Chương 65: Ba Môn
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Thấy Khương Lê tới, Khương Nguyên Bách mở miệng, nhưng tựa hồ lại không biết nói gì mới tốt, liền xấu hổ ho khan hai tiếng.
Khương Lê tiến lên nói: “Nhị thúc, tam thúc.”
Khương Nguyên Bình cười tủm tỉm đánh giá nàng, nói: “Tiểu Lê làm tốt lắm, giành được hạng nhất trong kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường là điều không dễ dàng gì. Ta vừa rồi còn cùng phụ thân ngươi nói lần này phải ngợi khen ngươi thật tốt.”
Khương Lê mỉm cười khom người: “Đa tạ nhị thúc.”
Khương Nguyên Bình lại nhìn nàng từ ái nhiều thêm mấy phần, Nhị Thúc này có vẻ là người có tính tình tốt, Khương Nguyên Bách so ra thì kiêu ngạo hơn, Khương Nguyên Hưng thì trông rụt rè, hèn nhát, Khương Nguyên Bình ngược lại là người hòa hợp nhất. Chẳng qua, Khương Lê cũng không tin cái vẻ từ ái như trưởng lão đó của Khương Nguyên Bình. Đây là một con hổ mặt cười, tuy rằng thích cười, nhưng vẫn là một lão hổ, chọc giận hắn, hắn liền sẽ lộ ra cái đuôi hổ của mình.
Khương Nguyên Hưng đứng ở cuối hàng, nhìn Khương Lê, cũng cười cười, nhưng nụ cười lại có chút cảnh giác, nói: “Chúc mừng Tiểu Lê.”
Khương Nguyên Hưng là con vợ lẽ ở Khương gia, ở tam phòng không thế nào được coi trọng, đặc biệt là Khương Nguyên Bách cùng Khương Nguyên Bình con đường làm quan rộng mở nên Khương Nguyên Hưng càng bị mọi người bỏ quên một xó.
Dường như không phù hợp với sự phồn thịnh của Khương Gia.
Dương thị nhìn thấy Khương Nguyên Hưng cũng khen Khương Lê, trong lòng tràn đầy khó chịu. Hàng năm trong các kỳ thi, trong Khương phủ, ba môn này Khương Ngọc Nga luôn là người thi tốt nhất. Khương Ấu Dao am hiểu đánh đàn, Quý Thục Nhiên từ nhỏ đã mời được danh sư tốt nhất về dạy dỗ. Khương Ngọc Nga không có tiên sinh tốt như vậy, nên Thư, Tính, Lễ chỉ có thể tự mình học cho thành tài.
Vinh quang duy nhất ở Khương gia lần này lại bị cướp mất, Dương thị làm sao có thể không tức giận chứ?
Bất quá sự bực bội của nàng không thể so với sự khó chịu trong lòng của Quý Thục Nhiên.
Khương Ấu Dao nhìn thấy ba vị lão gia Khương Phủ, bao gồm chính phụ thân mình đều đem ánh mắt khen ngợi Khương Lê, đối với Khương Lê rất là tán thưởng, trong lòng đã bất bình lại phẫn nộ, nhịn không được buột miệng thốt ra: “Nhị tỷ, ngươi lần này được hạng nhất, sẽ có rất nhiều người không phục.”
Trong phòng mọi người đều là một mảnh yên tĩnh, Khương Lê quay đầu lại nhìn Khương Ấu Dao, nhẹ giọng nói: “Ồ?”
Nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, Khương Ấu Dao do dự một chút, thấp thỏm lo lắng nhìn về phía Khương Lê: “Nhị tỷ, ngươi trước đây cũng không tới Minh Nghĩa Đường học, mới vừa hồi kinh không lâu, đến Minh Nghĩa Đường còn chưa tới 10 ngày. Chưa từng tập học liền có thể dành được hạng nhất...... Thật là có chút chấn động.” Dứt lời, lại không đợi Khương Lê trả lời, liền êm tai khuyên nhủ: “Ta biết việc nhị tỷ cùng Mạnh tiểu thư đánh cược không phải là chuyện nhỏ, nhị tỷ khẳng định là không muốn chịu thua, nhưng chúng ta là Khương gia mà, phụ thân cùng triều thần còn đang nhìn chúng ta, chớ vì mấy chuyện nhỏ nhoi này mà lại đi thỏa hiệp với những nguyên tắc vốn có của bản thân, rốt cuộc thanh danh là quan trọng, phẩm chất khí khái cũng không thể vứt đi.”
Khương Lê trong lòng thật muốn vỗ tay khen ngợi Khương Ấu Dao.
Nhìn những lời này xem, cao cả, chính trực biết bao. Tuy nhiên là lại không có ý đồ tốt, là đang trực tiếp nghi ngờ Khương Lê gian lận mới được hạng nhất
Khương Cảnh Duệ cười nhạo một tiếng: “Người khác trong lòng nghĩ gì thì liên quan gì đến chúng ta. Bọn họ không phục chính là không phục, chẳng lẽ còn có thể đem giám khảo của Minh Nghĩa Đường ra đánh một trận, để người ta đi sửa lại kết quả à? Trong sòng bạc còn có câu “thua thì chịu“. Thế nào mà Mạnh Hồng Cẩm được phép thắng, còn Khương Lê thắng lại bị xem là gian lận?”
Những lời này đủ để Khương Ấu Dao mất hết mặt mũi, Khương Ấu Dao sắc mặt đỏ lên, Khương Cảnh Duệ là một kẻ ngu ngốc, không thể cùng hắn giải thích cái gì được. Khương Ấu Dao trong lòng chỉ biết thầm oán ghét Khương Cảnh Duệ
Quý Thục Nhiên vội nói: “Ấu Dao cũng là lo lắng thôi.” Rồi nhìn về phía Khương Nguyên Bách.
Lời của Khương Ấu Dao tuy có làm mất lòng, nhưng công bằng mà nói, cũng không phải không có đạo lý. Khương Nguyên Bách nhìn chằm chằm vào mắt Khương Lê, nói: “Lê Nhi, ngươi trước đây chưa từng học, làm sao có thể dành được hạng nhất trong kỳ thi? Ta đã xem qua bảng vàng, ba môn, thư, số, lễ của ngươi đều là đầu bảng. Ngươi...... bảy tuổi đã tới am ni cô, khi đó cũng chỉ mới học vỡ lòng, hiện giờ mới trở về Yến Kinh, làm sao có được thành tích như vậy?
“Phụ thân,“ Khương Lê cười nói: “Nếu là một người ham học, dù có tiên sinh dạy học hay không đều có thể thành tài được.” Dừng một chút, nàng mới nhớ lại nói: “Lúc trước ở trên núi Thanh Thành, cuộc sống kham khổ, cũng không có niềm vui nào cả. Trong am ni cô lại có rất nhiều sách, cũng có rất nhiều khách hành hương đến tặng sách, Mỗi tối cảm thấy cuộc sống khó khăn, con liền đọc những cuốn sách đó, đắm chìm vào đó sẽ thấy thời gian trôi qua nhanh hơn một chút, những khó khăn cũng không còn nữa”
Mọi người đều là ngẩn ra.
Khương Lê từ từ thở dài: “Con ở núi Thanh Thành ngây người tám năm, bao nhiêu sách ở am ni cô cũng đã xem hết, cho nên mới đến chùa Hạc Lâm gần đó mượn thêm. Cứ như vậy, con đã đọc được rất nhiều sách trong mấy năm qua, có khi còn nhiều hơn so với các thiếu sinh trong Yến Kinh.” Khương Lê cười cười: “Cũng không cần ai chỉ dạy, xem nhiều cư nhiên sẽ hiểu mà thôi.” Khi nàng nói những lời này, giọng điệu có chút u sầu không thể giải thích được. Rõ ràng là một thiếu nữ trẻ trung, tươi tắn, lại dường như đã có trải qua rất nhiều khó khăn.
Những lời này làm người ta vô cớ cảm thấy chua xót.
Khương Nguyên Bách liền thấy cổ họng nghẹn lại, Khương Lê một câu cũng không cãi lại, nhưng từng câu từng chữ đều là đang lên án hắn. Trước mắt ấy vậy lại hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ trong ngôi nhà đổ nát dưới tuyết, đang vụng về cầm sách, cô đơn lại bi thương.
Rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, trong lòng Khương Nguyên Bách phút chốc mềm ra, Khương Lê có gian lận hay không, hắn không quan tâm, cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Khương lão phu nhân hiển nhiên cũng cảm thấy vậy, bà nói: “Con làm tốt lắm“. Bà nói có chút khô khan, cứng ngắc, nhưng cũng có hàm ý an ủi bên trong.
Quý Thục Nhiên sống lưng cứng đờ, lại một lần nữa, thái độ của Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách lại thay đổi, Khương Lê chỉ nói dăm ba câu, liền có thể xoay chuyển tình thế.
Quý Thục Nhiên trong lòng dâng lên phẫn nộ tột độ, cùng lắm cũng chỉ là tiểu nha đầu mười bốn, mười lăm tuổi, lại giống như đã thành tinh, có thể khống chế tâm tư của mọi người một cách thuần thục. Từ khi vào phủ tới nay, bà ta một chút lợi ích cũng không dành được, ngược lại nàng lại chiếm được thế thượng phong? Thật vô lý!
Khương Ấu Dao cũng không nói nữa, nàng khiêu khích vài câu, nhưng lại chẳng có hiệu quả gì. Ngay cả Khương Ngọc Nga cũng hiểu được tình hình trước mắt mà không nói gì.
Lư phu nhân có chút đồng cảm với Khương Lê, lại nhìn đến Khương Cảnh Duệ, như thể người bị ném nào ngôi miếu đổ nát kia là hắn vậy, xem ra chỉ cần Khương Lê ra lệnh một tiếng, hắn liền sẽ đứng ra bảo vệ nàng.
“Nhị nha đầu đừng kiêu ngạo.” Khương lão phu nhân nhàn nhạt nói: “Ba môn đầu ngươi đã đứng đầu bảng. Trong lục nghệ, ba môn sau còn chưa thi. Nghe nói Mạnh gia nha đầu kia ba môn đầu được hạng hai, nếu nhạc, ngự, xạ, nàng ta vượt qua ngươi, ngươi vẫn là thua cuộc.”
“Ngươi phải tiếp tục thắng ở ba môn này” bà hỏi? “Người có lòng tin không?
Khương Lê ngọt ngào cười: “Cứ thử một lần, cố gắng hết sức.”
Khương Lê tiến lên nói: “Nhị thúc, tam thúc.”
Khương Nguyên Bình cười tủm tỉm đánh giá nàng, nói: “Tiểu Lê làm tốt lắm, giành được hạng nhất trong kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường là điều không dễ dàng gì. Ta vừa rồi còn cùng phụ thân ngươi nói lần này phải ngợi khen ngươi thật tốt.”
Khương Lê mỉm cười khom người: “Đa tạ nhị thúc.”
Khương Nguyên Bình lại nhìn nàng từ ái nhiều thêm mấy phần, Nhị Thúc này có vẻ là người có tính tình tốt, Khương Nguyên Bách so ra thì kiêu ngạo hơn, Khương Nguyên Hưng thì trông rụt rè, hèn nhát, Khương Nguyên Bình ngược lại là người hòa hợp nhất. Chẳng qua, Khương Lê cũng không tin cái vẻ từ ái như trưởng lão đó của Khương Nguyên Bình. Đây là một con hổ mặt cười, tuy rằng thích cười, nhưng vẫn là một lão hổ, chọc giận hắn, hắn liền sẽ lộ ra cái đuôi hổ của mình.
Khương Nguyên Hưng đứng ở cuối hàng, nhìn Khương Lê, cũng cười cười, nhưng nụ cười lại có chút cảnh giác, nói: “Chúc mừng Tiểu Lê.”
Khương Nguyên Hưng là con vợ lẽ ở Khương gia, ở tam phòng không thế nào được coi trọng, đặc biệt là Khương Nguyên Bách cùng Khương Nguyên Bình con đường làm quan rộng mở nên Khương Nguyên Hưng càng bị mọi người bỏ quên một xó.
Dường như không phù hợp với sự phồn thịnh của Khương Gia.
Dương thị nhìn thấy Khương Nguyên Hưng cũng khen Khương Lê, trong lòng tràn đầy khó chịu. Hàng năm trong các kỳ thi, trong Khương phủ, ba môn này Khương Ngọc Nga luôn là người thi tốt nhất. Khương Ấu Dao am hiểu đánh đàn, Quý Thục Nhiên từ nhỏ đã mời được danh sư tốt nhất về dạy dỗ. Khương Ngọc Nga không có tiên sinh tốt như vậy, nên Thư, Tính, Lễ chỉ có thể tự mình học cho thành tài.
Vinh quang duy nhất ở Khương gia lần này lại bị cướp mất, Dương thị làm sao có thể không tức giận chứ?
Bất quá sự bực bội của nàng không thể so với sự khó chịu trong lòng của Quý Thục Nhiên.
Khương Ấu Dao nhìn thấy ba vị lão gia Khương Phủ, bao gồm chính phụ thân mình đều đem ánh mắt khen ngợi Khương Lê, đối với Khương Lê rất là tán thưởng, trong lòng đã bất bình lại phẫn nộ, nhịn không được buột miệng thốt ra: “Nhị tỷ, ngươi lần này được hạng nhất, sẽ có rất nhiều người không phục.”
Trong phòng mọi người đều là một mảnh yên tĩnh, Khương Lê quay đầu lại nhìn Khương Ấu Dao, nhẹ giọng nói: “Ồ?”
Nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, Khương Ấu Dao do dự một chút, thấp thỏm lo lắng nhìn về phía Khương Lê: “Nhị tỷ, ngươi trước đây cũng không tới Minh Nghĩa Đường học, mới vừa hồi kinh không lâu, đến Minh Nghĩa Đường còn chưa tới 10 ngày. Chưa từng tập học liền có thể dành được hạng nhất...... Thật là có chút chấn động.” Dứt lời, lại không đợi Khương Lê trả lời, liền êm tai khuyên nhủ: “Ta biết việc nhị tỷ cùng Mạnh tiểu thư đánh cược không phải là chuyện nhỏ, nhị tỷ khẳng định là không muốn chịu thua, nhưng chúng ta là Khương gia mà, phụ thân cùng triều thần còn đang nhìn chúng ta, chớ vì mấy chuyện nhỏ nhoi này mà lại đi thỏa hiệp với những nguyên tắc vốn có của bản thân, rốt cuộc thanh danh là quan trọng, phẩm chất khí khái cũng không thể vứt đi.”
Khương Lê trong lòng thật muốn vỗ tay khen ngợi Khương Ấu Dao.
Nhìn những lời này xem, cao cả, chính trực biết bao. Tuy nhiên là lại không có ý đồ tốt, là đang trực tiếp nghi ngờ Khương Lê gian lận mới được hạng nhất
Khương Cảnh Duệ cười nhạo một tiếng: “Người khác trong lòng nghĩ gì thì liên quan gì đến chúng ta. Bọn họ không phục chính là không phục, chẳng lẽ còn có thể đem giám khảo của Minh Nghĩa Đường ra đánh một trận, để người ta đi sửa lại kết quả à? Trong sòng bạc còn có câu “thua thì chịu“. Thế nào mà Mạnh Hồng Cẩm được phép thắng, còn Khương Lê thắng lại bị xem là gian lận?”
Những lời này đủ để Khương Ấu Dao mất hết mặt mũi, Khương Ấu Dao sắc mặt đỏ lên, Khương Cảnh Duệ là một kẻ ngu ngốc, không thể cùng hắn giải thích cái gì được. Khương Ấu Dao trong lòng chỉ biết thầm oán ghét Khương Cảnh Duệ
Quý Thục Nhiên vội nói: “Ấu Dao cũng là lo lắng thôi.” Rồi nhìn về phía Khương Nguyên Bách.
Lời của Khương Ấu Dao tuy có làm mất lòng, nhưng công bằng mà nói, cũng không phải không có đạo lý. Khương Nguyên Bách nhìn chằm chằm vào mắt Khương Lê, nói: “Lê Nhi, ngươi trước đây chưa từng học, làm sao có thể dành được hạng nhất trong kỳ thi? Ta đã xem qua bảng vàng, ba môn, thư, số, lễ của ngươi đều là đầu bảng. Ngươi...... bảy tuổi đã tới am ni cô, khi đó cũng chỉ mới học vỡ lòng, hiện giờ mới trở về Yến Kinh, làm sao có được thành tích như vậy?
“Phụ thân,“ Khương Lê cười nói: “Nếu là một người ham học, dù có tiên sinh dạy học hay không đều có thể thành tài được.” Dừng một chút, nàng mới nhớ lại nói: “Lúc trước ở trên núi Thanh Thành, cuộc sống kham khổ, cũng không có niềm vui nào cả. Trong am ni cô lại có rất nhiều sách, cũng có rất nhiều khách hành hương đến tặng sách, Mỗi tối cảm thấy cuộc sống khó khăn, con liền đọc những cuốn sách đó, đắm chìm vào đó sẽ thấy thời gian trôi qua nhanh hơn một chút, những khó khăn cũng không còn nữa”
Mọi người đều là ngẩn ra.
Khương Lê từ từ thở dài: “Con ở núi Thanh Thành ngây người tám năm, bao nhiêu sách ở am ni cô cũng đã xem hết, cho nên mới đến chùa Hạc Lâm gần đó mượn thêm. Cứ như vậy, con đã đọc được rất nhiều sách trong mấy năm qua, có khi còn nhiều hơn so với các thiếu sinh trong Yến Kinh.” Khương Lê cười cười: “Cũng không cần ai chỉ dạy, xem nhiều cư nhiên sẽ hiểu mà thôi.” Khi nàng nói những lời này, giọng điệu có chút u sầu không thể giải thích được. Rõ ràng là một thiếu nữ trẻ trung, tươi tắn, lại dường như đã có trải qua rất nhiều khó khăn.
Những lời này làm người ta vô cớ cảm thấy chua xót.
Khương Nguyên Bách liền thấy cổ họng nghẹn lại, Khương Lê một câu cũng không cãi lại, nhưng từng câu từng chữ đều là đang lên án hắn. Trước mắt ấy vậy lại hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ trong ngôi nhà đổ nát dưới tuyết, đang vụng về cầm sách, cô đơn lại bi thương.
Rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, trong lòng Khương Nguyên Bách phút chốc mềm ra, Khương Lê có gian lận hay không, hắn không quan tâm, cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Khương lão phu nhân hiển nhiên cũng cảm thấy vậy, bà nói: “Con làm tốt lắm“. Bà nói có chút khô khan, cứng ngắc, nhưng cũng có hàm ý an ủi bên trong.
Quý Thục Nhiên sống lưng cứng đờ, lại một lần nữa, thái độ của Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách lại thay đổi, Khương Lê chỉ nói dăm ba câu, liền có thể xoay chuyển tình thế.
Quý Thục Nhiên trong lòng dâng lên phẫn nộ tột độ, cùng lắm cũng chỉ là tiểu nha đầu mười bốn, mười lăm tuổi, lại giống như đã thành tinh, có thể khống chế tâm tư của mọi người một cách thuần thục. Từ khi vào phủ tới nay, bà ta một chút lợi ích cũng không dành được, ngược lại nàng lại chiếm được thế thượng phong? Thật vô lý!
Khương Ấu Dao cũng không nói nữa, nàng khiêu khích vài câu, nhưng lại chẳng có hiệu quả gì. Ngay cả Khương Ngọc Nga cũng hiểu được tình hình trước mắt mà không nói gì.
Lư phu nhân có chút đồng cảm với Khương Lê, lại nhìn đến Khương Cảnh Duệ, như thể người bị ném nào ngôi miếu đổ nát kia là hắn vậy, xem ra chỉ cần Khương Lê ra lệnh một tiếng, hắn liền sẽ đứng ra bảo vệ nàng.
“Nhị nha đầu đừng kiêu ngạo.” Khương lão phu nhân nhàn nhạt nói: “Ba môn đầu ngươi đã đứng đầu bảng. Trong lục nghệ, ba môn sau còn chưa thi. Nghe nói Mạnh gia nha đầu kia ba môn đầu được hạng hai, nếu nhạc, ngự, xạ, nàng ta vượt qua ngươi, ngươi vẫn là thua cuộc.”
“Ngươi phải tiếp tục thắng ở ba môn này” bà hỏi? “Người có lòng tin không?
Khương Lê ngọt ngào cười: “Cứ thử một lần, cố gắng hết sức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.