Chương 54: Biểu Ca
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Diệp Thế Kiệt ở trong quán trà Tiểu Trúc chờ Khương Lê.
Hôm nay sáng sớm, hắn đã sai người chờ bên ngoài Khương phủ, cho nha hoàn của Khương Lê báo tin. Diệp Thế Kiệt hẹn nàng ở quán trà Tiểu Trúc để gặp mặt, lời tuy đã đưa đi, nhưng chưa chắc Khương Lê sẽ đích thân tới nơi hẹn.
Tuy nhiên, Khương Lê cuối cùng có đến.
Còn chưa vào giờ học, nơi này cách Minh Nghĩa Đường cũng không xa. Cùng Diệp Thế Kiệt nói chuyện đơn giản, cũng không ảnh hưởng đến giờ học. Khương Lê thu xếp ổn thỏa, mới đến chỗ hẹn.
Trong quán trà, Diệp Thế Kiệt người mặc trường bào màu xám đen, tuy là màu sắc giản dị, nhưng cẩn thận nhìn, chất liệu của y phục này lại hết sức tinh xảo, tuyệt đẹp, hoa văn sẫm màu ở cổ tay áo được thêu bằng phương pháp kim đôi hiếm thấy. Thiếu niên này mày rậm mắt to, có phần tuấn lãng, chỉ là đang dùng ánh mắt có phần đề phòng dò xét Khương Lê.
“Diệp biểu ca.” Vừa nói Khương Lê vừa ngồi xuống đối điện Diệp Thế Kiệt.
Dường như bị ba chữ “Diệp biểu ca” làm cho chấn động, Diệp Thế Kiệt ngẩn ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, sau một lúc lâu, hắn mới gượng gạo mở miệng: “Hôm qua người vì sao mà giúp ta?”
Hôm qua trong tình thế cấp bách, đột nhiên Khương Lê xuất hiện giúp Diệp Thế Kiệt, Diệp Thế Kiệt đối với cô nương rút đao tương trợ này vô cùng biết ơn. Nhưng đợi tới tối lúc ngồi dưới ánh đèn, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, Khương gia nhị tiểu thư ở kinh thành, đây không phải là nữ nhi của tiểu cô cô đã mất, biểu muội của hắn sao?
Nếu là người khác rút dao tương trợ, Diệp Thế Kiệt chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng người rút dao tương trợ này lại biến thành Khương Lê, Diệp Thế Kiệt liền không thể tin trong đây không có âm mưu gì. Lăn qua lộn lại một đêm không ngủ, Diệp Thế Kiệt quyết định gặp trực tiếp Khương Lê nói chuyện, hỏi rõ ràng đây là chuyện gì.
“Ta gọi ngươi một tiếng Diệp biểu ca, chẳng lẽ muốn ta nhìn thân thích nhà mình trên đường bị người lừa gạt tống tiền, còn bản thân khoanh tay đứng nhìn sao?” Khương Lê nói vô cùng tự nhiên, như thể rất ngạc nhiên vì sao Diệp Thế Kiệt lại hỏi một vấn đề đơn giản như vậy.
Diệp Thế Kiệt bị nghẹn trước lời giải thích của Khương Lê, một lúc sai, hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng đùa nữa, ngươi không phải coi thường chúng ta là thương nhân sao, làm sao lại nói là thân thích?”
Khương Lê nghe vậy, ngạc nhiên nói: “Lời này là thế nào?”
Diệp Thế Kiệt căm tức nhìn nàng: “Năm đó tổ mẫu từ xa vào kinh thành tới đón ngươi tới Tương Dương, nhưng ngươi thế mà đứng trước mặt toàn bộ Khương gia lăng nhục Diệp gia ta là thương gia thấp kém, đê tiện, muốn cùng Diệp gia đoạn tuyệt!” Diệp Thế Kiệt nói đến đây, ngực kịch liệt phập phồng, giống như đang rất kích động: “Tổ mẫu sau khi trở về liền bệnh nặng một thời gian, ở trên giường tĩnh dưỡng ròng rã một năm mới tốt. Ngươi bây giờ còn nói cái gì thân thích, đùa sao?”
Khương Lê quan sát hắn, chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Ta thật sự đã nói ra những lời đó sao?”
Diệp Thế Kiệt: “.....”
“Chẳng lẽ là Diệp biểu ca nhớ nhầm” Khương Lê lắc đầu “Ta không nhớ đã nói qua mấy lời này.”
“Ngươi không nhớ rõ?” Diệp Thế Kiệt trào phúng nói: “Nhưng Diệp gia chúng ta người nào cũng đều nhớ!”
