Chương 59: Xem Kịch
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Vụ đánh cược giữa thiên kim phủ Thừa Tuyên Sử - Mạnh Hồng Cẩm cùng đích nữ thủ phụ Khương Lê đã gây ra sóng to gió lớn ở thành Yến kinh. Ngay cả trong những con ngõ nhỏ hẻo lánh nhất, những quán rượu nhỏ đơn sơ nhất phàm là có người nghị luận về những chuyện mới mẻ gần đây đều sẽ có người lấy chuyện này ra nói say sưa.
Tất cả sòng bạc lớn nhỏ, thậm chí bây giờ đã bắt đầu đặt cược, không kể già trẻ ai cũng muốn thử vận may một lần.
Vọng Thiên Lâu vị trí như thường lệ, đang có ba người uống trà.
Văn sĩ mặc áo xanh nhìn qua sòng bạc đối diện ở cửa ra vào có một hàng người nối liền không dứt, cười nói: “Một vụ đánh cược mới mẻ, thu hút mọi người tham gia liên tục.”
“Nhưng mà đều là nghiêng về một phía”, quân sĩ áo giáp - Khổng Lục rung đùi nói “Những người này đều điên rồi họ đều đặt hết vào đại tiểu thư của phủ Thừa Tuyên sử thắng, không một người đặt cho Khương nhị tiểu thư, chậc chậc chậc, thật sự khó coi.” Hắn uống một ly trà, bộ dạng uống trà cũng tiêu sái giống như uống rượu, vỗ bàn một cái, khí phách nói “Ta là người rất thương hoa tiếc ngọc, không thể nhìn người khác bắt nạt kẻ yếu, Văn Kỷ” hắn gọi thị vệ đứng bên ngoài trạm xe, từ trong ngực móc ra mười lượng bạc: “Giúp ta đi xuống lầu, đặt cược vào Khương nhị tiểu thư thắng!”
“Đừng ra vẻ như người chính nghĩa.” Văn sĩ áo xanh vuốt vuốt râu, cười khanh khách nói: “Nửa canh giờ trước ngươi mới bỏ ra một trăm lượng bạc đặt cho Mạnh Hồng Cẩm thắng.”
Nghe những lời này, Văn Kỷ lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Hứ, dùng 10 lượng bạc đặt cho Khương nhị tiểu thư, dùng 100 lượng bạc đặt cho tiểu thư Mạnh gia, Khổng Lục rõ ràng là kiếm lời không sợ lỗ, bản thân mình so với những người bên ngoài kia cũng không khác chút nào, còn muốn giả vờ giả vịt.
Khổng Lục thẹn quá hóa giận nhìn văn sĩ áo xanh tức giận nói: “Họ Lục kia, ngươi làm sao biết rõ ta đi đâu như vậy, ngươi là chuột thành tinh à!”
Lục Cơ chính là văn sĩ áo xanh kia, không để ý tới câu chất vấn của Khổng Lục mà nhìn sang bên hỏi: “Quốc công gia nghĩ thế nào.”
Cơ Hành mở mắt ra lười biếng nhìn lướt qua dưới lầu nói: “Không có hứng thú.”
“Ta nói chứ” Khổng Lục nói “Mặc dù ta cũng tán thưởng Khương nhị tiểu thư có lòng dũng cảm dám đánh cược, nhưng đây là kỳ thi của Minh Nghĩa Đường đấy, trước kia cha ta cũng muốn đưa ta đến Minh Nghĩa Đường, nhưng ta con mẹ nó đến cái cổng cũng chưa sờ được mà đã bị đuổi ra ngoài, Minh Nghĩa Đường là nơi người bình thường có thể vào sao?” Khổng Lục chặc lưỡi, “Tiểu nương tử Mạnh gia kia tốt xấu gì thì cũng đã ở Minh Nghĩa Đường mấy năm còn Khương nhị tiểu thư là mới đến. Mới đến thì cũng thôi đi, trước kia Khương nhị tiểu thư còn ở am ni cô. Chưa nói đến cái am ni cô kia còn là một am ni cô phong lưu, cho dù nổi tiếng đến đâu thì trình độ một nữ ni làm sao có thể so được với những tiên sinh từ cung đi ra? Khương nhị tiểu thư nếu có thể thắng Tiểu nương tử Mạnh gia đó mới là gặp quỷ.”
“Ta không đồng ý” Lục Cơ nói “Khương nhị tiểu thư đã dám đánh cược, nhất là ba cái cược kia, càng cược càng tăng, nói năng có khí phách như vậy tất nhiên phải có cái gì đó để dựa vào. Bằng không thì tại sao nàng phải vẽ vời thêm chuyện, tìm phiền toái cho mình.
“Bình thường người thoạt nhìn thông minh sao bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy?” Khổng Lục cười nhạo nói: “Khương nhị tiểu thư nói như vậy cũng giống như lúc chúng ta đánh giặt, nói ra những lời hung dữ để áp đảo khí thế đối phương trước tiên. nào có nhiều ý nghĩ sâu xa như vậy, mấy người đọc sách các ngươi, suy nghĩ chính là quá phức tạp!”
Một câu cuối cùng kia làm Lục Cơ nghẹn ứ, sau một lúc lâu, hắn mới phun ra một câu: “Đàn gảy tai trâu”
“Gà trống không thể nói chuyện với vịt.” Khổng Lục trả lời lại một cách mỉa mai.
Cơ Hành nhàm chán tựa cằm, động tác của hắn tùy ý như vậy mà cũng mang lại cảm giác đẹp đẽ.
“Đại nhân,“ Lục Cơ lại nhìn về phía Cơ Hành, “Chuyện của Diệp Thế Kiệt, bởi vì liên quan tới Khương nhị tiểu thư mới làm hỏng kế hoạch của đại nhân, mặc dù không biết có phải ngẫu nhiên hay không, Khương nhị tiểu thư cũng không giống như lời đồn là không có đầu óc. Việc này có lẽ sẽ trở thành bước ngoặt, không bằng yên lặng xem xét, trong kế hoạch Khương gia không thể có sai sót, Khương Nhị tiểu thư có thể trở thành ngòi nổ.”
Khổng Lục nghi hoặc: “Khương nhị tiểu thư ở Khương gia lại không được coi trọng, sao có thể ảnh hưởng tới quyết định của Khương gia?”
Lục Cơ lẳng lặng đợi người đối diện trả lời.
Qua một hồi lâu, Cơ Hành mới mở miệng nói: “Kịch hay của Khương gia còn chưa bắt đầu, không vội.” Hắn vẫy vẫy tay, Văn Kỷ tiến lên cúi người, Cơ Hành nói: “Lấy một vạn lượng bạc, đi sòng bạc lớn nhất Yến kinh đặt cược”
Khổng Lục mắt sáng lên: “Ngươi cũng dự định nhân cơ hội này kiếm một món hời?”
“Xem kịch phải xem đến cuối cùng,“ Cơ Hành khẽ cười một tiếng, “Đi, đặt Khương nhị tiểu thư thắng.”
...
Khi cả thành Yến Kinh ồn ào huyên náo chuyện mình cùng Mạnh Hồng Cẩm đánh cuộc thì Khương Lê cũng không hay biết. Bởi vì từ ngày đó, nàng đều ở Khương phủ “An tâm chuẩn bị kiểm tra“.
Nhưng mà, việc này liên quan tới danh dự của toàn bộ Khương phủ, hành động lần này của Khương Lê, một khi đã truyền ra, sẽ đến tai Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách, thì sẽ có chuyện lớn.
Trong Vãn Phượng Đường, Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm Khương Lê, ánh mắt vô cùng phức tạp, hỏi: “Lê nha đầu, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?”
“Nương không nên tức giận.” Quý Thục Nhiên thận trọng nói: “Lê nhi dù sao tuổi còn nhỏ, dễ dàng xúc động, cho nên mới cùng người khác đánh cược.”
“Nhỏ tuổi,“ Khương Nguyên Bách lạnh nhạt nói: “Cũng đã cập kê, qua chút thời gian nữa là đến tuổi làm mai rồi, như vậy còn không biết chừng mực!”
Trong Vãn Phượng Đường, chỉ có một nhà đại phòng. Tuy rằng liên quan tới toàn bộ Khương phủ, nhưng người gặp chuyện cũng chỉ là Khương Lê.
“Nói không chừng nhị tỷ đã có tính toán kỹ càng.” Khương Ấu Dao không chút do dự lại châm thêm một mồi lửa, “mới có thể tự tin đồng ý đánh cược với Mạnh tiểu thậm chí còn đưa ra yêu cầu.”
Không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc đến, Khương Nguyên Bách trong lòng càng giận dữ, ông từ thuở bình sinh không thích nhất là người tự cao tự đại, đặc biệt là những người không có điểm mạnh mà còn tự cao tự đại. Ánh mắt nhìn Khương Lê đều là trách móc nặng nề, “Ta biết chữ người viết không tệ, nhưng người nếu nghĩ chỉ cần như vậy thì sẽ vượt qua được kỳ thi của Minh Nghĩa Đường vậy thì sai hoàn toàn! Đừng có ếch ngồi đáy giếng, Khương gia ta coi trọng việc tự biết nhận thức, còn ngươi nhận thức cũng không biết, còn dám mơ tưởng đạt hạng nhất. Người có biết rằng, thứ người phải mất không chỉ là danh tiếng của bản thân mà còn là danh tiếng của Khương gia chúng ta không, nếu người thua toàn bộ Khương gia đều bị ngươi vạch áo cho người xem lưng mà chê cười.
Khương Lê trên mặt rất kính cẩn, đồng thời mang theo sự ấy náy, nhưng trong nội tâm thì không quan tâm. Khương Nguyên Bách bọn họ cho là nàng không biết trời cao đất rộng cũng có thể hiểu được, vì dù sao bọn họ cũng không biết nàng không phải là Khương nhị tiểu thư thật sự. Ở nơi đất khách quê người nếu là chính mình đối mặt với tình cảnh này cũng sẽ cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường.
Khương Lê ngoan ngoãn vâng lời nói: “Cha, con sai rồi, con không nên nhất thời khí phách, chỉ là bây giờ việc đã đến nước này, khắp thành đều biết, lập tức hủy bỏ vụ đánh cược cũng sẽ bị người ta chê cười. Dù sao cũng đều là bị chê cười, vậy không bằng liều mình một lần, để còn có một tia chiến thắng.
Đám người ngẩn ra, ai cũng không ngờ tới Khương Lê sẽ thẳng thắn nhận sai. Mà thái độ nhận sai của nàng quá tốt. Khương Nguyên Bách thậm chí cũng không thể tiếp tục trách nàng.
Khương Lê trong lòng bình tĩnh, nàng học được từ Tiết Chiêu: “Khi nhận lỗi thì phải thành thật thẳng thắn khi phạm sai lầm thì cũng phải dũng cảm bước đi không được nhìn lại” kiểu thái độ này luôn hữu ích.
Lợn chết không sợ nước sôi, còn nước thì còn tát.
Tất cả sòng bạc lớn nhỏ, thậm chí bây giờ đã bắt đầu đặt cược, không kể già trẻ ai cũng muốn thử vận may một lần.
Vọng Thiên Lâu vị trí như thường lệ, đang có ba người uống trà.
Văn sĩ mặc áo xanh nhìn qua sòng bạc đối diện ở cửa ra vào có một hàng người nối liền không dứt, cười nói: “Một vụ đánh cược mới mẻ, thu hút mọi người tham gia liên tục.”
“Nhưng mà đều là nghiêng về một phía”, quân sĩ áo giáp - Khổng Lục rung đùi nói “Những người này đều điên rồi họ đều đặt hết vào đại tiểu thư của phủ Thừa Tuyên sử thắng, không một người đặt cho Khương nhị tiểu thư, chậc chậc chậc, thật sự khó coi.” Hắn uống một ly trà, bộ dạng uống trà cũng tiêu sái giống như uống rượu, vỗ bàn một cái, khí phách nói “Ta là người rất thương hoa tiếc ngọc, không thể nhìn người khác bắt nạt kẻ yếu, Văn Kỷ” hắn gọi thị vệ đứng bên ngoài trạm xe, từ trong ngực móc ra mười lượng bạc: “Giúp ta đi xuống lầu, đặt cược vào Khương nhị tiểu thư thắng!”
“Đừng ra vẻ như người chính nghĩa.” Văn sĩ áo xanh vuốt vuốt râu, cười khanh khách nói: “Nửa canh giờ trước ngươi mới bỏ ra một trăm lượng bạc đặt cho Mạnh Hồng Cẩm thắng.”
Nghe những lời này, Văn Kỷ lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Hứ, dùng 10 lượng bạc đặt cho Khương nhị tiểu thư, dùng 100 lượng bạc đặt cho tiểu thư Mạnh gia, Khổng Lục rõ ràng là kiếm lời không sợ lỗ, bản thân mình so với những người bên ngoài kia cũng không khác chút nào, còn muốn giả vờ giả vịt.
Khổng Lục thẹn quá hóa giận nhìn văn sĩ áo xanh tức giận nói: “Họ Lục kia, ngươi làm sao biết rõ ta đi đâu như vậy, ngươi là chuột thành tinh à!”
Lục Cơ chính là văn sĩ áo xanh kia, không để ý tới câu chất vấn của Khổng Lục mà nhìn sang bên hỏi: “Quốc công gia nghĩ thế nào.”
Cơ Hành mở mắt ra lười biếng nhìn lướt qua dưới lầu nói: “Không có hứng thú.”
“Ta nói chứ” Khổng Lục nói “Mặc dù ta cũng tán thưởng Khương nhị tiểu thư có lòng dũng cảm dám đánh cược, nhưng đây là kỳ thi của Minh Nghĩa Đường đấy, trước kia cha ta cũng muốn đưa ta đến Minh Nghĩa Đường, nhưng ta con mẹ nó đến cái cổng cũng chưa sờ được mà đã bị đuổi ra ngoài, Minh Nghĩa Đường là nơi người bình thường có thể vào sao?” Khổng Lục chặc lưỡi, “Tiểu nương tử Mạnh gia kia tốt xấu gì thì cũng đã ở Minh Nghĩa Đường mấy năm còn Khương nhị tiểu thư là mới đến. Mới đến thì cũng thôi đi, trước kia Khương nhị tiểu thư còn ở am ni cô. Chưa nói đến cái am ni cô kia còn là một am ni cô phong lưu, cho dù nổi tiếng đến đâu thì trình độ một nữ ni làm sao có thể so được với những tiên sinh từ cung đi ra? Khương nhị tiểu thư nếu có thể thắng Tiểu nương tử Mạnh gia đó mới là gặp quỷ.”
“Ta không đồng ý” Lục Cơ nói “Khương nhị tiểu thư đã dám đánh cược, nhất là ba cái cược kia, càng cược càng tăng, nói năng có khí phách như vậy tất nhiên phải có cái gì đó để dựa vào. Bằng không thì tại sao nàng phải vẽ vời thêm chuyện, tìm phiền toái cho mình.
“Bình thường người thoạt nhìn thông minh sao bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy?” Khổng Lục cười nhạo nói: “Khương nhị tiểu thư nói như vậy cũng giống như lúc chúng ta đánh giặt, nói ra những lời hung dữ để áp đảo khí thế đối phương trước tiên. nào có nhiều ý nghĩ sâu xa như vậy, mấy người đọc sách các ngươi, suy nghĩ chính là quá phức tạp!”
Một câu cuối cùng kia làm Lục Cơ nghẹn ứ, sau một lúc lâu, hắn mới phun ra một câu: “Đàn gảy tai trâu”
“Gà trống không thể nói chuyện với vịt.” Khổng Lục trả lời lại một cách mỉa mai.
Cơ Hành nhàm chán tựa cằm, động tác của hắn tùy ý như vậy mà cũng mang lại cảm giác đẹp đẽ.
“Đại nhân,“ Lục Cơ lại nhìn về phía Cơ Hành, “Chuyện của Diệp Thế Kiệt, bởi vì liên quan tới Khương nhị tiểu thư mới làm hỏng kế hoạch của đại nhân, mặc dù không biết có phải ngẫu nhiên hay không, Khương nhị tiểu thư cũng không giống như lời đồn là không có đầu óc. Việc này có lẽ sẽ trở thành bước ngoặt, không bằng yên lặng xem xét, trong kế hoạch Khương gia không thể có sai sót, Khương Nhị tiểu thư có thể trở thành ngòi nổ.”
Khổng Lục nghi hoặc: “Khương nhị tiểu thư ở Khương gia lại không được coi trọng, sao có thể ảnh hưởng tới quyết định của Khương gia?”
Lục Cơ lẳng lặng đợi người đối diện trả lời.
Qua một hồi lâu, Cơ Hành mới mở miệng nói: “Kịch hay của Khương gia còn chưa bắt đầu, không vội.” Hắn vẫy vẫy tay, Văn Kỷ tiến lên cúi người, Cơ Hành nói: “Lấy một vạn lượng bạc, đi sòng bạc lớn nhất Yến kinh đặt cược”
Khổng Lục mắt sáng lên: “Ngươi cũng dự định nhân cơ hội này kiếm một món hời?”
“Xem kịch phải xem đến cuối cùng,“ Cơ Hành khẽ cười một tiếng, “Đi, đặt Khương nhị tiểu thư thắng.”
...
Khi cả thành Yến Kinh ồn ào huyên náo chuyện mình cùng Mạnh Hồng Cẩm đánh cuộc thì Khương Lê cũng không hay biết. Bởi vì từ ngày đó, nàng đều ở Khương phủ “An tâm chuẩn bị kiểm tra“.
Nhưng mà, việc này liên quan tới danh dự của toàn bộ Khương phủ, hành động lần này của Khương Lê, một khi đã truyền ra, sẽ đến tai Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách, thì sẽ có chuyện lớn.
Trong Vãn Phượng Đường, Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm Khương Lê, ánh mắt vô cùng phức tạp, hỏi: “Lê nha đầu, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì hả?”
“Nương không nên tức giận.” Quý Thục Nhiên thận trọng nói: “Lê nhi dù sao tuổi còn nhỏ, dễ dàng xúc động, cho nên mới cùng người khác đánh cược.”
“Nhỏ tuổi,“ Khương Nguyên Bách lạnh nhạt nói: “Cũng đã cập kê, qua chút thời gian nữa là đến tuổi làm mai rồi, như vậy còn không biết chừng mực!”
Trong Vãn Phượng Đường, chỉ có một nhà đại phòng. Tuy rằng liên quan tới toàn bộ Khương phủ, nhưng người gặp chuyện cũng chỉ là Khương Lê.
“Nói không chừng nhị tỷ đã có tính toán kỹ càng.” Khương Ấu Dao không chút do dự lại châm thêm một mồi lửa, “mới có thể tự tin đồng ý đánh cược với Mạnh tiểu thậm chí còn đưa ra yêu cầu.”
Không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc đến, Khương Nguyên Bách trong lòng càng giận dữ, ông từ thuở bình sinh không thích nhất là người tự cao tự đại, đặc biệt là những người không có điểm mạnh mà còn tự cao tự đại. Ánh mắt nhìn Khương Lê đều là trách móc nặng nề, “Ta biết chữ người viết không tệ, nhưng người nếu nghĩ chỉ cần như vậy thì sẽ vượt qua được kỳ thi của Minh Nghĩa Đường vậy thì sai hoàn toàn! Đừng có ếch ngồi đáy giếng, Khương gia ta coi trọng việc tự biết nhận thức, còn ngươi nhận thức cũng không biết, còn dám mơ tưởng đạt hạng nhất. Người có biết rằng, thứ người phải mất không chỉ là danh tiếng của bản thân mà còn là danh tiếng của Khương gia chúng ta không, nếu người thua toàn bộ Khương gia đều bị ngươi vạch áo cho người xem lưng mà chê cười.
Khương Lê trên mặt rất kính cẩn, đồng thời mang theo sự ấy náy, nhưng trong nội tâm thì không quan tâm. Khương Nguyên Bách bọn họ cho là nàng không biết trời cao đất rộng cũng có thể hiểu được, vì dù sao bọn họ cũng không biết nàng không phải là Khương nhị tiểu thư thật sự. Ở nơi đất khách quê người nếu là chính mình đối mặt với tình cảnh này cũng sẽ cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường.
Khương Lê ngoan ngoãn vâng lời nói: “Cha, con sai rồi, con không nên nhất thời khí phách, chỉ là bây giờ việc đã đến nước này, khắp thành đều biết, lập tức hủy bỏ vụ đánh cược cũng sẽ bị người ta chê cười. Dù sao cũng đều là bị chê cười, vậy không bằng liều mình một lần, để còn có một tia chiến thắng.
Đám người ngẩn ra, ai cũng không ngờ tới Khương Lê sẽ thẳng thắn nhận sai. Mà thái độ nhận sai của nàng quá tốt. Khương Nguyên Bách thậm chí cũng không thể tiếp tục trách nàng.
Khương Lê trong lòng bình tĩnh, nàng học được từ Tiết Chiêu: “Khi nhận lỗi thì phải thành thật thẳng thắn khi phạm sai lầm thì cũng phải dũng cảm bước đi không được nhìn lại” kiểu thái độ này luôn hữu ích.
Lợn chết không sợ nước sôi, còn nước thì còn tát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.