Chương 60: Kinh Thành
Thiên Sơn Trà Khách
16/07/2024
Khương Lê rời khỏi Vãn Phượng Đường sớm hơn dự kiến.
Đồng Nhi lòng nóng như lửa đốt đang đi tới đi lui trong Phương Phi Uyển, gặp hai người Khương Lê cùng Bạch Tuyết trở về, có chút sững sờ, nói “Làm sao nhanh vậy?”
Khương Lê cười nói: “Đúng vậy, nhanh hơn ta nghĩ.”
Tưởng rằng tam đường hội thẩm [1] sẽ dây dưa một lúc lâu, không nghĩ tới cũng không mất bao lâu. Thứ nhất là Khương Lê thành khẩn nhận sai.
[1] tam đường hội thẩm (三堂会审): là một quy trình trong hệ thống tư pháp của Trung Quốc cổ đại, trong đó ba quan chức cao cấp hoặc ba tòa án cùng tham gia xét xử một vụ án quan trọng, ý trong đoạn này là ví như một buổi xử án nghiêm trọng.
Thứ hai là ván đã đóng thuyền bây giờ cũng không thể hủy bỏ vụ đánh cược, Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách đều không nghĩ ra được biện pháp tốt nào, Quý Thục Nhiên cùng Khương Ấu Dao lại ước gì Khương Lê bị xấu mặt. Vậy mà việc này nhanh như vậy đã thuận lợi giải quyết xong.
Khương Nguyên Bách còn muốn tìm một tiên sinh để dạy Khương Lê làm quen một chút, miễn cho đừng thua quá khó coi, nhưng đều bị Khương Lê uyển chuyển từ chối. Khương Lê chỉ nói trong thời gian ngắn như vậy thực sự quá miễn cưỡng, còn không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khương Nguyên Bách đại khái cảm thấy không thể lay chuyển Khương Lê, liền thở dài, phẩy tay áo bỏ đi, Khương Lê đoán ông đang suy nghĩ biện pháp khác.
Vào phòng, Đồng Nhi đưa cho Khương Lê chén trà nóng, nói: “Mặc kệ kết quả như thế nào, dù cô nương thua, cũng là đường đường chính chính thua, dù sao so với những người không dám làm mà đã từ bỏ trước khi bắt đầu cũng có dũng khí hơn.”
“Ta thấy cô nương sẽ không thua.” Bạch Tuyết chân thành nói: “Cô nương là người có phúc.”
Khương Lê bị lời nói này của Bạch Tuyết chọc cười, sau khi cười xong lại cảm thấy xót xa. Nàng nếu là người có phúc, cũng sẽ không gặp Thẩm Ngọc Dung, làm hại Tiết gia tan nhà nát cửa.
Mới ngồi xuống chưa được nửa khắc, Khương Cảnh Duệ lại hào hứng không mời mà đến. Hắn hẳn là từ bên ngoài trở về còn chưa về lại viện tử của mình, trong tay còn cầm chiếc lồng dế. Thấy Khương Lê liền nói: “Khương Lê, ngươi cũng thật lợi hại, bây giờ bên ngoài đều truyền khắp nơi vụ đánh cược của ngươi, những hảo hữu của ta, đều biết ta có một đường muội như vậy, rất muốn nhìn phong thái ngươi.”
“Ta cũng không phải hoa khôi thanh lâu, hồng bài gì, thì có cái phong thái gì mà nhìn.” Khương Lê không chút khách khí nói.
Khương Cảnh Duệ nước trà còn chưa nuốt xuống, thiếu chút nữa ho hết ra, hét lớn: “Ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi là cô nương gia, nói chuyện văn nhã một chút đi, lời này nếu bị đại bá phụ nghe được, ngươi sẽ được viết một vạn lần phép tắc trong từ đường.”
“Được rồi, ngươi qua đây là có chuyện gì?” Khương Lê hỏi hắn.
Trong lòng Khương Cảnh Duệ cảm giác kỳ quái kia lại nổi lên, rõ ràng hẳn so với Khương Lê có lớn hơn một chút, nhưng mỗi lần gặp, lại luôn có cảm giác mình mới là đệ đệ. Khương Lê càng giống một người lớn không muốn dỗ dành tiểu hài tử, mà lại nhẫn nại cùng hắn càn quấy.
Nhưng hôm nay bản thân không phải là để tới quấy rối, Khương Cảnh Duệ nói: “Khụ khụ, tuy rằng việc ngươi đánh cược rất có phong thái của ta năm xưa, nhưng việc làm này quá bốc đồng rồi. Là một cô nương thật sự muốn quỳ xuống nói xin lỗi sao, ngươi sau này còn muốn lấy chồng hay không? Lúc đó ngươi nên cân nhắc một chút, Mạnh tiểu thư kia cũng không phải người tốt lành gì, rõ ràng chính là chờ ngươi nhảy vào hố.”
“Ngươi cứ như chắc chắn ta là ngươi sẽ phải quỳ gối xin lỗi vậy?” Khương Lê hỏi.
Khương Cảnh Duệ nhìn nàng: “Ta biết ngươi không phục, không cam tâm, nhưng bây giờ không phải lúc tức giận. Ta thấy, Đại bác phụ có lẽ sẽ tìm ra phương pháp khác để ngươi thua không quá khó coi, chỗ này ta có chút bạc.” Khương Cảnh Duệ từ trong ngực lấy ra ba tờ ngân phiếu “Cho ngươi mượn, ngươi dùng bạc này, đi Minh Nghĩa Đường xem coi có ai nguyện ý giúp ngươi hay không.”
Đây là muốn Khương Lê dùng bạc để mua chuộc đồng môn, giúp nàng gian lận.
Khương Lê nhìn lướt qua mấy tờ ngân phiếu đáng thương trong tay Khương Cảnh Duệ, bình tĩnh mở miệng: “Nếu ngươi lấy thêm mấy chục tờ ngân phiếu nữa thì còn có khả năng.”
“Chê ít?” Khương Cảnh Duệ sờ sờ cái mũi, “Nhiêu đây đã là tất cả tài sản của ta, nương ta hằng ngày cho ta bạc không nhiều lắm, người nếu cần, ta còn có thể đi tìm đại ca lấy một ít, chẳng qua mấy chục tờ thì quá khó khăn.”
Khương Lê lắc đầu, vào Minh Nghĩa Đường học đều là tiểu thư quan gia, nên không thiếu chút bạc này. Khương Lê ở Minh Nghĩa Đường ngoại trừ Liễu Nhứ ra, dường như tất cả nữ sinh ở Minh Nghĩa Đường đều là kẻ thù của nàng, ai giúp Khương Lê ngươi đó chính là kẻ thù của toàn bộ Minh Nghĩa Đường. Ngoại trừ cô nương ngốc Liễu Nhứ ra thì còn ai sẽ làm như vậy chứ?”
Hơn nữa, tất cả mọi người trong thành Yến kinh đều đã ngầm thừa nhận sự thật, nàng dĩ nhiên sẽ thua rất thảm.
“Cô nương” Đồng Nhi đứng một bên đột nhiên ánh mắt loé sáng: “Nếu cần bạc, Diệp biểu thiếu gia nhất định không thiếu bạc, hỏi mượn hắn thì sao?”
Khương Lê ngẩn ra, một bên Khương Cảnh Duệ cũng phản ứng lại, kích động mở miệng, “Không sai, biểu ca kia của ngươi là người Diệp gia, chắc chắn không thiếu bạc, người không phải mới giúp hắn sao, ngươi đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ không cử tuyệt yêu cầu của ngươi.”
Đồng Nhi cùng Khương Cảnh Duệ đồng loạt nhìn về phía Khương Lê, Khương Lê im lặng lúc lâu, mới nói: “Thôi đi, chính hắn cũng muốn tham gia thi cử ở Quốc Tử Giám, lúc này dính vào ta, cũng không phải hành động khôn ngoan.”
Nếu là Khương Lê bây giờ xin Diệp Thế Kiệt giúp đỡ, trong lòng Diệp Thế Kiệt cũng sẽ coi thường nàng, huống hồ vụ việc giữa Diệp Thế Kiệt cùng Lý Liêm vẫn chưa rõ ràng, bây giờ Khương Lê cũng không đồng ý cùng Diệp Thế Kiệt có quan hệ gì.
Kỳ thật phương pháp tốt nhất chính là trong lần thi này, Diệp Thế Kiệt bỗng nhiên nổi tiếng, chính nàng cũng một lần thành danh, những chuyện sau đó cũng sẽ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, không thể tốt hơn.
Khương Lê nói: “Lục nghệ, thư, nhạc, lễ, số, ngự, bắn. Phải đứng hạng nhất, tốt nhất mọi thứ đều phải nhất.
Khương Cảnh Duệ nói: “Ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy?”
Khương Lê trong lòng tính toán, thư là văn thư, là sở trường từ nhỏ của nàng. Nhạc là cầm nhạc, kiếp trước khả năng chơi đàn của nàng có thể cùng Tiêu Đức Âm không phân cao thấp, cũng không khó. Lễ lại càng đơn giản, trí nhớ hơn người, huống hồ trước đó đều đã đọc qua. Số là thương số, hồi nhỏ trong nhà không có nữ tử, đều là Khương Lê quản gia. Ngự thì cưỡi ngựa, cái này nàng cùng Tiết Chiêu có luyện qua, từng được khen ngợi trầm trồ. Xạ là bắn cung, cũng đã từng đi săn, bắn chim, ngồi ăn thịt thú rừng.
Những thứ này trong quá khứ đều là những việc bình thường trong cuộc sống thường ngày của nàng, để rồi khi đến Minh Nghĩa Đường đến thành Yến Kinh, lại được tô điểm bằng một lớp vàng, trở thành những “bài học” mà mọi quý nữ tự hào.
Nàng kiếp trước khi đến thành Yến Kinh, nghĩ rằng không được rêu rao, nên đã cố gắng giấu đi, còn được mệnh danh là đệ nhất tài hoa, đệ nhất mỹ nữ. Đời này được Khương gia che chở, thân phận tôn quý, đương nhiên sẽ không sợ hãi.
Quan lại đầy kinh thành, chỉ là một câu nói tầm thường, nàng đã quyết tâm thực hiện.
Trận chiến này, nàng nhất định, vang danh thiên hạ.
Đồng Nhi lòng nóng như lửa đốt đang đi tới đi lui trong Phương Phi Uyển, gặp hai người Khương Lê cùng Bạch Tuyết trở về, có chút sững sờ, nói “Làm sao nhanh vậy?”
Khương Lê cười nói: “Đúng vậy, nhanh hơn ta nghĩ.”
Tưởng rằng tam đường hội thẩm [1] sẽ dây dưa một lúc lâu, không nghĩ tới cũng không mất bao lâu. Thứ nhất là Khương Lê thành khẩn nhận sai.
[1] tam đường hội thẩm (三堂会审): là một quy trình trong hệ thống tư pháp của Trung Quốc cổ đại, trong đó ba quan chức cao cấp hoặc ba tòa án cùng tham gia xét xử một vụ án quan trọng, ý trong đoạn này là ví như một buổi xử án nghiêm trọng.
Thứ hai là ván đã đóng thuyền bây giờ cũng không thể hủy bỏ vụ đánh cược, Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách đều không nghĩ ra được biện pháp tốt nào, Quý Thục Nhiên cùng Khương Ấu Dao lại ước gì Khương Lê bị xấu mặt. Vậy mà việc này nhanh như vậy đã thuận lợi giải quyết xong.
Khương Nguyên Bách còn muốn tìm một tiên sinh để dạy Khương Lê làm quen một chút, miễn cho đừng thua quá khó coi, nhưng đều bị Khương Lê uyển chuyển từ chối. Khương Lê chỉ nói trong thời gian ngắn như vậy thực sự quá miễn cưỡng, còn không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khương Nguyên Bách đại khái cảm thấy không thể lay chuyển Khương Lê, liền thở dài, phẩy tay áo bỏ đi, Khương Lê đoán ông đang suy nghĩ biện pháp khác.
Vào phòng, Đồng Nhi đưa cho Khương Lê chén trà nóng, nói: “Mặc kệ kết quả như thế nào, dù cô nương thua, cũng là đường đường chính chính thua, dù sao so với những người không dám làm mà đã từ bỏ trước khi bắt đầu cũng có dũng khí hơn.”
“Ta thấy cô nương sẽ không thua.” Bạch Tuyết chân thành nói: “Cô nương là người có phúc.”
Khương Lê bị lời nói này của Bạch Tuyết chọc cười, sau khi cười xong lại cảm thấy xót xa. Nàng nếu là người có phúc, cũng sẽ không gặp Thẩm Ngọc Dung, làm hại Tiết gia tan nhà nát cửa.
Mới ngồi xuống chưa được nửa khắc, Khương Cảnh Duệ lại hào hứng không mời mà đến. Hắn hẳn là từ bên ngoài trở về còn chưa về lại viện tử của mình, trong tay còn cầm chiếc lồng dế. Thấy Khương Lê liền nói: “Khương Lê, ngươi cũng thật lợi hại, bây giờ bên ngoài đều truyền khắp nơi vụ đánh cược của ngươi, những hảo hữu của ta, đều biết ta có một đường muội như vậy, rất muốn nhìn phong thái ngươi.”
“Ta cũng không phải hoa khôi thanh lâu, hồng bài gì, thì có cái phong thái gì mà nhìn.” Khương Lê không chút khách khí nói.
Khương Cảnh Duệ nước trà còn chưa nuốt xuống, thiếu chút nữa ho hết ra, hét lớn: “Ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi là cô nương gia, nói chuyện văn nhã một chút đi, lời này nếu bị đại bá phụ nghe được, ngươi sẽ được viết một vạn lần phép tắc trong từ đường.”
“Được rồi, ngươi qua đây là có chuyện gì?” Khương Lê hỏi hắn.
Trong lòng Khương Cảnh Duệ cảm giác kỳ quái kia lại nổi lên, rõ ràng hẳn so với Khương Lê có lớn hơn một chút, nhưng mỗi lần gặp, lại luôn có cảm giác mình mới là đệ đệ. Khương Lê càng giống một người lớn không muốn dỗ dành tiểu hài tử, mà lại nhẫn nại cùng hắn càn quấy.
Nhưng hôm nay bản thân không phải là để tới quấy rối, Khương Cảnh Duệ nói: “Khụ khụ, tuy rằng việc ngươi đánh cược rất có phong thái của ta năm xưa, nhưng việc làm này quá bốc đồng rồi. Là một cô nương thật sự muốn quỳ xuống nói xin lỗi sao, ngươi sau này còn muốn lấy chồng hay không? Lúc đó ngươi nên cân nhắc một chút, Mạnh tiểu thư kia cũng không phải người tốt lành gì, rõ ràng chính là chờ ngươi nhảy vào hố.”
“Ngươi cứ như chắc chắn ta là ngươi sẽ phải quỳ gối xin lỗi vậy?” Khương Lê hỏi.
Khương Cảnh Duệ nhìn nàng: “Ta biết ngươi không phục, không cam tâm, nhưng bây giờ không phải lúc tức giận. Ta thấy, Đại bác phụ có lẽ sẽ tìm ra phương pháp khác để ngươi thua không quá khó coi, chỗ này ta có chút bạc.” Khương Cảnh Duệ từ trong ngực lấy ra ba tờ ngân phiếu “Cho ngươi mượn, ngươi dùng bạc này, đi Minh Nghĩa Đường xem coi có ai nguyện ý giúp ngươi hay không.”
Đây là muốn Khương Lê dùng bạc để mua chuộc đồng môn, giúp nàng gian lận.
Khương Lê nhìn lướt qua mấy tờ ngân phiếu đáng thương trong tay Khương Cảnh Duệ, bình tĩnh mở miệng: “Nếu ngươi lấy thêm mấy chục tờ ngân phiếu nữa thì còn có khả năng.”
“Chê ít?” Khương Cảnh Duệ sờ sờ cái mũi, “Nhiêu đây đã là tất cả tài sản của ta, nương ta hằng ngày cho ta bạc không nhiều lắm, người nếu cần, ta còn có thể đi tìm đại ca lấy một ít, chẳng qua mấy chục tờ thì quá khó khăn.”
Khương Lê lắc đầu, vào Minh Nghĩa Đường học đều là tiểu thư quan gia, nên không thiếu chút bạc này. Khương Lê ở Minh Nghĩa Đường ngoại trừ Liễu Nhứ ra, dường như tất cả nữ sinh ở Minh Nghĩa Đường đều là kẻ thù của nàng, ai giúp Khương Lê ngươi đó chính là kẻ thù của toàn bộ Minh Nghĩa Đường. Ngoại trừ cô nương ngốc Liễu Nhứ ra thì còn ai sẽ làm như vậy chứ?”
Hơn nữa, tất cả mọi người trong thành Yến kinh đều đã ngầm thừa nhận sự thật, nàng dĩ nhiên sẽ thua rất thảm.
“Cô nương” Đồng Nhi đứng một bên đột nhiên ánh mắt loé sáng: “Nếu cần bạc, Diệp biểu thiếu gia nhất định không thiếu bạc, hỏi mượn hắn thì sao?”
Khương Lê ngẩn ra, một bên Khương Cảnh Duệ cũng phản ứng lại, kích động mở miệng, “Không sai, biểu ca kia của ngươi là người Diệp gia, chắc chắn không thiếu bạc, người không phải mới giúp hắn sao, ngươi đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ không cử tuyệt yêu cầu của ngươi.”
Đồng Nhi cùng Khương Cảnh Duệ đồng loạt nhìn về phía Khương Lê, Khương Lê im lặng lúc lâu, mới nói: “Thôi đi, chính hắn cũng muốn tham gia thi cử ở Quốc Tử Giám, lúc này dính vào ta, cũng không phải hành động khôn ngoan.”
Nếu là Khương Lê bây giờ xin Diệp Thế Kiệt giúp đỡ, trong lòng Diệp Thế Kiệt cũng sẽ coi thường nàng, huống hồ vụ việc giữa Diệp Thế Kiệt cùng Lý Liêm vẫn chưa rõ ràng, bây giờ Khương Lê cũng không đồng ý cùng Diệp Thế Kiệt có quan hệ gì.
Kỳ thật phương pháp tốt nhất chính là trong lần thi này, Diệp Thế Kiệt bỗng nhiên nổi tiếng, chính nàng cũng một lần thành danh, những chuyện sau đó cũng sẽ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, không thể tốt hơn.
Khương Lê nói: “Lục nghệ, thư, nhạc, lễ, số, ngự, bắn. Phải đứng hạng nhất, tốt nhất mọi thứ đều phải nhất.
Khương Cảnh Duệ nói: “Ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy?”
Khương Lê trong lòng tính toán, thư là văn thư, là sở trường từ nhỏ của nàng. Nhạc là cầm nhạc, kiếp trước khả năng chơi đàn của nàng có thể cùng Tiêu Đức Âm không phân cao thấp, cũng không khó. Lễ lại càng đơn giản, trí nhớ hơn người, huống hồ trước đó đều đã đọc qua. Số là thương số, hồi nhỏ trong nhà không có nữ tử, đều là Khương Lê quản gia. Ngự thì cưỡi ngựa, cái này nàng cùng Tiết Chiêu có luyện qua, từng được khen ngợi trầm trồ. Xạ là bắn cung, cũng đã từng đi săn, bắn chim, ngồi ăn thịt thú rừng.
Những thứ này trong quá khứ đều là những việc bình thường trong cuộc sống thường ngày của nàng, để rồi khi đến Minh Nghĩa Đường đến thành Yến Kinh, lại được tô điểm bằng một lớp vàng, trở thành những “bài học” mà mọi quý nữ tự hào.
Nàng kiếp trước khi đến thành Yến Kinh, nghĩ rằng không được rêu rao, nên đã cố gắng giấu đi, còn được mệnh danh là đệ nhất tài hoa, đệ nhất mỹ nữ. Đời này được Khương gia che chở, thân phận tôn quý, đương nhiên sẽ không sợ hãi.
Quan lại đầy kinh thành, chỉ là một câu nói tầm thường, nàng đã quyết tâm thực hiện.
Trận chiến này, nàng nhất định, vang danh thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.