Chương 17: Ngoan *
Thiển Thiển Đích Tâm
27/04/2016
Cố Thanh Uyển nghe
xong, ánh mắt hơi co lại, mỉm cười, "Mai Hương, thỉnh phụ thân ngồi chờ ở phòng ngoài, ta sửa soạn một chút rồi lập tức tới ngay."
"Vâng, tiểu thư."
"Tiểu thư, để nô tỳ trang điểm cho ngươi!" Lan Chi nhìn mái tóc Cố Thanh Uyển có chút tán loạn ở bên hông, nhẹ giọng nói.
" Không cần, vết thương trên đầu tốt nhất cứ để như vậy đi!"
"Vâng, nô tỳ sửa sang lại y phục cho ngươi."
"Ừ!" Cố Thanh Uyển giang hai tay ra, nhìn Lan Chi đang cẩn thận tỉ mỉ chỉnh trang quần áo, ngước mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghĩ phụ thân rất tốt với ta sao?"
Cố Thanh Uyển vừa dứt lời, bàn tay đang thắt nút buộc của Lan chi rối loạn một chút, cúi đầu thấp giọng nói: "Lão gia... Lão gia đối với tiểu thư rất tốt."
Cố Thanh Uyển nghe vậy, trong mắt hiện lên tiếu ý, "Đúng nha! Thực sự rất tốt, trong tất cả các huynh muội, phụ thân đối với ta là tốt nhất." Cố Thanh Uyển nói, khóe miệng lại tràn ra lạnh như băng châm chọc. Tốt đến nỗi vô luận Cố Thanh Uyển nàng làm gì sao, người làm cha như hắn đều toàn lực bảo vệ, trải qua nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng nặng lời đối với nàng.
Nhưng kỳ quái là, hắn cũng không dạy nàng chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, hay là hắn cho rằng, lễ pháp, quy củ, giáo dưỡng.. tất cả những thứ này trên đời cũng không quan trọng bằng nàng?
Có một phụ thân sẵn sàng vì nàng gánh vác mọi thứ, Cố Thanh Uyển còn cần cố kỵ cái gì, sợ hãi cái gì đây? Thật tình, dụng tâm lương khổ của Cố Trường Viễn, kết quả là một Cố Thanh Uyển kiêu căng càn quấy, không biết sợ, ngu xuẩn.
Vì sao Cố Trường Viễn làm như vậy, hiện tại Cố Thanh Uyển còn không biết, bất quá, nàng cũng không cảm thấy thất vọng, thương tâm.
Bởi vì kiếp trước nguyên nhân, Cố Thanh Uyển đối với từ "phụ thân" này không có bao nhiêu hướng tới, cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, chỉ cảm thán, tình thương của cha đối với mình, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, đều là cực hạn châm chọc.
"Đại tiểu thư, được rồi."
"Vậy đi thôi, mấy ngày nay ta cũng không gặp được phụ thân rồi, thập phần nhớ hắn." Cố Thanh Uyển khẽ cười nói.
Chẳng biết tại sao mà câu nói khinh nhẹ của Cố Thanh Uyển, còn có vẻ mặt mang theo ý cười của nàng làm cho trong lòng Lan Chi run lên một cái, sống lưng có chút phát lạnh.
Khi Cố Thanh Uyển đi tới phòng ngoài, nghe thấy Cố Trường Viễn đang hỏi Mai Hương về tình trạng thân thể của mình.
"Tiểu thư nhà ngươi sau khi tỉnh, nhưng là có nói chỗ nào không khỏe không?"
"Hồi bẩm lão gia, đại tiểu thư ngoại trừ thân thể có chút mệt mỏi, những nơi khác đều vẫn khỏe."
"Ừ, vậy là tốt rồi, nhất định phải cẩn thận hầu hạ đại tiểu thư, không được chậm trễ, rõ chưa?"
"Vâng, nô tỳ ghi nhớ, nhất định sẽ chiếu cố tiểu thư thật tốt."
"Ừ!"
Cố Thanh Uyển nghe thấy những lời nói như vậy của Cố Trường Viễn, mặt đầy ý cười bước vào.
Cố Trường Viễn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt khi nhìn thấy chính mình, trong mắt hàm chứa ỷ lại.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kích động, ủy khuất, vui vẻ, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào: "Cha!"
Nhìn Cố Thanh Uyển cùng trước đây không giống, ánh mắt Cố Trường Viễn lóe lên, đè nén nghi vẫn trong ngực, vội vàng đứng dậy, lo lắng nói: "Thanh nhi, làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái sao?"
"Không có."
"Vậy tại sao lại rơi nước mắt? Có phải vết thương lại đau hay không?"
"Đều không phải, là Thanh nhi thấy cha thật cao hứng." Cố Thanh Uyển lau khóe mắt, ánh mắt hoen đỏ nói.
"Đứa nhỏ này, thấy cha vui vẻ cũng không cần khóc nha!" Cố Trường Viễn buồn cười nhìn Cố Thanh Uyển, khi thấy vết thương trên đầu nàng, đau lòng nói: "Thanh nhi, con chịu thiệt thòi rồi."
"Cha, cha không giận Thanh nhi sao?" Cố Thanh Uyển nghe xong lời của hắn, có chút thấp thỏm nói.
" Cha tại sao muốn giận Thanh nhi nha?"
"Bởi vì, ta lại gây họa."
"Chuyện lần này, cha đều đã điều tra kỹ, không phải là lỗi của Thanh nhi."
"Thật vậy chăng? Cha, cha thực sự không cảm thấy Thanh nhi cùng người ta đánh nhau là sai sao?" Trong mắt Cố Thanh Uyển lộ ra mê man, vội vàng nói.
" Thanh nhi là vì bảo vệ người nhà mới động thủ đánh người, đây là đại nghĩa, vì thế Thanh nhi không chỉ không sai mà còn có công."
" Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên là thật." Cố Trường Viễn nói.
Cố Thanh Uyển yên tâm nở nụ cười, nhìn Cố Trường Viễn vui vẻ nói: "Cha, ngươi đối với ta thật tốt."
" Ngươi là nữ nhi của ta, lại là chúng ta Cố gia trưởng nữ duy nhất, cha đối với ngươi tốt là dĩ nhiên."
Nghe được "trưởng nữ duy nhất" mấy chữ này, trong đầu Cố Thanh Uyển lóe lên linh quang, mắt híp lại rồi lại ngay lập tức khôi phục thái độ bình thường.
Cố Trường Viễn nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Thanh Uyển, nhớ tới những lời nàng nói cùng lão phu nhân, trong mắt hiện lên tìm tòi nghiên cứu, mở miệng nói: "Thanh nhi, ta nghe tổ mẫu ngươi nói, lần này cấm túc là chính ngươi tự mình cầu?"
"Ừ."
"Vì sao lại yêu cầu tổ mẫu điều này? Thanh nhi không phải là sợ nhất bị phạt sao?"
" Cha, nữ nhi quả thật rất sợ bị phạt, nhưng lần này sau khi nữ nhi bị thương, đột nhiên cảm giác được ta trước đây như vậy khẳng định là làm cho tổ mẫu, phụ thân rất lo lắng, trong lòng nữ nhi bất an, cho nên mới cầu xin cấm túc, cha, ngươi nghĩ nữ nhi làm vậy có đúng hay không?"
" Thanh nhi trưởng thành rồi, đã biết vì phụ thân suy nghĩ rồi." Cố Trường Viễn nói, vuốt ve mái tóc của Cố Thanh Uyển, từ ái nói: "Thanh nhi vẫn luôn rất tốt, không cần phải thay đổi gì cả."
Không cần thay đổi gì? Cố Thanh Uyển rũ mắt, che kín đáy mắt băng lãnh, Cố Trường Viễn, ngươi, điên rồi.
" Lão gia, đại tiểu thư, Nhị di nương tới." Một nha đầu canh cửa bỗng nhiên đi tới, bẩm báo.
Nghe thấy Nhị di nương đến, Cố Trường Viễn nhíu mày một cái, Cố Thanh Uyển lại cao hứng nói: "Mau, mau để di nương vào."
"Vâng, tiểu thư."
" Nhị di nương tới thăm, Thanh nhi rất vui vẻ."
"Ừ."
Cố Trường Viễn nhìn bộ dáng mong ngóng nhìn về phía cửa của Cố Thanh Uyển, cười cười, không nói gì nữa.
Nhị di nương đi tới, thấy Cố Trường Viễn đã ở đây, cười, cúi người nói: "Cấp lão gia thỉnh an."
" Được rồi, đứng lên đi! Từ khi nào lại học được những hư lễ này?" Cố Trường Viễn cười nói.
Nhị di nương cười đứng dậy: "Lão gia tới từ khi nào?"
"Vừa tới được một lúc, ta nghe tin Thanh nhi tỉnh, liền tới xem nàng một chút."
"Lão gia đối với đại tiểu thư nhưng là rất tốt."
"Nói cái gì đâu? Di nương ngươi cũng không sai, đã muộn như thế này còn đến thăm Thanh nhi."
"Đây là việc tỳ thiếp nên làm."
Cố Thanh Uyển nghe hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, tâm tình bồi bọn họ diễn trong nháy mắt tiêu thất, cảm thấy thật chướng mắt.
"Cha, nữ nhi nghĩ di nương không những đến thăm ta mà còn đến để cảm tạ ta đâu." Cố Thanh Uyển nhìn bọn họ đắc ý nói.
"Nga! Thanh nhi đã làm chuyện tốt gì, mà lại nói di nương đến là cảm ơn ngươi?"
"Lão gia, việc đó là..." Nhị di nương vừa mở miệng đã bị Cố Thanh Uyển cắt đứt.
" Di nương coi trọng một nha đầu trong viện, nữ nhi biết được, không đợi di nương mở miệng liền đem nha đầu đó đưa cho nàng. Cha, ta làm được rất tốt đi!" Cố Thanh Uyển thấy bộ dáng gấp gáp của Nhị di nương, nói: "Ta nghĩ di nương hiện tại nhất định rất vui vẻ, vì thế mới có thể trễ thế này vẫn còn đến cảm ơn nữ nhi, có đúng hay không nha! Di nương?"
"Đúng không? Ngươi coi trọng một nha đầu trong viện của Thanh nhi?" Cố Trường Viễn nhìn Nhị di nương, thanh âm có chút trầm thấp.
" Không phải như thế, lão gia, đại tiểu thư nàng chắc là hiểu lầm rồi, tỳ thiếp không nghĩ muốn nha đầu trong viện của nàng." Nhị di nương thầm buồn bực, Cố Thanh Uyển nha đầu chết tiệt này, làm sao có thể nói như vậy.
" Di nương, ngươi không cần ngượng ngùng, không phải là một nha đầu sao? Ngươi nếu thích, ta đem cho ngươi là được rồi."
"Đại tiểu thư, tỳ thiếp thật sự không hề muốn nha đầu của ngươi."
"Không muốn?" Cố Thanh Uyển vẻ mặt không hiểu nhìn Nhị di nương nói: "Thế tại sao Lan Hương cái nha đầu kia lại ba lần năm lượt đến chỗ nhị di nương? Ta còn tưởng rằng là di nương có chuyện gì cần nói với nàng, nàng mới có thể thường xuyên đi qua, chẳng lẽ không phải sao?"
"Vâng, tiểu thư."
"Tiểu thư, để nô tỳ trang điểm cho ngươi!" Lan Chi nhìn mái tóc Cố Thanh Uyển có chút tán loạn ở bên hông, nhẹ giọng nói.
" Không cần, vết thương trên đầu tốt nhất cứ để như vậy đi!"
"Vâng, nô tỳ sửa sang lại y phục cho ngươi."
"Ừ!" Cố Thanh Uyển giang hai tay ra, nhìn Lan Chi đang cẩn thận tỉ mỉ chỉnh trang quần áo, ngước mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghĩ phụ thân rất tốt với ta sao?"
Cố Thanh Uyển vừa dứt lời, bàn tay đang thắt nút buộc của Lan chi rối loạn một chút, cúi đầu thấp giọng nói: "Lão gia... Lão gia đối với tiểu thư rất tốt."
Cố Thanh Uyển nghe vậy, trong mắt hiện lên tiếu ý, "Đúng nha! Thực sự rất tốt, trong tất cả các huynh muội, phụ thân đối với ta là tốt nhất." Cố Thanh Uyển nói, khóe miệng lại tràn ra lạnh như băng châm chọc. Tốt đến nỗi vô luận Cố Thanh Uyển nàng làm gì sao, người làm cha như hắn đều toàn lực bảo vệ, trải qua nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng nặng lời đối với nàng.
Nhưng kỳ quái là, hắn cũng không dạy nàng chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, hay là hắn cho rằng, lễ pháp, quy củ, giáo dưỡng.. tất cả những thứ này trên đời cũng không quan trọng bằng nàng?
Có một phụ thân sẵn sàng vì nàng gánh vác mọi thứ, Cố Thanh Uyển còn cần cố kỵ cái gì, sợ hãi cái gì đây? Thật tình, dụng tâm lương khổ của Cố Trường Viễn, kết quả là một Cố Thanh Uyển kiêu căng càn quấy, không biết sợ, ngu xuẩn.
Vì sao Cố Trường Viễn làm như vậy, hiện tại Cố Thanh Uyển còn không biết, bất quá, nàng cũng không cảm thấy thất vọng, thương tâm.
Bởi vì kiếp trước nguyên nhân, Cố Thanh Uyển đối với từ "phụ thân" này không có bao nhiêu hướng tới, cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, chỉ cảm thán, tình thương của cha đối với mình, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, đều là cực hạn châm chọc.
"Đại tiểu thư, được rồi."
"Vậy đi thôi, mấy ngày nay ta cũng không gặp được phụ thân rồi, thập phần nhớ hắn." Cố Thanh Uyển khẽ cười nói.
Chẳng biết tại sao mà câu nói khinh nhẹ của Cố Thanh Uyển, còn có vẻ mặt mang theo ý cười của nàng làm cho trong lòng Lan Chi run lên một cái, sống lưng có chút phát lạnh.
Khi Cố Thanh Uyển đi tới phòng ngoài, nghe thấy Cố Trường Viễn đang hỏi Mai Hương về tình trạng thân thể của mình.
"Tiểu thư nhà ngươi sau khi tỉnh, nhưng là có nói chỗ nào không khỏe không?"
"Hồi bẩm lão gia, đại tiểu thư ngoại trừ thân thể có chút mệt mỏi, những nơi khác đều vẫn khỏe."
"Ừ, vậy là tốt rồi, nhất định phải cẩn thận hầu hạ đại tiểu thư, không được chậm trễ, rõ chưa?"
"Vâng, nô tỳ ghi nhớ, nhất định sẽ chiếu cố tiểu thư thật tốt."
"Ừ!"
Cố Thanh Uyển nghe thấy những lời nói như vậy của Cố Trường Viễn, mặt đầy ý cười bước vào.
Cố Trường Viễn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt khi nhìn thấy chính mình, trong mắt hàm chứa ỷ lại.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kích động, ủy khuất, vui vẻ, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào: "Cha!"
Nhìn Cố Thanh Uyển cùng trước đây không giống, ánh mắt Cố Trường Viễn lóe lên, đè nén nghi vẫn trong ngực, vội vàng đứng dậy, lo lắng nói: "Thanh nhi, làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái sao?"
"Không có."
"Vậy tại sao lại rơi nước mắt? Có phải vết thương lại đau hay không?"
"Đều không phải, là Thanh nhi thấy cha thật cao hứng." Cố Thanh Uyển lau khóe mắt, ánh mắt hoen đỏ nói.
"Đứa nhỏ này, thấy cha vui vẻ cũng không cần khóc nha!" Cố Trường Viễn buồn cười nhìn Cố Thanh Uyển, khi thấy vết thương trên đầu nàng, đau lòng nói: "Thanh nhi, con chịu thiệt thòi rồi."
"Cha, cha không giận Thanh nhi sao?" Cố Thanh Uyển nghe xong lời của hắn, có chút thấp thỏm nói.
" Cha tại sao muốn giận Thanh nhi nha?"
"Bởi vì, ta lại gây họa."
"Chuyện lần này, cha đều đã điều tra kỹ, không phải là lỗi của Thanh nhi."
"Thật vậy chăng? Cha, cha thực sự không cảm thấy Thanh nhi cùng người ta đánh nhau là sai sao?" Trong mắt Cố Thanh Uyển lộ ra mê man, vội vàng nói.
" Thanh nhi là vì bảo vệ người nhà mới động thủ đánh người, đây là đại nghĩa, vì thế Thanh nhi không chỉ không sai mà còn có công."
" Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên là thật." Cố Trường Viễn nói.
Cố Thanh Uyển yên tâm nở nụ cười, nhìn Cố Trường Viễn vui vẻ nói: "Cha, ngươi đối với ta thật tốt."
" Ngươi là nữ nhi của ta, lại là chúng ta Cố gia trưởng nữ duy nhất, cha đối với ngươi tốt là dĩ nhiên."
Nghe được "trưởng nữ duy nhất" mấy chữ này, trong đầu Cố Thanh Uyển lóe lên linh quang, mắt híp lại rồi lại ngay lập tức khôi phục thái độ bình thường.
Cố Trường Viễn nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Thanh Uyển, nhớ tới những lời nàng nói cùng lão phu nhân, trong mắt hiện lên tìm tòi nghiên cứu, mở miệng nói: "Thanh nhi, ta nghe tổ mẫu ngươi nói, lần này cấm túc là chính ngươi tự mình cầu?"
"Ừ."
"Vì sao lại yêu cầu tổ mẫu điều này? Thanh nhi không phải là sợ nhất bị phạt sao?"
" Cha, nữ nhi quả thật rất sợ bị phạt, nhưng lần này sau khi nữ nhi bị thương, đột nhiên cảm giác được ta trước đây như vậy khẳng định là làm cho tổ mẫu, phụ thân rất lo lắng, trong lòng nữ nhi bất an, cho nên mới cầu xin cấm túc, cha, ngươi nghĩ nữ nhi làm vậy có đúng hay không?"
" Thanh nhi trưởng thành rồi, đã biết vì phụ thân suy nghĩ rồi." Cố Trường Viễn nói, vuốt ve mái tóc của Cố Thanh Uyển, từ ái nói: "Thanh nhi vẫn luôn rất tốt, không cần phải thay đổi gì cả."
Không cần thay đổi gì? Cố Thanh Uyển rũ mắt, che kín đáy mắt băng lãnh, Cố Trường Viễn, ngươi, điên rồi.
" Lão gia, đại tiểu thư, Nhị di nương tới." Một nha đầu canh cửa bỗng nhiên đi tới, bẩm báo.
Nghe thấy Nhị di nương đến, Cố Trường Viễn nhíu mày một cái, Cố Thanh Uyển lại cao hứng nói: "Mau, mau để di nương vào."
"Vâng, tiểu thư."
" Nhị di nương tới thăm, Thanh nhi rất vui vẻ."
"Ừ."
Cố Trường Viễn nhìn bộ dáng mong ngóng nhìn về phía cửa của Cố Thanh Uyển, cười cười, không nói gì nữa.
Nhị di nương đi tới, thấy Cố Trường Viễn đã ở đây, cười, cúi người nói: "Cấp lão gia thỉnh an."
" Được rồi, đứng lên đi! Từ khi nào lại học được những hư lễ này?" Cố Trường Viễn cười nói.
Nhị di nương cười đứng dậy: "Lão gia tới từ khi nào?"
"Vừa tới được một lúc, ta nghe tin Thanh nhi tỉnh, liền tới xem nàng một chút."
"Lão gia đối với đại tiểu thư nhưng là rất tốt."
"Nói cái gì đâu? Di nương ngươi cũng không sai, đã muộn như thế này còn đến thăm Thanh nhi."
"Đây là việc tỳ thiếp nên làm."
Cố Thanh Uyển nghe hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, tâm tình bồi bọn họ diễn trong nháy mắt tiêu thất, cảm thấy thật chướng mắt.
"Cha, nữ nhi nghĩ di nương không những đến thăm ta mà còn đến để cảm tạ ta đâu." Cố Thanh Uyển nhìn bọn họ đắc ý nói.
"Nga! Thanh nhi đã làm chuyện tốt gì, mà lại nói di nương đến là cảm ơn ngươi?"
"Lão gia, việc đó là..." Nhị di nương vừa mở miệng đã bị Cố Thanh Uyển cắt đứt.
" Di nương coi trọng một nha đầu trong viện, nữ nhi biết được, không đợi di nương mở miệng liền đem nha đầu đó đưa cho nàng. Cha, ta làm được rất tốt đi!" Cố Thanh Uyển thấy bộ dáng gấp gáp của Nhị di nương, nói: "Ta nghĩ di nương hiện tại nhất định rất vui vẻ, vì thế mới có thể trễ thế này vẫn còn đến cảm ơn nữ nhi, có đúng hay không nha! Di nương?"
"Đúng không? Ngươi coi trọng một nha đầu trong viện của Thanh nhi?" Cố Trường Viễn nhìn Nhị di nương, thanh âm có chút trầm thấp.
" Không phải như thế, lão gia, đại tiểu thư nàng chắc là hiểu lầm rồi, tỳ thiếp không nghĩ muốn nha đầu trong viện của nàng." Nhị di nương thầm buồn bực, Cố Thanh Uyển nha đầu chết tiệt này, làm sao có thể nói như vậy.
" Di nương, ngươi không cần ngượng ngùng, không phải là một nha đầu sao? Ngươi nếu thích, ta đem cho ngươi là được rồi."
"Đại tiểu thư, tỳ thiếp thật sự không hề muốn nha đầu của ngươi."
"Không muốn?" Cố Thanh Uyển vẻ mặt không hiểu nhìn Nhị di nương nói: "Thế tại sao Lan Hương cái nha đầu kia lại ba lần năm lượt đến chỗ nhị di nương? Ta còn tưởng rằng là di nương có chuyện gì cần nói với nàng, nàng mới có thể thường xuyên đi qua, chẳng lẽ không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.