Chương 12: ꧁Gửi Gắm 2꧂
AD
01/05/2021
"Tìm ta!"
"Tới đây tìm ta!"
"Tìm ta đi!"
Khi tôi hôn mê, có một giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu, giống như đang kêu gọi tôi tới đó.
Tôi mơ màng mở mắt, thấy gương mặt nhăn nhúm của bà cốt dần hiện ra, tôi giật bắn người: "Đây là đâu?"
Khi tôi vừa cử động, lập tức cảm giác đau đớn dữ dội từ chân truyền đến.
"Mày bị trật chân rồi, nơi này là nhà ta! Thằng nhóc, mày rất may mắn đó, chạy lung tung cũng xuống núi thành công, còn không bị ngã chết, bị trật chân chỉ cần hai ba ngày là khỏi." Bà cốt cười lớn, tiếng cười khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
"Anh họ của tôi và mấy người kia thì sao?" Tôi vội vàng hỏi thăm.
"Đều xuống núi rồi!" Vẻ mặt bà cốt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi!
"Đều xuống được núi?" Tôi rất vui mừng, không ngờ anh họ và mấy người kia có thể sống sót xuống núi. Nhưng mà…vì sao vẻ mặt bà ta trở nên khó coi như vậy?!
"Ta chỉ mong bọn chúng không xuống núi được, trước đây vốn chúng ta chưa chắc đã chết. Nhưng giờ thì hay rồi, tất cả mọi người không thể ra khỏi thôn được nữa." Bà cốt cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì tiếp.
Tôi ngẩn ra: "Vì sao? Bọn họ xuống núi thì thế nào?"
"Bọn chúng đã xuống được núi, nhưng lại mang thứ không nên mang xuống theo." Bà cốt cười châm biếm, nói với tôi: "Được rồi, mày lấy gậy chống của ta trở về đi, người cả thôn đều đang tìm mày đó."
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ không ai biết tôi ở nhà bà cốt?
Bà cốt như biết tôi đang nghĩ gì, cười giễu nói: "Có thể nhờ mày một việc không?"
"Bà nói đi." Tôi khẽ gật đầu.
"Nếu có cơ hội ra ngoài hãy dẫn theo cháu gái của ta trốn đi." Bà cốt nói xong chỉ ra bên ngoài: "Ta đã nói với con bé sau này phải đi theo mày, con bé là đứa nhỏ số khổ, mày phải chăm sóc con bé cho tốt!"
Tôi không hiểu những lời này của bà cốt có ý gì, bà ta đang ủy thác sao?
Chỉ là khi tôi đi ra ngoài lập tức nhìn thấy một cô bé mặc đồng phục cấp ba, tóc buộc đuôi ngựa. Cô bé thấy tôi đi ra ngọt ngào chào một tiếng 'anh', sau đó nhìn tôi đăm đăm
Tôi nhận ra đối phương. Khi còn nhỏ, cô bé này chạy theo sau chúng tôi như một chiếc đuôi, nhưng chúng tôi đều ghét bỏ cô bé. Không ngờ sau nhiều năm không gặp, cô bé đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, trên người tỏa ra khí chất ngây thơ không thể làm giả.
"Em tên Giang Tiểu Thơ, đúng không?" Tôi lên tiếng hỏi.
Giang Tiểu Thơ khẽ gật đầu, rụt rè nhìn tôi: "Dạ, anh Giang Lưu, bà bảo sau này em sẽ đi theo anh."
Dù không hiểu bà cốt làm vậy có mục đích gì, nhưng có một cô gái xinh đẹp ở bên người cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, bảo cô bé cùng đi thôi.
Sau đó cô bé đi tới đỡ tôi đứng lên. Tôi tới nhà thím trước, báo tin mình đã quay về, sau đó dẫn Tiểu Thơ về nhà mình. Sau khi về nhà, tôi bảo Tiểu Thơ đi trải giường chiếu cho bản thân, còn mình thì nằm trên giường cá nhân, đầu óc rối bời, suy nghĩ xem lúc nãy bà cốt nói như vậy là có ý gì.
Anh họ và mấy người kia mang theo thứ gì xuống?
Chẳng lẽ trong thời gian tôi ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là bọn họ mang theo thứ gì xuống? Thứ đó có liên quan gì với Tú Tú không?
Suy nghĩ một hồi khiến tôi cảm thấy buồn ngủ, không cơm nước gì cả, ngủ thiếp đi. Cả đêm hôm đó tôi ngủ không ngon, dường như có thứ gì đó tiến vào trong thôn vậy, cả đêm chó sủa ầm ĩ. Chờ mãi mới tới trời sáng, lúc này đám chó mới không sủa tiếp.
Sáng sớm, khi tôi thức dậy, thì Giang Tiểu Thơ đã nấu bữa sáng xong, là cháo hoa và bánh bao rất đơn giản, không ngờ cô bé còn nhỏ tuổi đã nấu ăn giỏi như vậy.
Khi tôi và Giang Tiểu Thơ đang cùng ăn sáng thì có người tới gõ cửa. Tôi mở cửa ra nhìn, là thím tới, lập tức hỏi thím có việc gì mà sáng sớm đã tới gọi cửa.
Thím thở hổn hển một hồi, sau đó nhìn thấy Giang Tiểu Thơ ngồi trong phòng khách, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.
"Thím nói đi." Tôi lên tiếng, cuối cùng thì thím cũng bắt đầu nói lên lời.
"Bà cụ Dương chết rồi, là treo cổ tự sát!"
"Tới đây tìm ta!"
"Tìm ta đi!"
Khi tôi hôn mê, có một giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu, giống như đang kêu gọi tôi tới đó.
Tôi mơ màng mở mắt, thấy gương mặt nhăn nhúm của bà cốt dần hiện ra, tôi giật bắn người: "Đây là đâu?"
Khi tôi vừa cử động, lập tức cảm giác đau đớn dữ dội từ chân truyền đến.
"Mày bị trật chân rồi, nơi này là nhà ta! Thằng nhóc, mày rất may mắn đó, chạy lung tung cũng xuống núi thành công, còn không bị ngã chết, bị trật chân chỉ cần hai ba ngày là khỏi." Bà cốt cười lớn, tiếng cười khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
"Anh họ của tôi và mấy người kia thì sao?" Tôi vội vàng hỏi thăm.
"Đều xuống núi rồi!" Vẻ mặt bà cốt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi!
"Đều xuống được núi?" Tôi rất vui mừng, không ngờ anh họ và mấy người kia có thể sống sót xuống núi. Nhưng mà…vì sao vẻ mặt bà ta trở nên khó coi như vậy?!
"Ta chỉ mong bọn chúng không xuống núi được, trước đây vốn chúng ta chưa chắc đã chết. Nhưng giờ thì hay rồi, tất cả mọi người không thể ra khỏi thôn được nữa." Bà cốt cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì tiếp.
Tôi ngẩn ra: "Vì sao? Bọn họ xuống núi thì thế nào?"
"Bọn chúng đã xuống được núi, nhưng lại mang thứ không nên mang xuống theo." Bà cốt cười châm biếm, nói với tôi: "Được rồi, mày lấy gậy chống của ta trở về đi, người cả thôn đều đang tìm mày đó."
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ không ai biết tôi ở nhà bà cốt?
Bà cốt như biết tôi đang nghĩ gì, cười giễu nói: "Có thể nhờ mày một việc không?"
"Bà nói đi." Tôi khẽ gật đầu.
"Nếu có cơ hội ra ngoài hãy dẫn theo cháu gái của ta trốn đi." Bà cốt nói xong chỉ ra bên ngoài: "Ta đã nói với con bé sau này phải đi theo mày, con bé là đứa nhỏ số khổ, mày phải chăm sóc con bé cho tốt!"
Tôi không hiểu những lời này của bà cốt có ý gì, bà ta đang ủy thác sao?
Chỉ là khi tôi đi ra ngoài lập tức nhìn thấy một cô bé mặc đồng phục cấp ba, tóc buộc đuôi ngựa. Cô bé thấy tôi đi ra ngọt ngào chào một tiếng 'anh', sau đó nhìn tôi đăm đăm
Tôi nhận ra đối phương. Khi còn nhỏ, cô bé này chạy theo sau chúng tôi như một chiếc đuôi, nhưng chúng tôi đều ghét bỏ cô bé. Không ngờ sau nhiều năm không gặp, cô bé đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, trên người tỏa ra khí chất ngây thơ không thể làm giả.
"Em tên Giang Tiểu Thơ, đúng không?" Tôi lên tiếng hỏi.
Giang Tiểu Thơ khẽ gật đầu, rụt rè nhìn tôi: "Dạ, anh Giang Lưu, bà bảo sau này em sẽ đi theo anh."
Dù không hiểu bà cốt làm vậy có mục đích gì, nhưng có một cô gái xinh đẹp ở bên người cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, bảo cô bé cùng đi thôi.
Sau đó cô bé đi tới đỡ tôi đứng lên. Tôi tới nhà thím trước, báo tin mình đã quay về, sau đó dẫn Tiểu Thơ về nhà mình. Sau khi về nhà, tôi bảo Tiểu Thơ đi trải giường chiếu cho bản thân, còn mình thì nằm trên giường cá nhân, đầu óc rối bời, suy nghĩ xem lúc nãy bà cốt nói như vậy là có ý gì.
Anh họ và mấy người kia mang theo thứ gì xuống?
Chẳng lẽ trong thời gian tôi ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là bọn họ mang theo thứ gì xuống? Thứ đó có liên quan gì với Tú Tú không?
Suy nghĩ một hồi khiến tôi cảm thấy buồn ngủ, không cơm nước gì cả, ngủ thiếp đi. Cả đêm hôm đó tôi ngủ không ngon, dường như có thứ gì đó tiến vào trong thôn vậy, cả đêm chó sủa ầm ĩ. Chờ mãi mới tới trời sáng, lúc này đám chó mới không sủa tiếp.
Sáng sớm, khi tôi thức dậy, thì Giang Tiểu Thơ đã nấu bữa sáng xong, là cháo hoa và bánh bao rất đơn giản, không ngờ cô bé còn nhỏ tuổi đã nấu ăn giỏi như vậy.
Khi tôi và Giang Tiểu Thơ đang cùng ăn sáng thì có người tới gõ cửa. Tôi mở cửa ra nhìn, là thím tới, lập tức hỏi thím có việc gì mà sáng sớm đã tới gọi cửa.
Thím thở hổn hển một hồi, sau đó nhìn thấy Giang Tiểu Thơ ngồi trong phòng khách, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi.
"Thím nói đi." Tôi lên tiếng, cuối cùng thì thím cũng bắt đầu nói lên lời.
"Bà cụ Dương chết rồi, là treo cổ tự sát!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.