Di Thế Ma Hoàng

Chương 12: Tỷ Đệ.

Thiên Đường Không Tịch Mịch

07/04/2013



Ánh mắt của Nhạc Vô Biên nhất thời toát ra một trận tinh quang, hắn ra dấu một cái, lập tức thiếu nữ tiếp đãi bọn họ lúc trước lập tức đem một cái khay đi tới, trên khay dường như là một khối vải bên trên có một tử sắc tạp phiến mặt trên có khắc hai chữ Khuất thị.

“Khách nhân tôn kính, đây là tử tinh tạp của Khuất thị Phách Mại hành dành cho quý khách, không những được giảm giá khi mua mà còn được tham gia bất kỳ hội đấu giá nào của Khuất thị Phách Mại hành” Nhạc Vô Biên nói.

Nhìn vào tử tinh tạp trên khay, Phong Dực không chút do dự cầm lấy “Nhạc chưởng quỹ không nên khách khí, đã là khách quý, vậy gọi ta là Phong Dực đi, chưởng quỹ nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói”.

Nhạc Vô Biên nở nụ cười, nói chuyện với người thông minh quả nhiên không tốt sức “Bỉ nhân chỉ hy vọng Phong tiên sinh sau này chế tạo thành công ma pháp quyển trục thì bán cho bỉ nhân tiêu thụ, nếu quý sư có ma pháp cấp hoàng kim muốn bán cũng có thể giao cho Phách Mại hành tổ chức đấu giá ”

“Ha hả, hóa ra là chuyện này a, ta đáp ứng với Nhạc chưởng quỹ, ta cùng gia sư đều đồng ý” Phong Dực cười nói, nụ cười như thiếu hiểu biết, chỉ cần người khác liếc mắt là nhận ra, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, chỉ là lời hứa suông thôi, hắn cũng không biết hình dạng của quyển trục hoàng kim như thế nào, cũng không biết cỏ thể thành công chế tạo nữa hay không.

Cả hai bên đều vui vẻ, Phong Dực được lợi ích thực tế mà Nhạc chưởng quỹ lại bán được nhân tình, sau này nếu thật sự có quyển trục hoàng kim đem đấu giá, như vậy tâm nguyện tiến vào tổng bộ của hắn cũng được thực hiện.

“Ngươi thành thật nói đi, những quyển trục này làm sao ngươi lại có được?” ra khỏi Phách Mại hành, Liễu Yên Vân hỏi, trong lời này mang theo ý ai oán.

“Đương nhiên là ta làm, không phải ngươi dạy ta sao?” Phong Dực cười đáp, trên người có bốn mươi mấy vạn kim tệ, cũng không cần lo lắng nhiều, nếu muốn cho thủ hạ cam tâm bán mạng cho ngươi, kim tệ tuyệt đối không thể thiếu.

“Nếu ngươi không muốn nói thì thôi” Liễu Yên Vân thản nhiên nói.

Phong Dực cười hắc hắc, nữ nhân này không tin tưởng hắn, trong lòng ý muốn hắn chứng minh đây.

Đúng lúc này, phía trước vang lên một trận rối loạn, một bóng người nho nhỏ lảo đảo chạy tới, khi đến bên người Phong Dực tựa hồ như hết sức, thoáng cái ôm lấy đùi hắn. Mà lúc này một nữ nhân che mặt thân mang ma bào màu đỏ mang theo sát khí đằng đằng cùng hộ vệ bao vây bọn họ lại.



Phong Dực nhướng mày, hắn không muốn gặp phiền toái, nhưng phiền toái tựa hồ không muốn buông tha hắn. Ôm lấy đùi hắn là một nam hài tầm mười tuổi, mặt đẹp như ngọc, quần áo thập phần sang quý.

“Khải Nhĩ, ngươi mau tới đây” nữ tử hổn hển nói, âm thanh thanh thúy, tuổi hẳn là không lớn lắm, trên người nàng ma pháp lực tỏa ra nồng đậm, nhìn ma bào và khí tức của nàng có thể thấy được nàng là ma pháp sư hỏa hệ.

Ánh mắt Mạc Da khẽ động, nhẹ giọng nói với Phong Dực “Phong thiếu, nhìn trang phục của những hộ vệ kia, đó là cấm vệ của hoàng thất đế quốcThanh Long, nữ nhân này nếu không phải là đại ma pháp sư thì cũng là cửu tinh ma pháp sư”.

Đế quốc Thanh Long? Mặc dù Phong Dực đối với quốc gia nhân loại không hiểu biết lắm, nhưng cái tên đế quốc Thanh Long nghe có vẻ rất hay, chắc là một đế quốc có thực lực trong các quốc gia nhân loại.

“Ta không đến, các ngươi sẽ khi dễ ta” tiểu tử này rúc vào bên người Phong Dực, chỉ để lộ ra một cái đầu, tựa hồ đã đem Phong Dực trở thành chỗ dựa vững chắc.

“Qua đây, cùng tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ sao lại khi dễ ngươi?” âm thanh nữ tử nhẹ nhàng, trong ánh mắt không che dấu nổi vẻ lo lắng.

“Không quay về, nếu tỷ tỷ không khi dễ ta thì bọn Jack cũng khi dễ ta” tiểu tử quật cường nói.

Nữ tử cũng không tiếp tục khuyên nữa mà nhìn về phía ba người Phong Dực nói “Ba vị bằng hữu, đây là đệ đệ ta vừa mới trốn nhà đi, có thể để ta dẫn hắn về nhà không”

Hai mắt Phong Dực nhíu lại, nếu Bỉ Lợi ở đây hắn sẽ rõ ràng đây là biểu hiện của chủ tử hắn khi mất hứng. Phong Dực rất khó chịu, bởi vì lời nữ tử nói nghe khách khí, nhưng lại mang vẻ ra lệnh, hơn nữa ánh mắt nàng nhìn về phía bọn họ cao cao tại thượng giống như ánh mắt của nữ vương.

“Ta bảo, ngươi làm tỷ tỷ quả là thất bại, ngay cả đệ đệ của mình cũng không bảo về nhà được, nhắc lại với ngươi một câu, đây là Ô Giang” Phong Dực thờ ơ nói.

Ánh mắt nữ tử trở nên sắc bén, những tên hộ vệ vây quanh cũng tiến lên một bước, khí thế bức người.

Lăng Sương Phổ Lạp Đức tức điên lên, nghe thằng khốn này trách cứ nàng giống như trách cứ một tiểu thiếp vậy, nàng đường đường là trưởng công chúa đế quốc Thanh Long đã khi nào phải chịu những lời đó.

Ngay lúc nàng định phát tác thì lại nghe Phong Dực khinh thường nói với đệ đệ của mình “tiểu tử, ngươi có phải nam nhân không? Phía dưới có vật kia không?”



Tiểu nam hài dường như bị kích động, hắn lớn tiếng nói “ Ngã Khải Nhĩ Phổ Lạp Đức ta đương nhiên là nam nhân”

“Ngươi là nam nhân tại sao lại không dám trở về? Tại vì có người khi dễ ngươi sao? Tại sao không khi dễ lại?” Phong Dực nói.

Khí thế Khải Nhĩ Phổ Lạp Đức nhất thới giảm xuống, lí nhí nói “Nhưng mà ta đánh không lại bọn chúng a”

Phong Dực ngồi chồm hổm xuống, ghé sát tai tiểu tử nhẹ giọng nói thầm. Chỉ thấy nét mặt tiểu từ biến đổi từ kinh ngạc, khiếp sợ rồi lại mừng rỡ như điên, nét mặt thay đổi làm cho người khác khó hiểu.

Phong Dực nói xong thì đứng dậy, bộ dáng cùng vẻ mặt đầy bí hiểm.

“Tỷ tỷ ta trở về cùng ngươi” ánh mắt Khải Nhĩ đầy kiên định, hướng về phía Lăng Sương đi tới, điều này làm cho nàng cùng với đám hộ vệ ngạc nhiên nhìn nhau, tại sao nam nhân kia lại làm được? Hắn đã nói gì với Khải Nhĩ.

Lúc Khải Nhĩ đi được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, hắn gỡ trên cổ xuống một khối ngọc bội có hình Thanh Long, chạy lại đưa cho Phong Dực nói “Đại ca ca, lúc nào rảnh rỗi thì đến thành Thanh Long tìm ta”

“Chất lượng ngọc bội thật tốt, bán đi có thể kiếm được hơn vạn kim tệ” Phong Dực đặt ngọc bội trước mắt nhìn một chút rồi cười nói.

Mạc Da nuốt từng ngụm nước miếng, vội vàng nói “Phong thiếu, ngọc bội Thanh Long này từ trước đến nay chỉ có hoàng đế với hoàng tử đế quốc Thanh Long mới có thể mang theo”

“A, nói vậy tiểu tử kia là hoàng tử của đế quốc Thanh long sao” Phong Dực cười hắc hắc cất bước tiến về phía trước.

“Thuộc hạ hoài nghi rất nhanh hắn sẽ thành hoàng đế đế quốc Thanh Long, nghe nói vài tháng trước hoàng đế đế quốc Thanh Long mắc phải bệnh tình nguy kịch” Mạc Da nói tiếp, giọng nói có phần hưng phấn, có khối ngọc bội Thanh Long này, tiến vào bên trong đế quốc Thanh Long hoành hành không trở ngại.

“Ha hả, tiểu tử này vẫn còn quá nhỏ, cũng chỉ là một bù nhìn mà thôi, nhưng thật ra tỷ tỷ cũng biết cách xử thế, nói không chừng nàng chính là người phía sau” Phong Dực cười ha hả, cũng không thèm để ý đến chuyện thay đổi hoàng quyền, dù sao không có quan hệ gì đến hắn, huống hồ hắn lại là ma tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Di Thế Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook