Quyển 5 - Chương 4: Tắm sông
Shevaanh
31/05/2018
Thao Thiết Sơn, đúng như tên gọi, nhìn từ xa thì trông giống như một cái mồm lớn, há to miệng như sẵn sàng nuốt trọn bất cứ kẻ nào cả gan dám xâm nhập. Ngày hôm nay, ngọn núi này đặc biệt đông người.
Tối hôm đó, thị trấn dưới chân núi Thao Thiết. Một đám người ngựa sắp hàng phải tới hơn hai chục xe, bên cạnh là năm chiếc xe tải lớn. Lúc này đang có đâu chừng hơn hai chục người đang bốc dỡ hàng hóa từ xe tải xuống.
- Kỳ lạ thật, tại sao lại phải chuyển sang đi xe ngựa nhỉ?
Một gã bốc vác thắc mắc.
- Chỗ sắp tới xe tải không thể đi được, thằng ngu.
- FUCK, còn phải làm đến khi nào mới được nghỉ ? Tao muốn đi tắm ngay bây giờ.
Có tiếng chửi thề. Một kẻ khác làm ra vẻ hiểu biết cười cười :
- Đừng thở ra mấy lời vô dụng. Hiện tại thị trấn đã đầy người, tối nay tao và chúng mày nằm đây ngắm trăng là chắc.
- Chết tiệt, không nơi nào còn phòng sao?
Bỏ qua những lời la ó, nếu để ý thì thấy những kẻ này không phải dân bản xứ. Thêm nữa, ở bên ngoài đã có rất nhiều trướng bồng dựng lên san sát. Nhìn như mở hội vậy.
- Chúng nó đều tới vì cái “đền tử chú” đó sao? Trời ạ, nhiều đến vậy?
- Ba mươi tỷ, fuck, là ba mươi tỷ đó thằng đầu đất. Bán mạng còn được nữa là. Chỉ là có mạng để tiêu tiền hay không còn chưa biết. Thôi, mau làm việc đi, hãy học tập thằng kia kìa.
Tên ra vẻ hiểu biết kia chỉ tay về phía góc, nơi có một người thanh niên cũng đang bốc vác giống bọn họ, song một lần bê gấp những mấy lần người khác! Một mình hắn làm việc của năm người cộng lại, hiệu suất thực khủng khiếp.
- Fuck, đừng nhắc nó trước mặt tao. Thằng đó không phải người mà. Mà thấy cái mặt nó là tao lại rùng mình. Như thằng tướng cướp.
- Thằng lưu manh ấy tên gì nhể? Ju..Ju..gì nhỉ?
- Là Judas.
Một tên nói.
Sau khi xong việc, lũ người kia chọn một chỗ xa hơn để dựng trại. Mà lúc này trời cũng đã tối mịt.
Đốt lửa lên, mấy chục người cùng ngồi một chỗ, thế nhưng không ai nói gì cả. Dường như có một lớp không khí u ám bao phủ toàn bộ. Bóng đêm ngày càng dầy đặc, âm thanh huyên náo bốn phía dần dần chìm xuống, chỉ còn lại tiếng côn trùng trên cây, trong bụi cỏ chẳng biết mọi mệt kêu to.
Đống lửa đã tàn, chỉ còn vài đốm lửa vẫn cháy sáng. Tất cả đều lần lượt về lều ngủ. Chỉ có bốn tiếng để ngủ mà thôi, ba giờ sáng ngày mai bọn họ phải dậy sớm để tiếp tục làm việc.
Lúc này ở trong chiếc lều rộng nhất , nếu có người ở đây lúc này khẳng đinh sẽ chấn động. Khuôn mặt của một người đàn ông nằm ngủ đang thống khổ vặn vẹo, biến hình. Trên trán, một con mắt trắng dã đầy tơ máu nở ra, con ngươi vặn vẹo.
Người đó chính là Hoàng, ở đây là Judas. Chỉ thấy hắn nói mớ mấy câu gì đó một cách đứt quãng, vẻ mặt vô cùng thống khổ, khóe miệng thỉnh thoảng lại giật giật vài cái.
Hai mắt Hoàng đột nhiên mở trừng ra! con mắt thứ ba giữa trán nhắm lại, chìm xuống lớp da. Ngồi bật dậy, hắn cảm người toát mồ hôi đầm đìa quay đầu nhìn bốn phía, như không còn chút khí lực nào.
Hoàng nhắm hai mắt lại, trong đầu xẹt qua những mảnh nhỏ của giấc mộng vừa rồi, trên người nhớp nháp toàn mồ hôi, hắn muốn ra ngoài đi dạo một lúc cho thoáng.
Hoàng đứng dậy nhẹ nhàng rời khỏi lều, vừa ló mắt ra ngoài là đã thấy bốn, năm tên vũ trang đầy đủ đứng canh chừng, song điều này cũng không cản được cái thú hóng gió ban đêm lúc này của hắn.
"Thật sự là một giấc mộng kỳ quái."
Sau khi thành công thoát đi, vừa bước Hoàng vừa gãi đầu. Hai ngày nay cứ hễ đặt mình xuống là hắn lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, lần nào cũng lặp đi lặp lại. Ở trong mơ hắn thấy mình cả người đầy máu, tay cầm một chiếc rìu màu huyết hồng cực lớn, bên cạnh la liệt xác người chết, toàn bộ đều bị móc mắt mà chết.
Mà kỳ lạ là mặc dù cả người đầy máu song hắn không hề cảm thấy đau đớn, hay nói cách khác số máu dính trên người hoàn toàn không phải là của hắn. Ở trong giấc mơ ấy, hắn cứ quay đầu đi mãi, mà đằng sau..lại có một bóng ma như ảo như mộng bám theo mãi không rời.
Cái bóng đó không rõ là nam hay nữ, chỉ mơ hồ thấy trên tay nó ôm thứ gì đó tròn tròn, cứ bám theo hắn mãi không rời, càng lúc càng lại gần. Mặc dù có lúc rất gần song hắn vẫn không sao nhìn rõ được cái bóng đó là gì. Mà lần nào cũng thế, lúc cái bóng đó tiến sát thì cũng là lúc hắn tỉnh lại...
Hoàng đang vừa đi vừa nghĩ, hắn bỗng thấy chân mình hụt xuống...lúc nhận ra thì bản thân đã rơi tọt xuống một chỗ vừa tối vừa đen, còn vừa bốc mùi hôi thối. Cả người nhớp nháp, Hoàng lập tức bám mấy rễ cây mà leo lên, song lúc lên tới nơi thì cả người cũng đã “thơm không chịu nổi”. Đây có lẽ là một cái bẫy lợn rừng đã để lâu không ai sờ tới, phía dưới còn nguyên xác con gì đó thối rữa nữa.
“Đen vl” Hoàng lầm bẩm, trên người bẩn không chịu nổi, hắn muốn quay về thị trấn tìm một cái nhà nghỉ để tắm rửa một chút. Song đi thêm một đoạn , bốn phía đều là một mảng yên tĩnh, không nhìn thấy một ai. Hoàng nhảy lên trên một ngọn cây cao để tìm đường đi, may mắn sao lại thấy một dòng suối nhỏ giữa nơi rừng núi hoang sơ này.
Không lâu lắm, hắn đã chạy tới nơi, liền lập tức cởi quần áo nhảy vào, bơi qua bơi lại rất thỏa mãn.
Lúc này đã vào mùa hè, cái chỗ này so với thị trấn Một sừng thì nóng nực hơn rất nhiều. Lại thêm hai hôm nay làm phu khuân vác lao động vất vả, giờ nhảy vào con suối lạnh lẽo này tắm rửa, cảm thấy rất thoải mái.
Thật ra đây cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hôm trước tay đội trưởng cảnh vệ kia sau khi nghe Hoàng trình bày đã ngỏ ý rằng chắc chắn có thể giúp hắn gặp tiểu thư nhà Maychild, với điều kiện hắn phải tham gia làm nhân công phục vụ dưới trướng hắn bốn ngày. Chỉ là làm ít việc chân tay mà thôi, Hoàng suy nghĩ một hồi thấy cũng không có vấn đề gì nên nhận lời.
Hắn ta cũng nhận lời giúp Hoàng nhốt Mamoka lại một chỗ, chờ cho đến lúc hắn quay về. Đổi lại là hắn phải cam đoan sẽ làm phần công việc của hai người.
Hai hôm trôi qua, công việc thì phải nói là cũng không quá vất vả, ít nhất là với kẻ “không phải người thường” như hắn. Song thứ làm Hoàng khó chịu lại là những “đồng nghiệp” và những kẻ lúc nào cũng chằm chằm giám sát hắn.
Những “đồng nghiệp” đó hầu hết đều chẳng phải hạng hiền lành gì, mà công việc tưởng chừng đơn giản chỉ là bốc vác chở hàng này cũng rất là mờ ám, bằng chứng là có hẳn cả một tiểu đội vũ trang đầy mình kè kè theo sát sẵn sàng nã đạn vào bất cứ ai có ý định chạy trốn. Cứ như là đi lên pháp trường vậy. Mà trông vậy chứ mới hai hôm đã có bốn tên bỏ trốn, cả bốn đều bị bắn chết.
Theo như Hoàng tìm hiểu thì đội của hắn có nhiệm vụ hỗ trợ tiếp tế lương thực cho những đội dong binh đoàn tham gia chiến dịch “Cứu Rỗi” lần này, trong đó chủ yếu là phục vụ cho Cảm tử dong binh đoàn.
Tắm rửa toàn thân xong, Hoàng mới nhớ lại hồi bé mình cùng Lan Anh cũng rất hay ra bờ sông gần làng chơi. Hắn vẫn còn nhớ như in câu nói của Lan Anh, lần đầu tiên đi chơi sông cùng hắn.
“ Sông à? Đẹp lắm hả. Tớ vẫn thường mơ thấy nó đấy.”
Chỉ là mơ thôi sao? Dĩ nhiên rồi....
Không biết bây giờ cô ấy ra sao, hai mắt đã bình phục lại được hay chưa? Chỉ tiếc là kiếp này âm dương cách biệt, có lẽ chẳng thể nào gặp lại được nữa rồi.
Hoàng hít một hơi thật sâu, lặn sâu xuống đáy sông. Hắn nhận ra con sông này trông vậy mà khá là sâu, lặn hơn chừng hai chục mét đã thấy xuất hiện những mảng rêu đủ mọi mầu sắc giống như noãn thạch, thật sự là rất đẹp.
Lặn một vòng chán chê, cũng không có phát hiện ra cái gì quá đặc biệt, Hoàng đang định trồi lên mặc quần áo rời đi thì đầu óc đột nhiên máy động. Cảm ứng được một dòng nước ba động từ bên trên, hắn do dự một chút rồi lặn xuống.
Từ dưới đáy sông tập trung hết sức nhìn lên, hắn mơ hồ xác định bên trên có người, hơn nữa còn là... một cô gái.
"Éc, trễ thế này còn tới đây làm gì? Không phải là muốn tắm sông chứ?"
Hoàng nghĩ thầm. Chẳng lẽ dạo này thần may mắn mỉm cười với hắn, ra ngoài chơi một lúc mà cũng được rửa mắt? Hôm nay bóng đêm mê người, bốn bề vắng lặng, đúng là thật lý tưởng cho việc nhìn tr...e hèm.
Hoàng lờ mờ thấy cô gái kia ngồi xuống cạnh bờ, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt trong nước, tựa hồ có chút thất thần. Thật lâu sau, có tiếng thở dài nhẹ nhàng, chỉ thấy nàng ta đứng lên, bắt đầu chậm rãi cởi y phục.
" Wtf, trúng quả rồi."
Hoàng vừa nín thở vừa chảy mồ hôi..hột. Nàng ta khẳng định là muốn xuống tắm. Mẹ ơi, chẳng lẽ ở chỗ này thịnh hành tắm lộ thiên hả trời? Nửa đêm còn rời nhà ra sông..đi tắm?
Chiếc áo màu đỏ được cởi ra, lộ ra một thân thể trắng nõn, mái tóc dài phủ xuống bên hông, dáng người từ trên xuống dưới toát ra sự quyến rũ khó tả. Mặc dù nhìn không rõ mặt, nhưng chấm riêng thân hình cũng đã được điểm 10. Thân thể mềm mại ấy từ từ tiến tới, ánh trăng phản chiếu ra ảo ảnh.
Cô gái đưa bàn tay nhỏ bé xuống phía dưới, cuối cùng khi chỉ còn lại bộ đồ lót, cô ta từ từ..lôi từ trên lưng xuống một vật gì đó hình cánh cung, đoạn lội xuống sông, nhẹ nhàng nhúng chìm nó xuống nước.
Tại đáy nước, Hoàng ngẩng đầu lên chăm chú theo dõi. Mặc dù nhãn lực của hắn cực tốt, song nhìn xuyên thấu qua ánh sáng mờ mờ trên mặt nước cũng chỉ thấy một bóng người mơ hồ, không rõ ràng. Chỉ thấy cô gái kia rất cẩn thận lau chùi vật hình cánh cung kia, có lẽ đây mới là mục đích chính nha.
Bờ sông gọi là nhỏ cũng không nhỏ mà lớn thì cũng không lớn, chỉ biết giờ đây nếu hắn ngoi lên chắc chắn sẽ bị phát hiện. Lúc đó thì hết cãi. Tuy thế mãi mà cô gái kia vẫn không chịu đi. Hoàng bắt đầu cảm thấy hết nhịn thở nổi nữa rồi.
Thời gian trôi chừng gần mười phút, song với Hoàng thì còn hơn cả năm trời, cô gái kia lúc này hình như đã xong việc, cẩn thận để vật kia lên bờ. Chính lúc Hoàng nghĩ cô ta sẽ rời đi thì...nước bắn tung tóe, chỉ thấy cô gái kia nhảy xuống thủy đàm, như một mỹ nhân ngư du động trong nước.
“WTF”
Hoàng mở to mắt, hai mắt đong đưa theo cái bóng phía trước. Kể từ khi xuống địa ngục tầng mười chín, đây đã không phải lần đầu hắn thấy gái trong tình trạng thiếu vải...( từng thấy Thư lệ cả người trần như nhộng kia mà) song lần này có vẻ là kích động nhất.
Cơ thể kia thật sự quá mức sexy, khiến cho hắn thiếu chút nữa trong lúc nín thở chảy máu mũi mà chết. Cô gái này chỉ cần khuôn mặt không quá xấu, tuyệt đối trai theo phải cỡ một trung đoàn. Đã thế cô ta lại còn cứ bơi qua bơi lại trước mặt, lờ mờ trong nước khiến hắn càng thêm kích thích. Hoàng thầm nuốt nước miếng, cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể lúc này mơ hồ có thể làm bay hơi hết nước.
Bất quá bây giờ muốn nhịn thở ngắm tiếp cũng khó.
Lúc này cô gái kia đang xoay người, thân thể mềm mại nổi trên mặt nước, bờ mông mềm mại cong hình chữ S không hề che dấu, lộ ra trước mắt hắn.
“?”
Đang nằm trong nước nhắm mắt dưỡng thần, Hồng Nương Tử chợt giật mình, từ trong nước phi thẳng lên nhìn xuống dưới. Song nhìn mãi vẫn chỉ thấy trong nước có vài con cá bơi qua bơi lại.
"Lũ cá này, tưởng mông ta là đồ ăn hả, cẩn thận ta đem cả bọn rán lên ăn."
Hồng Nương Tử lẩm bẩm. Cô tưởng là những chú cá đó trong khi bơi va phải thân thể mình, lại tiếp tục trầm mình xuống tắm.
Ở một góc âm u dưới mặt nước, Hoàng nghe cô ta lẩm bẩm lầu bầu như vậy, mím môi nhịn cười. Một lần nữa lặng lẽ bơi lên, hắn lén sờ vào bàn chân trắng nõn đang nhẹ nhàng đong đưa kia.
"A”
Hồng Nương Tử bèn rụt chân về. Cô ta quay người lại, quơ tới như muốn bắt đám cá nghịch ngợm kia. Chỉ là khi nghiêng người, đột nhiên thấy dưới đáy nước hiện lên một đôi mắt đen nhánh, không khỏi khẩn trương, con người nhất thời tối mịt lại.
“ Xong rồi”
Chỉ thấy phía bên kia hồ nước vang lên một tiếng ùm lớn, có vật gì đó phóng vụt từ dưới đáy hồ lên. Hồng Nương Tử phản ứng rất nhanh, vụt một cái đã nhảy lên bờ, tay cầm cung.
Đồng thời ngay bên cạnh, một tiếng “ùm” nữa vang lên.
“Là giương đông kích tây!”
Hồng Nương Tử rất tỉnh táo, phút chốc đã định vị ra cái bóng đang vụt chạy kia, cây cung trong tay giương lên, một mũi tên xé gió lao theo. Trong lúc tức giận, nàng hoàn toàn thi triển hết toàn lực, một tiễn này tuyệt đối là đòi mạng.
Chỉ thấy một tên bay đi không trở về, xuyên qua cái bóng kia rồi biến mất tăm, cũng không để lại bất cứ dấu tích nào.
“Không thể nào”
Hồng Nương Tử trợn mắt muốn đuổi tiếp, nhưng cuối cùng lựa chọn dừng lại, bởi tốc độ của cái bóng kia thật sự là quá nhanh.
…
-----------------
Ngày hôm sau, nhóm người Hoàng lúc này cũng đã chở hàng tới biên giới của xứ Valre và quận Sharrk, và cũng chính là chân núi Thao Thiết Sơn nổi tiếng . Xứ Valre tuy không lớn nhưng thị trấn Một Sừng so ra thì còn lâu mới sánh được. Nhưng nói về sự phồn hoa thì lại có phần kém hơn.
Cuộc sống ở đây rất là lạc hậu, rất nhiều quỷ sai đến cái ăn và chỗ ở vẫn chưa được giải quyết. Bởi vì giao thông không thuận lơi, phụ cận bị rừng rậm nguyên thủy bao trùm, kinh tế không phát triển theo kịp, cuộc sống tự nhiên cũng kém rất nhiều.
Chỉ là hôm nay gần khu rừng rậm nguyên thủy chân núi Thao Thiết, người đến người đi náo nhiệt phi thường. Thị trấn nhỏ xuất hiện nhiều nhóm người, trên đường chính có thể thấy được vô số dong binh hành hội lớn nhỏ, Danh ác nhiều không đếm xuể, tất cả đều tụ tập tới nơi này. Hết thảy những điều lạ thường này đều là vì một sự kiện hai mươi năm mới có một lần của Thao Thiết Sơn.
Thao Thiết Sơn, nơi này tồn tại một nhiệm vụ với mức phần thưởng khổng lồ khiến cho cơ hồ tất cả dong binh cùng mạo hiểm gia của cả địa ngục tầng mười chín đều điên cuồng. Thậm chí còn hấp dẫn một số cao nhân lánh đời xuất thế.
Tấm màn che phủ Thao Thiết Sơn đã hai trăm năm nay, liệu lần này sẽ có người vén mở?
Mặc dù nhiệm vụ này từ lúc đưa ra đến nay đã làm chết không ít người, cũng chưa có ai hoàn thành nổi, thậm chí là chưa từng có bất kì ai từng vào trong đền tử chú mà toàn mạng quay về, nhưng cứ hai mươi năm một lần, tới hẹn lại lên vẫn có vô số mạo hiểm giả khác cuộn cuộn tiến vào. Bí ẩn bên trong có sức hấp dẫn thật sự quá lớn, có thể làm cho quỷ sai không quản đến tính mạng của mình.
Vậy nơi đây rốt cuộc có thứ gì khiến người ta thèm muốn đến thế? Ngoài phần thưởng khổng lồ của gia tộc Maychild, sẽ là rất thiếu sót nếu không nhắc đến truyền thuyết bất diệt hàng trăm năm nay tại đây, về thứ mà Chiến Thần nguyền rủa và phong ấn tại đền Tử chú, cũng chính là tạo phẩm vĩ đại nhất của người thợ rèn huyền thoại.
Thứ được gọi là “Cội nguồn tội ác”.
Mà lúc này Hoàng đang ngồi trên xe ngựa theo đoàn phu khuân vác lên núi. Đến lúc này răng hắn vẫn còn hơi ê ẩm, cũng bởi ngậm nguyên cả mũi tên kia đêm qua. Nhắc lại mới thấy mất mặt, khi đó phải mãi tới khi xác định chắc chắn không bị đuổi theo hắn mới dám dừng lại.
Hoàng rút mũi tên ra ngắm nghía. Thân tên không biết làm bằng chất liệu gì song rất cứng, mũi tên ánh sắc bạc. Hắn thấy đẹp nên vẫn giữ lại.
Haiza, vậy là mất toi bộ quần áo.
Hoàng khẽ nhíu mày lấy tay sờ sờ lên bờ môi rướm máu. Cô gái kia cũng thật là ác tâm, một tiễn đó nếu là người thường chắc chắn đã không còn mạng để...nhìn trộm nữa rồi. Còn độc hơn cả Thư Lệ ngày xưa nữa.
Hoa hồng có gai, tốt nhất là không nên dây đến nha.
Tối hôm đó, thị trấn dưới chân núi Thao Thiết. Một đám người ngựa sắp hàng phải tới hơn hai chục xe, bên cạnh là năm chiếc xe tải lớn. Lúc này đang có đâu chừng hơn hai chục người đang bốc dỡ hàng hóa từ xe tải xuống.
- Kỳ lạ thật, tại sao lại phải chuyển sang đi xe ngựa nhỉ?
Một gã bốc vác thắc mắc.
- Chỗ sắp tới xe tải không thể đi được, thằng ngu.
- FUCK, còn phải làm đến khi nào mới được nghỉ ? Tao muốn đi tắm ngay bây giờ.
Có tiếng chửi thề. Một kẻ khác làm ra vẻ hiểu biết cười cười :
- Đừng thở ra mấy lời vô dụng. Hiện tại thị trấn đã đầy người, tối nay tao và chúng mày nằm đây ngắm trăng là chắc.
- Chết tiệt, không nơi nào còn phòng sao?
Bỏ qua những lời la ó, nếu để ý thì thấy những kẻ này không phải dân bản xứ. Thêm nữa, ở bên ngoài đã có rất nhiều trướng bồng dựng lên san sát. Nhìn như mở hội vậy.
- Chúng nó đều tới vì cái “đền tử chú” đó sao? Trời ạ, nhiều đến vậy?
- Ba mươi tỷ, fuck, là ba mươi tỷ đó thằng đầu đất. Bán mạng còn được nữa là. Chỉ là có mạng để tiêu tiền hay không còn chưa biết. Thôi, mau làm việc đi, hãy học tập thằng kia kìa.
Tên ra vẻ hiểu biết kia chỉ tay về phía góc, nơi có một người thanh niên cũng đang bốc vác giống bọn họ, song một lần bê gấp những mấy lần người khác! Một mình hắn làm việc của năm người cộng lại, hiệu suất thực khủng khiếp.
- Fuck, đừng nhắc nó trước mặt tao. Thằng đó không phải người mà. Mà thấy cái mặt nó là tao lại rùng mình. Như thằng tướng cướp.
- Thằng lưu manh ấy tên gì nhể? Ju..Ju..gì nhỉ?
- Là Judas.
Một tên nói.
Sau khi xong việc, lũ người kia chọn một chỗ xa hơn để dựng trại. Mà lúc này trời cũng đã tối mịt.
Đốt lửa lên, mấy chục người cùng ngồi một chỗ, thế nhưng không ai nói gì cả. Dường như có một lớp không khí u ám bao phủ toàn bộ. Bóng đêm ngày càng dầy đặc, âm thanh huyên náo bốn phía dần dần chìm xuống, chỉ còn lại tiếng côn trùng trên cây, trong bụi cỏ chẳng biết mọi mệt kêu to.
Đống lửa đã tàn, chỉ còn vài đốm lửa vẫn cháy sáng. Tất cả đều lần lượt về lều ngủ. Chỉ có bốn tiếng để ngủ mà thôi, ba giờ sáng ngày mai bọn họ phải dậy sớm để tiếp tục làm việc.
Lúc này ở trong chiếc lều rộng nhất , nếu có người ở đây lúc này khẳng đinh sẽ chấn động. Khuôn mặt của một người đàn ông nằm ngủ đang thống khổ vặn vẹo, biến hình. Trên trán, một con mắt trắng dã đầy tơ máu nở ra, con ngươi vặn vẹo.
Người đó chính là Hoàng, ở đây là Judas. Chỉ thấy hắn nói mớ mấy câu gì đó một cách đứt quãng, vẻ mặt vô cùng thống khổ, khóe miệng thỉnh thoảng lại giật giật vài cái.
Hai mắt Hoàng đột nhiên mở trừng ra! con mắt thứ ba giữa trán nhắm lại, chìm xuống lớp da. Ngồi bật dậy, hắn cảm người toát mồ hôi đầm đìa quay đầu nhìn bốn phía, như không còn chút khí lực nào.
Hoàng nhắm hai mắt lại, trong đầu xẹt qua những mảnh nhỏ của giấc mộng vừa rồi, trên người nhớp nháp toàn mồ hôi, hắn muốn ra ngoài đi dạo một lúc cho thoáng.
Hoàng đứng dậy nhẹ nhàng rời khỏi lều, vừa ló mắt ra ngoài là đã thấy bốn, năm tên vũ trang đầy đủ đứng canh chừng, song điều này cũng không cản được cái thú hóng gió ban đêm lúc này của hắn.
"Thật sự là một giấc mộng kỳ quái."
Sau khi thành công thoát đi, vừa bước Hoàng vừa gãi đầu. Hai ngày nay cứ hễ đặt mình xuống là hắn lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, lần nào cũng lặp đi lặp lại. Ở trong mơ hắn thấy mình cả người đầy máu, tay cầm một chiếc rìu màu huyết hồng cực lớn, bên cạnh la liệt xác người chết, toàn bộ đều bị móc mắt mà chết.
Mà kỳ lạ là mặc dù cả người đầy máu song hắn không hề cảm thấy đau đớn, hay nói cách khác số máu dính trên người hoàn toàn không phải là của hắn. Ở trong giấc mơ ấy, hắn cứ quay đầu đi mãi, mà đằng sau..lại có một bóng ma như ảo như mộng bám theo mãi không rời.
Cái bóng đó không rõ là nam hay nữ, chỉ mơ hồ thấy trên tay nó ôm thứ gì đó tròn tròn, cứ bám theo hắn mãi không rời, càng lúc càng lại gần. Mặc dù có lúc rất gần song hắn vẫn không sao nhìn rõ được cái bóng đó là gì. Mà lần nào cũng thế, lúc cái bóng đó tiến sát thì cũng là lúc hắn tỉnh lại...
Hoàng đang vừa đi vừa nghĩ, hắn bỗng thấy chân mình hụt xuống...lúc nhận ra thì bản thân đã rơi tọt xuống một chỗ vừa tối vừa đen, còn vừa bốc mùi hôi thối. Cả người nhớp nháp, Hoàng lập tức bám mấy rễ cây mà leo lên, song lúc lên tới nơi thì cả người cũng đã “thơm không chịu nổi”. Đây có lẽ là một cái bẫy lợn rừng đã để lâu không ai sờ tới, phía dưới còn nguyên xác con gì đó thối rữa nữa.
“Đen vl” Hoàng lầm bẩm, trên người bẩn không chịu nổi, hắn muốn quay về thị trấn tìm một cái nhà nghỉ để tắm rửa một chút. Song đi thêm một đoạn , bốn phía đều là một mảng yên tĩnh, không nhìn thấy một ai. Hoàng nhảy lên trên một ngọn cây cao để tìm đường đi, may mắn sao lại thấy một dòng suối nhỏ giữa nơi rừng núi hoang sơ này.
Không lâu lắm, hắn đã chạy tới nơi, liền lập tức cởi quần áo nhảy vào, bơi qua bơi lại rất thỏa mãn.
Lúc này đã vào mùa hè, cái chỗ này so với thị trấn Một sừng thì nóng nực hơn rất nhiều. Lại thêm hai hôm nay làm phu khuân vác lao động vất vả, giờ nhảy vào con suối lạnh lẽo này tắm rửa, cảm thấy rất thoải mái.
Thật ra đây cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hôm trước tay đội trưởng cảnh vệ kia sau khi nghe Hoàng trình bày đã ngỏ ý rằng chắc chắn có thể giúp hắn gặp tiểu thư nhà Maychild, với điều kiện hắn phải tham gia làm nhân công phục vụ dưới trướng hắn bốn ngày. Chỉ là làm ít việc chân tay mà thôi, Hoàng suy nghĩ một hồi thấy cũng không có vấn đề gì nên nhận lời.
Hắn ta cũng nhận lời giúp Hoàng nhốt Mamoka lại một chỗ, chờ cho đến lúc hắn quay về. Đổi lại là hắn phải cam đoan sẽ làm phần công việc của hai người.
Hai hôm trôi qua, công việc thì phải nói là cũng không quá vất vả, ít nhất là với kẻ “không phải người thường” như hắn. Song thứ làm Hoàng khó chịu lại là những “đồng nghiệp” và những kẻ lúc nào cũng chằm chằm giám sát hắn.
Những “đồng nghiệp” đó hầu hết đều chẳng phải hạng hiền lành gì, mà công việc tưởng chừng đơn giản chỉ là bốc vác chở hàng này cũng rất là mờ ám, bằng chứng là có hẳn cả một tiểu đội vũ trang đầy mình kè kè theo sát sẵn sàng nã đạn vào bất cứ ai có ý định chạy trốn. Cứ như là đi lên pháp trường vậy. Mà trông vậy chứ mới hai hôm đã có bốn tên bỏ trốn, cả bốn đều bị bắn chết.
Theo như Hoàng tìm hiểu thì đội của hắn có nhiệm vụ hỗ trợ tiếp tế lương thực cho những đội dong binh đoàn tham gia chiến dịch “Cứu Rỗi” lần này, trong đó chủ yếu là phục vụ cho Cảm tử dong binh đoàn.
Tắm rửa toàn thân xong, Hoàng mới nhớ lại hồi bé mình cùng Lan Anh cũng rất hay ra bờ sông gần làng chơi. Hắn vẫn còn nhớ như in câu nói của Lan Anh, lần đầu tiên đi chơi sông cùng hắn.
“ Sông à? Đẹp lắm hả. Tớ vẫn thường mơ thấy nó đấy.”
Chỉ là mơ thôi sao? Dĩ nhiên rồi....
Không biết bây giờ cô ấy ra sao, hai mắt đã bình phục lại được hay chưa? Chỉ tiếc là kiếp này âm dương cách biệt, có lẽ chẳng thể nào gặp lại được nữa rồi.
Hoàng hít một hơi thật sâu, lặn sâu xuống đáy sông. Hắn nhận ra con sông này trông vậy mà khá là sâu, lặn hơn chừng hai chục mét đã thấy xuất hiện những mảng rêu đủ mọi mầu sắc giống như noãn thạch, thật sự là rất đẹp.
Lặn một vòng chán chê, cũng không có phát hiện ra cái gì quá đặc biệt, Hoàng đang định trồi lên mặc quần áo rời đi thì đầu óc đột nhiên máy động. Cảm ứng được một dòng nước ba động từ bên trên, hắn do dự một chút rồi lặn xuống.
Từ dưới đáy sông tập trung hết sức nhìn lên, hắn mơ hồ xác định bên trên có người, hơn nữa còn là... một cô gái.
"Éc, trễ thế này còn tới đây làm gì? Không phải là muốn tắm sông chứ?"
Hoàng nghĩ thầm. Chẳng lẽ dạo này thần may mắn mỉm cười với hắn, ra ngoài chơi một lúc mà cũng được rửa mắt? Hôm nay bóng đêm mê người, bốn bề vắng lặng, đúng là thật lý tưởng cho việc nhìn tr...e hèm.
Hoàng lờ mờ thấy cô gái kia ngồi xuống cạnh bờ, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt trong nước, tựa hồ có chút thất thần. Thật lâu sau, có tiếng thở dài nhẹ nhàng, chỉ thấy nàng ta đứng lên, bắt đầu chậm rãi cởi y phục.
" Wtf, trúng quả rồi."
Hoàng vừa nín thở vừa chảy mồ hôi..hột. Nàng ta khẳng định là muốn xuống tắm. Mẹ ơi, chẳng lẽ ở chỗ này thịnh hành tắm lộ thiên hả trời? Nửa đêm còn rời nhà ra sông..đi tắm?
Chiếc áo màu đỏ được cởi ra, lộ ra một thân thể trắng nõn, mái tóc dài phủ xuống bên hông, dáng người từ trên xuống dưới toát ra sự quyến rũ khó tả. Mặc dù nhìn không rõ mặt, nhưng chấm riêng thân hình cũng đã được điểm 10. Thân thể mềm mại ấy từ từ tiến tới, ánh trăng phản chiếu ra ảo ảnh.
Cô gái đưa bàn tay nhỏ bé xuống phía dưới, cuối cùng khi chỉ còn lại bộ đồ lót, cô ta từ từ..lôi từ trên lưng xuống một vật gì đó hình cánh cung, đoạn lội xuống sông, nhẹ nhàng nhúng chìm nó xuống nước.
Tại đáy nước, Hoàng ngẩng đầu lên chăm chú theo dõi. Mặc dù nhãn lực của hắn cực tốt, song nhìn xuyên thấu qua ánh sáng mờ mờ trên mặt nước cũng chỉ thấy một bóng người mơ hồ, không rõ ràng. Chỉ thấy cô gái kia rất cẩn thận lau chùi vật hình cánh cung kia, có lẽ đây mới là mục đích chính nha.
Bờ sông gọi là nhỏ cũng không nhỏ mà lớn thì cũng không lớn, chỉ biết giờ đây nếu hắn ngoi lên chắc chắn sẽ bị phát hiện. Lúc đó thì hết cãi. Tuy thế mãi mà cô gái kia vẫn không chịu đi. Hoàng bắt đầu cảm thấy hết nhịn thở nổi nữa rồi.
Thời gian trôi chừng gần mười phút, song với Hoàng thì còn hơn cả năm trời, cô gái kia lúc này hình như đã xong việc, cẩn thận để vật kia lên bờ. Chính lúc Hoàng nghĩ cô ta sẽ rời đi thì...nước bắn tung tóe, chỉ thấy cô gái kia nhảy xuống thủy đàm, như một mỹ nhân ngư du động trong nước.
“WTF”
Hoàng mở to mắt, hai mắt đong đưa theo cái bóng phía trước. Kể từ khi xuống địa ngục tầng mười chín, đây đã không phải lần đầu hắn thấy gái trong tình trạng thiếu vải...( từng thấy Thư lệ cả người trần như nhộng kia mà) song lần này có vẻ là kích động nhất.
Cơ thể kia thật sự quá mức sexy, khiến cho hắn thiếu chút nữa trong lúc nín thở chảy máu mũi mà chết. Cô gái này chỉ cần khuôn mặt không quá xấu, tuyệt đối trai theo phải cỡ một trung đoàn. Đã thế cô ta lại còn cứ bơi qua bơi lại trước mặt, lờ mờ trong nước khiến hắn càng thêm kích thích. Hoàng thầm nuốt nước miếng, cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể lúc này mơ hồ có thể làm bay hơi hết nước.
Bất quá bây giờ muốn nhịn thở ngắm tiếp cũng khó.
Lúc này cô gái kia đang xoay người, thân thể mềm mại nổi trên mặt nước, bờ mông mềm mại cong hình chữ S không hề che dấu, lộ ra trước mắt hắn.
“?”
Đang nằm trong nước nhắm mắt dưỡng thần, Hồng Nương Tử chợt giật mình, từ trong nước phi thẳng lên nhìn xuống dưới. Song nhìn mãi vẫn chỉ thấy trong nước có vài con cá bơi qua bơi lại.
"Lũ cá này, tưởng mông ta là đồ ăn hả, cẩn thận ta đem cả bọn rán lên ăn."
Hồng Nương Tử lẩm bẩm. Cô tưởng là những chú cá đó trong khi bơi va phải thân thể mình, lại tiếp tục trầm mình xuống tắm.
Ở một góc âm u dưới mặt nước, Hoàng nghe cô ta lẩm bẩm lầu bầu như vậy, mím môi nhịn cười. Một lần nữa lặng lẽ bơi lên, hắn lén sờ vào bàn chân trắng nõn đang nhẹ nhàng đong đưa kia.
"A”
Hồng Nương Tử bèn rụt chân về. Cô ta quay người lại, quơ tới như muốn bắt đám cá nghịch ngợm kia. Chỉ là khi nghiêng người, đột nhiên thấy dưới đáy nước hiện lên một đôi mắt đen nhánh, không khỏi khẩn trương, con người nhất thời tối mịt lại.
“ Xong rồi”
Chỉ thấy phía bên kia hồ nước vang lên một tiếng ùm lớn, có vật gì đó phóng vụt từ dưới đáy hồ lên. Hồng Nương Tử phản ứng rất nhanh, vụt một cái đã nhảy lên bờ, tay cầm cung.
Đồng thời ngay bên cạnh, một tiếng “ùm” nữa vang lên.
“Là giương đông kích tây!”
Hồng Nương Tử rất tỉnh táo, phút chốc đã định vị ra cái bóng đang vụt chạy kia, cây cung trong tay giương lên, một mũi tên xé gió lao theo. Trong lúc tức giận, nàng hoàn toàn thi triển hết toàn lực, một tiễn này tuyệt đối là đòi mạng.
Chỉ thấy một tên bay đi không trở về, xuyên qua cái bóng kia rồi biến mất tăm, cũng không để lại bất cứ dấu tích nào.
“Không thể nào”
Hồng Nương Tử trợn mắt muốn đuổi tiếp, nhưng cuối cùng lựa chọn dừng lại, bởi tốc độ của cái bóng kia thật sự là quá nhanh.
…
-----------------
Ngày hôm sau, nhóm người Hoàng lúc này cũng đã chở hàng tới biên giới của xứ Valre và quận Sharrk, và cũng chính là chân núi Thao Thiết Sơn nổi tiếng . Xứ Valre tuy không lớn nhưng thị trấn Một Sừng so ra thì còn lâu mới sánh được. Nhưng nói về sự phồn hoa thì lại có phần kém hơn.
Cuộc sống ở đây rất là lạc hậu, rất nhiều quỷ sai đến cái ăn và chỗ ở vẫn chưa được giải quyết. Bởi vì giao thông không thuận lơi, phụ cận bị rừng rậm nguyên thủy bao trùm, kinh tế không phát triển theo kịp, cuộc sống tự nhiên cũng kém rất nhiều.
Chỉ là hôm nay gần khu rừng rậm nguyên thủy chân núi Thao Thiết, người đến người đi náo nhiệt phi thường. Thị trấn nhỏ xuất hiện nhiều nhóm người, trên đường chính có thể thấy được vô số dong binh hành hội lớn nhỏ, Danh ác nhiều không đếm xuể, tất cả đều tụ tập tới nơi này. Hết thảy những điều lạ thường này đều là vì một sự kiện hai mươi năm mới có một lần của Thao Thiết Sơn.
Thao Thiết Sơn, nơi này tồn tại một nhiệm vụ với mức phần thưởng khổng lồ khiến cho cơ hồ tất cả dong binh cùng mạo hiểm gia của cả địa ngục tầng mười chín đều điên cuồng. Thậm chí còn hấp dẫn một số cao nhân lánh đời xuất thế.
Tấm màn che phủ Thao Thiết Sơn đã hai trăm năm nay, liệu lần này sẽ có người vén mở?
Mặc dù nhiệm vụ này từ lúc đưa ra đến nay đã làm chết không ít người, cũng chưa có ai hoàn thành nổi, thậm chí là chưa từng có bất kì ai từng vào trong đền tử chú mà toàn mạng quay về, nhưng cứ hai mươi năm một lần, tới hẹn lại lên vẫn có vô số mạo hiểm giả khác cuộn cuộn tiến vào. Bí ẩn bên trong có sức hấp dẫn thật sự quá lớn, có thể làm cho quỷ sai không quản đến tính mạng của mình.
Vậy nơi đây rốt cuộc có thứ gì khiến người ta thèm muốn đến thế? Ngoài phần thưởng khổng lồ của gia tộc Maychild, sẽ là rất thiếu sót nếu không nhắc đến truyền thuyết bất diệt hàng trăm năm nay tại đây, về thứ mà Chiến Thần nguyền rủa và phong ấn tại đền Tử chú, cũng chính là tạo phẩm vĩ đại nhất của người thợ rèn huyền thoại.
Thứ được gọi là “Cội nguồn tội ác”.
Mà lúc này Hoàng đang ngồi trên xe ngựa theo đoàn phu khuân vác lên núi. Đến lúc này răng hắn vẫn còn hơi ê ẩm, cũng bởi ngậm nguyên cả mũi tên kia đêm qua. Nhắc lại mới thấy mất mặt, khi đó phải mãi tới khi xác định chắc chắn không bị đuổi theo hắn mới dám dừng lại.
Hoàng rút mũi tên ra ngắm nghía. Thân tên không biết làm bằng chất liệu gì song rất cứng, mũi tên ánh sắc bạc. Hắn thấy đẹp nên vẫn giữ lại.
Haiza, vậy là mất toi bộ quần áo.
Hoàng khẽ nhíu mày lấy tay sờ sờ lên bờ môi rướm máu. Cô gái kia cũng thật là ác tâm, một tiễn đó nếu là người thường chắc chắn đã không còn mạng để...nhìn trộm nữa rồi. Còn độc hơn cả Thư Lệ ngày xưa nữa.
Hoa hồng có gai, tốt nhất là không nên dây đến nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.