Chương 43: ꧁Trẻ Con꧂
AD
03/05/2021
“Siêu sinh? Hừ, dù sao tôi cũng đã chết rồi, không cần quan tâm nhiều như vậy. Sao cậu không hỏi xem tên súc sinh này đã làm những chuyện gì? Năm đó tôi mười tám tuổi, hắn bỏ thuốc hãm hiếp tôi, còn quay phim lại, uy hiếp không cho tôi báo cảnh sát. Hắn còn cắt chân của anh trai tôi, nói nếu tôi không nghe lời hắn, hắn sẽ giết chết cả nhà. Tôi nghe lời hắn, đành cam chịu. Thế nhưng hắn thì sao? Tôi có con, để xóa sạch liên quan, hắn buộc tôi giết chết năm đứa con, bác sĩ nói, tôi không còn khả năng sinh đẻ nữa, còn hắn? Khi biết sự việc đã bại lộ, hắn đuổi tôi đi. Đuổi tôi đi thì đã đành, anh tôi chỉ yêu cầu bồi thường cho tôi chút đỉnh, nhưng lại bị hắn chặt đứt một tay. Cha mẹ tôi không cho tôi về nhà, là hắn hại chết tôi, tôi không báo được thù này, thì còn nói gì tới chuyện siêu sinh?” Tôi nói bằng giọng the thé, càng nói càng kích động, giọng điệu nghe rất đáng sợ.
“Bà nó, anh bịa chuyện thì cũng bịa giống một chút, đừng làm càn như vậy chứ?!” Tiết Dương sốt ruột.
Trong lòng tôi cũng rất cấp bách, thằng nhóc kia, lẽ ra cậu phải mở mắt ra nhìn một cái chứ!
Đúng lúc này, đột nhiên từ trên lầu truyền xuống tiếng khóc của trẻ sơ sinh, nghe rất thê lương, tiếng khóc không ngừng vang vọng trong ngôi biệt thự nhỏ tối tăm này, vô cùng đáng sợ!
Trong nháy mắt khi tiếng khóc vang lên, bỗng nhiên trong phòng nổi lên một trận gió lạnh lẽo, lập tức thổi tắt ngọn nến đang cháy.
“Cái quái gì vậy? Anh còn học được khẩu kỹ (kỹ năng dùng miệng bắt chước âm thanh) nữa à? Cả tiếng trẻ khóc cũng học được luôn rồi?” Nghe tiếng khóc, Tiết Dương cau mày, hết sức nghi hoặc hỏi một câu.
Trong lòng tôi vô cùng cấp bách, nhưng bất kể tôi gắng sức tới mức nào, cũng không thể kiểm soát được thân thể mình, cảm giác thân thể như biến thành của người khác vậy.
Xem ra lần này theo Tiết Dương là vô cùng ngu ngốc!
Ngay lúc tôi sắp tuyệt vọng, từ trong đầu tôi bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, mà trong nháy mắt tiếng hừ lạnh kia vang lên, sức mạnh khống chế cơ thể tôi lập tức tiêu tan, tôi lại kiểm soát được cơ thể mình rồi!
Đó là tiếng của Hồng Dược, tôi không ngờ Hồng Dược còn có tác dụng như thế này.
Rất nhanh sau đó, tôi nhìn thấy thân hình nửa trong suốt của một người phụ nữ với vẻ mặt kinh sợ, đang đứng nhìn tôi ở phía trước. Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, tướng mạo đơn thuần, nhưng lúc này trông khuôn mặt cô ta rất dữ tợn.
Đó chính là Lâm Tiểu Hồng!
Đúng lúc này, ông chủ Thẩm kêu lên một tiếng quái dị rồi chạy về phía cửa, mà thoắt một cái, Lâm Tiểu Hồng cũng lướt tới bên cửa.
Tôi biết có muốn đi ra ngoài cũng không thể được, mà ở lại lầu một, nhất định sẽ gặp chuyện không may, chi bằng chạy tới lầu hai trước, rồi tìm cơ hội nhảy xuống. Bởi vậy, tôi vội vàng đánh một cái vào đầu Tiết Dương, lúc này hắn vẫn đang nhắm mắt lại giả thần giả quỷ, rồi chạy về phía cầu thang.
“Mẹ kiếp, sao anh lại đánh tôi?” Tiết Dương ôm đầu hỏi, rồi lập tức mở mắt ra, cảnh tượng đáng sợ trước mặt khiến cậu ta ngây người.
Lúc này Lâm Tiểu Hồng đã chạy tới trước mặt ông chủ Thẩm, giơ hai cánh tay trắng bệch siết chặt cổ ông ta, khiến ông ta không thể hít thở!
Tôi cũng không có hơi sức để quan tâm tới chuyện khác, lúc này giữ mạng là hơn cả.
Tôi chạy lên cầu thang, nhưng mới chạy được mấy bước, lại cảm thấy không ổn, bởi vì tôi nhìn thấy ba đứa trẻ con trắng toát đang nằm úp trên trần nhà, đôi mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm vào tôi!
Lúc này Tiết Dương cũng chạy tới, thấy cảnh tượng đó, cậu ta càng hoảng sợ: “Đây là cái quỷ gì thế này?”
“Cậu còn hỏi tôi, đây không phải là quỷ cậu gọi tới sao? Mẹ nó, lần này ông đây bị cậu hại chết rồi!” Tôi tức giận nói, lần này thì hay rồi, tiền đã không được một xu, mà mạng xem ra cũng không giữ nổi!
“Đừng hoảng!” Tiết Dương lục tìm trong túi, lấy ra hai chiếc vòng ngọc, đưa cho tôi một chiếc, nói: “Cầm lấy cái này, nín thở đi về phía trước, mấy con quỷ này không nhìn thấy chúng ta đâu!”
Tôi nhìn hai vòng ngọc một chút, đây là loại vòng ngọc rất phổ thông, phía trên khắc mấy chữ mà tôi không biết, nhìn như gà bới.
Tuy nhiên, Tiết Dương đã nói như vậy, nhất định là có lý do, tôi hít sâu một hơi, cầm ngọc bội chạy lên lầu.
“Bà nó, anh bịa chuyện thì cũng bịa giống một chút, đừng làm càn như vậy chứ?!” Tiết Dương sốt ruột.
Trong lòng tôi cũng rất cấp bách, thằng nhóc kia, lẽ ra cậu phải mở mắt ra nhìn một cái chứ!
Đúng lúc này, đột nhiên từ trên lầu truyền xuống tiếng khóc của trẻ sơ sinh, nghe rất thê lương, tiếng khóc không ngừng vang vọng trong ngôi biệt thự nhỏ tối tăm này, vô cùng đáng sợ!
Trong nháy mắt khi tiếng khóc vang lên, bỗng nhiên trong phòng nổi lên một trận gió lạnh lẽo, lập tức thổi tắt ngọn nến đang cháy.
“Cái quái gì vậy? Anh còn học được khẩu kỹ (kỹ năng dùng miệng bắt chước âm thanh) nữa à? Cả tiếng trẻ khóc cũng học được luôn rồi?” Nghe tiếng khóc, Tiết Dương cau mày, hết sức nghi hoặc hỏi một câu.
Trong lòng tôi vô cùng cấp bách, nhưng bất kể tôi gắng sức tới mức nào, cũng không thể kiểm soát được thân thể mình, cảm giác thân thể như biến thành của người khác vậy.
Xem ra lần này theo Tiết Dương là vô cùng ngu ngốc!
Ngay lúc tôi sắp tuyệt vọng, từ trong đầu tôi bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, mà trong nháy mắt tiếng hừ lạnh kia vang lên, sức mạnh khống chế cơ thể tôi lập tức tiêu tan, tôi lại kiểm soát được cơ thể mình rồi!
Đó là tiếng của Hồng Dược, tôi không ngờ Hồng Dược còn có tác dụng như thế này.
Rất nhanh sau đó, tôi nhìn thấy thân hình nửa trong suốt của một người phụ nữ với vẻ mặt kinh sợ, đang đứng nhìn tôi ở phía trước. Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, tướng mạo đơn thuần, nhưng lúc này trông khuôn mặt cô ta rất dữ tợn.
Đó chính là Lâm Tiểu Hồng!
Đúng lúc này, ông chủ Thẩm kêu lên một tiếng quái dị rồi chạy về phía cửa, mà thoắt một cái, Lâm Tiểu Hồng cũng lướt tới bên cửa.
Tôi biết có muốn đi ra ngoài cũng không thể được, mà ở lại lầu một, nhất định sẽ gặp chuyện không may, chi bằng chạy tới lầu hai trước, rồi tìm cơ hội nhảy xuống. Bởi vậy, tôi vội vàng đánh một cái vào đầu Tiết Dương, lúc này hắn vẫn đang nhắm mắt lại giả thần giả quỷ, rồi chạy về phía cầu thang.
“Mẹ kiếp, sao anh lại đánh tôi?” Tiết Dương ôm đầu hỏi, rồi lập tức mở mắt ra, cảnh tượng đáng sợ trước mặt khiến cậu ta ngây người.
Lúc này Lâm Tiểu Hồng đã chạy tới trước mặt ông chủ Thẩm, giơ hai cánh tay trắng bệch siết chặt cổ ông ta, khiến ông ta không thể hít thở!
Tôi cũng không có hơi sức để quan tâm tới chuyện khác, lúc này giữ mạng là hơn cả.
Tôi chạy lên cầu thang, nhưng mới chạy được mấy bước, lại cảm thấy không ổn, bởi vì tôi nhìn thấy ba đứa trẻ con trắng toát đang nằm úp trên trần nhà, đôi mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm vào tôi!
Lúc này Tiết Dương cũng chạy tới, thấy cảnh tượng đó, cậu ta càng hoảng sợ: “Đây là cái quỷ gì thế này?”
“Cậu còn hỏi tôi, đây không phải là quỷ cậu gọi tới sao? Mẹ nó, lần này ông đây bị cậu hại chết rồi!” Tôi tức giận nói, lần này thì hay rồi, tiền đã không được một xu, mà mạng xem ra cũng không giữ nổi!
“Đừng hoảng!” Tiết Dương lục tìm trong túi, lấy ra hai chiếc vòng ngọc, đưa cho tôi một chiếc, nói: “Cầm lấy cái này, nín thở đi về phía trước, mấy con quỷ này không nhìn thấy chúng ta đâu!”
Tôi nhìn hai vòng ngọc một chút, đây là loại vòng ngọc rất phổ thông, phía trên khắc mấy chữ mà tôi không biết, nhìn như gà bới.
Tuy nhiên, Tiết Dương đã nói như vậy, nhất định là có lý do, tôi hít sâu một hơi, cầm ngọc bội chạy lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.