Đích Gả Thiên Kim

Chương 53: Tới Cửa

Thiên Sơn Trà Khách

16/07/2024

Khương Ấu Dao không ngờ câu nói cuối cùng của Khương Lê lại nhắm tới nàng, nàng tất nhiên nghe được hàm ý, suýt chút nữa tức giận mà giậm chân, nhưng đành phải dùng hết sức mà kìm lại.

Khương Ngọc Nga lại không bình tĩnh như Khương Ấu Dao, nàng vốn đã bất mãn với Khương Lê, cũng không thấy Khương lão phu nhân tán thành lời nói của Khương Lê, nên nói: “Chúng ta là một cô nương, ngày thường phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, nhị tỷ là hành hiệp trượng nghĩa, nhưng là một nũ tử lại ở ngoài đường nhúng tay vào chuyện của nam tử là không được, là tổn hại đức hạnh.”

Quý Thục Nhiên thầm nghĩ hỏng bét, quả nhiên, sau khi Khương Ngọc Nga vừa nói ra lời này, Khương lão phu nhân liền bất ngờ, nhìn chằm chằm Khương Ngọc Nga nói: “A? Chẳng lẽ thấy chết không cứu, tình người lạnh lùng mới là đức hạnh tốt? Gia huấn của ngươi ta thấy vứt hết đi đâu rồi!”

Khương Ngọc Nga ngẩn người, không dự đoán được Khương lão phu nhân sẽ đột nhiên chất vấn nàng. Trong lòng vừa hổ thẹn lại ủy khuất, cũng không dám cùng Khương lão phu nhân tranh cãi, chỉ cúi đầu không hé răng, trong lòng lại càng thêm hận Khương Lê.

Quý Thục Nhiên trong lòng cũng tức giận, Khương lão phu nhân nói thấy chết không cứu, tình người lạnh lùng tuy rằng là nói với Khương Ngọc Nga, nhưng cũng là đang trách mắng Khương Ấu Dao. Trong lòng tuy không vui nhưng trên mặt vẫn an ủi nói: “Nương không nên tức giận, bọn trẻ còn nhỏ, gặp phải chuyện như vậy, nhất thời chân tay luống cuống cũng bình thường. Ngọc Nga với Ấu Dao dù sao cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện này, vẫn là Lê Như có dũng có mưu.” Nàng cười nhìn Khương Lê: “Có can đảm đứng ra.”

Khương Lê cười nói: “Bằng tâm mà thôi.”

Hay cho một câu bằng tâm mà thôi, đây là đang giẫm lên người khác mà không để lại dấu vết gì, còn làm cho nàng có vẻ rất cao thượng. Nụ cười của Quý Thục Nhiên cũng có vài phần mất tự nhiên.

Khương lão phu nhân lại nói: “Cũng là thân thích, ta cũng không biết hài tử Diệp gia đến thành Yến kinh lúc nào, ngươi có biết hắn ở chỗ nào không, ngày khác mời hắn tới phủ ngồi chút cũng tốt.”

Quý Thục Nhiên có chút kinh ngạc, lập tức trong lòng càng thêm tức giận. Sao lại như vậy, Diệp Trân Trân đã chết nhiều năm, Khương gia cùng Diệp gia đã sớm không còn liên quan tới nhau. Bây giờ Khương Lê trùng hợp gặp, Khương lão phu nhân lại đột nhiên muốn cùng Diệp gia nối lại quan hệ, đây là ý gì chứ? Nhưng nếu Diệp gia cùng Khương gia lại tốt đẹp, thì mặt mũi Quý gia sẽ để ở đâu?

“Lúc đó đang vội, giải quyết xong việc kia con liền rời đi, chưa cùng biểu ca Diệp gia nói lời nào, ở đâu cũng không rõ.” Khương Lê nói

Nghe vậy, Khương lão phu nhân có chút tiếc nuối, Quý Thục Nhiên cũng là thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng lập tức mày lại nhíu chặt, Khương gia muốn tìm ai ở thành Yến Kinh thì có gì khó? Nếu lão phu nhân hạ quyết tâm muốn gặp Diệp Thế Kiệt, cho dù Khương Lê không rõ tình hình của Diệp Thế Kiệt thì tìm được Diệp Thế Kiệt cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.



Đúng lúc này, trên ghế dài Khương Bính Cát đang chơi đùa, kéo dài giọng nói: “Nương, ta đói.”

Khương lão phu nhân lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn đến Khương Bính Cát, rồi nói với Quý Thục Nhiên: “Ngươi mang Cát ca nhi đi dùng cơm tối đi.” Lại nói với Khương Lê mấy câu: “Các người học xong bây giờ còn chưa ăn cơm, đều về đi, chuyện này coi như bỏ qua, về sau không nhắc tới nữa. Nói xong, liền nhắm mắt lại, dường như mệt mỏi cần nghỉ ngơi.

Phỉ Thúy cùng Trân Châu vội vàng tiễn khách.

Đồng loạt cùng ra khỏi Vãn Phượng Đường, Quý Thục Nhiên mang theo Khương Bính Cát cũng Khương Ấu Dao đang không cam lòng rời đi. Khương Lê đang chuẩn bị về lại Phương Phi Uyển, thì thấy Khương Ngọc Nga nhìn chằm chằm nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Nhị tỷ thật là có bản lĩnh, nói vài ba câu đã lừa được tổ mẫu đến đầu óc quay cuồng mất phương hướng, cái gì cũng không phân biệt được.”

Ý cười của Khương Lê không giảm: “Đa tạ tứ muội khen ngợi.” lời nói nàng vô cùng chân thành, nụ cười cũng rất ôn hòa, dường như không nghe ra Khương Ngọc Nga châm chọc, ngược lại còn làm Khương Ngọc Nga tức giận thêm.

Thấy Khương Ngọc Nga bị nghẹn không nói nên lời, Khương Lê mới thản nhiên mang theo Bạch Tuyết rời đi, Ở sau lưng nàng, Khương Ngọc Yến sợ hãi kéo tay áo Khương Ngọc Nga, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng gây rắc rối cho nhị tỷ nữa.”

“Ngươi cút ra!” Khương Ngọc Nga hất tay áo, thoát khỏi tay Khương Ngọc Yến, trong mắt xẹt qua một tia khinh bỉ: “Ta sao lại có một tỷ tỷ nhát gan như vậy chứ, thực là tức chết!”, nổi giận đi mất.

Khương Ngọc Yến cúi đầu, trầm mặc đứng tại chỗ, không biết đang nghĩ cái gì.

...

Hai người Khương Lê trở lại Phương Phi Uyển, Đồng Nhi nhìn trên người các nàng một đấu tay cũng không có, mới yên lòng, lại ở trong sân đem mấy lời khó nghe mắng mấy người Khương Ấu Dao đến sảng khoái mới đặt mông ngồi vào ghế, nói: “Cô nương, lão phu nhân tại sao đột nhiên nhấc đến thiếu gia Diệp gia? Có phải là muốn cùng Diệp gia hòa hợp lại không?”

Đồng Nhi cũng không phải vừa sinh ra đã theo Khương Lê, thậm chí trước khi Khương Lê đi từ đường, Đồng Nhi còn không được tính là nha hoàn nhị đẳng, có rất nhiều chuyện về Diệp gia, Đồng Nhi cũng không biết. Quan hệ Diệp gia với Khương gia vì sao mà lạnh nhạt, Khương Lê vì cái gì không qua lại với Diệp gia, chuyện gì cũng không biết.



“Ta cũng không biết.” Khương Lê lắc lắc đầu, “Chẳng qua ta cảm thấy, có vẻ lão phu nhân chỉ là thuận tiện nhắc tới, Nếu thật sự có lòng, sẽ cho người đi hỏi thăm một chút, nhưng rốt cuộc, lão phu nhân rõ ràng là không có ý này.”

Đồng Nhi suy tư một hồi, thở dài: “Nếu lão phu nhân thật sự muốn nối lại quan hệ với Diệp gia thì tốt, cô nương tốt xấu gì cũng sẽ có bên nhà ngoại che chở. Thì Quý thị kia ngày thường sẽ biết thu liễm lại đôi chút.”

Quý Thục Nhiên ở đại phòng địa vị vững như Thái Sơn, ngoài việc Quý Thục Nhiên sinh hạ một đôi nhi nữ, thì còn có Quý gia ở sau lưng nâng đỡ. Đừng nói tới Quý Ngạn Lâm là phụ thân của Quý Thục Nhiên, tỷ tỷ ruột của Quý Thục Nhiên còn là Lệ Tần, được Hồng Hiếu Đế hết lòng sủng ái.

Mà Khương Lê chỉ có một người mẹ đẻ đã mất, cũng đã sớm không qua lại với nhà ngoại. Ở Khương gia, ngoại trừ dựa vào sức mạnh bản thân, kiều mạng chống dỡ, thì cũng không còn ai để nương nhờ. Điều này có nghĩa là nàng sẽ rất vất vả.

Có hay không có chỗ dựa, khác nhau là ở chỗ này.

“Lúc đó nếu hỏi được thiếu gia Diệp gia hiện tại ở đâu thì tốt rồi.” Đồng Nhi vẫn không cam lòng: “Có lẽ có thể thông qua biểu thiếu gia cùng Diệp gia ở Tương Dương nối lại quan hệ.”

“Không sao.” Khương Lê nói: “Hiện tại vẫn có cơ hội.”

Bạch Tuyết ồm ồm hỏi: “Cô nương không phải không biết tình hình gần đây của biểu thiếu gia Diệp gia sao?”

“Không cần ta hỏi,“ Khương Lê cười lắc lắc đầu, “Chính hắn sẽ tự tới cửa tìm”

Đồng Nhi cùng Bạch Tuyết hai mặt nhìn nhau, dường như không tin tưởng lời này của Khương Lê. Nhưng mà chẳng ai ngờ, ngay ngày thứ hai, lời nói của Khương Lê đã thành sự thật.

Vị biểu thiếu gia Diệp gia ở Tương Dương kia, trên danh nghĩa là đại biểu ca của Khương Lê - Diệp Thế Kiệt, đã chủ động tìm tới cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Gả Thiên Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook