Chương 69: Kẻ Thù
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Ngày hôm sau, Khương Lê thức dậy sớm hơn mọi ngày.
Sáng sớm Đồng Nhi đã chải tóc, chọn y phục, bởi vì trước đây Bạch Tuyết trong nhà trồng lương thực, nên đối với những thứ này cũng không am hiểu, thế là đều một tay Đồng Nhi làm.
Đồng Nhi từ lúc trở về Khương gia, cũng không nhàn rỗi, vì không muốn Khương Lê trông kém hơn Khương Ấu Dao, nên cũng đã khổ công nỗ lực.
Vất vả một hồi mới ra khỏi viện, thì thấy Khương Ấu Dao đang ở cửa ra vào của Vãn Phượng Đường, cùng Khương Nguyên Bách nói gì đó, đang lôi kéo ống tay áo của Khương Nguyên Bách, trông như làm nũng, bộ dạng rất hồn nhiên.
Khương Nguyên Bách cũng cúi đầu nhìn Khương Ấu Dao rất từ ái, nhất thời không nhìn thấy Khương Lê, Quý Thục Nhiên đứng ở một bên, rõ ràng từ khóe mắt liếc thấy Khương Lê, nhưng lại chờ Khương Lê đi lên trước mới làm như vừa nhìn thấy, cười nói” Lê Nhi tới.”
Khương Nguyên Bác theo bản năng nhìn sang.
Khương Lê cũng nhìn về hướng Khương Ấu Dao.
Hôm nay là ngày quan trọng, Đồng Nhi còn lo liệu tính toán cho Khương Lê, thì Quý Thục Nhiên ắt hẳn cũng sẽ vì Khương Ấu Dao mà tính toán. Chỉ thấy Khương Ấu Dao mặc một bộ váy dài màu yên hà [1], thướt ta như hoa bay, khoác ngoài là một lớp vải trắng mỏng như cánh ve, bồng bềnh như tiên. Trên tai đeo một đôi khuyên tai hình giọt nước bằng hồng phỉ thúy, màu sắc cực kỳ sáng rõ, cả người nàng mềm mại, yêu kiều hơn hoa, đoan chính thanh nhã không ai sánh được. Nàng cũng đang nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá y phục của Khương Lê.
[1] yên hà (烟霞): thường liên quan đến sự hòa quyện của sương mù và ánh nắng mặt trời, tạo nên một khung cảnh mơ hồ và đẹp đẽ. Khi tả màu sắc có thể nghĩ đến sự kết hợp của màu hồng nhạt, cam, và tím nhẹ. Đó là màu của sương mù mơ hồ, ánh nắng mặt trời lấp lánh qua màn sương.
Y phục của Khương Lê đến bây giờ vẫn là do Quý Thục Nhiên phân phó, cắt may chuẩn bị, vì chuyện làm hồi phủ ở trước cửa kia, bây giờ Quý Thục Nhiên đã chuẩn bị cho Khương Lê những y phục rất vừa người, trông vô cùng phú quý, nhưng lại không thích hợp với Khương Lê. Nhất là khi Khương Lê có dáng người nhỏ nhắn, thanh tú, không thể phù hợp với những bộ y phục vô cùng xa hoa như vậy, hai là đồ trang sức cũng rườm rà quý giá, mang lên trông không được cân đối, hài hòa với con người nàng.
Tuy trang phục không có gì sai, nhưng khi đứng chung một chỗ với Khương Ấu Dao, lập tức liền sẽ làm nền cho Khương Ấu Dao.
Nếu là Khương nhị tiểu thư thật, để thể hiện thân phận chắc hẳn cũng sẽ mặc những y phục, đeo những trang sức quý giá này. Đáng tiếc nàng không phải Khương Lê, nàng đối với nhưng y phục hoa lệ này từ trước tới nay đều không khao khát, huống chi, còn phải làm nền cho Khương Ấu Dao, nàng vạn lần không muốn, bởi vậy, nàng cũng không mặc những bộ y phục Quý Thục Nhiên chuẩn bị.
Nàng chỉ mặc một bộ màu xanh hoa quế cùng váy dài thụy gấm [1] buộc ngang ngực, búi tóc phản quán [2], điểm xuyết trên đó bằng cây trâm bằng ngọc bích. Một bộ y phục đơn giản không thể đơn giản hơn, như biến mọi phức tạp thành đơn giản, lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, thanh nhã thoát tục, thanh khiết, tươi sáng vô cùng. Giống như một bức tranh hoa lan trong khe núi sâu thẳm, bình yên, một vẻ mỹ lệ không tranh không đoạt.
[1] thụy gấm (瑞锦): một loại vải gấm thời Đường được dệt từ hình vẽ của Đỗ Sư Luân và có màu sắc tươi đẹp.
[2] phản quán (反绾): là một kiểu tóc phụ nữ thời cổ đại. Cách tạo kiểu này là buộc tóc lại phía sau đầu, sau đó xoắn nó thành các hình dáng khác nhau.
Cùng Khương Ấu Dao đứng chung một chỗ Khương Lê cũng không thua kém chút nào, Ngược lại vì Khương Ấu Dao quá mức rực rõ, nên vẻ đẹp của Khương Lê trông càng thông thái, khôn ngoan hơn.
Sắc mặt của Khương Ấu Dao cũng có chút không dễ nhìn.
Khương Nguyên Bách ho nhẹ một tiếng, hỏi Khương Lê: “Chuẩn bị xong chưa?”
Khương Lê mỉm cươi đáp: “Rồi ạ”
Hôm nay kiểm tra, tất cả mọi người Khương phủ đều phải đi, đồng thời đây cũng là ý của Khương lão phu nhân. Vừa nói đến đây, đã nghe tiếng Khương Ngọc Nga truyền đến, Khương Ngọc Nga và Khương Ngọc Yến từ xa đi đến, cười nói: “Nhị tỷ cũng tam tỷ hôm nay thật xinh đẹp.”
Khương Ngọc Nga cùng Khương Ngọc Yến hôm nay cũng là một thân trang phục lộng lẫy, nhưng bởi vì là tam phòng, nên so với Khương Lê, Khương Ấu Dao không thể bằng. Chẳng qua cũng coi như đã cẩn thận chuẩn bị, Khương Ngọc Nga nhìn rất hưng phấn, như mọi khi vẫn lấy lòng Khương Ấu Dao, Khương Ngọc Yến vẫn là bộ dạng nhu nhược, an tĩnh, cúi đầu đứng một bên.
“Đều đã đến rồi, tốt lắm, xuất phát thôi.” Khương lão phu nhân được Trân Châu, Phỉ Thúy đỡ nói.
Một đoàn người liền lên xe ngựa, hướng về sân kiểm tra bên kia.
Thời gian ước chừng tốn ba nén hương, đã đến sân kiểm tra.
Sân kiểm tra của Minh Nghĩa Đường là sân luyện võ của tiền triều, thi cử võ trạng nguyên ở tiền triều đều diễn ra ở quãng trường trong đây. Sau này Tông Minh đế, tiên đế kế vị, dời vào hoàng cung, sân luyện võ này để hoang phế nhiều năm. Chờ Hồng Hiếu Đế hiện tại kế vị, đã đem sân luyện võ biến thành sân kiểm tra, ba môn thi sau của Minh Nghĩa Đường đều được tiến hành ở đây.
Bốn phía quảng trường sớm đã có rất đông người tới, vị trí tốt nhất được dành cho những người có địa vị cao quý, nhiều nhất vẫn là người nhà của các quý nữ trong lần thi này, cũng có những quan gia như Khương Cảnh Duệ nói “vì con cháu mà đến chọn con dâu”, thậm chí còn có con cháu hoàng thất.
Khi Khương Lê đến, trên sân kiểm tra đã có rất nhiều người.
Liễu Nhứ đi theo bên cạnh Liễu phu nhân nhìn thấy Khương Lê, lập tức tới chỗ nàng chào hỏi. Khương Lê hành lễ với Liễu phu nhân xong kéo tay nàng. Liễu phu nhân rất vui vẻ, nói với Khương Lê: “Ta biết được ba môn đầu Khương Nhị tiểu thư được hạng nhất, còn chưa kịp nói tiếng chúc mừng, hy vọng hôm nay Khương Nhị tiểu thư cũng có thể giữa vững được vị trí hạng nhất này.”
Khương Lê cười gật đầu: “Đa tạ phu nhân.”
Liễu Nhứ thấp giọng ghé vào tai Khương Lê nói: “Ngươi xem, là Mạnh Hồng Cẩm.”
Khương Lê nhìn theo hướng Liễu Nhứ chỉ, quả nhiên cách đó không xa là Mạnh Hồng Cẩm, đang nhìn về hướng mình. Đổi lại nếu với tính khí trước đây của Mạnh Hồng Cẩm, ắt phải đi đến chỗ Khương Lê nói vào câu khó nghe, nhưng hôm nay nàng ta lại không đi đến, chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm nàng. Xem ra sau khi kết quả ba môn đầu, dường như Mạnh Hồng Cẩm đã biết thu liễm lại một chút.
“Đàn của ngươi thế nào?” Liễu Nhứ nhỏ giọng nói: “Hôm nay giám khảo tới chấm đàn nhạc có, Tiêu Đức Âm, Kinh Hồng tiên tử, Sư Duyên, Miên Câu, còn có Túc Quốc Công.”
“Túc Quốc Công?” Khương Lê vô cùng kinh ngạc, Tiêu Đức Âm, Kinh Hồng tiên tử cũng không sao, Sư Duyên, Miên Câu cũng không có gì để nói, nhưng vì sao lại có Túc Quốc Công - Cơ Hành? Từ trước đến nay chỉ nghe Cơ Hành thích nghe hí kịch, còn đây là cầm nhạc, cùng hí khúc là hoàn toàn trái ngược. Cơ Hành tới làm gì chứ?
Khương Lê thấy khó hiểu.
“Ai biết được, giám khảo này đều là do thánh thượng khâm điểm.” Liễu Nhứ lắc đầu, “Ta chưa từng nghe ngươi đánh đàn, tài đánh đàn của ngươi thế nào?”
Trong câu chữ là đang rất lo lắng cho Khương Lê.
Khương Lê cười cười: “Không tệ.”
Tim Liễu Nhứ yên tâm rơi xuống: “Bất kể thế nào, chỉ cần có thể qua là được, cũng không cần mọi thứ đều phải đứng đầu.” lời này là đang an ủi Khương Lê.
Khương Lê nói: “Tới lúc đó rồi tính.” Trong lúc nhìn xung quanh, bỗng nhưng ánh mắt nàng ngừng lại.
Tại nơi các quý nhân đang ngồi, ở một đình nhỏ riêng biệt, cách đó không xa, có một nữ tử trẻ, áo váy màu vàng kim, tinh tế, duyên dáng, đang nhấm nháp nho trong khay ngọc lưu ly. Nho kia mang theo những giọt nước óng ánh trong suốt rơi vào trong khay ngọc lưu ly, như những viên bảo thạch tím sáng bóng, những ngón tay thon dài như đang vân vê viên bảo thạch càng trông lộng lẫy, rực rỡ.
Bộ dạng nữ tử này kiêu ngạo, hơi ngước đầu, ánh mắt long lanh, tựa như có chút quyến rũ.
Liễu Nhứ thấy Khương Lê chăm chú nhìn về một hướng, cũng nhìn theo hướng của Khương Lê, giật mình nói: “Vĩnh Ninh công chúa? Không ngời hôm nay nàng cũng tới.”
Khương Lê nhìn Vĩnh Ninh công chúa, kẻ thù kiếp trước đã hại nàng tan nhà nát cửa, trong lòng ngực không ngừng đập kịch liệt, thế nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, ánh mắt lạnh lẽo.
Vĩnh Ninh công chúa ở đây, không cần suy nghĩ, Thẩm Ngọc Dung nhất định cũng sẽ tới đây.
Kẻ thù đều ở nơi này, rất tốt.
Sáng sớm Đồng Nhi đã chải tóc, chọn y phục, bởi vì trước đây Bạch Tuyết trong nhà trồng lương thực, nên đối với những thứ này cũng không am hiểu, thế là đều một tay Đồng Nhi làm.
Đồng Nhi từ lúc trở về Khương gia, cũng không nhàn rỗi, vì không muốn Khương Lê trông kém hơn Khương Ấu Dao, nên cũng đã khổ công nỗ lực.
Vất vả một hồi mới ra khỏi viện, thì thấy Khương Ấu Dao đang ở cửa ra vào của Vãn Phượng Đường, cùng Khương Nguyên Bách nói gì đó, đang lôi kéo ống tay áo của Khương Nguyên Bách, trông như làm nũng, bộ dạng rất hồn nhiên.
Khương Nguyên Bách cũng cúi đầu nhìn Khương Ấu Dao rất từ ái, nhất thời không nhìn thấy Khương Lê, Quý Thục Nhiên đứng ở một bên, rõ ràng từ khóe mắt liếc thấy Khương Lê, nhưng lại chờ Khương Lê đi lên trước mới làm như vừa nhìn thấy, cười nói” Lê Nhi tới.”
Khương Nguyên Bác theo bản năng nhìn sang.
Khương Lê cũng nhìn về hướng Khương Ấu Dao.
Hôm nay là ngày quan trọng, Đồng Nhi còn lo liệu tính toán cho Khương Lê, thì Quý Thục Nhiên ắt hẳn cũng sẽ vì Khương Ấu Dao mà tính toán. Chỉ thấy Khương Ấu Dao mặc một bộ váy dài màu yên hà [1], thướt ta như hoa bay, khoác ngoài là một lớp vải trắng mỏng như cánh ve, bồng bềnh như tiên. Trên tai đeo một đôi khuyên tai hình giọt nước bằng hồng phỉ thúy, màu sắc cực kỳ sáng rõ, cả người nàng mềm mại, yêu kiều hơn hoa, đoan chính thanh nhã không ai sánh được. Nàng cũng đang nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá y phục của Khương Lê.
[1] yên hà (烟霞): thường liên quan đến sự hòa quyện của sương mù và ánh nắng mặt trời, tạo nên một khung cảnh mơ hồ và đẹp đẽ. Khi tả màu sắc có thể nghĩ đến sự kết hợp của màu hồng nhạt, cam, và tím nhẹ. Đó là màu của sương mù mơ hồ, ánh nắng mặt trời lấp lánh qua màn sương.
Y phục của Khương Lê đến bây giờ vẫn là do Quý Thục Nhiên phân phó, cắt may chuẩn bị, vì chuyện làm hồi phủ ở trước cửa kia, bây giờ Quý Thục Nhiên đã chuẩn bị cho Khương Lê những y phục rất vừa người, trông vô cùng phú quý, nhưng lại không thích hợp với Khương Lê. Nhất là khi Khương Lê có dáng người nhỏ nhắn, thanh tú, không thể phù hợp với những bộ y phục vô cùng xa hoa như vậy, hai là đồ trang sức cũng rườm rà quý giá, mang lên trông không được cân đối, hài hòa với con người nàng.
Tuy trang phục không có gì sai, nhưng khi đứng chung một chỗ với Khương Ấu Dao, lập tức liền sẽ làm nền cho Khương Ấu Dao.
Nếu là Khương nhị tiểu thư thật, để thể hiện thân phận chắc hẳn cũng sẽ mặc những y phục, đeo những trang sức quý giá này. Đáng tiếc nàng không phải Khương Lê, nàng đối với nhưng y phục hoa lệ này từ trước tới nay đều không khao khát, huống chi, còn phải làm nền cho Khương Ấu Dao, nàng vạn lần không muốn, bởi vậy, nàng cũng không mặc những bộ y phục Quý Thục Nhiên chuẩn bị.
Nàng chỉ mặc một bộ màu xanh hoa quế cùng váy dài thụy gấm [1] buộc ngang ngực, búi tóc phản quán [2], điểm xuyết trên đó bằng cây trâm bằng ngọc bích. Một bộ y phục đơn giản không thể đơn giản hơn, như biến mọi phức tạp thành đơn giản, lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, thanh nhã thoát tục, thanh khiết, tươi sáng vô cùng. Giống như một bức tranh hoa lan trong khe núi sâu thẳm, bình yên, một vẻ mỹ lệ không tranh không đoạt.
[1] thụy gấm (瑞锦): một loại vải gấm thời Đường được dệt từ hình vẽ của Đỗ Sư Luân và có màu sắc tươi đẹp.
[2] phản quán (反绾): là một kiểu tóc phụ nữ thời cổ đại. Cách tạo kiểu này là buộc tóc lại phía sau đầu, sau đó xoắn nó thành các hình dáng khác nhau.
Cùng Khương Ấu Dao đứng chung một chỗ Khương Lê cũng không thua kém chút nào, Ngược lại vì Khương Ấu Dao quá mức rực rõ, nên vẻ đẹp của Khương Lê trông càng thông thái, khôn ngoan hơn.
Sắc mặt của Khương Ấu Dao cũng có chút không dễ nhìn.
Khương Nguyên Bách ho nhẹ một tiếng, hỏi Khương Lê: “Chuẩn bị xong chưa?”
Khương Lê mỉm cươi đáp: “Rồi ạ”
Hôm nay kiểm tra, tất cả mọi người Khương phủ đều phải đi, đồng thời đây cũng là ý của Khương lão phu nhân. Vừa nói đến đây, đã nghe tiếng Khương Ngọc Nga truyền đến, Khương Ngọc Nga và Khương Ngọc Yến từ xa đi đến, cười nói: “Nhị tỷ cũng tam tỷ hôm nay thật xinh đẹp.”
Khương Ngọc Nga cùng Khương Ngọc Yến hôm nay cũng là một thân trang phục lộng lẫy, nhưng bởi vì là tam phòng, nên so với Khương Lê, Khương Ấu Dao không thể bằng. Chẳng qua cũng coi như đã cẩn thận chuẩn bị, Khương Ngọc Nga nhìn rất hưng phấn, như mọi khi vẫn lấy lòng Khương Ấu Dao, Khương Ngọc Yến vẫn là bộ dạng nhu nhược, an tĩnh, cúi đầu đứng một bên.
“Đều đã đến rồi, tốt lắm, xuất phát thôi.” Khương lão phu nhân được Trân Châu, Phỉ Thúy đỡ nói.
Một đoàn người liền lên xe ngựa, hướng về sân kiểm tra bên kia.
Thời gian ước chừng tốn ba nén hương, đã đến sân kiểm tra.
Sân kiểm tra của Minh Nghĩa Đường là sân luyện võ của tiền triều, thi cử võ trạng nguyên ở tiền triều đều diễn ra ở quãng trường trong đây. Sau này Tông Minh đế, tiên đế kế vị, dời vào hoàng cung, sân luyện võ này để hoang phế nhiều năm. Chờ Hồng Hiếu Đế hiện tại kế vị, đã đem sân luyện võ biến thành sân kiểm tra, ba môn thi sau của Minh Nghĩa Đường đều được tiến hành ở đây.
Bốn phía quảng trường sớm đã có rất đông người tới, vị trí tốt nhất được dành cho những người có địa vị cao quý, nhiều nhất vẫn là người nhà của các quý nữ trong lần thi này, cũng có những quan gia như Khương Cảnh Duệ nói “vì con cháu mà đến chọn con dâu”, thậm chí còn có con cháu hoàng thất.
Khi Khương Lê đến, trên sân kiểm tra đã có rất nhiều người.
Liễu Nhứ đi theo bên cạnh Liễu phu nhân nhìn thấy Khương Lê, lập tức tới chỗ nàng chào hỏi. Khương Lê hành lễ với Liễu phu nhân xong kéo tay nàng. Liễu phu nhân rất vui vẻ, nói với Khương Lê: “Ta biết được ba môn đầu Khương Nhị tiểu thư được hạng nhất, còn chưa kịp nói tiếng chúc mừng, hy vọng hôm nay Khương Nhị tiểu thư cũng có thể giữa vững được vị trí hạng nhất này.”
Khương Lê cười gật đầu: “Đa tạ phu nhân.”
Liễu Nhứ thấp giọng ghé vào tai Khương Lê nói: “Ngươi xem, là Mạnh Hồng Cẩm.”
Khương Lê nhìn theo hướng Liễu Nhứ chỉ, quả nhiên cách đó không xa là Mạnh Hồng Cẩm, đang nhìn về hướng mình. Đổi lại nếu với tính khí trước đây của Mạnh Hồng Cẩm, ắt phải đi đến chỗ Khương Lê nói vào câu khó nghe, nhưng hôm nay nàng ta lại không đi đến, chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm nàng. Xem ra sau khi kết quả ba môn đầu, dường như Mạnh Hồng Cẩm đã biết thu liễm lại một chút.
“Đàn của ngươi thế nào?” Liễu Nhứ nhỏ giọng nói: “Hôm nay giám khảo tới chấm đàn nhạc có, Tiêu Đức Âm, Kinh Hồng tiên tử, Sư Duyên, Miên Câu, còn có Túc Quốc Công.”
“Túc Quốc Công?” Khương Lê vô cùng kinh ngạc, Tiêu Đức Âm, Kinh Hồng tiên tử cũng không sao, Sư Duyên, Miên Câu cũng không có gì để nói, nhưng vì sao lại có Túc Quốc Công - Cơ Hành? Từ trước đến nay chỉ nghe Cơ Hành thích nghe hí kịch, còn đây là cầm nhạc, cùng hí khúc là hoàn toàn trái ngược. Cơ Hành tới làm gì chứ?
Khương Lê thấy khó hiểu.
“Ai biết được, giám khảo này đều là do thánh thượng khâm điểm.” Liễu Nhứ lắc đầu, “Ta chưa từng nghe ngươi đánh đàn, tài đánh đàn của ngươi thế nào?”
Trong câu chữ là đang rất lo lắng cho Khương Lê.
Khương Lê cười cười: “Không tệ.”
Tim Liễu Nhứ yên tâm rơi xuống: “Bất kể thế nào, chỉ cần có thể qua là được, cũng không cần mọi thứ đều phải đứng đầu.” lời này là đang an ủi Khương Lê.
Khương Lê nói: “Tới lúc đó rồi tính.” Trong lúc nhìn xung quanh, bỗng nhưng ánh mắt nàng ngừng lại.
Tại nơi các quý nhân đang ngồi, ở một đình nhỏ riêng biệt, cách đó không xa, có một nữ tử trẻ, áo váy màu vàng kim, tinh tế, duyên dáng, đang nhấm nháp nho trong khay ngọc lưu ly. Nho kia mang theo những giọt nước óng ánh trong suốt rơi vào trong khay ngọc lưu ly, như những viên bảo thạch tím sáng bóng, những ngón tay thon dài như đang vân vê viên bảo thạch càng trông lộng lẫy, rực rỡ.
Bộ dạng nữ tử này kiêu ngạo, hơi ngước đầu, ánh mắt long lanh, tựa như có chút quyến rũ.
Liễu Nhứ thấy Khương Lê chăm chú nhìn về một hướng, cũng nhìn theo hướng của Khương Lê, giật mình nói: “Vĩnh Ninh công chúa? Không ngời hôm nay nàng cũng tới.”
Khương Lê nhìn Vĩnh Ninh công chúa, kẻ thù kiếp trước đã hại nàng tan nhà nát cửa, trong lòng ngực không ngừng đập kịch liệt, thế nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, ánh mắt lạnh lẽo.
Vĩnh Ninh công chúa ở đây, không cần suy nghĩ, Thẩm Ngọc Dung nhất định cũng sẽ tới đây.
Kẻ thù đều ở nơi này, rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.