Chương 408: Thần tích thật sự (III)
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc để chân trần, đứng sừng sững trên mũi kiếm nhọn, hơi khép mi mắt.”Vẻ mặt của người Hỏa Thành rất phức tạp, Lưu Diễm thì nhíu mày mà nhỏ giọng nói gì đó với thành chủ.
Những người khác đều nhìn người đàn ông tráng niên, tóc đã có màu hoa râm kia. Người nọ rất giống thành chủ Hỏa Thành, nhưng tinh thần và sức sống lại hoàn toàn không thể so sánh, lúc anh ta đi ngang qua mặt anh trai mình, thoạt nhìn tựa như trưởng bối của thành chủ Hỏa Thành.
Nghiêm Mặc dặn Nguyên Chiến hai câu rồi cũng bước ra: “Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?”
“Phế nhân của Hỏa Thành, hiện là chiến sĩ thần huyết cấp ba, Hỏa Vân Thiên.” Người đàn ông nọ không hề bất kính với Nghiêm Mặc, đan tay đặt trước ngực hành lễ với hắn, đây là cách hành lễ của các tư tế trong thần điện Vu Thành, và cũng là lễ nghi thông dụng của Cửu Đại Thượng Thành.
Nghiêm Mặc từ xưa tới nay luôn tuân theo quy tắc người kính ta một phân, ta cũng trả người một phân, đáp lễ: “Tư tế Cửu Nguyên, Mặc.”
“Mặc vu đại nhân, tôi phải thề bây giờ à?” Hỏa Vân Thiên cúi đầu nhìn Nghiêm Mặc, anh ta rất cao, ước chừng chỉ thấp hơn Nguyên Chiến một chút.
“Vân Thiên!” Thành chủ Hỏa Thành muốn ngăn cản.
Hỏa Vân Thiên quay đầu: “Tôi chỉ muốn một cơ hội, tôi biết anh muốn nói gì, dù tôi thề trung thành với Mặc vu, thì tôi cũng sẽ không làm bất cứ điều gì gây nguy hại cho Hỏa Thành.”
Hỏa Vân Thiên lại nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Cậu sẽ không làm vậy, đúng không?”
Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Nếu anh thề nguyện trung thành với tôi, tôi cũng sẽ thề không bức ép anh làm bất cứ điều gì gây nguy hại cho Hỏa Thành.”
“Được, cứ định như vậy đi!” Hỏa Vân Thiên hít sâu một hơi, lập tức quỳ một gối xuống đất, một tay đặt trên ngực, trịnh trọng thề: “Hỏa Thần tại thượng, tôi, Hỏa Vân Thiên lấy chiến hồn của mình để thề, nếu tư tế Cửu Nguyên Mặc vu có thể giúp thương thế của tôi khôi phục, để tôi có thể một lần nữa mạnh trở lại, tôi nguyện ý trung thành với cậu ấy ba mươi năm, cũng tuyệt đối không làm ra bất cứ điều gì gây nguy hại cho Cửu Nguyên và Mặc vu, nếu không, Hỏa Thần sẽ thu hồi sức mạnh mà ngài đã ban cho tôi và khiến tôi sống trong đau đớn thống khổ suốt ba mươi năm mới được chết.”
Nghiêm Mặc vốn cảm thấy việc Hỏa Vân Thiên thêm vụ khôi phục thương thế cho mình vào trong lời thề có hơi giảo hoạt, nhưng sau khi nghe hết, suy nghĩ của hắn lại thay đổi, chỉ có người giãy giụa trong đau đớn thống khổ mới biết cái chết chưa phải sự trừng phạt đáng sợ nhất, Hỏa Vân Thiên không tiếc mình mà thề nếu dám vi phạm sẽ chịu đau đớn thống khổ suốt ba mươi năm mới chết, người này rõ ràng đã dùng sự chân thành nhất của mình để thề.
Lúc này, dù ai có suy nghĩ gì trong lòng cũng chỉ tập trung nhìn vào hai người đứng ở trung tâm.
Tên tư tế thiếu niên kia có bốc phét hay không, có thật sự mượn được sức mạnh của thần để làm ra chuyện thần kỳ như vậy hay không, chỉ cần chờ đợi rồi sẽ có kết quả.
Lần này La Tuyệt thậm chí còn không đặt giới hạn thời gian, y đã quên, kỳ thật những người khác cũng đã quên, ngay cả người Thổ Thành cũng không lắm miệng.
Nhị Mãnh dịch dịch mông, Lạp Mạc Linh liếc nhìn cậu.
“Khụ, à, đột nhiên tôi có hơi căng thẳng.”
Lạp Mạc Linh: “…” Anh căng thẳng thì đừng dựa sát vào tôi như vậy có được không?
Nguyên Chiến thoạt nhìn như rất ung dung, nhưng kỳ thật vẫn luôn cảnh giác mà nhìn quanh, hắn giống như Nghiêm Mặc, đều không tin vào việc được người khác bảo hộ.
Chuyện của quả Vu Vận bị lộ, bọn họ sớm đã đoán được, đây cũng là lý do vì sao Nguyên Chiến vội vã đánh chiếm Hắc Sâm Nguyên. Nhưng dù bọn họ có thu phục tất cả tộc Bái Nhật và tộc Trệ, thì cũng không thể bảo đảm việc quả Vu Vận sẽ không bị lộ.
Sau lại có người tìm tới phụ cận Cửu Nguyên, Nghiêm Mặc đoán chỉ sợ đã có người biết được nơi sinh ra quả Vu Vận và tìm hiểu tin tức từ tộc Bái Nhật, nếu không những người đó sẽ không tìm đến phụ cận Cửu Nguyên nhanh như vậy, mà hẳn sẽ tìm tới bộ lạc Đỉnh Việt dựa theo sắp xếp lúc trước của bọn họ.
Nhưng cũng có thể bọn họ đã tìm tới bộ lạc Đỉnh Việt, một bộ lạc chỉ có cường địch luôn rình rập bên cạnh mới có thể liều mạng phát triển, năm năm trước vũ khí của bọn họ chỉ mới là đồng thau, nhưng hiện giờ, màu sắc của vật phẩm trang sức trên người bọn họ đã thay đổi.
Người khác không nhìn ra, nhưng Nghiêm Mặc chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, bộ lạc Đỉnh Việt phát hiện ra quặng sắt rồi!
Trước tiên không nói đến Đỉnh Việt, sau khi Hỏa Vân Thiên thề xong, Nghiêm Mặc liền bắt đầu bài bố.
Lần này hắn khá thận trọng mà lấy ra bốn cái chậu than, để vào một ít cỏ khô, như vậy hiệu quả sương khói sẽ khá tốt, ừm, đồng thời còn có hiệu quả huyền ảo ở một mức nhất định.
“Đốt lửa giúp tôi.”
Chuyện này đối với Hỏa Vân Thiên chỉ là chuyện nhỏ, bốn cái chậu than nhanh chóng bốc lên làn khói nhẹ.
Thi triển cái gì để mang lại hiệu quả huyền ảo nhất?
Đương nhiên là vũ khúc hiến tế!
Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã mở được tất cả skill về vũ đạo, từ sau khi học vũ khúc hiến tế, cái gì mà dạng chân thẳng cẳng, lắc eo nhảy nhót, đều không là gì cả! Hiện giờ hắn có thể bật ngửa ra sau, uốn dẻo thành một vòng tròn, hoặc hai chân xoạc ngang hơn cả góc một trăm tám, hắn cảm thấy chẳng những có thể tự BJ cho mình, mà làm phẫu thuật cho cúc hoa của mình cũng không thành vấn đề!
Mặt khác, tên gia súc nào đó bởi vì hắn mở được mấy skill dị hợm này mà giá trị hạnh phúc đã bay lên trời cao rồi.
Nghiêm Mặc lấy một cái chuông được luyện chế bằng xương từ túi không gian ra, đeo lên cổ tay và cổ chân, rồi cầm trong tay một cái trống da nhỏ. Hắn muốn cho người khác nhìn ra sự lợi hại của vũ khúc hiến tế, nhưng lại không thể để bọn họ phát hiện thứ hắn nhảy là vũ khúc hiến tế chân chính, vậy nên đạo cụ phát ra tiếng động rất quan trọng, thật ra vốn dĩ hắn không cần đến chúng.
Cởi áo khoác, tháo giày, Nghiêm Mặc nói với Hỏa Vân Thiên: “Nằm xuống, nằm thẳng, thả lỏng.”
Hỏa Vân Thiên làm theo.
“A Chiến, nâng giường đá lên.”
Nghiêm Mặc vừa nói, toàn trường liền thấy thân thể Hỏa Vân Thiên bỗng được nâng lên cao, dưới thân hắn xuất hiện một chiếc giường đá được làm từ cát sỏi.
Chiếc giường đá được nâng lên cho đến khi đạt vị trí thuận tiện để Nghiêm Mặc thao tác mới dừng lại.
Nghiêm Mặc nhìn độ cao, hài lòng gật gù, sau đó lấy mười hai cây kiếm được luyện từ xương ra cắm vào đất —— hắn cắm rất dễ dàng, đương nhiên là do có Nguyên Chiến thầm hỗ trợ.
Mọi người không biết Nghiêm Mặc muốn làm gì, thấy cách bài trí khác với bình thường này đều không hiểu ra sao.
Chờ lúc thấy Nghiêm Mặc đột nhiên nhảy lên một trong số những mũi kiếm nhọn đó, mọi người đồng thời hít ngược một hơi lạnh.
Được rồi, bọn họ đã từng thấy vu giả thi triển vu thuật trên lửa, giữa lũ độc trùng, và ở bất cứ thứ gì kỳ quái khác, nhưng việc đạp trên mũi kiếm bén nhọn thì đây thật sự là lần đầu tiên bọn họ thấy!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đứng lên chỉ để nhìn cho rõ.
Lại có tiếng nghị luận xôn xao.
La Tuyệt quát lớn: “Im lặng! Đây là vu tế, tư tế Cửu Nguyên đang mượn sức mạnh của thần, không được ồn ào, không được quấy rối!”
Tiếng nghị luận lập tức biến mất, lúc này không ai gánh nổi tội danh phá hỏng việc thi triển vu thuật, quá nhiều người đang chờ đợi kết quả sau đó.
Trong bãi đất trống bắt đầu có khói nhẹ lượn lờ, tiếng chuông đinh đang cũng vang lên mơ hồ.
Nghiêm Mặc để chân trần, đứng sừng sững trên mũi kiếm nhọn, hơi khép mi mắt, hắn đang cảm nhận gió.
Vì để người khác có thể dùng mắt thường nhìn ra được cái giá mà hắn phải trả có bao lớn, Nghiêm Mặc quyết định diễn một vở kịch lớn. Nhớ đến hồi còn đi nhà trẻ, có lần phải diễn một bông hoa hướng dương ngu ngốc đến cứ cười không ngừng, Nghiêm Mặc than thở, tiềm lực con người quả nhiên là vô hạn.
Gió thổi qua, vạt áo phấp phới, cậu thiếu niên đi chân trần trên mũi kiếm nhọn cầm cái trống da nhỏ trong tay, nhẹ nhàng đập một tiếng.
“Đông!”
Tựa như có cái gì bị đánh thức theo tiếng trống, mặt đất khẽ rung lên.
Khói xanh càng lúc càng nhiều, cậu thiếu niên bắt đầu khiêu vũ trên những mũi kiếm.
“Trời ạ!” Có người che miệng.
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc nhảy vũ khúc hiến tế như vậy, mày nhíu chặt, bất kỳ ai nhìn qua đều biết hắn đang rất lo lắng.
Chú Vu thì lầm bầm mắng: “Thật đúng là ngu xuẩn, bộ không thấy đau à? Ta nhìn còn phát đau!”
Nhị Mãnh từ ngồi đổi thành quỳ, Lạp Mạc Linh hiện giờ đã tin rằng cậu ta thật sự rất căng thẳng, vì cậu ta đã siết chặt tay mình như vậy mà cũng không tự biết.
Thù Nghệ liếm liếm môi, trong mắt là ham muốn nồng đậm.
Tứ chi uyển chuyển nhẹ nhàng, vạt áo phất phới theo gió, cùng với tiếng chuông réo rắt, cậu thiếu niên tựa như nương theo gió mà đi, được thứ sức mạnh vô hình nâng đỡ.
“Đinh… Đinh…”
Sự vật bỗng nhiên trở nên đầy sức sống, bên tai tựa như có tiếng cười truyền đến.
Vô số ánh sao bay về phía cậu thiếu niên giữa ban ngày.
Mỗi lần chân cậu thiếu niên rơi xuống là giẫm lên một mũi kiếm, động tác mạo hiểm kia khiến đại đa số người xem đều nhịn không được mà đổ mồ hôi thay hắn. Nhất là phụ nữ, có vài người đã phải che mắt, nhưng lại nhịn không được mà hé hai ngón tay ra nhìn lén.
Nguy hiểm, tàn nhẫn, nhưng mỹ lệ đến mức không thể dùng ngôn từ mà diễn tả.
“Hỡi chúng thần, xin hãy hàng lâm, ban cho tôi sức mạnh, giải trừ toàn bộ khốn khó của người này, loại bỏ mọi ốm đau của anh.”
“Đông!”
“Hỡi Phụ Thần, xin cho sức mạnh trào dâng trong thân thể người này. Hỡi Mẫu Thần, xin cho sinh mệnh chảy vào thân thể anh.”
“Đông!”
Cậu thiếu niên ngâm xướng càng lâu, tiếng chuông lại càng dồn dập, nhịp điệu khiêu vũ cũng từ chậm thành nhanh, trên mũi kiếm đột nhiên chảy xuống những dòng máu tươi.
“Mặc đại!” Nhị Mãnh nhìn mà thiếu chút nữa xông lên.
Lạp Mạc Linh ôm chặt lấy cậu ta: “Đừng có xằng bậy!”
Nguyên Chiến cũng đứng bật dậy, mới đầu hắn cũng cho rằng máu trên mũi kiếm là của Nghiêm Mặc, đau lòng đến thiếu chút nữa nhào lên cắt ngang quá trình hiến tế rồi, nhưng rất nhanh sau đó, gió mang mùi máu đến, Nguyên Chiến ngửi ngửi, yêu lặng thu lại cái chân vừa bước ra nửa bước.
Chú Vu là người không dễ gạt nhất, ông nghe thấy cậu thiếu niên dùng ngôn ngữ thông dụng ngâm xướng liền biết đồ đệ bảo bối lại giở trò xấu, từ sau khi Nghiêm Mặc nhảy vũ khúc hiến tế chân chính, ông liền biết nếu sử dụng ngôn ngữ thông dụng thì sẽ vô ích, vu giả được chúng thần chúng linh tán thành sẽ tự động nói ra thứ ngôn ngữ cổ xưa mà chỉ có chúng thần chúng linh mới hiểu, đó là âm thanh khắc trong linh hồn, chỉ có những người đặc biệt mới nghe hiểu và sử dụng được.
Mà động thái của người Cửu Nguyên cũng rơi vào mắt một vài người có tâm, thấy bọn hắn không chút che giấu sự lo lắng và sốt ruột, những người này càng thêm tin tưởng khi thi triển loại vu thuật đó sẽ phải trả cái giá rất lớn, thậm chí còn rất nguy hiểm đối với vu giả.
“Lạy thần!” Có tiếng thét chói tai.
Chỉ thấy cậu thiếu niên kia bỗng nhiên nhảy lên không, rồi ngửa người ra sau thả xuống, mà bên dưới chính là mười hai mũi kiếm nhọn chĩa lên trời!
Nhưng lại như có thứ sức mạnh gì đó nâng đỡ cậu thiếu niên, thân thể cậu thiếu niên dừng lại ở không trung, sau đó xoay người, cậu thiếu niên đứng trên chiếc giường đá của Hỏa Vân Thiên, chậm rãi mở mắt.
Hỏa Vân Thiên từ nãy đến giờ vẫn luôn tỉnh táo, nhưng anh ta không dám cử động, khi anh ta hít càng lúc càng nhiều khói ở xung quanh, anh ta thấy quanh thân cậu thiếu niên như có một vòng hào quang hiện lên, hào quang bảy màu lưu chuyển trên không trung, cậu thiếu niên tựa như thiên tử mà đáp xuống bên cạnh anh.
Lúc này người khác chỉ cảm thấy khi Nghiêm Mặc mở mắt liền như biến thành một người khác.
Cậu thiếu niên đặt tay lên trán Hỏa Vân Thiên, tựa hồ như đang thấp giọng nỉ non cái gì đó.
Hỏa Vân Thiên chậm rãi khép hai mắt lại.
Chỉ trong chớp mắt, trong tay cậu thiếu niên như có thứ gì sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời nó trở nên thật chói mắt.
Cậu thiếu niên đâm thứ thon dài nhọn hoắc kia vào thân thể Hỏa Vân Thiên, động tác hắn rất nhanh, màn khói lại quá dày, không ai thấy rõ được động tác của hắn.
Mọi người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy tay cậu thiếu niên di chuyển trên người Hỏa Vân Thiên, lúc sau, cậu thiếu niên nhổ những thứ bén nhọn đó lên, rồi dùng lực đánh vào người Hỏa Vân Thiên.
Động tác trở nên có chút điên cuồng, vẻ mặt khi thì thống khổ, khi thì an bình, cứ như đang có cái gì đó tranh đoạt thân thể với cậu thiếu niên.
“Hộc!” Cậu thiếu niên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Không ít người bước một chân lên trước.
Nhưng vào lúc này, hai mắt cậu thiếu niên lại chậm rãi khép lại, hắn lại lấy cái trống da không biết biến mất từ bao giờ và cũng không biết lại lấy ra từ chỗ nào: “Đông, đông, đông!”
Mặt đất lại lần nữa rung lên, gió vờn quanh.
“Tiễn… thần…”
Mọi người bừng tỉnh, bên tai hình như có tiếng gió rời đi.
Thân thể cậu thiếu niên lảo đảo trên mũi kiếm tựa như muốn ngã xuống.
Một bóng người nhanh chóng lao ra, ôm lấy cậu thiếu niên, để hắn không bị mũi kiếm làm bị thương.
Tựa mộng ảo, rất nhiều người ở đây đều như bừng tỉnh từ giấc mộng: “Mẫu Thần tại thượng, vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì?”
Có người khóc rưng rức: “Tôi nghe thấy… nghe thấy tiếng thần thì thầm… tôi thật sự nghe thấy!”
Cũng có người bị vũ điệu của cậu thiếu niên mê hoặc, cảm thấy từ nay về sau sẽ không bao giờ quên được thân ảnh kia.
Mà những chiến sĩ và tư tế có sức mạnh linh hồn cường đại đều vô cùng chấn động, cũng bởi vì sức mạnh linh hồn của bọn họ cường đại, cho nên bọn họ càng cảm nhận được rõ ràng hơn, vừa rồi không phải ảo giác, bọn họ thật sự nghe thấy và nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ.
Thù Nghệ lại chậm một bước, hắn chậm rãi siết chặt bàn tay phải đã vươn ra.
Tri Xuân khó hiểu nhìn hắn: “Thù Nghệ, cậu làm sao vậy? Bị mê hoặc rồi?”
Thù Nghệ ôm lấy nơi tim mình, lạnh lùng nói: “Tôi đi gặp Đại Vu.”
Lần trước sau khi trở về hắn làm sao cũng không quên được cậu thiếu niên kia, hắn đi gặp Đại Vu, Đại Vu nói hắn đã bị mê hoặc, nên ban cho hắn hai nữ nô xinh đẹp, nhưng vẫn vô dụng, hắn vẫn thường xuyên mơ thấy cậu thiếu niên kia, mấy năm qua, khi hắn cho rằng mình vất vả lắm mới có thể dần quên người nọ, thì bây giờ người nọ lại xuất hiện trước mặt hắn.
Thậm chí người nọ vẫn mang bộ dáng thiếu niên non mềm đó, cứ như thời gian không thể để lại dấu vết trên người cậu.
Quả thật là một vu giả ghê gớm, cứ thế mà đã mê hoặc được tôi, thậm chí còn khiến tôi không tiếc từ bỏ bộ lạc mình để tới bên cạnh cậu.
Thù Nghệ liếm liếm môi, hắn muốn nói với cha hắn, hắn muốn dẫn người đi thâu tóm Cửu Nguyên, sau đó bảo cha và Đại Vu ban tư tế nhỏ kia làm nô lệ cho hắn.
Nghiêm Mặc cảm thấy mồ hôi chảy đầy mặt, hắn lặng lẽ hí mắt, dùng khẩu hình hỏi: Hiệu quả thế nào?
Nguyên Chiến thật muốn cắn hắn một cái.
Nghiêm Mặc yên tâm, xem ra hiệu quả không tồi.
Trở lại ghế, Nguyên Chiến giở chân Nghiêm Mặc lên xem, Nghiêm Mặc đúng lúc tỉnh lại, rụt chân về giấu vào trong áo.
Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh đi qua xử lý hậu trường, Nhị Mãnh phụ trách rút kiếm, Lạp Mạc Linh phục trách ôm.
Mãnh nhìn thấy áo khoác và giày mà Nghiêm Mặc vứt trên đất, cũng nhanh chóng nhặt lại hết, rồi tung tăng trở về ghế ngồi.
Nguyên Chiến cầm lấy giày, đích thân hầu hạ cho tư tế đại nhân của mình, mang giày vào cho hắn, Nghiêm Mặc thì tự mặc áo khoác.
Lạp Mạc Linh ôm hết kiếm về, Nghiêm Mặc cũng đã chỉnh trang xong.
Hiện giờ tất cả mọi người đều nhìn lên Hỏa Vân Thiên vẫn còn nằm trên giường.
La Tuyệt muốn tới dẫn người qua xem thì Hỏa Vân Thiên đã cử động, chậm rãi ngồi dậy.
“A ——” Rất nhiều người thở một hơi, vẻ mặt không biết là thất vọng hay đang cảm thấy may mắn.
Hỏa Vân Thiên sờ sờ mặt mình, lại siết rồi mở nắm tay vài lần, như đang xác định mình có còn sống hay không.
Đại Tư Tế Lưu Diễm của Hỏa Thành không kìm được nữa, thất thanh hỏi: “Vân Thiên, anh cảm thấy thế nào?”
Hỏa Vân Thiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi giường đá, anh ta hoạt động thử, nụ cười hiện lên trên mặt: “Tôi cảm thấy mình… rất tốt, không, chưa bao giờ tốt đến như vậy.”
La Tuyệt đưa ra vấn đề mà mọi người quan tâm nhất: “Hỏa Vân Thiên, ta hỏi anh, hiện giờ anh cấp mấy?”
Hỏa Vân Thiên lật tay, một quả cầu lửa xuất hiện trong lòng bàn tay anh, sức sống đã biến mất từ lâu bắt đầu trở về, hai mắt đã không còn bao nhiêu cảm xúc nay sáng lên: “Cấp bốn, tôi đột phá cấp bốn rồi, hơn nữa thương thế của tôi hình như cũng không sao nữa!”
Lần này, tiếng kêu sợ hãi vang ồ lên, ồn ào khó mà áp chế.
Vô số ánh mắt kích động, nóng cháy ào ào phóng về phía Nghiêm Mặc.
“Nghiêm Mặc để chân trần, đứng sừng sững trên mũi kiếm nhọn, hơi khép mi mắt.”Vẻ mặt của người Hỏa Thành rất phức tạp, Lưu Diễm thì nhíu mày mà nhỏ giọng nói gì đó với thành chủ.
Những người khác đều nhìn người đàn ông tráng niên, tóc đã có màu hoa râm kia. Người nọ rất giống thành chủ Hỏa Thành, nhưng tinh thần và sức sống lại hoàn toàn không thể so sánh, lúc anh ta đi ngang qua mặt anh trai mình, thoạt nhìn tựa như trưởng bối của thành chủ Hỏa Thành.
Nghiêm Mặc dặn Nguyên Chiến hai câu rồi cũng bước ra: “Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?”
“Phế nhân của Hỏa Thành, hiện là chiến sĩ thần huyết cấp ba, Hỏa Vân Thiên.” Người đàn ông nọ không hề bất kính với Nghiêm Mặc, đan tay đặt trước ngực hành lễ với hắn, đây là cách hành lễ của các tư tế trong thần điện Vu Thành, và cũng là lễ nghi thông dụng của Cửu Đại Thượng Thành.
Nghiêm Mặc từ xưa tới nay luôn tuân theo quy tắc người kính ta một phân, ta cũng trả người một phân, đáp lễ: “Tư tế Cửu Nguyên, Mặc.”
“Mặc vu đại nhân, tôi phải thề bây giờ à?” Hỏa Vân Thiên cúi đầu nhìn Nghiêm Mặc, anh ta rất cao, ước chừng chỉ thấp hơn Nguyên Chiến một chút.
“Vân Thiên!” Thành chủ Hỏa Thành muốn ngăn cản.
Hỏa Vân Thiên quay đầu: “Tôi chỉ muốn một cơ hội, tôi biết anh muốn nói gì, dù tôi thề trung thành với Mặc vu, thì tôi cũng sẽ không làm bất cứ điều gì gây nguy hại cho Hỏa Thành.”
Hỏa Vân Thiên lại nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Cậu sẽ không làm vậy, đúng không?”
Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Nếu anh thề nguyện trung thành với tôi, tôi cũng sẽ thề không bức ép anh làm bất cứ điều gì gây nguy hại cho Hỏa Thành.”
“Được, cứ định như vậy đi!” Hỏa Vân Thiên hít sâu một hơi, lập tức quỳ một gối xuống đất, một tay đặt trên ngực, trịnh trọng thề: “Hỏa Thần tại thượng, tôi, Hỏa Vân Thiên lấy chiến hồn của mình để thề, nếu tư tế Cửu Nguyên Mặc vu có thể giúp thương thế của tôi khôi phục, để tôi có thể một lần nữa mạnh trở lại, tôi nguyện ý trung thành với cậu ấy ba mươi năm, cũng tuyệt đối không làm ra bất cứ điều gì gây nguy hại cho Cửu Nguyên và Mặc vu, nếu không, Hỏa Thần sẽ thu hồi sức mạnh mà ngài đã ban cho tôi và khiến tôi sống trong đau đớn thống khổ suốt ba mươi năm mới được chết.”
Nghiêm Mặc vốn cảm thấy việc Hỏa Vân Thiên thêm vụ khôi phục thương thế cho mình vào trong lời thề có hơi giảo hoạt, nhưng sau khi nghe hết, suy nghĩ của hắn lại thay đổi, chỉ có người giãy giụa trong đau đớn thống khổ mới biết cái chết chưa phải sự trừng phạt đáng sợ nhất, Hỏa Vân Thiên không tiếc mình mà thề nếu dám vi phạm sẽ chịu đau đớn thống khổ suốt ba mươi năm mới chết, người này rõ ràng đã dùng sự chân thành nhất của mình để thề.
Lúc này, dù ai có suy nghĩ gì trong lòng cũng chỉ tập trung nhìn vào hai người đứng ở trung tâm.
Tên tư tế thiếu niên kia có bốc phét hay không, có thật sự mượn được sức mạnh của thần để làm ra chuyện thần kỳ như vậy hay không, chỉ cần chờ đợi rồi sẽ có kết quả.
Lần này La Tuyệt thậm chí còn không đặt giới hạn thời gian, y đã quên, kỳ thật những người khác cũng đã quên, ngay cả người Thổ Thành cũng không lắm miệng.
Nhị Mãnh dịch dịch mông, Lạp Mạc Linh liếc nhìn cậu.
“Khụ, à, đột nhiên tôi có hơi căng thẳng.”
Lạp Mạc Linh: “…” Anh căng thẳng thì đừng dựa sát vào tôi như vậy có được không?
Nguyên Chiến thoạt nhìn như rất ung dung, nhưng kỳ thật vẫn luôn cảnh giác mà nhìn quanh, hắn giống như Nghiêm Mặc, đều không tin vào việc được người khác bảo hộ.
Chuyện của quả Vu Vận bị lộ, bọn họ sớm đã đoán được, đây cũng là lý do vì sao Nguyên Chiến vội vã đánh chiếm Hắc Sâm Nguyên. Nhưng dù bọn họ có thu phục tất cả tộc Bái Nhật và tộc Trệ, thì cũng không thể bảo đảm việc quả Vu Vận sẽ không bị lộ.
Sau lại có người tìm tới phụ cận Cửu Nguyên, Nghiêm Mặc đoán chỉ sợ đã có người biết được nơi sinh ra quả Vu Vận và tìm hiểu tin tức từ tộc Bái Nhật, nếu không những người đó sẽ không tìm đến phụ cận Cửu Nguyên nhanh như vậy, mà hẳn sẽ tìm tới bộ lạc Đỉnh Việt dựa theo sắp xếp lúc trước của bọn họ.
Nhưng cũng có thể bọn họ đã tìm tới bộ lạc Đỉnh Việt, một bộ lạc chỉ có cường địch luôn rình rập bên cạnh mới có thể liều mạng phát triển, năm năm trước vũ khí của bọn họ chỉ mới là đồng thau, nhưng hiện giờ, màu sắc của vật phẩm trang sức trên người bọn họ đã thay đổi.
Người khác không nhìn ra, nhưng Nghiêm Mặc chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, bộ lạc Đỉnh Việt phát hiện ra quặng sắt rồi!
Trước tiên không nói đến Đỉnh Việt, sau khi Hỏa Vân Thiên thề xong, Nghiêm Mặc liền bắt đầu bài bố.
Lần này hắn khá thận trọng mà lấy ra bốn cái chậu than, để vào một ít cỏ khô, như vậy hiệu quả sương khói sẽ khá tốt, ừm, đồng thời còn có hiệu quả huyền ảo ở một mức nhất định.
“Đốt lửa giúp tôi.”
Chuyện này đối với Hỏa Vân Thiên chỉ là chuyện nhỏ, bốn cái chậu than nhanh chóng bốc lên làn khói nhẹ.
Thi triển cái gì để mang lại hiệu quả huyền ảo nhất?
Đương nhiên là vũ khúc hiến tế!
Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã mở được tất cả skill về vũ đạo, từ sau khi học vũ khúc hiến tế, cái gì mà dạng chân thẳng cẳng, lắc eo nhảy nhót, đều không là gì cả! Hiện giờ hắn có thể bật ngửa ra sau, uốn dẻo thành một vòng tròn, hoặc hai chân xoạc ngang hơn cả góc một trăm tám, hắn cảm thấy chẳng những có thể tự BJ cho mình, mà làm phẫu thuật cho cúc hoa của mình cũng không thành vấn đề!
Mặt khác, tên gia súc nào đó bởi vì hắn mở được mấy skill dị hợm này mà giá trị hạnh phúc đã bay lên trời cao rồi.
Nghiêm Mặc lấy một cái chuông được luyện chế bằng xương từ túi không gian ra, đeo lên cổ tay và cổ chân, rồi cầm trong tay một cái trống da nhỏ. Hắn muốn cho người khác nhìn ra sự lợi hại của vũ khúc hiến tế, nhưng lại không thể để bọn họ phát hiện thứ hắn nhảy là vũ khúc hiến tế chân chính, vậy nên đạo cụ phát ra tiếng động rất quan trọng, thật ra vốn dĩ hắn không cần đến chúng.
Cởi áo khoác, tháo giày, Nghiêm Mặc nói với Hỏa Vân Thiên: “Nằm xuống, nằm thẳng, thả lỏng.”
Hỏa Vân Thiên làm theo.
“A Chiến, nâng giường đá lên.”
Nghiêm Mặc vừa nói, toàn trường liền thấy thân thể Hỏa Vân Thiên bỗng được nâng lên cao, dưới thân hắn xuất hiện một chiếc giường đá được làm từ cát sỏi.
Chiếc giường đá được nâng lên cho đến khi đạt vị trí thuận tiện để Nghiêm Mặc thao tác mới dừng lại.
Nghiêm Mặc nhìn độ cao, hài lòng gật gù, sau đó lấy mười hai cây kiếm được luyện từ xương ra cắm vào đất —— hắn cắm rất dễ dàng, đương nhiên là do có Nguyên Chiến thầm hỗ trợ.
Mọi người không biết Nghiêm Mặc muốn làm gì, thấy cách bài trí khác với bình thường này đều không hiểu ra sao.
Chờ lúc thấy Nghiêm Mặc đột nhiên nhảy lên một trong số những mũi kiếm nhọn đó, mọi người đồng thời hít ngược một hơi lạnh.
Được rồi, bọn họ đã từng thấy vu giả thi triển vu thuật trên lửa, giữa lũ độc trùng, và ở bất cứ thứ gì kỳ quái khác, nhưng việc đạp trên mũi kiếm bén nhọn thì đây thật sự là lần đầu tiên bọn họ thấy!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đứng lên chỉ để nhìn cho rõ.
Lại có tiếng nghị luận xôn xao.
La Tuyệt quát lớn: “Im lặng! Đây là vu tế, tư tế Cửu Nguyên đang mượn sức mạnh của thần, không được ồn ào, không được quấy rối!”
Tiếng nghị luận lập tức biến mất, lúc này không ai gánh nổi tội danh phá hỏng việc thi triển vu thuật, quá nhiều người đang chờ đợi kết quả sau đó.
Trong bãi đất trống bắt đầu có khói nhẹ lượn lờ, tiếng chuông đinh đang cũng vang lên mơ hồ.
Nghiêm Mặc để chân trần, đứng sừng sững trên mũi kiếm nhọn, hơi khép mi mắt, hắn đang cảm nhận gió.
Vì để người khác có thể dùng mắt thường nhìn ra được cái giá mà hắn phải trả có bao lớn, Nghiêm Mặc quyết định diễn một vở kịch lớn. Nhớ đến hồi còn đi nhà trẻ, có lần phải diễn một bông hoa hướng dương ngu ngốc đến cứ cười không ngừng, Nghiêm Mặc than thở, tiềm lực con người quả nhiên là vô hạn.
Gió thổi qua, vạt áo phấp phới, cậu thiếu niên đi chân trần trên mũi kiếm nhọn cầm cái trống da nhỏ trong tay, nhẹ nhàng đập một tiếng.
“Đông!”
Tựa như có cái gì bị đánh thức theo tiếng trống, mặt đất khẽ rung lên.
Khói xanh càng lúc càng nhiều, cậu thiếu niên bắt đầu khiêu vũ trên những mũi kiếm.
“Trời ạ!” Có người che miệng.
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc nhảy vũ khúc hiến tế như vậy, mày nhíu chặt, bất kỳ ai nhìn qua đều biết hắn đang rất lo lắng.
Chú Vu thì lầm bầm mắng: “Thật đúng là ngu xuẩn, bộ không thấy đau à? Ta nhìn còn phát đau!”
Nhị Mãnh từ ngồi đổi thành quỳ, Lạp Mạc Linh hiện giờ đã tin rằng cậu ta thật sự rất căng thẳng, vì cậu ta đã siết chặt tay mình như vậy mà cũng không tự biết.
Thù Nghệ liếm liếm môi, trong mắt là ham muốn nồng đậm.
Tứ chi uyển chuyển nhẹ nhàng, vạt áo phất phới theo gió, cùng với tiếng chuông réo rắt, cậu thiếu niên tựa như nương theo gió mà đi, được thứ sức mạnh vô hình nâng đỡ.
“Đinh… Đinh…”
Sự vật bỗng nhiên trở nên đầy sức sống, bên tai tựa như có tiếng cười truyền đến.
Vô số ánh sao bay về phía cậu thiếu niên giữa ban ngày.
Mỗi lần chân cậu thiếu niên rơi xuống là giẫm lên một mũi kiếm, động tác mạo hiểm kia khiến đại đa số người xem đều nhịn không được mà đổ mồ hôi thay hắn. Nhất là phụ nữ, có vài người đã phải che mắt, nhưng lại nhịn không được mà hé hai ngón tay ra nhìn lén.
Nguy hiểm, tàn nhẫn, nhưng mỹ lệ đến mức không thể dùng ngôn từ mà diễn tả.
“Hỡi chúng thần, xin hãy hàng lâm, ban cho tôi sức mạnh, giải trừ toàn bộ khốn khó của người này, loại bỏ mọi ốm đau của anh.”
“Đông!”
“Hỡi Phụ Thần, xin cho sức mạnh trào dâng trong thân thể người này. Hỡi Mẫu Thần, xin cho sinh mệnh chảy vào thân thể anh.”
“Đông!”
Cậu thiếu niên ngâm xướng càng lâu, tiếng chuông lại càng dồn dập, nhịp điệu khiêu vũ cũng từ chậm thành nhanh, trên mũi kiếm đột nhiên chảy xuống những dòng máu tươi.
“Mặc đại!” Nhị Mãnh nhìn mà thiếu chút nữa xông lên.
Lạp Mạc Linh ôm chặt lấy cậu ta: “Đừng có xằng bậy!”
Nguyên Chiến cũng đứng bật dậy, mới đầu hắn cũng cho rằng máu trên mũi kiếm là của Nghiêm Mặc, đau lòng đến thiếu chút nữa nhào lên cắt ngang quá trình hiến tế rồi, nhưng rất nhanh sau đó, gió mang mùi máu đến, Nguyên Chiến ngửi ngửi, yêu lặng thu lại cái chân vừa bước ra nửa bước.
Chú Vu là người không dễ gạt nhất, ông nghe thấy cậu thiếu niên dùng ngôn ngữ thông dụng ngâm xướng liền biết đồ đệ bảo bối lại giở trò xấu, từ sau khi Nghiêm Mặc nhảy vũ khúc hiến tế chân chính, ông liền biết nếu sử dụng ngôn ngữ thông dụng thì sẽ vô ích, vu giả được chúng thần chúng linh tán thành sẽ tự động nói ra thứ ngôn ngữ cổ xưa mà chỉ có chúng thần chúng linh mới hiểu, đó là âm thanh khắc trong linh hồn, chỉ có những người đặc biệt mới nghe hiểu và sử dụng được.
Mà động thái của người Cửu Nguyên cũng rơi vào mắt một vài người có tâm, thấy bọn hắn không chút che giấu sự lo lắng và sốt ruột, những người này càng thêm tin tưởng khi thi triển loại vu thuật đó sẽ phải trả cái giá rất lớn, thậm chí còn rất nguy hiểm đối với vu giả.
“Lạy thần!” Có tiếng thét chói tai.
Chỉ thấy cậu thiếu niên kia bỗng nhiên nhảy lên không, rồi ngửa người ra sau thả xuống, mà bên dưới chính là mười hai mũi kiếm nhọn chĩa lên trời!
Nhưng lại như có thứ sức mạnh gì đó nâng đỡ cậu thiếu niên, thân thể cậu thiếu niên dừng lại ở không trung, sau đó xoay người, cậu thiếu niên đứng trên chiếc giường đá của Hỏa Vân Thiên, chậm rãi mở mắt.
Hỏa Vân Thiên từ nãy đến giờ vẫn luôn tỉnh táo, nhưng anh ta không dám cử động, khi anh ta hít càng lúc càng nhiều khói ở xung quanh, anh ta thấy quanh thân cậu thiếu niên như có một vòng hào quang hiện lên, hào quang bảy màu lưu chuyển trên không trung, cậu thiếu niên tựa như thiên tử mà đáp xuống bên cạnh anh.
Lúc này người khác chỉ cảm thấy khi Nghiêm Mặc mở mắt liền như biến thành một người khác.
Cậu thiếu niên đặt tay lên trán Hỏa Vân Thiên, tựa hồ như đang thấp giọng nỉ non cái gì đó.
Hỏa Vân Thiên chậm rãi khép hai mắt lại.
Chỉ trong chớp mắt, trong tay cậu thiếu niên như có thứ gì sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời nó trở nên thật chói mắt.
Cậu thiếu niên đâm thứ thon dài nhọn hoắc kia vào thân thể Hỏa Vân Thiên, động tác hắn rất nhanh, màn khói lại quá dày, không ai thấy rõ được động tác của hắn.
Mọi người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy tay cậu thiếu niên di chuyển trên người Hỏa Vân Thiên, lúc sau, cậu thiếu niên nhổ những thứ bén nhọn đó lên, rồi dùng lực đánh vào người Hỏa Vân Thiên.
Động tác trở nên có chút điên cuồng, vẻ mặt khi thì thống khổ, khi thì an bình, cứ như đang có cái gì đó tranh đoạt thân thể với cậu thiếu niên.
“Hộc!” Cậu thiếu niên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Không ít người bước một chân lên trước.
Nhưng vào lúc này, hai mắt cậu thiếu niên lại chậm rãi khép lại, hắn lại lấy cái trống da không biết biến mất từ bao giờ và cũng không biết lại lấy ra từ chỗ nào: “Đông, đông, đông!”
Mặt đất lại lần nữa rung lên, gió vờn quanh.
“Tiễn… thần…”
Mọi người bừng tỉnh, bên tai hình như có tiếng gió rời đi.
Thân thể cậu thiếu niên lảo đảo trên mũi kiếm tựa như muốn ngã xuống.
Một bóng người nhanh chóng lao ra, ôm lấy cậu thiếu niên, để hắn không bị mũi kiếm làm bị thương.
Tựa mộng ảo, rất nhiều người ở đây đều như bừng tỉnh từ giấc mộng: “Mẫu Thần tại thượng, vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì?”
Có người khóc rưng rức: “Tôi nghe thấy… nghe thấy tiếng thần thì thầm… tôi thật sự nghe thấy!”
Cũng có người bị vũ điệu của cậu thiếu niên mê hoặc, cảm thấy từ nay về sau sẽ không bao giờ quên được thân ảnh kia.
Mà những chiến sĩ và tư tế có sức mạnh linh hồn cường đại đều vô cùng chấn động, cũng bởi vì sức mạnh linh hồn của bọn họ cường đại, cho nên bọn họ càng cảm nhận được rõ ràng hơn, vừa rồi không phải ảo giác, bọn họ thật sự nghe thấy và nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ.
Thù Nghệ lại chậm một bước, hắn chậm rãi siết chặt bàn tay phải đã vươn ra.
Tri Xuân khó hiểu nhìn hắn: “Thù Nghệ, cậu làm sao vậy? Bị mê hoặc rồi?”
Thù Nghệ ôm lấy nơi tim mình, lạnh lùng nói: “Tôi đi gặp Đại Vu.”
Lần trước sau khi trở về hắn làm sao cũng không quên được cậu thiếu niên kia, hắn đi gặp Đại Vu, Đại Vu nói hắn đã bị mê hoặc, nên ban cho hắn hai nữ nô xinh đẹp, nhưng vẫn vô dụng, hắn vẫn thường xuyên mơ thấy cậu thiếu niên kia, mấy năm qua, khi hắn cho rằng mình vất vả lắm mới có thể dần quên người nọ, thì bây giờ người nọ lại xuất hiện trước mặt hắn.
Thậm chí người nọ vẫn mang bộ dáng thiếu niên non mềm đó, cứ như thời gian không thể để lại dấu vết trên người cậu.
Quả thật là một vu giả ghê gớm, cứ thế mà đã mê hoặc được tôi, thậm chí còn khiến tôi không tiếc từ bỏ bộ lạc mình để tới bên cạnh cậu.
Thù Nghệ liếm liếm môi, hắn muốn nói với cha hắn, hắn muốn dẫn người đi thâu tóm Cửu Nguyên, sau đó bảo cha và Đại Vu ban tư tế nhỏ kia làm nô lệ cho hắn.
Nghiêm Mặc cảm thấy mồ hôi chảy đầy mặt, hắn lặng lẽ hí mắt, dùng khẩu hình hỏi: Hiệu quả thế nào?
Nguyên Chiến thật muốn cắn hắn một cái.
Nghiêm Mặc yên tâm, xem ra hiệu quả không tồi.
Trở lại ghế, Nguyên Chiến giở chân Nghiêm Mặc lên xem, Nghiêm Mặc đúng lúc tỉnh lại, rụt chân về giấu vào trong áo.
Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh đi qua xử lý hậu trường, Nhị Mãnh phụ trách rút kiếm, Lạp Mạc Linh phục trách ôm.
Mãnh nhìn thấy áo khoác và giày mà Nghiêm Mặc vứt trên đất, cũng nhanh chóng nhặt lại hết, rồi tung tăng trở về ghế ngồi.
Nguyên Chiến cầm lấy giày, đích thân hầu hạ cho tư tế đại nhân của mình, mang giày vào cho hắn, Nghiêm Mặc thì tự mặc áo khoác.
Lạp Mạc Linh ôm hết kiếm về, Nghiêm Mặc cũng đã chỉnh trang xong.
Hiện giờ tất cả mọi người đều nhìn lên Hỏa Vân Thiên vẫn còn nằm trên giường.
La Tuyệt muốn tới dẫn người qua xem thì Hỏa Vân Thiên đã cử động, chậm rãi ngồi dậy.
“A ——” Rất nhiều người thở một hơi, vẻ mặt không biết là thất vọng hay đang cảm thấy may mắn.
Hỏa Vân Thiên sờ sờ mặt mình, lại siết rồi mở nắm tay vài lần, như đang xác định mình có còn sống hay không.
Đại Tư Tế Lưu Diễm của Hỏa Thành không kìm được nữa, thất thanh hỏi: “Vân Thiên, anh cảm thấy thế nào?”
Hỏa Vân Thiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi giường đá, anh ta hoạt động thử, nụ cười hiện lên trên mặt: “Tôi cảm thấy mình… rất tốt, không, chưa bao giờ tốt đến như vậy.”
La Tuyệt đưa ra vấn đề mà mọi người quan tâm nhất: “Hỏa Vân Thiên, ta hỏi anh, hiện giờ anh cấp mấy?”
Hỏa Vân Thiên lật tay, một quả cầu lửa xuất hiện trong lòng bàn tay anh, sức sống đã biến mất từ lâu bắt đầu trở về, hai mắt đã không còn bao nhiêu cảm xúc nay sáng lên: “Cấp bốn, tôi đột phá cấp bốn rồi, hơn nữa thương thế của tôi hình như cũng không sao nữa!”
Lần này, tiếng kêu sợ hãi vang ồ lên, ồn ào khó mà áp chế.
Vô số ánh mắt kích động, nóng cháy ào ào phóng về phía Nghiêm Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.