Chương 13: "Chơi Đùa" Một Hồi.
Thiên Đường Không Tịch Mịch
07/04/2013
Sau khi ra khỏi thành Ô Giang, cuối cùng Liễu Yên Vân nhịn không được hỏi “Ngươi đã nói với đứa bé kia những gì?”
Phong Dực khẽ liếc Liễu Yên Vân cười hắc hắc nói “Ta còn tưởng ngươi có thể nhịn một thời gian nữa, muốn hỏi cứ hỏi đi”
“Kỳ thực rất đơn giản, tính cách tiểu tử kia có chút mềm yếu, chắc là từ nhỏ bị khi phụ quen rồi, ta nói cho hắn biết, nếu đánh không lại thì ám toán, có thể vu oan giá họa, đâm sau lưng, ly gián phân hóa đối phương, tiểu tử này cũng thông minh, liền hiểu ngay” Phong Dực nói tiếp.
“Ngươi … dạy hư hài tử” Liễu Yên Vân không nghĩ hắn lại nói những điều này, vốn còn tưởng hắn nói mấy câu cổ vũ.
“Dạy hư? Từ đâu mà nói? Ta chỉ dạy hắn cách sinh tồn thôi, ôi, loại người như tiên tử trên trời làm sao hiểu được chuyện phàm phu tục tử bọn ta” Phong Dực thở dài lắc đầu, đi nhanh về phía trước, bóng lưng hắn thoạt nhìn cô liêu, tịch mịch.
Mạc Da sững sờ rồi đột nhiên nhìn Liễu Yên Vân nói “Kỳ thực ta cảm thấy Phong thiếu không nói sai, ở trong hoàng cung không hiểu những điều này thì sớm muộn gì cũng chỉ có chết”
Liễu Yên Vân sợ run lên một lúc sau mới đi theo, nàng từ nhỏ nàng đã được nhồi nhét tư tưởng quang minh thuần khiết, nói một cách khác là thân không nhiễm bụi trần, chỉ có mục đích là truy cầu đột phá thực lực, để có thể giống như tổ sư khai sáng Kim Phượng Các đạt cảnh giới phá toái hư không, có người còn nói cảnh giới tổ sư còn cao hơn nữa, đương nhiên có phải là sự thật không cũng không có người nào kiểm chứng. Cho nên đối với những điều vừa rồi nàng có một cái nhìn phiến diện.
“Phong thiếu có người theo dõi chúng ta” Mạc Da thấp giọng nói.
“Ân, không phải là người của Khuất thị Phách Mại hành mà là người của công chúa đế quốc Thiên Phong” Phong Dực gật đầu nói.
“Có muốn hay không …” Mạc Da giơ tay lên làm động tác chặt xuống.
“Ta là người văn minh, chớ hơi tí là đòi đánh đòi giết, ngươi chú ý đến bọn chúng là được” Phong Dực cười mang vẻ đầy vô hại.
Mạc Da rùng mình, ngươi không hô hào đánh giết mà ngươi vô thanh vô tức giết người a.
Rất nhanh, một trung niên nam nhân nhìn qua như một thương nhân bình thường bị Mạc Da dẫn đến quẳng dưới chân Phong Dực.
“Đừng giết ta, các ngươi muốn cái gì thì cứ lấy đi” Người này nắm trên mặt đất run rẩy nói.
Phong Dực đá một cước, cười hắc hắc nói “Trước mặt bản thiếu gia đừng giả bộ, nói với chủ nhân của ngươi, nếu bản thiếu gia đến đế quốc Thanh Long, nhất định cùng nàng chơi đùa vui vẻ, bảo nàng đừng có gấp”
Phong Dực nhấn mạnh chữ “chơi đùa”, nghe ra có điều mờ ám.
“Phong thiếu tại sao người lại biết chủ nhân của hắn là vị công chúa nọ mà không phải là Khuất thị Phách Mại hành?” Mạc Da khiêm tốn thỉnh giáo.
“Cái này, ta đoán” Phong Dực nhún nhún vai nói.
Là đoán? Mạc Da không biết nói gì, là đoán mà còn khẳng định như vậy?
Trong một rừng cây ngoài thành Ô Giang, trung niên vừa theo dõi ba người Phong Dực đang nửa quỳ trước mặt Lăng Sương bẩm váo.
“Không được giấu diếm chuyện gì, nói hết cho ta” Lăng Sương thấy thuộc hạ do dự thì biết hắn không có nói thật, mặt sầm xuống mở miệng quát mắng.
“Hắn … hắn nói nếu hắn đến đế quốc Thanh Long nhất định sẽ cùng công chúa điện hạ…”
“Nói tiếp” Lăng Sương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhất định phải cùng công chúa chơi đùa vui vẻ” nhắm mắt nhanh chóng nói, mồ hôi chảy đầy toàn thân, hắn sợ công chúa nổi giận đem hắn bẻ xương.
Khuôn mặt Lăng Sương lúc trắng lúc xanh, tu luyện hỏa hệ ma pháp nên tính tình nàng càng nóng nảy, thậm chí có một lần nàng còn đem ngự hoa hoa viên đốt hơn phân nửa, bất quá nàng được Hoàng Đế cưng chiều, ngoài trừ bắt ở trong phòng tự nghiền ngẫm cũng không có phạt gì.
“Hắc” đang ở một bên nghe trộm, Khải Nhĩ không nhịn được bật cười, hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết chữ “chơi đùa” có ý nghĩ gì, chữ đó nói với một nữ nhân thì rất dễ liên tưởng đến chuyện kia. Nếu vị ca ca kia có thể đem đại tỷ hàng phục thì tốt rồi, trong lòng hắn nghĩ như thế.
Lăng Sương trừng mắt nhìn, nếu không phải chuyện quan trọng cấp bách là đưa đệ đệ về đế quốc, nàng nhất định đem người đuổi theo thằng khốn đem vật “chơi đùa” của hắn cắt đi, cho hắn biết hậu quả của việc nói năng lỗ mãng.
Lúc Phong Dực cầm hơn bốn mươi vạn kim tệ trở lại trấn nhỏ thì Tra Lý cùng hai huynh đệ đê tiện vô sỷ đã đem bảy mươi binh lính ma tộc huấn luyện tam tài trận có chút hình dạng
Mấy ngày nay để trở thành một người hầu toàn năng Bỉ Lợi quyết tâm tu luyện, hắn biết khởi điểm của mình thấp, chỉ có thể dựa vào chăm chỉ để bù vào, điều này đã làm Phong Dực thấy cảm động.
Ngày hôm sau, Phong Dực cùng bảy mươi binh lính ma tộc, Bỉ Lợi, Liễu Yên Vân, Tra Lý cả đoàn người đến ngoài thành Hóa Cốt trăm dặm chọn mua khải giáp tốt nhất cho binh sĩ, bảy mươi tên binh lính ma tộc khí thế nhất thời tăng lên rất nhiều, sau đó hướng về đô thành ma tộc tiến lên.
Lãnh thổ ma tộc phần lớn là những vùng khỉ ho cò gáy, ma thú hung mãnh rất nhiều. Vì lý do này mà Phong Dực quyết định xuất phát sớm, không chỉ là đi mà còn là luyện binh, bình thường dù có cố gắng huấn luyện đi nữa cũng phải thực chiến trên chiến trường. Có những ma thú sống thành bầy đàn, tấn công hay phòng ngự đều có tính tổ chức cao, giống như phong lang, đao tị thú giống nhau đều có hàng trăm hàng ngàn con, đẳng cấp của chúng cũng không cao là đối tượng mà Phong Dực chọn để binh lính ma tộc thực chiến.
Trải qua mấy lần cùng từng đàn ma thú chiến đấu, bảy mươi binh lính ma tộc dùng tam tài trận phối hợp với nhau càng thành thạo, uy lực công kích càng ngày càng lớn. Mà Tra Lý, Mạc Da, hai huynh đệ Bối Tất Ngũ Tư thực lực cũng tăng lên nhất định. Chỉ có Liễu Yên Vân chỉ lẳng lặng cảm thụ tất cả chuyện này, nhìn thấy hình ảnh đầy khí phách của Phong Dực trong đôi mắt của nàng dần dần thêm vẻ ôn nhu.
*********
Từng trận gió mát thổi tới, trong rừng cây bãi cỏ vang lên tiếng côn trùng,vài đống lửa được đốt lên làm cho buổi tối thêm phần ôn nhu mỹ lệ.
Liễu Yên Vân từ trong không gian dây đái lấy ra tố cầm tuyết bạch,dùng một cái khăn lau chùi tỉ mỉ, binh lính ma tộc đã chuẩn bị nghe tiếng đàn của nàng, trong những ngày này, mỗi khi tối đến, lĩnh chủ phu nhân mỹ lệ (chí ít là bọn chúng cho là như vậy) sẽ lấy đàn ra, đầu tiên là lau chùi rồi dạo lên những nhạc khúc như thiên âm (tiếng trời), sau một ngày giết chóc bạo ngược tiếng đàn làm cho tâm tình bọn chúng trở nên bình lặng, trong lòng trở nên bình tĩnh thư thái, sau khi ngủ một giấc ngon lành, hôm sau tỉnh dậy sẽ cảm thấy tinh lực dư thừa.
Tiếng đàn du dương vang lên, như băng tuyết tan ra gọi mùa xuân đến, có thác nước vạn trượng, có khe suối róc rách.
Phong Dực chăm chú lắng nghe tiếng đàn, hắn hiểu biết về âm nhạc, đối với tiếng đàn hắn thập phần mẫn cảm, cảm giác tiếng đàn Liễu Yên Vân gảy lên có tiết tấu kỳ lạ mang theo quy luật thiên nhiên, đây mới chính là mấu chốt sản sinh ra hiệu quả như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.