Chương 25: Nhân Họa Đắc Phúc 4
Bành Phái
28/09/2024
Thanh Linh bước ra khỏi bóng tối, "Nguy hiểm hơn."
"Đúng, những con thú này không ngu, dù theo như Phì Tuấn quan sát, chúng 24 giờ đều đang diễn làm người. Đối với người chưa thức tỉnh, cũng không sẽ tự ý làm những hành vi như thử, dụ, doạ, tấn công. Nhưng điều này không biểu thị, khi chúng tiếp xúc với loại người chúng ta, sẽ không quan sát, lưu ý chúng ta.
"Lý Vi Vi chính là bằng chứng tốt nhất, trước đó, ta và nàng thanh mai trúc mã, không có chuyện gì không nói, nhưng khi ta thức tỉnh, nàng lập tức lộ ra bộ mặt thật, muốn đẩy ta vào chỗ chết."
Thanh Linh gật đầu: "Nếu vài ‘’người’’ liên lạc gần gũi, chúng sẽ có lý do nghi ngờ, những người này có phải là người mới không. Dù sao trong tỉ lệ mười ngàn một, điều này không bình thường."
Cao Dương thở dài, "Đúng vậy, nhưng nếu chúng ta không bấu víu vào nhau, sẽ không thể nhận được nhiều thông tin, nắm vững nhiều quy tắc, tìm kiếm sự thật. . . Như vậy, dù chúng ta tự mình sống đến 100 tuổi, chúng ta vẫn ——" Cao Dương dừng lại một giây, nhấn mạnh giọng nói lại lời Hoàng cảnh quan: "Là đứa trẻ mồ côi bị thần bỏ rơi."
Thanh Linh ánh mắt liu lượt, chìm vào suy nghĩ.
"Trở về câu hỏi của ta vừa rồi," Cao Dương tiến lên một bước, "Thanh Linh, ngươi sống là vì cái gì? Ngươi không muốn hiểu rõ thế giới này tại sao trở nên như vậy sao? Ngươi không muốn hiểu rõ sự thật bên sau sao? Hoặc là, chúng ta có thể không đến nơi thật sự an toàn, thậm chí hạ gục những con thú này, những điều này mới là chuyện mà chúng ta phải làm."
Thanh Linh im lặng.
Cao Dương cảm thấy có hiệu quả, giọng nói càng hưng phấn: "Bây giờ vấn đề xuất hiện, chúng ta người mới, chỉ có bấu víu vào nhau mới có thể trở nên mạnh, mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng. Nhưng chúng ta một khi bấu víu vào nhau, sẽ khiến cho rủi ro bị lộ tăng lên, điều này làm cho chúng ta có một chút ưu thế nhưng sẽ bị tiêu diệt rất nhanh."
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Thanh Linh hỏi.
"Trước mắt có một cách, có thể giảm thiểu nguy cơ lộ diện của chúng ta."
"Kẻ lạc lối." Thanh Linh đã hiểu.
"Đúng, kẻ lạc lối là lớp ngụy trang tốt nhất," Cao Dương suy luận hợp lý: "Dù loài thú luôn phải giả làm con người từng giây từng phút, nhưng có thể một con thú nhận ra đồng loại, tuy nhiên không nhất định nó sẽ phân biệt được đó là loại thú nào. Chỉ cần chúng ta luôn mang theo Vương Tử Khải bên cạnh, thì sẽ không làm các con thú khác nghi ngờ."
"Hơn nữa, theo lịch trình cuộc sống của ta, ta và Vương Tử Khải là bạn thân. Còn ngươi chỉ vì cái chết của Lý Vi Vi mà mới có liên hệ với ta. . . Vậy nên ba người chúng ta đi cùng nhau là hợp lý. Nếu ngươi giết Vương Tử Khải ngay bây giờ, điều đó sẽ quá đáng ngờ."
Thanh Linh gật đầu: "Lý Vi Vi là thanh mai trúc mã của ngươi, cũng là bạn thân của ta. Còn Vương Tử Khải là bạn tốt của ngươi. Nếu cả hai con thú này đều chết, mà chúng ta, hai người còn lại có liên hệ thường xuyên, chắc chắn sẽ làm người khác nghi ngờ."
Cao Dương mỉm cười: "Giữ quan hệ thân thiết với thú là rất quan trọng, đó là một cách che giấu tốt. Hoàng cảnh quan không giết Lưu đại thúc, cũng có thể vì lý do này."
Thanh Linh đáp: "Được, ngươi đã thuyết phục được ta rồi."
Cao Dương thở phào nhẹ nhõm: cuối cùng cũng thoát được tình thế hiểm nguy.
. . .
Tối hôm đó, khi Cao Dương trở về nhà, mọi thứ diễn ra bình thường. Bố mẹ lại than phiền về việc hắn không về nhà sớm, nhưng ngoài việc đó, không có điều gì bất thường.
Cao Dương ứng phó qua loa, rồi khóa cửa phòng ngủ, nằm xuống giường và nhắm mắt.
[Bíp ——]
[Đã vào hệ thống]
[Ngươi mới nhận được 71 điểm may mắn]
—— Đợi đã, không phải mỗi giờ chỉ được 1 điểm may mắn thôi sao?
—— Từ lần đăng nhập trước tới giờ, chẳng phải chỉ mới khoảng 50 giờ thôi sao?
[Thiên phú may mắn của ngươi đã lên cấp 2]
[Từ giờ, độ nguy hiểm trong thời gian sinh tồn sẽ thay đổi lượng điểm may mắn nhận được. Ngươi đã trải qua 20 phút sinh tồn cực kỳ nguy hiểm, nên điểm may mắn thưởng tăng 60 lần]
—— Là nói về lúc bị Dì Hà tấn công sao? Đúng là phúc trong họa mà!
—— Thêm hết vào vận may cho ta!
[Điểm may mắn một khi phân phối sẽ không thể thay đổi. Xác nhận không? ]
—— Xác nhận! Làm nhanh đi!
[Chúc mừng! May mắn đã vượt ngưỡng 100 điểm, thuộc tính ngẫu nhiên được tăng vĩnh viễn: Thể lực +9, Bền bỉ +10, Nhanh nghẹn +10, Tinh thần +20, Mị lực +3]
[Thể lực: 27, Bền bỉ: 28]
[Sức mạnh: 17, Nhanh nhẹn: 27]
[Tinh thần: 37, Mị lực: 19]
[May mắn: 101]
—— Ôi, lần này có vẻ không lời lắm, còn lỗ mất một chút.
—— Tinh thần lực có tác dụng gì không?
[Tinh thần lực sẽ tăng cường sức mạnh và khả năng phòng thủ liên quan đến thiên phú tinh thần, đồng thời tăng cường cảm giác, giúp ngươi dễ dàng cảm nhận nguy hiểm và ác ý hơn. ]
—— Hiểu rồi.
—— Vậy bảng ẩn có mở khóa được không?
[Xin lỗi, may mắn của ngươi chưa đủ. ]
—— Cần bao nhiêu mới đủ?
[Hiện tại ngươi chưa có quyền biết điều đó. ]
—— Thôi được rồi, cứ từ từ vậy.
[Bổ sung: Cấp độ may mắn 2 đã mở khóa Thiên Phú Thần Điện. Ngươi hiện có một lần cơ hội lĩnh ngộ miễn phí, ngươi có muốn sử dụng không? ]
—— Wow! Ngon lành, có vẻ ta có thể nhận thêm thiên phú rồi.
—— Cho ta hỏi, thiên phú và thuộc tính, cái nào quan trọng hơn?
[Ở giai đoạn đầu, thiên phú có ưu tiên cao hơn. Thuộc tính cần đạt đến lượng nhất định mới gây ra biến đổi về chất, và cần phải phối hợp với thiên phú để đạt hiệu quả tốt nhất. ]
"Đúng, những con thú này không ngu, dù theo như Phì Tuấn quan sát, chúng 24 giờ đều đang diễn làm người. Đối với người chưa thức tỉnh, cũng không sẽ tự ý làm những hành vi như thử, dụ, doạ, tấn công. Nhưng điều này không biểu thị, khi chúng tiếp xúc với loại người chúng ta, sẽ không quan sát, lưu ý chúng ta.
"Lý Vi Vi chính là bằng chứng tốt nhất, trước đó, ta và nàng thanh mai trúc mã, không có chuyện gì không nói, nhưng khi ta thức tỉnh, nàng lập tức lộ ra bộ mặt thật, muốn đẩy ta vào chỗ chết."
Thanh Linh gật đầu: "Nếu vài ‘’người’’ liên lạc gần gũi, chúng sẽ có lý do nghi ngờ, những người này có phải là người mới không. Dù sao trong tỉ lệ mười ngàn một, điều này không bình thường."
Cao Dương thở dài, "Đúng vậy, nhưng nếu chúng ta không bấu víu vào nhau, sẽ không thể nhận được nhiều thông tin, nắm vững nhiều quy tắc, tìm kiếm sự thật. . . Như vậy, dù chúng ta tự mình sống đến 100 tuổi, chúng ta vẫn ——" Cao Dương dừng lại một giây, nhấn mạnh giọng nói lại lời Hoàng cảnh quan: "Là đứa trẻ mồ côi bị thần bỏ rơi."
Thanh Linh ánh mắt liu lượt, chìm vào suy nghĩ.
"Trở về câu hỏi của ta vừa rồi," Cao Dương tiến lên một bước, "Thanh Linh, ngươi sống là vì cái gì? Ngươi không muốn hiểu rõ thế giới này tại sao trở nên như vậy sao? Ngươi không muốn hiểu rõ sự thật bên sau sao? Hoặc là, chúng ta có thể không đến nơi thật sự an toàn, thậm chí hạ gục những con thú này, những điều này mới là chuyện mà chúng ta phải làm."
Thanh Linh im lặng.
Cao Dương cảm thấy có hiệu quả, giọng nói càng hưng phấn: "Bây giờ vấn đề xuất hiện, chúng ta người mới, chỉ có bấu víu vào nhau mới có thể trở nên mạnh, mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng. Nhưng chúng ta một khi bấu víu vào nhau, sẽ khiến cho rủi ro bị lộ tăng lên, điều này làm cho chúng ta có một chút ưu thế nhưng sẽ bị tiêu diệt rất nhanh."
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Thanh Linh hỏi.
"Trước mắt có một cách, có thể giảm thiểu nguy cơ lộ diện của chúng ta."
"Kẻ lạc lối." Thanh Linh đã hiểu.
"Đúng, kẻ lạc lối là lớp ngụy trang tốt nhất," Cao Dương suy luận hợp lý: "Dù loài thú luôn phải giả làm con người từng giây từng phút, nhưng có thể một con thú nhận ra đồng loại, tuy nhiên không nhất định nó sẽ phân biệt được đó là loại thú nào. Chỉ cần chúng ta luôn mang theo Vương Tử Khải bên cạnh, thì sẽ không làm các con thú khác nghi ngờ."
"Hơn nữa, theo lịch trình cuộc sống của ta, ta và Vương Tử Khải là bạn thân. Còn ngươi chỉ vì cái chết của Lý Vi Vi mà mới có liên hệ với ta. . . Vậy nên ba người chúng ta đi cùng nhau là hợp lý. Nếu ngươi giết Vương Tử Khải ngay bây giờ, điều đó sẽ quá đáng ngờ."
Thanh Linh gật đầu: "Lý Vi Vi là thanh mai trúc mã của ngươi, cũng là bạn thân của ta. Còn Vương Tử Khải là bạn tốt của ngươi. Nếu cả hai con thú này đều chết, mà chúng ta, hai người còn lại có liên hệ thường xuyên, chắc chắn sẽ làm người khác nghi ngờ."
Cao Dương mỉm cười: "Giữ quan hệ thân thiết với thú là rất quan trọng, đó là một cách che giấu tốt. Hoàng cảnh quan không giết Lưu đại thúc, cũng có thể vì lý do này."
Thanh Linh đáp: "Được, ngươi đã thuyết phục được ta rồi."
Cao Dương thở phào nhẹ nhõm: cuối cùng cũng thoát được tình thế hiểm nguy.
. . .
Tối hôm đó, khi Cao Dương trở về nhà, mọi thứ diễn ra bình thường. Bố mẹ lại than phiền về việc hắn không về nhà sớm, nhưng ngoài việc đó, không có điều gì bất thường.
Cao Dương ứng phó qua loa, rồi khóa cửa phòng ngủ, nằm xuống giường và nhắm mắt.
[Bíp ——]
[Đã vào hệ thống]
[Ngươi mới nhận được 71 điểm may mắn]
—— Đợi đã, không phải mỗi giờ chỉ được 1 điểm may mắn thôi sao?
—— Từ lần đăng nhập trước tới giờ, chẳng phải chỉ mới khoảng 50 giờ thôi sao?
[Thiên phú may mắn của ngươi đã lên cấp 2]
[Từ giờ, độ nguy hiểm trong thời gian sinh tồn sẽ thay đổi lượng điểm may mắn nhận được. Ngươi đã trải qua 20 phút sinh tồn cực kỳ nguy hiểm, nên điểm may mắn thưởng tăng 60 lần]
—— Là nói về lúc bị Dì Hà tấn công sao? Đúng là phúc trong họa mà!
—— Thêm hết vào vận may cho ta!
[Điểm may mắn một khi phân phối sẽ không thể thay đổi. Xác nhận không? ]
—— Xác nhận! Làm nhanh đi!
[Chúc mừng! May mắn đã vượt ngưỡng 100 điểm, thuộc tính ngẫu nhiên được tăng vĩnh viễn: Thể lực +9, Bền bỉ +10, Nhanh nghẹn +10, Tinh thần +20, Mị lực +3]
[Thể lực: 27, Bền bỉ: 28]
[Sức mạnh: 17, Nhanh nhẹn: 27]
[Tinh thần: 37, Mị lực: 19]
[May mắn: 101]
—— Ôi, lần này có vẻ không lời lắm, còn lỗ mất một chút.
—— Tinh thần lực có tác dụng gì không?
[Tinh thần lực sẽ tăng cường sức mạnh và khả năng phòng thủ liên quan đến thiên phú tinh thần, đồng thời tăng cường cảm giác, giúp ngươi dễ dàng cảm nhận nguy hiểm và ác ý hơn. ]
—— Hiểu rồi.
—— Vậy bảng ẩn có mở khóa được không?
[Xin lỗi, may mắn của ngươi chưa đủ. ]
—— Cần bao nhiêu mới đủ?
[Hiện tại ngươi chưa có quyền biết điều đó. ]
—— Thôi được rồi, cứ từ từ vậy.
[Bổ sung: Cấp độ may mắn 2 đã mở khóa Thiên Phú Thần Điện. Ngươi hiện có một lần cơ hội lĩnh ngộ miễn phí, ngươi có muốn sử dụng không? ]
—— Wow! Ngon lành, có vẻ ta có thể nhận thêm thiên phú rồi.
—— Cho ta hỏi, thiên phú và thuộc tính, cái nào quan trọng hơn?
[Ở giai đoạn đầu, thiên phú có ưu tiên cao hơn. Thuộc tính cần đạt đến lượng nhất định mới gây ra biến đổi về chất, và cần phải phối hợp với thiên phú để đạt hiệu quả tốt nhất. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.