Chương 66: Nổi Danh
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Tin tức Khương Lê đạt được vị trí cao nhất trong kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường nhanh chóng được truyền khắp thành Yến Kinh, đương nhiên cũng truyền tới tai Mạnh Hồng Cẩm.
Giờ phút này, trong phủ Thừa Tuyên Sử là một mảnh an tĩnh, trong phòng, Mạnh Hồng Cẩm nằm ở mép sạp, khóc nức nở. mẹ Mạnh ở bên cạnh đau lòng ôm nàng, nói: “Con ta, đừng khóc nữa, mới chỉ là ba môn đầu mà thôi, không phải còn có ba môn sau chưa thi sao, làm gì lại khóc thành ra như vậy?”
“Mất mặt!” Mạnh Hữu Đức, là phụ thân của Mạnh Hồng Cẩm, giờ phút này sắc mặt thật sự khó coi, nói: “Đã tự tin cùng người ta đánh cuộc lại để thua thảm hại như vậy, làm liên quan tới cha ngươi cũng mất mặt theo, thật là đồ vô dụng!”
Mạnh Hồng Cẩm nghe vậy, càng đau lòng, càng không thể ngừng khóc
Mẹ Mạnh thấy nữ nhi khóc thương tâm, trong lòng cũng tràn ngập oán khí, liền lập tức nói: “Chuyện này sao có thể đổ cho Hồng Cẩm? Khương Lê kia chả phải mới quay về thành Yến Kinh sao, ở am ni cô tám năm, ai cũng nghĩa nàng đầu óc rỗng tuếch, làm sao đoán được lần này đột nhiên đoạt hạng nhất. Ông có thể dự đoán được không?”
Mạnh Hữu Đức nghẹn lời, hắn thật sự cũng không ngờ tới hậu quả như vậy. Bởi thế khi biết nữ nhi mình đánh cược với Khương Lê, Mạnh Hữu Đức chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trách cứ vài câu có lệ, rồi không nói cái gì nữa. Đơn giản là Mạnh Hữu Đức trong lòng chắc chắn, Khương Lê nhất định sẽ thua.
Kết quả hiện thực đã hung hăng tát cho hắn một cái. Nghĩ đến ngày mai lúc thượng triều đồng liêu sẽ nhìn mình bằng ánh mắt chế nhạo, Mạnh Hữu Đức liền cảm thấy lòng bực bội, khó thở.
Mẹ Mạnh lại mở miệng: “Ta nghĩ tới nghĩ lui chuyện này không thể nào hợp lý, chẳng lẽ Khương Lê đã dùng thủ đoạn gì đó? Phải biết rằng Khương Nguyên Bách ở trong triều địa vị không phải là nhỏ, chẳng lẽ là mua chuộc giám khảo kỳ thi này? Nếu không sao Lê Nhi có thể thua nàng ta được chứ?
“Không sai” Mạnh Hồng Cẩm thút tha thút thít nói: “Con cùng bọn tỷ muội học ở Minh Nghĩa Đường cũng năm sáu năm, còn Khương Lê mới đến chưa được 10 ngày. Chẳng lẽ trong am ni cô cũng có một học quán như Minh Nghĩ Đường, để nàng ta có thể học ở đó?”
Nghe vợ con đều nói như vậy, Mạnh Hữu Đức trong lòng liền để ý. Hắn hiện giờ đã âm thầm nương tựa dưới trướng của Hữu tướng, mà Hữu tướng cùng Khương Nguyên Bách trước nay bất hòa. Thành ra bản thân cũng là kẻ thù của Khương gia, hiện giờ Khương Lê ở trường thi thể hiện xuất sắc, thật sự có vấn đề, nếu có thể bắt được nhược điểm Khương Nguyên Bách cùng giám khảo Minh Nghĩa Đường cấu kết với nhau thì không gì tốt bằng. Đương kim Thánh Thượng ghét nhất chính có quan viên gian lận, nếu có thể mượn điều này đả kích Khương Nguyên Bách một trận, chả phải bản thân xem như đã lập được công lớn rồi sao.
Họa phúc ở đời khó mà lường trước, Mạnh Hữu Đức trong lòng đột nhiên liền có chút kích động lên. Hắn cầm lấy áo choàng mặc vào, nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến.” nói rồi liền vội vàng rời đi.
Mạnh Hồng Cẩm nhìn thấy phụ thân rời đi, ủy khuất càng tăng lên, Mẹ Mạnh an ủi nàng nói: “Sợ cái gì, không phải còn có ba môn sau chưa thi sao? Ngày mai bắt đầu kiểu tra ba môn nhạc, ngự, xạ, con giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chính là người xuất sắc nhất. Cho dù ở am ni cô có tiên sinh dậy học thì cũng không có người dạy bắn cung được, Khương Lê kia chả phải sẽ thất bại trong tay con sao”
Mạnh Hồng Cẩm là một trong số ít người trong Minh Nghĩa Đường quan tâm đến bắn cung. Nàng vốn dĩ có tính khí hung bạo, tình cờ lại phù hợp với môn này. Lúc trước một tay cưỡi ngựa làm mọi người kinh hãi, bắn cung chính xác đến mức có thể so được với đấng nam nhi. Về cưỡi ngựa bắn cung ở Minh Nghĩa Đường, hoặc là toàn bộ thành Yến Kinh, không ai dám cạnh tranh.
Nếu nói ba môn thư, tính, lễ, Mạnh Hồng Cẩm cũng được coi là ưu tú, thì ba môn nhạc, ngự, xạ, không nói đến nhạc, ngự và xạ lại là sở trường của nàng.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hồng Cẩm trong lòng bình tĩnh hơn một chút, nhưng dù vậy, nỗi sỉ nhục do Khương Lê kia gây ra vẫn chưa biến mất. Bởi vì Khương Lê, những lời nói hùng hồn trước đây của nàng tựa hồ đều thành trò cười. So với một tên ngốc vừa mới vào Mạnh Nghĩa Đường cũng không bằng, không biết giờ đã có bao nhiêu người ở sau lưng nói xấu nàng nữa.
Mạnh Hồng Cẩm chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt cười nhạo của người khác, lòng căm thù của nàng dành cho Giang Ly lại tăng lên. Hận không thể ở trong lần kiểm tra này, đem Khương Lê giẫm đạp dưới vó ngựa......
Bỗng dưng, một ý tưởng trong đầu nàng chợt hiện lên
Nếu Khương Lê bị vó ngựa giẫm đạp...... trên sân kiểm tra, đao kiếm không có mắt......
Tâm nàng như được tạt qua một gáo nước lạnh, sau đó lại được tưới thêm một lần nước nóng, chậm rãi sôi trào lên.
......
Mặc khác, Mạnh Hữu Đức người đã đi ra ngoài tìm chứng cứ Khương Nguyên Bách cùng giám khảo “cấu kết”, đã bất lực mà trở về.
Để chứng minh sự công bằng trong kỳ thi của Minh Nghĩa Đường, ba bài thi đứng đầu đã được sao chép lại và dán ở cạnh cửa hội trường, thu hút vô số người xem.
Mạnh Hữu Đức suýt nữa thì bị ép ra ngoài, chỉ nghe được xung quanh có rất nhiều người nghị luận: “Ai con mẹ nó lại nói Khương nhị tiểu thư, một chữ cũng không biết, tôi phải lấy gậy đánh vào đầu hắn ta một trận. Chữ viết của Khương nhị tiểu thư so với chữ của tú tài trong trường làng còn đẹp hơn nhiều, tuy rằng ta một chữ cũng không biết nhưng nhìn là biết rất đẹp!
Đây ước chừng là một người mù chữ.
Còn có những học giả có vẻ ngoài văn nhã, hiền lành, giọng họ từ trong đám người truyền đến tai Mạnh Hữu Đức “Hay nhất vẫn là ở văn chương, nói có sách, mách có chứng, giải thích độc đáo, Khương nhị tiểu thư chắc chắn là người đọc qua nhiều sách vở. Tại hạ gian khổ học tập mười lăm năm, nhưng lại còn không bằng một tiểu cô nương, hổ thẹn! Hổ thẹn!” sau đó hắn che mặt thở dài.
“Người ta nói, thấy chữ như thấy người, nét chữ của Khương nhị tiểu thư trái lại mang dáng vẻ của một đấng nam nhi, rất có trí tuệ, cởi mở, vui vẻ, đầy hào khí.” Một người đàn ông có bộ râu dày trông như một tướng sĩ nói với giọng khàn khàn.
“Kiểu tính toàn này không tệ chút nào, là một phương pháp mới. Phương pháp này không tệ nha, ta đã sao chép lại dùng để tính toán thu chi trong cửa hàng mình, so với cách tính trước thì dễ dàng hơn rất nhiều.” Còn có thương nhân trên cổ đeo một chiếc bàn tính bằng vàng, ánh mắt lộ ra vẻ sáng ngời nói.
Nói tóm lại, bài thi này của Khương nhị tiểu thư được tung ra, mọi tin đồn đều tự sụp đổ. Minh Nghĩa Đường cũng không có khả năng lộ đề. Khương nhị tiểu thư là làm tại chỗ. So với 3 bài thi còn lại, rõ ràng bài thi của Khương nhị tiểu thư tốt hơn rất nhiều.
Cái danh đệ nhất này, thật sự danh xứng với thực.
Mạnh Hữu Đức tuyệt vọng từ trong đám người đi ra, hắn không còn lý do nào để đi tìm chứng cứ Khương Nguyên Bách cấu kết với giám khảo nữa. Bài thi lần này của Khương Lê không chỉ làm cho Khương Lê nổi bật mà còn khiến Khương gia tự hào theo. Khương Lê càng được khen ngợi, thì Mạnh Hồng Cẩm càng có vẻ kém cỏi.
Nước lên thì thuyền lên, điều này trong quan trường cũng không xa lạ gì. Mạnh Hồng Cẩm đại biểu cho Mạnh gia, trong vụ đánh cược này ít nhất trong hiệp một, Mạnh gia thua.
Mạnh Hữu Đức bước chân phù phiếm đi về hướng phủ nhà mình, tiếng mọi người xung quanh hưng phấn nghị luận cũng dần dần mơ hồ không rõ hình dạng. Giờ phút này Mạnh Hữu Đức trong lòng chỉ có một ý nghĩa, vụ đánh cược này đã không còn là trò cá cược của đám tiểu hài tử nữa rồi, mà đã có ảnh hưởng lớn rồi, có lẽ trong cung cũng đã biết được. Nếu Mạnh Hồng Cẩm không thể ở ba môn sau hòa một ván, Mạnh gia sẽ không còn cơ hội chiến thắng.
Điều đó sẽ gây rắc rối mất.
Giờ phút này, trong phủ Thừa Tuyên Sử là một mảnh an tĩnh, trong phòng, Mạnh Hồng Cẩm nằm ở mép sạp, khóc nức nở. mẹ Mạnh ở bên cạnh đau lòng ôm nàng, nói: “Con ta, đừng khóc nữa, mới chỉ là ba môn đầu mà thôi, không phải còn có ba môn sau chưa thi sao, làm gì lại khóc thành ra như vậy?”
“Mất mặt!” Mạnh Hữu Đức, là phụ thân của Mạnh Hồng Cẩm, giờ phút này sắc mặt thật sự khó coi, nói: “Đã tự tin cùng người ta đánh cuộc lại để thua thảm hại như vậy, làm liên quan tới cha ngươi cũng mất mặt theo, thật là đồ vô dụng!”
Mạnh Hồng Cẩm nghe vậy, càng đau lòng, càng không thể ngừng khóc
Mẹ Mạnh thấy nữ nhi khóc thương tâm, trong lòng cũng tràn ngập oán khí, liền lập tức nói: “Chuyện này sao có thể đổ cho Hồng Cẩm? Khương Lê kia chả phải mới quay về thành Yến Kinh sao, ở am ni cô tám năm, ai cũng nghĩa nàng đầu óc rỗng tuếch, làm sao đoán được lần này đột nhiên đoạt hạng nhất. Ông có thể dự đoán được không?”
Mạnh Hữu Đức nghẹn lời, hắn thật sự cũng không ngờ tới hậu quả như vậy. Bởi thế khi biết nữ nhi mình đánh cược với Khương Lê, Mạnh Hữu Đức chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trách cứ vài câu có lệ, rồi không nói cái gì nữa. Đơn giản là Mạnh Hữu Đức trong lòng chắc chắn, Khương Lê nhất định sẽ thua.
Kết quả hiện thực đã hung hăng tát cho hắn một cái. Nghĩ đến ngày mai lúc thượng triều đồng liêu sẽ nhìn mình bằng ánh mắt chế nhạo, Mạnh Hữu Đức liền cảm thấy lòng bực bội, khó thở.
Mẹ Mạnh lại mở miệng: “Ta nghĩ tới nghĩ lui chuyện này không thể nào hợp lý, chẳng lẽ Khương Lê đã dùng thủ đoạn gì đó? Phải biết rằng Khương Nguyên Bách ở trong triều địa vị không phải là nhỏ, chẳng lẽ là mua chuộc giám khảo kỳ thi này? Nếu không sao Lê Nhi có thể thua nàng ta được chứ?
“Không sai” Mạnh Hồng Cẩm thút tha thút thít nói: “Con cùng bọn tỷ muội học ở Minh Nghĩa Đường cũng năm sáu năm, còn Khương Lê mới đến chưa được 10 ngày. Chẳng lẽ trong am ni cô cũng có một học quán như Minh Nghĩ Đường, để nàng ta có thể học ở đó?”
Nghe vợ con đều nói như vậy, Mạnh Hữu Đức trong lòng liền để ý. Hắn hiện giờ đã âm thầm nương tựa dưới trướng của Hữu tướng, mà Hữu tướng cùng Khương Nguyên Bách trước nay bất hòa. Thành ra bản thân cũng là kẻ thù của Khương gia, hiện giờ Khương Lê ở trường thi thể hiện xuất sắc, thật sự có vấn đề, nếu có thể bắt được nhược điểm Khương Nguyên Bách cùng giám khảo Minh Nghĩa Đường cấu kết với nhau thì không gì tốt bằng. Đương kim Thánh Thượng ghét nhất chính có quan viên gian lận, nếu có thể mượn điều này đả kích Khương Nguyên Bách một trận, chả phải bản thân xem như đã lập được công lớn rồi sao.
Họa phúc ở đời khó mà lường trước, Mạnh Hữu Đức trong lòng đột nhiên liền có chút kích động lên. Hắn cầm lấy áo choàng mặc vào, nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến.” nói rồi liền vội vàng rời đi.
Mạnh Hồng Cẩm nhìn thấy phụ thân rời đi, ủy khuất càng tăng lên, Mẹ Mạnh an ủi nàng nói: “Sợ cái gì, không phải còn có ba môn sau chưa thi sao? Ngày mai bắt đầu kiểu tra ba môn nhạc, ngự, xạ, con giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chính là người xuất sắc nhất. Cho dù ở am ni cô có tiên sinh dậy học thì cũng không có người dạy bắn cung được, Khương Lê kia chả phải sẽ thất bại trong tay con sao”
Mạnh Hồng Cẩm là một trong số ít người trong Minh Nghĩa Đường quan tâm đến bắn cung. Nàng vốn dĩ có tính khí hung bạo, tình cờ lại phù hợp với môn này. Lúc trước một tay cưỡi ngựa làm mọi người kinh hãi, bắn cung chính xác đến mức có thể so được với đấng nam nhi. Về cưỡi ngựa bắn cung ở Minh Nghĩa Đường, hoặc là toàn bộ thành Yến Kinh, không ai dám cạnh tranh.
Nếu nói ba môn thư, tính, lễ, Mạnh Hồng Cẩm cũng được coi là ưu tú, thì ba môn nhạc, ngự, xạ, không nói đến nhạc, ngự và xạ lại là sở trường của nàng.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hồng Cẩm trong lòng bình tĩnh hơn một chút, nhưng dù vậy, nỗi sỉ nhục do Khương Lê kia gây ra vẫn chưa biến mất. Bởi vì Khương Lê, những lời nói hùng hồn trước đây của nàng tựa hồ đều thành trò cười. So với một tên ngốc vừa mới vào Mạnh Nghĩa Đường cũng không bằng, không biết giờ đã có bao nhiêu người ở sau lưng nói xấu nàng nữa.
Mạnh Hồng Cẩm chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt cười nhạo của người khác, lòng căm thù của nàng dành cho Giang Ly lại tăng lên. Hận không thể ở trong lần kiểm tra này, đem Khương Lê giẫm đạp dưới vó ngựa......
Bỗng dưng, một ý tưởng trong đầu nàng chợt hiện lên
Nếu Khương Lê bị vó ngựa giẫm đạp...... trên sân kiểm tra, đao kiếm không có mắt......
Tâm nàng như được tạt qua một gáo nước lạnh, sau đó lại được tưới thêm một lần nước nóng, chậm rãi sôi trào lên.
......
Mặc khác, Mạnh Hữu Đức người đã đi ra ngoài tìm chứng cứ Khương Nguyên Bách cùng giám khảo “cấu kết”, đã bất lực mà trở về.
Để chứng minh sự công bằng trong kỳ thi của Minh Nghĩa Đường, ba bài thi đứng đầu đã được sao chép lại và dán ở cạnh cửa hội trường, thu hút vô số người xem.
Mạnh Hữu Đức suýt nữa thì bị ép ra ngoài, chỉ nghe được xung quanh có rất nhiều người nghị luận: “Ai con mẹ nó lại nói Khương nhị tiểu thư, một chữ cũng không biết, tôi phải lấy gậy đánh vào đầu hắn ta một trận. Chữ viết của Khương nhị tiểu thư so với chữ của tú tài trong trường làng còn đẹp hơn nhiều, tuy rằng ta một chữ cũng không biết nhưng nhìn là biết rất đẹp!
Đây ước chừng là một người mù chữ.
Còn có những học giả có vẻ ngoài văn nhã, hiền lành, giọng họ từ trong đám người truyền đến tai Mạnh Hữu Đức “Hay nhất vẫn là ở văn chương, nói có sách, mách có chứng, giải thích độc đáo, Khương nhị tiểu thư chắc chắn là người đọc qua nhiều sách vở. Tại hạ gian khổ học tập mười lăm năm, nhưng lại còn không bằng một tiểu cô nương, hổ thẹn! Hổ thẹn!” sau đó hắn che mặt thở dài.
“Người ta nói, thấy chữ như thấy người, nét chữ của Khương nhị tiểu thư trái lại mang dáng vẻ của một đấng nam nhi, rất có trí tuệ, cởi mở, vui vẻ, đầy hào khí.” Một người đàn ông có bộ râu dày trông như một tướng sĩ nói với giọng khàn khàn.
“Kiểu tính toàn này không tệ chút nào, là một phương pháp mới. Phương pháp này không tệ nha, ta đã sao chép lại dùng để tính toán thu chi trong cửa hàng mình, so với cách tính trước thì dễ dàng hơn rất nhiều.” Còn có thương nhân trên cổ đeo một chiếc bàn tính bằng vàng, ánh mắt lộ ra vẻ sáng ngời nói.
Nói tóm lại, bài thi này của Khương nhị tiểu thư được tung ra, mọi tin đồn đều tự sụp đổ. Minh Nghĩa Đường cũng không có khả năng lộ đề. Khương nhị tiểu thư là làm tại chỗ. So với 3 bài thi còn lại, rõ ràng bài thi của Khương nhị tiểu thư tốt hơn rất nhiều.
Cái danh đệ nhất này, thật sự danh xứng với thực.
Mạnh Hữu Đức tuyệt vọng từ trong đám người đi ra, hắn không còn lý do nào để đi tìm chứng cứ Khương Nguyên Bách cấu kết với giám khảo nữa. Bài thi lần này của Khương Lê không chỉ làm cho Khương Lê nổi bật mà còn khiến Khương gia tự hào theo. Khương Lê càng được khen ngợi, thì Mạnh Hồng Cẩm càng có vẻ kém cỏi.
Nước lên thì thuyền lên, điều này trong quan trường cũng không xa lạ gì. Mạnh Hồng Cẩm đại biểu cho Mạnh gia, trong vụ đánh cược này ít nhất trong hiệp một, Mạnh gia thua.
Mạnh Hữu Đức bước chân phù phiếm đi về hướng phủ nhà mình, tiếng mọi người xung quanh hưng phấn nghị luận cũng dần dần mơ hồ không rõ hình dạng. Giờ phút này Mạnh Hữu Đức trong lòng chỉ có một ý nghĩa, vụ đánh cược này đã không còn là trò cá cược của đám tiểu hài tử nữa rồi, mà đã có ảnh hưởng lớn rồi, có lẽ trong cung cũng đã biết được. Nếu Mạnh Hồng Cẩm không thể ở ba môn sau hòa một ván, Mạnh gia sẽ không còn cơ hội chiến thắng.
Điều đó sẽ gây rắc rối mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.