Chương 22: ꧁Âm Binh 2꧂
AD
01/05/2021
Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?
Đầu tôi như muốn nổ tung.
"Giang Lưu!"
"Giang Lưu!"
Xung quanh vang lên vô số tiếng gọi, những giọng nói này lúc thì vui vẻ, lúc thì u oán, khi thì giận dữ, khi lại uy nghiêm, khiến lông tóc trên người tôi đều dựng ngược!
Tôi vội nhắm chặt mắt lại, sợ mình nhìn thấy thứ quỷ tha ma bắt nào đó.
Khi tôi vừa nhắm mắt lại, lập tức cảm thấy cổ mình lạnh buốt!
Giống như là...
Có thứ gì đang thổi hơi vào cổ tôi vậy.
Cơn buồn ngủ cuồn cuộn kéo tới, mắt tôi díp lại, khi chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ thì đột nhiên có một giọng nói kéo tôi thoát ra khỏi cơn buồn ngủ.
“Giang Lưu, há miệng!”
Là giọng của Giang Tiểu Thơ! Tôi há miệng theo bản năng, sau đó cảm nhận được có ai nhét thứ gì đó vào trong miệng mình, cảm giác đắng nghét nhanh chóng lan ra khắp miệng, kèm theo là một dòng nước ấm xuất hiện, xua tan cảm giác lạnh lẽo trong người, thân thể tôi bắt đầu có thể hoạt động trở lại.
Mắt tôi mở lớn, nhìn thấy gương mặt giận dữ của Giang Tiểu Thơ đang nhìn mình.
“Thuốc trong miệng anh đâu? Không phải là em vừa mới cho anh hay sao?” Giang Tiểu Thơ mở miệng chất vấn.
Tôi chỉ vào miệng mình, ý nói khi nãy cô bé bảo mình không được nói chuyện.
Giang Tiểu Thơ giận quá bật cười: “Nói thì đã nói rồi, sợ cũng đã sợ rồi, giờ không cần bận tâm nhiều như vậy!”
Tôi ‘à’ một tiếng, sau đó ngượng ngùng trả lời: “Vừa rồi anh bị dọa sợ, không cẩn thận nên đã nuốt mất.”
“Làm càn!” Giang Tiểu Thơ trừng mắt với tôi, lại dặn dò: “Tiếp theo anh phải thật cẩn thận, vì anh nên hiện giờ chúng ta đã gặp nguy hiểm!”
“Sao vậy?” Tôi hỏi lại.
“Có thể đã kinh động đến thứ gì đó, em cảm thấy có chút không ổn.” Giang Tiểu Thơ đáp lại.
Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng động vang lên, lỗ tai lập tức dựng lên để lắng nghe: “Có tiếng động?!”
Khi nãy, cả con đường núi này hoàn toàn vắng vẻ, nhưng tiếng động kia vừa xuất hiện, cả con đường đã trở nên rộn ràng. Tôi đưa mắt nhìn, bốn phía đều là những người mặc quân trang màu vàng đất. Trang phục của những người này giống hệt trang phục quốc quân trong phim truyền hình, chỉ là vẻ mặt mỗi người đều cứng ngắc, u ám đầy tử khí.
Giang Tiểu Thơ nhíu mày: “Trước kia có quân đội đi qua đây?”
“Nghe bà anh kể lại thì từng có. Trước đây vào thời kháng chiến chống Nhật, trên huyện bị chiếm đóng, quốc quân hành quân qua thôn chúng ta, tập kích theo đường nhỏ, nhưng anh cũng không biết kết quả thế nào.” Tôi trả lời nghi vấn của cô bé.
Giang Tiểu Thơ đột nhiên duỗi ngón tay ra ấn vào trán tôi một cái, cảm giác ấm áp nhanh chóng lan ra khắp thân thể, giống như đang ngồi cạnh lò sưởi vậy.
“Đi tới gốc cây kia chờ em. Anh phải nhớ dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi đó nửa bước.” Giang Tiểu Thơ dặn dò.
Tôi vội vàng nghe theo lời cô bé, trốn dưới một gốc cây tránh né đoàn quân kia. Khi tôi tới dưới gốc cây thì không thấy Giang Tiểu Thơ đâu nữa, nhưng lập tức nhớ tới lời cô bé dặn, tôi cũng cảm thấy yên lòng. Hẳn là Giang Tiểu Thơ đã phát hiện ra điều gì, nên giờ đi giải quyết vấn đề.
Tôi nhìn đội quân kia đi rầm rập trên con đường núi, rõ ràng tất cả đều không phải vật sống! Đột nhiên tôi nhớ tới một bài viết từng đọc trên mạng, hiện tượng trước mắt rất đúng với bài viết đó!
Đó chính là âm binh mượn đường!
Âm binh mượn đường chia làm ba loại.
Loại âm binh mượn đường đầu tiên, chính là quân đội thời cổ đại hay cận đại sau khi thua trận, oán khí tích tụ không tan, cộng thêm điều kiện khí hậu và hoàn cảnh địa lý tạo thành.
Loại âm binh mượn đường thứ hai, thường xuất hiện sau khi có tai nạn lớn có nhiều người bị chết. Loại âm binh này là quỷ sứ từ địa phủ đến bắt hồn người chết.
Loại âm binh mượn đường thứ ba xuất hiện khi quỷ giới xảy ra chiến tranh.
Đội âm binh mượn đường mà tôi vừa nhìn thấy, hẳn là loại đầu tiên. Trước đó tôi đã được nghe giải thích, nguyên nhân xảy ra hiện tượng này, là vì sau khi quân đội cổ đại hay cận đại thua trận chết đi, trong đầu những âm binh này đều cho rằng, mọi người vẫn đang dừng ở quãng thời gian khi đánh trận, tất cả đều chưa chết, vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, bảo vệ danh dự của người lính. Những âm binh này thường xuất hiện ở vùng cực âm vắng vẻ không ai qua lại, cho nên rất ít người nhìn thấy.
Không ngờ tôi lại gặp được loại âm binh này ở đây!
Trong khi tôi đang cảm thán, bất chợt một bàn tay tái nhợt, lạnh buốt đặt lên vai tôi!
Đầu tôi như muốn nổ tung.
"Giang Lưu!"
"Giang Lưu!"
Xung quanh vang lên vô số tiếng gọi, những giọng nói này lúc thì vui vẻ, lúc thì u oán, khi thì giận dữ, khi lại uy nghiêm, khiến lông tóc trên người tôi đều dựng ngược!
Tôi vội nhắm chặt mắt lại, sợ mình nhìn thấy thứ quỷ tha ma bắt nào đó.
Khi tôi vừa nhắm mắt lại, lập tức cảm thấy cổ mình lạnh buốt!
Giống như là...
Có thứ gì đang thổi hơi vào cổ tôi vậy.
Cơn buồn ngủ cuồn cuộn kéo tới, mắt tôi díp lại, khi chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ thì đột nhiên có một giọng nói kéo tôi thoát ra khỏi cơn buồn ngủ.
“Giang Lưu, há miệng!”
Là giọng của Giang Tiểu Thơ! Tôi há miệng theo bản năng, sau đó cảm nhận được có ai nhét thứ gì đó vào trong miệng mình, cảm giác đắng nghét nhanh chóng lan ra khắp miệng, kèm theo là một dòng nước ấm xuất hiện, xua tan cảm giác lạnh lẽo trong người, thân thể tôi bắt đầu có thể hoạt động trở lại.
Mắt tôi mở lớn, nhìn thấy gương mặt giận dữ của Giang Tiểu Thơ đang nhìn mình.
“Thuốc trong miệng anh đâu? Không phải là em vừa mới cho anh hay sao?” Giang Tiểu Thơ mở miệng chất vấn.
Tôi chỉ vào miệng mình, ý nói khi nãy cô bé bảo mình không được nói chuyện.
Giang Tiểu Thơ giận quá bật cười: “Nói thì đã nói rồi, sợ cũng đã sợ rồi, giờ không cần bận tâm nhiều như vậy!”
Tôi ‘à’ một tiếng, sau đó ngượng ngùng trả lời: “Vừa rồi anh bị dọa sợ, không cẩn thận nên đã nuốt mất.”
“Làm càn!” Giang Tiểu Thơ trừng mắt với tôi, lại dặn dò: “Tiếp theo anh phải thật cẩn thận, vì anh nên hiện giờ chúng ta đã gặp nguy hiểm!”
“Sao vậy?” Tôi hỏi lại.
“Có thể đã kinh động đến thứ gì đó, em cảm thấy có chút không ổn.” Giang Tiểu Thơ đáp lại.
Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng động vang lên, lỗ tai lập tức dựng lên để lắng nghe: “Có tiếng động?!”
Khi nãy, cả con đường núi này hoàn toàn vắng vẻ, nhưng tiếng động kia vừa xuất hiện, cả con đường đã trở nên rộn ràng. Tôi đưa mắt nhìn, bốn phía đều là những người mặc quân trang màu vàng đất. Trang phục của những người này giống hệt trang phục quốc quân trong phim truyền hình, chỉ là vẻ mặt mỗi người đều cứng ngắc, u ám đầy tử khí.
Giang Tiểu Thơ nhíu mày: “Trước kia có quân đội đi qua đây?”
“Nghe bà anh kể lại thì từng có. Trước đây vào thời kháng chiến chống Nhật, trên huyện bị chiếm đóng, quốc quân hành quân qua thôn chúng ta, tập kích theo đường nhỏ, nhưng anh cũng không biết kết quả thế nào.” Tôi trả lời nghi vấn của cô bé.
Giang Tiểu Thơ đột nhiên duỗi ngón tay ra ấn vào trán tôi một cái, cảm giác ấm áp nhanh chóng lan ra khắp thân thể, giống như đang ngồi cạnh lò sưởi vậy.
“Đi tới gốc cây kia chờ em. Anh phải nhớ dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi đó nửa bước.” Giang Tiểu Thơ dặn dò.
Tôi vội vàng nghe theo lời cô bé, trốn dưới một gốc cây tránh né đoàn quân kia. Khi tôi tới dưới gốc cây thì không thấy Giang Tiểu Thơ đâu nữa, nhưng lập tức nhớ tới lời cô bé dặn, tôi cũng cảm thấy yên lòng. Hẳn là Giang Tiểu Thơ đã phát hiện ra điều gì, nên giờ đi giải quyết vấn đề.
Tôi nhìn đội quân kia đi rầm rập trên con đường núi, rõ ràng tất cả đều không phải vật sống! Đột nhiên tôi nhớ tới một bài viết từng đọc trên mạng, hiện tượng trước mắt rất đúng với bài viết đó!
Đó chính là âm binh mượn đường!
Âm binh mượn đường chia làm ba loại.
Loại âm binh mượn đường đầu tiên, chính là quân đội thời cổ đại hay cận đại sau khi thua trận, oán khí tích tụ không tan, cộng thêm điều kiện khí hậu và hoàn cảnh địa lý tạo thành.
Loại âm binh mượn đường thứ hai, thường xuất hiện sau khi có tai nạn lớn có nhiều người bị chết. Loại âm binh này là quỷ sứ từ địa phủ đến bắt hồn người chết.
Loại âm binh mượn đường thứ ba xuất hiện khi quỷ giới xảy ra chiến tranh.
Đội âm binh mượn đường mà tôi vừa nhìn thấy, hẳn là loại đầu tiên. Trước đó tôi đã được nghe giải thích, nguyên nhân xảy ra hiện tượng này, là vì sau khi quân đội cổ đại hay cận đại thua trận chết đi, trong đầu những âm binh này đều cho rằng, mọi người vẫn đang dừng ở quãng thời gian khi đánh trận, tất cả đều chưa chết, vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, bảo vệ danh dự của người lính. Những âm binh này thường xuất hiện ở vùng cực âm vắng vẻ không ai qua lại, cho nên rất ít người nhìn thấy.
Không ngờ tôi lại gặp được loại âm binh này ở đây!
Trong khi tôi đang cảm thán, bất chợt một bàn tay tái nhợt, lạnh buốt đặt lên vai tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.