Chương 6: ꧁Biến Mất 2꧂
AD
30/04/2021
Tôi nóng lòng, xông thẳng vào trong nhà, nhìn thấy một chiếc quan tài chưa đậy nắp đặt giữa phòng. Tôi chạy tới nhìn, thấy ông Triệu nằm trong một chiếc chăn bông trắng, vẻ mặt cứng đờ, vừa nhìn đã biết là người chết từ lâu. Tôi không tin nên đưa tay vén chăn, sờ ngực xem tim lão còn đập hay không, vừa chạm vào đã thấy tay lạnh buốt, tim không còn đập, quả thực là đã chết lâu rồi!
"Cậu sao vậy, thần kinh hả?!" Thấy hành động của tôi, đạo sĩ kia cũng nổi nóng, xông vào mắng.
Tôi không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào, vừa rồi lão còn xem bói cho tôi, sao giờ đã chết rồi!"
Đột nhiên, tôi nhớ lại chuyện khi nãy, tôi vừa chạy ra ngoài cửa đã không thấy lão đâu, cho dù người chạy nhanh đến mấy, cũng không thể biến mất nhanh vậy được, nhưng nếu ông Triệu là hồn ma, vậy thì chuyện đó có thể hiểu được.
Đạo sĩ kia nghe tôi nói vậy, không tức giận nữa, bèn hỏi: "Cậu nói cậu vừa gặp anh của tôi? Anh ấy đã chết từ hai ngày trước rồi!"
Tôi không đáp, lững thững đi ra ngoài như một người điên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Những chuyện vừa xảy ra quả thực là không thể tin nổi, người theo chủ nghĩa vô thần như tôi cũng cảm thấy hoang mang.
Khi tôi trấn tĩnh lại thì đã tới cửa thôn, lúc này tôi mới nhận ra vị đạo sĩ kia cũng theo tôi quay về. Vừa tới cửa thôn, mặt lão tái xanh, mở miệng nói: "Tôi không thể vào thôn này được, cậu truyền một câu giúp tôi."
"Câu gì?" Tôi còn chưa hiểu ý lão, nhưng cũng đáp một cách vô thức.
"Nếu muốn sống thì toàn thôn thu xếp tiền tài rồi lập tức trốn đi, ba ngày sau, đừng ai mong ra khỏi nơi quỷ tha ma bắt này." Đạo sĩ nói xong lập tức chạy ngược về.
Tôi thấy dường như lão biết được chuyện gì đó, bèn mặc kệ chuyện ông Triệu, xông tới giữ chặt lão lại, mở miệng hỏi: "Xin ông hãy nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra!"
Đạo sĩ lắc đầu, chỉ tay về dãy núi lớn phía xa đáp: "Không thể nói được."
Cái chỉ tay của lão khiến tôi luống cuống, nơi lão chỉ vào, chẳng phải là vị trí chôn Tú Tú hay sao? Khi tôi định lên tiếng hỏi thì đạo sĩ đã bước đi, níu kéo thế nào cũng không chịu ở lại. Cuối cùng, bị tôi giữ chặt quá, lão mới nóng ruột nói: "Tôi không cứu nổi cậu, thay vì dây dưa với tôi ở nơi này, thì cậu nên chạy về báo cho người trong thôn, mau đi!" Nói xong, lão chạy nhanh ra ngoài.
Tôi như kẻ mất hồn quay về nhà anh họ, phát hiện trong phòng khách đầy người, còn đông hơn cả lúc thảo luận cách giấu diếm mọi chuyện trước đó. Trừ trẻ con, tất cả người trong thôn đều có mặt!
"Tình hình sao rồi?" Thím chạy tới kéo tôi, vội vàng mở miệng hỏi.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của mọi người trong thôn, tôi không dám nói chuyện ông Triệu đã chết, bởi vì nếu nói ra, không chừng sẽ khiến tinh thần mọi người sụp đổ, vì vậy tôi nói: "Ông Triệu kia nói với cháu là nếu muốn sống thì mau rời khỏi thôn, nếu ở lại, tất cả mọi người đều phải chết!"
"Vậy chẳng phải làm khó chúng ta sao? Rời đi? Nhà tôi ở đây, rời đi đâu được chứ? Tôi thấy ông Triệu kia không có năng lực gì, chỉ toàn nói mò. Tôi không tin con nhóc kia có thể giết chết người cả thôn chúng ta! Tôi muốn xem rốt cục nó làm được trò gì!" Một người đàn ông trung niên mở miệng nói. Tôi nhận ra gã, ngày đó khi tôi xông vào cứu Tú Tú thì gã đang cởi truồng, tám phần gã là kẻ cưỡng hiếp Tú Tú. Nắm tay tôi siết chặt!
Đây không phải chuyện nhỏ, mọi người trong thôn bắt đầu phản đối, đều nói ông Triệu nói bậy, chung quy là không ai chịu rời đi.
Giá nhà bên ngoài đắt đỏ, nếu rời thôn vậy tất cả mọi người đều không có nhà để về, cho nên không ai vì câu nói của ông Triệu mà vứt bỏ nhà mình!
Cả đám người đều hùng hổ mắng chửi phản đối. Có cả đoàn người làm chỗ dựa, thím cũng bớt sợ hãi, lên tiếng: "Dù thế nào tôi cũng không đi! Chúng ta đông như vậy, cho dù là quỷ tới thật cũng có thể giết chết nó! Đừng nhắc tới mấy chuyện vớ vẩn này nữa!"
Tôi biết bọn họ đều không tin, nhưng trong lòng tôi thì vô cùng sợ hãi. Nếu là trước kia, tôi cũng sẽ không sợ hãi giống như bọn họ, nhưng giờ đã khác, tôi tận mắt chứng kiến ông Triệu đã chết, điều này nói rõ quỷ hồn thực sự tồn tại!
Trong lòng nảy sinh ý nghĩ rời đi, tôi thầm tính mấy ngày tiếp theo tìm cơ hội lén rời khỏi. Dù sao cha mẹ tôi đã chuyển vào thành phố từ lâu, ngày lễ tết cũng không trở về căn nhà cũ kia. Lần này không phải vì đám cưới của anh họ thì tôi cũng không tới nơi quỷ tha ma bắt này!
Tôi nào biết, chỉ vì chần chừ một chút, tôi đã vứt bỏ đi cơ hội cuối cùng để rời khỏi vùng đất chết này!
Hôm sau tôi bị tiếng động ồn ào dưới nhà đánh thức, đi xuống thì thấy cả đám người không hiểu do đâu mà cãi cọ không ngừng.
Rất nhanh tôi đã hiểu lý do!
Hôm qua sau khi thảo luận xong, mấy người gây chuyện trước đám cưới đều hốt hoảng. Ở vùng này có quan niệm, sau khi người ta chết đi, nếu thi thể hoàn chỉnh, thì linh hồn sẽ tồn tại, có thể đầu thai, cho nên vùng này chưa từng hỏa táng thi thể, cho rằng làm vậy sẽ khiến hồn phi phách tán. Ban đêm, mấy kẻ đó tụ tập lại bàn bạc, quyết định sáng nay mang thi thể Tú Tú đi hỏa táng, nếu không, âm hồn không tán thì không ổn.
Nào ngờ, khi tới nơi chôn thi thể Tú Tú, cả đám người dùng cuốc đào, lại đào được một đống bùn máu.
Bùn máu hôi tanh vô cùng, vừa ngửi đã thấy buồn nôn. Đến khi đào xong, tất cả đều ngẩn ra, nào có thấy thi thể Tú Tú trong hố, ngoài đống bùn máu kia ra, hoàn toàn không có gì cả.
"Cậu sao vậy, thần kinh hả?!" Thấy hành động của tôi, đạo sĩ kia cũng nổi nóng, xông vào mắng.
Tôi không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào, vừa rồi lão còn xem bói cho tôi, sao giờ đã chết rồi!"
Đột nhiên, tôi nhớ lại chuyện khi nãy, tôi vừa chạy ra ngoài cửa đã không thấy lão đâu, cho dù người chạy nhanh đến mấy, cũng không thể biến mất nhanh vậy được, nhưng nếu ông Triệu là hồn ma, vậy thì chuyện đó có thể hiểu được.
Đạo sĩ kia nghe tôi nói vậy, không tức giận nữa, bèn hỏi: "Cậu nói cậu vừa gặp anh của tôi? Anh ấy đã chết từ hai ngày trước rồi!"
Tôi không đáp, lững thững đi ra ngoài như một người điên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Những chuyện vừa xảy ra quả thực là không thể tin nổi, người theo chủ nghĩa vô thần như tôi cũng cảm thấy hoang mang.
Khi tôi trấn tĩnh lại thì đã tới cửa thôn, lúc này tôi mới nhận ra vị đạo sĩ kia cũng theo tôi quay về. Vừa tới cửa thôn, mặt lão tái xanh, mở miệng nói: "Tôi không thể vào thôn này được, cậu truyền một câu giúp tôi."
"Câu gì?" Tôi còn chưa hiểu ý lão, nhưng cũng đáp một cách vô thức.
"Nếu muốn sống thì toàn thôn thu xếp tiền tài rồi lập tức trốn đi, ba ngày sau, đừng ai mong ra khỏi nơi quỷ tha ma bắt này." Đạo sĩ nói xong lập tức chạy ngược về.
Tôi thấy dường như lão biết được chuyện gì đó, bèn mặc kệ chuyện ông Triệu, xông tới giữ chặt lão lại, mở miệng hỏi: "Xin ông hãy nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra!"
Đạo sĩ lắc đầu, chỉ tay về dãy núi lớn phía xa đáp: "Không thể nói được."
Cái chỉ tay của lão khiến tôi luống cuống, nơi lão chỉ vào, chẳng phải là vị trí chôn Tú Tú hay sao? Khi tôi định lên tiếng hỏi thì đạo sĩ đã bước đi, níu kéo thế nào cũng không chịu ở lại. Cuối cùng, bị tôi giữ chặt quá, lão mới nóng ruột nói: "Tôi không cứu nổi cậu, thay vì dây dưa với tôi ở nơi này, thì cậu nên chạy về báo cho người trong thôn, mau đi!" Nói xong, lão chạy nhanh ra ngoài.
Tôi như kẻ mất hồn quay về nhà anh họ, phát hiện trong phòng khách đầy người, còn đông hơn cả lúc thảo luận cách giấu diếm mọi chuyện trước đó. Trừ trẻ con, tất cả người trong thôn đều có mặt!
"Tình hình sao rồi?" Thím chạy tới kéo tôi, vội vàng mở miệng hỏi.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của mọi người trong thôn, tôi không dám nói chuyện ông Triệu đã chết, bởi vì nếu nói ra, không chừng sẽ khiến tinh thần mọi người sụp đổ, vì vậy tôi nói: "Ông Triệu kia nói với cháu là nếu muốn sống thì mau rời khỏi thôn, nếu ở lại, tất cả mọi người đều phải chết!"
"Vậy chẳng phải làm khó chúng ta sao? Rời đi? Nhà tôi ở đây, rời đi đâu được chứ? Tôi thấy ông Triệu kia không có năng lực gì, chỉ toàn nói mò. Tôi không tin con nhóc kia có thể giết chết người cả thôn chúng ta! Tôi muốn xem rốt cục nó làm được trò gì!" Một người đàn ông trung niên mở miệng nói. Tôi nhận ra gã, ngày đó khi tôi xông vào cứu Tú Tú thì gã đang cởi truồng, tám phần gã là kẻ cưỡng hiếp Tú Tú. Nắm tay tôi siết chặt!
Đây không phải chuyện nhỏ, mọi người trong thôn bắt đầu phản đối, đều nói ông Triệu nói bậy, chung quy là không ai chịu rời đi.
Giá nhà bên ngoài đắt đỏ, nếu rời thôn vậy tất cả mọi người đều không có nhà để về, cho nên không ai vì câu nói của ông Triệu mà vứt bỏ nhà mình!
Cả đám người đều hùng hổ mắng chửi phản đối. Có cả đoàn người làm chỗ dựa, thím cũng bớt sợ hãi, lên tiếng: "Dù thế nào tôi cũng không đi! Chúng ta đông như vậy, cho dù là quỷ tới thật cũng có thể giết chết nó! Đừng nhắc tới mấy chuyện vớ vẩn này nữa!"
Tôi biết bọn họ đều không tin, nhưng trong lòng tôi thì vô cùng sợ hãi. Nếu là trước kia, tôi cũng sẽ không sợ hãi giống như bọn họ, nhưng giờ đã khác, tôi tận mắt chứng kiến ông Triệu đã chết, điều này nói rõ quỷ hồn thực sự tồn tại!
Trong lòng nảy sinh ý nghĩ rời đi, tôi thầm tính mấy ngày tiếp theo tìm cơ hội lén rời khỏi. Dù sao cha mẹ tôi đã chuyển vào thành phố từ lâu, ngày lễ tết cũng không trở về căn nhà cũ kia. Lần này không phải vì đám cưới của anh họ thì tôi cũng không tới nơi quỷ tha ma bắt này!
Tôi nào biết, chỉ vì chần chừ một chút, tôi đã vứt bỏ đi cơ hội cuối cùng để rời khỏi vùng đất chết này!
Hôm sau tôi bị tiếng động ồn ào dưới nhà đánh thức, đi xuống thì thấy cả đám người không hiểu do đâu mà cãi cọ không ngừng.
Rất nhanh tôi đã hiểu lý do!
Hôm qua sau khi thảo luận xong, mấy người gây chuyện trước đám cưới đều hốt hoảng. Ở vùng này có quan niệm, sau khi người ta chết đi, nếu thi thể hoàn chỉnh, thì linh hồn sẽ tồn tại, có thể đầu thai, cho nên vùng này chưa từng hỏa táng thi thể, cho rằng làm vậy sẽ khiến hồn phi phách tán. Ban đêm, mấy kẻ đó tụ tập lại bàn bạc, quyết định sáng nay mang thi thể Tú Tú đi hỏa táng, nếu không, âm hồn không tán thì không ổn.
Nào ngờ, khi tới nơi chôn thi thể Tú Tú, cả đám người dùng cuốc đào, lại đào được một đống bùn máu.
Bùn máu hôi tanh vô cùng, vừa ngửi đã thấy buồn nôn. Đến khi đào xong, tất cả đều ngẩn ra, nào có thấy thi thể Tú Tú trong hố, ngoài đống bùn máu kia ra, hoàn toàn không có gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.