Chương 5: ꧁Biến Mất꧂
AD
30/04/2021
Tôi muốn đuổi theo, nhưng khi chạy ra cửa, thì đã không thấy ông Triệu đâu nữa. Không còn cách nào cả, tôi đành quay về. Lúc này, anh họ, thím và chị dâu đã ra khỏi phòng Tú Tú, mọi người ngồi trong phòng khách, mặt mày tái nhợt. Hiển nhiên chuyện vừa xảy ra đã hù dọa họ một phen.
Đặc biệt là chị dâu, chị ta đưa hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm cầu xin Tú Tú đừng tìm mình, không phải là mình cố ý. Tôi vừa nhìn đã thấy buồn cười, mấy ngày trước chị ta còn luôn miệng oán trách Tú Tú, giờ còn dám mở miệng xin tha? Nếu tôi là Tú Tú, tôi sẽ tìm chị ta báo thù đầu tiên.
"Chuyện gì xảy ra vậy, sao ông Triệu lại chạy trốn?" Anh họ là người đầu tiên bình tĩnh lại.
Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đoán được tám chín phần nguyên do. Hẳn là ông Triệu biết sự lợi hại của Tú Tú, bị cô dọa chạy. Tôi nghĩ tới đây thì cũng cảm thấy luống cuống, vốn mọi chuyện đang dần lắng xuống nhưng mời ông Triệu tới lại biến thành như vậy, khiến tôi cũng khiếp sợ.
"Bây giờ phải làm thế nào? Đều tại hai đứa, cưới thì cứ cưới đi, lại biến mọi chuyện thành ra như thế này!" Thím lo lắng, mở miệng trách cứ.
"Đồ đàn bà phá hoại!" Anh họ tức giận, vung tay tát chị dâu: "Nếu không phải do cô, thì mọi chuyện cũng đâu đến nỗi không thể cứu vãn thế này?!"
"Trách tôi? Anh còn dám trách tôi? Kẻ gây chuyện không phải đám bạn xấu xa của anh sao?! Bây giờ anh còn đánh tôi?" Chị dâu bị đánh, cũng nổi giận, cãi lại anh họ.
Cả căn phòng chỉ còn mình tôi là tỉnh táo nhất. Tôi biết ba người bọn họ đang quá sợ hãi, bắt đầu đổ lỗi cho nhau, tất cả đều sợ Tú Tú sẽ quay về tìm mình trả thù.
Tôi cười nhạt, không hiểu vì sao lại thốt lên một câu: "Giờ đổ lỗi cho nhau thì làm được gì? Nếu như Tú Tú có ý định báo thù, toàn thôn chúng ta đều không sống nổi. Tất cả người trong thôn đều tham gia che giấu chuyện này, ai cũng đừng mong trốn thoát!"
Khi tôi vừa nói xong, ở bên ngoài dường như mơ hồ có tiếng cười khẩy từ rất xa vọng tới, nghe như từ trong khe núi truyền ra. Toàn thân chúng tôi đều sởn gai ốc, sống lưng lạnh toát.
"Tú Tú, chị sai rồi, chị biết mình sai rồi, em tha cho chị đi mà!" Chị dâu bị dọa sợ, quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu.
Tôi cảm thấy cổ mình cứng đờ, sau lưng lạnh buốt.
"Ông Triệu kia nhất định đã biết được chuyện gì đó. Như vậy đi, Chu Dương, chú đi một chuyến tìm ông ta, hỏi thăm xem có cách nào cứu vãn mọi chuyện không." Anh họ lau mồ hôi lạnh, yếu ớt lên tiếng.
Tôi khẽ gật đầu, cách duy nhất hiện giờ, chính là tìm ông Triệu kia hỏi cho rõ.
Lần này tôi đi nhanh hơn rất nhiều. Thứ nhất là vì trong lòng đang cảm thấy sợ hãi, muốn nhanh chóng tìm được ông Triệu cho nên cố gắng bước nhanh. Thứ hai là vì đã đi một lần, cho nên lần này quen thuộc hơn nhiều, không có gì trở ngại cả.
Sau khi vào thị trấn, tôi đi quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng ông Triệu đâu cả, ngay cả sạp hàng khi trước cũng không thấy. Tôi tới sạp bán bánh rán nằm bên cạnh sạp của ông Triệu, mời ông chủ một điếu thuốc, thuận miệng hỏi: "Ông chủ, không phải ở đây có một thầy bói sao? Ông biết nhà ông ấy ở đâu không?"
"Ý cậu là lão Triệu ấy à? Cậu tìm lão buôn thần bán thánh đó làm cái gì?" Ông chủ nghe tôi hỏi vậy cũng có phần nghi hoặc.
"Không có gì, trước kia ông ta bói giúp tôi một quẻ, rất chính xác, cho nên bây giờ muốn quay lại cảm ơn." Tôi cười đáp.
"Vậy thì cậu tới chậm rồi, hai ngày trước lão Triệu đi rồi. Nếu cậu muốn cảm ơn thì tới nhà lão, trong nhà còn một người em trai." Ông chủ nói tới đây thì có khách mua hàng, vội vàng tới chào khách.
Câu nói này khiến tôi choáng váng, lão Triệu đi rồi? Chẳng phải tôi vừa mới gặp lão hay sao?
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn tìm tới nhà lão Triệu theo địa chỉ hỏi thăm được từ ông chủ kia. Vừa tới cửa nhà lão, tôi đã run lên sợ hãi. Nhà lão Triệu không lớn, là một căn nhà trệt nhỏ tồi tàn, trông như một thứ đồ cổ còn sót lại từ thế kỷ trước.
Điểm mấu chốt là trên cửa chính nhà lão treo đầy vải trắng, ở cổng vào đặt một tấm ảnh đen trắng, người trong ảnh chẳng phải là lão Triệu hay sao?
Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nhớ chủ quầy bánh rán nói lão Triệu đi rồi, chẳng lẽ ý ông ta là lão Triệu đã chết sao?!
Chuyện này quá quỷ dị đi! Không thể nào, tôi vừa mới gặp lão Triệu, lão ta còn sống sờ sờ ra đó, sao giờ đã chết rồi?
Trong khi tôi còn đang thấy khó hiểu, thì một người đàn ông trung niên mặc đạo phục màu vàng từ trong đi ra. Thấy tôi đứng ngoài cửa, gã sửng sốt một chút rồi hỏi: "Cậu là…?"
"Tôi tới tìm ông Triệu!" Tôi đáp ngay.
"Hả, anh ấy chết rồi, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi là em trai của ông Triệu." Đạo sĩ kia mở miệng đáp.
Trong lòng tôi thấy vô cùng khó hiểu, nhưng giờ đã hiểu ra. Tám phần là lão Triệu này không chết, do bị Tú Tú dọa sợ nên chạy về nhờ chủ quán bánh rán và em trai diễn kịch lừa tôi mà thôi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy không hợp lý. Nếu không muốn giúp, vậy thì chỉ cần không gặp tôi, chẳng phải là được rồi sao, cần gì tốn công tốn sức tới vậy? Hơn nữa, cảnh này cũng không phải vừa mới sắp đặt, ai có thể chuẩn bị một đám tang trong thời gian ngắn như vậy được chứ!
Đặc biệt là chị dâu, chị ta đưa hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm cầu xin Tú Tú đừng tìm mình, không phải là mình cố ý. Tôi vừa nhìn đã thấy buồn cười, mấy ngày trước chị ta còn luôn miệng oán trách Tú Tú, giờ còn dám mở miệng xin tha? Nếu tôi là Tú Tú, tôi sẽ tìm chị ta báo thù đầu tiên.
"Chuyện gì xảy ra vậy, sao ông Triệu lại chạy trốn?" Anh họ là người đầu tiên bình tĩnh lại.
Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đoán được tám chín phần nguyên do. Hẳn là ông Triệu biết sự lợi hại của Tú Tú, bị cô dọa chạy. Tôi nghĩ tới đây thì cũng cảm thấy luống cuống, vốn mọi chuyện đang dần lắng xuống nhưng mời ông Triệu tới lại biến thành như vậy, khiến tôi cũng khiếp sợ.
"Bây giờ phải làm thế nào? Đều tại hai đứa, cưới thì cứ cưới đi, lại biến mọi chuyện thành ra như thế này!" Thím lo lắng, mở miệng trách cứ.
"Đồ đàn bà phá hoại!" Anh họ tức giận, vung tay tát chị dâu: "Nếu không phải do cô, thì mọi chuyện cũng đâu đến nỗi không thể cứu vãn thế này?!"
"Trách tôi? Anh còn dám trách tôi? Kẻ gây chuyện không phải đám bạn xấu xa của anh sao?! Bây giờ anh còn đánh tôi?" Chị dâu bị đánh, cũng nổi giận, cãi lại anh họ.
Cả căn phòng chỉ còn mình tôi là tỉnh táo nhất. Tôi biết ba người bọn họ đang quá sợ hãi, bắt đầu đổ lỗi cho nhau, tất cả đều sợ Tú Tú sẽ quay về tìm mình trả thù.
Tôi cười nhạt, không hiểu vì sao lại thốt lên một câu: "Giờ đổ lỗi cho nhau thì làm được gì? Nếu như Tú Tú có ý định báo thù, toàn thôn chúng ta đều không sống nổi. Tất cả người trong thôn đều tham gia che giấu chuyện này, ai cũng đừng mong trốn thoát!"
Khi tôi vừa nói xong, ở bên ngoài dường như mơ hồ có tiếng cười khẩy từ rất xa vọng tới, nghe như từ trong khe núi truyền ra. Toàn thân chúng tôi đều sởn gai ốc, sống lưng lạnh toát.
"Tú Tú, chị sai rồi, chị biết mình sai rồi, em tha cho chị đi mà!" Chị dâu bị dọa sợ, quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu.
Tôi cảm thấy cổ mình cứng đờ, sau lưng lạnh buốt.
"Ông Triệu kia nhất định đã biết được chuyện gì đó. Như vậy đi, Chu Dương, chú đi một chuyến tìm ông ta, hỏi thăm xem có cách nào cứu vãn mọi chuyện không." Anh họ lau mồ hôi lạnh, yếu ớt lên tiếng.
Tôi khẽ gật đầu, cách duy nhất hiện giờ, chính là tìm ông Triệu kia hỏi cho rõ.
Lần này tôi đi nhanh hơn rất nhiều. Thứ nhất là vì trong lòng đang cảm thấy sợ hãi, muốn nhanh chóng tìm được ông Triệu cho nên cố gắng bước nhanh. Thứ hai là vì đã đi một lần, cho nên lần này quen thuộc hơn nhiều, không có gì trở ngại cả.
Sau khi vào thị trấn, tôi đi quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng ông Triệu đâu cả, ngay cả sạp hàng khi trước cũng không thấy. Tôi tới sạp bán bánh rán nằm bên cạnh sạp của ông Triệu, mời ông chủ một điếu thuốc, thuận miệng hỏi: "Ông chủ, không phải ở đây có một thầy bói sao? Ông biết nhà ông ấy ở đâu không?"
"Ý cậu là lão Triệu ấy à? Cậu tìm lão buôn thần bán thánh đó làm cái gì?" Ông chủ nghe tôi hỏi vậy cũng có phần nghi hoặc.
"Không có gì, trước kia ông ta bói giúp tôi một quẻ, rất chính xác, cho nên bây giờ muốn quay lại cảm ơn." Tôi cười đáp.
"Vậy thì cậu tới chậm rồi, hai ngày trước lão Triệu đi rồi. Nếu cậu muốn cảm ơn thì tới nhà lão, trong nhà còn một người em trai." Ông chủ nói tới đây thì có khách mua hàng, vội vàng tới chào khách.
Câu nói này khiến tôi choáng váng, lão Triệu đi rồi? Chẳng phải tôi vừa mới gặp lão hay sao?
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn tìm tới nhà lão Triệu theo địa chỉ hỏi thăm được từ ông chủ kia. Vừa tới cửa nhà lão, tôi đã run lên sợ hãi. Nhà lão Triệu không lớn, là một căn nhà trệt nhỏ tồi tàn, trông như một thứ đồ cổ còn sót lại từ thế kỷ trước.
Điểm mấu chốt là trên cửa chính nhà lão treo đầy vải trắng, ở cổng vào đặt một tấm ảnh đen trắng, người trong ảnh chẳng phải là lão Triệu hay sao?
Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nhớ chủ quầy bánh rán nói lão Triệu đi rồi, chẳng lẽ ý ông ta là lão Triệu đã chết sao?!
Chuyện này quá quỷ dị đi! Không thể nào, tôi vừa mới gặp lão Triệu, lão ta còn sống sờ sờ ra đó, sao giờ đã chết rồi?
Trong khi tôi còn đang thấy khó hiểu, thì một người đàn ông trung niên mặc đạo phục màu vàng từ trong đi ra. Thấy tôi đứng ngoài cửa, gã sửng sốt một chút rồi hỏi: "Cậu là…?"
"Tôi tới tìm ông Triệu!" Tôi đáp ngay.
"Hả, anh ấy chết rồi, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi là em trai của ông Triệu." Đạo sĩ kia mở miệng đáp.
Trong lòng tôi thấy vô cùng khó hiểu, nhưng giờ đã hiểu ra. Tám phần là lão Triệu này không chết, do bị Tú Tú dọa sợ nên chạy về nhờ chủ quán bánh rán và em trai diễn kịch lừa tôi mà thôi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy không hợp lý. Nếu không muốn giúp, vậy thì chỉ cần không gặp tôi, chẳng phải là được rồi sao, cần gì tốn công tốn sức tới vậy? Hơn nữa, cảnh này cũng không phải vừa mới sắp đặt, ai có thể chuẩn bị một đám tang trong thời gian ngắn như vậy được chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.