Chương 9: Quỳ
Thiển Thiển Đích Tâm
19/04/2016
Cố Thanh Uyển đi vào
trong nhà, người đầu tiên nhìn thấy chính là một lão nhân mái tóc có
chút hoa râm ngồi ở vị trí chủ vị. Thấy vậy Cố Thanh Uyển trong lòng
biết, nàng chính là tổ mẫu của thân thể này, cũng là người có địa vị tối cao ở Cố gia hậu viện, niên kỷ khoảng 60, tuy rằng tuổi tác đã cao
nhưng ngũ quan thoạt nhìn vẫn như cũ tú lệ, nghĩ đến lúc còn trẻ cũng là một nữ nhân xinh đẹp, nàng mặc một thân đỏ tía y phục nhìn tuy đơn giản nhưng cũng không mất đi nét hoa lệ, mái tóc được chải tỉ mỉ kỹ lưỡng.
Cố Thanh Uyển quan sát được một nửa đã bị lão phu nhân cường ngạnh lời
nói cắt ngang.
" Quỳ xuống!"
Lời Cố lão phu nhân vừa nói ra cũng làm cho Cố Thanh Uyển thiêu mi, đối với tôn nữ vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan, nàng này tổ mẫu câu nói đầu tiên cư nhiên chính là quỳ, Cố Thanh Uyển đối với việc này không nhịn được muốn tìm hiểu, Cố lão phu nhân này đối với cháu gái của chính mình rốt cuộc yêu thương sâu sắc? Vẫn là nàng chỉ nhớ đến việc cháu gái này phạm sai lầm, còn về việc chính mình sống hay chết, tốt hay xấu nàng căn bản không thèm để ý? Cố Thanh Uyển không để tâm đến những lời lão phu nhân nói, nhìn vào ánh mắt của nàng.
Thấy được trong mắt lão phu nhân cũng không có che giấu, mà rõ ràng là ánh mắt tràn đầy chán ghét, Cố Thanh Uyển cúi đầu chậm rãi nở nụ cười, ha ha, Cố lão phu nhân thật đúng là tuyệt không che giấu nha! Đáng tiếc là trí nhớ trong thân thể này truyền lại cho mình cũng chỉ là lão phu nhân đối với nàng nghiêm khắc, lại một chút cũng không cảm thụ được rằng lão phu nhân đối với nàng hoàn toàn không hề có tổ tôn trong lúc đó tình cảm, khả năng điều này cũng là chính mình trước khi gặp lão phu nhân, thâm tâm vẫn đối với vị tổ mẫu này kính nể, hướng tới, mong đợi cảm giác sai lầm đi!
Lão phu nhân gặp Cố Thanh Uyển sau khi nghe thấy chính mình ra lệnh cho nàng quỳ xuống, lại dám không lập tức chấp hành, mà chỉ nhìn chính mình một cái liền cúi thấp đầu xuống, bực bội nhất là ánh mắt nàng xem mình nhưng không hề có một chút sợ hãi. Điều này làm cho lão phu nhân cảm giác mình uy nghi của mình bị khiêu khích, loại biểu hiện này của nàng lão phu nhân xem trong mắt càng thêm khẳng định nàng là hoàn toàn bất trị.
" Thế nào? Lời nói của ta ngươi không nghe thấy sao? Hay vẫn là nói, ngươi Cố Thanh Uyển đối với lời nói của tổ mẫu này có thành kiến??" Lão phu nhân nói xong bỗng nhiên ném một ly trà vào chân Thanh Uyển, sắc mặt phẫn nộ nặng nề nói: "Tốt, tốt, ngươi không phục đúng không! Đã như vậy, sau này ngươi có làm gì, muốn thế nào tổ mẫu ta đây đều không hỏi đến nữa! Ta Cố gia từ nay về sau cũng không có tôn nữ đối với trưởng bối bất kính như ngươi như vậy nữa!"
Hành động đột ngột của lão phu nhân, có có lời nói quyết tuyệt của nàng, làm cho ánh mắt của Tề mẹ nhìn Cố Thanh Uyển hiện lên một đạo không rõ quang mang, mà Mai Hương đang dìu Cố Thanh Uyển, bàn tay không tự chủ siết chặt một chút.
Cố Thanh Uyển cảm thấy trên cánh tay truyền tới lực đạo khác thường, nhàn nhạt liếc Mai Hương một cái, nhưng chính ánh nhìn nhàn nhạt này làm cho Mai Hương cảm thấy sống lưng rét run, nàng không biết có phải do ảo giác của mình hay không, cũng không rõ có phải hay không mình từ sau khi biết đại tiểu thư không hề đơn giản, do kiêng kỵ, sợ hãi nên giờ đây luôn luôn nghĩ nhất cử nhất động của tiểu thư hiện tại đều tràn đầy hàm nghĩa, Cố Thanh Uyển khó mà thay đổi, còn có lời nói của lão phu nhân, lúc này đều làm cho Mai Hương sâu đậm bất an, không nhịn được nghĩ, chính mình quy thuận đại tiểu thư có phải đã sai rồi hay không?
Trong lúc nỗi lòng Mai Hương đang hỗn loạn, Cố Thanh Uyển thu hồi tầm mắt của mình, hướng về phía lão phu nhân chậm rãi quỳ xuống, thanh âm có chút suy nhược mang theo một tia nức nở nói: "Tổ mẫu, tôn nữ từ nhỏ tới lớn chưa từng có suy nghĩ đối với tổ mẫu bất kính, tôn nữ cũng biết chuyện lần này là ta làm sai, hại tổ mẫu vì lo nghĩ cho ta mà mệt mỏi, lòng của tôn nữ rất bất an." Cố Thanh Uyển ngẩng đầu để mọi người trong phòng có thể thấy rõ sự thành khẩn trong mắt nàng, hối hận nói: "Tổ mẫu, tôn nữ biết sai, tôn nữ nhận phạt, chỉ xin tổ mẫu bớt giận không nên làm tổn thương thân thể của chính mình, bằng không, tôn nữ nhưng là tội càng thêm tội."
Cố Thanh Uyển một phen lời nói làm cả phòng đều sửng sốt, cũng đều nghi hoặc, đại tiểu thư đây là làm sao? Nàng trước đây phạm vào nhiều lỗi như vậy, thà chết cũng không thừa nhận chứ đừng nói tới chủ động nhận sai, nhận phạt, thế nào lần này lại...?
Lão phu nhân nhíu mày, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm gì?
Tề mẹ thầm nghĩ: Đại tiểu thư sau khi ngã vỡ đầu, lẽ nào biến thông minh rồi?
Mai Hương thấy Cố Thanh Uyển quỳ xuống cũng quỳ xuống theo, lúc này nàng nhìn Cố Thanh Uyển đang quỳ gối trước mặt mình, hoài nghi: Cái gọi là ra tay trước của đại tiểu thư, chính là chủ động nhận sai sao? Nếu là như vậy, đối sách của đại tiểu thư cũng không có bao nhiêu cao mình, Mai Hương cảm thấy có chút thất vọng.
Mấy người trong phòng đều mang tâm tư khác nhau bởi vì hành động khác thường trước nay chưa từng có của Cố Thanh Uyển, trong chốc lát không có ai mở miệng, tâm tư lại nhanh chóng phiên chuyển.
So sánh với suy nghĩ phức tạp của lão phu nhân các nàng, chuyện Cố Thanh Uyển nghĩ lúc này cùng chuyện các nàng đang nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Cố Thanh Uyển cúi đầu, nhìn tư thế quỳ xuống đất hiện tại của mình, tự tán thưởng: Ừ! Dáng quỳ Nhật Bản rất đạt tiêu chuẩn, rất hoàn mỹ, lời thoại cũng không sai vừa nghe đã cảm thấy thái độ rất ngay thẳng, nước mắt cũng rất đúng chỗ, quan trọng nhất là tư tưởng của mình, từ xưa đến nay mình chính là một người không tim không phổi, cốt khí đối với mình mà nói chỉ là một từ ngữ, hoàn toàn không có chút ý nghĩa thực tế nào, về phần tục ngữ nói dưới đầu gối là vàng, đối với câu nói này, chính mình chỉ muốn nói một câu, xin lỗi nhé, ta là nữ tử không phải nam nhi, hơn nữa đây cũng là nhập gia tùy tục mà thôi! Bất quá, lại nói cái quỳ này cũng không phải hoàn toàn vô ích, tối thiểu đau đớn trên đầu gối nói cho mình biết rằng, tại đây cổ đại bối phận đã không thể thay đổi, vậy thì cách người có bối phận cao hơn mình xa một chút, cách người quyền cao chức trọng cũng xa một chút, phải quỳ dưới chân người khác cái chuyện này vẫn là quá hố cha.
" Tổ mẫu, tổ mẫu..." Tiếng nói thanh thúy ngọt ngào của thiếu nữ từ cửa truyền đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của mấy người trong phòng.
Nghe được thanh âm này, Cố Thanh Uyển miễn cưỡng cười, rốt cuộc đã tới rồi, nếu như trễ thêm chút nữa chính mình thật đúng là không còn hứng thú cùng các nàng diễn tiếp.
Lão phu nhân nhìn thiếu nữ mang theo vui vẻ xuất hiện ở trong phòng, bộ mặt cay nghiệt lạnh lùng đối với Cố Thanh Uyển thoáng chốc ấm áp hẳn lên, đối với thiếu nữ đang gấp gáp tiến đến từ ái nói: "Ngươi chậm một chút, đừng để vấp ngã, Lan Khê, mau đỡ tiểu thư nhà ngươi, đừng làm cho nàng té."
" Không cần đỡ, ta không sao." Cố Vô Hạ đẩy Lan Khê ra, có chút nóng ruột đi vào, "Tổ mẫu, tôn nữ có một tin tức tốt, muốn..." Cố Vô Hạ đi vào, khi thấy rõ người trong phòng ngoài dự đoán của mình xuất hiện, dừng lại cước bộ, lời muốn nói cũng ngừng lại, Cố Thanh Uyển nàng tại sao lại ở chỗ này?
"Hạ nhi, làm sao vậy? Có tin tức tốt gì muốn nói cho tổ mẫu nha!" Cố lão phu nhân đối với Cố Vô Hạ vẫy tay, ý bảo nàng đến bên cạnh mình.
Cố Vô Hạ nhìn Cố lão phu nhân đối với mình vẫy tay, lại nhìn Cố Thanh Uyển quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên đắc ý. Hừ! Cố Thanh Uyển ngươi là con vợ cả thì như thế nào, hiện tại không phải ngươi đang quỳ mà ta lại đứng sao? Cho dù ngươi sớm một bước đến lão phu nhân nơi này thì như thế nào? Ngươi phải chịu trừng phạt, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mong thoát!
" Quỳ xuống!"
Lời Cố lão phu nhân vừa nói ra cũng làm cho Cố Thanh Uyển thiêu mi, đối với tôn nữ vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan, nàng này tổ mẫu câu nói đầu tiên cư nhiên chính là quỳ, Cố Thanh Uyển đối với việc này không nhịn được muốn tìm hiểu, Cố lão phu nhân này đối với cháu gái của chính mình rốt cuộc yêu thương sâu sắc? Vẫn là nàng chỉ nhớ đến việc cháu gái này phạm sai lầm, còn về việc chính mình sống hay chết, tốt hay xấu nàng căn bản không thèm để ý? Cố Thanh Uyển không để tâm đến những lời lão phu nhân nói, nhìn vào ánh mắt của nàng.
Thấy được trong mắt lão phu nhân cũng không có che giấu, mà rõ ràng là ánh mắt tràn đầy chán ghét, Cố Thanh Uyển cúi đầu chậm rãi nở nụ cười, ha ha, Cố lão phu nhân thật đúng là tuyệt không che giấu nha! Đáng tiếc là trí nhớ trong thân thể này truyền lại cho mình cũng chỉ là lão phu nhân đối với nàng nghiêm khắc, lại một chút cũng không cảm thụ được rằng lão phu nhân đối với nàng hoàn toàn không hề có tổ tôn trong lúc đó tình cảm, khả năng điều này cũng là chính mình trước khi gặp lão phu nhân, thâm tâm vẫn đối với vị tổ mẫu này kính nể, hướng tới, mong đợi cảm giác sai lầm đi!
Lão phu nhân gặp Cố Thanh Uyển sau khi nghe thấy chính mình ra lệnh cho nàng quỳ xuống, lại dám không lập tức chấp hành, mà chỉ nhìn chính mình một cái liền cúi thấp đầu xuống, bực bội nhất là ánh mắt nàng xem mình nhưng không hề có một chút sợ hãi. Điều này làm cho lão phu nhân cảm giác mình uy nghi của mình bị khiêu khích, loại biểu hiện này của nàng lão phu nhân xem trong mắt càng thêm khẳng định nàng là hoàn toàn bất trị.
" Thế nào? Lời nói của ta ngươi không nghe thấy sao? Hay vẫn là nói, ngươi Cố Thanh Uyển đối với lời nói của tổ mẫu này có thành kiến??" Lão phu nhân nói xong bỗng nhiên ném một ly trà vào chân Thanh Uyển, sắc mặt phẫn nộ nặng nề nói: "Tốt, tốt, ngươi không phục đúng không! Đã như vậy, sau này ngươi có làm gì, muốn thế nào tổ mẫu ta đây đều không hỏi đến nữa! Ta Cố gia từ nay về sau cũng không có tôn nữ đối với trưởng bối bất kính như ngươi như vậy nữa!"
Hành động đột ngột của lão phu nhân, có có lời nói quyết tuyệt của nàng, làm cho ánh mắt của Tề mẹ nhìn Cố Thanh Uyển hiện lên một đạo không rõ quang mang, mà Mai Hương đang dìu Cố Thanh Uyển, bàn tay không tự chủ siết chặt một chút.
Cố Thanh Uyển cảm thấy trên cánh tay truyền tới lực đạo khác thường, nhàn nhạt liếc Mai Hương một cái, nhưng chính ánh nhìn nhàn nhạt này làm cho Mai Hương cảm thấy sống lưng rét run, nàng không biết có phải do ảo giác của mình hay không, cũng không rõ có phải hay không mình từ sau khi biết đại tiểu thư không hề đơn giản, do kiêng kỵ, sợ hãi nên giờ đây luôn luôn nghĩ nhất cử nhất động của tiểu thư hiện tại đều tràn đầy hàm nghĩa, Cố Thanh Uyển khó mà thay đổi, còn có lời nói của lão phu nhân, lúc này đều làm cho Mai Hương sâu đậm bất an, không nhịn được nghĩ, chính mình quy thuận đại tiểu thư có phải đã sai rồi hay không?
Trong lúc nỗi lòng Mai Hương đang hỗn loạn, Cố Thanh Uyển thu hồi tầm mắt của mình, hướng về phía lão phu nhân chậm rãi quỳ xuống, thanh âm có chút suy nhược mang theo một tia nức nở nói: "Tổ mẫu, tôn nữ từ nhỏ tới lớn chưa từng có suy nghĩ đối với tổ mẫu bất kính, tôn nữ cũng biết chuyện lần này là ta làm sai, hại tổ mẫu vì lo nghĩ cho ta mà mệt mỏi, lòng của tôn nữ rất bất an." Cố Thanh Uyển ngẩng đầu để mọi người trong phòng có thể thấy rõ sự thành khẩn trong mắt nàng, hối hận nói: "Tổ mẫu, tôn nữ biết sai, tôn nữ nhận phạt, chỉ xin tổ mẫu bớt giận không nên làm tổn thương thân thể của chính mình, bằng không, tôn nữ nhưng là tội càng thêm tội."
Cố Thanh Uyển một phen lời nói làm cả phòng đều sửng sốt, cũng đều nghi hoặc, đại tiểu thư đây là làm sao? Nàng trước đây phạm vào nhiều lỗi như vậy, thà chết cũng không thừa nhận chứ đừng nói tới chủ động nhận sai, nhận phạt, thế nào lần này lại...?
Lão phu nhân nhíu mày, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm gì?
Tề mẹ thầm nghĩ: Đại tiểu thư sau khi ngã vỡ đầu, lẽ nào biến thông minh rồi?
Mai Hương thấy Cố Thanh Uyển quỳ xuống cũng quỳ xuống theo, lúc này nàng nhìn Cố Thanh Uyển đang quỳ gối trước mặt mình, hoài nghi: Cái gọi là ra tay trước của đại tiểu thư, chính là chủ động nhận sai sao? Nếu là như vậy, đối sách của đại tiểu thư cũng không có bao nhiêu cao mình, Mai Hương cảm thấy có chút thất vọng.
Mấy người trong phòng đều mang tâm tư khác nhau bởi vì hành động khác thường trước nay chưa từng có của Cố Thanh Uyển, trong chốc lát không có ai mở miệng, tâm tư lại nhanh chóng phiên chuyển.
So sánh với suy nghĩ phức tạp của lão phu nhân các nàng, chuyện Cố Thanh Uyển nghĩ lúc này cùng chuyện các nàng đang nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Cố Thanh Uyển cúi đầu, nhìn tư thế quỳ xuống đất hiện tại của mình, tự tán thưởng: Ừ! Dáng quỳ Nhật Bản rất đạt tiêu chuẩn, rất hoàn mỹ, lời thoại cũng không sai vừa nghe đã cảm thấy thái độ rất ngay thẳng, nước mắt cũng rất đúng chỗ, quan trọng nhất là tư tưởng của mình, từ xưa đến nay mình chính là một người không tim không phổi, cốt khí đối với mình mà nói chỉ là một từ ngữ, hoàn toàn không có chút ý nghĩa thực tế nào, về phần tục ngữ nói dưới đầu gối là vàng, đối với câu nói này, chính mình chỉ muốn nói một câu, xin lỗi nhé, ta là nữ tử không phải nam nhi, hơn nữa đây cũng là nhập gia tùy tục mà thôi! Bất quá, lại nói cái quỳ này cũng không phải hoàn toàn vô ích, tối thiểu đau đớn trên đầu gối nói cho mình biết rằng, tại đây cổ đại bối phận đã không thể thay đổi, vậy thì cách người có bối phận cao hơn mình xa một chút, cách người quyền cao chức trọng cũng xa một chút, phải quỳ dưới chân người khác cái chuyện này vẫn là quá hố cha.
" Tổ mẫu, tổ mẫu..." Tiếng nói thanh thúy ngọt ngào của thiếu nữ từ cửa truyền đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của mấy người trong phòng.
Nghe được thanh âm này, Cố Thanh Uyển miễn cưỡng cười, rốt cuộc đã tới rồi, nếu như trễ thêm chút nữa chính mình thật đúng là không còn hứng thú cùng các nàng diễn tiếp.
Lão phu nhân nhìn thiếu nữ mang theo vui vẻ xuất hiện ở trong phòng, bộ mặt cay nghiệt lạnh lùng đối với Cố Thanh Uyển thoáng chốc ấm áp hẳn lên, đối với thiếu nữ đang gấp gáp tiến đến từ ái nói: "Ngươi chậm một chút, đừng để vấp ngã, Lan Khê, mau đỡ tiểu thư nhà ngươi, đừng làm cho nàng té."
" Không cần đỡ, ta không sao." Cố Vô Hạ đẩy Lan Khê ra, có chút nóng ruột đi vào, "Tổ mẫu, tôn nữ có một tin tức tốt, muốn..." Cố Vô Hạ đi vào, khi thấy rõ người trong phòng ngoài dự đoán của mình xuất hiện, dừng lại cước bộ, lời muốn nói cũng ngừng lại, Cố Thanh Uyển nàng tại sao lại ở chỗ này?
"Hạ nhi, làm sao vậy? Có tin tức tốt gì muốn nói cho tổ mẫu nha!" Cố lão phu nhân đối với Cố Vô Hạ vẫy tay, ý bảo nàng đến bên cạnh mình.
Cố Vô Hạ nhìn Cố lão phu nhân đối với mình vẫy tay, lại nhìn Cố Thanh Uyển quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên đắc ý. Hừ! Cố Thanh Uyển ngươi là con vợ cả thì như thế nào, hiện tại không phải ngươi đang quỳ mà ta lại đứng sao? Cho dù ngươi sớm một bước đến lão phu nhân nơi này thì như thế nào? Ngươi phải chịu trừng phạt, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mong thoát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.