Chương 13: ꧁Canh Giữ Bên Quan Tài꧂
AD
01/05/2021
Giang Tiểu Thơ đang ăn sáng thì nhận được tin bà mất, nhưng cô bé không có bất kỳ phản ứng nào cả. Tôi đưa mắt nhìn, biểu hiện này quá khác thường, bà cốt là người thân duy nhất còn lại của Giang Tiểu Thơ, nếu không phải vì vậy thì bà cốt cũng không nhờ tôi chăm sóc cô bé. Nhỏ tuổi như vậy mà chỉ còn một thân một mình, thế nhưng cô bé lại bình tĩnh được vậy sao?
"Bà đã nói trước với em." Dường như phát hiện được sự nghi hoặc của tôi, Giang Tiểu Thơ bình tĩnh nói. Đến tận lúc này tôi mới nhìn ra, mấy ngón tay của cô bé đang siết chặt cái bát, hiển nhiên trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Ngày hôm qua bà cốt đã nhờ tôi chăm sóc Giang Tiểu Thơ, hơn nữa trước đó còn báo trước chuyện này cho cô bé được biết. Nói một cách khác thì Giang Tiểu Thơ đã sớm chuẩn bị tâm lý từ hôm qua. Nhưng cho dù như vậy, khi nghe được tin bà đã mất, cô bé cũng suýt không kìm chế được tâm trạng.
"Bà là người tốt, anh qua đó nhìn bà lần cuối." Tôi thở dài một tiếng, nhìn về phía Giang Tiểu Thơ, hỏi cô bé: "Em có muốn đi không?"
"Không cần đâu, em phải rửa bát nữa." Giang Tiểu Thơ cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi hiểu cô bé không muốn nhìn cảnh nhớ người, vì vậy một mình đi theo thím qua nhà bà cốt. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, chân tôi cũng đã đỡ hơn trước, dù đi lại tập tễnh nhưng cũng không cần dùng gậy chống nữa.
Khi đến nhà bà cốt, tôi nhận thấy có không ít người tụ tập bên trong.
Bà cốt là người sống rất tốt, nhiều người trong làng được bà giúp đỡ, do vậy cũng có đông người tới đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng. Đương nhiên, tôi cũng không loại trừ khả năng có nhiều người cảm thấy hiếu kỳ nên tới đây xem.
Tôi phải khá vất vả mới gạt được những người vây xung quanh ra, cuối cùng cũng nhìn thấy thi thể của bà cốt. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tôi lập tức ngẩn người.
Theo lý mà nói, sau khi chết, dáng vẻ của người treo cổ tự sát thường rất khó coi, khuôn mặt dữ tợn, đầu lưỡi thè dài ra ngoài. Nhưng khuôn mặt bà cốt vô cùng bình thản, thậm chí còn đọng lại nét[S1] cười.
Mọi chuyện quá mức kỳ lạ khiến người dân trong thôn đang xôn xao bàn tán. Tôi có thể nhận ra vẻ mặt mọi người đều khá khó coi, mặt mày tái xanh tái mét, giống như có một thanh đao sắc đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Ở vùng chúng tôi có một tập quán, hễ ai chết đều được đặt ở trong nhà bảy ngày, con cháu phải túc trực bên quan tài trong linh đường suốt bảy ngày đó. Người dân ở đây có quan niệm rằng, trong bảy ngày đầu sau khi chết, linh hồn sẽ không ra khỏi thân thể. Nếu đóng đinh quan tài rồi chôn xuống huyệt trong bảy ngày này, thì linh hồn sẽ bị nhốt bên trong, vĩnh viễn không được siêu sinh. Cho nên dù như thế nào, cũng phải đợi bảy ngày trôi qua, linh hồn người đã khuất rời khỏi thân xác, mới được đóng nắp quan tài, đưa xuống huyệt, mồ yên mả đẹp.
Người trẻ tuổi rơi vào miệng giếng đêm hôm đó cũng được tổ chức tang lễ cùng lúc với bà cốt. Sau khi mấy người chúng tôi trở về, đã nói rõ nguyên nhân cái chết của gã ta cho người nhà được biết. Gia đình họ cũng không phải loại người hay sinh sự, không hề gây phiền phức gì với chúng tôi, chỉ nói con trai mình không nghe lời, số mệnh không tốt.
Dù không có thi thể nhưng họ cũng đặt một chiếc quan tài rỗng để chuẩn bị an táng.
Vì có hai người chết, cho nên nhiều người dân vốn cảm thấy sợ hãi có ý định rời khỏi, lại cảm thấy không tiện đi vào thời điểm này, tất cả đều ở lại thôn. Chính vì vậy, tất cả mọi người lại bỏ qua cơ hội cuối cùng để rời khỏi đây.
Tôi nhìn thấy anh họ trong đám đông, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh sau khi xuống núi. So với trước đây, sắc mặt anh khó coi hơn rất nhiều, cả người như bị ép khô, rất thiếu tinh thần.
Tôi định chào hỏi anh một tiếng, nhưng anh đã xoay người rời đi. Tôi giật mình, không hiểu sao trong lòng lại thấy không yên.
Sau khi một ai đó mất, con cháu phải canh giữ bên quan tài trong linh đường. Hiện giờ bà cốt chỉ có duy nhất một người cháu là Giang Tiểu Thơ, cô bé không dám ở một mình trong linh đường vào ban đêm, cho nên nhờ tôi cùng túc trực bên linh đường với mình.
Tôi cũng không có ý kiến gì cả, dù sao bà cốt cũng đã cứu mạng tôi, về tình về lý, tôi đều nên ở lại đây canh giữ quan tài cho bà. Huống chi lúc còn sống, bà cốt đã lên tiếng nhờ tôi chăm sóc tốt cho Giang Tiểu Thơ.
Tôi và Giang Tiểu Thơ bận rộn cả ngày mới tiễn chân hết những người tới viếng. Lúc này đã là sáu giờ tối, nhân lúc Giang Tiểu Thơ đi làm cơm, tôi mới có thời gian rảnh suy nghĩ mọi vấn đề.
Tôi mơ hồ nhận ra có chuyện khác lạ, nhưng lại không thể nói ra khác ở điểm nào.
Sau khi thức dậy, từ buổi sáng đến giờ, tôi luôn có cảm giác, có chuyện gì đó không bình thường.
"Bà đã nói trước với em." Dường như phát hiện được sự nghi hoặc của tôi, Giang Tiểu Thơ bình tĩnh nói. Đến tận lúc này tôi mới nhìn ra, mấy ngón tay của cô bé đang siết chặt cái bát, hiển nhiên trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Ngày hôm qua bà cốt đã nhờ tôi chăm sóc Giang Tiểu Thơ, hơn nữa trước đó còn báo trước chuyện này cho cô bé được biết. Nói một cách khác thì Giang Tiểu Thơ đã sớm chuẩn bị tâm lý từ hôm qua. Nhưng cho dù như vậy, khi nghe được tin bà đã mất, cô bé cũng suýt không kìm chế được tâm trạng.
"Bà là người tốt, anh qua đó nhìn bà lần cuối." Tôi thở dài một tiếng, nhìn về phía Giang Tiểu Thơ, hỏi cô bé: "Em có muốn đi không?"
"Không cần đâu, em phải rửa bát nữa." Giang Tiểu Thơ cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi hiểu cô bé không muốn nhìn cảnh nhớ người, vì vậy một mình đi theo thím qua nhà bà cốt. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, chân tôi cũng đã đỡ hơn trước, dù đi lại tập tễnh nhưng cũng không cần dùng gậy chống nữa.
Khi đến nhà bà cốt, tôi nhận thấy có không ít người tụ tập bên trong.
Bà cốt là người sống rất tốt, nhiều người trong làng được bà giúp đỡ, do vậy cũng có đông người tới đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng. Đương nhiên, tôi cũng không loại trừ khả năng có nhiều người cảm thấy hiếu kỳ nên tới đây xem.
Tôi phải khá vất vả mới gạt được những người vây xung quanh ra, cuối cùng cũng nhìn thấy thi thể của bà cốt. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tôi lập tức ngẩn người.
Theo lý mà nói, sau khi chết, dáng vẻ của người treo cổ tự sát thường rất khó coi, khuôn mặt dữ tợn, đầu lưỡi thè dài ra ngoài. Nhưng khuôn mặt bà cốt vô cùng bình thản, thậm chí còn đọng lại nét[S1] cười.
Mọi chuyện quá mức kỳ lạ khiến người dân trong thôn đang xôn xao bàn tán. Tôi có thể nhận ra vẻ mặt mọi người đều khá khó coi, mặt mày tái xanh tái mét, giống như có một thanh đao sắc đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Ở vùng chúng tôi có một tập quán, hễ ai chết đều được đặt ở trong nhà bảy ngày, con cháu phải túc trực bên quan tài trong linh đường suốt bảy ngày đó. Người dân ở đây có quan niệm rằng, trong bảy ngày đầu sau khi chết, linh hồn sẽ không ra khỏi thân thể. Nếu đóng đinh quan tài rồi chôn xuống huyệt trong bảy ngày này, thì linh hồn sẽ bị nhốt bên trong, vĩnh viễn không được siêu sinh. Cho nên dù như thế nào, cũng phải đợi bảy ngày trôi qua, linh hồn người đã khuất rời khỏi thân xác, mới được đóng nắp quan tài, đưa xuống huyệt, mồ yên mả đẹp.
Người trẻ tuổi rơi vào miệng giếng đêm hôm đó cũng được tổ chức tang lễ cùng lúc với bà cốt. Sau khi mấy người chúng tôi trở về, đã nói rõ nguyên nhân cái chết của gã ta cho người nhà được biết. Gia đình họ cũng không phải loại người hay sinh sự, không hề gây phiền phức gì với chúng tôi, chỉ nói con trai mình không nghe lời, số mệnh không tốt.
Dù không có thi thể nhưng họ cũng đặt một chiếc quan tài rỗng để chuẩn bị an táng.
Vì có hai người chết, cho nên nhiều người dân vốn cảm thấy sợ hãi có ý định rời khỏi, lại cảm thấy không tiện đi vào thời điểm này, tất cả đều ở lại thôn. Chính vì vậy, tất cả mọi người lại bỏ qua cơ hội cuối cùng để rời khỏi đây.
Tôi nhìn thấy anh họ trong đám đông, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh sau khi xuống núi. So với trước đây, sắc mặt anh khó coi hơn rất nhiều, cả người như bị ép khô, rất thiếu tinh thần.
Tôi định chào hỏi anh một tiếng, nhưng anh đã xoay người rời đi. Tôi giật mình, không hiểu sao trong lòng lại thấy không yên.
Sau khi một ai đó mất, con cháu phải canh giữ bên quan tài trong linh đường. Hiện giờ bà cốt chỉ có duy nhất một người cháu là Giang Tiểu Thơ, cô bé không dám ở một mình trong linh đường vào ban đêm, cho nên nhờ tôi cùng túc trực bên linh đường với mình.
Tôi cũng không có ý kiến gì cả, dù sao bà cốt cũng đã cứu mạng tôi, về tình về lý, tôi đều nên ở lại đây canh giữ quan tài cho bà. Huống chi lúc còn sống, bà cốt đã lên tiếng nhờ tôi chăm sóc tốt cho Giang Tiểu Thơ.
Tôi và Giang Tiểu Thơ bận rộn cả ngày mới tiễn chân hết những người tới viếng. Lúc này đã là sáu giờ tối, nhân lúc Giang Tiểu Thơ đi làm cơm, tôi mới có thời gian rảnh suy nghĩ mọi vấn đề.
Tôi mơ hồ nhận ra có chuyện khác lạ, nhưng lại không thể nói ra khác ở điểm nào.
Sau khi thức dậy, từ buổi sáng đến giờ, tôi luôn có cảm giác, có chuyện gì đó không bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.