Chương 40: Cô Chỉ Nói Hai Câu Mà Thứ Đó Đã Cứng Ngắt Rồi
Vô Tội Quốc Độ
28/12/2023
“Có bị bỏng không?” Cô hỏi, giọng nói mềm nhẹ, còn hơi ngân ngân.
Từ Dương chỉ cảm thấy sau gáy tê dại như bị điện giật, bụng dưới lập tức căng lên.
“Không sao.” Anh cúi đầu lắc lắc, xoay người lấy áo khoác, tìm thuốc hút.
Hạ Chanh là ai chứ, cô lập tức nghe ra sự khác thường trong giọng nói của anh, khóe môi cô cong lên: "Đầu lười bị phỏng sẽ rất tê, một hồi ăn gì cũng không thấy không ngon đâu."
Từ Dương vừa rút điếu thuốc ra, cả người đã hơi cương, đầu lưỡi vốn không có cảm giác gì cũng đột nhiên tê dại.
Nhưng không phải là cái kiểu tê rần khi bị bỏng, mà là tê ngứa, côn thịt cũng bắt đầu phồng lên...
Nháy mắt cổ họng anh trở nên khô khốc, sau khi mở hộp thuốc và rút một điếu ra, anh ngẩng đầu lên, cười rồi đưa điếu thuốc qua cho Hạ Chanh.
"Luật sư Hạ hút thuốc."
Hạ Chanh không trả lời mà nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn anh rồi khẽ lắc đầu: "Cái này của anh mạnh quá."
Bộ ngực đầy đặn bị ép vào giữa do cử động của cô, khiến cho khe ngực vốn khó đã có thể bỏ qua lại càng thêm sâu hơn, chiều rộng gần như hoàn hảo, lại mềm mại đến mức có thể cảm nhận được bằng mắt thường.
Từ Dương vội vàng rút tay về, lúng túng cười cười, anh dời tầm mắt, cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, cúi đầu lật tìm bật lửa.
Trái tim hỗn loạn, đập từng nhịp rộn ràng, đầu chỉ toàn một mảng trắng nõn, là màu trắng như gốm xứ của ngực cô...
Anh lục lọi một lúc khắp cả túi áo nhưng vẫn không tìm thấy bật lửa đâu, sau đó mới nhớ ra là mình để bật lửa trong túi quần.
Từ Dương lại xấu hổ mà mò mẫm tìm bật lửa trong túi quần, cũng vì thế mà phát hiện ra một chuyện khác còn đáng xấu hổ hơn.
Anh cứng rồi... Không phải chỉ là phản ứng, mà là chào cờ luôn rồi...
Đệt mẹ nó!
Từ Dương nhìn đũng quần căng phồng của mình, trong lòng không nhịn được mà chửi thầm. Anh lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc rồi hút một hơi thật sâu, hy vọng nicotin có thể áp chế phản ứng của cơ thể mình.
Nhưng phản ứng của loại chuyện này, làm sao có thể chỉ nói là nó xíu xuống được. Cảm thấy nó không mang lại tác dụng gì, Từ Dương mới nhả ra một hơi khói rồi rít thêm một hơi thật sâu.
Thu hết sự nôn nóng của anh vào trong đáy mắt, Hạ Chanh hơi nghiêng đầu nhìn anh, biết rồi mà còn cố hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Hả?” Từ Dương ngẩng đầu giả ngu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cái chén trước mặt cô.
Ánh mắt ngờ nghệch của anh khiến Hạ Chanh thiếu chút nữa không nhịn được cười, nhưng cô vẫn cố gắng nén cười mà nói: “Đột nhiên lại trở nên có chút nôn nóng.”
"Ách... Tôi đột nhiên... Khụ khụ... Tôi đột nhiên nhớ ra là có một chuyện quên dặn Lưu Huy... À, là cái tên có hơi mập mập cô gặp tối hôm rồi ấy." Yếu hầu nghèn nghẹn, giống như bị một thứ dính dấp gì đó lấp kín vậy.
Hạ Chanh hơi nhướng mày: "Vậy sao anh không gọi điện thoại nói chuyện với anh ta đi?"
Từ Dương sửng sốt một giây rồi vội vàng gật đầu: "Ừ, ừ..."
Vừa nói, anh vừa cầm lấy điện thoại, tìm số của Lưu Huy rồi gọi qua, đầu óc càng lúc càng loạn, nói cho cùng thì anh có gì để dặn dò đâu cơ chứ...
Điện thoại vang lên hai tiếng thì bên kia đã bắt máy. Lưu Huy ở đầu dây bên kia alo một tiếng, bàn tay đang cầm điện thoại của Từ Dương hơi siết lại: "Là tôi."
"Ha ha ha, mẹ nó nhà anh, tôi còn không biết là anh chắc!"
"...Chuyện là nhà kho bên kia, ở bức tường trong cùng ấy, chỗ mấy đường ống thông nhau, bên thi công hình như làm không tốt lắm nên bị rạn rồi, cậu qua xem một chút đi."
"Chỗ đó bị rạn à? Hôm qua chúng tôi xem qua thì có vấn đề gì đâu."
"Ừ, đúng rồi, chính là chỗ đó, cậu xem xong thì gọi điện thoại lại cho tôi."
"???" Vẻ mặt Lưu Huy mê man "Anh đang nói cái quỷ gì đấy?"
"Ừm, tạm thời tôi chưa qua được, xong việc tôi sẽ gọi cho cậu. Trước cứ vậy đã.” Từ Dương không dám nhiều lời, sợ bị lộ tẩy, nói xong liên nhanh chóng cúp điện thoại luôn.
"Tôi mẹ nó..." Lưu Huy mới vừa thốt ra ba chữ thì đã nghe tiếng tút tút báo bận vang lên từ đầu dây bên kia rồi, nhất thời anh ta nói không nên lời: "Làm cái quỷ gì vậy?!"
Từ Dương chỉ cảm thấy sau gáy tê dại như bị điện giật, bụng dưới lập tức căng lên.
“Không sao.” Anh cúi đầu lắc lắc, xoay người lấy áo khoác, tìm thuốc hút.
Hạ Chanh là ai chứ, cô lập tức nghe ra sự khác thường trong giọng nói của anh, khóe môi cô cong lên: "Đầu lười bị phỏng sẽ rất tê, một hồi ăn gì cũng không thấy không ngon đâu."
Từ Dương vừa rút điếu thuốc ra, cả người đã hơi cương, đầu lưỡi vốn không có cảm giác gì cũng đột nhiên tê dại.
Nhưng không phải là cái kiểu tê rần khi bị bỏng, mà là tê ngứa, côn thịt cũng bắt đầu phồng lên...
Nháy mắt cổ họng anh trở nên khô khốc, sau khi mở hộp thuốc và rút một điếu ra, anh ngẩng đầu lên, cười rồi đưa điếu thuốc qua cho Hạ Chanh.
"Luật sư Hạ hút thuốc."
Hạ Chanh không trả lời mà nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn anh rồi khẽ lắc đầu: "Cái này của anh mạnh quá."
Bộ ngực đầy đặn bị ép vào giữa do cử động của cô, khiến cho khe ngực vốn khó đã có thể bỏ qua lại càng thêm sâu hơn, chiều rộng gần như hoàn hảo, lại mềm mại đến mức có thể cảm nhận được bằng mắt thường.
Từ Dương vội vàng rút tay về, lúng túng cười cười, anh dời tầm mắt, cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, cúi đầu lật tìm bật lửa.
Trái tim hỗn loạn, đập từng nhịp rộn ràng, đầu chỉ toàn một mảng trắng nõn, là màu trắng như gốm xứ của ngực cô...
Anh lục lọi một lúc khắp cả túi áo nhưng vẫn không tìm thấy bật lửa đâu, sau đó mới nhớ ra là mình để bật lửa trong túi quần.
Từ Dương lại xấu hổ mà mò mẫm tìm bật lửa trong túi quần, cũng vì thế mà phát hiện ra một chuyện khác còn đáng xấu hổ hơn.
Anh cứng rồi... Không phải chỉ là phản ứng, mà là chào cờ luôn rồi...
Đệt mẹ nó!
Từ Dương nhìn đũng quần căng phồng của mình, trong lòng không nhịn được mà chửi thầm. Anh lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc rồi hút một hơi thật sâu, hy vọng nicotin có thể áp chế phản ứng của cơ thể mình.
Nhưng phản ứng của loại chuyện này, làm sao có thể chỉ nói là nó xíu xuống được. Cảm thấy nó không mang lại tác dụng gì, Từ Dương mới nhả ra một hơi khói rồi rít thêm một hơi thật sâu.
Thu hết sự nôn nóng của anh vào trong đáy mắt, Hạ Chanh hơi nghiêng đầu nhìn anh, biết rồi mà còn cố hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Hả?” Từ Dương ngẩng đầu giả ngu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cái chén trước mặt cô.
Ánh mắt ngờ nghệch của anh khiến Hạ Chanh thiếu chút nữa không nhịn được cười, nhưng cô vẫn cố gắng nén cười mà nói: “Đột nhiên lại trở nên có chút nôn nóng.”
"Ách... Tôi đột nhiên... Khụ khụ... Tôi đột nhiên nhớ ra là có một chuyện quên dặn Lưu Huy... À, là cái tên có hơi mập mập cô gặp tối hôm rồi ấy." Yếu hầu nghèn nghẹn, giống như bị một thứ dính dấp gì đó lấp kín vậy.
Hạ Chanh hơi nhướng mày: "Vậy sao anh không gọi điện thoại nói chuyện với anh ta đi?"
Từ Dương sửng sốt một giây rồi vội vàng gật đầu: "Ừ, ừ..."
Vừa nói, anh vừa cầm lấy điện thoại, tìm số của Lưu Huy rồi gọi qua, đầu óc càng lúc càng loạn, nói cho cùng thì anh có gì để dặn dò đâu cơ chứ...
Điện thoại vang lên hai tiếng thì bên kia đã bắt máy. Lưu Huy ở đầu dây bên kia alo một tiếng, bàn tay đang cầm điện thoại của Từ Dương hơi siết lại: "Là tôi."
"Ha ha ha, mẹ nó nhà anh, tôi còn không biết là anh chắc!"
"...Chuyện là nhà kho bên kia, ở bức tường trong cùng ấy, chỗ mấy đường ống thông nhau, bên thi công hình như làm không tốt lắm nên bị rạn rồi, cậu qua xem một chút đi."
"Chỗ đó bị rạn à? Hôm qua chúng tôi xem qua thì có vấn đề gì đâu."
"Ừ, đúng rồi, chính là chỗ đó, cậu xem xong thì gọi điện thoại lại cho tôi."
"???" Vẻ mặt Lưu Huy mê man "Anh đang nói cái quỷ gì đấy?"
"Ừm, tạm thời tôi chưa qua được, xong việc tôi sẽ gọi cho cậu. Trước cứ vậy đã.” Từ Dương không dám nhiều lời, sợ bị lộ tẩy, nói xong liên nhanh chóng cúp điện thoại luôn.
"Tôi mẹ nó..." Lưu Huy mới vừa thốt ra ba chữ thì đã nghe tiếng tút tút báo bận vang lên từ đầu dây bên kia rồi, nhất thời anh ta nói không nên lời: "Làm cái quỷ gì vậy?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.