Di Thế Ma Hoàng

Chương 153: Đạo thần.

Thiên Đường Không Tịch Mịch

08/04/2013



Phong Dực biết bí mật của Cầm Nhất Tiếu không? Nghi vấn thật lớn! Lúc ngón tay của Phong Dực đặt lên cổ tay Cầm Nhất Tiếu liền thông qua mạch tượng biết được giới tính thật của nàng.

Về phần theo lời hắn nói muốn xích lõa thân thể khu trừ ma khí chẳng qua là để chỉnh nàng. Hắn muốn thu hồi căn nguyên ma khí của mình cũng chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi, căn bản là không cần cởi sạch quần áo, nhiều lắm là sờ sờ tay một chút mà thôi.

Về phần Cầm Nhất Tiếu có nguyện ý hay không Phong Dực không quan tâm. Không muốn, không thành vấn đề, ngươi liền chính mình tự tốn một năm rưỡi đi, về sau còn bị giảm xuống một cảnh giới. Nguyện ý, cũng không thành vấn đề, chỉ chiếm chút tiện nghi ăn đậu hũ của ngươi, không muốn làm trò quỷ trên thân thể ngươi miễn sau này phải gặp phiền toái.

“Thiếu gia, ngươi nhanh lên một chút đem Thất Thất thả ra, Thất Thất muốn ra ngoài chơi đùa.” Đi không xa, thanh âm mềm mại của Sơ Thất Thất bên tai Phong Dực vang lên.

Hiện tại có Linh Hồn Ngọc Bài che dấu, Phong Dực cũng không sợ Sơ Thất Thất bị bại lộ, chẳng qua Huyết Vô Nhai hiện tại cũng không tiện xuất hiện, nếu muốn ra hắn cũng phải cần thay đổi hình dạng một phen bằng không khó bảo toàn không có người hoài nghi thân phận của mình.

Phong Dực tìm một địa phương không nguời đem Sơ Thất Thất từ trong không gian ra, Sơ Thất Thất vận một thân xiêm y xanh biếc có vẻ thập phần hưng phấn. Hai bên búi tóc của nàng ghim cái lá sen thoạt nhìn rất hoạt bát đáng yêu, hai con mắt chuyển động không ngừng, linh tính mười phần tuyệt đối có thể khiến cho kẻ nào vừa thấy liền tâm sinh yêu thích.

“Thất Thất ra mắt thiếu gia.” Sơ Thất Thất hì hì cười hướng Phong Dực thi lễ. Kỳ thật, sau khi ra khỏi Tử Vong Tuyệt Địa nàng cũng đã biết thiếu gia không phải là mẫu thân, chẳng qua nàng tâm lý ngày càng thành thục, không chỉ không nói thẳng ra, ngược lại một lòng một dạ làm thị tỳ của Phong Dực.

Phong Dực cười vỗ vỗ đầu Sơ Thất Thất, mang theo nàng đi đến trung tâm thương nghiệp nơi tối phồn hoa của đế đô.

Đi trên đường, Sơ Thất Thất một mạch ngạc nhiên, đánh giá, thỉnh thoảng cầm một vài thứ mà nàng cho rằng là ly kỳ cổ quái kêu: “Thiếu gia, người xem người xem, Thất Thất muốn.”

Dọc theo đường đi, rất nhiều người kinh ngạc với thị tỳ này. Bất quá, nhìn thấy nàng bộ dáng thiên chân khả ái, cũng không sinh ra tâm tư gì khác. Nếu như bọn họ có một người thị tỳ hoạt bát đáng yêu như vậy nói không chừng cũng đồng dạng đối với nàng dung túng cưng chìu như thế.

Sơ Thất Thất hưng phấn mà mua một đống đồ vật lớn. Chẳng qua, đối với đồ ăn vặt thơm ngào ngạt cực kỳ mê người ven đường, nàng chỉ có thể nuốt nước miếng. Thân thể nàng là tinh khiết tự nhiên, có khả năng hấp thụ tinh hoa thiên nhiên để nuôi dưỡng linh hồn, đối với ngũ cốc hoa màu, gia cầm gia súc căn bản là không thể tiêu hóa bởi vì nàng không có hệ tiêu hóa.

“Phong mục sư.” Đang lúc hai người đi dạo càng lúc càng cao hứng thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thanh thúy.

Phong Dực quay đầu lại, liền thấy được Mãnh Hổ gia tộc Hư thị huynh muội cùng nhị hoàng tử Ưng Địch ngồi trên một chiếc xe ngựa xa hoa, nhìn hắn với vẻ mặt khác nhau.

“Ha ha, nguyên lai là Hư huynh cùng Hư tiểu thư, các người chuẩn bị trở về gia tộc sao?” Phong Dực cười nói, trực tiếp không thèm để ý tới Nhị hoàng tử Ưng Địch.

“Phong mục sư đại thắng Dương Vân Vũ tướng quân, tại hạ còn chưa kịp chúc mừng đâu, chẳng qua trong nhà có việc gấp, nên huynh muội tại hạ phải mau chóng trở về.” Hư Thần xuống xe ngựa, một bên tiến lên vừa cười vừa nói.

“Không cần khách khí, nếu trong nhà có việc gấp thì tất nhiên là nên vội vàng.” Phong Dực cười ha ha, cũng không có tâm tình cũng hắn giao tiếp.



Mà lúc này, Hư Lâm cũng đi theo chạy tới, một đôi mắt đẹp trong suốt như mặt nước nhìn Phong Dực, bao hàm tình cảm thập phần phức tạp. Chỉ là, lần này từ biệt, về sau chắc là không có khả năng gặp lại.

Phong Dực bị ánh mắt nha đầu này làm cho thập phần không tự nhiên, ánh mắt u oán như vậy biến thành giống như chính mình từ bỏ nàng.

“Phong mục sư, ngươi phải bảo trọng.” Hư Lâm nước mắt đọng tại hốc mắt không dám chảy xuống, lại hiện lên vẻ mặt sáng lạn tươi cười, không hổ là tiểu thư đại gia tộc, lời này nghe ra làm cho lòng người thật nặng nề.

“Ách, ngươi cũng phải bảo trọng.” Phong Dực khi luyện thập bát Long Vệ được hưởng thụ đặc thù phục vụ của người ta, tuy nói đối với nàng không có cảm giác gì, nhưng cũng không thể mặt lạnh đối đãi với nàng.

Trên xe ngựa Ưng Địch với một đôi âm độc ánh mắt quét mắt nhìn Phong Dực, sau đó dừng lại trên người Sơ Thất Thất bên cạnh, cẩn thận xem xét, nhất thời nổi lên thần thái kinh ngạc. Một vị tiểu la lị thế này, nếu có thể làm ấm giường cho mình thật là tốt biết bao a. Ưng Địch trong lòng một bên ý dâm, một bên mắng Phong Dực thật là có diễm phúc.

“Hai người các ngươi còn lảm nhảm cái gì, có muốn trở về hay không?” Ưng Địch thấy được biểu muội Hư Lâm cùng Phong Dực liếc mắt đưa tình, trong lòng nổi lên lửa nóng, không khỏi lớn tiếng quát.

Hư Lâm cắn cắn môi dưới, đột nhiên quyết tâm, tiến lên ôm cổ Phong Dưc, một đôi môi đỏ mọng ấn lên môi hắn, dừng lại vài giây, cuối cùng mới từ trong đám người vây xem ồn ào chạy lên xe ngựa.

Phong Dực cười khổ, không thể nhẫn tâm né tránh, trong lòng nghĩ, thôi thôi, dù sao về sau sẽ không gặp lại, liền thỏa mãn nàng một chút.

“Thiếu gia, ngươi có muốn hay không đuổi theo đem nàng thu về.” Sơ Thất Thất hì hì cười nói.

“Ha ha, Thất Thất, thiếu gia ta cùng nha đầu kia không phải người cùng đường.” Phong Dực nhún nhún vai cười nói. Kỳ thật có phải cùng đường hai không cũng không trọng yếu, quan trọng là cảm giác, liền tỷ như về gia tộc của Phi nhi, cho dù người nhà của nàng tất cả cản trở, chính mình cũng không thể không đoạt lấy nàng, (…). Hắn nói cảm tình phong phú một chút, bác ái một chút, cũng không phải là cái gì oanh oanh yến yến.

Phong Dực dẫn Thất Thất tiếp tục đi dạo. Sắc trời bắt đầu từ từ dần tối.

Kim Ưng đế đô rất lớn, Phong Dực đang đi vào một cái ngã tư đường u tĩnh chuẩn bị giải sầu thì hắn thấy Mộ Tinh Oánh cùng một người mỹ phụ phong vận ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Mỹ phụ một thân tố sắc trường bào đang từ ngã tư đường từ từ đi tới, hơn mười người nam nữ thực lực cao cường phân tán ở bốn phía, hẳn là để bảo vệ bọn họ.

“Sư phụ, người lần này trở đế đô có phải vì việc thập nhị dực Tử Ma?” Mộ Tinh Oánh hỏi.

“Không sai, đợi lát nữa tiến cung đi gặp hoàng đế một chút, thập nhị dực Tử Ma thế nhưng xâm nhập Kim Ưng đế quốc, cũng đả thương Thần tộc cướp đi Thần tộc chí bảo Thiên Thần Chi Tráo. Thần Vương khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi lúc này Ma Tộc lại có đồn đại Thiên Ma Vương hiện thế, Thần Phong đại lục chỉ sợ nổi lên sóng gió.” Mỹ phụ này chính là Kim Ưng đế quốc đệ nhất đại tông Như Ý Tông tông chủ Khắc Lạp Tư, mười năm trước đã đạt tới Phong hệ cửu tinh Thánh Ma Pháp sư, có người nói hiện giờ nàng đã tiến nhập Pháp Thần chi cảnh, bất quá cũng không có người nào chứng thực.

“Sư phụ, người nghĩ lời đồn đại Thiên Ma Vương hiện thế đến tột cùng có phải thật hay không?” Mộ Tinh Oánh hỏi.

“Có thể là thật cũng có thể là giả, vô luận thật hay giả, chúng ta đều lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ là thần ma lưỡng tộc giao chiến, lại lấy nhân loại các nước ở giữa làm nơi khai chiến, đến lúc đó thương vong nhiều nhất vẫn là nhân loại.” Khắc Lạp Tư thở dài nói.



“Sư phụ, nhân loại các nước chúng ta cùng Thần tộc có ước định, một khi Thần Ma lưỡng tộc khai chiến, các nuớc lớn của nhân loại đều phải xuất binh cùng Thần tộc hợp tác cộng kháng Ma tộc, ở đâu khai chiến còn không phải giống nhau sao?” Mộ Tinh Oánh nói.

“Tinh Oánh, ngươi còn nhìn không hiểu sao? Thần tộc đây là bắt nhân loại làm vật hy sinh, huống hồ chiến tranh lại khai hỏa trên lãnh thổ nhân loại, đến lúc đó ngàn dặm chất đầy thi thể, vạn lý hoang vu, loài người muốn gây dựng lại thành trấn phải tốn bao nhiêu tài nguyên? Khôi phục dân cư phải tốn bao nhiêu tiền? Đơn giản mà nói, Ma tộc khai chiến là vì đoạt lấy tài nguyên thuận tiện đào thải nhược binh, mà Thần tộc thì lợi dụng chiến tranh để tiêu hao lực lượng nhân loại, Thần Ma lưỡng tộc đều có lợi, duy chỉ có nhân loại là chịu thiệt.” Khắc Lạp Tư hừ lạnh một tiếng, nhiều năm nghiên cứu như vậy, nàng đã sớm rõ ràng ý đồ của Thần Ma lưỡng tộc.

Mộ Tinh Oánh ngẩn ra, trái lại không có như sư phụ nghĩ sâu xa như vậy, nguyên lai mỗi hai trăm năm sinh ra Thần Ma đại chiến lại có nguyên nhân như vậy.

Đang lúc ấy thì, Mộ Tinh Oánh khóe mắt dư quang đột nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc, không khỏi chăm chú nhìn lại, phát hiện Phong Dực đang hướng nàng gật đầu ý chào.

“Người mục sư này rất mạnh, vi sư thế nhưng cũng không nhìn thấu, là bằng hữu của ngươi sao?” Khắc Lạp Tư kinh dị hỏi. Nhìn xem kia mục sư nhấc tay nhấc chân đều phong lưu tiêu sái, nhưng thật ra rất xứng đôi với đệ tử của mình. Nàng biết Mộ Tinh Oánh là người cơ khổ, còn chưa chân chính lấy chồng liền thành quả phụ, nếu như nàng thực sự có ý trung nhân, chính mình làm sư phụ cũng muốn cường thế một phen vì nàng mà tranh thủ hạnh phúc.

“Từng gặp qua vài lần, hắn thỉnh thoảng tới chỗ Như Trần Cư của đệ tử.” Mô Tinh Oánh nói.

“Tinh Oánh, ta xem tên mục sư này không tồi.” Khắc Lạp Tư cười nói.

“Sư phụ a …” ngay tại Mộ Tinh Oánh có chút đỏ mặt muốn nói sư phụ không cần đoán lung tung thì, không khí bên trong đột nhiên trống rỗng bắn ra một đạo hàn quang, đánh thẳng đến cổ Khắc Lạp Tư.

Nhanh, dùng nhanh như tia chớp cũng không thể hình dung được, loại tốc độ này vượt xa đỉnh phong, thậm chí Khắc Lạp Tư cũng không kịp phóng thích phòng hộ ma pháp, hàn mang kia đã chạm vào da thịt trên cổ Khắc Lạp Tư.

“Lược” một tiếng, bởi vì cực nhanh đến độ làm cho sóng âm siêu tầng chấn động, mười đệ tử Như Ý tông ngoại vi cảnh giới cùng Mộ Tinh Oánh trong phút chốc cảm thấy màng tai một trận đau nhức, bị cái này sóng âm chấn đến đầu váng hoa mắt.

Hàn mang xuyên qua cổ Khắc Lạp Tư, nhưng mà không như dư liệu là có tiếng kêu cùng với máu tươi phun ra tung tóe, Khắc Lạp Tư thân ảnh chậm rãi tan biến, trong chớp mắt xuất hiện tại địa phương xa hơn mười thước, lúc này trên người của nàng có một vòng bảo hộ thanh sắc Phong hệ ma pháp, một cây ma kỹ hoa lệ xuất hiện trong tay, mà cổ của nàng mơ hồ hiện ra vết máu đỏ tươi, hiển nhiên đã bị cắt qua làn da.

“Cuồng phong loạn vũ.” Khắc Lạp Tư quát một tiếng, vô số đạo thanh sắc mang nhận bao phủ bốn phía.

Trong không khí một hồi ba động, một cái thân ảnh nhàn nhạt cấp tốc thối lui khỏi phạm vi bao phủ của Phong nhận, chủy thủ trong tay không hề sáng bóng hướng tới Mộ Tinh Oánh đang che lỗ tai.

Khắc Lạp Tư nhấc khóe mắt, đây là một đạo tặc đã đạt tới Đạo Thần cảnh giới, mà Mộ Tinh Oánh mới cận cửu tinh Đại Chiến Sư cảnh giới như thế nào có thể tránh thoát một kích trí mạng của Đạo Thần, mà nàng lúc này muốn cứu cũng không kịp.

Tại đây thì, một mặt thánh quang thuẫn đột nhiên trống rỗng chắn trước mặt Mộ Tinh Oánh, chủy thủ đâm tới lập tức tiêu tan, thành công ngăn chặn một kích trí mạng của Đạo Thần.

Đạo thần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên huyễn ra một thân ảnh khác hướng về phía ngực Mộ Tinh Oánh, quyết tâm muốn giết nàng.

Một tiếng hừ lạnh khác cơ hồ đồng thời vang lên, hai ngón tay thon dài trong hư không xuất hiện. “Ca” một tiếng kẹp lấy chủy thủ. Lúc này chủy thủ cách bộ ngực cao ngất của Mộ Tinh Oánh gần một tấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Di Thế Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook