Chương 10: ꧁Quay Về 2꧂
AD
30/04/2021
Đám người bà cốt vừa đi, một mình tôi đứng nguyên tại chỗ nhìn bốn năm người đang di chuyển vòng vòng. Nếu nói tôi không sợ thì chính là nói dối, nhưng lúc này cứu người quan trọng hơn là đứng tại nơi này run sợ. Tôi hít thật sâu, đi về phía trước, nhưng điều kỳ lạ chính là dường như bọn họ không hề nhìn thấy tôi, vẫn đi vòng vòng nguyên tại chỗ. Khi tôi đi tới bên cạnh anh họ, đưa tay vỗ mạnh vào lưng anh, thì anh mới có phản ứng, quay đầu lại run run hỏi: "Vừa rồi em đi đâu? Sao anh không nhìn thấy em?"
"Em cũng không rõ." Tôi cũng không thể nói chuyện khi nãy ra, làm vậy chỉ khiến mọi người hoảng sợ, tạo thành ảnh hưởng không tốt.
"Em cũng không rõ." Tôi cũng không thể nói chuyện khi nãy ra, làm vậy chỉ khiến mọi người hoảng sợ, tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Ngay khi tôi trả lời, tôi cũng phát hiện ra sương mù xung quanh vốn rất nhạt, bỗng trở nên dày đặc hơn, nhưng anh họ tôi và mấy người kia không có phản ứng gì khác lạ cả, hiển nhiên là sương mù trong mắt họ vốn đã như vậy. Nói cách khác, Thần Núi trong lời bà cốt đã coi tôi cùng một bọn với mấy người này. Hiện giờ tôi cũng không nhìn rõ đường, cứ tiếp tục đi cùng bọn họ như vậy sẽ thành đi vòng quanh mà thôi. Sâu trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, lúc nãy đầu óc tôi đúng là không tỉnh táo, lại quyết định ở đây tìm chết!
"Được rồi, nơi này đúng là quái lạ. Anh cũng hối hận vì khi nãy nhìn xuống đáy giếng, không thấy thứ gì, lại còn mang xui xẻo vào người." Anh họ mở miệng.
Những người khác đều gật đầu, chỉ có gã đầu tiên nhìn xuống giếng ngậm miệng không nói gì. Từ đầu tôi đã chú ý thấy sắc mặt gã ngày càng tái nhợt, thoạt nhìn tình trạng không ổn cho lắm.
Chắc chắn là gã đã nhìn thấy thứ gì đó dưới đáy giếng, nếu không gã sẽ không có phản ứng như vậy. Hiện giờ, thay vì tiếp tục tiến lên, thì phải hỏi mọi chuyện cho rõ ràng trước đã. Tôi mở miệng hỏi gã: "Rốt cục anh đã nhìn thấy thứ gì dưới đáy giếng, nhất định là anh đã thấy thứ gì đó! Nếu không, sẽ không phản ứng như vậy!"
Một lát sau gã mới có phản ứng, điên cuồng lắc đầu hét lớn: "Tôi không nhìn thấy gì, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi gì cả!"
Nói xong gã như lên cơn động kinh, chạy thẳng lên đỉnh núi. Chúng tôi định tới ngăn lại, nhưng gã quá khỏe, mấy thanh niên chúng tôi cũng không ngăn lại được, đành để gã xông ra ngoài!
"Làm sao bây giờ?" Anh họ quay đầu lại nhìn tôi: "Hồi còn đi học, em là người thông minh nhất, em nghĩ cách đi."
Tôi nào có cách nào chứ. Nếu không phải vì cứu anh họ, thì tôi đã bỏ chạy lâu rồi!
Chỉ là, hiện giờ đương nhiên không thể nói như vậy, tôi đành cười khổ, đáp lại: "Nhất định là gã biết được điều gì, bây giờ chúng ta đã không xuống núi được, còn không bằng đi theo gã xem sao. Nhất định là gã biết điều gì đó!"
"Không xuống núi được? Không phải chúng ta đang đi xuống núi sao?" Có người không vừa lòng đáp, hiển nhiên gã không muốn quay về nơi kỳ lạ đó.
"Anh không phát hiện mình chỉ đi lòng vòng quanh đây sao?" Tôi nhìn gã hỏi.
Nghe tôi nói vậy, mấy người tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện đúng là mình đi lòng vòng tại chỗ. Lúc này mọi người mới phát hiện mình gặp Quỷ dẫn đường trong truyền thuyết!
"Đi nào." Anh họ vỗ vai tôi, định cùng tôi đi tìm gã nổi điên kia. Sau khi anh họ đưa ra lựa chọn như vậy, vài người khác mới đi tới.
Gã nói chuyện khi nãy cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ mấy người đi tìm chết, dù thế nào tôi cũng sẽ xuống núi!"
Nói xong gã tiếp tục đi xuống dưới. Chúng tôi nhìn nhau, chỉ là thầm nghĩ, gã đi vòng quanh tại chỗ này cũng không gặp nguy hiểm gì cả, chờ khi chúng tôi tìm được gã nổi điên kia quay về, thì đoán chừng gã vẫn đang lòng vòng tại đây, đến khi đó mọi người sẽ cùng thảo luận phương án.
Cho nên tôi và mấy người còn lại đi lên trên núi.
Nếu đi xuống núi, sương mù càng lúc càng lớn, nhưng đi lên núi thì không có vấn đề như vậy, rất nhanh sau đó, chúng tôi đã ở trên con đường lên núi. Khi chúng tôi vừa đi được một lúc, từ trên núi chợt truyền đến một tiếng hét thảm thiết, thê lương.
"Đừng, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi! Tôi không có tội!"
Vĩnh viễn tôi cũng không quên được âm thanh đó, nó tràn ngập nỗi sợ hãi tột cùng, tràn ngập sự tuyệt vọng, tràn ngập khát vọng được sống!
Cùng lúc đó, cảm giác lạnh lẽo cùng cực ập về phía tôi.
"Em cũng không rõ." Tôi cũng không thể nói chuyện khi nãy ra, làm vậy chỉ khiến mọi người hoảng sợ, tạo thành ảnh hưởng không tốt.
"Em cũng không rõ." Tôi cũng không thể nói chuyện khi nãy ra, làm vậy chỉ khiến mọi người hoảng sợ, tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Ngay khi tôi trả lời, tôi cũng phát hiện ra sương mù xung quanh vốn rất nhạt, bỗng trở nên dày đặc hơn, nhưng anh họ tôi và mấy người kia không có phản ứng gì khác lạ cả, hiển nhiên là sương mù trong mắt họ vốn đã như vậy. Nói cách khác, Thần Núi trong lời bà cốt đã coi tôi cùng một bọn với mấy người này. Hiện giờ tôi cũng không nhìn rõ đường, cứ tiếp tục đi cùng bọn họ như vậy sẽ thành đi vòng quanh mà thôi. Sâu trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, lúc nãy đầu óc tôi đúng là không tỉnh táo, lại quyết định ở đây tìm chết!
"Được rồi, nơi này đúng là quái lạ. Anh cũng hối hận vì khi nãy nhìn xuống đáy giếng, không thấy thứ gì, lại còn mang xui xẻo vào người." Anh họ mở miệng.
Những người khác đều gật đầu, chỉ có gã đầu tiên nhìn xuống giếng ngậm miệng không nói gì. Từ đầu tôi đã chú ý thấy sắc mặt gã ngày càng tái nhợt, thoạt nhìn tình trạng không ổn cho lắm.
Chắc chắn là gã đã nhìn thấy thứ gì đó dưới đáy giếng, nếu không gã sẽ không có phản ứng như vậy. Hiện giờ, thay vì tiếp tục tiến lên, thì phải hỏi mọi chuyện cho rõ ràng trước đã. Tôi mở miệng hỏi gã: "Rốt cục anh đã nhìn thấy thứ gì dưới đáy giếng, nhất định là anh đã thấy thứ gì đó! Nếu không, sẽ không phản ứng như vậy!"
Một lát sau gã mới có phản ứng, điên cuồng lắc đầu hét lớn: "Tôi không nhìn thấy gì, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi gì cả!"
Nói xong gã như lên cơn động kinh, chạy thẳng lên đỉnh núi. Chúng tôi định tới ngăn lại, nhưng gã quá khỏe, mấy thanh niên chúng tôi cũng không ngăn lại được, đành để gã xông ra ngoài!
"Làm sao bây giờ?" Anh họ quay đầu lại nhìn tôi: "Hồi còn đi học, em là người thông minh nhất, em nghĩ cách đi."
Tôi nào có cách nào chứ. Nếu không phải vì cứu anh họ, thì tôi đã bỏ chạy lâu rồi!
Chỉ là, hiện giờ đương nhiên không thể nói như vậy, tôi đành cười khổ, đáp lại: "Nhất định là gã biết được điều gì, bây giờ chúng ta đã không xuống núi được, còn không bằng đi theo gã xem sao. Nhất định là gã biết điều gì đó!"
"Không xuống núi được? Không phải chúng ta đang đi xuống núi sao?" Có người không vừa lòng đáp, hiển nhiên gã không muốn quay về nơi kỳ lạ đó.
"Anh không phát hiện mình chỉ đi lòng vòng quanh đây sao?" Tôi nhìn gã hỏi.
Nghe tôi nói vậy, mấy người tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện đúng là mình đi lòng vòng tại chỗ. Lúc này mọi người mới phát hiện mình gặp Quỷ dẫn đường trong truyền thuyết!
"Đi nào." Anh họ vỗ vai tôi, định cùng tôi đi tìm gã nổi điên kia. Sau khi anh họ đưa ra lựa chọn như vậy, vài người khác mới đi tới.
Gã nói chuyện khi nãy cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ mấy người đi tìm chết, dù thế nào tôi cũng sẽ xuống núi!"
Nói xong gã tiếp tục đi xuống dưới. Chúng tôi nhìn nhau, chỉ là thầm nghĩ, gã đi vòng quanh tại chỗ này cũng không gặp nguy hiểm gì cả, chờ khi chúng tôi tìm được gã nổi điên kia quay về, thì đoán chừng gã vẫn đang lòng vòng tại đây, đến khi đó mọi người sẽ cùng thảo luận phương án.
Cho nên tôi và mấy người còn lại đi lên trên núi.
Nếu đi xuống núi, sương mù càng lúc càng lớn, nhưng đi lên núi thì không có vấn đề như vậy, rất nhanh sau đó, chúng tôi đã ở trên con đường lên núi. Khi chúng tôi vừa đi được một lúc, từ trên núi chợt truyền đến một tiếng hét thảm thiết, thê lương.
"Đừng, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi! Tôi không có tội!"
Vĩnh viễn tôi cũng không quên được âm thanh đó, nó tràn ngập nỗi sợ hãi tột cùng, tràn ngập sự tuyệt vọng, tràn ngập khát vọng được sống!
Cùng lúc đó, cảm giác lạnh lẽo cùng cực ập về phía tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.