Chương 152: Bí Mật Của Cầm Nhất Tiếu.
Thiên Đường Không Tịch Mịch
08/04/2013
Đây là hai nhân vật cực kỳ quan trọng trong thần tộc. Thanh Mộc Trường Phong tiến lên nói trước: “ Các hạ chắc là Quân Đoàn Trưởng Đãng Ma Quân Đoàn Cầm Nhất Tiếu nổi danh thiên hạ? Tại hạ là Thanh Mộc Trường Phong, còn vị này là Băng Phong Cốc Khoa Tác. Nơi này không tiện nói chuyện, không bằng tìm một nơi mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện, xem có nên hay không tìm phương pháp bổ cứu.
Thanh Linh lãnh mặt đáp ứng, còn Cầm Nhất Tiếu hừ lạnh gật đầu đồng ý.
Bốn người nhanh chóng bay vút đi, mà đám cao thủ chạy đến xem náo nhiệt cũng vội vã tốp ba tốp năm chạy đi. Mảnh đất hoang vu này nhanh chóng trống trơn, chỉ còn gió lạnh ô ô thổi qua.
Một trạch viện bí mật tại Kim Ưng Đế Đô, bốn người đại diện cho những thế lực đứng đầu Đại Lục ngồi lại với nhau.
Thanh Mộc Trường Phong cùng Khoa Tác tiếp đãi Công Chúa Thần Tộc Thanh Linh Công Chúa nguyên bản là để thảo luận về vấn đề Ma Tộc Thiên Ma Vương. Thanh Mộc Trường Phong cùng Khoa Tác thì nghiêng về phía chuyện này chỉ là tin đồn, nhưng Thanh Linh Công Chúa lại thập phần khẳng định chuyện này là thật. Thế nên ba người liền liên thủ bố trí một cái cấm chế mạnh mẽ, vì vậy không có chạy tới trước tiên. Mãi đến khi thương lượng ổn rồi, để sau mấy ngày nữa đến Ma Tộc chi địa dò xét thêm một lần nữa. Sau khi triệt hồi cấm chế mới phát hiện ra, nếu không thêm ba người gia nhập trận chiến thì Phong Dực đừng mong cứu được Tạp Nhĩ, chính hắn cũng chỉ có thể chật vật mà chạy trốn.
“ Cầm Nhất Tiếu, người nói cho rõ ràng, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Tâm trạng Thanh Linh lúc này ổn định rồi nhàn nhạt hỏi.
“ Xảy ra chuyện gì không phải Công Chúa Điện Hạ cũng rõ ràng sao? Ta muốn bắt sống tên đồng bọn cùng tên Huyết Tinh Linh Tạp Nhĩ để ép hắn nói ra tin tức của Bổ Thiên Thạch, ai ngờ lật thuyền trong mương. Công Chúa nếu muốn ném đá xuống giếng thì phải nhanh chóng a.” Cầm Nhất Tiếu cười lạnh nói.
Bổ Thiên Thạch bị trộm? Thanh Mộc Trường Phong Cùng Khoa Tác nhìn nhau một cái, Bổ Thiên Thạch của Thần Tộc từ trước đến giờ rất thần bí, Ngay cả trong mắt Thần Vương thì nó còn trọng yếu hơn cả Thiên Thần Chi Tráo. Thế mà bây giờ lại bị một cái Huyết Tinh Linh ăn trộm, xem ra phải báo cáo về gia tộc một chút tin tức. Nói không chừng hai vị Thái Thượng Trưởng Lão còn tồn tại trong gia tộc biết một ít bí mật.
Đột nhiên Cầm Nhất Tiếu đau đớn mạnh mẽ kêu lên một tiếng. Trên người đạm hắc ma khí lóe lên rồi tức khăc bị hắn trấn áp mạnh mẽ.
“ Ma Khí thật là lợi hại, dĩ nhiên có thể Trùy Tâm Phụ Cốt*, chỉ sợ không có một năm rưỡi thì đừng hòng khui trừ hoàn toàn.” Hai mắt Khoa Tác toát ra hàn vụ nhàn nhạt, rồi thất thanh nói. Hàn Yên Phá Chướng Mục của Băng Phong Cốc đúng là tuyệt kỹ kinh hãi. Lại có thể bằng mắt thường nhìn ra được ma khí trong người Cầm Nhất Tiếu.
Cầm Nhất Tiếu trầm mặc, bởi vì hắn biết Khoa Tác nói hoàn toàn chính xác.
Cái tên Thập Nhị Dực Tử Ma kia thật cổ quái, ma khí cùng với ma khí bình thường hoàn toàn bất đồng. Ma khí hắn gieo trong cơ thể mình thập phần quỷ dị, không chỉ có hết sức sềnh sệt mà còn mỗi khắc đều mãnh liệt cố gắng chui vào trong tâm mạch cốt tủy của mình.
“ Có biện pháp nào để nhanh chóng khu trừ hết không?” Thanh Linh hỏi, tuy rằng đối với Cầm Nhất Tiếu nàng chẳng hề có chút hảo cảm nào, nhưng dù sao đều là Thần Tộc. Vạn nhất nếu cùng khai chiến với Ma Tộc thì Đãng Ma Quân Đoàn chính là quân đoàn tiên phong, Mà hắn là Quân đoàn trưởng, nhược bị ma khí quấn thân thì cực kỳ ảnh hưởng đến sĩ khí quân đoàn.
Thanh Mộc Trường Phong suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “ Ta biết một Thần Mục Sư, có lẽ hắn có biện pháp?”
…
Lúc Phong Dực trở về Khổng Tước Phủ Đệ thì trời đã muốn sáng.
Ny Á cùng Tiểu Lệ Phù đứng trong sân nhìn Thập bát Long Vệ đứng yên bất động như mười tám cái đầu gỗ, thỉnh thoảng lại rỉ tai nhau vài câu cười hì hì.
“ Mục Sư ca ca, người đã về rồi.” Tiểu Lệ Phù sắc mặt hớn hở nhìn Phong Dực đang đi đến, chạy lại cười nói.
Phong Dực để Lệ Phù tùy ý bám lấy cổ mình như một con gấu túi*, cươi nói: “ Như thế nào? Rốt cuộc còn nhớ đến Mục Sư ca ca hả, tưởng mấy ngày hôm nay ngươi đi theo chất nữ của người chơi đến điên rồi a.”
“ Ta mới không có.” Tiểu Lệ Phù bĩu môi đáp.
(*: gấu túi hay còn gọi là gấu koala, ai mà hok tượng tưởng ra thì search google nhé.)
Thập Bát Long Vệ thấy Phong Dực đi vào vẫn như không, ánh mắt vẫn nhìn thẳng sừng sững, đây là quy định, bất luận có nguyên nhân đặc thù gì, cho dù trời có sập xuống vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Ny Á không chút đếm xỉa đến Phong Dực, mở miệng hỏi: “ Phong Dực, người đi đâu cả đêm hôm qua?”
“ Haha, cùng Các Chủ Tụ Bảo Các uống vài chén, rồi lại đi xem một cuộc đại náo nhiệt thôi.” Phong Dực cười nói, ánh mắt hắn mang theo tiếu vị nhìn thẳng vào Ny Á.
Trong lòng Ny Á mãnh liệt nhảy lên hai cái, có chút không chịu đựng nổi, liền không cùng hắn đùa giỡn nữa, nhẹ giọng nói: “ Vùng ngoại ô đế đô xuất hiện Thập Nhị Dực Tử Ma giao chiến cùng cao thủ Thần Tộc. Vì chuyện này mà cả đế đô đều ồn ào, sáng sớm gia gia ta liền phải đi vào hoàng cung để thương nghị.”
“ Có đúng không? Ma Tộc như thế cũng quá kiêu ngạo. Cùng Thần Tộc tranh đấu cũng đã chạm đến đế quốc loài người.” Phong Dực nhàn nhạt cười nói.
Sắc mặt Ny Á có chút không tốt lắm, đối với sự viếng thăm bất chợt của hai cao thủ Thần Tộc cùng Ma Tộc, nàng lại không hề thu phong thanh một chút gì, mà nang lại chính là người phụ trách tổ chức tình báo Ẩn Sát, thật là thất trách. Mà theo như lời Phong Dực thì Ma Tộc thực kiêu ngạo, làm sao không phải đem Thần Tộc vào vũng bùn này. Ma Tộc không để loài người trong mắt cũng dễ hiểu, dù sao bọn chúng cũng muốn làm cho loài người tan biến theo mây để thỏa mãn cừu hận của bọn chúng, nhưng ngay cả Thần Tộc không nói một tiếng cùng Ma Tộc động thủ trong lãnh thổ của loài người thì đúng là cũng không để bọn họ trong mắt.
Một lúc sau, Ny Á mới khẽ than: “ Thập Nhị Dực Tử Ma nọ rõ ràng không
phải là một trong ba Đại Ma Vương của Ma Tộc, hắn là một vị cao thủ mới tiến giai. Bây giờ lại chiếm được Thần Tộc chí bảo Thiên Thần Chi Tráo, thật đúng là mang khí thế của Ma Tộc đại đại tăng. Nghe nói Ma Tộc Thiên Ma Vương xuất thế, tin đồn này tất vị đã không phải là thật, đến lúc đó Ma Tộc nhất thống, Thần Phong Đại Lục lại dấy lên một phen tinh phong huyết vũ.”
Sắc mặt Phong Dực có chút quái dị, chẳng lẽ Thiên Ma Vương xuất thế thì lại phải dấy lên một phen tinh phong huyết vũ sao? Tại sao mọi người ai cũng nghĩ như vậy? Thanh Mộc Trường Phong cũng thế, bây giờ đến ngay cả Ny Á cũng không khác. Rốt cuộc đây chỉ là tư duy theo quán tính hay bản tính trời sinh của Ma Tộc là thích chinh phạt quyết định?
…
Trong lúc đang suy nghĩ thì một hộ vệ của Khổng Tước phủ đệ cắt ngang: “ Phong Mục Sư, bên ngoài có một người tự xưng là Thanh Mộc Trường Phong, nói ngài là bằng hữu của hắn, muốn gặp ngài.”
Phong Dực nhanh chóng đáp ứng, ôn hòa cười đáp: “ Phiền ngươi dẫn hắn vào trong biệt viện của ta.” Tên hộ vệ nhanh chóng chạy đi thông báo. Ny Á cũng cười nói: “ Phong Dực, ngươi xem bây giờ ngay cả hộ vệ nhà ta cũng đều biến thành hộ vệ của ngươi, ánh mắt mọi người nhìn ngươi cùng với thần linh không khác gì.”
“ ha ha, Ny Á ngươi đây là đang hại ta a. Đợi gia gia của ngươi nghe thấy lại không đem ta đuổi khỏi phủ?” phong Dực cười cười đáp.
Ny Á cười khanh khách, nàng tự nhiên hiểu rõ, tuy thực lực của Phong Dực bây giờ đã đạt đến đỉnh phong của đại lục, nhưng bên ngoài hắn vẫn ôn hòa khiêm nhường. Một tháng huyến luyện hắn đã biến mười tám chiến sĩ cấp thấp có thể chiến thắng được Uyên Ương Trận Thập Bát Phượng Vệ, ngay cả Dương Vân Vũ cũng trở thành thị tỳ của hắn, nghe nói lại còn trở thành tiểu nữ nhân mục sư, lại còn không khiến cho các hộ vệ kính ngưỡng ư? Nhưng Ny Á biết, buổi tối hai người đó vẫn không ngủ chung một phòng.
Không lâu sau, hộ vệ đã dẫn Thanh Mộc Trường Phong đến biệt viện của Phong Dực.
Thấy được diện mạo bình thường của nam nhân này, đồng tử Ny Á cấp tốc
co rút lại. Đây không phải là một trong ba người xuất hiện ở cùng ngoại ô đây sao? Thân phận không rõ ràng.
Nhưng Thần Tộc mang một cái Ngân Sắc Diện cùng chiến đấu với Thập Nhi
Dực Tử Ma thì nàng biết, người đó chính là Quân Đoàn Trưởng Đãng Ma Quân Đoàn, mà lúc sau một cô gái có mái tóc dài màu xanh là công chúa Thần Tộc xuất hiện nàng cũng biết. Có thể đứng ngang hàng cùng công chúa Thần Tộc thì thân phận chắc chắn cũng không tầm thường. Mà người này lại đến tìm Phong Dực, cái này đáng giá phải cân nhắc lại.
Giới thiệu đơn giản một chút rồi Phong Dực mang Thanh Mộc Trường Phong vào trong phòng mình, vung tay lên bày ra một cái cấm chế.
“ Thanh Mộc huynh, không biết đến tìm tiểu đệ có chuyện gì a?” Phong Dực cười hỏi.
“ Phong Dực lão đệ, vi huynh cũng không dài dòng, chuyện sáng nay ở ngoại ô chắc người cũng rõ ràng?”
“ Có biết một phần.”
Thanh Mộc Trường Phong trầm ngâm một chút rồi nói: “ Cùng đánh nhau với Thập Nhị Dực Tử Ma nọ chính là Quân Đoàn Trưởng Đãng Ma Quân Đoàn Cầm Nhất Tiếu, hắn bị ma đầu kia gây thương tích, ma khí cực kỳ cổ quái, dây dưa mãi không tan, Phong lão đệ là Thần mục sư hẳn có cách chữa trị, không biết có thể cấp cho vi huynh một cái nhân tình?”
Phong Dực trong lòng cười lớn, bị Bản thiếu gia ta đả thương, bay giờ lại gọi bản thiếu gia đến chữa trị, thật sự là quá buồn cười. Bất quá ngoài mặt hắn cũng không để hiển lộ cái gì, cười nói: “ Thanh Mộc huynh đã tự mình nhờ vả thì tiểu đệ cũng không từ chối. Không biết lúc nào thì chúng ta đi?”
Thanh Mộc Trường Phong vẻ mặt đầy cảm kích, xem ra Phong lão đệ vẫn không ngờ bán mấy phần nhân tình, bằng vào cánh giới của hắn hẳn có địa vị cao trong thần điện. Tuy có chung chữ “ Thần ” nhưng trong thực tế thì Thần Điện cùng Thần Tộc không hề hòa hợp, thỉnh thoảng còn xảy ra tranh chấp, không ngờ Phong lão đệ có thể đồng ý ngay khi mình vừa mở miệng, thật đúng là không thể tính được giá trị món nhân tình này.
“ Nếu Phong lão đệ hiện tại có thời gian, ta liền đi ngay.” Thanh Mộc Trường Phong nói, Trong lòng nghĩ làm sao để trả lại món nhân tình này cho hắn.
“ Không thành vấn đề.” Phong Dực vui vẻ đáp ứng, vung tay thu hồi cấm chế rồi cùng đi ra ngoài với Thanh Mộc Trường Phong, cùng Ny Á nói một hai câu rồi liền rời đi.
Ny Á giả vờ lơ đãng làm thủ thế mấy cái, mấy người hạ nhân đang quét dọn trong sân liền cùng nhau rời đi ngay lập tức.
Lúc này hai bên đường hoặc người đi đường hoặc thương nhân ở các dịch quán đều nhanh chóng truyền tín hiệu nhắc nhở hướng đi của xe ngựa mà không phải là cử người theo sau xe ngựa, nên người bị theo dõi rất khó phát hiện ra. Cũng chỉ những loại siêu cấp gia tộc như Khổng Tước gia tộc này mới có thể làm được như vậy. Sau khi xe ngựa đi vòng vèo vài ba con phố thì thám tử của Khổng Tước gia tộc mới cảm thấy không đúng, phía sau liền phái ra một người cố ý đụng phải xe ngựa thì mới ngạc nhiên phát hiện ra, dĩ nhiên hai nam nhân bây giờ đã biến thành hai nữ nhân thiên kiều bá mị, trong lúc nhất thời không khỏi há hốc mồm.
Mà lúc này, Phong Dực đi theo Thanh Mộc Trường Phong đã vào trong sân nhỏ của một cái tiểu viện bí mất. Hắn đang âm thầm đánh giá ba người trước mặt, Băng Phong Cốc Khoa Tác, Thần Tộc công chúa Thanh Linh cùng Ngân Diện Cầm Nhất Tiếu. Mà ba người này cũng có vẻ như đang đánh giá Thần mục sư có chút trẻ tuổi này .
“ Ta gọi là Khoa Tác, nghe tiểu muội Khoa Lâm nói ngươi đã từng cứu nàng một mạng, đại ân của Phong mục sư Băng Phong Cốc tax in ghi lòng tạc dạ.” Khoa Tác bước lên nói trước.
“ haha, Chỉ là một cái nhấc tay thôi mà, không cần quan tâm.” Phong Dực ôn hòa cười đáp.
“ Thanh Linh.” Công chúa Thanh Linh khẽ gật đầu với Phong Dực, coi như là bắt chuyện qua.
“ Cầm Nhất Tiếu.” Cầm Nhất Tiếu so với bộ dạng của Thanh Linh thì giống nhau như đúc, không hổ đều là Thần Tộc.
Khóe môi Phong Dực khẽ nhếch lên một cái mỉm cười, gật đầu xem như đáp lễ. Nhưng ý niệm âm u lại hiện lên trong lòng, muốn khu trừ ma khí thì dễ như trở bàn tay, bất quá có nên hay không động tay động chân một chút? Người nãy cũng đã khiến cho Tạp Nhĩ mấy lần suýt bỏ mạng.
Phong Dực ngồi vào một cái bàn bên cạnh, đối diện với Cầm Nhất Tiếu.
“ Cầm quân đoàn trưởng, phiền ngươi đem cái bao tay trên tay trái bỏ ra, rồi đem ống tay áo kéo lên.” Phong Dực ngồi xuống rồi nói.
“ Ngươi là Mục Sư, không phải là dùng Quang Minh ma pháp để khu trừ ma khí sao? Cần gì phải làm điều dư thừa.” Cầm Nhất Tiếu thản nhiên ngồi im bất động, trong giọng nói còn mang theo vẻ hoài nghi.
“ Ta tự nhiên có dụng ý cùng phương pháp của ta. Nếu như ngươi không đồng thì ngươi đi thỉnh cao nhân khác đi.” Phong Dực nhíu mi lại, thiếu gia ta là được mời đến khu trừ ma khí cho ngươi, chính là không phải khóc lóc cầu xin đến giúp ngươi, ngươi lại ra vẻ như thế với bản thiếu gia, bản thiếu gia trở về cũng không có gì làm lạ.
Thấy Phong Dực chuẩn bị phủi tay rời đi, Thanh Mộc Trường Phong vội vàng nói: “ Phong lão đệ đừng vội, Cầm quân đoàn trưởng chỉ là nói thế thôi.” Hắn thừa biết trong lòng Cầm Nhất Tiếu có ý khác, ngươi còn nói như vậy làm gì? Thật vất vả cho ta mời Thần mục sư đến chữa bệnh cho ngươi, ngươi còn không chịu phối hợp.
Cầm Nhất Tiếu trầm mặc một hồi rồi đứng dậy đáp: “ Phong mục sư, một mình ngươi cùng ta tiến vào phòng trong.”
Phong Dực nhướng mày, nhìn thấy nhãn thần của Thanh Mộc Trường Phong, không tình nguyện gật đầu đồng ý đi theo Cầm Nhất Tiếu vào phòng trong.
“ Thanh Linh công chúa, tính tình của Cầm quân đoán trưởng luôn luôn thế hả?” Thanh Mộc Trường Phong có chút mờ mịt hỏi.
“ Hắn luôn cổ quái như vậy, không biết tốt xấu, các người đừng để ý.”
…
Trong phòng, Nhất Tiếu ngồi đối diện với Phong Dực, đem cái bao tay màu bạc cởi ra để lộ ra một bàn tay thon dài tinh tế mà lại trắng như tuyết.
Phong Dực nhất thời ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ, một nam nhân mà lại có bàn tay như vây, không trách được tại sao lại đeo bao tay cả ngày, không dám để lộ ra trước mặt mọi người. Chỉ sợ nữ nhân mà nhìn thấy bàn tay thế này thì chắc chắn phải điên cuồng.
Thấy được sắc mặt Phong Dực có chút khác thường, Cầm Nhất Tiếu liền hừ lạnh một iếng.
Phong Dực nhún nhún vai, một điểm bạch quang trên ngón trở hiện lên, hướng về cổ tay mảnh khảnh như nữ nhân của Cầm Nhất Tiếu.
Ngón tay Phong Dực gõ gõ lên bàn như đánh đàn dương cầm, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên rất cổ quái, tựa hồ như không tin nên đối chiều thêm vài lần nữa, kết quả hoàn toàn giống nhau.
“Thế nào?” Cầm Nhất Tiếu hỏi.
Phong Dực vừa buông tay ra, Cầm Nhất Tiếu nhanh chóng kéo ống áo xuống rồi đem bao tay vào, hắn đáp: “ Luồng ma khí này cực kỳ xảo quyệt, đều tập trung trước ngực ngươi, bởi vậy mà tâm mạch đương nhiên chịu tấn công, mà ma khí còn phân ra hai luồng để xâm nhập vào cốt tủy cùng huyết dịch của ngươi. Nếu như khu trừ chậm, thì cho dù một năm rưỡi sau ngươi có khu trừ thành công thì thực lực của người cũng bị tụt xuống một cảnh giới.”
Lúc này Cầm Nhất Tiếu mới chính thức tin tưởng Phong Dực, hắn chỉ cần chạm vào cổ tay mình có một chút thế nhưng lại biết tường tận tình huống, loại kỹ xảo này đúng là chưa từng thấy. Ngay cả Hàn Yên Phá Chướng Mục của Băng Phong Cốc cũng chỉ nhìn thấy mặt ngoài của ma khí này.
“ Không biết Phong mục sư có thể hay không… khu trừ ?” Cầm Nhất Tiếu lo lắng hỏi.
“ Có Thể.”
“ Cần bao nhiêu thời gian?” Cầm Nhất Tiếu trong lòng có chút buông lỏng hỏi tiếp.
“ Năm ngày.” Phong Dực vươn một bàn tay ra thoải mái đáp.
"Vậy thỉnh Phong mục sư mau mau động thủ khu trừ, Cầm Nhất Tiếu vô cùng cảm kích, về sau nếu có khó khăn cần hỗ trợ, Cầm Nhất Tiếu tuyệt đối không ngồi yên." Cầm Nhất Tiếu thản nhiên nói, ngữ khí cũng không còn cao ngạo như lúc đầu, ít nhất còn biết chính mình còn nợ người khác một cái ân tình.
Phong Dực trên mặt lộ vẻ khó khăn, cười gượng hai tiếng nói: " Khu trừ hay không đều do Cầm quân đoàn trưởng tự mình quyết định.”
"Lời này là có ý gì?" Cầm Nhất Tiếu kỳ quái hỏi.
"Bởi vì khu trừ ma khí cần xích thân lõa thể."
Cầm Nhất Tiếu tức khắc đứng dậy, một chưởng đánh lên trên bàn, cái bàn này lập tức thành một đống bột phấn bay lả tả, một đôi mâu tử lợi hại sau ngân sắc mặt nạ như muốn giết người nhìn chằm chằm Phong Dực.
Mà lúc này, nghe được động tĩnh bên trong, ba người Thanh Mộc Trường Phong lắc mình tiến vào, đã thấy Cầm Nhất Tiếu cùng Phong Dực giương cung bạt kiếm.
“ Muốn khu trừ ma khí hay không đều do ngươi quyết định. Bản thiếu gia chẳng qua chỉ là cấp mặt mũi cho Thanh Mộc lão huynh mới đến đây. Cho người ba ngày suy nghĩ, qua ba ngày thì cho dù là thần tiên cầu xin bản thiếu gia cũng coi như không biết. Tự ngươi chậm rãi khu trừ.” Phong Dực lạnh giọng đi ra ngoài.
Thấy Phong Dực đi ra ngoài, Thanh Mộc Trường Phong nhanh chóng đuổi theo: “ Rốt cuộc là thế nào? Có thể khu trừ hay không?” ở ngoại biện, Thanh Mộc Trường Phong nhanh chóng hỏi. Hắn cũng có chút mờ mịt không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.
“ Có thể khu trừ. Vốn là tiểu đệ đã cấp cho Thanh Mộc huynh mặt mũi, không tiếc một thân công lực cùng một số dược liệu trân quý để giúp Cầm quân đoàn trưởng khu trừ ma khí, trong năm ngày có thể thành công. Bất quá, hắn không biết tốt xấu cũng không sao.” Phong Dực nhàn nhạt nói.
“ Hắn không đồng ý?” Thanh Mộc Trường Phong cau mày, Cầm Nhất Tiếu kia cũng không có lý do gì để từ chối a. “ Đúng vậy, đơn giản chỉ là lúc khu trừ ma khí chỉ cần hắn thân thể trần truồng, thế mà hắn dĩ nhiên lại nổi trận lôi đình.” Phong Dực vẻ mặt khó chịu nói, nhưng trong lòng hắn sớm đã cười đến đau cả bụng.
“ Đều là nam nhân sợ cái gì?” Thanh Mộc Trường Phong mang một bụng chất đầy oán khí, ****, lão tử phí công mất sức, chịu cái nhân tình, mà Cầm Nhất Tiếu ngươi lại làm bộ làm tịch, Lão tử mặc kệ ngươi.
“ Có lẽ trong người có bệnh khó nói, không tiện cho mọi người biết?” Phong Dực nhún nhún vai nói.
“ Việc này đều tại ta, Phong lão đệ đừng để trong lòng.” Thanh Mộc Trường Phong tỏ vẻ xin lỗi.
“ Thanh Mộc huynh, ta và ngươi vừa gặp đã hợp ý, tình như huynh đệ, người nói như thế chẳng lẽ xem ta là người ngoài.” Phong Dực vẻ mặt tình thâm ý trọng, nhưng trong lòng thầm cười trộm, ta và Thanh Mộc Phi Nhi tiểu thư nhà ngươi đã đính ước, đến lúc đó người chính là cậu cả, tự nhiên không phải là người ngoài.
“ Hảo, ta đây cũng không nói nhiều. Hôm nào cùng nhau uống rượu.” Thanh Mộc Trường Phong vui vẻ vỗ vai Phong Dực nói.
Phong Dực đi rồi, Thanh Mộc Trường Phong đem tình huống vừa rồi nói lại có
Thanh Linh công chúa, nàng liền nổi đóa lên, vốn đã không vừa mắt gì Cầm Nhất Tiếu, hiện tại tính thế khẩn trước, không ngờ hắn còn không lo lắng đại cục, nàng phẫn nộ nói: “ Không phải chỉ là cởi quần áo thôi sao? Nam nhân trước mặt nam nhân trần truồng thì còn sợ cái gì? Hay là như Phong Mục Sư nói hắn có bệnh khó nói, không tiện nói ra?”
Cầm Nhất Tiếu không hề để ý đến Thanh Linh công chúa, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất.
Đi đến địa phương cùng đánh nhau với tên Thập nhị dực tử ma vào lúc sáng sớm kia, Cầm Nhất Tiêu im lặng nhìn xung quanh.
“ Phong Dực.” Cầm Nhất Tiếu đột nhiên thì thào nhớ rõ cái tên này, tay phải nắm chặt, nhất thời kích động tung một chưởng tạo nên một cái hố sâu trên mặt đất.
Cầm Nhất Tiếu dám khẳng định rằng, Tên mục sư chết tiệt ấy đã biết bí mật lớn nhất của mình. Bằng không hắn cũng sẽ không đưa ra cái yêu cầu cổ quái ấy, lõa thể để khu trừ ma khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.