Địa Ngục Thời Gian

Quyển 5 - Chương 6: Giấc mơ kỳ quái

Shevaanh

31/05/2018

Ở một nơi cách đó không xa....đang diễn ra một trận xung đột. Nói là xung đột nhưng không bằng là chém giết, đơn phương chém giết. Tại sao lại là đơn phương chém giết, đó là vì thế trận ở đây hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên.

Một nhóm người mặc đồ đen, phải chừng bảy, tám người, lúc này đang bao vây đánh hội đồng một gã thanh niên mặc chiến giáp màu vàng óng. Thế nhưng đám người kia có hơn nửa đã trọng thương. Dưới mặt đất có mấy cái xác nằm la liệt, đều là đồng bọn của nọn họ.

Hơn chục người... bị một người giết hại.

- Liều mạng!

Một đấm chạm nhau nổ lửa, sau đó là một tiếng hét thảm. Cánh tay của gã áo đen phát ra tiếng xương gãy răng rắc. Hắn ta cắn lưỡi đến bật máu, sau đó dùng sức lao tới ôm chầm lấy đối phương. Liền đó ba kẻ nữa hai trước một sau cùng nhào tới.

Một thương từ phía sau đâm tới, thế nhưng mới chạm phải lớp chiến giáp màu vàng kia thì đã lập tức dội ngược lại! Hai người còn lại biến sắc. Gã áo đen kia muốn rút lui,nhưng lại phát hiện ra mũi thương bị thứ gì đó giữ lại. Rồi cả người hắn lẫn thương bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Gã đàn ông mặc chiến giáp hai tay nhấc bổng đối phương lên không trung như nhấc một con gà, sau đó xé toạc ra làm hai. Một màn máu tanh này lập tức dập tắt ý chí chiến đấu của những kẻ còn lại. Hai người còn lại lập tức bỏ trốn!

- Muốn chạy sao?

Gã đàn ông mặc chiến giáp cười ha hả, tiện tay cầm cây thương ném một phát xuyên thủng ngực một tên, đoạn đuổi theo tên còn lại. Chỉ thấy tên còn lại kia đột nhiên hướng về mặt đất dưới chân phách ra một chưởng, kình lực âm nhu mang theo sức xuyên thấu cường đại. Mặt đất theo đó mà rung động mãnh liệt, cây cối xung quanh bất thình lình đổ sụp xuống.

Tro bụi tan hết, khói đen đột nhiên xuất hiện. Tiếp đó hơn mười người toàn thân ẩn áo choàng đen xuất hiện bao vây quanh gã đàn ông kia.

- Cái gì thế?

"Chiến Vân, cẩn thận. Đó là Quỷ cốt !"

Một thanh âm vang lên cảnh báo, là của gã đàn ông trung niên đeo kính để ria mép nãy giờ vẫn ngồi ngoài quan chiến.

- Ha ha, người sống còn không làm gì được ta, thứ này mà làm được gì?

Gã đàn ông tên Chiến Vân kia hét lớn một tiếng, thân hình giống như diều hâu không thèm để ý đến đám áo đen vây quanh mà tiếp tục đuổi theo tên còn lại. Nhưng không ngờ vừa lướt lên không trung liền gặp phải một cỗ khí lực vô hình cản trở, toàn bộ cơ thể bị đẩy ngược trở lại.

- Hừ, đúng là cũng có chút tài lẻ.

" Cẩn thận đấy, mau xử lý chúng đi, để chúng xài ma chú thì không tốt đâu"

Lúc này đám áo đen đang đồng thanh cúi đầu lầm rầm ngâm một đoạn chú ngữ nào đó. Chiến Vân sầm mặt, xem ra phiền phức thật rồi. Không phải là hắn sợ bọn khôi lỗi này, song nếu muốn thoát khỏi vòng vây thì cũng phải mất kha khá thời gian.

Lúc này, một tầng năng lượng hắc ám lấy mười gã áo đen kia làm trung tâm đã càng lúc càng mãnh liệt. Bầu trời nhỏ dưới tán cây mới rồi còn rực rỡ ánh mặt trời giờ bị che phủ bởi một tầng sương mù sẫm màu, ngày càng đậm đặc hơn.

Chỉ thấy gã kia bỗng nhiên hú dài một tiếng, cánh tay phải trương lên, sau đó thành hình một cây kiếm to bản ! Mà về phía mười tên áo đen kia thì không ngừng tỏa ra khí âm hàn tà ác, trong chốc lát phủ lấy gã đàn ông mặc chiến giáp kia, chặn kín toàn bộ đường lui của hắn.

Giữa lúc ấy, chỉ thấy một làn thân ảnh mờ ảo tựa như trăng nơi đáy nước từ đâu lao tới gia nhập chiến trường. Một luồng ánh sáng bạch sắc vụt loáng lên.

Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, cũng không có tiếng kim loại va chạm, chỉ nghe vài tiếng lách cách khẽ vang lên. Hơn chục bóng đen kia bỗng dưng đờ hết cả ra như tượng, áp lực khủng bố như quả bom hẹn giờ chực nổ nãy giờ cũng vô thanh vô tức mà triệt tiêu toàn bộ.

Thân ảnh ấy chầm chậm đáp xuống đất. Từ trên đôi tay thon dài, máu rịn ra nhỏ giọt tí tách dưới chân, nhưng nhìn kỹ thì lại không có bất kỳ vết ngoại thương nào. Mà mười tên áo đen kia thì toàn bộ đều đổ gục xuống như chuối, toàn thân xuất hiện nhiều vết thương lớn nhỏ, có kẻ trên người còn mất đi vài bộ phận.

- Ai bảo cô xen vào chuyện của tôi chứ?

Gã đàn ông mặc chiến giáp khuôn mặt lộ rõ vẻ mất hứng, càu nhàu. Gã người Hoa để ria chậm rãi từ gốc cây đi bộ tới, cũng không quá bất ngờ trước một màn giải quyết nhanh gọn vừa rồi. Rõ ràng là rất tin tưởng năng lực của cô gái mới xuất hiện này.

- Diệp Nhi, cô đã về. Xử lý xong rồi?

Liễu Diệp Nhi không trả lời, đoạn ném cái xác trên vai xuống, chính là gã áo đen cuối cùng bỏ trốn ban nãy. Cô chỉ tay về đám xác người la liệt chết thảm nằm dưới đất.

- Chuyện này là sao?



- Nhìn cũng biết rồi, là đám võ sĩ hắc ám. Gã đàn ông trung niên nhíu mày: - Lần này rắc rối rồi. Không biết bằng cách nào, song có vẻ như tin chúng ta có mặt ở đây đã bị truyền ra ngoài. Xem ra là bọn Thiên Ma Cung nhúng tay vào, xem ra có chút khó khăn.

- Chỉ là đám chó săn của thiên đàng mà thôi, dám cản trở chúng ta sao? Cũng tốt, tiện tay giải quyết luôn một thể.

Gã đàn ông mặc chiến giáp bẻ tay rôm rốp nói.

- Chỗ này không nên ở lâu. Gã đàn ông trung niên phất tay: - ..Đi tiếp rồi tính.

-.....

Hoàng vốn đã kết thúc chuyến đi dạo của mình, sau khi vô tình gặp lại cô gái hỏi đường kia trong rừng. Đến giờ hắn vẫn nghĩ người ta cũng như mình là vì tổ chim lạc đàn đó mà quay lại. Thế gian quả là vẫn còn rất nhiều người tốt.

Hoàng hôm nay thấy thật cao hứng.

Trừ chuyện giấc mơ kia.

Mấy hôm nay tần suất Hoàng mơ thấy giấc mơ khó hiểu đó càng lúc càng tăng. Vỏn vẹn vẫn chỉ là những hình ảnh ấy, cứ lặp đi lặp lại. Ở trong mơ hắn thấy mình cả người đầy máu, tay cầm một chiếc rìu cực lớn. Hình như hắn đang đứng trên một cái gò thì phải.

Ở trong giấc mơ ấy, hắn cứ quay đầu đi mãi, mà đằng sau..lại có một cái bóng hình thù kỳ dị bám theo mãi không rời. Cái bóng đó không rõ là nam hay nữ, giống như là có hai cái đầu vậy, cứ bám theo hắn mãi không rời. Mà lần nào cũng thế, lúc cái bóng đó tiến sát thì cũng là lúc hắn tỉnh lại.

Rốt cuộc nó là cái gì? Là điềm báo? Hay chỉ là một cơn mộng mị?

Đang nhẩn nha trên đường về thì Hoàng lại chợt nghe thấy tiếng gào khóc vang lên gần đó. Hoàng thật ra cũng chỉ tiện đường đi qua thôi, thế nhưng lại thấy một cảnh tượng không thể không can thiệp. Cũng không hiểu sao dạo này ăn phải cái gì mà rắc rối lại liên tục tìm tới hắn như thế.

Hắn vậy mà thấy một thiếu niên tóc vàng đang tìm cách tự tử! Chỉ còn cách treo cổ mấy giây nha, may mà hắn thấy kịp. Hoàng ném gã thiếu niên kia xuống đất, vứt sợi dây thừng ra xa.

Chỉ thấy gã ta bị hắn can thiệp phá hỏng chuyện của mình, gào lên khóc bù lu bù loa.

Hoàng lúc này mới để ý dưới chân hắn bây giờ là la liệt xác người chết. Có cả những cái xác chết không toàn thây. Đây rõ ràng là kết quả của một trận chém giết. Hoàng không hẹn mà nhớ lại trận chiến đêm nào với phe My sói. Cũng là một trường máu tanh như vậy, thậm chí còn ghê rợn hơn mấy phần.

Từ lúc nào mà hắn đã quen với mấy cảnh đầu rơi máu chảy như thế này?

Hoàng để ý, những cái xác kia đều mặc cùng một bộ y phục, áo đen, quần xám, cả gã thanh niên vừa định tự tử kia cũng thế. Nhìn qua cũng biết là cùng một bọn, hoặc là thuộc một tổ chức nào đó.

- Này, vẫn còn có người sống!

Hoàng hét lên với gã thanh niên kia. Tên này vốn dĩ vẫn đang gào khóc không lý gì đến hắn, nghe thế thì thất thểu chạy tới. Hoàng chỉ tay vào một người cũng mặc đồ đen, băng kín mặt, dù trên người có khá nhiều vết thương chảy máu song vẫn còn hô hấp dù rất nhẹ.

- Chị, chị có nghe thấy em không? Mau tỉnh lại đi..huhu...

- Cậu là người quen của họ? Khóc cái gì, còn không mau mang đi chữa trị.

Hoàng nói.

Gã thanh niên sụt sùi một hồi, đôi mắt tuyệt vọng ngước nhìn hắn:

- Biết..biết đi đâu bây giờ? Chỗ này là rừng mà...hơn nữa, hơn nữa chị ấy...sắp chết..rồi.

- Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng. Chỉ có con người tuyệt vọng vì hoàn cảnh mà thôi. Thật là, hôm nay gặp tôi, không biết cậu xui xẻo hay may mắn nữa.

Hoàng thở ra một hơi, đoạn xốc nách bế cô gái kia lên. Dứt lời hắn chìa tay ra với gã thanh niên kia:

- ...Có muốn đi không?



- Đi đâu?

- Tất nhiên là cứu người rồi.

Hoàng kéo gã ta nhấc bổng lên vai, tay còn lại thì xốc nách cô gái cả người đầy máu đang hấp hối kia. Giậm chân một bước lấy đà, hắn như một cơn lốc rời bệ phóng!

Gã thanh niên bị Hoàng dọa cho xém sợ mất hồn, chỉ thấy gió tạt vào mặt nóng rát! Cảnh vật xung quanh cứ vù vù trôi đi, cảm giác như đang ngồi trên tàu tốc hành nhìn ra ngoài cửa sổ vậy.

- Tốc độ.. tốc độ gì thế này!

- Ngồi im đi!

Chẳng mấy chốc, cả ba đã về đến “doanh trại”. Hoàng tạm bỏ lại hai người kia và đi tìm tay đội trưởng cảnh vệ. Hắn không thông thuộc địa hình khu này, tìm người khác hỏi tốt hơn, nếu mang người đi chạy loạn thì không ổn. Đừng nhìn vết thương kia không hề nhẹ, nếu không nhanh chóng cứu chữa kịp thời thì chắc chắn sẽ mất mạng.

Sau chuyện mật báo kia, Hoàng bây giờ đã tương đối lấy được lòng tin của gã đội trưởng cảnh vệ, còn được ưu ái làm phó đội quản lý nhóm phu khuân vác nữa, hành động cũng tự do hơn nhiều.

Gã thanh niên tóc vàng kia ngồi trông Hoàng như con chờ mẹ đi chợ về. Mãi tới khi thấy hắn quay lại, gã mới thở phào nhẹ nhõm.

- Thế..thế nào rồi?

- Chỗ này không có bác sĩ.

Hoàng nói.

- Vậy…vậy phải làm sao?

Gã thanh niên mặt tái xanh.

-Được rồi, vẫn chưa phải là hết cách.

Hoàng dứt lời thì mượn một chiếc xe tải, đem cả hai người kia lên xe, sau đó lái về phía thung lũng.

- Tôi..tôi cũng phải đi à?

Gã thanh niên nhìn Hoàng ngơ ngác hỏi.

- Này, cô ta là người thân của cậu hay của tôi, hả?

Hoàng bực mình.

Xe bon bon chạy. Dù gì thì cũng không thể chạy bộ được, mặc dù có thể là sẽ nhanh hơn, song như vậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Tay đội trưởng kia có khuyên rằng nếu như có chuyện cần tìm bác sĩ gấp, vậy thì khả thi nhất là tìm đến đội mạo hiểm giả lúc này đang trên đường tới sau. Trong đoàn đó chắc chắn có bác sĩ.

Đáng lẽ ra đội phục vụ và đoàn mạo hiểm giả sẽ tụ hội vào chiều nay, song hắn tất nhiên là không thể chờ được tới lúc đó.

Thế nhưng khi Hoàng tìm đến nơi, mọi chuyện cũng không suôn sẻ như hắn nghĩ. Vốn dĩ chỉ có duy nhất hai bác sĩ, nhưng một người đã bỏ trốn, chỉ còn duy nhất một người. Mà người này lại chuyên phục vụ cho đội trưởng của Cảm tử dong binh đoàn.

“Schulthu ba mắt” lúc ấy đang cùng Hồng Nương Tử và các chiến hữu khác bàn kế hoạch tác chiến trong lều. Không biết có phải tiên tri hay là không, hắn vừa hắt xì một cái, đã thấy từ bên ngoài, ba kẻ không quen biết xồng xộc đi vào.

Tiếng láo nháo truyền vào đến tận trong này. Còn chưa kịp biết chuyện gì thì đã có một nhóm người xông vào, nhóm chiến hữu của Schulthu không giấu sự bực mình.

- Này, đây không phải chỗ muốn vào thì vào!!

- Có chuyện gì?

Schulthu vừa dứt lời thì mấy người Hoàng đã ở trước mắt. Một gã đàn em đến gần thì thầm vào tai, chỉ thấy hắn sầm mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Ngục Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook