Chương 16: Thay đổi
Thiển Thiển Đích Tâm
27/04/2016
Đình Lai Viện
" Mai Hương, ngươi vừa nói cái gì? Đại tiểu thư muốn đem Lan Hương cho ta?" Nhị di nương nhìn chằm chằm Mai Hương, trong mắt lộ ra lửa giận, trầm giọng nói.
"Vâng."
Mai Hương vừa dứt lời, khuôn mặt của Nhị di nương trầm xuống.
Một bên Lan Hương mở to hai mắt nhìn Mai Hương, trong mắt tràn đầy kích động, hưng phấn, bất chấp quy củ dùng sức nắm chặt cánh tay Mai Hương, cấp thiết nói: "Mai Hương, ngươi nói là sự thật sao? Đại tiểu thư nàng thực sự... Thực sự cấp ta cho Nhị di nương sao?"
"Ừ, là thật."
" Lan Hương, ngươi đi xuống trước." Nhị di nương nhìn sắc mặt vui mừng của Lan Hương, trong mắt hiện lên lãnh ý, mở miệng nói.
"Vâng, di nương, nô tỳ trước đi làm chuyện khác, có chuyện gì, di nương cứ gọi nô tỳ." Lan Hương không thể kìm nén được tâm trạng vui vẻ của mình, mặt đầy ý cười đáp lại.
Mai Hương nhìn nàng một cái, nhanh như vậy liền đem chính mình thành nha đầu của Nhị di nương, ha hả, Lan Hương ngươi thật đúng là không thể tiếp tục chờ đợi được nha!
"Ừ!" Nhị di nương nhàn nhạt ưng thuận, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mai Hương.
Lan Hương nghe Nhị di nương đáp ứng, cảm giác chính mình vừa đến, Nhị di nương liền bắt đầu coi trọng mình, nghĩ vậy, nàng quay qua Mai Hương cười đắc ý, hài lòng rời đi.
Mai Hương nhìn bộ dáng cuối cùng cũng đạt được toại nguyện đó của Lan Hương, đuôi mắt đảo qua biểu tình âm trầm của Nhị di nương, trong mắt ẩn giấu châm chọc, trong lòng cười nhạt, Lan Hương hi vọng ngươi không nên hối hận mới tốt.
" Cố Thanh Uyển nàng là có ý gì? Lan Hương vừa mới đến, nàng lại để cho ngươi tới truyền lời, nàng muốn làm gì?" Nhị di nương lạnh lùng nói, "Mai Hương, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, Cố Thanh Uyển nàng đang hoài nghi điều gì? Hay là, Cao mẹ lão cẩu kia đã nói gì với nàng?"
"Bẩm báo Nhị di nương, cái này, nô tỳ không rõ ràng lắm." Mai Hương cúi đầu đáp.
" Không biết? Ngươi làm sao sẽ không biết? Khi Cao mẹ đi vào trong đó, không phải ngươi đều ở bên nàng hầu hạ sao?"
"Nô tỳ chỉ đem trà đến cho các nàng, đã bị đại tiểu thư phái đến chỗ di nương truyền lời, vì thế, Cao mẹ và đại tiểu thư đã nói những gì, nô tỳ cũng không biết."
"Ý của ngươi là, để Lan Hương tới chỗ ta, thật là do Cố Thanh Uyển nàng tự mình nói?" Nhị di nương cau mày nói.
"Đúng vậy."
" Cố Thanh Uyển nàng vô duyên vô cố đem Lan Hương cho ta làm gì?" Nhị di nương lẩm bẩm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Lan Hương đến chỗ ta, Cố Thanh Uyển nàng biết không?"
"Đại tiểu thư nàng không biết."
"Thật không?"
"Di nương, nếu như không còn chuyện gì khác, nô tỳ xin cáo lui."
Nhị di nương gật đầu, "Mai Hương, sau này chỗ đại tiểu thư có tin tức gì, nhớ kỹ phải đến nói cho ta đầu tiên." Nhị di nương dụ dỗ nói: "Ta sẽ không bạc đãi ngươi."
"Vâng, đa tạ Nhị di nương." Mai Hương nhẹ giọng đáp lại, quỳ gối, "Nô tỳ xin cáo lui."
"Ừ! Trở về đi!"
Nhị di nương đứng dậy, nhìn bóng lưng Mai Hương đi xa, trong mắt hiện lên lệ khí.
Vương mẹ đi tới bên người nhị di nương, thấp giọng nói: "Di nương, không biết có phải do lão nô suy nghĩ nhiều hay không mà luôn cảm thấy Mai Hương nàng hình như có chút không thích hợp?"
"Đúng là không thích hợp, trước đây mỗi khi ta hứa nàng sẽ có chỗ tốt cho nàng, nàng rất kích động, cảm kích, nhưng hôm nay nàng ngay cả đầu cũng không ngẩng, trong thanh âm một tia vui mừng cũng không có, ngay cả những việc ta hỏi nàng, nàng cũng là ba lần trả lời không biết."
" Di nương, ngươi nói có phải hay không là bởi vì Lan Hương đến viện của chúng ta mà nàng lại không thể tới, trong lòng nàng không phục nên mới có thể như vậy, dù sao, Lan Hương hai người các nàng vì chuyện này từ chỗ tối vẫn luôn góp chút sức lực đâu!" Vương mẹ suy đoán nói.
" Nếu như chỉ là bởi vì nguyên nhân này, thế thì hoàn hảo, nếu như không phải..." Trong mắt Nhị di nương hiện lên sát ý.
Vương mẹ thấy vẻ mặt của Nhị di nương, trong lòng hiểu rõ, Mai Hương biết không ít chuyện của Nhị di nương, nếu như nàng nổi lên dị tâm, vậy thì tuyệt đối không thể lưu giữ nàng.
Vương mẹ hỏi: "Di nương, Lan Hương nha đầu kia cần an trí như thế nào?"
"Nàng? Thành sự không thấy bại sự có thừa, nhìn đều chướng mắt." Nhị di nương khinh thường, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, ta chỉ là một di nương, vô duyên vô cớ muốn nha đầu của nàng, người khác biết được còn không biết sẽ nghĩ như thế nào đâu!"
" Vậy làm sao bây giờ?"
"Làm sao? Nàng ở đâu tới thì trả về chỗ đó."
"Vậy lão nô sẽ đưa nàng trở lại."
"Không, ta sẽ tự mình tống nàng đi."
"Nàng chỉ là một nha đầu, làm sao đáng giá để di nương ngươi làm như thế, vẫn là..."
"Nàng đương nhiên không đáng để ta đi một chuyến." Nhị di nương vừa nói vừa giơ tay kên vuốt ve búi tóc: "Lan Khê không phải nói Cố Thanh Uyển ngu ngốc kia hình như thay đổi rất nhiều hay sao? Không chỉ làm cho Hạ nhi của ta bị ủy khuất, lại còn thoát khỏi trách phạt, ta vừa vặn đi qua xem một chút, vị đại tiểu thư ngu xuẩn mười mấy năm này bây giờ trở nên rốt cuộc lợi hại thế nào." Nhị di nương nói, khóe miệng tràn ra một tiếng châm biếm.
Sính Lai Viện
Mai Hương từ chỗ Nhị di nương trở về, đi vào trong phòng, nhìn đại tiểu thư ngồi trên tháp thượng, đang định bẩm báo với nàng chuyện của Lan Hương, nhưng khi nhìn đến người sau lưng nàng thì sửng sốt một chút, nàng tại sao lại ở chỗ này?
" Đã trở về?"
Thanh âm nhàn nhạt của Cố Thanh Uyển vang lên, Mai Hương vội vàng thu hồi tầm mắt, cung kính nói: "Vâng, nô tỳ đã đem tất cả những gì tiểu thư giao phó đều nói cho nhị di nương."
"Ừ!" Cố Thanh Uyển nhàn nhạt lên tiếng, nhìn Mai Hương, bình thản nói: "Nha đầu sau lưng ta, còn nhớ chứ!"
"Nô tỳ nhớ được, Lan Chi cô nương từng cùng nô tỳ hầu hạ quá tiểu thư." Mai Hương nói, thấy Lan Chi gật đầu với mình, nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
"Ừ, bây giờ nàng sẽ thay thế vị trí của Lan Hương, sau này mọi việc trong sân đều do ngươi và nàng cùng nhau quản."
"Vâng, tiểu thư." Mai Hương đè nén rung động trong lòng, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, đại tiểu thư dĩ nhiên sẽ đem nàng đến thay thế vị trí của Lan Hương.
" Được rồi, Mai Hương ngươi đi làm việc trước đi!"
"Vâng." Mai Hương nhìn Lan Chi một cái, áp chế đầy bụng nghi hoặc rời đi.
" Lan Chi." Cố Thanh Uyển khẽ gọi.
" Có nô tỳ." Lan Chi đi tới trước mặt, cung kính nói.
"Trở lại chỗ này của ta, ngươi có bằng lòng hay không?"
Cố Thanh Uyển nói khiến Lan Chi khó hiểu, mình không phải là đã trở về sao? Đại tiểu thư thế nào còn hỏi như vậy? Tuy rằng không thể nào giải thích được, nhưng Lan Chi vẫn thành thật đáp" "Nô tỳ nguyện ý."
Lan Chi - con gái nuôi của Cao mẹ, bất quá đây là trên danh nghĩa, kì thực nàng là thủ hạ đắc lực nhât của Cao mẹ khi còn ở Lý gia, sau lại bởi vì Lý Kiều sinh hạ Cố Thanh Uyển, liền đem nha đầu này trở thành trên danh nghĩa con gái nuôi của Cao mẹ đưa vào trong phủ, vì để cho bên người Cố Thanh Uyển có một cái nha đầu thỏa đáng, trung tâm, có thể chiếu cố cuộc sống của nàng. Điều này cũng đã được chứng minh Lan Chi quả thật là một nha đầu tốt, cẩn thận tỉ mỉ, chu đáo trung tâm, mọi nơi đều vì Cố Thanh Uyển mà suy nghĩ, bảo vệ thật tốt Cố Thanh Uyển.
Nhưng cũng bởi vì như vậy mà nàng trở thành cái đinh trong mắt nhị di nương, cuối cùng bị nhị di nương ly gián, nàng bị tiền thân chán ghét mà vứt bỏ, thiếu chút đuổi nàng ra khỏi phủ.
Thế nhưng bây giờ Cố Thanh Uyển đã không phải là tiền thân trước kia, nàng bây giờ muốn nhất chính là người như Lan Chi.
Cố Thanh Uyển nhìn Lan Chi, sáng lạn cười, "Lan Chi, ngươi trở về, ta thật cao hứng."
"Đại tiểu thư..." Lan Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cố Thanh Uyển, Cao mẹ nói đại tiểu thư bây giờ đã thay đổi, chính mình còn từng hoài nghi, thế nhưng hiện tại lại tin tưởng, không vì cái gì khác mà vì câu nói vừa rồi của đại tiểu thư, còn có ánh mắt tràn đầy vui sướng kia của nàng.
"Đại tiểu thư, lão gia tới." Thanh âm của Mai Hương từ cửa truyền đến.
" Mai Hương, ngươi vừa nói cái gì? Đại tiểu thư muốn đem Lan Hương cho ta?" Nhị di nương nhìn chằm chằm Mai Hương, trong mắt lộ ra lửa giận, trầm giọng nói.
"Vâng."
Mai Hương vừa dứt lời, khuôn mặt của Nhị di nương trầm xuống.
Một bên Lan Hương mở to hai mắt nhìn Mai Hương, trong mắt tràn đầy kích động, hưng phấn, bất chấp quy củ dùng sức nắm chặt cánh tay Mai Hương, cấp thiết nói: "Mai Hương, ngươi nói là sự thật sao? Đại tiểu thư nàng thực sự... Thực sự cấp ta cho Nhị di nương sao?"
"Ừ, là thật."
" Lan Hương, ngươi đi xuống trước." Nhị di nương nhìn sắc mặt vui mừng của Lan Hương, trong mắt hiện lên lãnh ý, mở miệng nói.
"Vâng, di nương, nô tỳ trước đi làm chuyện khác, có chuyện gì, di nương cứ gọi nô tỳ." Lan Hương không thể kìm nén được tâm trạng vui vẻ của mình, mặt đầy ý cười đáp lại.
Mai Hương nhìn nàng một cái, nhanh như vậy liền đem chính mình thành nha đầu của Nhị di nương, ha hả, Lan Hương ngươi thật đúng là không thể tiếp tục chờ đợi được nha!
"Ừ!" Nhị di nương nhàn nhạt ưng thuận, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mai Hương.
Lan Hương nghe Nhị di nương đáp ứng, cảm giác chính mình vừa đến, Nhị di nương liền bắt đầu coi trọng mình, nghĩ vậy, nàng quay qua Mai Hương cười đắc ý, hài lòng rời đi.
Mai Hương nhìn bộ dáng cuối cùng cũng đạt được toại nguyện đó của Lan Hương, đuôi mắt đảo qua biểu tình âm trầm của Nhị di nương, trong mắt ẩn giấu châm chọc, trong lòng cười nhạt, Lan Hương hi vọng ngươi không nên hối hận mới tốt.
" Cố Thanh Uyển nàng là có ý gì? Lan Hương vừa mới đến, nàng lại để cho ngươi tới truyền lời, nàng muốn làm gì?" Nhị di nương lạnh lùng nói, "Mai Hương, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, Cố Thanh Uyển nàng đang hoài nghi điều gì? Hay là, Cao mẹ lão cẩu kia đã nói gì với nàng?"
"Bẩm báo Nhị di nương, cái này, nô tỳ không rõ ràng lắm." Mai Hương cúi đầu đáp.
" Không biết? Ngươi làm sao sẽ không biết? Khi Cao mẹ đi vào trong đó, không phải ngươi đều ở bên nàng hầu hạ sao?"
"Nô tỳ chỉ đem trà đến cho các nàng, đã bị đại tiểu thư phái đến chỗ di nương truyền lời, vì thế, Cao mẹ và đại tiểu thư đã nói những gì, nô tỳ cũng không biết."
"Ý của ngươi là, để Lan Hương tới chỗ ta, thật là do Cố Thanh Uyển nàng tự mình nói?" Nhị di nương cau mày nói.
"Đúng vậy."
" Cố Thanh Uyển nàng vô duyên vô cố đem Lan Hương cho ta làm gì?" Nhị di nương lẩm bẩm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Lan Hương đến chỗ ta, Cố Thanh Uyển nàng biết không?"
"Đại tiểu thư nàng không biết."
"Thật không?"
"Di nương, nếu như không còn chuyện gì khác, nô tỳ xin cáo lui."
Nhị di nương gật đầu, "Mai Hương, sau này chỗ đại tiểu thư có tin tức gì, nhớ kỹ phải đến nói cho ta đầu tiên." Nhị di nương dụ dỗ nói: "Ta sẽ không bạc đãi ngươi."
"Vâng, đa tạ Nhị di nương." Mai Hương nhẹ giọng đáp lại, quỳ gối, "Nô tỳ xin cáo lui."
"Ừ! Trở về đi!"
Nhị di nương đứng dậy, nhìn bóng lưng Mai Hương đi xa, trong mắt hiện lên lệ khí.
Vương mẹ đi tới bên người nhị di nương, thấp giọng nói: "Di nương, không biết có phải do lão nô suy nghĩ nhiều hay không mà luôn cảm thấy Mai Hương nàng hình như có chút không thích hợp?"
"Đúng là không thích hợp, trước đây mỗi khi ta hứa nàng sẽ có chỗ tốt cho nàng, nàng rất kích động, cảm kích, nhưng hôm nay nàng ngay cả đầu cũng không ngẩng, trong thanh âm một tia vui mừng cũng không có, ngay cả những việc ta hỏi nàng, nàng cũng là ba lần trả lời không biết."
" Di nương, ngươi nói có phải hay không là bởi vì Lan Hương đến viện của chúng ta mà nàng lại không thể tới, trong lòng nàng không phục nên mới có thể như vậy, dù sao, Lan Hương hai người các nàng vì chuyện này từ chỗ tối vẫn luôn góp chút sức lực đâu!" Vương mẹ suy đoán nói.
" Nếu như chỉ là bởi vì nguyên nhân này, thế thì hoàn hảo, nếu như không phải..." Trong mắt Nhị di nương hiện lên sát ý.
Vương mẹ thấy vẻ mặt của Nhị di nương, trong lòng hiểu rõ, Mai Hương biết không ít chuyện của Nhị di nương, nếu như nàng nổi lên dị tâm, vậy thì tuyệt đối không thể lưu giữ nàng.
Vương mẹ hỏi: "Di nương, Lan Hương nha đầu kia cần an trí như thế nào?"
"Nàng? Thành sự không thấy bại sự có thừa, nhìn đều chướng mắt." Nhị di nương khinh thường, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, ta chỉ là một di nương, vô duyên vô cớ muốn nha đầu của nàng, người khác biết được còn không biết sẽ nghĩ như thế nào đâu!"
" Vậy làm sao bây giờ?"
"Làm sao? Nàng ở đâu tới thì trả về chỗ đó."
"Vậy lão nô sẽ đưa nàng trở lại."
"Không, ta sẽ tự mình tống nàng đi."
"Nàng chỉ là một nha đầu, làm sao đáng giá để di nương ngươi làm như thế, vẫn là..."
"Nàng đương nhiên không đáng để ta đi một chuyến." Nhị di nương vừa nói vừa giơ tay kên vuốt ve búi tóc: "Lan Khê không phải nói Cố Thanh Uyển ngu ngốc kia hình như thay đổi rất nhiều hay sao? Không chỉ làm cho Hạ nhi của ta bị ủy khuất, lại còn thoát khỏi trách phạt, ta vừa vặn đi qua xem một chút, vị đại tiểu thư ngu xuẩn mười mấy năm này bây giờ trở nên rốt cuộc lợi hại thế nào." Nhị di nương nói, khóe miệng tràn ra một tiếng châm biếm.
Sính Lai Viện
Mai Hương từ chỗ Nhị di nương trở về, đi vào trong phòng, nhìn đại tiểu thư ngồi trên tháp thượng, đang định bẩm báo với nàng chuyện của Lan Hương, nhưng khi nhìn đến người sau lưng nàng thì sửng sốt một chút, nàng tại sao lại ở chỗ này?
" Đã trở về?"
Thanh âm nhàn nhạt của Cố Thanh Uyển vang lên, Mai Hương vội vàng thu hồi tầm mắt, cung kính nói: "Vâng, nô tỳ đã đem tất cả những gì tiểu thư giao phó đều nói cho nhị di nương."
"Ừ!" Cố Thanh Uyển nhàn nhạt lên tiếng, nhìn Mai Hương, bình thản nói: "Nha đầu sau lưng ta, còn nhớ chứ!"
"Nô tỳ nhớ được, Lan Chi cô nương từng cùng nô tỳ hầu hạ quá tiểu thư." Mai Hương nói, thấy Lan Chi gật đầu với mình, nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
"Ừ, bây giờ nàng sẽ thay thế vị trí của Lan Hương, sau này mọi việc trong sân đều do ngươi và nàng cùng nhau quản."
"Vâng, tiểu thư." Mai Hương đè nén rung động trong lòng, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, đại tiểu thư dĩ nhiên sẽ đem nàng đến thay thế vị trí của Lan Hương.
" Được rồi, Mai Hương ngươi đi làm việc trước đi!"
"Vâng." Mai Hương nhìn Lan Chi một cái, áp chế đầy bụng nghi hoặc rời đi.
" Lan Chi." Cố Thanh Uyển khẽ gọi.
" Có nô tỳ." Lan Chi đi tới trước mặt, cung kính nói.
"Trở lại chỗ này của ta, ngươi có bằng lòng hay không?"
Cố Thanh Uyển nói khiến Lan Chi khó hiểu, mình không phải là đã trở về sao? Đại tiểu thư thế nào còn hỏi như vậy? Tuy rằng không thể nào giải thích được, nhưng Lan Chi vẫn thành thật đáp" "Nô tỳ nguyện ý."
Lan Chi - con gái nuôi của Cao mẹ, bất quá đây là trên danh nghĩa, kì thực nàng là thủ hạ đắc lực nhât của Cao mẹ khi còn ở Lý gia, sau lại bởi vì Lý Kiều sinh hạ Cố Thanh Uyển, liền đem nha đầu này trở thành trên danh nghĩa con gái nuôi của Cao mẹ đưa vào trong phủ, vì để cho bên người Cố Thanh Uyển có một cái nha đầu thỏa đáng, trung tâm, có thể chiếu cố cuộc sống của nàng. Điều này cũng đã được chứng minh Lan Chi quả thật là một nha đầu tốt, cẩn thận tỉ mỉ, chu đáo trung tâm, mọi nơi đều vì Cố Thanh Uyển mà suy nghĩ, bảo vệ thật tốt Cố Thanh Uyển.
Nhưng cũng bởi vì như vậy mà nàng trở thành cái đinh trong mắt nhị di nương, cuối cùng bị nhị di nương ly gián, nàng bị tiền thân chán ghét mà vứt bỏ, thiếu chút đuổi nàng ra khỏi phủ.
Thế nhưng bây giờ Cố Thanh Uyển đã không phải là tiền thân trước kia, nàng bây giờ muốn nhất chính là người như Lan Chi.
Cố Thanh Uyển nhìn Lan Chi, sáng lạn cười, "Lan Chi, ngươi trở về, ta thật cao hứng."
"Đại tiểu thư..." Lan Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cố Thanh Uyển, Cao mẹ nói đại tiểu thư bây giờ đã thay đổi, chính mình còn từng hoài nghi, thế nhưng hiện tại lại tin tưởng, không vì cái gì khác mà vì câu nói vừa rồi của đại tiểu thư, còn có ánh mắt tràn đầy vui sướng kia của nàng.
"Đại tiểu thư, lão gia tới." Thanh âm của Mai Hương từ cửa truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.