc hơn.
Ông lão tiếp tục nói: “Năng lực nhận biết ma cốt của cậu rất quý giá, không hổ là người tới từ rừng Cáo Bạc. Nếu ta không nhìn lầm, chiến sĩ phía sau cậu là chiến sĩ ma có năng lực đặc biệt đi?”
Chiến sĩ ma? Không phải chiến sĩ thần?
Hiện giờ Nghiêm Mặc vẫn chưa biết tộc Hữu Giác nơi này gọi người mang dị năng là ma nhân, khác với chiến sĩ thần trong truyền thuyết, nhưng hắn rất nhanh đã biết được điều này, tộc Hữu Giác cũng sẽ không tùy tiện để một Vô Giác Nhân trở thành uy hiếp cho địa vị chiến sĩ thần của bọn họ.
“Ta kiến nghị cậu, gặp phải chuyện gì tốt nhất đừng để chiến sĩ phía sau cậu tùy tiện ra tay, Hữu Giác Nhân bọn ta có thể chấp nhận dùng ma thú làm chiến thú, nhưng đối với ma nhân tộc Vô Giác thì từ trước đến nay nếu có thể giết tất sẽ giết, không thể giết thì đăng báo. Nếu các cậu không muốn bị vệ binh vây giết, tốt nhất là an phận một chút. Vệ binh của thành không giải quyết được chiến sĩ của cậu thì còn có thần thị của thần điện, nếu không được nữa thì còn có Đại Vu và chiến sĩ cốt cấp cao, chờ khi đến phiên bọn họ ra tay, các cậu tất nhiên sẽ không trốn thoát nổi!” Giọng điệu ông lão trở nên có chút nghiêm khắc.
Nguyên Chiến nhận ra thần sắc ông lão bất thường, nhưng vẫn trầm mặc đứng phía sau Nghiêm Mặc, lặng lẽ và kiên định như mặt đất.
Nghiêm Mặc có được truyền thừa luyện cốt nên cũng không dám coi khinh tộc Luyện Cốt, ông lão không nói, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện để lộ thực lực, nhưng đồng thời, bọn họ cũng không e ngại cái gì cả.
Mặt ngoài, Nghiêm Mặc gật gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ nghe lời ông lão.
Vẻ mặt ông lão dịu đi: “Năng lực biện cốt của cậu cao như vậy, chắc là sức mạnh linh hồn cũng không yếu, về sau đừng để lộ thực lực của mình như thế, không tốt với cậu đâu. Có sức mạnh linh hồn thì đã có căn bản, hơn nữa còn có ta dạy dỗ, cậu muốn trở thành Cốt Khí Sư cấp trung hẳn là không khó, cho dù là Cốt Khí Sư cấp cao…”
Ông lão không nói hết câu, trong lòng ông cũng có điều cần kiêng dè, tất cả Vô Giác Nhân học thuật luyện cốt tới nay, thành tựu cao nhất cũng chỉ là Cốt Khí Sư cấp thấp, mà cao nhất chỉ mới tới cấp ba. Lời hứa hẹn có thể làm Nghiêm Mặc đạt tới cấp trung của ông ta, cũng chính là dưới cấp sáu, đã là một lời hứa rất lớn gan rồi.
Một Vô Giác Nhân trở thành Cốt Khí Sư cấp cao không phải không có khả năng, chỉ là không được cho phép mà thôi. Thân phận của ông dù cao, năng lực dù mạnh, thì cũng không dám khiến quá nhiều người tức giận bất bình, càng không dám vi phạm pháp quy do thần điện của ba tộc Luyện Cốt cùng quyết định.
Vô Giác Nhân có thể học những kiến thức về thuật luyện cốt cũng đã là kết quả tranh đấu suốt mấy ngàn năm qua, không biết phải hy sinh bao nhiêu người. Nếu không phải Hữu Giác Nhân không thể rời khỏi sự phục vụ của Vô Giác Nhân, dù gì thì Vô Giác Nhân cũng có thể làm việc, làm nô lệ và vật phẩm tiêu hao, chết rồi có thể mang đi làm cốt binh, thì chắc bọn họ đã sớm giết sạch Vô Giác Nhân rồi, càng đừng nói để Vô Giác Nhân dung nhập vào cuộc sống của mình.
Nhưng cho dù là thế, những Vô Giác Nhân có năng lực đó phần lớn đều bị nô lệ cốt khống chế, muốn vùng lên, cả đời cũng không có khả năng!
Nói thật ông lão cũng không muốn nhận một đệ tử phiền toái như vậy, nhưng ông cũng rất muốn có cái vòng cổ cốt khí của cậu thiếu niên, tuy ông không nhìn ra tác dụng của cái vòng cổ kia, nhưng ông có thể cảm nhận, thứ đó đối với ông nhất định rất hữu dụng, ông bức thiết muốn có được nó.
Chẳng qua, ông khác những Hữu Giác Nhân khác, dù ông có muốn thì cũng sẽ quang minh chính đại mà muốn, và trả đúng cái giá cần trả, nếu cậu Vô Giác Nhân này không đồng ý, ông chắc chắn sẽ thất vọng, nhưng cũng sẽ không cưỡng ép.
Quản lý của cửa hàng đã sắp không giới thiệu được nữa, vì cứ mỗi lần giới thiệu là có người tranh giá, nhưng chủ tiệm của bọn họ và chủ nhân đống ma cốt này lại đang nói chuyện với nhau, tựa hồ như không có chút để ý nào đối với chuyện tranh giá bên này.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của quản lý cửa hàng, ông lão chỉ nói ba chữ: “Tiếp tục đi.”
Mà điều kỳ dị nhất là, vừa rồi mọi người chỉ thiếu điều muốn nhào lên đánh nhau, lúc này đây tất cả đều đã an tĩnh lại, có vài người không nhận ra thân phận ông lão, nhưng thấy những người khác đều ngậm miệng, để cẩn thận, bọn họ cũng ngậm miệng theo.
Quản lý cửa hàng cuối cùng cũng được tiếp tục công việc giới thiệu.
Ông lão bắt đầu phổ cập kiến thức về tầm quan trọng của ma cốt đối với Cốt Khí Sư cho Nghiêm Mặc.
“Xương cốt bình thường cũng có thể luyện chế thành cốt khí, trong cuộc sống của chúng ta, đại đa số cốt khí đều được luyện chế từ xương cốt bình thường, nhưng nếu muốn có được cốt khí mang năng lực đặc biệt, hoặc muốn nâng cao phẩm cấp của cốt khí, vậy ma cốt chính là lựa chọn tốt nhất.”
Ông lão thở dài: “Nhưng nơi này có một vấn đề lớn, đó là ma thú, có thì có nhưng so với số dã thú bình thường, chúng nó chỉ chiếm một phần cực kỳ nhỏ nhoi. Hơn nữa, những ma thú này phần lớn đều sống ở nơi có ma lực dồi dào, rất ít khi chạy ra ngoài, muốn có được ma cốt ẩn chứa ma lực cũng chỉ có thể đi sâu vào những nơi đó. Những nơi đó thường rất hẻo lánh, ít dấu chân người, bên trong có đầm lầy, chướng khí, khí hậu khắc nghiệt, địa hình phức tạp, rắn độc trùng độc, vân vân, hơn nữa, những ma thú đó đều không dễ đối phó, những người muốn săn giết ma thú thường phải trả cái giá lớn mới có thể săn được. Cho nên, việc đó đã tạo thành tình huống một khúc ma cốt vạn tệ khó cầu.”
Thì ra là thế, Nghiêm Mặc xem như đã hiểu rõ giá trị của ma cốt đối với người ở tây đại lục.
“Vậy ma lực là chỉ cái gì? Một ma lực là nhiều hay ít? Máy kiểm tra cốt khí có thể tra ra một khúc xương ma thú ẩn chứa bao nhiêu ma lực sao?”
Ông lão kiên nhẫn trả lời: “Ma lực là đơn vị năng lượng. Một ma lực là rất thấp, người bình thường sẽ không cảm giác được. Cốt khí có thể đo lường một khúc xương có ẩn chứa ma lực, nhưng không thể đo lường một cách chính xác, bởi vì ma lực trên người sinh vật sống luôn thay đổi, chỉ khi chết đi thì ma cốt mới có thể đo lường chính xác. Mà ma cốt chứa dưới một trăm ma lực thì là ma lực ít, từ một trăm trở lên tính là cấp trung, từ một ngàn trở lên được tính là cấp cao.”
Ông lão kiên nhẫn nói, làm Nghiêm Mặc tăng thêm hảo cảm cho ông, tuy hắn không định bán vòng cổ xương ngón tay, nhưng phần thưởng hắn lấy được từ truyền thừa tộc Luyện Cốt không phải chỉ có một, hoàn toàn có thể tìm một cái mà hắn không cần để giao dịch cho ông lão, vừa hay hắn cảm thấy rất có hứng thú đối với thủ pháp luyện cốt của tộc Luyện Cốt bây giờ, có thể trộm học được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nói không chừng hắn còn có thể mượn cơ hội này tìm ra phương pháp đột phá thuật luyện cốt hiện giờ.
Ngay lúc này, gã quản lý Hồ kia tiến vào.
Mà quản lý của cửa hàng A Lan cũng đúng lúc này giới thiệu xong đặc tính của khúc ma cốt cuối cùng.
Quản lý Hồ làm quản lý ở cửa hàng Hồ Đức trong thành Ô Càn, đương nhiên vô cùng hiểu biết về tình huống của thành Ô Càn, nhất là những cửa hàng kinh doanh giống mình. Cửa hàng cốt khí A Lan có bối cảnh không tính là sâu, nhưng nó lại là cửa hàng duy nhất trong thành Ô Càn mang danh nghĩa của Đại Cốt Khí Sư Y Phàm.
Mà người tộc Hữu Giác đều biết, đắc tội ai cũng được chứ đừng đắc tội một Đại Cốt Khí Sư. Bởi vì Đại Cốt Khí Sư gần như là Cốt Khí Sư tối cao chỉ xếp dưới Đại Vu, người được gọi là Đại Cốt Khí Sư đều có thể luyện chế ra cốt bảo vượt qua cấp mười.
Có thể nói, chỉ cần anh trở thành Đại Cốt Khí Sư, vậy anh sẽ có tất cả. Dù thân phận của anh có từng thấp kém thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh trở thành Đại Cốt Khí Sư, thì vương thất ba tộc sẽ xem anh như thượng khách, và ban cho anh thân phận quý tộc, ngay cả người của thần điện cũng sẽ xem trọng anh, các chiến sĩ cốt càng thêm nhiệt tình đối với anh, chỉ cần anh có thể giúp họ luyện chế ra vũ khí ma cốt thích hợp.
Quản lý Hồ vừa vào cửa hàng liền nhìn về phía quầy, khi gã thấy Đại Cốt Khí Sư Y Phàm mà ngày thường hiếm khi lộ diện, thế nhưng hôm nay lại có mặt, hơn nữa còn đang trò chuyện vui vẻ với tên Vô Giác Nhân kia, lúc ấy liền hít ngược một hơi.
Gã muốn tới gần để nghe xem bọn họ đang nói gì, nhưng tiếng trò chuyện bên đó lại không hề truyền ra, hiển nhiên là Y Phàm đại sư đã động tay động chân. Mà Y Phàm đại sư lại thận trọng như vậy, chứng tỏ nội dung cuộc đối thoại của bọn họ rất quan trọng.
Tiêu rồi! Xem ra Y Phàm đại sư đã phát hiện ra điểm đặc biệt của tên Vô Giác Nhân kia, gã có muốn ép tên Vô Giác Nhân kia vào dưới trướng chỉ sợ đã không còn cơ hội.
Đúng vậy, gã quản lý Hồ căn bản không phải vì kia mười khúc xương kia mà đến, càng không phải vì tìm tên Vô Giác Nhân kia để tính sổ. Mà gã tới là vì trước khi tất cả mọi người kịp ý thức được tên Vô Giác Nhân này có năng lực đặc biệt thì tóm người trước —— gã cũng đã đoán ra sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc không yếu, ít nhất thì hắn cũng có năng lực nhận biết ma cốt.
Hừ, chỉ cần gã có thể thu tên đó vào dưới trướng thì cũng chỉ tổn thất mười khúc ma cốt mà thôi, có tên Vô Giác Nhân này, gã còn sợ về sau không có nhiều ma cốt để bán sao?
Quản lý Hồ nghĩ thì đẹp đó, gã tính tìm lý do để đưa tên Vô Giác Nhân kia đi, sau đó đeo nô lệ cốt cho hắn, như vậy, tên Vô Giác Nhân có năng lực biện cốt lợi hại này về sau chỉ có thể phục vụ cho gã.
Nhưng gã dù nghĩ có đẹp thế nào thì tên Vô Giác Nhân kia cũng phải chịu phối hợp mới được, nếu Y Phàm đại sư đã mở miệng mời chào trước, chỉ sợ tên Vô Giác Nhân kia sẽ ở lại cửa hàng cốt khí A Lan.
Quản lý Hồ liều mạng động não, muốn tìm biện pháp cướp người từ tay Y Phàm đại sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.