Dị Thế Lưu Đày

Chương 407: Thần tích thật sự (II)

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-407-0

“Mi làm đi! Chỉ cần mi có thể làm được, Thổ Thành ta về sau sẽ để cho mi làm Đại Tư Tế!”Kỳ thật cái Nghiêm Mặc nói ‘khiến một chiến sĩ đã không thể tiến cấp trong một thời gian dài đột phá cấp mới’, Thổ Thành miễn cưỡng có thể làm được.

Nhưng cái này là bí pháp, là thứ quý giá nhất mà có lẽ bất kỳ tòa Thượng Thành nào cũng sẽ giữ kín, Thổ Thành điên cuồng tìm kiếm chiến sĩ khống chế đất như vậy, còn không phải vì để bồi dưỡng ra một người cấp mười hay sao?

Đó là phương pháp mà Đại Tư Tế trước đây để lại. Tìm kiếm chiến sĩ khống chế đất có thần huyết đậm, khống chế thần trí hắn, cho hắn toàn bộ phép huấn luyện, cung ứng đủ nguyên tinh cho hắn, để hắn trở thành chiến sĩ cấp cao trong khoảng thời gian ngắn nhất, khi chiến sĩ đó không thể thăng cấp nữa, thì có thể dùng một cốt bảo viễn cổ được lưu truyền xuống chuyển dời năng lượng của chiến sĩ đó sang người khác.

Cái ‘người khác’ đương nhiên là chỉ thành chủ Thổ Thành và huyết thống của ông ta cùng với tư tế thần điện, để đảm bảo thành chủ Thổ Thành và huyết thống của ông ta luôn có sức chiến đấu cao nhất Thổ Thành.

Nhưng xác xuất thành công của phương pháp cướp đoạt này không cao, thường phải hy sinh mười mấy chiến sĩ khống chế đất có huyết mạch đậm mà chưa chắc đã có thể tạo ra một người cấp chín, kết quả tốt nhất cũng chỉ là cấp chín đỉnh cấp.

Nhóm tư tế Thổ Thành vẫn luôn nghĩ bởi vì thần huyết của những chiến sĩ mà mình sử dụng không đủ đậm, nên khi phát hiện ra Nguyên Chiến, Đại Tư Tế và thành chủ đều vui phát điên, Đại Tư Tế không tiếc tự mình dẫn các chiến sĩ thần và vài người lợi hại nhất thần điện đến bắt Nguyên Chiến.

Kết quả… Đại Tư Tế và các chiến sĩ thần của ông ta có đi mà không có về, rồi nhị tư tế Khuê Chính dùng tốc độ nhanh nhất leo lên làm Đại Tư Tế, sau đó đề bạt một ít thân tín của mình.

Có không ít người trong Cửu Đại Thượng Thành biết Thổ Thành có cái bí pháp này, kỳ thật các tòa Thượng Thành khác hoặc ít hoặc nhiều cũng có phương pháp làm tăng sức mạnh của mình, chỉ là tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng chứ không nói ra mà thôi.

Nhưng ở trường hợp này, Thổ Thành lại không tiện nói mình có phương pháp như vậy, trước tiên không bàn tới mức độ tàn nhẫn, vì xác xuất thành công của nó không cao, hơn nữa, cốt bảo quan trọng đương nhiên để ở Thổ Thành, mang theo đến đây làm gì.

Cho dù là Khuê Chính vừa kích động vừa tự đại cũng sẽ không để lộ chuyện thần điện Thổ Thành có một cốt bảo như vậy vào thời điểm này, tuy rằng gã rất muốn nói ra.

Hiện trường xôn xao náo loạn, người Thổ Thành là ầm ĩ nhất, các tòa Thượng Thành khác tuy đại đa số đều ôm tâm tình xem náo nhiệt, nhưng cũng có người mở miệng hùa theo Thổ Thành.

Cuối cùng Đại Tư Tế Hỏa Thành Lưu Diễm đứng lên nói: “Ra đề như vậy quả thật không thích hợp, nếu Vu Thành và chư vị tán thành đề khiêu chiến đó, vậy về sau có phải bọn ta cũng được phép đưa ra đề nghị khiến người ta lập tức đột phá cấp mười, hay thậm chí là lập tức thành thần, làm người chết đã lâu sống lại hay không? Những chuyện đó căn bản không thể làm được?”

Lần này có rất nhiều người phụ họa.

“Dã nhân chính là dã nhân, chẳng hiểu cái gì cả, mở miệng ăn nói bậy bạ ở chỗ này!”

“Còn nhỏ mà, ai kêu Chú Vu đại nhân không nói rõ với hắn.”

“Hừ, nhãi con hỉ mũi chưa sạch, chỉ mới được thần ban ân một lần mà đã dám xằng bậy! Nó cho rằng nó là ai?”

Khuê Chính thấy có người ủng hộ, giọng cũng lớn hơn nữa: “Ta thấy về sau mỗi khi ra đề, ít nhất cũng phải ra đề nào mà mình làm được!”

“Ồ? Nói vậy là, cái đề rửa tay vừa rồi anh ra, anh cũng có thể làm được?” Nếu Nghiêm Mặc thật sự là một cậu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thấy một đám nhân vật lớn phản đối mình thì chắc đã sớm túng quẫn, ít nhất cũng sẽ không biểu hiện bình tĩnh như chẳng sao cả thế này, cơ mà, hắn không phải.

Mức độ phản đối này, nhân số phản đối này, còn chưa bằng mấy cuộc hội thảo mà hắn từng tham gia, người phát biểu linh tinh trong hội thảo, người gây sự trong hội thảo từng có không biết bao nhiêu kẻ, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng bị đè đầu.

Khuê Chính nghẹn họng, nếu gã có biện pháp thì cũng sẽ không nói ra để gây khó dễ cho Cửu Nguyên, nhưng lúc này gã đâu thể nói gã không thể làm, nên chỉ đành cứng cổ cười lạnh: “Sao? Mi muốn ra đề khiêu chiến giống vậy cho ta?”

Nghiêm Mặc lắc đầu thở dài: “Vị tư tế đại nhân này, anh không làm được chứ gì? Hay là anh nói coi anh có thể làm cái gì tốt, mắc công tôi ra đề, anh lại nói cái này không làm được, cái kia cũng không làm được, còn nói tôi ra đề khó quá.”

“Mi!” Khuê Chính tức phát điên: “Mi nói mi ra đề không khó? Vậy thằng nhãi mi có thể làm được? Nếu mi có thể làm được dù chỉ một chút, Thổ Thành bọn ta có nhận thua cũng được!”

Nguyên Chiến nghe cái miệng của Khuê Chính bắt đầu ăn nói không sạch sẽ, nét mặt lập tức trầm xuống.

Nghiêm Mặc bộp lại: “Cái thằng già này, nói thừa cái gì vậy? Thành chủ các người vừa rồi rõ ràng đã nói ai có thể làm được thì lấy người đó vi tôn đó thôi.”

“Mi, thằng con hoang không biết từ đâu chui ra này! Dám bất kính với ta như thế!” Cơ mặt Khuê Chính vặn vẹo kịch liệt, gã tức tới muốn ngất xỉu, giơ quyền trượng lên định tấn công Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc đột nhiên cảm thấy thân thể nặng xuống, thiếu chút nữa ngã sấp. Nguyên Chiến vươn tay đỡ lấy eo hắn, đồng thời đứng phắt dậy.

“Dừng tay!”

“Khuê Chính đại nhân!”

La Tuyệt và thành chủ Thổ Thành đồng thời hô lên.

Lúc Nguyên Chiến mới nói: “Người Thổ Thành, nhớ kỹ, là chúng mày động tay trước!”

“Khoan đã!” La Tuyệt lại lần nữa hét to.

Nhưng đã chậm, Khuê Chính đột nhiên há mồm ói ra một đống cát.

Mắt thấy Thổ Thành và Cửu Nguyên sắp sửa nhào lên đánh nhau, Phi Sơn vẫn luôn đứng cạnh Vu Tượng ăn hạt quả, không biết anh ta làm cái gì mà Nguyên Chiến bỗng quay đầu lại nhìn.

Phi Sơn mỉm cười với hắn: “Dạy dỗ một chút là đủ rồi, cuộc tụ hội chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Chú Vu lập tức trở mặt: “Phi Sơn, mi muốn làm gì? Ăn hiếp chiến sĩ bảo hộ của đồ đệ ta?”

Phi Sơn bóp vỡ một hạt quả, giơ ngón tay lên lắc lắc: “Đừng nói bậy, tôi ăn hiếp cậu ta không nổi.”

Mọi người đều thấy Khuê Chính náo loạn, những người này còn đang chờ Thổ Thành và Cửu Nguyên đánh nhau, kết quả Phi Sơn lại ra tay, tuy rằng không ai nhìn ra Phi Sơn đã làm gì, nhưng đối thoại giữa Phi Sơn và Chú Vu, tất cả mọi người đều nghe được.



Phi Sơn lại còn nói mình không ăn hiếp được tên thủ lĩnh dã nhân kia?!

Đó là Phi Sơn, người duy nhất vượt qua cấp mười trong truyền thuyết!

Lúc này, ánh mắt của các thế lực khi nhìn Nguyên Chiến và Cửu Nguyên rốt cuộc cũng trở nên thận trọng, có vài người bởi vì chưa từng tiếp xúc với Cửu Nguyên mà sinh ra ý coi thường nay cũng thu lại suy nghĩ đó.

Bọn họ không nhìn thấy Phi Sơn ra tay, nhưng bọn họ đều thấy cảnh Khuê Chính ói cát.

Có lẽ tính cách của Khuê Chính có vấn đề, có lẽ thủ đoạn không được cao thâm, nhưng dù sao gã cũng là Đại Tư Tế Thổ Thành hiện giờ, năng lực của gã dù có thấp thì cũng sẽ không quá thấp, nhưng Khuê Chính vẫn bị ám toán.

Đối mặt với những ánh mắt cảnh giác của các thế lực, Nguyên Chiến cười dữ tợn, để lộ ra cái răng nanh sáng trắng của mình.

Mọi rợ! Nguy hiểm! Không thể chọc!

Đây là ấn tượng của mọi người đối với Nguyên Chiến vào lúc này.

Nguyên Chiến vốn không muốn giết Khuê Chính ngay lúc này, hắn chỉ cho gã một bài học nho nhỏ mà thôi. Dạy dỗ Khuê Chính một phen có thể nói là giúp tư tế nhà mình xả giận, nhưng nếu giết chết gã… chỉ sợ Cửu Nguyên sẽ lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Phi Sơn ra mặt, hắn cũng thu lại vừa lúc.

Nghiêm Mặc nhìn mọi người, lại nhìn gã Khuê Chính đang khổ sở đến mức nước mắt chảy ròng, vô tội hỏi: “Chúng ta có còn tiếp tục khiêu chiến hay không đây?”

Không đợi người Thổ Thành nổi điên, La Tuyệt đã nói trước: “Tiếp tục! Có điều từ giờ trở đi, đề khiêu chiến đưa ra phải là đề mà bản thân người ra có thể làm được.”

“Trước đó các người không có nói vậy.” Nghiêm Mặc chống nạnh, vẻ mặt như thể rất tức giận và uất ức vì các người ỷ đông hiếp yếu.

La Tuyệt không nói gì, chắc là trong lòng cũng có hơi lúng túng.

Những người khác muốn phản bác nhưng cũng nhịn xuống. Trước kia khi ra đề tỷ thí mọi người đều không quá khoa trương, bởi vì nếu anh ra đề quá đáng, người khác cũng có thể làm thế với anh, cho nên đây cũng coi như một quy định luật bất thành văn. Nhưng dù có thế nào, Cửu Nguyên là người mới, bọn họ không nói trước cho đối phương biết quả thật là không đúng.

Dù cái đề mà vừa rồi Thổ Thành ra nghe thì hơi khó, nhưng ít nhất cũng có khả năng làm được, không giống đề mà Cửu Nguyên ra, căn bản đã vượt qua phạm vi năng lực của mọi người.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc như vậy, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng. Mặc như vậy, đã lâu rồi hắn chưa được thấy.

Chú Vu cũng mắng: “Mẹ! Bọn mi thấy đồ đệ ta nhỏ, nên ăn hiếp nó có phải không? Bọn mi nhớ kỹ đấy!”

Gương mặt gỗ đầy nghiêm túc của La Tuyệt khi nghe thấy Chú Vu uy hiếp cũng không khỏi cụp mắt, lộ vẻ sầu muộn bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh sau đó y khôi phục lại vẻ mặt gỗ trước sau như một của mình, vỗ tay tạo sấm, nói: “Cuộc tỷ thí tiếp tục! Cửu Nguyên một lần nữa ra…”

“Tôi có thể làm được.”

“…Đề.” La Tuyệt hoài nghi liệu có phải mình bị Chú Vu nguyền rủa rồi hay không, sao lại đột nhiên gặp ảo giác chứ? “Tư tế Cửu Nguyên, vừa rồi cậu nói cái gì?”

Nghiêm Mặc vẫn chống nạnh, tư thế rất không tao nhã mà lặp lại: “Tôi nói tôi có thể làm được.”

La Tuyệt: “…”

Toàn trường lặng ngắt như tờ, ngay cả Vu Tượng cũng mở to mắt, chống người dậy cẩn thận nhìn kỹ bộ dạng của cậu thiếu niên hàm hậu kia.

Không ít người mới đầu là hoài nghi rồi lại động tâm, càng có không ít người nghĩ: Quả Vu Vận! Tư tế nhỏ này nhất định có được quả Vu Vận! Chỉ có quả Vu Vận mới có năng lực nghịch thiên như vậy!

Lúc này, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Nghiêm Mặc không chỉ là lửa nóng, mà còn là ham muốn nhất định phải có được!

Bọn người Ám Bặc đã khẳng định, quả Vu Vận chắc chắn nằm trên người tên tư tế thiếu niên này —— quá trình phỏng đoán của bọn họ sai, nhưng kết quả vẫn đúng.

Khuê Chính phun xong hạt cát cuối cùng trong miệng, gã đã hận Cửu Nguyên thấu xương, chỉ cần gã còn sống một ngày, Thổ Thành sẽ không bỏ qua cho Cửu Nguyên, lúc này nghe thấy tên thiếu niên kia nói nó có thể làm được chuyện mà chỉ có thần mới làm được trong truyền thuyết, gã không màng đến cổ họng bị thương, dùng chất giọng khàn khàn mà điên cuồng cười to:

“Thằng con hoang mi thật đúng là ngông cuồng, mi nói mi có thể làm được? Mi có thể khiến một chiến sĩ căn bản không cách nào thức tỉnh năng lực thần huyết có thể thức tỉnh thành chiến sĩ thần? Mi có thể khiến một chiến sĩ cấp chín đột phá lên cấp mười? Được! Được! Được!”

Khuê Chính điên cuồng cười to, sau đó phun ra một ngụm máu do cổ họng bị cát mài rách, chỉ tay vào Nghiêm Mặc: “Mi làm đi! Chỉ cần mi có thể làm được, Thổ Thành ta về sau sẽ để cho mi làm Đại Tư Tế!”

Nghiêm Mặc khinh thường, tức chết người không đền mạng: “Đại Tư Tế Thổ Thành? Tưởng tôi đây hiếm lạ à? Tư tế Cửu Nguyên không làm, đi chạy tới Thổ Thành các người làm gì?”

“Đúng thế, các người sắp tiêu đời rồi, còn muốn cướp tư tế đại nhân của bọn tôi, quá vô liêm sỉ!” Nhị Mãnh tiếp lời.

Lạp Mạc Linh cảm thán: “Người Thổ Thành vô liêm sỉ sẽ bị rụng sạch răng, thật sự sẽ rụng sạch!”

Người Thổ Thành tức muốn hộc máu! Chỉ có Xà Đảm vẫn luôn nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc không nói gì, hắn không tin đối phương có thể làm được điều đó, nhưng nếu người nọ không nắm chắc trong tay thì sao dám cam đoan trước mặt nhiều người như vậy? Chẳng lẽ thật sự là quả Vu Vận?

Thành chủ Thổ Thành quay đầu ra hiệu với Xà Đảm bằng một ánh mắt. Thổ Thành đã rơi vào thời khắc nguy nan, có lẽ bọn họ không thể bị động như vậy nữa.

Lưu Diễm lại đứng lên: “Nếu Khuê Chính đại nhân đã nói vậy, không bằng để tư tế Cửu Nguyên thi triển vu thuật, nếu cậu ta thật sự có thể làm được như lời cậu ta nói, vậy cuộc khiêu chiến này tính là Cửu Nguyên thắng.”

Các thế lực khác cũng phụ họa.

Chúng tư tế Vu Thành sau khi thảo luận cũng đồng ý với đề nghị của Thổ Thành.

La Tuyệt đang định tuyên bố thì Nguyên Chiến cười lạnh: “Muốn tư tế đại nhân bọn tôi thi triển vu thuật cũng được thôi, nhưng những lời mà thành chủ Thổ Thành nói trước đó có muốn nuốt lại không?”

Lòng bàn tay thành chủ Thổ Thành ứa mồ hôi, trong lòng thầm chửi Nguyên Chiến, nhưng trên mặt lại đeo lên một nụ cười: “Nếu Cửu Nguyên các cậu thật sự có thể làm được hai việc đó, sợ là không chỉ Thổ Thành bọn ta, mà ngay cả các thế lực khác cũng muốn lấy các cậu vi tôn, ha hả.”



Đ* mẹ mày! Nghiêm Mặc đã hiểu ra rồi, thành chủ Thổ Thành nói không chừng là kẻ gian xảo nhất Thổ Thành đấy, vừa nói đã đẩy Cửu Nguyên qua phe đối đầu với tất cả các thế lực. Cơ mà loại tình huống này hắn đã lường trước và cũng đã chuẩn bị tâm lý trước khi đưa ra lời khiêu chiến rồi, nhưng dù là thế, hắn vẫn cực kỳ chướng mắt thành chủ Thổ Thành.

“Hóa ra Thổ Thành các người có thể đại diện cho các thành khác?” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Chẳng trách Thổ Thành các người vẫn luôn nói mình là một trong Tam Đại Cổ Thành, là tòa Thượng Thành lợi hại nhất, thì ra các người là thủ lĩnh của bọn họ.”

Thành chủ Thổ Thành ha hả không nổi nữa, ông ta đã xem thường tên thiếu niên này rồi, tên thiếu niên này tuy nhỏ tuổi, nhưng đầu óc lại không kém hơn đám người đã sống nhiều năm như bọn ông, phản ứng rất mau lẹ.

“Cậu bé, cậu thật sự có thể làm được?”

Những người muốn nói chuyện đều câm miệng, bởi vì Vu Tượng đại nhân đã cất tiếng.

Nghiêm Mặc nhìn phía đệ nhất tư tế Vu Thành nọ.

Vu Tượng chớp mắt với hắn.

Nghiêm Mặc cong môi, cái người béo phì này có vẻ như rất thú vị đấy. Không biết người này mang thiện ý hay ác ý với Cửu Nguyên nữa.

“Tôi có thể làm được, nhưng tôi phải trả một cái giá cực lớn.” Nghiêm Mặc vẫn giữ lại chút bài tẩy của mình.

“Hai việc đó, cậu đều có thể làm được?”

Nghiêm Mặc chớp mắt, hỏi lại: “Nếu tôi có thể làm được, anh sẽ cho tôi ích lợi gì?”

“Ha ha!” Vu Tượng cười to, nhưng rất nhanh sau đó y im lặng trở lại, việc cười to hiện giờ cũng là một loại gánh nặng đối với thân thể y: “Cậu bé, nếu cậu thật sự có thể làm được điều mà cậu nói, ta có thể cam đoan, chỉ cần ta và Phi Sơn còn tồn tại, chỉ cần cậu không làm bất cứ điều gì gây hại cho chúng sinh linh trên mảnh đại lục này, cậu, sẽ luôn được Vu Thành bảo hộ.”

“Vu Tượng đại nhân!” Rất nhiều người đứng phắt dậy, trăm miệng một lời hô to.

Lời hứa này quá lớn, nếu Vu Thành thật sự muốn bảo hộ tên tư tế thiếu niên đó, vậy làm sao bọn họ cướp được quả Vu Vận?

Vài tên tư tế Vu Thành lấy Khuê Mạt cầm đầu mà nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy phản đối, quả Vu Vận, chỉ cần là vu giả thì không ai mà không muốn cả. Vu Tượng nói như vậy, có khác gì chặt đứt ý niệm của bọn gã?

Chú Vu tỏ vẻ mình rất hài lòng với lời hứa hẹn của Vu Tượng, Nghiêm Mặc lại nói: “Cam đoan? Anh và chiến sĩ bảo hộ của anh – Phi Sơn đại nhân, có dám lấy chiến hồn để thề?”

“Người Cửu Nguyên kia!” Nhiều tư tế của Vu Thành và chúng thành khác tức giận hô.

Nghiêm Mặc không thèm đếm xỉa tới họ.

Vu Tượng cười, nâng ngón tay lên chỉ chỉ cậu thiếu niên: “Thi triển vu thuật của cậu, nếu cậu thật sự làm được, ta và Phi Sơn sẽ dùng chiến hồn để thề. Sao?”

Chú Vu đưa mắt ra hiệu với đồ đệ, bảo hắn cứ thi triển, không cần phải sợ.

Nghiêm Mặc không hiểu về Vu Tượng và Phi Sơn bằng Chú Vu, hắn không tin hai người này và Vu Thành thật sự có thể bảo hộ hắn, nhưng chuyện Cửu Nguyên có được quả Vu Vận đã bị lộ, hiện giờ hắn và Cửu Nguyên đã là một miếng thịt béo bở, ai cũng muốn cắn một ngụm.

Dù không có lời cam đoan của Vu Tượng, hắn cũng muốn cho những kẻ tham lam đó biết, Cửu Nguyên bọn họ béo thì béo đó, nhưng nó chứa độc, là kịch độc, ai ăn vào kẻ đó chết!

“Chư vị, nếu ta dùng người Cửu Nguyên để thi triển vu thuật, vậy dù kết quả như thế nào, chỉ sợ Thổ Thành sẽ lại không phục, nói không chừng còn bảo chúng tôi gian lận.” Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn mọi người, cười chân thành: “Không bằng chọn một người trong số các vị đi.”

Toàn trường yên tĩnh, sau đó có không ít người động tâm!

“Nhưng tôi không đảm bảo chuyện sống chết.”

A! Người động tâm lập tức mất hết một đám.

“Cũng không cam đoan có thể rớt cấp hay không.”

A! Số người còn lại cũng mất hơn phân nửa.

“Đồng thời, bởi vì đối tượng được thi thuật không phải người Cửu Nguyên, nên tôi có một điều kiện, đó là đối tượng được thi thuật phải dùng chiến hồn thề, nếu một khi kích phát ra năng lực thần huyết, hoặc là năng lực thần huyết thăng cấp, nhất định phải trung thành với tôi ba mươi năm, cũng không được làm bất cứ điều gì gây bất lợi cho tôi và Cửu Nguyên.”

Lần này hầu như không có mấy người muốn đứng ra. Tuy chiến sĩ thần huyết sống lâu hơn người bình thường rất nhiều, nhưng ba mươi năm vẫn quá dài.

Nghiêm Mặc tựa hồ đã đoán trước được tình thế sẽ tẻ ngắt như vậy: “Chư vị, đây là lĩnh vực của thần, tôi chỉ mượn sức mạnh của thần, nhưng dù sao tôi cũng là người, tôi muốn thi triển vu thuật như vậy cũng cần trả một giá cực lớn, mà trước mắt, nhờ có ân huệ của Tổ Thần, việc này đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng thất bại.”

Có tiếng nghị luận xôn xao, tiếp theo lại là yên lặng.

Trong bộ lạc Đỉnh Việt có người hơi động, người bên cạnh hắn theo bản năng mà bắt lấy tay hắn: “Thù Nghệ, cậu muốn làm gì?”

Thù Nghệ quay đầu nhìn Tri Xuân, liền thấy trên mặt Tri Xuân rõ ràng là vẻ không tin.

Mà chỉ một chút trì hoãn như vậy, đã có người bước ra trước Thù Nghệ.

“Tôi, tôi vốn là chiến sĩ cấp chín, sau một lần bị thương đã rớt xuống cấp ba, sáu năm sau, năng lực thần huyết của tôi chẳng những không thể tăng cấp, mà ngay cả thương thế cũng không khỏi hẳn. Tư tế nhỏ Cửu Nguyên, cậu có dám thi triển vu thuật của mình trên người tôi không?”

Tất cả đều nhìn về phía người vừa bước ra từ sau hàng ghế, nhất là người Hỏa Thành.

Thành chủ Hỏa Thành và Đại Tư Tế đều dùng ánh mắt cực kỳ sửng sốt mà nhìn người nọ bước ra, thành chủ Hỏa Thành thấp giọng quát lớn: “Em trai!”

Người đàn ông nọ cười nhạt với vị thành chủ là huynh trưởng của mình, trong mắt không chứa bất kỳ thứ tình cảm gì, anh ta chỉ đảo mắt qua đám người Lưu Diễm, tránh khỏi sự ngăn cản của bọn họ mà đi vào giữa sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook