Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chương 46: Lửa Cháy Đổ Thêm Dầu
Lâm Thanh Nhụy
13/01/2024
Tiêu Túc không vui nói, “Cha, con không cần, con thà rằng cưới nha hoàn cũng không cưới Mộc Chi Đào.”
Đường Bích Lạc hát đệm nói, “Đúng vậy, lão gia, Mộc Chi Đào sao xứng đôi với nhà ta Túc nhi a!”
Tiêu Cảnh Nhiên bị Đường Bích Lạc cùng Tiêu Túc đôi mẹ con này chọc tức không nhẹ, ông vì hôn sự Tiêu Túc vắt hết óc, kết quả người ta còn không muốn cưới. Thật là tức chết ông, hai đứa nhi tử của ông, nhi tử trưởng mang theo nha hoàn trốn đi, nhi tử nhỏ thà rằng cưới nha hoàn cũng không cưới tiểu thư khuê các.
“Cha, nếu Nhị ca ca không muốn cưới Chi Đào tỷ tỷ, ngài cũng đừng buộc ca ấy, dù sao cũng phải để Nhị ca ca cưới một nữ tử bản thân âu yếm, không phải sao?”
Tiêu Vãn Sương trong lòng cười, nữ tử âu yếm, đời trước, nữ tử Tiêu Túc yêu nhất chính là một nữ tử phong trần. Vì nữ tử phong trần kia muốn chết muốn sống, thậm chí bị Tiêu Cảnh Nhiên đuổi ra khỏi nhà.
Tiêu Vãn Sương nghĩ thầm dệt hoa trên gấm nàng không biết làm, lửa cháy đổ thêm dầu nàng lại thực lành nghề. Nàng mặt ngoài tỏ vẻ hiểu lòng người mà khuyên, trong lòng có tính toán của chính mình. Nàng thế nào cũng phải để Tiêu Túc ở chỗ nữ tử phong trần kia nhung nhung nhớ nhớ, ăn chút đau khổ, để Tiêu Túc biết cái gì gọi là trên đầu chữ sắc có một cây đao.
Đường Bích Lạc có chút ngoài ý muốn, Tiêu Vãn Sương đang làm cái quỷ gì? Sao còn nói chuyện giúp cho Túc nhi của bà ta đâu? Nhất định là có ý đồ khác.
Tiêu Túc vừa nghe Tiêu Vãn Sương nói chuyện giúp hắn, theo bậc thang Tiêu Vãn Sương đưa bước xuống, nói, “Cha, ngài xem Tứ muội muội cũng nói như vậy, ngài cũng đừng bức con cưới Mộc Chi Đào kia.”
Đường Bích Lạc mặc kệ Tiêu Vãn Sương giờ này khắc này có tâm tư gì, chỉ muốn làm Tiêu Cảnh Nhiên bỏ đi ý định bắt Tiêu Túc cưới Mộc Chi Đào, nói, “Lão gia, ngài cũng đừng ép Túc nhi.”
Tiêu Cảnh Nhiên xanh mặt, Đường Bích Lạc cùng Tiêu Túc quá mức không biết tốt xấu. Tiêu Túc đức hạnh thế này phàm là tiểu thư khuê các dòng dõi hơi cao chút ai nguyện ý gả cho hắn. Ông vì giúp Tiêu Túc có thể cưới một thiên kim nhà quan môn đăng hộ đối, mặt mũi đều phải ném hết.
Tiêu Vãn Sương hơi hơi mỉm cười, Mộc Chi Đào là nàng chuẩn bị để dành cho Tiêu Cảnh Nhiên, cũng không phải để cho Tiêu Túc, lại nói Tiêu Túc thật đúng là không xứng với Mộc Chi Đào.
Tiêu Cảnh Nhiên bất đắc dĩ nói, “Thôi, ta cũng mặc kệ chuyện của các ngươi, các ngươi đều ra ngoài đi!”
Đường Bích Lạc cùng Tiêu Túc không cam lòng rời đi, bọn họ đây là bị đuổi ra ngoài sao?
“Cha, ngài nghỉ ngơi cho tốt, nữ nhi cáo lui trước.” Tiêu Vãn Sương khéo léo thi lễ, sau đó lui ra.
Tiêu Cảnh Nhiên cảm thấy vẫn là nữ nhi ông Tiêu Vãn Sương tương đối tri kỷ, biết ông muốn cái gì, ông mệt mỏi, thật sự muốn yên ổn nghỉ ngơi một chút.
Tiêu Vãn Sương về tới Nhã Phong các, Du Nhi vừa thấy Tiêu Vãn Sương trở về, liền nhảy tới, ôm chặt Tiêu Vãn Sương, “Tiểu thư, ta rất nhớ ngài, ngài đi hái Hạ Linh Thảo vì sao không nói cho Du Nhi biết.”
Tiêu Vãn Sương đi rồi, Du Nhi mới từ chỗ hạ nhân khác nghe nói, tứ tiểu thư vì thừa tướng đại nhân đi hái Hạ Linh Thảo. Đại phu nhân có tâm tư gì, vậy mà bắt tứ tiểu thư đi, bà ta sao không cho tam tiểu thư đi chứ?
Mấy ngày Tiêu Vãn Sương đi, Du Nhi ăn không ngon ngủ không yên, vẫn luôn lo lắng cho Tiêu Vãn Sương. Nàng nghĩ thầm, tứ tiểu thư này là người nào, sư tỷ lại để ý như vậy. Nàng là sư tỷ phái tới, mục đích chính là đi theo bên cạnh tứ tiểu thư, không để tứ tiểu thư phải chịu thương tổn.
“Du Nhi, là ta không tốt, làm em lo lắng, em xem ta này không phải vẫn tốt sao?” Tiêu Vãn Sương an ủi Du Nhi.
Du Nhi tức giận nói, “Còn may tiểu thư không có việc gì, bằng không ta nhất định tìm tiện nhân Thẩm Mính Hương kia tính sổ.”
Tiêu Vãn Sương chớp chớp mắt, Du Nhi này tính tình thật quá lớn. Đồng thời cũng cảm giác, nàng hình như có hơi không hiểu hết về Du Nhi.
Du Nhi đi theo bên cạnh Tiêu Vãn Sương thời gian dài như vậy, biết Tiêu Vãn Sương nhất định sẽ còn có tính toán bước tiếp theo.
Du Nhi hỏi, “Tiểu thư, kế tiếp, ngài có tính toán gì không.”
Tiêu Vãn Sương cười nói, “Đương nhiên là đốt lửa cháy to thêm một chút.”
Đường Bích Lạc hát đệm nói, “Đúng vậy, lão gia, Mộc Chi Đào sao xứng đôi với nhà ta Túc nhi a!”
Tiêu Cảnh Nhiên bị Đường Bích Lạc cùng Tiêu Túc đôi mẹ con này chọc tức không nhẹ, ông vì hôn sự Tiêu Túc vắt hết óc, kết quả người ta còn không muốn cưới. Thật là tức chết ông, hai đứa nhi tử của ông, nhi tử trưởng mang theo nha hoàn trốn đi, nhi tử nhỏ thà rằng cưới nha hoàn cũng không cưới tiểu thư khuê các.
“Cha, nếu Nhị ca ca không muốn cưới Chi Đào tỷ tỷ, ngài cũng đừng buộc ca ấy, dù sao cũng phải để Nhị ca ca cưới một nữ tử bản thân âu yếm, không phải sao?”
Tiêu Vãn Sương trong lòng cười, nữ tử âu yếm, đời trước, nữ tử Tiêu Túc yêu nhất chính là một nữ tử phong trần. Vì nữ tử phong trần kia muốn chết muốn sống, thậm chí bị Tiêu Cảnh Nhiên đuổi ra khỏi nhà.
Tiêu Vãn Sương nghĩ thầm dệt hoa trên gấm nàng không biết làm, lửa cháy đổ thêm dầu nàng lại thực lành nghề. Nàng mặt ngoài tỏ vẻ hiểu lòng người mà khuyên, trong lòng có tính toán của chính mình. Nàng thế nào cũng phải để Tiêu Túc ở chỗ nữ tử phong trần kia nhung nhung nhớ nhớ, ăn chút đau khổ, để Tiêu Túc biết cái gì gọi là trên đầu chữ sắc có một cây đao.
Đường Bích Lạc có chút ngoài ý muốn, Tiêu Vãn Sương đang làm cái quỷ gì? Sao còn nói chuyện giúp cho Túc nhi của bà ta đâu? Nhất định là có ý đồ khác.
Tiêu Túc vừa nghe Tiêu Vãn Sương nói chuyện giúp hắn, theo bậc thang Tiêu Vãn Sương đưa bước xuống, nói, “Cha, ngài xem Tứ muội muội cũng nói như vậy, ngài cũng đừng bức con cưới Mộc Chi Đào kia.”
Đường Bích Lạc mặc kệ Tiêu Vãn Sương giờ này khắc này có tâm tư gì, chỉ muốn làm Tiêu Cảnh Nhiên bỏ đi ý định bắt Tiêu Túc cưới Mộc Chi Đào, nói, “Lão gia, ngài cũng đừng ép Túc nhi.”
Tiêu Cảnh Nhiên xanh mặt, Đường Bích Lạc cùng Tiêu Túc quá mức không biết tốt xấu. Tiêu Túc đức hạnh thế này phàm là tiểu thư khuê các dòng dõi hơi cao chút ai nguyện ý gả cho hắn. Ông vì giúp Tiêu Túc có thể cưới một thiên kim nhà quan môn đăng hộ đối, mặt mũi đều phải ném hết.
Tiêu Vãn Sương hơi hơi mỉm cười, Mộc Chi Đào là nàng chuẩn bị để dành cho Tiêu Cảnh Nhiên, cũng không phải để cho Tiêu Túc, lại nói Tiêu Túc thật đúng là không xứng với Mộc Chi Đào.
Tiêu Cảnh Nhiên bất đắc dĩ nói, “Thôi, ta cũng mặc kệ chuyện của các ngươi, các ngươi đều ra ngoài đi!”
Đường Bích Lạc cùng Tiêu Túc không cam lòng rời đi, bọn họ đây là bị đuổi ra ngoài sao?
“Cha, ngài nghỉ ngơi cho tốt, nữ nhi cáo lui trước.” Tiêu Vãn Sương khéo léo thi lễ, sau đó lui ra.
Tiêu Cảnh Nhiên cảm thấy vẫn là nữ nhi ông Tiêu Vãn Sương tương đối tri kỷ, biết ông muốn cái gì, ông mệt mỏi, thật sự muốn yên ổn nghỉ ngơi một chút.
Tiêu Vãn Sương về tới Nhã Phong các, Du Nhi vừa thấy Tiêu Vãn Sương trở về, liền nhảy tới, ôm chặt Tiêu Vãn Sương, “Tiểu thư, ta rất nhớ ngài, ngài đi hái Hạ Linh Thảo vì sao không nói cho Du Nhi biết.”
Tiêu Vãn Sương đi rồi, Du Nhi mới từ chỗ hạ nhân khác nghe nói, tứ tiểu thư vì thừa tướng đại nhân đi hái Hạ Linh Thảo. Đại phu nhân có tâm tư gì, vậy mà bắt tứ tiểu thư đi, bà ta sao không cho tam tiểu thư đi chứ?
Mấy ngày Tiêu Vãn Sương đi, Du Nhi ăn không ngon ngủ không yên, vẫn luôn lo lắng cho Tiêu Vãn Sương. Nàng nghĩ thầm, tứ tiểu thư này là người nào, sư tỷ lại để ý như vậy. Nàng là sư tỷ phái tới, mục đích chính là đi theo bên cạnh tứ tiểu thư, không để tứ tiểu thư phải chịu thương tổn.
“Du Nhi, là ta không tốt, làm em lo lắng, em xem ta này không phải vẫn tốt sao?” Tiêu Vãn Sương an ủi Du Nhi.
Du Nhi tức giận nói, “Còn may tiểu thư không có việc gì, bằng không ta nhất định tìm tiện nhân Thẩm Mính Hương kia tính sổ.”
Tiêu Vãn Sương chớp chớp mắt, Du Nhi này tính tình thật quá lớn. Đồng thời cũng cảm giác, nàng hình như có hơi không hiểu hết về Du Nhi.
Du Nhi đi theo bên cạnh Tiêu Vãn Sương thời gian dài như vậy, biết Tiêu Vãn Sương nhất định sẽ còn có tính toán bước tiếp theo.
Du Nhi hỏi, “Tiểu thư, kế tiếp, ngài có tính toán gì không.”
Tiêu Vãn Sương cười nói, “Đương nhiên là đốt lửa cháy to thêm một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.