Di Thế Ma Hoàng

Chương 135: Sự cường hãn của mục sư.

Thiên Đường Không Tịch Mịch

07/04/2013



Phong Dực bưng chén rượu đi chung quanh, nhưng là hắn lại không có nhận ra một người nào. Hắn đến Kim Ưng đế đô không bao lâu nên nhận thức người cũng có hạn.

“Triệu Thiên Doãn, ngươi được lắm, có gan ngươi đứng lại cho lão nương.” Đúng lúc này, một giọng nữ tử giận dữ truyền vào tai Phong Dực. Thanh âm nhưng thật ra rất êm tai. Bất quá lời nói cũng có phần quá đáng.

Phong Dực kinh ngạc quay đầu, liền thấy một thanh niên một thân lễ phục bạch sắc đang hướng chỗ hắn chạy tới. Mà phía sau thanh niên, một người phụ nữ với chiến bào đỏ như lửa đang đuổi theo hắn.

Thanh niên chạy đến cách Phong Dực không xa thì đột nhiên đụng ngã một người bồi bàn đang bưng rượu, thân thể mất thăng bằng, lăng không hướng Phong Dực lao tới. “Phanh” một tiếng, vừa lúc ngã tới trước mặt Phong Dực, mặt hắn cách mũi chân Phong Dực chừng một tấc.

Thanh niên chật vật ngẩng đầu, lại vừa lúc hai con ngươi đen láy của Phong Dực cũng nhìn lại.

“Ngay tại một khắc này, ta gặp được chủ nhân của ta. Khi ta nhìn thấy hai con ngươi đen thâm thúy giống như vũ trụ kia thì ta biết ta cả đời đều muốn đi theo chủ nhân của hai con ngươi đen kia.” Trích Triêu Thiên Doãn tự truyện.

Đương nhiên, lúc này Triêu Thiên Doãn chỉ là một người ăn chơi trác táng của Kim Ưng đế quốc. Đang lúc đùa giỡn với một trong mười tám phượng vệ của Phích Lịch quân đoàn thì bị chủ tướng Dương Vân Vũ đuổi đánh.

“Nhìn ngươi còn chạy trốn nơi nào nữa?” Ngay lúc Triệu Thiên Doãn còn đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm con ngươi đen của Phong Dực thì Dương Vân Vũ đã đuổi tới. Một cước mang theo tiếng xé gió sắc bén hướng tới mông Triệu Thiên Doãn đá tới.

Một cước này chính là mang theo đấu khí. Nếu đá trúng thật thì không thể nghi ngờ cái mông của thanh niên này ngay lập tức sẽ nở hoa. Xương cốt bên trong cũng muốn chấn nát, nếu muốn khôi phục hoàn toàn ít nhất phải hơn một năm.

Phong Dực chau mày, không suy nghĩ nhiều, một cước mạnh mẽ hướng tới một cước của Dương Vân Vũ va chạm. Nhất thời, Dương Vân Vũ lui lại hai bước, chân phải cùng Phong Dực va chạm với nhau run run một chút.

“Ngươi muốn xen vào chuyện của người khác?” Dương Vân Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tươi cười của Phong Dực, khí thế lăng nhân nói.

“Xem là như vậy đi. Nhìn ngươi một cước xuất ra không lưu cho người khác đường sống nên muốn hỏi một chút nguyên do.” Phong Dực vẫn mỉm cười nói.

“Lão nương nếu mà không để người khác đường sống, một cước này cũng không hướng đến cái mông của hắn, mà là hướng tới mệnh căn của hắn rồi. Về phần lý do, ngươi không xứng được biết. Lão nương làm việc cũng không khiến người khác phải chỉ này chỉ nọ. Ngươi nếu không tránh, đừng trách lão nương không khách khí.” Dương Vân Vũ mặt đầy sát khí.

“Ha ha, có ý tứ, ngươi nếu là lão nương của ta, vậy liền cho ta chút sữa mẹ đi.” Phong Dực cười, nụ cười không tự chủ được trở lên mười phần tà dị, một đôi tròng mắt trực tiếp dừng tại bộ ngực cao ngất của Dương Vân Vũ.

Dương Vân Vũ giận quá hóa cười. Tại Kim Ưng đế đô còn chưa từng có ai can đảm nói chuyện với nàng như vậy, ngay cả mấy vị hoàng tử tối đắc thế cũng không dám. Nàng nắm chặt tay, xương cốt vang lên răng rắc, một quyền như tia chớp hướng mặt của Phong Dực công kích tới.

Chuyện xảy ra bên này bị người xung quanh chú ý. Người xem náo nhiệt không ít. Nhìn thấy Dương Vân Vũ động võ lại bắt đầu nhao nhao ồn ào.



Mà dàn nhạc thấy được bên này ồn ào, còn tường rằng muốn điểm tới một chút âm nhạc, lập tức vũ khúc liền vang lên.

Phong Dực cước bộ vừa trượt, nghiêng người, tay phải như tia chớp bắt lấy cổ tay Dương Vân Vũ, đồng thời tránh thoát một cước vòng cung mang theo hỏa hồng đấu khí của nàng, lấy nhu kình mang theo nàng tại chỗ quay một vòng, cỗ hỏa hồng đấu khí bắn lên mặt cỏ lưu lại một vết cháy đen thật sâu.

“Không sai, xoay chuyển thật đẹp, nào lại lui về một bước.” Phong Dực cười hắc hắc, chân trái khẽ nâng, thánh quang bạch sắc điểm tại bắp chân Dương Vân Vũ, làm nàng không tự chủ được lùi về một bước. Mà Phong Dực cũng theo sát một bước này, phối hợp thật như thiên y vô phùng. (Thiên y vô phùng: Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào, - ý nói phối hợp hoàn hảo, không chút sơ hở.)

“Cao nhân, cao nhân a.” Thanh niên Triệu Thiên Doãn bị Dương Vân Vũ đuổi đánh lúc trước nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên không chỉ có hắn, người xem náo nhiệt xung quanh cũng không người nào không khiếp sợ.

Dương Vân Vũ tức giận, rồi lại không thể tránh được, nàng lần lượt công kích đều bị người này thoải mái hóa giải. Hơn nữa, hắn mỗi lần đều dùng một loại lực đạo triền miên khiến mình không tự chủ được làm ra các loại động tác, thoạt nhìn thật giống một loại khiêu vũ tại Thần Phong đại lục.

Dương Vân Vũ công kích mãnh liệt, người bên ngoài nhìn thấy hỏa hồng đấu khí cùng Bạch sắc quang minh ma pháp thánh quang đang không ngừng lóe ra. Mà thân ảnh của đôi nam nữ này càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng cơ hồ chỉ nhìn thấy bóng dáng.

“Ngươi hỗn đản.” Dương Vân Vũ cảm giác được cái mông chính mình bị bàn tay heo của hắn miết một cái, càng là lửa giận công tâm.

Vũ khúc càng ngày càng đạt tới cao trào, đã gần đến lúc kết thúc. Đến khi âm thanh cuối cùng vang lên, Phong Dực đem phong thuộc tính dung nhập vào quang minh ma pháp tạo thành quang mang cuốn quanh eo Dương Vân Vũ. Mọi người chỉ thấy Dương Vân Vũ quay tròn vài vòng đi vào trong lòng Phong Dực. Mà lúc đó, Phong Dực tay phải ôm bên hông nàng, cả thân thể nàng đều ngã ra sau, tay trái hắn nâng chân trái của nàng, hình thành một động tác cực kỳ thân mật chấm dứt màn khiêu vũ.

Dương Vân Vũ hô hấp dồn dập, bộ ngực cao ngất ba đào mãnh liệt. Mà Phong Dực thì mang theo nụ cười tà mị nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Vân Vũ trong nháy mắt thất thần. Mà cơ hồ tất cả mọi người vây lại đây xem đều bị hấp dẫn, tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên.

Dương Vẫn Vũ đột nhiên giãy dụa muốn đứng lên, đẩy ra Phong Dực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lưu lại tên, có gan người đừng trốn, đương nhiên có trốn cũng không thoát, không tin ngươi thử xem …”

“Phong Dực.” Phong Dực hắc hắc cười nói, mang theo điểm mập mờ trong lời nói nhất thời làm cho nam nhân vây xem cười rộ lên. Nơi này ai cũng đều biết Dương Vân Vũ cái này Bạo lực nữ tướng quân khiến rất nhiền đệ tử quyền quý của đế đô nếm mùi đau khổ, lúc này lại bị Phong Dực chế trụ tất nhiên rất có hảo cảm với Phong Dực.

Dương Vân Vũ xấu hổ và giận dữ cuối cùng chạy đi. Đột nhiên nghĩ tới một việc, thân thể đột nhiên chấn động, cái kia, gia hỏa kêu Phong Dực kia thủy chung đều sử dụng quang minh ma pháp, nói cách khác, hắn là một mục sư, nhưng nàng trong lúc cận chiến đối với một tên mục sư không một chúc lực hoàn thủ, ngược lại vẫn bị hắn muốn tròn liền tròn muốn dẹt liền dẹt, thực lực của hắn rốt cuộc khủng bố tới trình độ nào a, chính mình đi tìm thập bát Phượng vệ tạo thành uyên ương trận có thể đánh thắng được hắn sao?

Hiện trường có rất nhiều người có nhãn lực, rất nhiều người nhìn Phong Dực với ánh mắt úy kỵ.

“Mục sư ca ca, thật là lợi hại a.” Bên ngoài Lệ Phù hì hì cười.

“Này xú phôi đản, đã nói không cho phép đối với nữ nhân khác cười như vậy.” Ny Á nghiên răng nghiến lợi. Vốn định cho hắn yên lặng trong chốc lát, không nghĩ tới hắn lại gặp phải chuyện như vậy. Mà nàng trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng, tổng cảm giác được Dương Vân Vũ kia không có cả năng bị đánh bại tại trước mặt nam nhân này. Vừa nghĩ tới loại khả năng đó, trong lòng liền cực độ không thoải mái.

“Một tên mục sư cũng có khả năng làm như vậy sao?” Hư Thần, Hư Lâm huynh muội nhìn bóng dáng Phong Dực trong lòng nghĩ nghĩ. Hư Thần nghĩ chính là làm thế nào để lung lạc hắn, mà Hư Lâm nghĩ đến chính là lúc tại Thủy Nguyệt Động Thiên trần truồng bị hắn nhìn thấy.

“Là hắn, cái tên bạo lực mục sư kia nổi tiếng Thanh Long đế đô?” An Kỳ Nhi như có chút đăm chiêu.



“Thật sự rất lợi hại, xem ra phải cùng trong nhà thông báo một tiếng.” Con ngươi băng lãnh của Khoa Lâm vẫn như cũng không chút biểu tình.

“Như vậy quá nghịch thiên a.” Tạp Nhĩ lẩm bẩm nói, trong lòng cũng là cao hứng cùng hưng phấn tận đáy lòng.

Bên này động tĩnh cũng hấp dẫn tới hai vị đại nhân vật tại đại lâu khu nhà đối diện. Một vị là đương kim Kim Ưng đế quốc hoàng đế Ưng Dương, mà ở bên cạnh hắn là Khổng Tước gia tộc đương đại gia chủ, Kim Ưng đế quốc thần Cách Lôi Đặc.

“Cách Lôi Đặc, hắn chính là cái tên mục sư hộ tống nữ nhi của đại ca ngươi hồi đế đô? Thực lực này chỉ sợ đã đạt tới thần cấp mục sư cảnh giới a, … ai, chỉ tiếc hắn là người của Thần Điện, bằng không gia nhập Kim Ưng đế quốc nhất định là một đại trợ lực a. Bất quá lợi dụng chất nữ của người khiến hắn làm chút chuyện hẳn là không khó đi.” Ưng Dương vuốt vuốt râu, cười ha hả nói.

“Cháu gái ngươi Ny Á cũng đến lúc lấy chồng rồi phải không, sao không thúc đẩy chuyện tốt này đi, kết thành thân gia.” Ưng Dương suy nghĩ một hồi cười nói.

“Ha ha, nếu như có khả năng, tất nhiên là cầu còn không được.” Cách Lôi Đặc hiện tại đã biết được giá trị của Phong Dực, tự nhiên biết kết thân là chỗ tốt. Không nói thực lực của Phong Dực, sau lưng hắn còn Thần Điện có thực lực còn lớn hơn đâu chứ.

Phong Dực nhìn ba bốn tầng người vẫn còn đang vây quanh bên ngoài cười nói: “Mọi người đừng vây quanh ta nữa a. Một đại nam nhân như ta so với bạn gái bên cạnh cái ngươi hấp dẫn hơn sao?”

Mọi người lúc này mới tản đi, tất cả mọi người đều là quý tộc, cũng không phải dân chúng tóc húi cua, làm chuyện gì đều phải có phong độ, ít nhất ở mặt ngoài là muốn duy trì loại phong độ này.

“Cao nhân, cao nhân, … ta a.” Mới vừa rồi được Phong Dực cứu Triệu Thiên Doãn đuổi theo ánh mắt nhìn Phong Dực giống như nhìn thần tượng.

“Ha ha, là tiểu tử ngươi a, ngươi như thế nào chọc vào con cọp cái kia?” Phong Dực tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

“Ta…, ta chỉ cùng hộ vệ bên người nàng vui đùa một chút, hắc hắc, kết quả bị cái này nữ nhân này truy đuổi theo ba con phố a.” Triêu Thiên Doãn cười khan hai tiếng nói.

“Ngồi đi, còn muốn bổn thiếu qua ngưỡng mộ ngươi hả.”

Triệu Thiên Doãn vội vàng ngồi xuống, cũng không ngồi ở trên ghế mà đặt mông ngồi trên cỏ ngẩng đầu nhìn Phong Dực.

“Cao nhân, ta gọi là Triệu Thiên Doãn, cao nhân hãy thu ta làm đệ tử đi. Sau này ta đi theo làm tùy tùng, cao nhân chỉ cần nói một câu, không, ngay cả không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt là được.” Triêu Thiên Doãn ưỡn ngực nghiêm mặt nói.

Phong Dực nhíu mày, có thể tới đây tham gia vũ hội, đều có thân phận, mà Triệu Thiên Doãn này coi như là một người ăn chơi trác táng, bản chất quý tộc tận sâu nội tâm xương cốt như thế nào cũng không tùy tiện trở thành tiểu đệ người khác a.

Đích xác, hành vi của Triệu Thiên Doãn tại trong gia tộc cũng thập phần vô liêm sĩ. Mà thúc thúc của Triệu Thiên Doãn, nhất đẳng công tước, Triệu Ứng Cảnh trong lòng cũng giận giữ không thôi. Đại ca hắn sau khi chết, hắn thu dưỡng đứa cháu này, nhưng đứa cháu này lại làm cho hắn gặp phải vô số phiền toái.

“Bội, lúc ấy nhiều người nhạo báng ta, nhưng sự thật chứng minh, quyết định của ta thật là anh minh. Khi ta đi theo chủ nhân thì sau đó ta được tung hoành đại lục, những lời nhạo báng đã sớm biến thành gió thoảng mây bay, coi ta như chim khôn biết chọn cây mà đậu, người khôn biết chọn chủ mà theo a ( đoạn này lằng nhằng nhưng đại ý thì nv mọi ng tham khảo nha!)”. Trích Triệu Thiên Doãn tự truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Di Thế Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook