Dị Thế Lưu Đày

Chương 406: Thần tích thật sự (I)

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-406-0

“Khuê Chính tức chết!”Ông nói như vậy là vì Khuê Chính đã từng tâm tình không tốt mà trừng phạt các nô lệ không thể rửa sạch tay bằng cách chặt đi.

Nghiêm Mặc cho ông một nụ cười trấn an, nắm hai tay lại để trước ngực, nhắm mắt ngửa đầu, lẳng lặng đứng yên.

Chốc lát sau, cậu thiếu niên bắt đầu đi đi lại lại, nhưng bước đi của hắn lại giống như vũ đạo, uyển chuyển nhẹ nhàng và có một quy luật không thể miêu tả thành lời.

Tiếng ngâm xướng bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa vang lên: “Tôi lấy máu tôi hiến tế, một giọt máu đổi lấy sự sinh sôi dưới những bước chân tôi, cỏ mọc, hoa nở.”

Đây mới chính là thuật ngôn linh thật sự!

Khi giúp Lạp Mạc Linh nghiên cứu thuật ngôn linh, Nghiêm Mặc phát hiện ra lúc mình nhảy vũ khúc hiến tế và nói điều mình muốn thỉnh cầu, kỳ thật cũng là quá trình thi triển thuật ngôn linh, thậm chí bởi vì khả năng câu thông vạn vật của hắn, kết hợp với vũ khúc hiến tế, thuật ngôn linh của hắn mới trở nên lợi hại, cơ hồ là không cần màng tới cấp bậc vũ lực hay cấp bậc tinh thần lực.

Nghĩ đến lời tiên đoán mà Chú Vu từng nói, lại thêm lời uy hiếp và chuyện mà cái bóng đen bắt hắn phải làm, Nghiêm Mặc thầm trào phúng trong lòng, thì ra hắn mới là kẻ diệt thần thành ma, một lần nữa dấy lên chiến hỏa giữa các tộc trong thiên hạ!

Nhưng mắc gì lời tiên đoán đó nói hắn là ai, thì hắn chính là như vậy?

Đừng nói có sách hướng dẫn giám sát hắn, ngay cả khi không có sách hướng dẫn, hắn cũng sẽ không để cái gọi là số mệnh của huyết mạch thao túng.

Nếu hắn thật sự làm dấy lên chiến hỏa trong thiên hạ, vậy đó chắc chắn cũng là do hắn muốn làm vậy.

Khẽ rủ ngón tay, một giọt máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay.

Nghiêm Mặc ra vẻ thành kính mà dùng ngôn ngữ thông dụng ngâm xướng, đảm bảo đa số người ngồi ở đây đều nghe được: “Đại Địa Chi Thần, xin nghe lời khẩn cầu của tôi…”

Lời khẩn cầu là gì hắn nói rất nhỏ, không ai có thể nghe rõ.

Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy, lấy cậu tư tế thiếu niên làm trung tâm, trên nền cát sỏi xung quanh hắn, hoa cỏ đột nhiên mọc lên một tảng lớn, xanh mướt đầy sức sống, từng khóm hoa nở rộ, gió thổi qua, hương hoa dịu nhẹ truyền vào mũi mọi người.

Các chiến sĩ điều khiển thực vật cũng có thể làm được điều này, nhưng cậu thiếu niên kia có rắc hạt giống không?

Cao thủ ở đây có một đống, cả đám nhìn nhau lắc lắc đầu.

Những tảng hoa cỏ kia lại đột ngột mọc lên khi không có hạt giống được rắc xuống.

Mà mỗi người đều nghe thấy tiếng cầu nguyện với Đại Địa Chi Thần của cậu thiếu niên, vậy là Đại Địa Chi Thần nghe thấy lời khẩn cầu của cậu thiếu niên, hơn nữa còn đáp lời cậu ta?

Ặc! Đây là sự yêu thương cưng chiều như thế nào vậy chứ?!

Rất nhiều người nhìn về phía Đại Tư Tế và tam tư tế Thổ Thành, các người tự xưng mình là tư tế của Đại Địa Chi Thần mà, nhưng các người có từng được Đại Địa Chi Thần đáp lời như vậy không?

Vẻ mặt Xà Đảm vẫn bất biến, hắn thừa nhận tên tư tế thiếu niên kia có chút thần kỳ, nhưng hắn vẫn là một trong cực ít người không tin vào quỷ thần, luôn cảm thấy hết thảy những điều này đều có thể dùng năng lực và năng lượng để giải thích.

Khuê Chính thì kém hơn nhiều, gã đố kỵ đến mức hai mắt đỏ ngầu, tư tế Thổ Thành ở cái hồi xa xưa trước kia từng để lại một truyền thuyết, phàm là nơi người nọ đi qua, dù đất đai có cằn cỗi cách mấy cũng sẽ cỏ mọc hoa nở, bụi gai trên đường sẽ tự động lui ra, băng qua vực sâu vách núi như đi trên đất bằng. Đó mới là người thật sự được Đại Địa Chi Thần yêu thương và cưng chiều.

Nhưng từ sau khi vị Đại Tư Tế đó biến mất, Thổ Thành đã không còn tư tế có thể làm được điều này, nhưng cho dù là thế, những tư tế thời viễn cổ của Thổ Thành cũng đã tạo ra không ít thần tích vĩ đại, đâu giống như hiện tại!

Không thể để Cửu Nguyên sống! Mà tên tư tế Cửu Nguyên đó lại càng không thể sống! Khuê Chính rít gào trong lòng, sát tâm nổi lên.

Nghiêm Mặc cảm thấy khúc nhạc dạo đã đủ rồi, hắn nhanh chóng lấy một cục xà phòng có sẵn trong túi không gian ra, dùng hai tay nâng cao, ngâm to: “Tổ Thần tại thượng, đứa con ngoan nhất của ngài đang khẩn cầu ngài, xin hãy ban cho con thần tích, để khối dầu trơn này có thể tẩy trừ dầu mỡ và uế vật trên tay nô lệ kia.”

Có không ít người đứng lên vì muốn thấy rõ thứ trong tay cậu thiếu niên.

Thứ kia to bằng lòng bàn tay, hình trứng, màu vàng nhạt, rất nhẫn nhụi, mọi người có thể thấy rất rõ dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn trông như mỡ bị đông lại mà ngày thường bọn họ hay dùng.

Khuê Chính yêu cầu tư tế Cửu Nguyên phải dùng vu thuật để rửa sạch hai tay đầy dầu mỡ và uế vật của nô lệ, kết quả tư tế Cửu Nguyên lại dùng cục dầu trơn để tạo thần tích. Nếu thật sự thành công… Khuê Chính chắc sẽ tức điên đi?

Khuê Chính đã sớm thẹn quá hóa giận, nhưng lúc này không ai thèm để ý tới gã, tất cả mọi người đều vội vàng chờ cảnh thần tích xuất hiện.

Ánh mặt trời chiếu rọi, cậu thiếu niên nâng hai tay lên cao, không có bất cứ động tĩnh gì, mà khối dầu trơn kia như vừa không xảy ra thay đổi nào, mà cũng vừa có sự biến hóa thần kỳ nào đó.

Rốt cuộc có người nhịn không được châu đầu ghé tai: “Thần tích được ban làm sao rồi?”

“Tư tế nhỏ Cửu Nguyên thi triển vu thuật thành công không?”

“Nếu cậu ta thật sự thi triển thành công, vậy…”

Có người tiếp lời: “Vậy chúng ta sẽ có thêm một vị tư tế được Đại Địa Chi Thần và Tổ Thần yêu thương rồi.”

“Tư tế Tổ Thần! Nói hay thật, thằng nhãi đó xứng chắc?” Vẻ mặt Khuê Chính thay đổi mấy lần, gã rất muốn phá hư khối dầu trơn kia, nhưng bị nhiều người nhìn như vậy, gã căn bản không thể ra tay.

Chỗ Vu Thành, một tư tế tới gần Khuê Mạt: “Ngài có nhìn ra cái gì không?”



Khuê Mạt nhìn hai tay cậu thiếu niên, mắt không chớp lấy một cái, gã dùng chiến hồn của mình thề, gã không thấy cái gì cả, ngay cả dao động của năng lượng cũng không cảm nhận được, nhưng càng là như vậy gã lại càng hoài nghi nhãn lực của mình —— tên thiếu niên đó sao có thể không làm gì cả?

Bộ lạc Đỉnh Việt có vài người không giỏi che giấu suy nghĩ và vẻ mặt của mình, tỷ như Tri Xuân, hay tỷ như Thù Nghệ.

Có điều đám người Tri Xuân là khinh thường tư tế nhỏ Cửu Nguyên, đám hoa hoa cỏ cỏ đó thì là gì, đứng trước vũ khí kim loại cũng chỉ là cặn bã!

Mà Thù Nghệ thì nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, nhìn như thể muốn liếm láp hắn, trong mắt rõ ràng là ham muốn tràn đầy.

Tù trưởng Phụ Điển và Đại Vu Triết Lê thì mang vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt Phụ Điển ít nhiều gì cũng có chút coi khinh. Không có tiếp xúc thực tế, người chưa từng sử dụng vũ khí và công cụ kim loại căn bản không thể tưởng tượng được chúng nó sắc bén và cường đại thế nào!

Nếu trên đời này thật sự có một bộ lạc được thần linh yêu thương, vậy đó nhất định là Đỉnh Việt sở hữu kim loại!

Không đợi tiếng chim báo giờ kêu, Nghiêm Mặc đã thu hai tay về, giơ cao một lúc lâu hắn cũng mỏi lắm chứ!

“Xin Vu Thành giúp tôi chuẩn bị một thùng nước ấm, có thể chứ?”

La Tuyệt đứng dậy: “Cậu thi triển vu thuật xong rồi?”

Nghiêm Mặc: “Ừ.”

La Tuyệt ra hiệu cho người phía sau, sau đó lại vỗ tay tạo ra tiếng sấm vang dội, đợi khi toàn trường an tĩnh lại, ông mới tuyên bố: “Tư tế Cửu Nguyên đã thi triển vu thuật xong, sau đây chúng ta sẽ xem hiệu quả như thế nào. Ngoại trừ Đại Tư Tế Thổ Thành, bảy tòa thành khác xin cử hai người tiến lên.”

Khuê Chính đã gấp không chờ nổi mà đi vào giữa sân.

Bảy thành khác đã sớm quen việc cử người như vậy, rất nhanh đã quyết định được nhóm người đầu tiên lên kiểm nghiệm kết quả: Đại Tư Tế Hỏa Thành Lưu Diễm và tam tư tế Mộc Thành Tùng Sinh.

Nước ấm được đưa tới, Khuê Chính giành nói: “Không được dùng nước rửa!”

Nghiêm Mặc mỉm cười: “Lúc ngài ra đề không có nói như vậy, nhưng vì để ngài tâm phục khẩu phục, chúng tôi sẽ cho nô lệ để tay vào nước ấm rửa thử, xem xem có rửa sạch không.”

Những người khác vội vã xem kết quả, tất cả đều đồng ý, Khuê Chính không thể không câm miệng.

Nô lệ kia bị nhiều nhân vật lớn nhìn chăm chú như vậy, run như cầy sấy mà cho tay vào nước ấm, bộ dáng kia cứ như trong thùng gỗ không phải nước ấm mà là rắn rết vậy.

Dầu mỡ và uế vật bám dính tích lũy bao nhiêu năm, chỉ rửa nước ấm một lần sao có thể rửa sạch?

Chờ khi mọi người xác định nước ấm không thể rửa sạch tay nô lệ, Nghiêm Mặc lấy khối xà phòng mượt mà như dầu trơn kia ra.

“Đừng sợ, tôi chỉ ông cách dùng.” Nghiêm Mặc thấy nô lệ kia thật sự rất sợ hãi, đành phải tự mình dùng nước ấm làm ướt xà phòng, rồi lại bôi xà phòng lên tay nô lệ kia.

“Cứ thế, cẩn thận bôi qua một lần, đây là do Tổ Thần ban ân, không nên lãng phí.”

Nô lệ nghe thứ này là Tổ Thần ban ân, lúc cầm xà phòng mà tay phát run, nhưng cả đời ông chỉ được một lần ở gần ân huệ của Tổ Thần như vậy, chốc lát sau, ông đã có thể chủ động cầm xà phòng cẩn thận bôi lên tay, một lần rồi một lần.

Những người đang ngồi đều đứng lên, muốn thấy rõ tình cảnh giữa sân.

Nhóm mười hai vị tư tế của Vu Thành có ba vị đi xuống, La Tuyệt cũng là một trong số đó.

Khuê Chính, Lưu Diễm và Tùng Sinh là người thấy rõ nhất, La Tuyệt vừa nhìn vừa nói như giải thích và tường thật: “Vật ấy bôi lên tay trơn như dầu, rất trơn trượt.”

Nghiêm Mặc vươn tay ngăn nô lệ lại: “Được rồi, bây giờ ông xoa hai tay lại với nhau, cẩn thận chà sát.”

La Tuyệt tiếp tục tường thuật: “Khi xoa lại xuất hiện… bọt?”

Hai tay xoa với nhau có thể khiến dầu trơn sinh ra bọt, điều này khiến người ở đây không thể tưởng tượng được.

“Xem kìa! Ô uế trên tay thật sự được tẩy đi!” Tùng Sinh chỉ vào tay nô lệ, vừa hưng phấn vừa kinh ngạc hô lên.

Sáu tư tế khác đều thấy được, bọt biển mới đầu vốn rất trắng dần đen đi, mà tay nô lệ cũng càng thêm sạch sẽ.

Nô lệ thấy thần tích thật sự xuất hiện, càng thêm kích động mà xoa mạnh hai tay mình, hận không thể giũ sạch dầu mỡ và cặn bã đóng trên tay đã nhiều năm.

Nghiêm Mặc lại lên tiếng: “Được rồi, giờ lại cho tay vào nước rửa, rửa sạch bọt và không còn cảm giác trơn trượt trên tay là được.”

Nô lệ làm theo.

Khuê Chính đột nhiên lớn tiếng chất vấn đầy hoài nghi: “Quá trình rõ ràng của mi là như thế nào? Thứ này có thật là mi làm ra ngay vừa nãy? Hay là Chú Vu…”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, không khách khí mà cắt ngang lời gã: “Thứ nhất, đề thi là anh đưa ra, làm sao mà tôi chuẩn bị trước được? Thứ hai, rõ ràng tôi đã để mấy người thấy quá trình, đương nhiên là vừa rồi Tổ Thần mới nói cho tôi biết, thậm chí tôi còn có thể nói với anh là, thứ này có tên ở thần giới, nó gọi là xà phòng. Bởi vì thoạt nhìn giống như dầu trơn, mới gọi là xà phòng.”

Kỳ thật cách gọi xà phòng là đến từ quả bồ hòn, có điều Nghiêm Mặc nhất thời biên ra một lai lịch khác.

Tùng Sinh kinh ngạc cảm thán: “Thì ra vật này vốn có ở thần giới?”



Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Thần, không gì không làm được.”

Mọi người cùng kêu lên: “Chúng thần tại thượng!”

Lưu Diễm đột nhiên hỏi: “Cậu có thể nghe thấy thần dụ?”

Nghiêm Mặc hỏi lại: “Ông không nghe được à?”

Vẻ mặt Lưu Diễm cao thâm khó đoán, ông ta không hỏi nhiều nữa.

Nghiêm Mặc bảo nô lệ lại rửa tay một lần nữa, kỳ thật chỉ rửa một lần là mọi người đã nhìn ra hiệu quả, sau hai lần lại càng tốt hơn nữa.

Nô lệ được người dẫn đi đến trước mặt tư tế Vu Thành và các thế lực khác một vòng, triển lãm đôi tay sạch sẽ của mình. Nô lệ kia không còn sợ nữa, tuy rằng lưng vẫn có hơi còng, nhưng vẻ mặt như đầy vinh quang. Lúc này dù bảo ông chết, ông cũng cam tâm tình nguyện, vì ông đã được tiếp xúc gần gũi với ơn huệ của Tổ Thần!

Khuê Chính xoi mói, tìm xương trong trứng, hừ lạnh: “Ta yêu cầu rửa sạch đến không còn một chút dầu mỡ và vết bẩn nào, tay ông ta rõ ràng vẫn chưa sạch!”

Nghiêm Mặc: “Rửa thêm vài lần nữa là sạch thôi. Mặt khác, Tổ Thần thương xót, ông vừa mới biết thế gian này không có vật dùng để tẩy sạch thân thể, vì để sau này người hiến tế được mang thân thể sạch sẽ mà hiến tế cho ông và chúng thần, lúc tôi khẩn cầu đã nói cho tôi biết phương pháp chế tạo xà phòng, phương pháp này khác với thần giới, nhưng cũng đủ để chúng ta sử dụng, thứ mà hiện giờ mọi người thấy chính là vật phẩm ai ai cũng có thể sử dụng, chứ không phải thần tạo.”

Tư tế La Tuyệt của Vu Thành đi đến trước mặt Nghiêm Mặc, biểu tình trịnh trọng hỏi: “Điều cậu nói là thật? Tổ Thần thật sự truyền lại phương pháp chế tạo xà phòng?”

Nghiêm Mặc bình tĩnh đáp: “Phải.”

Tiếng nghị luận vang lên xôn xao, có vài tư tế dùng thứ ánh mắt bất thường nhìn hắn.

Nghiêm Mặc cảm thấy chẳng sao cả, mặc cho họ nhìn, lần này tới Vu Thành, hắn không tính giấu dốt nữa, hiện giờ lại bị tộc Luyện Cốt bức ép, chút kiêng dè cuối cùng của hắn đã biến mất.

La Tuyệt và các tư tế khác tản ra.

Khuê Chính ôm một bụng tức giận, bị thủ hạ nửa kéo nửa mời trở về khu ghế của Thổ Thành.

Vừa lúc thấy nô lệ kia đi triển lãm một vòng đã trở về, lửa giận của Khuê Chính không có chỗ phát tiết, liền há mồm hét lên: “Tên nô lệ này nếu đã được tiếp xúc với ơn huệ của Tổ Thần, vậy hiến tế cho Tổ Thần luôn đi! Nhớ chặt tay nó trước khi hiến tế!”

Nô lệ kia run lên, nhưng rất nhanh sau đó ông lại đứng thẳng lưng, ông không sợ, ông được tiếp xúc với ơn huệ của Tổ Thần, cho dù có chết, Mẫu Thần cũng sẽ đưa ông đi hầu hạ Tổ Thần.

“Khoan đã!” Nghiêm Mặc hận điên, lũ Thổ Thành các người không thể đợi chút nữa giờ hẵng giết người xả giận à? Hay là nhỏ giọng một chút cũng được, mắc gì phải rống cho tôi nghe thấy?

Khuê Chính nhếch mép: “Sao? Cửu Nguyên mi muốn ngăn cản Thổ Thành ta hiến tế nô lệ cho Tổ Thần?”

Có cái c*t mà tao quan tâm ấy! Nếu không phải thấy chết mà không cứu là sẽ bị trừng phạt… Nghiêm Mặc kiềm chế ý muốn trợn trắng mắt. Dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nô lệ này vừa chạm vào ân huệ của Tổ Thần, hiện giờ liền đưa ông ta cho Tổ Thần ngược lại là bất kính với Tổ Thần, nếu Thổ Thành các người thật sự muốn làm như vậy, tôi đây cũng không thèm cản, nhưng nếu Tổ Thần vì thế mà trừng phạt, thì đó chính là do các người gieo gió gặt bão.”

Trong lời nói của Nghiêm Mặc thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài thành ngữ và từ vựng xa lạ, nhưng bởi vì năng lực đặc biệt của hắn mà người khác không có chướng ngại gì khi nghe, bọn họ chỉ xem đó là từ địa phương của Cửu Nguyên.

Khuê Chính đang muốn nghễnh cổ nói có bị trừng phạt thì cũng là Thổ Thành bị, liên quan gì tới mi, nhưng thành chủ Thổ Thành đã mở miệng, không cần biết là thật hay giả, ông ta cũng không muốn vì một tên nô lệ mà bị Tổ Thần trừng phạt, Thổ Thành đã đủ xui xẻo rồi!

“Nô lệ này nếu đã giúp các cậu thắng cuộc khiêu chiến, vậy thì tặng cho Cửu Nguyên các cậu, còn phần về sau dùng để hiến tế, hay là giữ lại, đều tùy các cậu.” Thành chủ Thổ Thành ăn nói rất khéo léo.

Nghiêm Mặc hơi dừng một chút, rồi làm như không nghe ra hàm ý trong đó mà nở nụ cười, vẫy tay với nô lệ kia: “Nếu thành chủ của ông đã giao ông cho Cửu Nguyên tôi, vậy ông qua đây đi.”

Nếu không phải chết thì chẳng ai muốn chết cả, nô lệ kia cũng không có vợ con hay người nhà vướng bận, nghe thành chủ đưa ông cho Cửu Nguyên, ông liền đi qua không chút do dự.

Khuê Chính tức chết!

Vào lúc này, La Tuyệt cao giọng tuyên bố: “Kết quả đã có: Cửu Nguyên khiêu chiến Thổ Thành, trận đầu, tỷ thí vu thuật, Thổ Thành ra đề, Cửu Nguyên thắng. Trận tiếp theo, Cửu Nguyên ra đề. Nếu Cửu Nguyên thắng hai trận, vậy dựa theo quy tắc, hủy bỏ trận tỷ thí luyện chế vu dược và luyện chế vũ khí, trực tiếp tiến vào tỷ thí vũ lực.”

Khuê Chính và người Thổ Thành siết chặt nắm tay, nhưng không ai mở miệng kháng nghị. Bây giờ quy tắc này xem ra rất bất lợi với bọn họ, nhưng nếu Cửu Nguyên thua ván đầu, thì đó sẽ là bất lợi cho Cửu Nguyên.

Chỉ hy vọng đề mà Cửu Nguyên ra, bọn họ có thể giải quyết. Đại Địa Chi Thần phù hộ!

Người Cửu Nguyên đều đã nghe Chú Vu giải thích quy tắc tỷ thí trong cuộc tụ hội, lúc này chỉ mỉm cười nghênh đón tư tế đại nhân nhà mình chiến thắng trở về. Nô lệ kia thì được giao cho Mãnh, Mãnh bảo ông ta đứng phía sau, đừng xen vào là được.

Mọi người lại chú mục vào Cửu Nguyên, Chú Vu thì mang vẻ mặt đắc ý không thôi, nhưng bên cạnh ông là La Tuyệt có cái danh xưng là mặt gỗ, làm ông muốn khoe khoang nhưng lại không có ai để khoe. Thôi, lúc này vẫn chưa phải lúc sướng nhất để khoe!

La Tuyệt hỏi: “Cửu Nguyên, các cậu ra đề gì?”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến trao nhau một ánh mắt, Nguyên Chiến như nhìn ra hắn định làm gì, liền cầm chặt tay hắn.

Nghiêm Mặc lại không có cố kỵ, hắn như một cậu nhóc hồn nhiên không hiểu chuyện, nói với người Thổ Thành: “Tôi đã sớm nghe nói tư tế của Cửu Đại Thượng Thành rất lợi hại, chẳng những có phép huấn luyện có thể khiến chiến sĩ trở thành chiến sĩ cấp cao, mà còn có một phương pháp đặc thù có thể khiến chiến sĩ thần huyết thức tỉnh.

Vậy, các vị Thổ Thành, không biết các vị có thể khiến một người vẫn luôn không thức tỉnh năng lực thần huyết, thậm chí bị cho rằng tuyệt đối không thể thức tỉnh mà thức tỉnh hay không? Hoặc các vị có thể khiến một chiến sĩ đã không thể tiến cấp trong một thời gian dài đột phá cấp mới? Tôi biết cái đề này rất khó, chỉ cần các vị có thể tùy ý đạt được một trong số đó, thì trận tỷ thí vũ lực lúc sau không cần so nữa, cứ tính là các vị thắng được Cửu Nguyên tôi!”

Toàn trường ồ lên, nan đề mà thiếu niên đưa ra căn bản không phải chuyện mà con người có thể làm được! Đây là lĩnh vực của thần!

Khuê Chính lập tức đứng lên, nổi giận mắng: “Loại chuyện này căn bản không thể làm được! Ngay cả thần cũng sẽ không cho phép!”

Lúc này thành chủ Thổ Thành cũng đứng dậy trợ uy cho Khuê Chính: “Chư vị, cái đề này thật sự quá hà khắc, đừng nói là Thổ Thành ta, ngay cả các vị trong thần điện Vu Thành, các vị có thể làm được ư? Nếu trong số những người đang ngồi ở đây, ai có thể làm được, Thổ Thành ta về sau xin kính hắn vi tôn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook