Chương 21: ꧁Âm Binh꧂
AD
01/05/2021
Lúc này, trời đã bắt đầu tối. Theo tính toán của tôi, đi lên đường núi một chút là trời sẽ tối hẳn, điều này khiến tôi có phần sợ hãi, bởi con đường núi Giang Tiểu Thơ dẫn tôi đi chính là con đường nguy hiểm nhất trên núi, trước kia từng xuất hiện lợn rừng. Cho dù không gặp phải ma quỷ gì, chỉ cần gặp lợn rừng cũng đủ để lấy mạng chúng tôi rồi.
Tôi bóc lớp sáp bên ngoài, đưa viên thuốc vào trong miệng, vị đắng nghét lập tức lan ra, trong đó còn có chút mùi cháy khét. Tôi muốn nhổ viên thuốc này ra, nhưng Giang Tiểu Thơ đã lập tức đưa tay giữ miệng tôi lại: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ngậm thuốc cho em!”
“Đây là thứ gì vậy?” Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn, mở miệng hỏi dò.
“Anh không biết thì tốt hơn.” Giang Tiểu Thơ đáp một câu lạnh như băng, sau đó lấy chiếc đèn giấy nhỏ từ trong túi ra. Chiếc đèn giấy chỉ to cỡ ngón út, rất tinh xảo. Cô bé dùng dây buộc chiếc đèn giấy lên đầu tôi, lên tiếng: “Đây là đèn khóa hồn, khi đi đường anh phải chú ý cẩn thận, không được để bất cứ thứ gì lấy đèn xuống, nếu không, xảy ra chuyện gì em cũng mặc kệ.”
Việc này có liên quan tới tính mạng, tôi không dám coi thường, vội gật đầu.
Giang Tiểu Thơ thấy tôi đã xác nhận, tiếp tục lấy ra một túi màu đỏ, bên trong đựng một thứ chất lỏng sền sệt, cô bé dùng ngón tay chấm vào, nguệch ngoạc vẽ hình gì đó lên trên cánh tay trắng nõn. Vẽ xong, cô bé mới bảo tôi bắt đầu xuất phát.
Nếu biết còn nhiều việc như vậy thì tôi đã không ngậm viên thuốc này sớm! Tự dưng chịu khổ thêm một thời gian.
Mắt mở to, tôi đi theo Giang Tiểu Thơ vào trong núi.
“Cứ đi theo em, đừng nhìn lung tung, đừng quay đầu, bất kể nhìn thấy thứ gì, nghe được điều gì, cũng phải làm như không nhìn thấy, không nghe thấy gì cả!” Giang Tiểu Thơ dặn dò, khuôn mặt xinh xắn vẫn lạnh như băng.
Tôi khẽ gật đầu đáp lại, đi theo Giang Tiểu Thơ vào núi.
Con đường núi này rất khó đi, bùn đất trơn trượt, không cẩn thận sẽ trượt chân, hơn nữa còn phải chú ý tới đèn khóa hồn ở trên đầu. Dù tôi không hiểu thứ này là gì, nhưng nghe tên thì có vẻ rất lợi hại, có trời mới biết được nếu thứ này rơi xuống thì sẽ xảy ra điều quái quỷ gì nữa.
Giang Tiểu Thơ lại khác hoàn toàn, dù trông thân thể khá mảnh mai nhưng cô bé đi rất vững vàng, giống như đã sống ở trong núi từ nhỏ.
Đi chừng nửa tiếng chúng tôi mới tới giữa sườn núi. Từ vị trí này, tôi vốn có thể nhìn thấy tình hình trong thôn, nhưng hiện giờ toàn thôn đã bị sương mù bao phủ, hoàn toàn không thấy gì, giống như ở nơi đó chưa từng có thôn làng nào vậy.
Tôi biết số thôn dân buộc dây thừng muốn rời khỏi thôn tuyệt đối đã thất bại. Dù cách làm của họ rất hợp lý, nhưng mọi chuyện đang diễn ra vốn không theo lẽ thường, điều họ cho là hợp lý, thực ra chỉ là một hành động buồn cười trong khi tuyệt vọng mà thôi!
Lúc này Giang Tiểu Thơ đang đi ở phía trước, đột nhiên lên tiếng: “Chú ý, bây giờ chúng ta đã đến địa điểm mấu chốt, tiếp theo anh tuyệt đối không được lên tiếng. Nhớ kỹ lời em nói, không được quay đầu, bất kể là thấy thứ gì cũng không được làm gì cả. Nếu anh không chịu được, thì hãy nhắm mắt đứng yên tại chỗ, đi chậm một chút cũng không sao, chỉ cần trước khi trời sáng, chúng ta vượt qua ngọn núi này là có thể ra ngoài.”
Tôi khẽ gật đầu, lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo dâng lên trong lòng, nhưng rất nhanh, nước thuốc đắng nghét trong miệng tôi đã hóa thành hơi ấm xóa tan đi sự lạnh lẽo đó. Tôi lập tức hiểu ra, viên thuốc này dù đắng nghét nhưng nó chính là thứ giữ mạng cho mình!
“Giang Lưu!”
Lúc này có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi.
Theo bản năng, tôi muốn quay đầu lại, nhưng sực nhớ tới lời dặn dò của Giang Tiểu Thơ, tuyệt đối không được làm như vậy, cho nên dù đã quay đầu lại nửa chừng, tôi vẫn cố ép mình xoay đầu nhìn về phía trước.
Nhưng do giật mình, tôi đã nuốt viên thuốc đắng chát kia xuống. Thầm kêu không xong, tôi đang định nói cho Giang Tiểu Thơ biết chuyện, nhưng lại nhớ cô bé đã dặn dò không được lên tiếng. Tôi cuống cả lên, bây giờ mình phải làm sao đây?
Nhìn Giang Tiểu Thơ đang đi ở phía trước, tôi muốn đuổi theo cô bé để xin một viên thuốc khác. Nhưng ngay khi tôi định tiến tới, một cảm giác lạnh lẽo lại dâng lên trong lòng, luồng khí lạnh nhanh chóng tràn ngập khắp thân thể, toàn thân tôi cứng ngắc, không thể nào nhấc chân nổi!
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó đứng ở phía sau lưng mình, cả người tôi nổi da gà. Tôi không dám quay đầu lại nhìn, có trời mới biết thứ gì đang đứng ở phía sau lưng.
Nhìn Giang Tiểu Thơ đang dần đi xa, tôi rất muốn đuổi theo cô bé nhưng hai chân lại không nghe lời, dù làm thế nào cũng không thể bước tiếp. Tôi định bất chấp hậu quả, mở miệng gọi Giang Tiểu Thơ, nhưng miệng như bị keo dán sắt dính chặt lại, hoàn toàn không thể mở miệng.
Trong thoáng chốc, bầu không khí xung quanh dường như đặc sệt lại, tôi có cảm giác như mình bị dìm xuống nước, muốn hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Tôi bóc lớp sáp bên ngoài, đưa viên thuốc vào trong miệng, vị đắng nghét lập tức lan ra, trong đó còn có chút mùi cháy khét. Tôi muốn nhổ viên thuốc này ra, nhưng Giang Tiểu Thơ đã lập tức đưa tay giữ miệng tôi lại: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ngậm thuốc cho em!”
“Đây là thứ gì vậy?” Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn, mở miệng hỏi dò.
“Anh không biết thì tốt hơn.” Giang Tiểu Thơ đáp một câu lạnh như băng, sau đó lấy chiếc đèn giấy nhỏ từ trong túi ra. Chiếc đèn giấy chỉ to cỡ ngón út, rất tinh xảo. Cô bé dùng dây buộc chiếc đèn giấy lên đầu tôi, lên tiếng: “Đây là đèn khóa hồn, khi đi đường anh phải chú ý cẩn thận, không được để bất cứ thứ gì lấy đèn xuống, nếu không, xảy ra chuyện gì em cũng mặc kệ.”
Việc này có liên quan tới tính mạng, tôi không dám coi thường, vội gật đầu.
Giang Tiểu Thơ thấy tôi đã xác nhận, tiếp tục lấy ra một túi màu đỏ, bên trong đựng một thứ chất lỏng sền sệt, cô bé dùng ngón tay chấm vào, nguệch ngoạc vẽ hình gì đó lên trên cánh tay trắng nõn. Vẽ xong, cô bé mới bảo tôi bắt đầu xuất phát.
Nếu biết còn nhiều việc như vậy thì tôi đã không ngậm viên thuốc này sớm! Tự dưng chịu khổ thêm một thời gian.
Mắt mở to, tôi đi theo Giang Tiểu Thơ vào trong núi.
“Cứ đi theo em, đừng nhìn lung tung, đừng quay đầu, bất kể nhìn thấy thứ gì, nghe được điều gì, cũng phải làm như không nhìn thấy, không nghe thấy gì cả!” Giang Tiểu Thơ dặn dò, khuôn mặt xinh xắn vẫn lạnh như băng.
Tôi khẽ gật đầu đáp lại, đi theo Giang Tiểu Thơ vào núi.
Con đường núi này rất khó đi, bùn đất trơn trượt, không cẩn thận sẽ trượt chân, hơn nữa còn phải chú ý tới đèn khóa hồn ở trên đầu. Dù tôi không hiểu thứ này là gì, nhưng nghe tên thì có vẻ rất lợi hại, có trời mới biết được nếu thứ này rơi xuống thì sẽ xảy ra điều quái quỷ gì nữa.
Giang Tiểu Thơ lại khác hoàn toàn, dù trông thân thể khá mảnh mai nhưng cô bé đi rất vững vàng, giống như đã sống ở trong núi từ nhỏ.
Đi chừng nửa tiếng chúng tôi mới tới giữa sườn núi. Từ vị trí này, tôi vốn có thể nhìn thấy tình hình trong thôn, nhưng hiện giờ toàn thôn đã bị sương mù bao phủ, hoàn toàn không thấy gì, giống như ở nơi đó chưa từng có thôn làng nào vậy.
Tôi biết số thôn dân buộc dây thừng muốn rời khỏi thôn tuyệt đối đã thất bại. Dù cách làm của họ rất hợp lý, nhưng mọi chuyện đang diễn ra vốn không theo lẽ thường, điều họ cho là hợp lý, thực ra chỉ là một hành động buồn cười trong khi tuyệt vọng mà thôi!
Lúc này Giang Tiểu Thơ đang đi ở phía trước, đột nhiên lên tiếng: “Chú ý, bây giờ chúng ta đã đến địa điểm mấu chốt, tiếp theo anh tuyệt đối không được lên tiếng. Nhớ kỹ lời em nói, không được quay đầu, bất kể là thấy thứ gì cũng không được làm gì cả. Nếu anh không chịu được, thì hãy nhắm mắt đứng yên tại chỗ, đi chậm một chút cũng không sao, chỉ cần trước khi trời sáng, chúng ta vượt qua ngọn núi này là có thể ra ngoài.”
Tôi khẽ gật đầu, lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo dâng lên trong lòng, nhưng rất nhanh, nước thuốc đắng nghét trong miệng tôi đã hóa thành hơi ấm xóa tan đi sự lạnh lẽo đó. Tôi lập tức hiểu ra, viên thuốc này dù đắng nghét nhưng nó chính là thứ giữ mạng cho mình!
“Giang Lưu!”
Lúc này có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi.
Theo bản năng, tôi muốn quay đầu lại, nhưng sực nhớ tới lời dặn dò của Giang Tiểu Thơ, tuyệt đối không được làm như vậy, cho nên dù đã quay đầu lại nửa chừng, tôi vẫn cố ép mình xoay đầu nhìn về phía trước.
Nhưng do giật mình, tôi đã nuốt viên thuốc đắng chát kia xuống. Thầm kêu không xong, tôi đang định nói cho Giang Tiểu Thơ biết chuyện, nhưng lại nhớ cô bé đã dặn dò không được lên tiếng. Tôi cuống cả lên, bây giờ mình phải làm sao đây?
Nhìn Giang Tiểu Thơ đang đi ở phía trước, tôi muốn đuổi theo cô bé để xin một viên thuốc khác. Nhưng ngay khi tôi định tiến tới, một cảm giác lạnh lẽo lại dâng lên trong lòng, luồng khí lạnh nhanh chóng tràn ngập khắp thân thể, toàn thân tôi cứng ngắc, không thể nào nhấc chân nổi!
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó đứng ở phía sau lưng mình, cả người tôi nổi da gà. Tôi không dám quay đầu lại nhìn, có trời mới biết thứ gì đang đứng ở phía sau lưng.
Nhìn Giang Tiểu Thơ đang dần đi xa, tôi rất muốn đuổi theo cô bé nhưng hai chân lại không nghe lời, dù làm thế nào cũng không thể bước tiếp. Tôi định bất chấp hậu quả, mở miệng gọi Giang Tiểu Thơ, nhưng miệng như bị keo dán sắt dính chặt lại, hoàn toàn không thể mở miệng.
Trong thoáng chốc, bầu không khí xung quanh dường như đặc sệt lại, tôi có cảm giác như mình bị dìm xuống nước, muốn hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.