Quyển 5 - Chương 5: Núi Thao Thiết
Shevaanh
31/05/2018
Nhóm phu xe của Hoàng đi một mạch đến gần sát chân núi Thao Thiết thì đường bắt đầu hiểm trở hơn, phải phạt cây chặt cỏ mà lấy lối đi. Công việc không lúc nào được ngơi tay. Nếu là hắn như cái thời còn sống trên trần gian thì tuyệt đối là thở không ra hơi, song ngay cả bây giờ cũng đã có chút mệt mỏi.
Không phải vì công việc nặng nhọc, mà là cái không khí ở nơi đây. Mặc dù không có cách nào diễn tả cho đúng, nhưng càng tiến đến gần ngọn núi kia, không khí càng khó chịu hơn, thậm chí là khó thở.
Không chỉ mình hắn có cảm giác ấy, đến trưa hôm đó, cả đoàn mới đi được hơn năm kilomet đường rừng. Dừng lại hạ trại ăn uống, Hoàng đang đi vệ sinh thì có một tên mon men đến bắt chuyện.
- Người anh em, có thể nói chuyện một lúc không?
Hắn ta dẫn Hoàng ra một chỗ tương đối kín đáo. Lúc này là giờ nghỉ trưa, đám lính canh cũng có phần lơi lỏng. Tên này thì Hoàng biết, hắn tên là Jagerka, tuổi chừng bốn lăm, khá được lòng đám phu hàng ở đây, cũng có chút tiếng nói.
- Có chuyện gì?
- Người anh em, chắc cậu cũng biết, chúng ta đã không còn nhiều thời gian. Lần này, chúng tôi muốn cậu giúp một tay.
- Giúp một tay?
Gã tây kia bắt đầu nói một hồi, đại ý là muốn lôi kéo hắn tham gia cuộc nổi dậy bỏ trốn. Hoàng lúc đầu cũng không quá mặn mà, song gã ta cứ nằn nì, khiến hắn không thể không nêu rõ chính kiến của mình.
- Cậu phản đối?
- Chỉ còn mấy hôm nữa là xong việc, tại sao phải mạo hiểm? Không thấy kết quả của mấy kẻ bỏ trốn trước đó sao?
Gã kia nhìn Hoàng chăm chăm. Song hắn tất nhiên chẳng phải người yếu bóng vía. Nhìn bóng gã ta quay đi với vẻ hậm hực không buồn giấu diếm, Hoàng quay trở lại lều. Cái nắng càng lúc càng chói chang, cũng may mặc dù công việc nặng nhọc song ăn uống cũng không đến nỗi nào. Hắn rất khoái món bánh mì thịt quay ở đây, rất hợp với khẩu vị.
Giờ nghỉ, Hoàng tiếp tục thú vui đi dạo sau khi “thoát” khỏi sự canh chừng của lính canh. Hắn hiện giờ đang lăn tăn không biết mình có sai lầm hay không khi lựa chọn tin tưởng vào tay đội trưởng cảnh vệ kia. Hay là bây giờ rời bỏ quay trở về? Thế nhưng nghĩ tới ba ngày qua hắn lại cảm thấy tiếc nuối công sức bỏ ra, dù gì cũng đã sắp xong việc rồi.
Được rồi, cố gắng thêm một chút, hai hôm nữa quay trở lại tìm gã kia, nếu hắn nuốt lời thì đánh cho cha mẹ không nhận ra luôn. Sau đó tìm cách khác cũng chưa muộn.
Thật ra Hoàng quyết định tiếp tục công việc này là do vẫn còn một nguyên nhân khác. Hắn thật ra cũng đã tìm hiểu qua về chuyến đi này, đội ngũ của hắn có trách nhiệm làm công tác hậu cần cho một số dong binh đoàn tham gia chiến dịch “cứu rỗi”. Cũng chính vì mục đích chiến dịch này thật sự rất tốt đẹp khiến Hoàng có hảo cảm, nên cũng không ngại góp một phần sức lực vào đó.
Mấy ngày qua hắn đã nhận ra một điều. Người dân ở vùng Valre này đều có một điểm chung, đó là lão hóa rất nhanh. Ai nấy cũng già hơn so với tuổi thật hơn chục năm là thường. Những người bốn mươi tuổi trông cứ như năm, sáu mươi rồi vậy. Kéo theo đó là vòng đời cũng ngắn hơn quỷ sai thông thường. Mà nguyên do nghe đâu chính là bắt nguồn từ ngọn núi tên Thao Thiết này. Hai trăm năm trước, truyền nhân thời bấy giờ của Chiến Thần đã phong ấn một thứ gì đó không rõ tại đây, kéo theo đó là tấm màn tai ương bao phủ vùng đất này. Thứ đó là gì thì không ai biết chính xác, chỉ biết kể từ khi đó, ác mộng chính thức bắt đầu.
Cũng từ ngày đó, phạm vi hai mươi kilomet xung quanh Thao Thiết Sơn bị bao phủ bởi một lớp sương mù như của băng nguyên Cosh, nội bất xuất ngoại bất nhập. Cùng với đó là sự đột biến của thảm sinh vật nơi đây. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là ngày rằm tháng mười, đó chính là lúc màn sương yếu nhất. Song sự kiện này rất hiếm, hai mươi năm mới xuất hiện một lần. Mà năm nay chính là thời cơ bằng vàng đó.
Hoàng đang vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man thì gặp một nam và một nữ đi ngược chiều.
Người đàn ông mặc một bộ chiến giáp màu vàng chóe rất nổi bật, thân hình không quá lực lưỡng nhưng ẩn chứa lực bạo tạc khôn cùng. Đi cạnh anh ta là một cô gái thắt tóc bím đeo khẩu trang mặc quân phục, hai người này vừa đi vừa ngó đông nhìn tây, xem ra là đang bị lạc đường.
- Hey guy, có thể cho chúng tôi hỏi đường chút được không?
Gã thanh niên mặc chiến giáp kia thấy có bóng người thì mừng như bắt được vàng, cũng không hề e ngại gương mặt đáng sợ của hắn, nói giọng Hoa lơ lớ.
- Cách đây ba kilomet về hướng tây có một ngôi đền nhỏ. Từ đó đi thẳng đường mòn là có thể ra khỏi chỗ này.
Hoàng mặc dù không rõ lắm về địa hình song cũng biết tới đâu chỉ đến đấy.
- Cám ơn nhé, chàng trai.
Gã đàn ông kia cảm ơn, bắt tay với hắn, sau đó cùng cô gái đi mất. Hắn ta đi được chừng hơn hai kilomet nữa thì bắt gặp đồng bọn, là ba người đàn ông khác.
- Ơn trời, ha ha ha, chúng ta lại tìm được nhau rồi.
- Hai người đi lạc?
Một người đàn ông trung niên đeo kính để ria mép, mặc áo “Xá xẩu” truyền thống của người Hoa (Áo có hai vạt như áo cánh, tay lửng, nút áo bằng vải, cài ở giữa) mới thấy đã hỏi:
- Trên đường có bị phát hiện không?
- Ha ha, anh coi tôi là ai chứ?
Cô gái mặc quân phục lại gần thì thầm gì đó với gã trung niên đeo kính. Chỉ thấy hắn ta hừ một tiếng khó chịu:
- Còn nói là không? Chiến Vân, tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, cậu một hôm không khoe của là không sống nổi à? Cậu có biết trước khi tới đây cả đội đã họp bàn như thế nào không?
- Cái này à? Gã đàn ông kia chỉ tay vào bộ giáp trên người, tiu nghỉu: - Vậy thì làm sao chứ? Tôi không có nói tên mình mà.
- Ngu ngốc. Tôi đã nói với cậu những gì? Mặc trên người bộ giáp chói mắt như thế, lại còn xài tiếng Hoa để giao tiếp, không phải là lạy ông tôi ở bụi này thì là gì chứ? Dưới địa ngục tầng mười chín này vẫn còn ít người biết đến cậu lắm chắc?
Gã đàn ông trung niên nói với giọng khó chịu, sau đó quay sang nhìn cô gái tóc bím đeo khẩu trang:
- Cô cũng thế, Liễu Diệp Nhi. Hắn ta đần độn thì thôi đi, cô vậy mà lại cũng..
- Được rồi, để tôi đi xử hắn là xong chứ gì?
Gã đàn ông tên Chiến Vân bẻ tay rôm rốp nói.
- Cậu ở nhà cho tôi, đi loạn nên lại lạc thêm lần nữa thì tính sao? Gã kia cau mày, đoạn quay sang cô gái tóc bím kia. Cô gái hiểu ý, vụt một cái đã khuất dạng đằng sau cánh rừng già.
- Haiz, chỉ là một gã quỷ sai quê mùa thôi mà, giết gà có nhất thiết phải dùng đến dao mổ trâu như vầy không?
- Cậu im miệng cho tôi. Chiến Vân, cậu còn muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Nhiệm vụ lần này mà chúng ta gánh vác là vô cùng quan trọng. Không những phải làm cho xong, mà còn phải là hoàn thành trong bí mật. Trịnh tướng quân rất coi trọng nhiệm vụ lần này, nếu không tại sao phải cử tôi với Liễu Diệp Nhi đi cùng mấy người? Nếu có sơ sót gì xảy ra, vậy thì cậu nếu muốn sống cũng chỉ có cách trốn lên thiên đàng mà thôi, đừng trách tôi không báo trước.
- Hừ, bày đặt quan trọng hóa vấn đề. Gã đàn ông tên Chiến Vân làu bàu: - Lắm lời làm gì, chẳng phải chỉ là để lấy kinh nghiệm cọ xát cho cô ta sao? Còn tưởng rằng ai cũng không biết.
- Cậu nói cái gì?
- Thôi thôi, mỗi người nhịn một câu..
Trong lúc đó, cô gái tóc bím kia đã lần theo đường cũ quay trở lại. Bóng dáng cô ta thoắt ẩn thoắt hiện, lướt đi nhanh như một con báo. Nếu Hoàng có mặt ở đây thì cũng sẽ không khỏi giật mình, tốc độ của cô ta còn nhanh hơn cả hắn khi dùng Ảnh Bộ, mà lại còn là di chuyển trong rừng với vô vàn chướng ngại vật.
Nhưng nếu như biết được thân phận của cô ta, cũng là khi chiếc khẩu trang kia được gỡ xuống, là một quỷ sai thông thường chăm chỉ theo dõi tin tức có lẽ sẽ không mấy kinh ngạc. Năm nay có một chuyện mà ai ai cũng biết, đó là cuộc sát hạch cấp độ Danh ác cứ hai năm tổ chức một lần hơn chục năm qua cuối cùng cũng đã tìm ra một người thành công ghi danh trên bảng vàng cao nhất, cũng chính là danh ác bậc một thứ năm trong tương lai, sau khi vượt qua một năm thử thách.
Người đó tên là Liễu-Diệp-Nhi. Vậy là trong năm Danh ác bậc một trong tương lai, đã có hai người mang quốc tịch Trung Quốc.
Lúc đầu Liễu Diệp Nhi còn lo lắng rằng đối phương có lẽ đã rời đi quá xa. Song cô rất nhanh đã thở phào.
Tên quỷ sai kia vậy mà vẫn còn ở chỗ cũ! Không hiểu hắn nán lại để làm gì. Nấp sau một tán cây, Liễu Diệp Nhi âm thầm quan sát hắn. Người này sở hữu gương mặt không mấy thiện cảm, nhìn qua cũng biết chẳng phải hạng tốt lành gì. Hắn ta mặc trên người một bộ đồ lao động chẳng có gì đặc biệt, nhìn qua cũng biết là hạng khố rách áo ôm. Song là ai thì cũng vậy mà thôi, bởi đằng nào trong mắt Liễu Diệp Nhi, hắn cũng đã là một người chết.
Chỉ là Liễu Diệp Nhi bỗng nhíu mày. Tên kia…vậy mà đột nhiên lại quay đầu, rồi còn đi thẳng về phía này!
Hắn đã nhận ra sao?
Song Liễu Diệp Nhi vậy mà vẫn vô cùng bình thản. Cô biết rõ mình chưa mắc bất cứ sai lầm nào. Chỉ là tình cờ mà thôi. Chỉ là trong khi Liễu Diệp Nhi còn đang chưa quyết có nên hành động luôn hay không, tên quỷ sai kia đã cất tiếng trước:
- Ồ, là cô à?
Liễu Diệp Nhi thần người không đáp. Cô thật sự không xuất sắc lắm trong việc giao tiếp. Song Liễu Diệp Nhi vẫn tự tin mình hoàn toàn có thể làm chủ tình hình, bất kể đối phương có sử dụng thủ đoạn gì đi chăng nữa.
Đó chính là sự tự tin của kẻ mạnh.
Chỉ là làm cho Diệp Nhi không ngờ tới, đó là tên quỷ sai kia khi tới gần lại đột nhiên cúi người xuống chân cô!
Chỉ thấy gã nhặt từ dưới chân cô lên một góc tổ chim, bên trong vẫn còn mấy con chim nhỏ đang kêu chíp chíp. Hắn cẩn thận giữ chúng trong tay, sau đó nhìn cô ngoác miệng cười:
- Tôi nghe tiếng chim mẹ bay dáo dác kêu khắp nơi, đoán thể nào nó cũng đang tìm con. Không ngờ cô lại tìm ra trước.
Hắn vừa nói gì? Mình có nghe lầm không?
Liễu Diệp Nhi trừng mắt nhìn chằm chằm gã đàn ông kia, lúc này đang quay lưng về phía cô đi về phía gốc cây xanh lớn. Hắn ta cặm cụi leo lên đặt mấy con chim non vào tổ cũ. Nếu lúc này ra tay, đối phương ắt hẳn cầm chắc cái chết.
- …Ngươi không phải người ở đây?
- Ồ đúng. Sao cô biết?
- Ngươi tốt nhất là sớm rời xa nơi này.
- Cô cũng là người từ nơi khác đến à?
Hoàng vừa dứt lời quay lưng lại thì đã chưng hửng, cô gái kia đã biến đâu mất chẳng còn chút dấu vết.
- Lạ thật.
Hoàng lẩm bẩm, hồn nhiên không biết bản thân vừa may mắn thoát nạn.
Hoàng quay trở về. Đã sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Về tới lều, hắn thấy một nhóm trong đội phu hàng đang bí mật họp kín, có lẽ là thương thảo kế hoạch bỏ trốn. Mặc dù không muốn nghe trộm nhưng ai bảo thính giác của hắn quá nhạy chứ? Được một lúc, hắn đành bỏ ra ngoài hút thuốc để cho mấy người này nói chuyện được tự nhiên.
Theo như những gì hắn nghe được thì có vẻ như đội này muốn tối nay hành động. Ngày mai theo dự tính, nhóm của hắn sẽ nhập đội với các dong binh đoàn tham gia chiến dịch. Vì thế tối nay chính là cơ hội cuối cùng.
Hoàng chỉ nghe một chút đã thấy khó mà thành công. Chưa kể đến lỗ hổng vô số, chỉ riêng việc cái cơ hội cuối cùng này các người biết, chẳng lẽ lũ lính canh đó lại không biết?
Quả đúng vậy, chiều hôm đó Hoàng bỏ ít công sức ra thám thính thì mới hay đám lính canh kia đã chuẩn bị đến tận răng rồi, cơ hội thành công của nhóm người này là hoàn toàn không có. Hoàng lập tức tìm tay Jagerka kia kể rõ tình hình, khuyên bảo hắn hãy vì tính mạng của mọi người mà hủy kế hoạch. Thế nhưng nhận được chỉ là cái lắc đầu.
Hoàng suy đi nghĩ lại, thấy cuối cùng vẫn là nên đem chuyện này nói ra trước thì hơn, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. Những kẻ bỏ trốn mấy ngày hôm nay, Hoàng chưa thấy ai thoát chết, mà còn là chết rất thảm. Mà lần này số lượng người tham gia lại đông như vậy, phải đến ba phần tư số phu hàng. Hoàng thật sự không dám tưởng tượng.
Nghĩ là làm, hắn đem chuyện đám phu hàng và kế hoạch đào thoát của họ ra bí mật nói với tay đội trưởng cảnh vệ. Kết quả không nói cũng biết, đám người kia lập tức bị bắt giữ đem ra tra khảo, do số lượng quá đông nên chỉ có thể xử kẻ cầm đầu làm gương. Điều này Hoàng cũng đã lường trước được nhưng cũng không có cách nào để thay đổi, uy tín không đủ, hắn cũng giống như những người kia, chỉ là một tên dân phu mà thôi.
Thế nhưng chết một người, so ra vẫn còn hơn là cả bọn cùng đi chết.
Song một việc nhỏ nhặt đó đã khiến Hoàng chân chính cảm giác được, chuyến đi này độ hung hiểm là không thể nghi ngờ. Mấy người này thà chết chứ không muốn bước chân lên ngọn núi kia, ắt hẳn là phải có nguyên do. Mà quyết định của hắn ngày hôm nay, là đúng hay sai vẫn còn chưa biết.
Thao Thiết Sơn…rốt cuộc là nơi đầm rồng hang hổ gì?
Không phải vì công việc nặng nhọc, mà là cái không khí ở nơi đây. Mặc dù không có cách nào diễn tả cho đúng, nhưng càng tiến đến gần ngọn núi kia, không khí càng khó chịu hơn, thậm chí là khó thở.
Không chỉ mình hắn có cảm giác ấy, đến trưa hôm đó, cả đoàn mới đi được hơn năm kilomet đường rừng. Dừng lại hạ trại ăn uống, Hoàng đang đi vệ sinh thì có một tên mon men đến bắt chuyện.
- Người anh em, có thể nói chuyện một lúc không?
Hắn ta dẫn Hoàng ra một chỗ tương đối kín đáo. Lúc này là giờ nghỉ trưa, đám lính canh cũng có phần lơi lỏng. Tên này thì Hoàng biết, hắn tên là Jagerka, tuổi chừng bốn lăm, khá được lòng đám phu hàng ở đây, cũng có chút tiếng nói.
- Có chuyện gì?
- Người anh em, chắc cậu cũng biết, chúng ta đã không còn nhiều thời gian. Lần này, chúng tôi muốn cậu giúp một tay.
- Giúp một tay?
Gã tây kia bắt đầu nói một hồi, đại ý là muốn lôi kéo hắn tham gia cuộc nổi dậy bỏ trốn. Hoàng lúc đầu cũng không quá mặn mà, song gã ta cứ nằn nì, khiến hắn không thể không nêu rõ chính kiến của mình.
- Cậu phản đối?
- Chỉ còn mấy hôm nữa là xong việc, tại sao phải mạo hiểm? Không thấy kết quả của mấy kẻ bỏ trốn trước đó sao?
Gã kia nhìn Hoàng chăm chăm. Song hắn tất nhiên chẳng phải người yếu bóng vía. Nhìn bóng gã ta quay đi với vẻ hậm hực không buồn giấu diếm, Hoàng quay trở lại lều. Cái nắng càng lúc càng chói chang, cũng may mặc dù công việc nặng nhọc song ăn uống cũng không đến nỗi nào. Hắn rất khoái món bánh mì thịt quay ở đây, rất hợp với khẩu vị.
Giờ nghỉ, Hoàng tiếp tục thú vui đi dạo sau khi “thoát” khỏi sự canh chừng của lính canh. Hắn hiện giờ đang lăn tăn không biết mình có sai lầm hay không khi lựa chọn tin tưởng vào tay đội trưởng cảnh vệ kia. Hay là bây giờ rời bỏ quay trở về? Thế nhưng nghĩ tới ba ngày qua hắn lại cảm thấy tiếc nuối công sức bỏ ra, dù gì cũng đã sắp xong việc rồi.
Được rồi, cố gắng thêm một chút, hai hôm nữa quay trở lại tìm gã kia, nếu hắn nuốt lời thì đánh cho cha mẹ không nhận ra luôn. Sau đó tìm cách khác cũng chưa muộn.
Thật ra Hoàng quyết định tiếp tục công việc này là do vẫn còn một nguyên nhân khác. Hắn thật ra cũng đã tìm hiểu qua về chuyến đi này, đội ngũ của hắn có trách nhiệm làm công tác hậu cần cho một số dong binh đoàn tham gia chiến dịch “cứu rỗi”. Cũng chính vì mục đích chiến dịch này thật sự rất tốt đẹp khiến Hoàng có hảo cảm, nên cũng không ngại góp một phần sức lực vào đó.
Mấy ngày qua hắn đã nhận ra một điều. Người dân ở vùng Valre này đều có một điểm chung, đó là lão hóa rất nhanh. Ai nấy cũng già hơn so với tuổi thật hơn chục năm là thường. Những người bốn mươi tuổi trông cứ như năm, sáu mươi rồi vậy. Kéo theo đó là vòng đời cũng ngắn hơn quỷ sai thông thường. Mà nguyên do nghe đâu chính là bắt nguồn từ ngọn núi tên Thao Thiết này. Hai trăm năm trước, truyền nhân thời bấy giờ của Chiến Thần đã phong ấn một thứ gì đó không rõ tại đây, kéo theo đó là tấm màn tai ương bao phủ vùng đất này. Thứ đó là gì thì không ai biết chính xác, chỉ biết kể từ khi đó, ác mộng chính thức bắt đầu.
Cũng từ ngày đó, phạm vi hai mươi kilomet xung quanh Thao Thiết Sơn bị bao phủ bởi một lớp sương mù như của băng nguyên Cosh, nội bất xuất ngoại bất nhập. Cùng với đó là sự đột biến của thảm sinh vật nơi đây. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là ngày rằm tháng mười, đó chính là lúc màn sương yếu nhất. Song sự kiện này rất hiếm, hai mươi năm mới xuất hiện một lần. Mà năm nay chính là thời cơ bằng vàng đó.
Hoàng đang vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man thì gặp một nam và một nữ đi ngược chiều.
Người đàn ông mặc một bộ chiến giáp màu vàng chóe rất nổi bật, thân hình không quá lực lưỡng nhưng ẩn chứa lực bạo tạc khôn cùng. Đi cạnh anh ta là một cô gái thắt tóc bím đeo khẩu trang mặc quân phục, hai người này vừa đi vừa ngó đông nhìn tây, xem ra là đang bị lạc đường.
- Hey guy, có thể cho chúng tôi hỏi đường chút được không?
Gã thanh niên mặc chiến giáp kia thấy có bóng người thì mừng như bắt được vàng, cũng không hề e ngại gương mặt đáng sợ của hắn, nói giọng Hoa lơ lớ.
- Cách đây ba kilomet về hướng tây có một ngôi đền nhỏ. Từ đó đi thẳng đường mòn là có thể ra khỏi chỗ này.
Hoàng mặc dù không rõ lắm về địa hình song cũng biết tới đâu chỉ đến đấy.
- Cám ơn nhé, chàng trai.
Gã đàn ông kia cảm ơn, bắt tay với hắn, sau đó cùng cô gái đi mất. Hắn ta đi được chừng hơn hai kilomet nữa thì bắt gặp đồng bọn, là ba người đàn ông khác.
- Ơn trời, ha ha ha, chúng ta lại tìm được nhau rồi.
- Hai người đi lạc?
Một người đàn ông trung niên đeo kính để ria mép, mặc áo “Xá xẩu” truyền thống của người Hoa (Áo có hai vạt như áo cánh, tay lửng, nút áo bằng vải, cài ở giữa) mới thấy đã hỏi:
- Trên đường có bị phát hiện không?
- Ha ha, anh coi tôi là ai chứ?
Cô gái mặc quân phục lại gần thì thầm gì đó với gã trung niên đeo kính. Chỉ thấy hắn ta hừ một tiếng khó chịu:
- Còn nói là không? Chiến Vân, tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, cậu một hôm không khoe của là không sống nổi à? Cậu có biết trước khi tới đây cả đội đã họp bàn như thế nào không?
- Cái này à? Gã đàn ông kia chỉ tay vào bộ giáp trên người, tiu nghỉu: - Vậy thì làm sao chứ? Tôi không có nói tên mình mà.
- Ngu ngốc. Tôi đã nói với cậu những gì? Mặc trên người bộ giáp chói mắt như thế, lại còn xài tiếng Hoa để giao tiếp, không phải là lạy ông tôi ở bụi này thì là gì chứ? Dưới địa ngục tầng mười chín này vẫn còn ít người biết đến cậu lắm chắc?
Gã đàn ông trung niên nói với giọng khó chịu, sau đó quay sang nhìn cô gái tóc bím đeo khẩu trang:
- Cô cũng thế, Liễu Diệp Nhi. Hắn ta đần độn thì thôi đi, cô vậy mà lại cũng..
- Được rồi, để tôi đi xử hắn là xong chứ gì?
Gã đàn ông tên Chiến Vân bẻ tay rôm rốp nói.
- Cậu ở nhà cho tôi, đi loạn nên lại lạc thêm lần nữa thì tính sao? Gã kia cau mày, đoạn quay sang cô gái tóc bím kia. Cô gái hiểu ý, vụt một cái đã khuất dạng đằng sau cánh rừng già.
- Haiz, chỉ là một gã quỷ sai quê mùa thôi mà, giết gà có nhất thiết phải dùng đến dao mổ trâu như vầy không?
- Cậu im miệng cho tôi. Chiến Vân, cậu còn muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Nhiệm vụ lần này mà chúng ta gánh vác là vô cùng quan trọng. Không những phải làm cho xong, mà còn phải là hoàn thành trong bí mật. Trịnh tướng quân rất coi trọng nhiệm vụ lần này, nếu không tại sao phải cử tôi với Liễu Diệp Nhi đi cùng mấy người? Nếu có sơ sót gì xảy ra, vậy thì cậu nếu muốn sống cũng chỉ có cách trốn lên thiên đàng mà thôi, đừng trách tôi không báo trước.
- Hừ, bày đặt quan trọng hóa vấn đề. Gã đàn ông tên Chiến Vân làu bàu: - Lắm lời làm gì, chẳng phải chỉ là để lấy kinh nghiệm cọ xát cho cô ta sao? Còn tưởng rằng ai cũng không biết.
- Cậu nói cái gì?
- Thôi thôi, mỗi người nhịn một câu..
Trong lúc đó, cô gái tóc bím kia đã lần theo đường cũ quay trở lại. Bóng dáng cô ta thoắt ẩn thoắt hiện, lướt đi nhanh như một con báo. Nếu Hoàng có mặt ở đây thì cũng sẽ không khỏi giật mình, tốc độ của cô ta còn nhanh hơn cả hắn khi dùng Ảnh Bộ, mà lại còn là di chuyển trong rừng với vô vàn chướng ngại vật.
Nhưng nếu như biết được thân phận của cô ta, cũng là khi chiếc khẩu trang kia được gỡ xuống, là một quỷ sai thông thường chăm chỉ theo dõi tin tức có lẽ sẽ không mấy kinh ngạc. Năm nay có một chuyện mà ai ai cũng biết, đó là cuộc sát hạch cấp độ Danh ác cứ hai năm tổ chức một lần hơn chục năm qua cuối cùng cũng đã tìm ra một người thành công ghi danh trên bảng vàng cao nhất, cũng chính là danh ác bậc một thứ năm trong tương lai, sau khi vượt qua một năm thử thách.
Người đó tên là Liễu-Diệp-Nhi. Vậy là trong năm Danh ác bậc một trong tương lai, đã có hai người mang quốc tịch Trung Quốc.
Lúc đầu Liễu Diệp Nhi còn lo lắng rằng đối phương có lẽ đã rời đi quá xa. Song cô rất nhanh đã thở phào.
Tên quỷ sai kia vậy mà vẫn còn ở chỗ cũ! Không hiểu hắn nán lại để làm gì. Nấp sau một tán cây, Liễu Diệp Nhi âm thầm quan sát hắn. Người này sở hữu gương mặt không mấy thiện cảm, nhìn qua cũng biết chẳng phải hạng tốt lành gì. Hắn ta mặc trên người một bộ đồ lao động chẳng có gì đặc biệt, nhìn qua cũng biết là hạng khố rách áo ôm. Song là ai thì cũng vậy mà thôi, bởi đằng nào trong mắt Liễu Diệp Nhi, hắn cũng đã là một người chết.
Chỉ là Liễu Diệp Nhi bỗng nhíu mày. Tên kia…vậy mà đột nhiên lại quay đầu, rồi còn đi thẳng về phía này!
Hắn đã nhận ra sao?
Song Liễu Diệp Nhi vậy mà vẫn vô cùng bình thản. Cô biết rõ mình chưa mắc bất cứ sai lầm nào. Chỉ là tình cờ mà thôi. Chỉ là trong khi Liễu Diệp Nhi còn đang chưa quyết có nên hành động luôn hay không, tên quỷ sai kia đã cất tiếng trước:
- Ồ, là cô à?
Liễu Diệp Nhi thần người không đáp. Cô thật sự không xuất sắc lắm trong việc giao tiếp. Song Liễu Diệp Nhi vẫn tự tin mình hoàn toàn có thể làm chủ tình hình, bất kể đối phương có sử dụng thủ đoạn gì đi chăng nữa.
Đó chính là sự tự tin của kẻ mạnh.
Chỉ là làm cho Diệp Nhi không ngờ tới, đó là tên quỷ sai kia khi tới gần lại đột nhiên cúi người xuống chân cô!
Chỉ thấy gã nhặt từ dưới chân cô lên một góc tổ chim, bên trong vẫn còn mấy con chim nhỏ đang kêu chíp chíp. Hắn cẩn thận giữ chúng trong tay, sau đó nhìn cô ngoác miệng cười:
- Tôi nghe tiếng chim mẹ bay dáo dác kêu khắp nơi, đoán thể nào nó cũng đang tìm con. Không ngờ cô lại tìm ra trước.
Hắn vừa nói gì? Mình có nghe lầm không?
Liễu Diệp Nhi trừng mắt nhìn chằm chằm gã đàn ông kia, lúc này đang quay lưng về phía cô đi về phía gốc cây xanh lớn. Hắn ta cặm cụi leo lên đặt mấy con chim non vào tổ cũ. Nếu lúc này ra tay, đối phương ắt hẳn cầm chắc cái chết.
- …Ngươi không phải người ở đây?
- Ồ đúng. Sao cô biết?
- Ngươi tốt nhất là sớm rời xa nơi này.
- Cô cũng là người từ nơi khác đến à?
Hoàng vừa dứt lời quay lưng lại thì đã chưng hửng, cô gái kia đã biến đâu mất chẳng còn chút dấu vết.
- Lạ thật.
Hoàng lẩm bẩm, hồn nhiên không biết bản thân vừa may mắn thoát nạn.
Hoàng quay trở về. Đã sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Về tới lều, hắn thấy một nhóm trong đội phu hàng đang bí mật họp kín, có lẽ là thương thảo kế hoạch bỏ trốn. Mặc dù không muốn nghe trộm nhưng ai bảo thính giác của hắn quá nhạy chứ? Được một lúc, hắn đành bỏ ra ngoài hút thuốc để cho mấy người này nói chuyện được tự nhiên.
Theo như những gì hắn nghe được thì có vẻ như đội này muốn tối nay hành động. Ngày mai theo dự tính, nhóm của hắn sẽ nhập đội với các dong binh đoàn tham gia chiến dịch. Vì thế tối nay chính là cơ hội cuối cùng.
Hoàng chỉ nghe một chút đã thấy khó mà thành công. Chưa kể đến lỗ hổng vô số, chỉ riêng việc cái cơ hội cuối cùng này các người biết, chẳng lẽ lũ lính canh đó lại không biết?
Quả đúng vậy, chiều hôm đó Hoàng bỏ ít công sức ra thám thính thì mới hay đám lính canh kia đã chuẩn bị đến tận răng rồi, cơ hội thành công của nhóm người này là hoàn toàn không có. Hoàng lập tức tìm tay Jagerka kia kể rõ tình hình, khuyên bảo hắn hãy vì tính mạng của mọi người mà hủy kế hoạch. Thế nhưng nhận được chỉ là cái lắc đầu.
Hoàng suy đi nghĩ lại, thấy cuối cùng vẫn là nên đem chuyện này nói ra trước thì hơn, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. Những kẻ bỏ trốn mấy ngày hôm nay, Hoàng chưa thấy ai thoát chết, mà còn là chết rất thảm. Mà lần này số lượng người tham gia lại đông như vậy, phải đến ba phần tư số phu hàng. Hoàng thật sự không dám tưởng tượng.
Nghĩ là làm, hắn đem chuyện đám phu hàng và kế hoạch đào thoát của họ ra bí mật nói với tay đội trưởng cảnh vệ. Kết quả không nói cũng biết, đám người kia lập tức bị bắt giữ đem ra tra khảo, do số lượng quá đông nên chỉ có thể xử kẻ cầm đầu làm gương. Điều này Hoàng cũng đã lường trước được nhưng cũng không có cách nào để thay đổi, uy tín không đủ, hắn cũng giống như những người kia, chỉ là một tên dân phu mà thôi.
Thế nhưng chết một người, so ra vẫn còn hơn là cả bọn cùng đi chết.
Song một việc nhỏ nhặt đó đã khiến Hoàng chân chính cảm giác được, chuyến đi này độ hung hiểm là không thể nghi ngờ. Mấy người này thà chết chứ không muốn bước chân lên ngọn núi kia, ắt hẳn là phải có nguyên do. Mà quyết định của hắn ngày hôm nay, là đúng hay sai vẫn còn chưa biết.
Thao Thiết Sơn…rốt cuộc là nơi đầm rồng hang hổ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.