Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chương 23: Đêm Khuya Lén Vào Khuê Phòng
Lâm Thanh Nhụy
11/01/2024
Tiêu Vãn Sương nghe lén Tiêu Cảnh Nhiên cùng Thẩm Mính Hương nói chuyện xong, liền về viện tử của mình.
Thanh Lăng vẫn luôn âm thầm ẩn nấp xuất hiện, Tiêu Vãn Sương tố khổ với Thanh Lăng, nói cha nàng chuẩn bị gả nàng cho Nam Cung Giác.
Thanh Lăng vừa nghe, việc này không được a! Nàng lén trở về phủ Hàn Vương, bẩm báo chủ thượng nhà mình chuyện Tiêu thừa tướng chuẩn bị để Tiêu Vãn Sương đính hôn với Nam Cung Giác.
Đêm lạnh như nước, gió thổi vào nhà mang theo một tia lạnh lẽo.
Tiêu Vãn Sương ở trong phòng uống trà, thản nhiên tự đắc, thật đúng là trà ngon. Lá trà là phụ thân nàng Tiêu Cảnh Nhiên phái người đưa tới, trà cụ tốt nhất này cũng là phụ thân nàng phái người đưa tới.
Phụ thân nàng nói đã sai người thu dọn Nhã Phong các, Nhã Phong các dọn dẹp xong về sau sẽ cho nàng vào ở. Mấy ngày này trong phủ còn có mười mấy nha hoàn mới tới, phụ thân nàng bảo nàng chọn mấy nha hoàn hợp ý mình tới hầu hạ.
Tiêu Vãn Sương bỗng nhiên nhớ tới Thanh Lăng, Thanh Lăng thật ra có thể nhân cơ hội này quang minh chính đại vào phủ.
Tiêu Cảnh Nhiên sẽ đối tốt với mình như vậy? Tiêu Vãn Sương tuyệt không tin Tiêu Cảnh Nhiên lương tâm bộc phát, cảm thấy thẹn với nàng đứa nữ nhi này. Nàng nhất định là có giá trị lợi dụng gì đó với Tiêu Cảnh Nhiên.
Lần đầu gặp Tiêu Cảnh Nhiên, Tiêu Cảnh Nhiên đích thực là có lòng thương tiếc nàng, thậm chí là áy náy. Lần nữa gặp lại Tiêu Cảnh Nhiên, Tiêu Cảnh Nhiên đối với nàng vẻ mặt hờ hững, thậm chí là không muốn thấy nàng, trong mắt ông có một tia khinh thường thậm chí là chán ghét.
Sống lại một đời nàng tuyệt đối sẽ không giống kiếp trước ngu ngốc tin tưởng như vậy, cũng sẽ không để người khác lợi dụng. Những người từng lợi dụng và phản bội nàng, nàng nhất định phải đòi lại công bằng.
Tiêu Vãn Sương đứng dậy đóng cửa sổ lại, lúc xoay người trở về, lại phát hiện trên giường nàng một người đang ngồi.
Người ngồi trên giường không phải ai khác, chính là Hàn Vương gia danh tiếng vang dội, chỉ thấy Hàn Vương gia thực tức giận ngồi ở đằng kia.
“Hàn, Hàn Vương gia, ngài sao lại đến?”
Tiêu Vãn Sương hoảng sợ, đêm tối thế này Hàn Vương gia đột nhiên xuất hiện giống như quỷ thật là quá dọa người.
“Sương Sương, ngươi cảm thấy bổn vương thế nào? Bổn vương có vốn liếng làm ngươi động tâm không?” Giọng nói Kỳ Liên Hàn lạnh băng.
Một tiếng Sương Sương này của Kỳ Liên Hàn dọa Tiêu Vãn Sương sợ đến nổi da gà.
Nhớ rõ lúc ấy nàng hạ độc trong đồ ăn của Kỳ Liên Hàn.
Kỳ Liên Hàn trước khi chết nói, “Sương Sương, ngươi dám hạ độc trong đồ ăn của bổn vương, nếu có kiếp sau bổn vương nhất định tìm ngươi lấy mạng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ánh mắt Kỳ Liên Hàn hiện giờ cùng ánh mắt Kỳ Liên Hàn khi đó thật sự giống nhau như đúc, bộ dáng hung thần ác sát, quá dọa người.
Tiêu Vãn Sương bị Kỳ Liên Hàn dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn, “Vương gia, lão nhân gia ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không động tâm với lão nhân gia ngài.”
Đêm hôm khuya khoắt, Kỳ Liên Hàn lệ quỷ này tới tìm nàng đòi mạng.
Kỳ Liên Hàn đời trước thất khiếu đổ máu mà chết, chết quá thê thảm.
Lạnh lẽo tới gần Tiêu Vãn Sương, Tiêu Vãn Sương vẫn luôn tránh né.
“Bổn vương rất già sao, nếu bổn vương già, Nam Cung Giác thì sao, Nam Cung Giác còn lớn hơn bổn vương hai tuổi, ngươi không cảm thấy hắn già sao?”
Kỳ Liên Hàn dùng ngón trỏ câu lấy cằm Tiêu Vãn Sương.
Không biết vì sao Tiêu Vãn Sương giờ này khắc này cứ luôn nhớ tới một màn kiếp trước nàng hại chết Hàn Vương gia.
“Vương gia yên tâm, tuy rằng Nam Cung Giác già chút, ta cho dù động tâm với Nam Cung Giác cũng sẽ không động tâm với Vương gia ngài.”
Kỳ Liên Hàn nghe xong lời Tiêu Vãn Sương nói sắc mặt cực kỳ khó coi, trên người bộc lộ ra tức giận khiến người ta run rẩy.
Kỳ Liên Hàn tức giận kéo Tiêu Vãn Sương vào lòng, bá đạo nói với Tiêu Vãn Sương, “Ngươi là người của bổn vương, ngày sau phải gả cho bổn vương, tâm của ngươi chỉ có thể là của bổn vương, cho nên ngươi chỉ có thể động tâm với bổn vương.”
Thanh Lăng vẫn luôn âm thầm ẩn nấp xuất hiện, Tiêu Vãn Sương tố khổ với Thanh Lăng, nói cha nàng chuẩn bị gả nàng cho Nam Cung Giác.
Thanh Lăng vừa nghe, việc này không được a! Nàng lén trở về phủ Hàn Vương, bẩm báo chủ thượng nhà mình chuyện Tiêu thừa tướng chuẩn bị để Tiêu Vãn Sương đính hôn với Nam Cung Giác.
Đêm lạnh như nước, gió thổi vào nhà mang theo một tia lạnh lẽo.
Tiêu Vãn Sương ở trong phòng uống trà, thản nhiên tự đắc, thật đúng là trà ngon. Lá trà là phụ thân nàng Tiêu Cảnh Nhiên phái người đưa tới, trà cụ tốt nhất này cũng là phụ thân nàng phái người đưa tới.
Phụ thân nàng nói đã sai người thu dọn Nhã Phong các, Nhã Phong các dọn dẹp xong về sau sẽ cho nàng vào ở. Mấy ngày này trong phủ còn có mười mấy nha hoàn mới tới, phụ thân nàng bảo nàng chọn mấy nha hoàn hợp ý mình tới hầu hạ.
Tiêu Vãn Sương bỗng nhiên nhớ tới Thanh Lăng, Thanh Lăng thật ra có thể nhân cơ hội này quang minh chính đại vào phủ.
Tiêu Cảnh Nhiên sẽ đối tốt với mình như vậy? Tiêu Vãn Sương tuyệt không tin Tiêu Cảnh Nhiên lương tâm bộc phát, cảm thấy thẹn với nàng đứa nữ nhi này. Nàng nhất định là có giá trị lợi dụng gì đó với Tiêu Cảnh Nhiên.
Lần đầu gặp Tiêu Cảnh Nhiên, Tiêu Cảnh Nhiên đích thực là có lòng thương tiếc nàng, thậm chí là áy náy. Lần nữa gặp lại Tiêu Cảnh Nhiên, Tiêu Cảnh Nhiên đối với nàng vẻ mặt hờ hững, thậm chí là không muốn thấy nàng, trong mắt ông có một tia khinh thường thậm chí là chán ghét.
Sống lại một đời nàng tuyệt đối sẽ không giống kiếp trước ngu ngốc tin tưởng như vậy, cũng sẽ không để người khác lợi dụng. Những người từng lợi dụng và phản bội nàng, nàng nhất định phải đòi lại công bằng.
Tiêu Vãn Sương đứng dậy đóng cửa sổ lại, lúc xoay người trở về, lại phát hiện trên giường nàng một người đang ngồi.
Người ngồi trên giường không phải ai khác, chính là Hàn Vương gia danh tiếng vang dội, chỉ thấy Hàn Vương gia thực tức giận ngồi ở đằng kia.
“Hàn, Hàn Vương gia, ngài sao lại đến?”
Tiêu Vãn Sương hoảng sợ, đêm tối thế này Hàn Vương gia đột nhiên xuất hiện giống như quỷ thật là quá dọa người.
“Sương Sương, ngươi cảm thấy bổn vương thế nào? Bổn vương có vốn liếng làm ngươi động tâm không?” Giọng nói Kỳ Liên Hàn lạnh băng.
Một tiếng Sương Sương này của Kỳ Liên Hàn dọa Tiêu Vãn Sương sợ đến nổi da gà.
Nhớ rõ lúc ấy nàng hạ độc trong đồ ăn của Kỳ Liên Hàn.
Kỳ Liên Hàn trước khi chết nói, “Sương Sương, ngươi dám hạ độc trong đồ ăn của bổn vương, nếu có kiếp sau bổn vương nhất định tìm ngươi lấy mạng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ánh mắt Kỳ Liên Hàn hiện giờ cùng ánh mắt Kỳ Liên Hàn khi đó thật sự giống nhau như đúc, bộ dáng hung thần ác sát, quá dọa người.
Tiêu Vãn Sương bị Kỳ Liên Hàn dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn, “Vương gia, lão nhân gia ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không động tâm với lão nhân gia ngài.”
Đêm hôm khuya khoắt, Kỳ Liên Hàn lệ quỷ này tới tìm nàng đòi mạng.
Kỳ Liên Hàn đời trước thất khiếu đổ máu mà chết, chết quá thê thảm.
Lạnh lẽo tới gần Tiêu Vãn Sương, Tiêu Vãn Sương vẫn luôn tránh né.
“Bổn vương rất già sao, nếu bổn vương già, Nam Cung Giác thì sao, Nam Cung Giác còn lớn hơn bổn vương hai tuổi, ngươi không cảm thấy hắn già sao?”
Kỳ Liên Hàn dùng ngón trỏ câu lấy cằm Tiêu Vãn Sương.
Không biết vì sao Tiêu Vãn Sương giờ này khắc này cứ luôn nhớ tới một màn kiếp trước nàng hại chết Hàn Vương gia.
“Vương gia yên tâm, tuy rằng Nam Cung Giác già chút, ta cho dù động tâm với Nam Cung Giác cũng sẽ không động tâm với Vương gia ngài.”
Kỳ Liên Hàn nghe xong lời Tiêu Vãn Sương nói sắc mặt cực kỳ khó coi, trên người bộc lộ ra tức giận khiến người ta run rẩy.
Kỳ Liên Hàn tức giận kéo Tiêu Vãn Sương vào lòng, bá đạo nói với Tiêu Vãn Sương, “Ngươi là người của bổn vương, ngày sau phải gả cho bổn vương, tâm của ngươi chỉ có thể là của bổn vương, cho nên ngươi chỉ có thể động tâm với bổn vương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.