Địa Ngục Nhân Gian

Chương 4: ꧁Chuyện Lạ 2꧂

AD

30/04/2021

Lên tới trấn, tôi hỏi các cụ già trong trấn có vị đạo sĩ nào biết làm phép không, nào ngờ lại hỏi thăm được một vị. Vị đạo sĩ này ở gần thôn Lò Sắt, rất dễ tìm. Trong thôn Lò Sắt này không có mấy người, tới đó hỏi thăm một chút thì nhất định sẽ dễ dàng tìm được.

Sau khi hỏi thăm, tôi vội vàng đi về phía thôn Lò Sắt. Khi còn bé tôi đã tới thôn đó chơi, trong thôn không có mấy hộ gia đình, chỉ có những phần mộ rậm rạp chằng chịt, bầu không khí quanh năm âm trầm, cho dù ban ngày đi vào cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Nói thật thì tôi không tin chuyện ma quỷ lắm, dù sao tôi cũng đã học tới đại học. Chẳng qua mời một đạo sĩ tới có thể khiến tôi an tâm hơn một chút, nói là làm phép nhưng cũng gồm cả việc siêu độ cho Tú Tú chứ không phải chuyện linh tinh gì khác.

Kết quả là đi chưa được mấy bước đã bị người từ phía sau kéo lại, tôi xoay người nhìn thì thấy đối phương là một người đàn ông đeo kính râm. Ông ta kéo tôi, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chàng trai, gần đây cậu ngủ không ngon có đúng không? Hơn nữa trên người cậu có huyết khí, nhất định là gần đây xung quanh cậu có người chết, hơn nữa người kia còn rất quan trọng với cậu!"

Bởi vì đột nhiên bị giữ chặt cho nên tôi khá nóng, nhưng nghe đối phương nói vậy thì lập tức sửng sốt, mồ hôi lạnh túa ra. Ông ta nói đúng toàn bộ! Mấy ngày này vì mơ thấy Tú Tú nên tôi ngủ không ngon, hơn nữa ông ấy còn tính ra được cái chết của Tú Tú. Thật sự quá chuẩn xác.

Thấy tôi không đáp lại, ông cũng không nhiều lời: "Chuyện này cô cùng nguy hiểm! Nhưng gặp mặt tức là có duyên, nhìn bộ dáng của cậu thì chắc cũng đang muốn tìm ngưởi giải quyết chuyện này. Vừa hay tôi có chút hiểu biết ở mặt này, Bây giờ cậu dẫn tôi về nhà xem thử xem tôi có thể giúp gì cho cậu hay không."

Hiện giờ trong lòng tôi vô cùng sợ hãi. Nói thật, cho đến giờ phút này tôi vẫn cảm thấy rùng mình khi nhớ tới ánh mắt oán hận của Tú Tú trước khi chết. Thêm cả việc mấy ngày này tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó ở tận sâu trong núi cứ nhìn chằm chằm vào mình. Lúc ấy tôi còn tưởng chỉ là ảo giác, bây giờ xem ra cũng không chỉ đơn giản như vậy!

Tôi cảm thấy trong lòng không yên, vội vàng nói với đối phương: "Nếu như ông có hiểu biết về những chuyện như thế này, vậy ông xem có biện pháp nào giải quyết không?"

"Cậu nói rõ đầu đuôi sự việc cho tôi nghe, tôi muốn tới hiện trường xem một chút." Ông ta đáp.

Suýt nữa thì tôi đã nói hết tất cả mọi chuyện, nhưng tôi rất nhanh kịp tỉnh táo lại. Tôi không kể về nguyên nhân cái chết của Tú Tú, mà chỉ nói vài ngày trước trong thôn có người tự sát, khi chết mặc đồ đỏ.



Đối phương nhìn ra được tôi không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm gì. Trên đường về tôi chỉ nói chuyện phiếm với ông ta, tránh nhắc tới chuyện kia. Rất nhanh tôi đã biết được đối phương họ Triệu.

Càng tới gần thôn, sắc mặt ông Triệu càng khó coi. Khi tới cổng vào thôn, mặt ông ta đã xanh như mặt đường. Tôi lên tiếng hỏi thăm thì ông chỉ lắc đầu không đáp, bảo tôi dẫn tới hiện trường vụ tự sát.

Sau khi dẫn ông Triệu tới nhà thím, tôi kể lại đầu đuôi, thím cũng bị dọa mất mật, thiếu chút nữa là quỳ xuống xin ông Triệu cứu mạng.

Lúc này chị dâu tôi đi tới. Trải qua mấy ngày chị ta cũng đã hồi phục lại kha khá, nhưng vẫn mang dáng vẻ một người đàn bà chua ngoa đanh đá, đôi khi lại oán trách Tú Tú quá yếu đuổi có như thế mà đã không chịu nổi, hại chị ta mấy ngày nay sống cũng không yên.

Sau khi tới gian phòng Tú Tú tự sát, Triệu tiên sinh hít một hơi sâu, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng lui về sau mấy bước. Thím thấy vậy vội vàng hỏi mọi chuyện thế nào, còn cách hóa giải hay không.

Ông Triệu không nói chuyện, chỉ bảo thím mang một cây nến trắng tới. Khi thím mang nến tới, ông ta bèn đốt ngọn nến lên. Nói đến cũng lạ, cả gian phòng đều bị khóa chặt, căn bản không hề có gió, nhưng ngọn nến vừa được đốt lên thì bùng cháy thật to như có gió thổi, ngọn lửa tạt thẳng vào trong phòng.

Tôi thấy quái lạ, bèn lấy bật lửa ra, nhưng ngọn lửa trên bật lửa lại rất bình thường, trong phút chốc tôi cũng bị chuyện kỳ quái này dọa cho sợ hãi.

Nhưng ông Triệu còn sợ hãi hơn chúng tôi nhiều. Ông ta quỳ xuống, liều mạng dập đầu vài cái với gian phòng, trán cũng bị đập đến rỉ máu, nói một câu 'làm phiền rồi' sau đó chạy thục mạng ra ngoài.

Tôi vội vàng đi lên giữ chặt ông Triệu lại, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì ông ta đã đẩy tôi ra: "Cút, các người muốn chết còn kéo theo ông đây làm gì!"

Nói xong ông Triệu chạy thục mạng ra ngoài cửa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Ngục Nhân Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook