Chương 137: Diễm vũ mê tình
Thiên Đường Không Tịch Mịch
08/04/2013
Phong Dực ôm vòng eo thon nhỏ, mềm mại như của xà tinh tiến vào sàn nhảy. Hương thơm ngảo ngạt làm say đắm lòng người của nữ nhân khiến cả người hắn nóng bừng lên.
“Mùi hương tuyệt hảo” Phong Dực nhẹ giọng bên tai Diệp Mạn Tô cười nói. “Mùi hương trên người Phong mục sư dường như cũng rất men (^^)” Diệp Mạn Tô không thèm để ý lời trêu trọc của Phong Dực mà còn khẽ cười quyến rũ nói. Nàng hơi nghiêng đầu chóp mũi chạm vào của lỗ tai Phong Dực, nhàn nhạt phả một luồng hơi thơm tho, ấm áp.
Phong Dực khẽ run lên, như bị điện giật đến tê dại, từng tia từng tia như lông chim đâm vào trong lòng, không thể đè nén mà nảy sinh 1 chút rung động, nữ nhân này mị lực thật sự làm Phong Dực chịu không được. Những chuyện này hẳn là không có nam nhân nào cưỡng lại được trừ khi ...hắn không phải là nam nhân a.
Cảm giác thấy Phong Dực có chút khác thường, Diệp Mạn Tô nhếch khóe môi, nàng chính là mười phần tự tin với mị lực của chính mình.
“Diệp tiểu thư, đừng đùa với lửa” Phong Dực ghé miệng sát vành tai Diệp Mạn Tô khẽ nói, âm thanh trở nên thâm thúy.
Diệp Mạn Tô tâm thần có cảm giác run sợ. Nàng thở ra 1 luồng khí thơm tho, thân thể càng dán sát về phía Phong Dực khách khách cười nói: “ Mạn Tô muốn nghịch lửa, Phong mục sư nghĩ thế nào?”
"Cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy. Đốt tới chính mình sẽ không tốt”. Phong Dực ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Mạn Tô, thân thể hai người trong lúc đó không xuất hiện một khe hở.
Diệp Mạn Tô cảm giác cấm địa giữa hai chân mình bị một cây côn to lớn ép sát vào, cùng với vũ điệu không ngừng cọ xát vào tiểu muội muội của nàng (hăc hăc, chơi vầy cho nó độc). Một tia tê dại từ nơi cấm địa phát tán ra toàn thân, nàng phát hiện ra khí lực toàn thân chậm rãi mất đi, thân thể như bị nhuyễn ra.
“ Bại hoại, không nên được voi đòi tiên” Diệp Mạn Tựa đầu vào sát cổ Phong Dực nỉ non nói.
Tiếng nói vừa phát ra, Phong Dực còn cảm giác được có một nguồn năng lượng kì lạ như Tiêm Trùy từ tiểu muội muội của Diệp Mạn Tô và tiểu đệ đệ của hắn đang quấn quýt tiến tới.
Phong Dực chấn động toàn thân, năng lượng trong cơ thể tự vận hành chống lại, bất quá loại tấn công bất ngờ này khiến tiểu đệ đệ của hắn đang hiên ngang ngóc đầu lại bến thành chú nhóc ngoan ngoãn.
"Khanh khách”, Mạn Tô cười nói, “nếu tiến thêm một thước sẽ phải chịu trừng phạt, lần này chỉ cảnh cáo, nếu còn lần sau, đồ vật của ngươi có thể vĩnh viễn không đứng lên nổi” Diệp Mạn Tô quyễn rũ cười lạnh thủ thỉ trong lòng Phong Dực. Việc đả kích này đối với hắn thật không nhẹ, kì thật thủy chung hắn vẫn cảnh giác với nàng. Nhưng luồng năng lượng kỳ lạ này không có chút khó khăn đột phá phòng ngự năng lượng của hắn. Nói như thế nào cũng phải công nhận nữ nhân này thực lực quả thật kinh khủng.
Phong Dực không dám lấy thân thử lại lần nữa, tuy nói xuất kỳ bất ý, nhưng thực lực nữ nhân này xác định rất có khả năng vượt trên hắn. Đây là chuyện không thể nghi ngờ, vì lo nghĩ cho phúc đức sau này nên hắn đành an phận.
Bất quá Diệp Mạn Tô tựa hồ biết ý tưởng của Phong Dực, lại càng tùy tiện khiêu khích, bộ ngực cao ngất lại càng ma sát ngực hắn, vòng eo như rắn lại dán chặt vào ngang hông hắn.
Phong Dực bảo vệ tâm thần, cố gắng nhịn xuống.
Diệp Mạn Tô nhẹ giọng cười quyến rũ, cùng nhịp quay với Ngân Nguyệt, quay lưng lại phía sau hắn, bờ mông tròn trịa dán sát vào hạ thể hắn.
“ Đáng chết” Phong Dực hít một ngụm lương khí, nữ nhân này điên rồi sao? Vốn tiểu đệ đệ đang bị khống chế mềm nhũn lại như bị kích thích đang cố gắng quật khởi. Mà Phong Dực lúc này thực sự tức giận, nếu nữ nhân này không biết điều vậy cũng đừng trách hắn, hắn hung hăn áp tới phía sau vòng eo Diệp Mạn Tô đâm tới.
Vật cứng rắn đó làm cho mấy tầng vải vóc cũng không thể cản nổi độ ấm nóng bỏng truyền tới.
Diệp Mạn Tô không ngờ Phong Dực dám phản công mình như vậy, có điều còn chưa điều động năng lượng tập kích hắn, nàng chỉ cảm thấy vật kia hung hăng thượng lên ở hạ thể mẫn cảm, một trận khoái cảm như thủy triều bao phủ nàng, nàng không tự chủ được run người, hạ thể có một chút ướt át.
Phong Dực có chút ngoài ý muốn, đem Diệp Mạn Tô quay người lại thì phát hiện toàn thân nàng mềm nhũn dán lên người mình, làm chính bản thân mình cũng nóng lên.
“ Tiểu bại hoại, lần sau sẽ dạy ngươi” Diệp Mạn Tô khẽ cắn tai Phong Dực, đem hắn đẩy ra xoay ngườ biến mất trong đám đông.
Hai người đều là nhân vật tiêu điểm, mặc dù ánh đèn ma pháp của sân khấu có chút mờ ảo, nhưng lại có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, kĩ thuật nhảy của hai người đều rơi vào mắt mọi người, rất nhiều người là vì sợ hại Tụ Bảo Các các chủ, cũng có cả các thế lực lớn nhìn về phía Phong Dực.
Phong Dực đi ra khỏi sân khấu phát hiện ra Ny Á dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
“Phong mục sư quả là diễm phúc tề thiên” Ny Á thản nhiên nói, quay đầu đi xa.
Phong Dực nhíu nhíu mày, nha đầu kia bị làm sao vậy, thật không lý giải được.
"Không cần đoán, nàng đang ghen tị." Đúng lúc này, một âm thanh dễ nghe truyền đến.
“An Kỳ nhi?”, Phong Dực nhìn thấy người mới đến, khuôn mặt mỹ lệ với mái tóc cắt ngắn, liền biết thân phận của nàng, một mỹ nữ khuynh thành cho dù liếc mắt nhìn qua cũng không dễ dàng quên được.
“Ngươi biết ta?” đôi mắt thanh tú An Kỳ Nhi nhìn Phong Dực, khóe môi khẽ mỉm cười, hiện tại nàng đã xác định tên này chính là tên cùng trưởng Công Chúa có quan hệ mờ ám đồng thời chính là vị Bạo Lực mục sư kia.
“Thanh Long đế quốc , đế đô song kiều An Kỳ Nhi nếu bảo không nhận ra cũng khó làm được” Phong Dực cười nói, trong đầu cũng hiện ra cảnh tượng trong thư viện, khi đó nàng đang khom người tìm kiếm bộ sách, bờ mông vểnh lên quả thật tròn trĩnh đến khó quên.
Hai người nói chuyện với nhau làm rất nhiều người đỏ mắt vì ghen ghét, Tên mục sư này rốt cuộc lai lịch thế nào, thiên kim tiểu thư của Khổng Tước gia tộc Ny Á thì coi là bạn nhảy, sau đó lại cùng Các Chủ Tụ Bảo Các biểu diễn một màn nhảy mê tình đầy xuân sắc, giờ lại cùng mỹ nữ đạo sư An Kỳ Nhi đại biểu cao nhất của đoàn học viện Thanh Long đế quốc trò chuyện.
“ Mau tra xét lai lịch của tên mục sư kia, ta muốn xem tất cả tư liệu về hắn” Xa xa Bát hoàng tử Ưng Liệt đau khổ nhìn về hướng An Kỳ Nhi, nụ cười tiêu sái biến mất không thấy đâu mà thay vào đó là vẻ mặt âm hàn lạnh lẽo.
Đợi sau khi tên tâm phúc lĩnh mệnh đi, Ưng Liệt hít sâu một hơi, ánh mắt khôi phục bình thường, trở lại là người mà bao người khác mơ ước.
"Ngươi biết không? Ngươi vừa rồi đắc tội Vân Vũ, nàng sẽ không từ bỏ ý đồ ." An Kỳ Nhi giơ chén rượu lên cùng Phong Dực cụng một cái, nói.
"Vân vũ? Ha hả, chính là con cọp mẹ kia, tên đến là dễ nghe, ngươi không cần lo lắng cho ta ." Phong Dực cười nói.
“Ta không lo lắng cho ngươi, ta lo lắng cho nàng, bới vì nàng là chủ tướng một quân đoàn nên tính tình có chút bạo liệt, nếu như không phải vậy thì sẽ không áp chế được tướng sĩ phía dưới, đợi lát nữa các ngươi có xảy ra xung đột thì ta mong ngươi cho ta một cái nhân tình không nên làm khó nàng” An Kỳ Nhi nói.
“ Thân là người đứng đầu một quân đoàn, nhận thức không rõ thực lực địch ta lại vì tư thù cá nhân. Như vậy chức chủ tướng này quả không xứng, nhưng nếu đúng như ngươi nói nàng tới tìm ta gây phiền toái ta sẽ nhượng bộ một lần, nhưng nàng không biết tốt xấu thì thật xin lỗi” Phong Dực nhàn nhạt cười nói, nụ cười ôn hòa kèm theo bộ dạng rất vô hại.
"Cám ơn ngươi, như vậy gặp lại sau." An Kỳ Nhi xoay người đi xa.
Phong Dực trong lúc nhất thời thành người cô đơn, Lệ Phù cũng không biết bị Ny Á dẫn đi đâu. Kỳ thật khách quý ở vũ hội có không ít nữ nhân nhưng bởi vì hắn tiếp xúc toàn tuyệt đỉnh mỹ nhân nên làm rất nhiều thiếu nữ khác tự ti không dám quấy rầy mà nam nhân thì lại sợ bối cảnh lai lịch của hắn nên càng không dám tới gần.
Phong Dực tựa hồ ăn uống no đủ, nhảy cũng đã nhảy mà Ny Á lại không thấy đâu nên hắn định rút lui an toàn.
Lúc Phong Dực biết mất tại sân thương vũ hội, Ưng Dương phía trước cửa sổ xoay người, nhìn Gia chủ Các Lôi Đặc của Khổng Tước gia tộc ở phía sau cười nói” Phong Dực tựa hồ không đơn giản, ngươi nói nữ nhân Tụ Bảo Các kia cùng Thần Điện có thể có quan hệ gì chăng?”
“ Bệ hạ, người có muốn đi điều tra rõ hay không?” Các Lôi Đặc hỏi, kỳ thật khi Phong Dực tới đế đô, hắn cũng phái người đi điều tra lai lịch Phong Dực, nhưng kết luận điều tra là Phong Dực thế lực bình thường, tự dưng xuất hiện ở hoang nguyên phía Tây Nam của thành Ô Giang, ngoài ra hoàn toàn không có thêm gì khác.
“ Không cần chọc giận Thần Điện cùng Tụ Bảo Các, như vậy mất nhiều hơn được” Ưng Dương thản nhiên nói.
Lúc này đã về đêm, ngoài đường cái Thần Ưng học viện người đi lại ít ỏi, đế đô ngập trong vàng son, sự xa hoa về đêm chỉ thể hiện ở mấy khu trung tâm mậu dịch.
Ma pháp đăng quang có chút mờ ám chiếu lên người Phong Dực, tiếng bước chân thanh thúy của hắn quanh quẩn trong không khí.
Phong Dực biết có người đang lặng lẽ bám theo mình, hơi thở đã được ẩn giấu rất kỹ, chứng tỏ đối phương đã đạt cấp bậc đạo tặc sư, bất quá hắn cũng không muốn để ý tới, lúc này từ miệng An Kỳ Nhi hắn đoán phỏng chừng là người do Dương Vân Vũ phái đi theo dõi hắn.
Phong Dực chạy nhanh đến một khu dân cư nghèo đã bị bỏ hoang, nơi này dân cư sớm đã bỏ đi. Chỉ còn hai ba con mèo hoang kêu, giống như tiếng trẻ con khóc. Lúc này một hồi âm thanh vang lên, chính là một đám quân đội mặc giáp màu bạc, có hơn một trăm người đem Phong Dực vây quanh, trong đó có hơn mười người nỏ tiễn có gia trì ma pháp.M ũi tên chỉ ngay về phía hắn.
“Phích Lịch quân đoàn quả là đám phế vật, khó trách quân đoàn cũng chỉ có hai vạn người” Âm thanh của Phong Dực nhàn nhạt vang lên, nhất thời đám tướng sĩ tức giận dường như không thể kiềm chế, nộ khí trào ra không ít
“ Cũng đúng thôi, với một chủ tướng không có não thì có thể xuất ra dạng bình lính như thế nào?”Phong Dực làm như tự nhủ nói.
Đang lúc ấy, Dương Vân Vũ một thân hỏa hồng chiến bào. Cầm trong tay một thanh kiếm như liệt hỏa dẫn thập bát Phương vệ đằng đằng sát khí đi tới. Nàng đứng cách Phong Dực ba trượng rồi lạnh lùng nói “ miệng lưỡi ngươi thật lợi hại, nhưng hiện tại ta sẽ trả lại sự vũ nhục của ngươi với ta gấp trăm ngàn lần”.
“Vũ nhục ngươi? Hắc hắc, thật khó nghe, như ngươi nói vậy thì ta thực sự không vũ nhục ngươi” Phong Dực nở nụ cười tà ác đứng lên, hai chữ vũ nhục hắn đặc biệt tăng khẩu âm, kẻ ngu cũng rõ hắn chính là đang vũ nhục.
Dương Vân Vũ cắn chặt hàm răng, đôi mắt như tóe lửa, nhưng lúc đó nàng đột nhiên bình tĩnh trở lại lạnh giọng quát” Thập bát phượng vệ Uyên Ương trận”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.