Địa Ngục Nhân Gian

Chương 11: ꧁Gửi Gắm꧂

AD

01/05/2021

Cảm giác lạnh lẽo này vô cùng kỳ lạ, đó không phải cái lạnh của da thịt, mà là cái lạnh toát ra từ trong xương tủy. Nhớ lời bà cốt dặn khi trước, tôi vội lấy một nắm đậu tương nhỏ từ trong túi mình ra.

Tôi vừa ném đậu tương, lập tức có điều kỳ lạ xảy ra. Tôi cảm thấy như có thứ gì từ phía sau đánh tới, sau đó cảm giác lạnh lẽo trên người lập tức biến mất.

Những người khác cảm thấy thủ đoạn của tôi khá lợi hại, anh họ lập tức lên tiếng hỏi: "Giang Lưu, chú vừa làm trò thần kỳ gì vậy? Chẳng khác nào Lâm Chính Anh cả!"

Đương nhiên là tôi không thể nhắc tới bà cốt, chỉ có thể cười ngượng đáp lại, "Em nghe nói đậu tương có tác dụng trừ tà, mấy ngày gần đây có nhiều chuyện ma quái xảy ra, cho nên khi đi ra ngoài em mang theo một túi đậu tương."

"Được đấy, không ngờ bây giờ chú còn biết mấy thứ này." Anh họ cười cười, lúc này chúng tôi mới bắt đầu chạy về phía tiếng kêu thảm thiết phát ra.

Khi chạy tới nơi, cả đám chúng tôi sững người. Gã nổi cơn điên khi nãy đang bám chặt vào thành giếng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Khi thấy có người tới, gã liều mạng cầu cứu.

Cả người gã như bị ai đó đang kéo xuống phía dưới, cho dù gã gồng mình, dùng toàn bộ sức lực chống lại, nhưng cũng không thể nhích lên trên được chút nào.

"Sao cậu ta lại ở trong giếng?!" Anh họ lên tiếng hỏi, không dám tiến thêm bước nào.

"Nhìn dấu vết nơi này đi, cậu ta bị... kéo vào trong đó!" Lúc này có người phát hiện ra điều gì đó, hoảng hốt nói.

Lúc này tôi mới chú ý, trên mặt đất ở phía người đó đi tới, có dấu vết bị kéo đi, trên vết kéo loang lổ máu tươi, cảnh tượng vô cùng kinh khủng!



"Bây giờ phải làm thế nào?" Do khi nãy tôi ném đậu tương, mấy người còn lại đều coi tôi là người cầm đầu, trước tình hình này, họ lại bắt đầu hỏi ý kiến của tôi.

Tôi nhìn gã nổi cơn điên kia, hít một hơi thật sâu, đáp: "Cứu anh ta lên! Nếu mọi người đều không dám tới đó, vậy thì chúng ta ném dây thừng qua cho anh ta chụp lấy, sau đó chúng ta kéo lên!"

Đến lúc này, mọi người mới chú ý tới chiếc thùng gỗ dùng để múc nước trước đó có buộc dây thừng, cả đám người lấy sợi dây thừng kia tới, ném một đầu tới miệng giếng cho gã nổi điên kia tóm chặt vào.

Khát vọng sống sót biến thành sức mạnh tột cùng, gã cắn chặt răng, vươn tay tóm lấy đầu sợi dây thừng, sau đó chúng tôi dùng hết sức kéo gã lên.

Thân hình gã được chúng tôi kéo ra khỏi miệng giếng từng chút một.

Khi được kéo ra khỏi miệng giếng, đũng quần gã đã ướt sũng, hiển nhiên là đã sợ vãi ra quần, chỉ là vào lúc này không có ai quan tâm tới vấn đề này cả.

Tôi phát hiện ở vị trí mắt cá chân của gã có một dấu tay đen như mực, hiển nhiên khi nãy có thứ gì kéo gã xuống!

Nghĩ tới việc ở đáy giếng có thứ quỷ dị như vậy, tôi thấy lạnh lẽo trong lòng, cũng cảm thấy may mắn, bởi vì khi còn bé, mình từng nhảy vào đó, nhưng không gặp phải chuyện gì.

"Làm thế nào bây giờ?Chúng ta sẽ không chết tại đây chứ!" Có người mở miệng nói.

Tôi không biết phải trả lời như nào, hiển nhiên lúc này, đầu óc của tôi không thể hiểu được những chuyện đang diễn ra trước mắt.

"Chết, chết, chết, mấy người đều phải chết, tất cả đều phải chết ở đây!" Người được chúng tôi cứu như đã nổi điên, lồm cồm bò dậy, tay ôm chặt lấy mặt, móng tay cào trên da mặt thành từng đường rướm máu, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.



"Giang Tam, con mẹ nó, mày điên rồi hay sao!" Anh họ tôi cũng cuống lên, vội vàng hét lên.

"Ha ha ha ha ha, mấy người cũng phải chết ở đây, nó nói đừng hòng có ai thoát được!" Tên Giang Tam kia nổi cơn điên, quay đầu xông về phía giếng. Ngay sau đó chúng ta nghe được những tiếng động đáng sợ vang lên, dường như có ai đó bị phanh ngực mổ bụng, tiếng xương gãy kêu răng rắc.

Tất cả mọi người đều rùng mình!

Cuối cùng cũng không biết ai có phản ứng đầu tiên, chạy thẳng xuống dưới núi. Tôi cũng như nổi cơn điên, liều mạng chạy xuống núi!

Rốt cục chuyện này là thế nào?

Gã đã nhìn thấy gì? Dưới đáy giếng có thứ gì?

Tôi không biết được, điều duy nhất mà tôi biết là phải chạy thật nhanh, nếu không chạy, ắt sẽ chết!

Chạy!

Chạy!

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, trong khi chạy vấp phải một hòn đá lớn, tôi ngã lăn lông lốc trên con đường núi. Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, tôi cảm thấy mình bị rơi xuống nước, bị dòng nước bao phủ, sau đó mất đi ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Ngục Nhân Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook