Chương 8: Thủ đoạn
Thiển Thiển Đích Tâm
19/04/2016
Cố gia, Tê Hà viện
Lúc này bên trong Tê Hà viện, đang nằm trên mềm mại tháp thượng là một phụ nhân chừng ba mươi tuổi, dung mạo của nàng và Cố Thanh Uyển có năm phần tương tự, chỉ là so với niên kỷ rực rỡ, như hoa của Cố Thanh Uyển, nàng là nhiều hơn một phần tang thương, khí sắc thoạt nhìn cũng không được khá lắm, có chút tái nhợt, mà lúc này nàng nhìn vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ không coi ai ra gì đang đi tới của kiều mị nữ tử, sắc mặt càng xấu xí, khẩu khí cũng không vui vẻ nói: "Ngươi tới làm gì?"
" Tỳ thiếp là tới thỉnh an phu nhân." Nhị di nương cười đáp.
Không sai, phụ nhân trên tháp thượng này chính là Cố gia chủ mẫu, cũng là mẹ đẻ của Cố Thanh Uyển, Cố gia cưới hỏi đàng hoàng chính thất phu nhân, khuê danh Lý Kiều.
Lý Kiều nhìn Nhị di nương lạnh nhạt nói: "Ta không cần ngươi tới thỉnh an, ngươi trở về đi!"
" Phu nhân ngươi đừng vội đuổi tỳ thiếp, nghe tỳ thiếp nói hết lời có được hay không?" Thanh âm của Nhị di nương mang theo ủy khuất nói: "Phu nhân, tỳ thiếp biết thân thể ngươi không tốt, vì thế nếu như không phải có chuyện gì quan trọng, tỳ thiếp là tuyệt đối không dám tới quấy rầy phu nhân tĩnh dưỡng, thế nhưng ngày hôm nay tỳ thiếp thật là có việc mới đến gặp phu nhân."
Nhị di nương dáng vẻ thiếp thất nhu mì, điềm đạm, Lý Kiều nhìn trong mắt bắt đầu bốc hỏa, tiện nhân này lại bắt đầu cố làm ra vẻ. Lý Kiều nhớ tới trước đây nàng dùng bộ dáng này làm cho mình ăn bao nhiêu buồn bực, thua thiệt, nhận biết bao nhiêu người khác đối với mình hiểu lầm, Lý Kiều mạnh mẽ ngồi dậy trừng mắt nàng, cả giận nói: "Ngươi tìm một..."
" Phu nhân!" Lý Kiều sắp nói ra, bị một cái mẹ vừa đi vào cắt đứt.
Nghe được thanh âm này, ánh mắt của Lý Kiều nhìn Nhị di nương vẫn không thay đổi, nhưng lại lập tức nuốt xuống lời sắp nói ra miệng.
Mà Nhị di nương lại là từ từ cúi thấp đầu xuống, làm cho người thấy không rõ biểu tình trên mặt nàng.
Đứng ở Cao mẹ nhưng là vẫn thấy được rõ ràng, Nhị di nương nghe đến chính mình thanh âm thì trong mắt lóe lên tiếc nuối, ngực cười lạnh một tiếng, nhấc chân đi vào, nhìn Lý Kiều thở phì phò, thần tình kích động thì nhẹ nhàng thở dài, đi tới bên cạnh nàng rót một chén nước đưa cho nàng, lại thuần thục vì nàng vỗ lưng, từ từ chờ tâm tình Lý Kiều tự ổn định lại, mới dừng lại động tác nhìn Nhị di nương không chút hoang mang nói: "Chẳng hay Nhị di nương đến chỗ phu nhân đây nhưng có chuyện gì quan trọng?"
Nghe Cao mẹ hỏi, Nhị di nương thu liễm tâm tư của mình, đến gần một bước hơi hơi cúi người, nụ cười tự nhiên mà thân thiết nói: "Tỳ thiếp gặp qua Cao mẹ."
Cao mẹ thấy nàng đối với mình hành lễ liền nhanh chóng đứng dậy tránh né, trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh, cất bước đi tới bên cạnh nàng đối với Nhị di nương phúc phúc thân.
Nhị di nương thấy Cao mẹ như vậy, cuống quít vươn tay nâng nàng dậy, có chút hoảng hốt nói: "Cao mẹ mau mau đứng lên, ngươi như vậy tỳ thiếp nhưng tuyệt đối không dám nhận."
Cao mẹ đứng dậy lại tránh được bàn tay của Nhị di nương, đứng ngay ngắn mặt không chút thay đổi nói: "Di nương, không có gì không dám nhận cả, tuy nói thân phận của di nương chỉ là một thiếp thất của Cố gia, nhưng đó cũng là nửa chủ tử, lão nô cho ngươi hành lễ đó là nên." Cao mẹ thấy mình nói đến từ "Thiếp thất" thì ý cười trên khóe miệng của Nhị di nương bắt đầu cứng ngắc, lạnh lùng cười tiếp tục nói: "Cái gọi là không có quy củ không thể thành phương viên, lão nô nhìn thấy di nương sẽ đối di nương hành nô tỳ chi lễ, tựa như di nương nhìn thấy phu nhân thì nhất định phải đối với phu nhân hành thiếp thất lễ, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, đây là quy củ đây là lễ pháp, những thứ này đều là lão tổ tông quyết định, vô luận đến lúc nào, chúng ta cũng là phải tuân thủ, ngươi nói có đúng hay không di nương?"
Cao mẹ một phen lời nói làm cho tươi cười giả tạo trên mặt Nhị di nương vô pháp giữ được, ngón tay hung hăng bấm vào trong thịt mới có thể khống chế chính mình không mất đi lý trí, ngực hận muốn thổ huyết, ánh mắt nhìn Cao mẹ hiện lên âm ngoan sát ý, lão cẩu này nói những lời này là có ý gì, nàng là đang nói chính mình cả đời này đều phải bị cái bệnh cây non này áp ở trên đầu sao? Nàng đang rủa mình cả đời làm thiếp sao? Nhị di nương càng nghĩ càng hận, này ác độc lão cẩu!!!
Vương mẹ ở sau lưng Nhị di nương thấy chủ tử của mình chịu thiệt, đứng ra phản bác nói: "Cao mẹ ngươi nói như vậy cũng có chút quá bất cận nhân tình, chúng ta di nương chẳng qua nghĩ ngươi là phu nhân mẹ, coi trọng ngươi một chút, mới cho ngươi hành lễ, đây là cho ngươi mặt mũi, cũng là đối phu nhân kính trọng, thế nhưng ngươi không chỉ không cảm kích, ngược lại đối với Nhị di nương thuyết giáo một hồi, Cao mẹ ngươi có phải hay không quá không biết điều?"
" Vương mẹ, lời này của ngươi thế nhưng không đúng rồi, ta vừa rồi nhưng là hoàn toàn không phải thuyết giáo di nương, hơn nữa ta cũng không có tư cách đó." Cao mẹ bất động thanh sắc lại câu câu như đao, nói: "Lão nô chẳng qua là tuân thủ nghiêm ngặt tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận cho rằng không nên, cũng không có thể nhận di nương lễ mà thôi, đương nhiên, người và người suy nghĩ là không giống nhau, có lẽ ngươi cảm thấy nếu là ngươi thì có thể, nhưng với lão nô, việc này ngẫm lại vẫn là đối với chủ tử bất kính!"
" Cao mẹ ngươi...." Vương mẹ sắc mặt đột biến, tức giận hổn hển nói.
Nhưng Cao mẹ cũng không cho nàng cơ hội phản bác, không dừng lại nói: "Quan trọng hơn là nếu như lão nô thực sự nhận di nương lễ, việc này nếu để cho người trong phủ thấy được, không chỉ sẽ nói lão nô cậy sủng mà kiêu không có quy củ, càng sẽ nói phu nhân nàng không biết quản lý nô tài, để cho nô tài của mình leo lên đầu di nương, Nhị di nương, Vương mẹ, tội danh như vậy lão nô kham không nổi, phu nhân nàng càng kham không nổi!"
" Nếu như ở bên ngoài phủ để cho người ngoài thấy, bị liên lụy không chỉ có phu nhân và lão nô, sợ rằng ngay cả Cố gia đều bị người người nghị luận, nói Cố phủ chúng ta là gia môn không có quy củ, chủ tử không ra chủ tử, nô tài chẳng ra nô tài, vì thế, Nhị di nương, về sau làm việc nhất định phải nghĩ trước rồi mới làm, đừng vì một hành động của ngươi mà làm liên lụy nhiều người khác, dĩ nhiên, di nương coi trọng lão nô, trong lòng lão nô vẫn là rất cảm kích."
Cao mẹ nói xong, Lý Kiều liền bật cười, tiếp lời Cao mẹ: "Cao mẹ nói rất đúng, vì thế nha ~ Nhị di nương, sau này ngươi tùy tiện đều có thể đối với người khác hành lễ việc này nhất định phải sửa lại, bằng không mặt mũi của Cố gia chúng ta đều bị ngươi quăng sạch, ha ha."
Giọng nói của Lý Kiều trào phúng quá mức rõ ràng, làm Cao mẹ trong mắt hiện lên thất vọng, bất đắc dĩ. Tiểu thư nàng chịu thua thiệt, buồn bực nhiều như vậy, đã trải qua nhiều như vậy toan tính, âm mưu, lại vẫn như cũ không học được cách che giấu tâm tư của mình, tính cách nàng dễ bị kích động như vậy, chờ sau khi mình chết đi, tại đây đại trạch môn phong ba không ngừng, lại có ai có thể bảo vệ nàng? Trong lòng Cao mẹ tràn đầy lo lắng.
Nhị di nương vì Cao mẹ nói thiếu chút nữa phất tay áo rời đi, bởi vì nếu nghe tiếp chính mình rất khó đảm bảo không động thủ tát lão cẩu kia một cái, nhưng dù hận dù khí, trong lòng Nhị di nương vẫn có một tia lý trí, bởi vì nếu như thật sự động thủ, vậy chính mình nhịn nhiều năm như thế để tạo nên hình tượng nói không chừng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa chính mình một cái thiếp thất ở Lý Kiều chính thất phu nhân trong viện động thủ đánh người của nàng, đến lúc đó phải như thế nào thoát thân, đây cũng là một việc khó giải quyết. Vì thế mình tuyệt đối không thể vì một phút không suy nghĩ mà làm ra loại chuyện khiến mình hối hận. Mình phải nhịn, nhất định phải nhịn xuống!
Nhưng mà ngay lúc Nhị di nương đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng Lý Kiều cười, còn có lời nói khinh thường mình của nàng, Nhị di nương bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn Lý Kiều dáng vẻ đắc ý, Nhị di nương cũng dần dần nhớ tới mục đích của chuyến đi này. Thần sắc cáu giận, khó chịu tiêu thất vô tung, mặt nạ dối trá một lần nữa về tới trên mặt của nàng, bước tới trước mặt Lý Kiều, mạnh mẽ quỳ gối xuống, vô cùng hối hận nói: "Phu nhân dạy phải, tỳ thiếp biết sai rồi."
" Ngươi biết là tốt rồi, sau này tuyệt đối không thể tái phạm, biết không?" Kiều nhìn Nhị di nương quỳ gối dưới chân mình, cảm thấy thống khoái vô cùng, thiếp chính là thiếp, dù ngươi có sinh con trai cũng không thể có thay đổi gì, trong phủ này đương gia chủ mẫu là ta, vĩnh viễn đều là ta.
Cao mẹ ở một bên nhìn dáng vẻ đắc ý của tiểu thư nhà mình, lắc đầu, nhìn nhìn lại Nhị di nương biểu hiện co được dãn được, lại có thể nhịn, không khỏi cảm thán: Tiểu thư nàng nếu có thể có Nhị di nương một nửa tâm kế, nàng đường đường tướng phủ trưởng sau khi gả vào Cố gia cũng không có khả năng rơi vào hoàn cảnh uy vọng còn không cao bằng một cái di nương.
"Vâng, tỳ thiếp đã biết, phu nhân giáo huấn tỳ thiếp chắc chắn sẽ khắc trong tâm khảm, sau này làm việc nhất định sẽ thận trọng tuyệt không tổn hại đến ta Cố gia danh tiếng."
"Ừ! Nếu đã biết thì đứng lên đi!"
"Vâng, đa tạ phu nhân."
" Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, ngươi trở về đi! Ta cũng mệt mỏi rồi." Lý Kiều tuy rằng rất muốn nhìn bộ dáng hèn mọn của Nhị di nương thêm một chút nữa, nhưng khi nghĩ đến Nhị di nương cho dù bất kham lại vẫn còn một phó thân thể khỏe mạnh, nhìn lại mình thân thể tàn tạ này, Lý Kiều đột nhiên không có hứng thú, thản nhiên nói.
"Vâng, tỳ thiếp xin cáo lui." Nhị di nương nghe theo xoay người đi ra ngoài. Trong lúc quay đầu, nàng hướng Vương mẹ nháy mắt một cái.
Vương mẹ thấy đầu tiên là sửng sốt, nhưng khi nhìn đến Nhị di nương khẩu hình thì hiểu ý.
Khi Vương mẹ đỡ Nhị di nương đi ra, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Ai nha! Di nương, chúng ta hôm nay tới đây không phải là muốn nói cho phu nhân việc tiểu thư tỉnh lại sao? Thế nào...?"
" Đúng rồi! Ngươi xem ta như thế nào đem chuyện quan trọng như thế quên mất đâu?" Nhị di nương ảo não nói: "Không sao, chúng ta bây giờ đi nói cho phu nhân cũng giống nhau."
" Vương mẹ, quên đi, phu nhân hiện tại thân thể khó chịu, chúng ta vẫn là chờ phu nhân nghỉ ngơi một chút rồi lại nói cho nàng biết đi! Chúng ta đi thôi!"
"Vâng, di nương."
Bước chân của Nhị di nương, Vương mẹ đi xa, nhưng là lời các nàng vừa nói lại rõ ràng truyền đến tai của Lý Kiều và Cao mẹ.
Gương mặt của Cao mẹ trầm xuống, cuối cùng những lời này, mới là mục đích thực sự Nhị di nương tới nơi này đi!
Quả nhiên.
" Cao mẹ, Thanh Uyển phong hàn đã khỏi rồi, đúng không? Lý Kiều vẻ mặt lạnh lùng nói.
" Phu nhân việc này...."
"Nếu khỏi rồi, gọi nàng tới gặp ta."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Phúc Thọ các
Cố lão phu nhân nhìn Cố Thanh Uyển trầm giọng nói: "Quỳ xuống!"
Lúc này bên trong Tê Hà viện, đang nằm trên mềm mại tháp thượng là một phụ nhân chừng ba mươi tuổi, dung mạo của nàng và Cố Thanh Uyển có năm phần tương tự, chỉ là so với niên kỷ rực rỡ, như hoa của Cố Thanh Uyển, nàng là nhiều hơn một phần tang thương, khí sắc thoạt nhìn cũng không được khá lắm, có chút tái nhợt, mà lúc này nàng nhìn vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ không coi ai ra gì đang đi tới của kiều mị nữ tử, sắc mặt càng xấu xí, khẩu khí cũng không vui vẻ nói: "Ngươi tới làm gì?"
" Tỳ thiếp là tới thỉnh an phu nhân." Nhị di nương cười đáp.
Không sai, phụ nhân trên tháp thượng này chính là Cố gia chủ mẫu, cũng là mẹ đẻ của Cố Thanh Uyển, Cố gia cưới hỏi đàng hoàng chính thất phu nhân, khuê danh Lý Kiều.
Lý Kiều nhìn Nhị di nương lạnh nhạt nói: "Ta không cần ngươi tới thỉnh an, ngươi trở về đi!"
" Phu nhân ngươi đừng vội đuổi tỳ thiếp, nghe tỳ thiếp nói hết lời có được hay không?" Thanh âm của Nhị di nương mang theo ủy khuất nói: "Phu nhân, tỳ thiếp biết thân thể ngươi không tốt, vì thế nếu như không phải có chuyện gì quan trọng, tỳ thiếp là tuyệt đối không dám tới quấy rầy phu nhân tĩnh dưỡng, thế nhưng ngày hôm nay tỳ thiếp thật là có việc mới đến gặp phu nhân."
Nhị di nương dáng vẻ thiếp thất nhu mì, điềm đạm, Lý Kiều nhìn trong mắt bắt đầu bốc hỏa, tiện nhân này lại bắt đầu cố làm ra vẻ. Lý Kiều nhớ tới trước đây nàng dùng bộ dáng này làm cho mình ăn bao nhiêu buồn bực, thua thiệt, nhận biết bao nhiêu người khác đối với mình hiểu lầm, Lý Kiều mạnh mẽ ngồi dậy trừng mắt nàng, cả giận nói: "Ngươi tìm một..."
" Phu nhân!" Lý Kiều sắp nói ra, bị một cái mẹ vừa đi vào cắt đứt.
Nghe được thanh âm này, ánh mắt của Lý Kiều nhìn Nhị di nương vẫn không thay đổi, nhưng lại lập tức nuốt xuống lời sắp nói ra miệng.
Mà Nhị di nương lại là từ từ cúi thấp đầu xuống, làm cho người thấy không rõ biểu tình trên mặt nàng.
Đứng ở Cao mẹ nhưng là vẫn thấy được rõ ràng, Nhị di nương nghe đến chính mình thanh âm thì trong mắt lóe lên tiếc nuối, ngực cười lạnh một tiếng, nhấc chân đi vào, nhìn Lý Kiều thở phì phò, thần tình kích động thì nhẹ nhàng thở dài, đi tới bên cạnh nàng rót một chén nước đưa cho nàng, lại thuần thục vì nàng vỗ lưng, từ từ chờ tâm tình Lý Kiều tự ổn định lại, mới dừng lại động tác nhìn Nhị di nương không chút hoang mang nói: "Chẳng hay Nhị di nương đến chỗ phu nhân đây nhưng có chuyện gì quan trọng?"
Nghe Cao mẹ hỏi, Nhị di nương thu liễm tâm tư của mình, đến gần một bước hơi hơi cúi người, nụ cười tự nhiên mà thân thiết nói: "Tỳ thiếp gặp qua Cao mẹ."
Cao mẹ thấy nàng đối với mình hành lễ liền nhanh chóng đứng dậy tránh né, trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh, cất bước đi tới bên cạnh nàng đối với Nhị di nương phúc phúc thân.
Nhị di nương thấy Cao mẹ như vậy, cuống quít vươn tay nâng nàng dậy, có chút hoảng hốt nói: "Cao mẹ mau mau đứng lên, ngươi như vậy tỳ thiếp nhưng tuyệt đối không dám nhận."
Cao mẹ đứng dậy lại tránh được bàn tay của Nhị di nương, đứng ngay ngắn mặt không chút thay đổi nói: "Di nương, không có gì không dám nhận cả, tuy nói thân phận của di nương chỉ là một thiếp thất của Cố gia, nhưng đó cũng là nửa chủ tử, lão nô cho ngươi hành lễ đó là nên." Cao mẹ thấy mình nói đến từ "Thiếp thất" thì ý cười trên khóe miệng của Nhị di nương bắt đầu cứng ngắc, lạnh lùng cười tiếp tục nói: "Cái gọi là không có quy củ không thể thành phương viên, lão nô nhìn thấy di nương sẽ đối di nương hành nô tỳ chi lễ, tựa như di nương nhìn thấy phu nhân thì nhất định phải đối với phu nhân hành thiếp thất lễ, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, đây là quy củ đây là lễ pháp, những thứ này đều là lão tổ tông quyết định, vô luận đến lúc nào, chúng ta cũng là phải tuân thủ, ngươi nói có đúng hay không di nương?"
Cao mẹ một phen lời nói làm cho tươi cười giả tạo trên mặt Nhị di nương vô pháp giữ được, ngón tay hung hăng bấm vào trong thịt mới có thể khống chế chính mình không mất đi lý trí, ngực hận muốn thổ huyết, ánh mắt nhìn Cao mẹ hiện lên âm ngoan sát ý, lão cẩu này nói những lời này là có ý gì, nàng là đang nói chính mình cả đời này đều phải bị cái bệnh cây non này áp ở trên đầu sao? Nàng đang rủa mình cả đời làm thiếp sao? Nhị di nương càng nghĩ càng hận, này ác độc lão cẩu!!!
Vương mẹ ở sau lưng Nhị di nương thấy chủ tử của mình chịu thiệt, đứng ra phản bác nói: "Cao mẹ ngươi nói như vậy cũng có chút quá bất cận nhân tình, chúng ta di nương chẳng qua nghĩ ngươi là phu nhân mẹ, coi trọng ngươi một chút, mới cho ngươi hành lễ, đây là cho ngươi mặt mũi, cũng là đối phu nhân kính trọng, thế nhưng ngươi không chỉ không cảm kích, ngược lại đối với Nhị di nương thuyết giáo một hồi, Cao mẹ ngươi có phải hay không quá không biết điều?"
" Vương mẹ, lời này của ngươi thế nhưng không đúng rồi, ta vừa rồi nhưng là hoàn toàn không phải thuyết giáo di nương, hơn nữa ta cũng không có tư cách đó." Cao mẹ bất động thanh sắc lại câu câu như đao, nói: "Lão nô chẳng qua là tuân thủ nghiêm ngặt tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận cho rằng không nên, cũng không có thể nhận di nương lễ mà thôi, đương nhiên, người và người suy nghĩ là không giống nhau, có lẽ ngươi cảm thấy nếu là ngươi thì có thể, nhưng với lão nô, việc này ngẫm lại vẫn là đối với chủ tử bất kính!"
" Cao mẹ ngươi...." Vương mẹ sắc mặt đột biến, tức giận hổn hển nói.
Nhưng Cao mẹ cũng không cho nàng cơ hội phản bác, không dừng lại nói: "Quan trọng hơn là nếu như lão nô thực sự nhận di nương lễ, việc này nếu để cho người trong phủ thấy được, không chỉ sẽ nói lão nô cậy sủng mà kiêu không có quy củ, càng sẽ nói phu nhân nàng không biết quản lý nô tài, để cho nô tài của mình leo lên đầu di nương, Nhị di nương, Vương mẹ, tội danh như vậy lão nô kham không nổi, phu nhân nàng càng kham không nổi!"
" Nếu như ở bên ngoài phủ để cho người ngoài thấy, bị liên lụy không chỉ có phu nhân và lão nô, sợ rằng ngay cả Cố gia đều bị người người nghị luận, nói Cố phủ chúng ta là gia môn không có quy củ, chủ tử không ra chủ tử, nô tài chẳng ra nô tài, vì thế, Nhị di nương, về sau làm việc nhất định phải nghĩ trước rồi mới làm, đừng vì một hành động của ngươi mà làm liên lụy nhiều người khác, dĩ nhiên, di nương coi trọng lão nô, trong lòng lão nô vẫn là rất cảm kích."
Cao mẹ nói xong, Lý Kiều liền bật cười, tiếp lời Cao mẹ: "Cao mẹ nói rất đúng, vì thế nha ~ Nhị di nương, sau này ngươi tùy tiện đều có thể đối với người khác hành lễ việc này nhất định phải sửa lại, bằng không mặt mũi của Cố gia chúng ta đều bị ngươi quăng sạch, ha ha."
Giọng nói của Lý Kiều trào phúng quá mức rõ ràng, làm Cao mẹ trong mắt hiện lên thất vọng, bất đắc dĩ. Tiểu thư nàng chịu thua thiệt, buồn bực nhiều như vậy, đã trải qua nhiều như vậy toan tính, âm mưu, lại vẫn như cũ không học được cách che giấu tâm tư của mình, tính cách nàng dễ bị kích động như vậy, chờ sau khi mình chết đi, tại đây đại trạch môn phong ba không ngừng, lại có ai có thể bảo vệ nàng? Trong lòng Cao mẹ tràn đầy lo lắng.
Nhị di nương vì Cao mẹ nói thiếu chút nữa phất tay áo rời đi, bởi vì nếu nghe tiếp chính mình rất khó đảm bảo không động thủ tát lão cẩu kia một cái, nhưng dù hận dù khí, trong lòng Nhị di nương vẫn có một tia lý trí, bởi vì nếu như thật sự động thủ, vậy chính mình nhịn nhiều năm như thế để tạo nên hình tượng nói không chừng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa chính mình một cái thiếp thất ở Lý Kiều chính thất phu nhân trong viện động thủ đánh người của nàng, đến lúc đó phải như thế nào thoát thân, đây cũng là một việc khó giải quyết. Vì thế mình tuyệt đối không thể vì một phút không suy nghĩ mà làm ra loại chuyện khiến mình hối hận. Mình phải nhịn, nhất định phải nhịn xuống!
Nhưng mà ngay lúc Nhị di nương đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng Lý Kiều cười, còn có lời nói khinh thường mình của nàng, Nhị di nương bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn Lý Kiều dáng vẻ đắc ý, Nhị di nương cũng dần dần nhớ tới mục đích của chuyến đi này. Thần sắc cáu giận, khó chịu tiêu thất vô tung, mặt nạ dối trá một lần nữa về tới trên mặt của nàng, bước tới trước mặt Lý Kiều, mạnh mẽ quỳ gối xuống, vô cùng hối hận nói: "Phu nhân dạy phải, tỳ thiếp biết sai rồi."
" Ngươi biết là tốt rồi, sau này tuyệt đối không thể tái phạm, biết không?" Kiều nhìn Nhị di nương quỳ gối dưới chân mình, cảm thấy thống khoái vô cùng, thiếp chính là thiếp, dù ngươi có sinh con trai cũng không thể có thay đổi gì, trong phủ này đương gia chủ mẫu là ta, vĩnh viễn đều là ta.
Cao mẹ ở một bên nhìn dáng vẻ đắc ý của tiểu thư nhà mình, lắc đầu, nhìn nhìn lại Nhị di nương biểu hiện co được dãn được, lại có thể nhịn, không khỏi cảm thán: Tiểu thư nàng nếu có thể có Nhị di nương một nửa tâm kế, nàng đường đường tướng phủ trưởng sau khi gả vào Cố gia cũng không có khả năng rơi vào hoàn cảnh uy vọng còn không cao bằng một cái di nương.
"Vâng, tỳ thiếp đã biết, phu nhân giáo huấn tỳ thiếp chắc chắn sẽ khắc trong tâm khảm, sau này làm việc nhất định sẽ thận trọng tuyệt không tổn hại đến ta Cố gia danh tiếng."
"Ừ! Nếu đã biết thì đứng lên đi!"
"Vâng, đa tạ phu nhân."
" Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, ngươi trở về đi! Ta cũng mệt mỏi rồi." Lý Kiều tuy rằng rất muốn nhìn bộ dáng hèn mọn của Nhị di nương thêm một chút nữa, nhưng khi nghĩ đến Nhị di nương cho dù bất kham lại vẫn còn một phó thân thể khỏe mạnh, nhìn lại mình thân thể tàn tạ này, Lý Kiều đột nhiên không có hứng thú, thản nhiên nói.
"Vâng, tỳ thiếp xin cáo lui." Nhị di nương nghe theo xoay người đi ra ngoài. Trong lúc quay đầu, nàng hướng Vương mẹ nháy mắt một cái.
Vương mẹ thấy đầu tiên là sửng sốt, nhưng khi nhìn đến Nhị di nương khẩu hình thì hiểu ý.
Khi Vương mẹ đỡ Nhị di nương đi ra, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Ai nha! Di nương, chúng ta hôm nay tới đây không phải là muốn nói cho phu nhân việc tiểu thư tỉnh lại sao? Thế nào...?"
" Đúng rồi! Ngươi xem ta như thế nào đem chuyện quan trọng như thế quên mất đâu?" Nhị di nương ảo não nói: "Không sao, chúng ta bây giờ đi nói cho phu nhân cũng giống nhau."
" Vương mẹ, quên đi, phu nhân hiện tại thân thể khó chịu, chúng ta vẫn là chờ phu nhân nghỉ ngơi một chút rồi lại nói cho nàng biết đi! Chúng ta đi thôi!"
"Vâng, di nương."
Bước chân của Nhị di nương, Vương mẹ đi xa, nhưng là lời các nàng vừa nói lại rõ ràng truyền đến tai của Lý Kiều và Cao mẹ.
Gương mặt của Cao mẹ trầm xuống, cuối cùng những lời này, mới là mục đích thực sự Nhị di nương tới nơi này đi!
Quả nhiên.
" Cao mẹ, Thanh Uyển phong hàn đã khỏi rồi, đúng không? Lý Kiều vẻ mặt lạnh lùng nói.
" Phu nhân việc này...."
"Nếu khỏi rồi, gọi nàng tới gặp ta."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Phúc Thọ các
Cố lão phu nhân nhìn Cố Thanh Uyển trầm giọng nói: "Quỳ xuống!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.