Chương 70: Hắn Đến
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Các nữ sinh trên sân kiểm tra, ước chừng đều đã đến đủ.
Khương Lê Đi theo tiên sinh hướng dẫn đi đến một bên rút thăm quyết định thứ tự kiểm tra. Thẻ rút thăm đều đặt trong chiếc lọ tròn bằng gỗ, Khương Lê cùng Tơ Liễu một trước một sau bốc ra một tờ giấy nhỏ.
Người phụ trách ghi lại thì thầm: “Khương Lê mười ba, Liễu Nhứ mười tám.”
Tổng cộng có ba mươi thứ tự, Khương Lê được vị trí không cao cũng không thấp, vừa đọc xong những lời này, Khương Ngọc Nga ở bên kia liền khoa trương a một tiếng, Khương Lê ở bên này cũng có thể nghe được, nói: “Nhị tỷ là mười ba sao, vừa khéo xếp sau tam tỷ, tam tỷ là mười hai, thật là trùng hợp!”
Khương Ấu Dao là mười hai?
Khương Lê bất ngờ, sau đó trong lòng lập tức bật cười, Đây quả thật cũng quá trùng hợp rồi.
Liễu Nhứ thì không thoải mái như Khương Lê, nghe vậy lắc đầu nói: “Lần này không xong rồi, cầm nhạc của Khương Ấu Dao ở Minh Nghĩa Đường đều là số một số hai, năm ngoái đánh một bài 《Hoá Điệp》kinh diễn bốn phương, năm nay kỹ nghệ chắc hẳn đã cao hơn. nàng ta càng đàn tốt, đợi lát nữa ngươi lên sau sẽ bị thua thiệt, dù có đàn xem như vẫn được, thì cũng bị nàng ta lấn át.”
Mọi người luôn thích so sánh, vừa được trải qua vị ngon của món ăn quý giá lạ mắt, chớp mắt đã phải nhìn một bát cơm nát, vì thế sơn hào hải vị trở nên khó kiếm, còn cơm rau dưa bình thường càng khó nuốt.
Chuyện này đối với Khương Lê thật sự là một bất lợi.
“Làm thế nào mà nhị nha đầu vô tình lại xếp sau tam nha đầu?” Khương lão phu nhân cũng nhíu mày. Đều là người Khương gia, nhưng nếu Khương Lê thua kém quá nhiều, đối với Khương gia mà nói cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Trong lòng Khương Ấu Dao sung sướng đến phát điên, vạn lần cũng không ngờ tới sẽ có được niềm vui ngoài ý muốn này. Lần này phải để Khương Lê không bằng chị em mất hết thể diện mới tốt.
Mạnh Hồng Cẩm thấy thế, trong mũi hừ lạnh một tiếng, cũng rất vui sướng khi có người gặp họa. Cầm nghệ của nàng không thể sánh được với Khương Ấu Dao, thế nhưng có thể nhìn thấy Khương Lê xấu mặt cũng rất vui vẻ.
Khương Lê cũng không có tâm tư để nghĩ đến những thứ này, nàng nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa nhưng lại mãi không thấy Thẩm Ngọc Dung. Nhưng trong lòng nàng cũng chắc chắn rằng hôm nay Vĩnh Ninh công chúa phá lệ mà đến, ắt hẳn Thẩm Ngọc Dung cũng phải đến.
Trong khi còn đang suy nghĩ, nhóm nữ tử trẻ đột nhiên kích động lên, ngay cả đám đông xung quanh cũng trở nên phấn khích. Tiếng của Liễu Nhứ bên cạnh truyền đến: “Sao Thành Vương điện hạ cũng tới?”
“Thành Vương điện hạ?” Khương Lê nhìn về nơi phát ra tiếng ồn áo, quả nhiên nhìn thấy một nam tử áo xanh đang ngồi bên cạnh Vĩnh Ninh công chúa, quả nhiên là Thành Vương.
Thành Vương với Vĩnh Ninh công chúa là huynh muội ruột thịt, được Lưu Thái Phi sinh ra. Khi Khương Lê còn ở Thẩm gia, từ Thẩm Ngọc Dung nghe được một chút bí mật cung đình. Trước kia khi tiên đế còn tại thế, Lưu quý phi cùng Hạ quý phi tranh giành sủng ái đến long trời lỡ đất, chỉ là về sau Hạ quý phi bệnh chết, Hồng Hiếu Đế liền được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa hoàng hậu, về sau thì trở thành thái tử.
Có thời điểm Thành Vương cách vị trí kia rất gần, ước chừng chỉ cách một bước chân. Nhưng không biết có phải vì ngày xưa được sủng ái hay không mà hiện này Lưu Thái Phi vẫn còn giữ tính tình ngang ngược như trước, làm cho Thành Vương cũng có chút không biết kiềm chế, bộc lộ sự xuất sắc quá mức, nếu Hồng Hiếu Dế không nhân từ, đổi lại có tính đa nghi của bậc quân vương, thì Thành Vương sẽ phải ăn không biết bao nhiêu đau khổ.
Thành Vương vừa vào sân, đám người sôi nổi lên, thậm chí Khương Lê còn nghe được có quý nữ bên cạnh nhỏ giọng, xấu hổ nói “Thành Vương điện hạ thật sự rất tuấn lãng.....”
Khương Lê bỗng nghĩ đến, Thành Vương bây giờ chỉ có chính phi, cũng chưa có trắc phi. Trong đầu lại nghĩ đến chuyện “chọn con dâu” của Khương Cảnh Duệ. Trong các quý nữ ở đây, dù có thân phận thấp một chút thì có trèo cao làm trắc phi của Thành Vương cũng không hẳn không thể. Không biết Thành Vương lần này tới có phải là muốn chọn một nữ tử thích hợp hay không. Khương Lê nhịn không được mà muốn cười.
Ý cười còn chưa tràn đến đáy mắt, Khương Lê lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cách Thành Vương, hoặc nói là cách Vĩnh Ninh công chúa không xa, ở bên cạnh có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi. Một thân trường sam trắng đơn giản, mặt mày ôn hòa, xuất sắc, lờ mờ có thể thấy được khi còn trẻ là một thiếu niên xinh đẹp, chỉ là bây giờ thiếu niên kia đã sớm trưởng thành, bắt đầu trở nên chững chạc, đứng đắn.
Cách thật xa, dù Khương Lê chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra bộ dáng hắn. Nói cách khác, dù cho có cách xa vạn dặm, nàng vẫn có thể nhận ra hắn đù chỉ nhìn thoáng qua.
Phu quân của nàng, người phu quân nàng không một chút nghi ngờ, ân ân ái ái, quyến luyến mỗi ngày, người phu quân có thể vì nàng mà vẽ lông mày cho nàng, có thể cùng nàng đi suốt cuộc đời, sống đến đầu bạc răng long.
Đó là phu quân nàng, người bên gối cũng là kẻ thù của nàng, người trơ mắt đứng nhìn nàng từ từ chết.
Khương Lê bỗng nhiên nhắm mắt lại,
Quá khứ không ngừng ùa về mãnh liệt trong lòng, từng mảnh ký ức vỡ nát, chấp vá lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng đúng lúc quan trọng nó lại dừng lại, giống như mặt gương đồng bị đánh vỡ loang lỗ những vết nứt, khi nhìn đến thứ còn lại cuối cùng chỉ là cái bóng hoảng hốt ở ngoài cửa sổ ngày ấy.
Một cái bóng lạnh lùng, bạc bẽo, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khương Lê đờ đẫn mở to mắt.
Cho dù ở xa chỉ thoáng qua, Khương Lê xác định mình nhìn thấy Thẩm Ngọc Dung cùng Vĩnh Ninh công chúa trao đổi ánh mắt với nhau. Vinh Ninh công chúa kiều mị như hoa, giọng nói bay bổng, là một nữ nhân tươi mới tràn đầy sức sống. Còn Tiết Phương Phi đã chết, chỉ còn lại một đống xương cốt được chôn vùi trong bùn đất, lạnh lẽo thối rữa.
Nàng cúi đầu, khóc không được, cười cũng không nổi.
Liễu Nhứ không phát hiện ra, vẫn lôi kéo Khương Lê nói: “Giám Khảo hôm nay đến rồi, ngươi nhìn xem, đó là Kinh Hồng tiên tử....”
Trong lòng Khương Lê giờ phút này phức tạp khó hiểu, không thể không ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nhứ chỉ. Liền thấy một nữ tử áo trắng như tuyết, tên đầu tô điểm một dải lụa vàng, môi đỏ răng trắng, mày ngài, tinh tế, nổi bật. Ống tay áo rộng hơi đong đưa theo từng nhịp bước đi của nàng, tựa như tiên nữ hạ phàm, làm lòng người lay động.
Đây là Kinh Hồng tiên tử, trước đó Kinh Hồng tiên tử là kỹ nữ ở Vọng Tiên Lâu, bán nghệ không bán thân, về sau bởi vì tài cầm nghệ phi phàm, nên được toàn bộ con em quý tộc ở thành Yến Kinh đều theo đuổi, so với các khuê nữ còn được săn đón hơn. Về sau Kinh Hồng tiên tử yêu đương cùng nhi tử của một thương nhân trà, nhi tử này chuộc thân cho Kinh Hồng tiên tử, Kinh Hồng tiên tử liền rời Vọng Thiên Lâu, lui về trở thành một người vợ đảm đang.
Người trong kinh ai cũng than tiếc rằng không thể được nghe Kinh Hồng tiên tử đàn nữa, nhưng cũng không ai nghi ngờ cầm nghệ của Kinh Hồng tiên tử bao giờ. Hôm nay nàng là giám khảo, cũng không bất ngờ.
Hôm nay nơi này chỗ nào cũng là thiếu niên trẻ tuổi, tuy nàng là phụ nhân nhưng so với thiếu nữ còn xinh đẹp mỹ lệ như tiên tử hơn, ai nấy đều đỏ mặt không dám nhìn thẳng.
Khương Lê cũng đang cảm thán Kinh Hồng tiên tử này quả nhiên có dáng vẻ tươi đẹp, thanh khiết của tiên tử, lại nghe Liễu Nhứ bên cạnh cao giọng nói, “Túc Quốc Công cũng đến rồi.”
Dường như sau lời nói của Liễu Nhứ, xung quanh cũng như phụ hoạ theo mà đột nhiên trở nên yên tĩnh, xen lẫn là tiếng hít thở không đều, lại cẩn thận, dường như chỉ sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Thân áo trắng đi qua, theo sát sau là một thân đỏ kiều diễm, đỏ thê lương, đỏ đậm rực rỡ.
Đó là Túc Quốc Công, Cơ Hành.
Khương Lê Đi theo tiên sinh hướng dẫn đi đến một bên rút thăm quyết định thứ tự kiểm tra. Thẻ rút thăm đều đặt trong chiếc lọ tròn bằng gỗ, Khương Lê cùng Tơ Liễu một trước một sau bốc ra một tờ giấy nhỏ.
Người phụ trách ghi lại thì thầm: “Khương Lê mười ba, Liễu Nhứ mười tám.”
Tổng cộng có ba mươi thứ tự, Khương Lê được vị trí không cao cũng không thấp, vừa đọc xong những lời này, Khương Ngọc Nga ở bên kia liền khoa trương a một tiếng, Khương Lê ở bên này cũng có thể nghe được, nói: “Nhị tỷ là mười ba sao, vừa khéo xếp sau tam tỷ, tam tỷ là mười hai, thật là trùng hợp!”
Khương Ấu Dao là mười hai?
Khương Lê bất ngờ, sau đó trong lòng lập tức bật cười, Đây quả thật cũng quá trùng hợp rồi.
Liễu Nhứ thì không thoải mái như Khương Lê, nghe vậy lắc đầu nói: “Lần này không xong rồi, cầm nhạc của Khương Ấu Dao ở Minh Nghĩa Đường đều là số một số hai, năm ngoái đánh một bài 《Hoá Điệp》kinh diễn bốn phương, năm nay kỹ nghệ chắc hẳn đã cao hơn. nàng ta càng đàn tốt, đợi lát nữa ngươi lên sau sẽ bị thua thiệt, dù có đàn xem như vẫn được, thì cũng bị nàng ta lấn át.”
Mọi người luôn thích so sánh, vừa được trải qua vị ngon của món ăn quý giá lạ mắt, chớp mắt đã phải nhìn một bát cơm nát, vì thế sơn hào hải vị trở nên khó kiếm, còn cơm rau dưa bình thường càng khó nuốt.
Chuyện này đối với Khương Lê thật sự là một bất lợi.
“Làm thế nào mà nhị nha đầu vô tình lại xếp sau tam nha đầu?” Khương lão phu nhân cũng nhíu mày. Đều là người Khương gia, nhưng nếu Khương Lê thua kém quá nhiều, đối với Khương gia mà nói cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Trong lòng Khương Ấu Dao sung sướng đến phát điên, vạn lần cũng không ngờ tới sẽ có được niềm vui ngoài ý muốn này. Lần này phải để Khương Lê không bằng chị em mất hết thể diện mới tốt.
Mạnh Hồng Cẩm thấy thế, trong mũi hừ lạnh một tiếng, cũng rất vui sướng khi có người gặp họa. Cầm nghệ của nàng không thể sánh được với Khương Ấu Dao, thế nhưng có thể nhìn thấy Khương Lê xấu mặt cũng rất vui vẻ.
Khương Lê cũng không có tâm tư để nghĩ đến những thứ này, nàng nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa nhưng lại mãi không thấy Thẩm Ngọc Dung. Nhưng trong lòng nàng cũng chắc chắn rằng hôm nay Vĩnh Ninh công chúa phá lệ mà đến, ắt hẳn Thẩm Ngọc Dung cũng phải đến.
Trong khi còn đang suy nghĩ, nhóm nữ tử trẻ đột nhiên kích động lên, ngay cả đám đông xung quanh cũng trở nên phấn khích. Tiếng của Liễu Nhứ bên cạnh truyền đến: “Sao Thành Vương điện hạ cũng tới?”
“Thành Vương điện hạ?” Khương Lê nhìn về nơi phát ra tiếng ồn áo, quả nhiên nhìn thấy một nam tử áo xanh đang ngồi bên cạnh Vĩnh Ninh công chúa, quả nhiên là Thành Vương.
Thành Vương với Vĩnh Ninh công chúa là huynh muội ruột thịt, được Lưu Thái Phi sinh ra. Khi Khương Lê còn ở Thẩm gia, từ Thẩm Ngọc Dung nghe được một chút bí mật cung đình. Trước kia khi tiên đế còn tại thế, Lưu quý phi cùng Hạ quý phi tranh giành sủng ái đến long trời lỡ đất, chỉ là về sau Hạ quý phi bệnh chết, Hồng Hiếu Đế liền được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa hoàng hậu, về sau thì trở thành thái tử.
Có thời điểm Thành Vương cách vị trí kia rất gần, ước chừng chỉ cách một bước chân. Nhưng không biết có phải vì ngày xưa được sủng ái hay không mà hiện này Lưu Thái Phi vẫn còn giữ tính tình ngang ngược như trước, làm cho Thành Vương cũng có chút không biết kiềm chế, bộc lộ sự xuất sắc quá mức, nếu Hồng Hiếu Dế không nhân từ, đổi lại có tính đa nghi của bậc quân vương, thì Thành Vương sẽ phải ăn không biết bao nhiêu đau khổ.
Thành Vương vừa vào sân, đám người sôi nổi lên, thậm chí Khương Lê còn nghe được có quý nữ bên cạnh nhỏ giọng, xấu hổ nói “Thành Vương điện hạ thật sự rất tuấn lãng.....”
Khương Lê bỗng nghĩ đến, Thành Vương bây giờ chỉ có chính phi, cũng chưa có trắc phi. Trong đầu lại nghĩ đến chuyện “chọn con dâu” của Khương Cảnh Duệ. Trong các quý nữ ở đây, dù có thân phận thấp một chút thì có trèo cao làm trắc phi của Thành Vương cũng không hẳn không thể. Không biết Thành Vương lần này tới có phải là muốn chọn một nữ tử thích hợp hay không. Khương Lê nhịn không được mà muốn cười.
Ý cười còn chưa tràn đến đáy mắt, Khương Lê lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cách Thành Vương, hoặc nói là cách Vĩnh Ninh công chúa không xa, ở bên cạnh có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi. Một thân trường sam trắng đơn giản, mặt mày ôn hòa, xuất sắc, lờ mờ có thể thấy được khi còn trẻ là một thiếu niên xinh đẹp, chỉ là bây giờ thiếu niên kia đã sớm trưởng thành, bắt đầu trở nên chững chạc, đứng đắn.
Cách thật xa, dù Khương Lê chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra bộ dáng hắn. Nói cách khác, dù cho có cách xa vạn dặm, nàng vẫn có thể nhận ra hắn đù chỉ nhìn thoáng qua.
Phu quân của nàng, người phu quân nàng không một chút nghi ngờ, ân ân ái ái, quyến luyến mỗi ngày, người phu quân có thể vì nàng mà vẽ lông mày cho nàng, có thể cùng nàng đi suốt cuộc đời, sống đến đầu bạc răng long.
Đó là phu quân nàng, người bên gối cũng là kẻ thù của nàng, người trơ mắt đứng nhìn nàng từ từ chết.
Khương Lê bỗng nhiên nhắm mắt lại,
Quá khứ không ngừng ùa về mãnh liệt trong lòng, từng mảnh ký ức vỡ nát, chấp vá lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng đúng lúc quan trọng nó lại dừng lại, giống như mặt gương đồng bị đánh vỡ loang lỗ những vết nứt, khi nhìn đến thứ còn lại cuối cùng chỉ là cái bóng hoảng hốt ở ngoài cửa sổ ngày ấy.
Một cái bóng lạnh lùng, bạc bẽo, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khương Lê đờ đẫn mở to mắt.
Cho dù ở xa chỉ thoáng qua, Khương Lê xác định mình nhìn thấy Thẩm Ngọc Dung cùng Vĩnh Ninh công chúa trao đổi ánh mắt với nhau. Vinh Ninh công chúa kiều mị như hoa, giọng nói bay bổng, là một nữ nhân tươi mới tràn đầy sức sống. Còn Tiết Phương Phi đã chết, chỉ còn lại một đống xương cốt được chôn vùi trong bùn đất, lạnh lẽo thối rữa.
Nàng cúi đầu, khóc không được, cười cũng không nổi.
Liễu Nhứ không phát hiện ra, vẫn lôi kéo Khương Lê nói: “Giám Khảo hôm nay đến rồi, ngươi nhìn xem, đó là Kinh Hồng tiên tử....”
Trong lòng Khương Lê giờ phút này phức tạp khó hiểu, không thể không ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nhứ chỉ. Liền thấy một nữ tử áo trắng như tuyết, tên đầu tô điểm một dải lụa vàng, môi đỏ răng trắng, mày ngài, tinh tế, nổi bật. Ống tay áo rộng hơi đong đưa theo từng nhịp bước đi của nàng, tựa như tiên nữ hạ phàm, làm lòng người lay động.
Đây là Kinh Hồng tiên tử, trước đó Kinh Hồng tiên tử là kỹ nữ ở Vọng Tiên Lâu, bán nghệ không bán thân, về sau bởi vì tài cầm nghệ phi phàm, nên được toàn bộ con em quý tộc ở thành Yến Kinh đều theo đuổi, so với các khuê nữ còn được săn đón hơn. Về sau Kinh Hồng tiên tử yêu đương cùng nhi tử của một thương nhân trà, nhi tử này chuộc thân cho Kinh Hồng tiên tử, Kinh Hồng tiên tử liền rời Vọng Thiên Lâu, lui về trở thành một người vợ đảm đang.
Người trong kinh ai cũng than tiếc rằng không thể được nghe Kinh Hồng tiên tử đàn nữa, nhưng cũng không ai nghi ngờ cầm nghệ của Kinh Hồng tiên tử bao giờ. Hôm nay nàng là giám khảo, cũng không bất ngờ.
Hôm nay nơi này chỗ nào cũng là thiếu niên trẻ tuổi, tuy nàng là phụ nhân nhưng so với thiếu nữ còn xinh đẹp mỹ lệ như tiên tử hơn, ai nấy đều đỏ mặt không dám nhìn thẳng.
Khương Lê cũng đang cảm thán Kinh Hồng tiên tử này quả nhiên có dáng vẻ tươi đẹp, thanh khiết của tiên tử, lại nghe Liễu Nhứ bên cạnh cao giọng nói, “Túc Quốc Công cũng đến rồi.”
Dường như sau lời nói của Liễu Nhứ, xung quanh cũng như phụ hoạ theo mà đột nhiên trở nên yên tĩnh, xen lẫn là tiếng hít thở không đều, lại cẩn thận, dường như chỉ sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Thân áo trắng đi qua, theo sát sau là một thân đỏ kiều diễm, đỏ thê lương, đỏ đậm rực rỡ.
Đó là Túc Quốc Công, Cơ Hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.