Chương 68: Kết Cục
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Khương Lê cùng Mạnh Hồng Cẩm đánh cuộc, ba môn đầu đã có kết quả. Nếu giống như trong sòng bạc trận đánh cược này chia ra làm hai trận, thì hơn nửa Khương Lê đã thắng. Khương Lê không những thắng, Khương Lê còn là người đứng đầu Minh Nghĩa Đường, làm mọi người nghĩ đến vụ đánh cược của Khương Lê cùng Mạnh Hồng Cẩm. Nếu kết quả cuối cùng Khương Lê là người đứng đầu, Mạnh Hồng Cẩm không chỉ quỳ gối xin lỗi mà là ở trước cổng Quốc Tử Giám cởi bỏ áo váy ngoài, lưng cõng cành mận gai, rồi quỳ xuống xin lỗi.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều tên ăn chơi trác táng trong kinh thành suốt ngày ngồi ở quán rượu, quán trà đối diện Quốc Tử Giám, chỉ chờ ngày được xem một vở kịch hay.
Tuy nhiên, suy cho cùng vẫn còn ba môn kiểm tra còn lại. Ba môn thi còn lại là “nhạc, ngự, xạ”, không đề cập tới đàn, thì chỉ hai môn ngự, xạ, trong toàn bộ thành Yến kinh Mạnh Hồng Cẩm là người nổi bật nhất, xem ra Khương Lê, khó có phần thắng. Mà người giỏi cầm nhạc nhất lại là muội muội của Khương Lê, Khương gia Tam tiểu thư. Trong lúc nhất thời, kết quả trở nên khó đoán.
Danh sách đã có, kỳ thi “nhạc”, Được định vào sáng sớm ngày mai.
Trong Thục Tú Viên, Khương Ấu Dao oán hận xé nát chiếc quạt trong tay. Mặt chiếc quạt trắng nõn, mịn màng, mỏng như cánh ve, được thêu hoa càng thêm sinh động như thật, một chiếc cũng tầm mười lượng bạc, cứ như vậy mà bị Khương Ấu Dao xé nát.
“ Đừng xé“. Quý Thục Nhiên đoạt lấy chiếc quạt xếp trong tay Khương Ấu Dao, nói: “Con còn muốn xé tới khi nào.”
“Nương, con không cam tâm.” bên trong giọng của Khương Ấu Dao tràn ngập sự cay nghiệt, “Khương Lê dựa vào cái gì có thể được phụ thân và tổ mẫu che chở, lúc này mới hồi phủ không bao lâu, phụ thân và tổ mẫu liền đứng về phía nàng ta. Chẳng lẽ bọn họ đã quên chuyện trước kia Khương Lê làm hại mẫu thân người sảy thai? Ta hận chẳng qua là vì Khương Lê lần này tại kỳ thi của Minh Nghĩa Đường lại trở nên nổi danh, chẳng phải là đã bay lên trời luôn rồi sao? Vừa nghĩ tới sau này nàng ta càng ngày càng kiêu ngạo, con cảm thấy rất khó chịu.”
Quý Thục Nhiên vuốt ve mái tóc dài của Khương Ấu Dao, vẽ mặt không thay đổi, chỉ bình tĩnh nói: “Con đừng cho rằng nữ tử nổi danh là chuyện tốt, Khương Lê vừa mới trở về thành Yến kinh, quý nữ ở Minh Nghĩa Đường chỗ nào cũng có, nàng ta làm ra chuyện náo động như vậy, tất nhiên sẽ có người tức giận mà thay con trừng trị nàng ta, con cứ xem chuyện vui, hà tất phải tự mình ra tay. Hơn nữa nàng ta bây giờ mới trở về Yến kinh không lâu, ta không thể ra tay, chờ qua ít ngày nữa tin đồn bên ngoài lắng xuống, mẫu thân hai ta sẽ ra tay.”
“Thực sự?” Khương Ấu Dao nghe xong trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Đương nhiên.” Quý Thục Nhiên yêu thương nhìn nàng: “Thật là một đứa trẻ, con sao lại không giữ được bình tĩnh vậy chứ.”
Khương Ấu Dao bĩu môi: “Con cũng là đau lòng cho mẫu thân.”
“Không cần đau lòng cho ta.” Quý Thục Nhiên nói: “Ngày mai thi nhạc, trước đây con luôn luôn có thiên phú, năm nay còn có Kinh Hồng tiên tử chỉ dạy, so với năm trước càng tốt hơn. Hàng năm ba môn sau, người tới dự nhiều vô số, Khương Lê tuy rằng ba môn trước được hạng nhất nhưng không có ai xem, mọi người càng ấn tượng sâu sắc với những gì mình nhìn thấy hơn. Nếu trong ba môn sau, cầm nhạc của con có thể mang lại ấn tượng cho mọi người, thì tương lai ba tháng tới, đầu đường, cuối ngõ chỉ sẽ đàm luận về tài đánh đàn của con, ai sẽ còn nhớ tới Khương Lê?”
Khương Ấu Dao ánh mắt sáng ngời.
Nữ nhi Khương gia, từ nhỏ đã tập cầm kỳ thư họa, nhất là Khương Ấu Dao, thân là đích nữ đại phòng, hòn ngọc quý trên tay của Khương Nguyên Bách, từ nhỏ cái gì cũng không thiếu. Quý Thục Nhiên vô cùng coi trọng việc học của Khương Ấu Dao, hiểu được Khương Ấu Dao không cần tinh thông mọi thứ, nhưng nhất định phải am hiểu một thứ. Khương Ấu Dao vừa khéo cực kỳ có thiên phú với cầm nhạc.
Bởi vậy, ngay từ nhỏ Khương Ấu Dao, đã được rất nhiều danh sư dạy bảo. Không nói đến Tiêu Đức Âm ở Minh Nghĩa Đường, các danh sư khác cũng đã dạy qua nàng không ít, chẳng là, không lâu trước kỳ thi năm nay, Quý Thục Nhiên thẩm chí đã sớm mời một nhạc sư đã thôi về ở ẩn Kinh Hồng tiêu tử đến làm tiên sinh dạy cho Khương Ấu Dao.
Vốn là có thiên phú, lại được nhiều cao thủ chỉ dạy, trình độ cầm nghệ của Khương Ấu Dao không hề thấp. Có người thậm chí đồn rằng, chờ qua mấy năm Khương Ấu Dao, liên có thể vượt qua Tiêu Đức Âm.
Đối với cầm nghệ của Khương Ấu Dao, Quý Thục Nhiên rất có lòng tin.
“Người tới phần lớn là huân công quý tộc, lúc con ở trên đó phong nhã tài hoa độc nhất vô nhị, sau này con muốn tìm một vị hôn phu, cũng có lợi hơn.” Quý Thục Nhiên đánh giá.
Khương Ấu Dao gò má bỗng chốc đỏ ửng lên, không hiểu đang nghĩ đến cái gì, lại có chút dáng dấp thẹn thùng. Nàng nói: “Khương gia chúng ta cũng không phải chỉ có một nữ nhi đâu...”
“Khương Ngọc Nga cùng Khương Ấu Dao không đáng nhắc đến, Khương Lê còn có quá khứ hại mẫu, giết đệ” Quý Thục Nhiên lạnh nhạt nói: “Phàm là người trong sạch, cuối cùng sẽ không cưới người như vậy vào cửa. Nếu có cầu hôn, chắc chắn có tính toán, càng không phải đối tượng phù hợp, Khương Lê gieo gió gặt bão, sau này phụ thân con cũng không cứu được nàng ta. Huống chi ngày mai con ở đó tỏa sáng chói mắt như vậy, thì càng lộ ra nàng ta chỉ là kẻ tầm thường, đây chính là sự khác nhau một trời một vực.”
Nàng nhìn Khương Ấu Dao, đột nhiên cười nói: “Thiên kim Khương gia, cho tới bây giờ chỉ có một mình con.”
“Ta nghe nương.” Khương Ấu Dao nói.
...
Tại Phương Phi Uyển, Khương Lê cũng đang cùng mọi người nói về chuyện kiểm tra ngày mai.
Khương Cảnh Duệ lại không mời mà đến, từ khi Khương Lê được hạng nhất, dường như hắn cũng thấy vẻ vang, vinh dự, lúc nào cũng đến Phương Phi Uyển Cho dù không có gì để nói cũng tìm chút chuyện để nói: “Ngày mai thi cầm nhạc, lần này người xong rồi, chi bằng đi học một chút, chỉ cần không xấu mặt trước mọi người là được rồi.”
Đồng Nhi ở bên cạnh rót trà lo lắng. Trước đó Khương Lê chỉ mới bảy tuổi, quá nhỏ tuổi, vừa học vỡ lòng không lâu, chứ đừng nói tới đánh đàn, về sau lại bị đưa tới núi Thanh Thành. Đồng Nhi biết được, những ngày đó mỗi ngày đều có vô số công việc phải làm, càng đừng nói tới việc học đàn, Khương Lê Đi đâu mà tìm tiên sinh dạy đàn. Khương Lê căn bản là không biết đàn, Để một người không biết chơi đàn đi thì cầm nhạc, trong lòng Đồng Nhi chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, liền lo lắng đến mức không nói nên lời.
Khương Lê nói: “Ngươi cũng sẽ đi xem sao?”
“Đương nhiên!” Khương Cảnh Duệ không chút do dự nói: “Hàng năm kiểm tra ba môn sau, rất nhiều người trong kinh đến xem. Các cô nương của Minh Nghĩa Đường đều xinh đẹp, các thiếu gia ngày sau còn muốn cưới vợ nhân cơ hội này mà nhìn nhau. Trên kỳ thi phong đầu thịnh nhất [1], năm sau người đến cầu thân sẽ rất nhiều.
[1] phong đầu thịnh nhất (风头最盛): có nghĩa là đỉnh điểm, thời kỳ phồn thịnh, hoặc lúc đỉnh cao. Cụm từ này thường được sử dụng để miêu tả thời điểm hoặc tình thế khi một người, một tổ chức hoặc một sự kiện đạt đến đỉnh cao của sự nổi tiếng, thành công hoặc quyền lực.
Khương Cảnh Duệ nói chuyện tùy tiện, cũng không kiêng kỵ cái gì, toàn bộ nói ra hết. Hắn lại nói: “Cho nên ngươi nếu muốn gả đi, phải thể hiện thật tốt, còn nếu không muốn gả đi, thì cứ tùy tiện làm vài cái là được.”
“Yên tâm đi.” Khương Lê khẽ cười nói: “Ngay cả khi ta đạt được hạng nhất ba môn sau, Ở trên sân kiểm tra có được danh tiếng vang vọng, thì đợi đến ngày sau cũng không có ai hỏi tới.”
Đồng Nhi cùng một đám tiểu nha đầu, còn có cả Khương Cảnh Duệ ngây ra nhìn nàng.
Khương Lê nói: “Ai lại muốn cưới một ác nữ, người đã hại mẹ giết đệ chứ?”
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, không phải tự giễu hay buồn rầu, ngược lại giống như là đang nói một chuyện tốt.
Đây đương nhiên là một chuyện tốt, trong lòng Khương Lê rất cao hứng, cứ như vậy, nàng có thể không chút kiêng nể gì mà đoạt lấy sự nổi bật.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều tên ăn chơi trác táng trong kinh thành suốt ngày ngồi ở quán rượu, quán trà đối diện Quốc Tử Giám, chỉ chờ ngày được xem một vở kịch hay.
Tuy nhiên, suy cho cùng vẫn còn ba môn kiểm tra còn lại. Ba môn thi còn lại là “nhạc, ngự, xạ”, không đề cập tới đàn, thì chỉ hai môn ngự, xạ, trong toàn bộ thành Yến kinh Mạnh Hồng Cẩm là người nổi bật nhất, xem ra Khương Lê, khó có phần thắng. Mà người giỏi cầm nhạc nhất lại là muội muội của Khương Lê, Khương gia Tam tiểu thư. Trong lúc nhất thời, kết quả trở nên khó đoán.
Danh sách đã có, kỳ thi “nhạc”, Được định vào sáng sớm ngày mai.
Trong Thục Tú Viên, Khương Ấu Dao oán hận xé nát chiếc quạt trong tay. Mặt chiếc quạt trắng nõn, mịn màng, mỏng như cánh ve, được thêu hoa càng thêm sinh động như thật, một chiếc cũng tầm mười lượng bạc, cứ như vậy mà bị Khương Ấu Dao xé nát.
“ Đừng xé“. Quý Thục Nhiên đoạt lấy chiếc quạt xếp trong tay Khương Ấu Dao, nói: “Con còn muốn xé tới khi nào.”
“Nương, con không cam tâm.” bên trong giọng của Khương Ấu Dao tràn ngập sự cay nghiệt, “Khương Lê dựa vào cái gì có thể được phụ thân và tổ mẫu che chở, lúc này mới hồi phủ không bao lâu, phụ thân và tổ mẫu liền đứng về phía nàng ta. Chẳng lẽ bọn họ đã quên chuyện trước kia Khương Lê làm hại mẫu thân người sảy thai? Ta hận chẳng qua là vì Khương Lê lần này tại kỳ thi của Minh Nghĩa Đường lại trở nên nổi danh, chẳng phải là đã bay lên trời luôn rồi sao? Vừa nghĩ tới sau này nàng ta càng ngày càng kiêu ngạo, con cảm thấy rất khó chịu.”
Quý Thục Nhiên vuốt ve mái tóc dài của Khương Ấu Dao, vẽ mặt không thay đổi, chỉ bình tĩnh nói: “Con đừng cho rằng nữ tử nổi danh là chuyện tốt, Khương Lê vừa mới trở về thành Yến kinh, quý nữ ở Minh Nghĩa Đường chỗ nào cũng có, nàng ta làm ra chuyện náo động như vậy, tất nhiên sẽ có người tức giận mà thay con trừng trị nàng ta, con cứ xem chuyện vui, hà tất phải tự mình ra tay. Hơn nữa nàng ta bây giờ mới trở về Yến kinh không lâu, ta không thể ra tay, chờ qua ít ngày nữa tin đồn bên ngoài lắng xuống, mẫu thân hai ta sẽ ra tay.”
“Thực sự?” Khương Ấu Dao nghe xong trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Đương nhiên.” Quý Thục Nhiên yêu thương nhìn nàng: “Thật là một đứa trẻ, con sao lại không giữ được bình tĩnh vậy chứ.”
Khương Ấu Dao bĩu môi: “Con cũng là đau lòng cho mẫu thân.”
“Không cần đau lòng cho ta.” Quý Thục Nhiên nói: “Ngày mai thi nhạc, trước đây con luôn luôn có thiên phú, năm nay còn có Kinh Hồng tiên tử chỉ dạy, so với năm trước càng tốt hơn. Hàng năm ba môn sau, người tới dự nhiều vô số, Khương Lê tuy rằng ba môn trước được hạng nhất nhưng không có ai xem, mọi người càng ấn tượng sâu sắc với những gì mình nhìn thấy hơn. Nếu trong ba môn sau, cầm nhạc của con có thể mang lại ấn tượng cho mọi người, thì tương lai ba tháng tới, đầu đường, cuối ngõ chỉ sẽ đàm luận về tài đánh đàn của con, ai sẽ còn nhớ tới Khương Lê?”
Khương Ấu Dao ánh mắt sáng ngời.
Nữ nhi Khương gia, từ nhỏ đã tập cầm kỳ thư họa, nhất là Khương Ấu Dao, thân là đích nữ đại phòng, hòn ngọc quý trên tay của Khương Nguyên Bách, từ nhỏ cái gì cũng không thiếu. Quý Thục Nhiên vô cùng coi trọng việc học của Khương Ấu Dao, hiểu được Khương Ấu Dao không cần tinh thông mọi thứ, nhưng nhất định phải am hiểu một thứ. Khương Ấu Dao vừa khéo cực kỳ có thiên phú với cầm nhạc.
Bởi vậy, ngay từ nhỏ Khương Ấu Dao, đã được rất nhiều danh sư dạy bảo. Không nói đến Tiêu Đức Âm ở Minh Nghĩa Đường, các danh sư khác cũng đã dạy qua nàng không ít, chẳng là, không lâu trước kỳ thi năm nay, Quý Thục Nhiên thẩm chí đã sớm mời một nhạc sư đã thôi về ở ẩn Kinh Hồng tiêu tử đến làm tiên sinh dạy cho Khương Ấu Dao.
Vốn là có thiên phú, lại được nhiều cao thủ chỉ dạy, trình độ cầm nghệ của Khương Ấu Dao không hề thấp. Có người thậm chí đồn rằng, chờ qua mấy năm Khương Ấu Dao, liên có thể vượt qua Tiêu Đức Âm.
Đối với cầm nghệ của Khương Ấu Dao, Quý Thục Nhiên rất có lòng tin.
“Người tới phần lớn là huân công quý tộc, lúc con ở trên đó phong nhã tài hoa độc nhất vô nhị, sau này con muốn tìm một vị hôn phu, cũng có lợi hơn.” Quý Thục Nhiên đánh giá.
Khương Ấu Dao gò má bỗng chốc đỏ ửng lên, không hiểu đang nghĩ đến cái gì, lại có chút dáng dấp thẹn thùng. Nàng nói: “Khương gia chúng ta cũng không phải chỉ có một nữ nhi đâu...”
“Khương Ngọc Nga cùng Khương Ấu Dao không đáng nhắc đến, Khương Lê còn có quá khứ hại mẫu, giết đệ” Quý Thục Nhiên lạnh nhạt nói: “Phàm là người trong sạch, cuối cùng sẽ không cưới người như vậy vào cửa. Nếu có cầu hôn, chắc chắn có tính toán, càng không phải đối tượng phù hợp, Khương Lê gieo gió gặt bão, sau này phụ thân con cũng không cứu được nàng ta. Huống chi ngày mai con ở đó tỏa sáng chói mắt như vậy, thì càng lộ ra nàng ta chỉ là kẻ tầm thường, đây chính là sự khác nhau một trời một vực.”
Nàng nhìn Khương Ấu Dao, đột nhiên cười nói: “Thiên kim Khương gia, cho tới bây giờ chỉ có một mình con.”
“Ta nghe nương.” Khương Ấu Dao nói.
...
Tại Phương Phi Uyển, Khương Lê cũng đang cùng mọi người nói về chuyện kiểm tra ngày mai.
Khương Cảnh Duệ lại không mời mà đến, từ khi Khương Lê được hạng nhất, dường như hắn cũng thấy vẻ vang, vinh dự, lúc nào cũng đến Phương Phi Uyển Cho dù không có gì để nói cũng tìm chút chuyện để nói: “Ngày mai thi cầm nhạc, lần này người xong rồi, chi bằng đi học một chút, chỉ cần không xấu mặt trước mọi người là được rồi.”
Đồng Nhi ở bên cạnh rót trà lo lắng. Trước đó Khương Lê chỉ mới bảy tuổi, quá nhỏ tuổi, vừa học vỡ lòng không lâu, chứ đừng nói tới đánh đàn, về sau lại bị đưa tới núi Thanh Thành. Đồng Nhi biết được, những ngày đó mỗi ngày đều có vô số công việc phải làm, càng đừng nói tới việc học đàn, Khương Lê Đi đâu mà tìm tiên sinh dạy đàn. Khương Lê căn bản là không biết đàn, Để một người không biết chơi đàn đi thì cầm nhạc, trong lòng Đồng Nhi chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, liền lo lắng đến mức không nói nên lời.
Khương Lê nói: “Ngươi cũng sẽ đi xem sao?”
“Đương nhiên!” Khương Cảnh Duệ không chút do dự nói: “Hàng năm kiểm tra ba môn sau, rất nhiều người trong kinh đến xem. Các cô nương của Minh Nghĩa Đường đều xinh đẹp, các thiếu gia ngày sau còn muốn cưới vợ nhân cơ hội này mà nhìn nhau. Trên kỳ thi phong đầu thịnh nhất [1], năm sau người đến cầu thân sẽ rất nhiều.
[1] phong đầu thịnh nhất (风头最盛): có nghĩa là đỉnh điểm, thời kỳ phồn thịnh, hoặc lúc đỉnh cao. Cụm từ này thường được sử dụng để miêu tả thời điểm hoặc tình thế khi một người, một tổ chức hoặc một sự kiện đạt đến đỉnh cao của sự nổi tiếng, thành công hoặc quyền lực.
Khương Cảnh Duệ nói chuyện tùy tiện, cũng không kiêng kỵ cái gì, toàn bộ nói ra hết. Hắn lại nói: “Cho nên ngươi nếu muốn gả đi, phải thể hiện thật tốt, còn nếu không muốn gả đi, thì cứ tùy tiện làm vài cái là được.”
“Yên tâm đi.” Khương Lê khẽ cười nói: “Ngay cả khi ta đạt được hạng nhất ba môn sau, Ở trên sân kiểm tra có được danh tiếng vang vọng, thì đợi đến ngày sau cũng không có ai hỏi tới.”
Đồng Nhi cùng một đám tiểu nha đầu, còn có cả Khương Cảnh Duệ ngây ra nhìn nàng.
Khương Lê nói: “Ai lại muốn cưới một ác nữ, người đã hại mẹ giết đệ chứ?”
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, không phải tự giễu hay buồn rầu, ngược lại giống như là đang nói một chuyện tốt.
Đây đương nhiên là một chuyện tốt, trong lòng Khương Lê rất cao hứng, cứ như vậy, nàng có thể không chút kiêng nể gì mà đoạt lấy sự nổi bật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.