Chương 146: Mặc Tâm tông ma pháp trận phổ
Thiên Đường Không Tịch Mịch
08/04/2013
Phong Dực hoảng sợ, trong ý thức hải xảy ra vấn đề cũng không phải giỡn làm hắn rất nhanh liền phản ứng lại. Cấm chế được Mặc Nhất Tâm bày ra trong ý thức hải của hắn lúc tia thanh mang đánh sâu vào tựa hồ buông lỏng. Nói cách khác, hiện giờ hắn có khả năng phá tan đệ nhất trọng cấm chế.
Bất quá ý thức hải không thể so với nơi khác, nơi này bị tổn thương liền tương đương với linh hồn bị tổn thương. Nhẹ thì suy nghĩ hỗn loạn, nặng thì trở thành đần độn, cũng chính là thực vật.
Phong Dực do dự một chút liền hạ quyết định đánh sâu vào đệ nhất trọng cấm chế. Lúc trước Mặt Nhất Tâm ở não của hắn bày ra lục trọng cấm chế, cũng đặt ra một loại hủy diệt, chính là trong vòng mười năm không thể đột phá tầng thứ năm thì sẽ tự bạo nổ mà hủy diệt hắn. Có thể hiểu được, lục trọng cấm chế tự nhiên là tầng trên so với tầng dưới càng gian nan. Nếu đến đệ nhất trọng cũng không dám đánh sâu vào thì bất quá cũng chỉ sống được mười năm mà thôi, không bằng liều mạng một phen.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Phong Dực liền triệu tập toàn bộ tinh thần lực trong ý thức hải dung hợp với thanh mang tràn tới bên trong Định Thần Châu. Bắt đầu đối với đệ nhất trọng tầng cấm chế tiến hành dò xét chuẩn công kích.
Liên tục mấy lần công kích, cấm chế kia đều chỉ là có chút run rẩy.
Trong lòng Phong Dực đột nhiên nhảy dựng, tinh thần lực biến thành chùy hướng tới đệ nhất trọng cấm chế đột nhiên chui qua.
Phong Dực chỉ cảm thấy bên tai một mảng âm thanh ong ong vang lên. Da đầu từng đợt tê dại. Nhưng hắn lúc này đã không có lựa chọn nào khác, điên cuồng hướng tới đệ nhất trọng cấm chế mãnh liệt tấn công.
Khi Phong Dực tiêu hao hết hai phần ba tinh thần lực là lúc đệ nhất trọng cấm chế lung lay sắp đổ, tựa hồ chỉ cần tăng thêm một chút lực liền có khả năng đột phá.
Nhưng mà đương lúc Phong Dực dốc toàn lực điều động tinh thần lực thì đệ nhất trọng cấm chế dao động càng lúc càng lợi hại. Khiến Phong Dực như thế nào cũng không phá được mà tinh thần lực của hắn đã khô kiệt.
“Đáng chết.” Phong Dực trong lòng kinh hãi. Lão yêu bà Mặc Nhất Tâm thế nhưng lại cho hắn một đao, cấm chế này tựa hồ chỉ cần thêm một chút lực liền đột phá thế nhưng đến bây giờ vẫn như cũ không có đột phá.
Mà ngay tại thời khắc nguy cấp, x Định Thần Châu trong mi khiếu của mi khiếu đột nhiên thanh mang đại thịnh, U Minh Tà Nhận bên trong cũng truyền đến một cỗ lực lượng khổng lồ cùng thanh mang giao nhau tập chung một chỗ trợ giúp Phong Dực.
Phong Dực còn không kịp thở một hơi, lại phát hiện Định Thần Châu cùng U Minh Tà Nhận truyền đến lực lượng công phá nhất trọng chấm chế thế nhưng còn kém một chút lực.
“Chủ nhân, Huyết Vô Nhai trợ ngươi.”
“Thiếu gia, Thất Thất trợ ngươi.”
Lúc này, một cỗ âm hàn cùng một cỗ tinh thần lực thuần túy rót vào hướng tới đệ nhất trọng cấm chế công tới.
Oanh. Một tiếng nổ thật lớn, Phong Dực chỉ cảm thất ý thức trống rỗng, chỉ để lại một ý niệm cuối cùng trong đầu: “Xong rồi.”
Lúc này, ngồi xếp bằng trên giường Phong Dực thân thể cứng đờ, tựa hồ thành một bức tượng điêu khắc mãi mãi không thay đổi.
Cũng không biết qua bao lâu, hai tròng mắt Phong Dực bỗng nhiên hé ra, hai đạo tử mang nhàn nhạt từ đồng tử như thủy tinh châu của hắn hiện lên, thân thể hắn bắt đầu chậm rãi biến hóa.
“Hô.” Phong Dực phun ra một ngụm trọc khí. Sau đó, liền ngã ra trên giường, trong lòng thầm kêu may mắn. Nếu không phải lúc tối hậu, Huyết Vô Nhai cùng Sơ Thất Thất đem toàn bộ tinh thần lực rót vào hỗ trợ thì hậu quả thật nguy hiểm.
Phong Dực nhắm hai mắt lại, ý niệm chìm vào trong ý thức hải, chỉ cảm thấy ý thức hải so với trước kia mở rộng một nửa, tinh thần lực cũng cường hãn hơn rất nhiều, hơn nữa trong óc có thêm một ít tin tức.
“Mặc Tâm tông pháp trận phổ.” Phong Dực một phen sửng sốt. Ma pháp trận đồ? Cái này ở trên ma pháp quyển trục có khắc họa pháp trận làm cho ma pháp trận đồ nhanh chóng phóng ra ma pháp? Chính hắn có thể trở thành ma pháp quyển trục sư nhất lưu của Thần Phong đại lục. Xác xuất thành công hoàng kim quyển trục là cái mà ma pháp quyển trục sư khó có thể vọng tới. Nhưng đang lúc Phong Dực cẩn thận đọc xong lúc sau, vẻ mặt ngay từ đầu không cho là đúng nổi lên khiếp sợ.
Hắn rốt cục biết đây chính là một quyển sách quý.
Căn cứ trên Mặc Tâm tông ma pháp trận phổ, bất luận lục địa, trong nước, không trung đều có thể bố trí ma pháp trận, lấy các loại tiểu năng lượng thạch có khả năng thúc dục ma pháp trận vô cùng to lớn (phần này hơi tối nghĩa nên dịch theo cách hiểu) chỉ cần ngươi có năng lực kết hợp nhiều loại năng lượng tinh thạch với nhau thì có thể tùy tiện dời non lấp biển.(di sơn đảo hải)
Phong Dực bị chấn kinh rồi, so với bản Mặc Tâm tông ma pháp trận phổ này ghi lại thì ma pháp quyển mà hắn chế tạo ngay cả da lông cũng không bằng, chính mình còn từng dương dương tự đắc.
Phong Dực sau khi mừng như điên qua đi liền tỉnh táo lại. Bởi vì trên Mặc Tâm tông ma pháp trận phổ có nhắc tới năng lượng tinh thạch đại bộ phận đều chưa nghe thấy. Trong đó, Thải Hồng ma tinh thạch số lượng dùng nhiều nhất, năng lượng tinh thạch bình thường nhất, mà cái gì Xích Diễm ma tinh, Thanh Phong ma tinh, Đại Địa ma tinh, vân vân … căn bản không ai hay biết. Thần Phong đại lục tựa hồ chưa nghe nói qua cái loại năng lượng tinh thạch này.
Không biết có thể hay không nhanh tăng trưởng thực lực ma pháp trận trong mười năm sẽ đột phá đệ ngũ trọng cấm chế. Phong Dục nói thầm trong lòng, bắt đầu dùng ý niệm tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở một cái ma pháp trận tên là Cửu Thiên Luyện Thần trận. Loại ma pháp trận này dùng để luyện tinh thần lực, mà muốn trùng phá cấm chế Mặc Nhất Tâm bày ra thì phải dùng tinh thần lực công kích.
“Minh Hải ma quặng.” Đang lúc Phong Dực nhìn lại loại năng lượng thạch cần dùng liền phát hiện Cửu Thiên Luyện Thần trận chỉ cần duy nhất một loại năng lượng tinh thạch đó chính là Minh Hải ma quặng. Bố trí lần đầu cần một trăm khối thượng phẩm Minh Hải ma quặng, căn cứ sự lớn hay nhỏ của ma quặng mà có thể duy trì được từ ba mươi ngày đến một trăm ngày.
Cửu Thiên Luyện Thần trận này chính là một loại nhu cầu cấp bách của mình. Đáng tiếc Minh Hải ma quặng lại tại các tộc nhãn của Thần Phong đại lục, tuy rất có giá trị thực dụng, nhưng lại quá hy hữu. Có lẽ nên đi hỏi An Kỳ Nhi một chút còn hay không. Bằng không chỉ có thể tự mình đến Minh Hải đáy biển làm thợ mỏ.
Chỉ là Minh Hải lại ở vào nơi biển rộng mờ mịt âm khí tụ tập, nối liền U Minh địa ngục, so với Thần Phong đại lục Tử Vong tuyệt địa còn muốn khủng bố hơn.
“Ai, vui mừng sụp đổ, Minh Hải ai biết ở đâu?” Phong Dực thở dài một tiếng, hơi có chút tiếc nuối.
Phong Dực đem Huyết Vô Nhai cùng Sơ Thất Thất đều gọi ra, hai người hiện tại đều tinh thần ủ rủ, không có ba năm ngày thì không thể khôi phục.
“Biết Minh Hải không?” Phong Dực hỏi.
Huyết Vô Nhai cùng Sơ Thất Thất đều chau mày, đang cố gắng suy nghĩ.
“Bẩm chủ nhân, Minh Hải có nghe qua, tựa hồ cũng biết ở đâu nhưng nghĩ không ra.” Huyết Vô Nhai hồi đáp.
“Thiếu gia, Thất Thất cảm giác được chính mình cũng biết, nhưng cũng nghĩ không ra.” Sơ Thất Thất sau một lúc lâu cố gắng liền buông tha nói.
Phong Dực sờ sờ cằm, ha ha cười một tiếng. Không nhớ rõ cũng không sao, nói không chừng có một ngày có thể nhớ ra. Hắn trải qua nhiều chuyện như thế vẫn duy trì tâm tính lạc quan cứng cỏi. Nếu tạm thời không biết được vậy không thèm nghĩ nữa.
Kim Ưng đế đô hoàng cung, Lăng Sương tao nhã đem một khối thịt bò non bỏ vào miệng. Sau đó cầm lấy cẩm khăn ở một bên lau khóe miệng.
“Lăng Sương, có ngon không?” Ưng Dương ngồi một bên lên tiếng cười hỏi.
“Đầu bếp của bệ hạ tài nấu nướng phi phàm, Lăng Sương chưa bao giờ nếm qua thịt bò nào ngon như vậy. Thập phần cảm tạ bệ hạ thịnh tình chiêu đãi.” Lăng Sương gật đầu tán dương nói.
Ngồi đối diện với Lăng Sương, Ưng Hùng vội vàng nói: “Lăng Sương, chờ ngươi cùng bổn hoàng tử thành thân, người muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Lăng Sương cũng không nhìn Ưng Hùng, thản nhiên nói: “Đa tạ ý tốt của lục hoàng tử, bổn cung cũng không ngu ngốc như ngươi chỉ nghĩ đến ăn.”
Ưng Hùng khuôn mặt tươi cười lập tức đình trệ, bên trên Ưng Dương đối với đứa con thứ sáu này cũng mười phần thất vọng. Chẳng lẽ Thanh Long đế quốc trưởng công chúa là vì ăn ngon mới cùng ngươi thành thân sao? Bất quá bị Lăng Sương trước mặt chính mình mắng con mình ngu ngốc hắn trong lòng cũng là thập phần không thoải mái.
“Ha ha, Lăng Sương nếu thích ta liền đem này đầu bếp tặng cho ngươi được không?” Ưng Dương bất động thanh sắc cười nói.
“Tạ ơn hảo ý của bệ hạ, sao dám đoạt người của bệ hạ.” Lăng Sương thản nhiên nói.
“Đừng xem nhau như người xa lạ, đều là người nhà cả, không phải sao?” Ưng Dương hiền lành cười, ánh mắt nhìn Lăn Sương cũng hiện lên nét ôn hòa.
“Lăng Sương cũng không có cái phúc khí trở thành người một nhà của bệ hạ.” Lăng Sương lạnh nhạt nói.
Ưng Dương biểu tình lập tức bị kiềm hãm. Lăng Sương ý tứ thật rõ ràng, nàng không nghĩ cùng Kim Ưng đế quốc thông gia, vậy nàng vì cái gì tới đây bái phỏng. Đây không phải là đùa giỡn hắn sao?
“Lăng Sương, Thiên Lang đế quốc tựa hồ đối với Thanh Long đế quốc các ngươi rất không an phận a.” Ưng Dương mỉm cười, trong giọng nói ẩn chứa uy hiếp.
“Đa tạ bệ hạ quan tâm, Thanh Long đế quốc cũng không phải dễ ăn hiếp, ai nếu dám động tới Thanh Long đế quốc, vậy Thanh Long đế quốc cũng nhất định sẽ không để hắn dễ chịu.” Lăng Sương nụ cười ngưng tụ lại, ánh mặt lợi hại cùng Ưng Dương không chút nào yếu thế nhìn nhau.
“Ha ha ha, tốt, quả thật có chí khí.” Ưng Dương đột nhiên cười lớn. Bất quá trong tiếng cười rõ ràng thập phần tức giận.
“Ngươi thật không biết xấu hổ.” Ưng Hùng đập bàn đứng lên, căm tức nhìn Lăng Sương.
“Gia hỏa mất dạy, ngồi xuống cho ta.” Ưng Dương trợn mắt lên nhìn nhi tử, sau đó đối với Lăng Sương bình tĩnh nói: “Sắc trời đã tối, lão nhân ta tinh thần cũng không tốt, Lăng Sương công chúa, ta cũng không thể tiễn ngươi.” Lăng Sương nhàn nhạt cười làm một cái lễ tiết, cùng đội hộ vệ đi ra đại điện.
“Phụ hoàng, tiện nhân kia quá kiêu ngạo. Nếu nàng không nghe lời, không bằng để nhi tử lĩnh một đội binh mã đem nàng tiêu diệt.” Ưng Hùng giận dữ.
“Diệt nàng là chuyện sớm hay muộn, bất quá không để nàng tại Kim Ưng đế quốc chúng ta gặp chuyện không may, không chỉ không thể động tới nàng mà còn muốn phái binh đem nàng hộ tống trở về Thanh Long đế quốc, hừ hừ, nàng không biết tốt xấu, chúng ta đây cùng Thiên Lang đế quốc kết minh, cộng đồng đem Thanh Long đế quốc xâm chiếm hết.” Ưng Dương thanh âm lạnh lùng nói.
Ưng Hùng biểu tình không cam lòng nhưng không thể tránh được.
“Hùng nhi, ta cảnh cáo ngươi, nếu làm rối loạn kế hoạch của phụ hoàng, ta liền cắt chân ngươi.” Ưng Dương biết cái này đứa con là cái loại gì, trước tiên cảnh cáo nói.
“Đã biết, phụ hoàng.” Ưng Hùng hồi đáp, có nghe vào được hay không cũng chỉ có hắn chính mình biết.
Lăng Sương nhìn Kim Ưng đế quốc hoàng cung, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh. Uy hiếp bản cung sao? Nếu đã mặt đối mặt, bản cung chẳng lẽ không có hậu chiêu sao? Ai chết vào tay ai còn chưa biết được đâu?
“Thị về trưởng, lại đây một chuyến.” Lăng Sương quát.
Thị về trưởng vội vàng chạy tới, Lăng Sương đem một tờ giấy giao cho hắn, uy nghiêm của trưởng công chúa không thu liễm nữa, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngày mai chú ý hành tung của cái tên Ưng Hùng kia, sau đó dựa theo mệnh lệnh ghi lại ở trên mà hành sự, không được sai lầm.”
“Dạ, trưởng công chúa điện hạ.” Thị vệ tiếp nhận tờ giấy ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.