“A, vậy xem ra ta thật sự đã nói những lời đó.” Khương Lê trong lòng thầm than, khó trách Diệp gia cùng Khương Lê đoạn tuyệt quan hệ, nếu Khương nhị tiểu thư thật sự nói với Diệp gia lão phu nhân những lời tổn thương người khác thế này, có thể nối lại tình xưa mới là chuyện lạ. Tuy nhiên, nàng sẽ không gánh chịu tội danh vốn không phải của mình. Khương Lê nói: “Chỉ là ta hiện giờ thật sự không nhớ được, xin hỏi Diệp biểu ca, lúc ta nói những lời này, là bao nhiêu tuổi?”
Diệp Thế Kiệt lạnh lùng nói: “Năm tuổi.”
“Năm tuổi.” Khương Lê nhíu mày, “Theo lý mà nói là độ tuổi đã có hiểu biết, nhận thức, nhưng ta vẫn không nhớ việc này, Diệp biểu ca không cảm thấy có chút kỳ lạ sao?”
“Ngươi lại muốn viện cớ gì đây?” Diệp Thế Kiệt nhìn chằm chằm nàng.
“Ý ta là, ta lúc đó tuổi còn nhỏ, ngoại tổ mẫu lại xa tận Tương Dương. Nương ta mất sớm, phụ thân công việc bận rộn, phần lớn đều là kế mẫu chăm sóc. Những lời ta nói có thể là được người khác dạy, hoặc có người uy hiếp ta phải nói.”
Diệp Thế Kiệt vừa định trào phúng vài câu, lại nhìn thấy sắc mặc nghiêm túc của Khương Lê, nhịn không được mà sững sờ.
Lời này của Khương Lê cũng là từ đáy lòng nàng toán ra, lúc trước Khương nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại có thể nói ra được lời tổn thương như vậy. Hơn nữa, nếu thật sự Khương nhị tiểu thư cho rằng thương gia thấp kém, tất nhiên phải có người truyền dậy cho nàng tư tưởng này. Theo quan sát của Khương Lê đối với Quý Thục Nhiên, sự ác độc của Quý Thục Nhiên có thể sẽ được sử dụng lên người Khương nhị tiểu thư lúc còn bé.
Là Quý Thục Nhiên dụ dỗ hay là uy hiếp, tóm lại nhất định không phải chủ ý của Khương Nhị tiểu thư, mà là có người bên cạnh làm ảnh hưởng suy nghĩ.
Diệp Thế Kiệt trầm mặc một chút, lời này của Khương Lê làm lòng hắn có chút dao động. Tuy rằng có oán hận với Khương Lê, nhưng mà bây giờ sắc mặt của Khương Lê không giống giả bộ.
“Vậy ngươi hiện tại muốn làm cái gì?” Một lát sau, Diệp Thế Kiệt mới nói: “Muốn cùng Diệp gia nối lại tình xưa?”
Khương Lê nở nụ cười: “Ta cùng lắm chỉ tiện tay cứu Diệp biểu ca một lần, mà Diệp biểu ca liền cho rằng ta muốn cùng Diệp gia nối lại tình xưa. Không ngại nói cho Diệp biểu ca, ta đúng là muốn cùng Diệp gia nối lại quan hệ, nhưng cũng sẽ không mượn chuyện của ngươi.”
“Hừ.” Diệp Thế Kiệt hừ nhẹ một tiếng, biểu cảm cũng không giống ban đầu, tràn ngập địch ý nữa, hắn nói: “Ngươi nói đơn giản là bênh vực lẽ phải, ai biết được trong lòng tính toán thế nào, bằng không vì cái gì lại không đưa Lưu Tử Mẫn lên quan, còn cho hắn đường lui.
Hôm qua Lưu Tử Mẫn cùng Diệp Thế Kiệt tranh chấp, Khương Lê ra mặt, nói hai ba câu đã có thể xoay chuyển được càn khôn, vốn là Lưu Tư Mẫn đã bị đẩy vào đường cùng, Khương Lê lại chủ động cho Lưu Tư Mẫn bậc thang leo xuống, giúp Lưu Tử Mẫn tránh thoát một kiếp nạn.
“Yến kinh nơi này, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, phần đông là nhà quan. Tuy rằng Diệp gia rất giàu có, nhưng trong Diệp gia lại không có người nào có chức quan. Giống như miếng thịt không được bảo vệ, ai cũng đều có thể tới cắn một miếng. Biểu ca không phải bởi vì ngươi nhiều tiền, nên mới bị Lưu Tư Mẫn nhớ nhung sao?”
Diệp Thế Kiệt nhíu mày.
“Diệp gia là đại phú hào, cũng là dân thường. Quan nhỏ còn không dám đánh nhau với quan lớn, huống chi dân thường với quan lớn. Cho Lưu Tử Mẫn một con đường sống, kỳ thực là vì tốt cho biểu ca, nếu biểu ca cắn mãi không nhả, Thái Thường Khanh phủ tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua, Lưu gia có khả năng gánh chịu được hao tổn, còn Diệp gia thì không.” Khương Lê nói.
Diệp Thế Kiệt phát hiện, khi Khương Lê nói những lời nói này, biểu cảm dần dần lạnh đạm, dường như còn có chút không được vui vẻ, cay đắng.
Dân không đấu với quan, Khương Lê trong lòng xẹt qua một tia cười nhạo, cũng không phải sao? Tiết gia nàng vẫn là quan gia, nhưng bởi vì là quan nhỏ, ở trong mắt Vĩnh Ninh công chúa cao quý họ chỉ là cỏ rác, giết đi đều được. Trên đời có công lý và sự thật, nhưng nó phụ thuộc vào việc dựa vào cái gì, dựa vào quyền lực tuyệt đối, vô lý nhưng cũng có lý.
Diệp Thế Kiệt nói: “Ta đương nhiên biết, nếu không cũng sẽ không tha cho hắn một lần.”
Khương Lê nhìn Diệp Thế Kiệt như thế, trong lòng hiểu rõ, đích trưởng tôn của Diệp gia cũng không phải người xúc động lỗ mãng. Nàng hỏi: “Quên hỏi, biểu ca sao lại đến thành Yến Kinh?”
Không thể vô duyên vô cớ, lại từ Tương Dương đến thành Yến Kinh, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ.
“Ta tới để vào Quốc Tử Giám học” Diệp Thế Kiệt nhìn Khương Lê, ngữ khí có vài phần khiêu khích, “Giống như lời ngươi nói, Diệp gia chỉ là thường dân, không thể bảo vệ gia sản, cho nên ta đến kinh thành học để làm quan [1]”
[1] từ gốc: nhập sĩ (入仕): có nghĩa là vào triều với tư cách là một quan chức.
“Ngươi muốn làm quan?” Khương Lê giật mình.
Hôm nay sáng sớm, hắn đã sai người chờ bên ngoài Khương phủ, cho nha hoàn của Khương Lê báo tin. Diệp Thế Kiệt hẹn nàng ở quán trà Tiểu Trúc để gặp mặt, lời tuy đã đưa đi, nhưng chưa chắc Khương Lê sẽ đích thân tới nơi hẹn.
Tuy nhiên, Khương Lê cuối cùng có đến.
Còn chưa vào giờ học, nơi này cách Minh Nghĩa Đường cũng không xa. Cùng Diệp Thế Kiệt nói chuyện đơn giản, cũng không ảnh hưởng đến giờ học. Khương Lê thu xếp ổn thỏa, mới đến chỗ hẹn.
Trong quán trà, Diệp Thế Kiệt người mặc trường bào màu xám đen, tuy là màu sắc giản dị, nhưng cẩn thận nhìn, chất liệu của y phục này lại hết sức tinh xảo, tuyệt đẹp, hoa văn sẫm màu ở cổ tay áo được thêu bằng phương pháp kim đôi hiếm thấy. Thiếu niên này mày rậm mắt to, có phần tuấn lãng, chỉ là đang dùng ánh mắt có phần đề phòng dò xét Khương Lê.
“Diệp biểu ca.” Vừa nói Khương Lê vừa ngồi xuống đối điện Diệp Thế Kiệt.
Dường như bị ba chữ “Diệp biểu ca” làm cho chấn động, Diệp Thế Kiệt ngẩn ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, sau một lúc lâu, hắn mới gượng gạo mở miệng: “Hôm qua người vì sao mà giúp ta?”
Hôm qua trong tình thế cấp bách, đột nhiên Khương Lê xuất hiện giúp Diệp Thế Kiệt, Diệp Thế Kiệt đối với cô nương rút đao tương trợ này vô cùng biết ơn. Nhưng đợi tới tối lúc ngồi dưới ánh đèn, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, Khương gia nhị tiểu thư ở kinh thành, đây không phải là nữ nhi của tiểu cô cô đã mất, biểu muội của hắn sao?
Nếu là người khác rút dao tương trợ, Diệp Thế Kiệt chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng người rút dao tương trợ này lại biến thành Khương Lê, Diệp Thế Kiệt liền không thể tin trong đây không có âm mưu gì. Lăn qua lộn lại một đêm không ngủ, Diệp Thế Kiệt quyết định gặp trực tiếp Khương Lê nói chuyện, hỏi rõ ràng đây là chuyện gì.
“Ta gọi ngươi một tiếng Diệp biểu ca, chẳng lẽ muốn ta nhìn thân thích nhà mình trên đường bị người lừa gạt tống tiền, còn bản thân khoanh tay đứng nhìn sao?” Khương Lê nói vô cùng tự nhiên, như thể rất ngạc nhiên vì sao Diệp Thế Kiệt lại hỏi một vấn đề đơn giản như vậy.
Diệp Thế Kiệt bị nghẹn trước lời giải thích của Khương Lê, một lúc sai, hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng đùa nữa, ngươi không phải coi thường chúng ta là thương nhân sao, làm sao lại nói là thân thích?”
Khương Lê nghe vậy, ngạc nhiên nói: “Lời này là thế nào?”
Diệp Thế Kiệt căm tức nhìn nàng: “Năm đó tổ mẫu từ xa vào kinh thành tới đón ngươi tới Tương Dương, nhưng ngươi thế mà đứng trước mặt toàn bộ Khương gia lăng nhục Diệp gia ta là thương gia thấp kém, đê tiện, muốn cùng Diệp gia đoạn tuyệt!” Diệp Thế Kiệt nói đến đây, ngực kịch liệt phập phồng, giống như đang rất kích động: “Tổ mẫu sau khi trở về liền bệnh nặng một thời gian, ở trên giường tĩnh dưỡng ròng rã một năm mới tốt. Ngươi bây giờ còn nói cái gì thân thích, đùa sao?”
Khương Lê quan sát hắn, chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Ta thật sự đã nói ra những lời đó sao?”
Diệp Thế Kiệt: “.....”
“Chẳng lẽ là Diệp biểu ca nhớ nhầm” Khương Lê lắc đầu “Ta không nhớ đã nói qua mấy lời này.”
“Ngươi không nhớ rõ?” Diệp Thế Kiệt trào phúng nói: “Nhưng Diệp gia chúng ta người nào cũng đều nhớ!”
“A, vậy xem ra ta thật sự đã nói những lời đó.” Khương Lê trong lòng thầm than, khó trách Diệp gia cùng Khương Lê đoạn tuyệt quan hệ, nếu Khương nhị tiểu thư thật sự nói với Diệp gia lão phu nhân những lời tổn thương người khác thế này, có thể nối lại tình xưa mới là chuyện lạ. Tuy nhiên, nàng sẽ không gánh chịu tội danh vốn không phải của mình. Khương Lê nói: “Chỉ là ta hiện giờ thật sự không nhớ được, xin hỏi Diệp biểu ca, lúc ta nói những lời này, là bao nhiêu tuổi?”
Diệp Thế Kiệt lạnh lùng nói: “Năm tuổi.”
“Năm tuổi.” Khương Lê nhíu mày, “Theo lý mà nói là độ tuổi đã có hiểu biết, nhận thức, nhưng ta vẫn không nhớ việc này, Diệp biểu ca không cảm thấy có chút kỳ lạ sao?”
“Ngươi lại muốn viện cớ gì đây?” Diệp Thế Kiệt nhìn chằm chằm nàng.
“Ý ta là, ta lúc đó tuổi còn nhỏ, ngoại tổ mẫu lại xa tận Tương Dương. Nương ta mất sớm, phụ thân công việc bận rộn, phần lớn đều là kế mẫu chăm sóc. Những lời ta nói có thể là được người khác dạy, hoặc có người uy hiếp ta phải nói.”
Diệp Thế Kiệt vừa định trào phúng vài câu, lại nhìn thấy sắc mặc nghiêm túc của Khương Lê, nhịn không được mà sững sờ.
Lời này của Khương Lê cũng là từ đáy lòng nàng toán ra, lúc trước Khương nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại có thể nói ra được lời tổn thương như vậy. Hơn nữa, nếu thật sự Khương nhị tiểu thư cho rằng thương gia thấp kém, tất nhiên phải có người truyền dậy cho nàng tư tưởng này. Theo quan sát của Khương Lê đối với Quý Thục Nhiên, sự ác độc của Quý Thục Nhiên có thể sẽ được sử dụng lên người Khương nhị tiểu thư lúc còn bé.
Là Quý Thục Nhiên dụ dỗ hay là uy hiếp, tóm lại nhất định không phải chủ ý của Khương Nhị tiểu thư, mà là có người bên cạnh làm ảnh hưởng suy nghĩ.
Diệp Thế Kiệt trầm mặc một chút, lời này của Khương Lê làm lòng hắn có chút dao động. Tuy rằng có oán hận với Khương Lê, nhưng mà bây giờ sắc mặt của Khương Lê không giống giả bộ.
“Vậy ngươi hiện tại muốn làm cái gì?” Một lát sau, Diệp Thế Kiệt mới nói: “Muốn cùng Diệp gia nối lại tình xưa?”
Khương Lê nở nụ cười: “Ta cùng lắm chỉ tiện tay cứu Diệp biểu ca một lần, mà Diệp biểu ca liền cho rằng ta muốn cùng Diệp gia nối lại tình xưa. Không ngại nói cho Diệp biểu ca, ta đúng là muốn cùng Diệp gia nối lại quan hệ, nhưng cũng sẽ không mượn chuyện của ngươi.”
“Hừ.” Diệp Thế Kiệt hừ nhẹ một tiếng, biểu cảm cũng không giống ban đầu, tràn ngập địch ý nữa, hắn nói: “Ngươi nói đơn giản là bênh vực lẽ phải, ai biết được trong lòng tính toán thế nào, bằng không vì cái gì lại không đưa Lưu Tử Mẫn lên quan, còn cho hắn đường lui.
Hôm qua Lưu Tử Mẫn cùng Diệp Thế Kiệt tranh chấp, Khương Lê ra mặt, nói hai ba câu đã có thể xoay chuyển được càn khôn, vốn là Lưu Tư Mẫn đã bị đẩy vào đường cùng, Khương Lê lại chủ động cho Lưu Tư Mẫn bậc thang leo xuống, giúp Lưu Tử Mẫn tránh thoát một kiếp nạn.
“Yến kinh nơi này, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, phần đông là nhà quan. Tuy rằng Diệp gia rất giàu có, nhưng trong Diệp gia lại không có người nào có chức quan. Giống như miếng thịt không được bảo vệ, ai cũng đều có thể tới cắn một miếng. Biểu ca không phải bởi vì ngươi nhiều tiền, nên mới bị Lưu Tư Mẫn nhớ nhung sao?”
Diệp Thế Kiệt nhíu mày.
“Diệp gia là đại phú hào, cũng là dân thường. Quan nhỏ còn không dám đánh nhau với quan lớn, huống chi dân thường với quan lớn. Cho Lưu Tử Mẫn một con đường sống, kỳ thực là vì tốt cho biểu ca, nếu biểu ca cắn mãi không nhả, Thái Thường Khanh phủ tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua, Lưu gia có khả năng gánh chịu được hao tổn, còn Diệp gia thì không.” Khương Lê nói.
Diệp Thế Kiệt phát hiện, khi Khương Lê nói những lời nói này, biểu cảm dần dần lạnh đạm, dường như còn có chút không được vui vẻ, cay đắng.
Dân không đấu với quan, Khương Lê trong lòng xẹt qua một tia cười nhạo, cũng không phải sao? Tiết gia nàng vẫn là quan gia, nhưng bởi vì là quan nhỏ, ở trong mắt Vĩnh Ninh công chúa cao quý họ chỉ là cỏ rác, giết đi đều được. Trên đời có công lý và sự thật, nhưng nó phụ thuộc vào việc dựa vào cái gì, dựa vào quyền lực tuyệt đối, vô lý nhưng cũng có lý.
Diệp Thế Kiệt nói: “Ta đương nhiên biết, nếu không cũng sẽ không tha cho hắn một lần.”
Khương Lê nhìn Diệp Thế Kiệt như thế, trong lòng hiểu rõ, đích trưởng tôn của Diệp gia cũng không phải người xúc động lỗ mãng. Nàng hỏi: “Quên hỏi, biểu ca sao lại đến thành Yến Kinh?”
Không thể vô duyên vô cớ, lại từ Tương Dương đến thành Yến Kinh, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ.
“Ta tới để vào Quốc Tử Giám học” Diệp Thế Kiệt nhìn Khương Lê, ngữ khí có vài phần khiêu khích, “Giống như lời ngươi nói, Diệp gia chỉ là thường dân, không thể bảo vệ gia sản, cho nên ta đến kinh thành học để làm quan [1]”
[1] từ gốc: nhập sĩ (入仕): có nghĩa là vào triều với tư cách là một quan chức.
“Ngươi muốn làm quan?” Khương Lê giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.