Dị Thế Lưu Đày

Chương 448: Tức chết mi!

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-448-0

“Cửa hàng cốt khí A Lan.”Ba ngàn năm trăm cốt tệ, đây là cái giá mà đối với bọn Hậu Nữ và Hậu Sư đã là một khoản lớn chưa từng thấy.

Hậu Sư hưng phấn đến mức kêu quai quái không ngừng, người xung quanh đều nhìn hắn cười nhạo.

Hậu Nữ đỡ hơn một chút, nhưng tim cũng đập thình thịch.

Nghiêm Mặc thấy phản ứng của người xung quanh, tia sáng trong mắt hơi tối đi. Hắn không thích tính cách hấp tấp của Hậu Sư lắm, nhưng hắn đã xem Hậu Sư và Hậu Nữ là người một nhà, hiện giờ thấy người khác cười nhạo bọn họ như vậy, cũng giống như là cười nhạo hắn.

Cốt Khí Sư cấp bốn nhíu mày, khi mua đồ ghét nhất là cái loại chạy ra tranh giá, hắn hung hăng trừng tên quản lý cửa hàng vừa chen vào.

Nhưng tên quản lý kia không vì hắn là Cốt Khí Sư cấp bốn mà lùi bước, bọn gã mở cửa hàng, nên từng gặp qua những Cốt Khí Sư cấp cao. Lại nói, bọn gã có bối cảnh hùng hậu sau lưng, đương nhiên sẽ không để một Cốt Khí Sư cấp bốn chẳng có chút danh hiệu nào vào mắt.

“Tôi là quản lý của cửa hàng cốt khí Hồ Đức thành Ô Càn, cậu có thể gọi tôi là quản lý Hồ.” Quản lý Hồ nhìn thì thân thiện hòa ái, nhưng giọng điệu vẫn mang theo ba phần ngạo mạn từ trong xương tủy.

Cốt Khí Sư cấp bốn kia vốn muốn trách mắng, nhưng vừa nghe đối phương báo tên thì lập tức ngậm miệng, vẻ mặt còn có chút ngượng ngập.

Nghiêm Mặc đảo mắt nhìn hai người bọn hắn, rồi nở một nụ cười ngại ngùng với quản lý Hồ.

“Đưa khúc xương kia cho tôi xem.” Quản lý Hồ không cho cự tuyệt mà vươn tay.

Nghiêm Mặc thấy tên quản lý Hồ này vừa ra mặt thì những người khác đều không có ý muốn ra giá, ngay cả tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia cũng lui bước, bày ra thái độ sẽ không tranh với quản lý Hồ.

“Không đưa cốt tệ trước à?” Cậu thiếu niên mang vẻ mặt hoang mang nói.

“Phì!” Quản lý Hồ và đám chủ quán biện cốt cười nhạo.

“Tôi là ai mà cậu là ai, tôi mà cũng ăn quỵt cốt tệ của cậu được hay sao? Nhanh lên, để tôi xem khúc xương kia có phải xương ma sói hủ thực hay không.”

Nghiêm Mặc hơi dừng một chút: “Được thôi, quản lý Hồ, anh nhìn đi.”

Quản lý Hồ cầm khúc xương lật xem, gã ta còn lấy ra một lọ nước thuốc, nhỏ một giọt lên khúc xương.

Có tiếng vang rất nhỏ vang lên, trên xương tỏa ra một luồng sương đen nhàn nhạt.

Trong mắt quản lý Hồ hiện lên vẻ vui mừng, nhưng vẻ mặt lại không có gì thay đổi, gã quay đầu với chủ quán nói: “Những khúc xương sói cùng loại này, cửa hàng chúng tôi đều muốn.”

Chủ quán không cần phân phó đã cùng đồng bạn lựa xương ra cho gã, lấy hết toàn bộ những khúc thoạt nhìn trông như xương sói.

Tên Cốt Khí Sư cấp bốn và một người lúc nãy đang lựa xương đều nhíu chặt mày, bọn họ cũng có suy nghĩ giống gã quản lý Hồ kia, cũng muốn lựa xương sói ra, mặc kệ có phải xương ma sói hay không, ít nhất thì cũng có hy vọng, nhưng gã quản lý Hồ chơi ác, gã bao hết toàn bộ xương sói!

Gã quản lý Hồ phân phó xong, lúc này mới quay đầu nói với Nghiêm Mặc: “Khúc xương này của cậu quả thật có năng lượng, nhưng chỉ là của sói con, nếu để một thời gian thì năng lượng bên trong sẽ không còn nhiều, ba ngàn năm trăm cốt tệ là không thể nào, như vầy đi, một ngàn cốt tệ, tôi muốn mua nó.”

Tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia nghe vậy thì cúi đầu trề môi.

“Một ngàn cốt tệ? Xin lỗi, trả xương lại đây cho tôi.” Nghiêm Mặc vươn tay.

Quản lý Hồ lại không trả xương cho hắn: “Vô Giác Nhân, đừng có tham quá. Một ngàn cốt tệ mua một khúc xương có năng lượng đã là không thấp.”

Nghiêm Mặc diễn như thể mình quả thật là một cậu thiếu niên, cả giận nói: “Tôi không tham, vừa rồi vị Cốt Khí Sư kia cũng nói là không chắc, nhưng anh ta ra giá ba ngàn một trăm cốt tệ!”

Quản lý Hồ cười nhạo: “Vậy cậu hỏi xem hiện giờ hắn có muốn trả nhiều như vậy không? Tôi nói thật với cậu, khúc xương này, cửa hàng chúng tôi trả một ngàn cốt tệ, thì những cửa hàng khác và người khác đều sẽ không trả hơn cái giá này.”

Nghiêm Mặc nhìn về phía tên Cốt Khí Sư kia, tên Cốt Khí Sư kia liền lảng tránh ánh mắt của hắn. Tên đó đúng là Cốt Khí Sư được người người tôn kính, nhưng sau lưng cửa hàng cốt khí Hồ Đức có Đại Vu tộc Hồng Giác, cơ hồ là mỗi một tòa thành đều có cửa hàng của bọn họ, thậm chí Đại Vu kia còn dùng tên mình để làm tên cửa hàng, hắn ta không thể trêu vào.

Người hóng chuyện xung quanh cũng không có ai lên tiếng, lúc này bọn họ đều giống như lũ câm, nếu việc này xảy ra trên người một Hữu Giác Nhân, nói không chừng bọn họ sẽ ồn ào một chút, nhưng Nghiêm Mặc chỉ là một Vô Giác Nhân, không có ai lại vì một Vô Giác Nhân mà đắc tội cửa hàng cốt khí có thực lực hùng hậu như vậy.

Huống chi, quản lý Hồ đã trả cho một ngàn cốt tệ, cũng không có nuốt sạch, vậy dù Vô Giác Nhân này có bẩm báo cho phủ thành chủ cũng vô dụng.

Một lát sau, có người nói với Nghiêm Mặc: “Có thể bán thì bán đi, cậu đã kiếm lời gấp mười rồi, không ít.”

Hậu Nữ và Hậu Sư cũng thay đổi sắc mặt, Hậu Nữ giữ chặt Hậu Sư, y không rõ chuyện về cửa hàng cốt khí Hồ Đức, nhưng người trong thành, bọn họ không thể trêu vào.

Nguyên Chiến đặt tay lên vai Nghiêm Mặc: “Tên Hữu Giác Nhân kia bắt nạt em?”

“Tạm thời để hắn chiếm thượng phong một lần, chờ khi chúng ta ra khỏi thành, trở lại dạy hắn một bài học.” Nghiêm Mặc nghiến răng.

Nguyên Chiến: “Được.”

Cậu thiếu niên bày vẻ mặt không cam nguyện mà nhìn về phía quản lý Hồ, tiện đà rũ mắt xuống, tựa hồ như đã khuất phục.

Quản lý Hồ lộ ra nụ cười mang vẻ khinh thường và đắc ý: “Chờ lát nữa cậu đến cửa hàng chúng tôi lấy cốt tệ.” Nói rồi liền muốn rời đi.

“Chờ đó! Tiền trao cháo múc, anh đưa cốt tệ đây rồi mới lấy xương đi.”

Quản lý Hồ không vui, nhưng thấy người hóng chuyện xung quanh nhiều quá, nghĩ đến việc mình đã chiếm một cái lợi không nhỏ, mà gã cũng không muốn rước vệ binh của thành tới, lập tức ra hiệu cho tiểu nhị.

Tiểu nhị kia liền lấy ra một túi tiền.

Quản lý Hồ ném túi tiền cho Nghiêm Mặc, rồi cầm xương rời đi.

Nghiêm Mặc mở túi tiền nhìn lướt qua, rồi nhìn về phía quán biện cốt.

Tên chủ quán kia cười ha hả với Nghiêm Mặc: “Sao? Còn muốn cược một phen không? Qua đây, thử vận may xem, nói không chừng hôm nay Bàn A Thần sẽ đứng về phía cậu đấy.”

Bàn A Thần có đứng về phía hắn hay không hắn không biết, nhưng khi Nghiêm Mặc nhìn về phía quán biện cốt liền phát hiện những khúc xương có chứa năng lượng mà lúc nãy hắn nhìn thấy vẫn không thiếu khúc nào, hiển nhiên là trong số xương sói mà gã quản lý Hồ kia lấy đi không có cây nào là xương của ma sói hủ thực.

Hắn vốn còn muốn mua một ít xịn dỏm lẫn lộn, hiện giờ thì…

Một ngàn cốt tệ, Nghiêm Mặc lại chọn mười khúc xương, hơn nữa còn là mười khúc có năng lượng đậm nhất.

Bởi vì khi cậu thiếu niên lựa xương, vẻ mặt mang nét căm giận, khiến mọi người bao gồm cả tên chủ quán, đều cho rằng hắn đang phát tiết mà chọn bậy, giống hệt một thằng nhóc đang bất chất tất cả mà đánh bạc thua đỏ mắt.

Có người mắng cậu thiếu niên ngu xuẩn, có người không đành lòng, tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia đã vài lần muốn nhắc nhở Nghiêm Mặc, nhưng cứ ngậm miệng rồi lại mở miệng. Chỉ là một Vô Giác Nhân mà thôi, hắn hà tất phải quan tâm quá nhiều? Lại nói, Vô Giác Nhân kia chắc là thấy kiếm tiền dễ dàng, nên tiêu xài cũng không thấy đau lòng.



Tên chủ quán thấy Nghiêm Mặc chọn xong, mới cười hỏi hắn có muốn kiểm tra không, cũng không thu cốt tệ của hắn.

Thật ra Nghiêm Mặc cũng muốn tiết kiệm số tiền dùng để kiểm tra, nhưng tên chủ quán này rõ ràng có quan hệ với cửa hàng cốt khí Hồ Đức, hắn không muốn sau khi kiểm tra ra lại bị ép bán giá rẻ cho gã khốn đó.

Thấy hắn không trả lời mà dùng da thú bó mười khúc xương kia rời đi, có vài người nhiều chuyện đi theo, bọn họ rất tò mò, không biết vận may của cậu thiếu niên này có tốt như lúc nãy không.

Tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia không còn tâm tư chọn lựa khi tên chủ quán đó bán hết toàn bộ xương sói, hắn cũng quay đầu đi theo Nghiêm Mặc. Có lẽ là cảm thấy áy náy một chút vì vừa rồi không giúp cậu Vô Giác Nhân kia, muốn đi theo xem có gì cần hỗ trợ hay không. Dù sao hắn cũng là Cốt Khí Sư cấp bốn, nếu có hắn ra mặt, cậu Vô Giác Nhân kia cũng sẽ không chịu thiệt quá nhiều.

Trước khi tới quầy biện cốt Nghiêm Mặc đã lượn qua vài cửa hàng cốt khí.

Hắn nhớ có một cửa hàng nhìn thì khá bừa bộn, lại bày biện mấy cốt bảo không tồi, với nhãn lực của hắn, cái tốt nhất rất có thể đã đạt tới cấp tám. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, cửa hàng kia là nơi duy nhất có Vô Giác Nhân làm tiểu nhị.

Ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng, cửa hàng này cố ý dùng thể chữ cổ của tộc Luyện Cốt, Nghiêm Mặc đọc được hai chữ ‘A Lan’.

Tiểu nhị Vô Giác Nhân trong đó nhìn thấy Nghiêm Mặc tiến vào thì sửng sốt, cậu ta có chút ấn tượng với Nghiêm Mặc.

“Đã quyết định mua cái gì chưa?” Tiểu nhị Vô Giác Nhân cười, đi tới quầy.

“Chỗ các cậu có mua xương không?” Nghiêm Mặc cũng đồng thời nói.

Tiểu nhị Vô Giác Nhân lại sửng sốt, không phải bởi vì câu hỏi của Nghiêm Mặc, mà là nhìn thấy đám người đi theo phía sau Nghiêm Mặc, phần phật tiến vào tiệm, làm cậu ta hoảng sợ.

Một tiểu nhị khác thấy nhiều người tiến vào như vậy thì vội vàng ra đón.

Tiểu nhị Vô Giác Nhân kia lúc này mới hoàn hồn, nói với Nghiêm Mặc: “Chúng tôi có thu mua, nhưng không phải xương nào cũng mua, nếu là xương bình thường, vậy chúng tôi sẽ tới từng thôn trang, không cần cậu đến đưa.”

“Không phải xương bình thường.”

“Người nào nhặt được loại xương không biết tên đều nói chúng không phải xương bình thường.” Tiểu nhị Vô Giác Nhân bất đắc dĩ: “Như vậy đi, cậu đưa xương của cậu cho tôi xem trước.”

Nghiêm Mặc cũng không che che giấu giấu, thoải mái đặt bó xương lên quầy: “Cậu xem đi.”

Mà lúc này, một tiểu nhị khác cũng đã biết mấy vị khách chui vào đây không phải để mua bán cốt khí, mà là để hóng chuyện, đối tượng muốn hóng chính là cậu thiếu niên Vô Giác kia.

Chủ tiệm nghe được tiếng gió cũng bước ra từ sau cửa hàng, đó là một ông lão tộc Hắc Giác, thân thể ông ta đã có chút lọm khọm, phất ống tay áo to rộng mà lặng lẽ đi vào quầy, nhưng lại không khiến ai chú ý tới.

Thế nhưng, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thì chú ý tới, mà ông lão kia cũng nhìn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm ông lão trong chốc lát, rồi gật đầu với ông.

Ông lão hơi giật mình, tựa hồ như nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng được vậy, sau đó cũng thận trọng mà gật đầu với Nguyên Chiến.

Tên Cốt Khí Sư cấp bốn kia vốn chú tâm đến bó xương trên quầy, thỉnh thoảng lại nhìn cốt khí trong tiệm, chờ khi ông lão kia đi ra, hắn mới hơi thay đổi vẻ mặt, nhưng thấy ông lão kia hình như không muốn khiến người khác chú ý, nên hắn cũng không nói ra thân phận đối phương, chỉ kính cẩn mà cong người chào.

Ông lão chú ý tới động tác của hắn ta, chỉ cười cười, đầu cũng không gật lấy một chút.

Tiểu nhị Vô Giác Nhân kia lúc này đang xem xét bó xương, cậu ta rất có trách nhiệm, không bởi vì đây là xương mà Vô Giác Nhân mang tới thì khinh thường, ngược lại còn xem xét rất cẩn thận.

Một quản lý Hữu Giác Nhân nhìn thấy ông lão bước ra, vốn muốn chào hỏi thì thấy ông lão lắc đầu, rút bàn tay khô gầy từ trong tay áo ra, chỉ chỉ tiểu nhị Vô Giác Nhân.

Quản lý ngầm hiểu, đi qua trợ giúp tiểu nhị Vô Giác Nhân.

Vốn dĩ bọn họ không cần phải nghiêm túc như vậy, nhất là khi bó xương này do Vô Giác Nhân mang tới, nhưng có cả đám người theo sau như vậy, lại nghe nói cậu thiếu niên này vừa mới lấy được một khúc xương có chứa năng lượng từ quầy biện cốt, mà mười khúc này đều lấy từ cái sạp kia, bọn họ cũng có chút hứng thú.

Các vị khách trong tiệm hoặc đang giao dịch hoặc đang xem hàng nghe thấy vậy thì đều dừng lại, vây quanh quầy.

Nghiêm Mặc tức cười, xem ra dù là Hữu Giác Nhân hay Vô Giác Nhân, vẫn có bản tính thích hóng chuyện, xem trò vui, có lẽ bởi vì trong cuộc sống của bọn họ có quá ít trò giải trí?

“Xương lợn rừng, xương thỏ, xương báo, xương chim loại nhỏ… thoạt nhìn đều rất bình thường, không phải nguyên liệu quý hiếm, mà tôi cũng không nhìn ra chúng nó có năng lượng hay không. Vân xương của chúng nó cũng không sâu, những khúc xương có chứa năng lượng của ma thú hầu hết đều có vân xương hằn sâu.”

Quản lý vừa xem xét vừa nói, cuối cùng mới ngẩng đầu hỏi Nghiêm Mặc: “Cậu có muốn kiểm tra không? Mười cốt tệ một khúc. Nếu không kiểm tra, vậy những khúc xương này tôi chỉ có thể mua theo giá cả bình thường, bởi vì chúng không phải loại xương gì hiếm lạ, cộng lại cùng lắm chỉ mười cốt tệ, cậu thấy sao?”

Mười cốt tệ đã xem như nhiều. Nếu cửa hàng cốt khí thu mua của thôn trang, một đống lớn xương thú cộng lại cũng chỉ từ mười đến hai mươi cốt tệ, đưa tới cửa sẽ tốt hơn một chút, nhưng khấu trừ vào thuế thành và nha quan cắt xén, còn không bằng để người ta tới thôn trang thu mua.

Nghiêm Mặc: “Kiểm tra đi, giúp tôi kiểm tra tất cả.”

“Được, vậy tổng cộng là một trăm cốt tệ.”

“Tôi trả trước một phần, số còn lại chút nữa trả tiếp có thể chứ?”

“Cái này…” Quản lý đang định cự tuyệt.

Ông lão mở miệng: “Được, kiểm tra trước đi.”

Có lời này của ông, quản lý ngay cả thu một cốt tệ trước cũng không, trực tiếp cầm cốt bảo kiểm tra qua.

Người đi đường bên ngoài lúc bước qua cửa tiệm cốt khí A Lan, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng hô lớn, tựa hồ như có rất nhiều người đồng thời phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.

Những người đi ngang nhất thời tò mò, liền dừng chân nhìn vào trong, nhưng lại không được, bên trong có rất nhiều người vây quanh.

Con người mà, đều có tính tò mò, vừa thấy bên trong náo nhiệt như vậy, sao có thể nhịn được, lại càng muốn vào đó xem xem đến tột cùng là thế nào.

Một người nghĩ như vậy, liền có người thứ hai nghĩ như vậy.

Chờ đến khi tiếng ồn ào còn lớn hơn nữa truyền ra từ cửa hàng cốt khí A Lan, người ở con phố đối diện đều nhịn không nổi mà chạy qua.

“Cửa hàng có vụ gì vậy?”

“Không biết nữa.”

“Sao nhiều người tụ tập trong đó thế, đi, qua xem xem!”

“Được!”

Càng lúc càng nhiều người tới cửa hàng A Lan.

Chờ đến lúc tiếng hô to lần thứ ba truyền ra, gã quản lý của cửa hàng cốt khí Hồ Đức mới nhịn không được, nói với tên tiểu nhị đứng ở cửa tiệm: “Vừa rồi có phải tên Vô Giác Nhân kia đi vào tiệm A Lan không?”

Tiểu nhị gật đầu: “Hình như thế.”



Quản lý Hồ nhíu mày: “Cậu đi xem bọn chúng đang la hét cái gì vậy, có chuyện gì thì nhanh trở về nói cho tôi biết.”

“Vâng!” Tiểu nhị cất bước chạy qua cửa hàng cốt khí A Lan, hắn ta đã sớm tò mò lắm rồi.

Trong cửa hàng cốt khí A Lan lúc này, bầu không khí đã trở nên vô cùng gay cấn.

Hậu Sư đỏ mặt tía tai kêu: “Kiểm tra nữa! Kiểm tra cái thứ tư đi!”

Những người khác cũng hô theo: “Mau! Mau kiểm tra cái thứ tư!”

Trời không nóng nà quản lý cửa hàng cũng đổ mồ hôi đầy đầu, kỳ thật bọn họ mua được xương cốt có chứa năng lượng cũng không tính là gì, nhưng cái kiểu ôm một bó xương từ quầy biện cốt qua, kiểm tra một khúc rồi một khúc, khúc nào cũng có năng lượng, thì đây chính là lần đầu tiên!

Trong tiệm, trước mắt chỉ có ba người thoạt nhìn là bình tĩnh nhất, một người là ông lão chủ tiệm, còn hai người kia là Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.

Gậy kiểm tra kề vào khúc xương thứ tư.

Vừa trong dự kiến và cũng vừa ngoài dự kiến của mọi người, ánh sáng lại lần nữa đổi màu.

“Lại là một khúc nữa! Trời ạ!”

“Bàn A Thần tại thượng, sao có thể?”

“Cậu Vô Giác Nhân kia chẳng lẽ có thể nhận ra khúc xương nào có chứa năng lượng?”

“Không thể nào? Chẳng phải chỉ có Đại Vu tộc Hữu Giác chúng ta mới có thể nhìn được thể năng lượng sao?”

“Nghe nói có vài vu giả của Vô Giác Nhân cũng nhìn được.”

“Nhưng dù thế nào thì cũng không thể so với Đại Vu của chúng ta chứ? Tôi biết việc này, nhưng những vu giả đó cùng lắm chỉ có thể nhìn ra cái nào có năng lượng đậm, nếu năng lượng hơi thấp hoặc có tính ẩn thì bọn họ sẽ không nhìn ra được!”

“Cậu Vô Giác Nhân kia sao có thể?”

“Không biết, tôi chỉ có thể khẳng định rằng Bàn A Thần rất thích hắn.”

Cửa hàng cốt khí Hồ Đức, gã quản lý Hồ thấy tiểu nhị nhà mình vừa rời đi không lâu đã hưng phấn chạy về.

“Quản lý Hồ!! Tên, tên Vô Giác Nhân kia…”

“Nói chuyện đàng hoàng! Tên Vô Giác Nhân kia làm sao?” Quản lý Hồ mắng.

Tiểu nhị nuốt nước miếng, kích động nói: “Có năng lượng! Tên Vô Giác Nhân kia lại kiểm tra ra có năng lượng! Bàn A Thần tại thượng, tôi quả thực không thể tin được vào mắt mình, mười khúc xương, đã có bốn khúc kiểm tra là có năng lượng rồi!”

“Cái gì?” Quản lý Hồ không tin vào tai mình.

Tiểu nhị hưng phấn nói: “Quản lý Hồ, anh nói xem có khi nào đám hàng này của Lam Mạt Nhĩ phần lớn đều có năng lượng không?”

Quản lý Hồ biến sắc, lập tức rống lên với tiểu nhị: “Mau! Nhanh kêu bọn Lam Mạt Nhĩ dọn quán, tất cả hàng đều không bán! Toàn bộ đưa vào trong kiểm tra, mau!”

Tiểu nhị lập tức chạy đi như bay để truyền lời.

Mà quán biện cốt của Lam Mạt Nhĩ lúc này cũng được rất nhiều người nghe tin mà vây quanh, phần lớn đều là người của những cửa hàng cốt khí và Cốt Khí Sư, Lam Mạt Nhĩ thu tiền vô cùng vui vẻ.

Tên tiểu nhị kia thấy nhiều người như vậy thì nóng nảy, kêu Lam Mạt Nhĩ mau thu quán.

Lam Mạt Nhĩ nghe tiểu nhị kia nói huyên thuyên bên tai, lúc này mới hiểu vì sao lại có nhiều người chịu bỏ tiền biện cốt như vậy, lập tức biến sắc, hô lên với người đang biện cốt: “Không bán không bán! Cửa hàng cốt khí Hồ Đức bao hết toàn bộ!”

“Này, sao các người có thể như vậy, vừa mới lấy cốt tệ xong.”

“Trả cốt tệ lại cho mấy người, không bán là không bán! Có chuyện gì thì tìm quản lý Hồ của cửa hàng cốt khí Hồ Đức đi!” Lam Mạt Nhĩ gọi đồng bạn, mau chóng thu quán, một khúc xương cũng không chịu bán.

Khách của quán biện cốt vừa tức vừa bất đắc dĩ, bọn họ cũng không thể tùy tiện chụp đại một khúc được. Chỉ có thể nhận lấy cốt tệ được trả lại, trơ mắt nhìn tiểu nhị của cửa hàng cốt khí Hồ Đức và đám chủ quán biện cốt vui sướng lấy bao da thú bao xương lại rồi vác lên vai chạy qua cửa hàng cốt khí Hồ Đức.

Tuy quản lý Hồ thòm thèm mười khúc xương đã bị Nghiêm Mặc mua, nhưng xương bên Lam Mạt Nhĩ càng làm gã để bụng, dù sao lượng xương đó nhiều, cộng lại tới một ngàn khúc.

Tuy rằng trong hơn một ngàn khúc này chưa chắc đã có năng lượng, nhưng từ việc tên Vô Giác Nhân kia chỉ mua mười khúc mà hiện giờ lại kiểm tra có hết một nửa mang năng lượng, với tỉ lệ này, số xương chứa năng lượng còn lại bên Lam Mạt Nhĩ cũng sẽ không ít hơn một phần ba.

Vì thế, Lam Mạt Nhĩ vừa đưa xương đến, quản lý Hồ liền thúc giục bọn họ mau kiểm tra.

Trong cửa hàng có hai cái gậy kiểm tra, hơn nữa Lam Mạt Nhĩ cũng có, tổng cộng là ba cái. Ba cái cùng nhau kiểm tra, xương cốt nhanh chóng biến mất.

Đúng vậy, xương cốt biến mất.

Một khúc, hai khúc…

Mười khúc đầu đều không có năng lượng, quản lý Hồ vẫn không quá buồn bực. Nhưng chờ khi ba người kiểm tra gần trăm khúc mà vẫn không phát hiện ra khúc nào có chứa năng lượng, thì sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này, tên tiểu nhị kia ra ngoài thám thính còn chạy về một chuyến báo cáo, nói rằng mười khúc xương mà tên Vô Giác Nhân bên kia mua đều có chứa năng lượng, cửa hàng cốt khí A Lan ra giá cao mua hết mười khúc.

Cơ mặt quản lý Hồ co giật, động tác kiểm tra càng thêm nhanh chóng.

Một tiểu nhị khác không dám nói nhiều, cầm chổi và cái ky đi qua dọn đống xương vì không có năng lượng mà vỡ vụn.

Chờ khi kiểm tra được một nửa, cơ hồ là hơn năm trăm khúc đều biến thành bột phấn, quản lý Hồ nổi giận, gã đập bàn: “Chuyện này là sao hả?!”

Những người khác cứng họng, chỉ có Lam Mạt Nhĩ là trầm mặc trong chốc lát, hoài nghi nói: “Có lẽ tên Vô Giác Nhân kia đã chọn hết những khúc có năng lượng rồi?”

Quản lý Hồ quá mức tức giận: “Tao không tin! Tiếp tục! Tao không tin một khúc cũng không có năng lượng.”

Gần ngàn khúc xương, mỗi khúc đều không tốn bao nhiêu thời gian để kiểm tra, ba người cùng kiểm tra thì càng nhanh hơn nữa, nhưng… thẳng đến khi kiểm tra toàn bộ xong, một ngàn khúc xương từ đầu tới cuối đều biến thành hai cái sọt tro.

Vẻ mặt của Lam Mạt Nhĩ đã đen như trời sắp mưa, ngàn khúc xương, nếu dùng để biện cốt thì đó chính là mười ngàn cốt tệ! Nhưng hôm nay lại thành một đống cặn bã không đáng cắc nào!

Quản lý Hồ nhìn hai sọt tro, tức giận đến mức xoay người vọt ra ngoài.

Lam Mạt Nhĩ và đồng bạn của hắn cũng đuổi theo, cùng chạy về phía cửa hàng cốt khí A Lan.

Lúc này, trận nhốn nháo ở cửa hàng A Lan vẫn chưa tan đi, kiểm tra xương rất nhanh, nhưng nhiệt tình của mọi người lại không dễ tán đi như vậy, hơn nữa còn có một vài người tranh giá, Nghiêm Mặc muốn rời đi cũng khó

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook