Chương 147: Quỷ thủ thần tượng
Thiên Đường Không Tịch Mịch
08/04/2013
Hai ngày nay, cả Kim Ưng đế quốc mọi người đều thảo luận về trận đấu giữa Phong Dực và Dương Vân Vũ. Tất cả những người đặt cược Dương Vân Vũ thắng đều thua tới mức tức giận đỏ mặt, dậm chân liên hồi, mà những người còn lại đầu cơ đặt cược Phong Dực thắng khóe miệng đều cười như nắc nẻ.
Nói tóm lại, chỉ sau có một đêm, Phong Dực trở thành một danh nhân tại Kim Ưng đế quốc, hơn nữa, không bao lâu, danh khí đó lấy đế đô làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán. Chỉ sợ rất nhiều quốc gia đều đã nghe được cái tên Phong Dực này.
Mà một đêm thành danh nhưng lúc này Phong Dực đang ngồi trên một chiếc xe ngựa xa hoa, cùng các chủ Tụ Bảo Các Diệp Mạn Tô trò chuyện tự nhiên. “Phong mục sư, ngày hôm qua thực làm cho ta mở rộng tầm mắt a. Không nghĩ tới ngươi đối với binh trận lại vận dụng tới cảnh giới như thế, thực sự làm Mạn Tô cảm thán không thôi.” Diệp Mạn Tô hôm nay vận một thân váy dài xanh nhạt, mái tóc để xõa, đôi hoa tai tại hai bên rũ xuống, nếu là người khác sẽ lộ ra một vẻ đẹp hoạt bát ngây thơ, nhưng mặc trên người Diệp Mạn Tô lại lộ vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá, không thể không nói, tựa hồ quần áo, trang sức đều vì nàng mà làm ra vậy, nữ nhân như vậy trên đời cũng không nhiều.
“Chút tài mọn không đáng nhắc tới.” Phong Dực hắc hắc cười, vẻ mặt say mê, nào có nửa phần thần sắc khiêm tốn.
Diệp Mạn Tô không nói gì, chỉ là một đôi mắt đẹp không ngừng nhấp nháy nhìn nhìn Phong Dực.
“Diệp tiểu thư, bổn thiếu gia trên mặt có gì để tìm à?” Phong Dực sờ sờ mặt mình khó hiểu hỏi.
“Mạn Tô đang suy nghĩ, đến tột cùng Phong mục sư có khuôn mặt nào?, là thánh khiết, tự đại, vô lại hay là tà mị, Mạn Tô thật sự mê hoặc.” Diệp Mạn Tô nâng cằm nói.
“Những điều này đều là nói về ta ư, ha ha, chẳng lẽ Diệp tiểu thư không biết mọi người đều có nhiều mặt sao?” Phong Dực cười nói.
“Thế còn Mạn Tô? Phong mục sư nhìn xem Mạn Tô có những loại nào?” Diệp Mạn Tô hứng thú hỏi.
“Ngươi nha, ân, tao nhã, thần bí, thuần khiết, phong tao.” Phong Dực vẻ mặt làm bộ như tìm kiếm đánh giá Diệp Mạn Tô từ trên xuống dưới một hồi lâu mới mở miệng nói, còn chưa nói xong, một quả chuối tiêu liền bay tới.
Phong Dực cười lớn tiếp được quả chuối, đem vỏ lột ra, lấy lòng tự thân đưa tới đôi môi hồng nhạt của Diệp Mạn Tô.
Diệp Mạn Tô trừng mắt một cái nhìn Phong Dực, mở ra cái miệng nhỏ nhắn cắm một miếng, vẻ phong tình cùng động tác đó, khiến Phong Dực nuốt nước miếng, trước mặt không khỏi hiện ra các hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Sau khi cắn một miếng ăn ngon lành, Diệp Mạn mới để ý thấy biểu tình tà khí của Phong Dực, trong lòng không khỏi nhảy lên. Nhìn một chút quả chuối trong tay hắn, không khỏi lần đó trong vũ hội, một cây côn có hình dáng như vậy đã áp sát vào giữa hạ thân của nàng, lập tức biết được hắn vì cái gì có biều tình như thế dâm tà. Nhất thời tức giận khinh thường liếc nhìn hắn, đoạt quả chuối trong tay hắn, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài. nhớ tới
Phong Dực ngoác miệng đem quả chuối nuốt hết, sau đó đem vỏ chuối đặt trên bàn trong xe ngựa, một bên nhấm nháp, một bên cười xấu xa nói: “Thật thơm a, quả chuối mà Diệp tiểu thư nếm qua quả nhiên hương vị phá lệ ngọt ngào, xem ra phải đem vỏ chuối này lưu lại làm kỷ niệm.”
Khuôn mặt thanh tú của Diệp Mạn Tô nhất thời ửng đỏ, như vậy tính ra chẳng phải mình cùng tên vô lại này gián tiếp tương giao sao.
“Nguyên lai Phong mục sư thích ăn nước miếng của người khác như vậy a.” Diệp Mạn Tô ra vẻ không thèm để ý nói.
“Như vậy cũng không phải, nhưng là nước miếng của Diệp tiểu thư thì bổn thiếu gia cam tâm tình nguyện.” Phong Dực vừa nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng mê người của Diệp Mạn Tô.
“Vậy có muốn nếm thử lần nữa hay không?” Diệp Mạn Tô ưỡn bộ ngực cao ngất, cười nói, đem một tia thẹn thùng trong lòng từ từ đè xuống.
“Nếu Diệp tiểu thư mời, bổn thiếu gia cung kính không bằng tuân lệnh.” Phong Dực hắc hắc cười, đột nhiên đặt mông tới bên cạnh Diệp Mạn Tô, hai tay ôm eo nhỏ của nàng, cái miệng rộng liền hướng cái miệng nhỏ của nàng áp tới.
Diệp Mạn Tô hai tay để trong ngực Phong Dực, đầu ngã về sau, liền như vậy cùng Phong Dực đối diện trong gang tấc. Nàng hiện tại liền hiểu được, ngàn vạn lần không thể đem Phong Dực cùng với nam nhân khác xếp cùng một loại, người này là da mặt dày cổ kim ít có. Trước giờ, cái khuôn mặt ôn nhu thánh khiết kia chỉ là một loại biểu tượng của hắn mà thôi.
Sâu bên trong đôi con ngươi đen của Phong Dực ẩn ẩn hai luồng hỏa diễm, dục vọng thô thiển từ trong nội tâm hiện ra. Hắn cứ như vậy nhìn hai mắt diễm lệ, ướt át của Diệp Mạn Tô, lóe ra kiên quyết không cần hoài nghi.
Cũng không biết vì cái gì, Diệp Mạn Tô cảm giác được trái tim khẽ run lên một cái, bàn tay nõn nà trong ngực Phong Dực càng lúc càng yếu đuối. Mà đôi môi Phong Dực đã càng ngày càng gần.
Khi hai đôi môi tiếp xúc là lúc Diệp Mạn Tô toàn thân cứng đờ liền lập tức mềm nhũn, chấp nhận buông xuôi nhắm mắt lại. Chỉ cảm thấy cái miệng rộng của Phong Dực nhẹ nhàng tiếp xúc cánh môi của nàng. Nhưng lại khiến nàng cảm giác được một loại cảm giác ôn nhu thương tiếc. Lập tức hắn ngậm lấy đôi môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt mở hàm răng của nàng, trận địa hoàn toàn thất thủ.
Ngay lúc bày tay Phong Dực theo vòng eo mềm mại mảnh khảnh hướng về bộ ngực cao ngất của nàng thì nàng đột nhiên mở mắt đè tay hắn lại.
Phong Dực cũng không để ý, không nhẹ không nặng nhéo một cái tại bộ ngực mười phần co dãn, rồi mới đưa tay rời đi. Đôi môi hai người cũng tách ra.
Diệp Mạn Tô không tự chủ được rên lên một tiếng. Trên chỗ ngực bị niết (định dùng “bóp” cho nó thich nhưng thôi ) truyền đến trận trận cảm giác tê dại. Khuê cốc giữa hai chân cũng thấm ướt một mảnh.
Diệp Mạn Tô dựa vào vai Phong Dực trong mệ loạn phục hồi một chút thanh tỉnh. Có lẽ nàng cũng có chút cảm giác đối với hắn bằng không vì cái gì nàng không thể ngăn cản mị lực của nam nhân này, chẳng lẽ là vì càn khôn giới chỉ trên ngón tay hắn?
“Quỷ Thủ Thần Tượng Bì Lỗ đại sư cư ngụ trên ngọn núi này sao?” Phong Dực từ trên cửa xổ xe ngựa nhìn lại, thấy được xe ngựa di chuyên trên một cái sơn đạo, liền hỏi.
“Không sai, Bì Lỗ Kim Lạc Bá tuy không phải là một thành viên của Tụ Bảo Các chúng ta, bất quá hắn đáp ứng Tụ Bảo Các chúng ta một năm rèn tặng ba món đồ vật.” Diệp Mạn Tô nói.
“Như vậy Mạn Tô dẫn ta tới chính là vì cái gì?” Phong Dực hỏi.
Diệp Mạn Tô tất nhiên phát hiện biến hóa trong cách xưng hô của Phong Dực, Diệp tiểu thư biến thành Mạn Tô, mà hắn há mồm ngậm miệng là bổn thiếu gia cũng biến thành ta. Chỉ là nghe được câu hỏi của hắn nàng lại trầm mặc.
“Ha ha, núi này phong cảnh thật không tệ. Không biết còn có một ngọn núi nào như vậy hay không.” Phong Dực cuối đầu nhìn Diệp Mạn Tô một chút, không có tiếp tục hỏi nữa, mà cười dời đi đề tài. Tất cả mọi người đều là người thông minh, có vài thứ không cần phải quá minh bạch, Diệp Mạn Tô dẫn hắn đi gặp Quỷ Thủ Thần Tượng Bì Lỗ Kim Lạc Bá có mục địch của nàng. Mà ngẫu nhiên trên xe ngựa quan hệ hai người có chút biến hóa vi diệu, nàng hiển nhiên sẽ không lừa mình, nhưng là nghĩ có nên hay không nên nói cho mình sự thật, cho nên mới trầm mặc, lúc này nói sang chuyện khác tự nhiên là lựa chọn sáng suốt nhất.
“Đúng vậy, nơi này cách đế đô hơi xa một chút, phụ cận lại không có người, có rất ít người đến đây.”Diệp Mạn Tô nói.
Xe ngựa dừng lại giữa sườn núi. Phía trước không thể đi bằng xe ngựa.
Hai người xuống xe ngựa, chỉ thấy Diệp Mạn Tô rút ra một cái ống nhỏ thổi lên. Chỉ thấy một còn thần ưng màu vàng thật lớn kêu một tiếng dài từ trong tầng mây lao xuống. Ánh mắt Phong Dực có chút cổ quái, bởi vì hắn nghĩ tới Dạ Xoa tộc trên sa mạc có khả năng ngự thú, còn có Dạ Xoa công chúa mỹ lệ Tất Ly, cũng không biết nàng có hiểu ý tứ mà chính mình muốn biểu đạt hay không.
“Đây là Thần Ưng Vương trên núi Thần Ưng, được ta thuần hóa làm tọa kỵ trên không, chính vì tại đế đô rất dễ làm người khác chú ý nêb bình thường không gọi nó.”
Diệp Mạn Tô giải thích. Liền phi thân lên lưng Thần Ưng Vương, Phong Dực tự nhiên cũng theo sát sau đó.
Thần Ưng Vương phóng lên cao, trong nháy mắt bay tới đỉnh ngọn núi. Núi này kỳ thật cũng không tính là cao, chỉ là bên ngoài sườn núi đã lộ ra rừng rậm, liếc mắt nhìn lại cũng thấy không rõ ràng lắm.
Thần Ưng Vương xoay vài vòng tại đỉnh núi, đột nhiên một đầu đâm xuống. Đợi tới khi cách mặt đất còn hơn mười thước, Phong Dực chỉ cảm thấy cảnh sắc biến đồi, nào còn cái gì rừng rậm. Phía dưới là một mảnh đất tu chỉnh trống trải, mặt trên có một cái sân, hai con sơn khuyển bên ngoài viện lười biếng phơi nắng, mà trong viện có hơn mười hộ vệ, nghĩ đến chắc là bảo vệ Quỷ Thủ Thần Tượng, mà trên không nghĩ đến chắc là bố trí một cái chướng nhãn pháp. Để cho người khác trên không cũng không biết huyền cơ nơi này.
“Tham kiến Các chủ.” Hơn mười danh hộ vệ lao tới, cung kính hành lễ đối với Diệp Mạn Tô từ trên lưng Thần Ưng Vương nhảy xuống. Phong Dực đơn giản đảo qua, liền phát hiện mười danh hộ vệ này cao nhất đạt tới ngũ tinh thánh chiến sư cảnh giới. Tụ Bảo Các thật là cao thủ nhiều như mây a.
“Bì Lỗ đại sư đâu?” Diệp Mạn Tô hỏi.
“Bẩm các chủ, Bì Lỗ đại sư đang bế quan rèn một thanh kiếm, đã một tháng, hắn phân phó không được quấy nhiễu hắn.” Tên hộ vệ thực lực cao nhất hồi đáp, đối với sự tồn tại của Phong Dực làm như không thấy.
Diệp Mạn Tô gật đầu. nói: “Các ngươi làm việc của mình đi.”
“Xem ra không thể gặp được ngay, chúng ta có phải hay không trở về?” Phong Dực nói.
“Không vội, chúng ta đi dạo xung quanh đi.” Diệp Mạn Tô nói.
Phong Dực rất tự nhiên ôm thắt lưng Diệp Mạn Tô, hướng tới bên phải trong rừng đi đến. Mà gần như ánh mắt của tất cả hộ vệ đều nhìn một cảnh này, tròng mắt tựa hồ trợn trừng muốn lòi ra.
“Lão, …lão đại, ta không phải hoa mắt chứ, cái tên mục sư kia đang ôm thắt lưng của các chủ.” Trong đó một người hộ vệ lắp bắp đối với đầu lĩnh thực lực cao nhất nói.
Con ngươi của đầu lĩnh kia cũng không nhúc nhích, trong miệng chửi bậy nói: “Con mẹ nó, lão tử còn tưởng mình hoa mắt đây, tên mục sư này thật sự cường đại a. Nhớ rõ lần trước một tên thánh ma pháp sư đối với Các chủ bất kính, ngày thứ hai tứ chi liền bị chặt gãy giắt tại đại môn Ma pháp sư công hội.”
Diệp Mạn Tô mềm mại dựa vào trong lòng Phong Dực, đi tới một dòng suối nhỏ trong rừng. Hai bên dòng suối đầy hoa dại xinh đẹp nhiều màu sắc sinh trưởng.
“Thượng nguồn của con suối này ở trên đỉnh núi, mát mẽ, ngọt lành, có thể dưỡng nhan, làm đẹp.” Diệp Mạn Tô ngồi xổm xuống bên cạnh, nâng nước suối đưa lên môi uống một ngụm khẽ cười nói.
“Thần kỳ như vậy? Chẳng lẽ thượng nguồn có thiên tài địa bảo sinh trưởng?” Phong Dực cũng nếm nếm, đích xác rất ngon.
Diệp Mạn Tô kinh ngạc liếc mắt nhìn Phong Dực, nói: “Ngươi đoán thật chuẩn, thượng nguồn dòng suối có một cây hàn ngọc thảo sinh truởng, là linh dược khó gặp.”
“Hàn ngọc thảo? Khó trách.” Phong Dực nhún vai, cũng không thực để ý, linh dược Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo còn ở tại không gian của hắn, loại linh dược hàn ngọc thảo bình thường này hắn thật không để vào mắt, đối với hắn cũng vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.