Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chương 45: Tiêu Túc Bị Dạy Dỗ
Lâm Thanh Nhụy
13/01/2024
“Nhị ca ca, tứ di nương, hai người tới à?”
Tiêu Vãn Sương tuy rằng không thích loại người như Đường Bích Lạc cùng Tiêu Túc, vẫn chào hỏi bọn họ, nếu không chào hỏi bọn họ, sẽ có vẻ bản thân quá mức không biết thể thống.
Tiêu Túc một bộ dáng cà lơ phất phơ nói, “Nha, Tứ muội muội, ngươi đã trở lại, thật không ngờ Tứ muội muội thật có thể sống sót trở về.”
Lúc Tiêu Túc sinh ra, Tiêu Cảnh Nhiên là thực thích hắn. Năm đó, Tiêu Cảnh Nhiên rất thích Đường Bích Lạc, Đường Bích Lạc sinh được Tiêu Túc. Tiêu Cảnh Nhiên yêu ai yêu cả đường đi, đối với Tiêu Túc cũng rất thích thú. Địa vị trong phủ của Đường Bích Lạc cũng theo Tiêu Túc sinh ra nước lên thì thuyền lên.
Không ngờ Tiêu Túc lại là kẻ không nên thân, dạy dỗ thế nào cũng không thành tài, dần dần thích thú của Tiêu Cảnh Nhiên đối với Tiêu Túc cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Tiêu Vãn Sương ngạo kiều nói, “Nhờ hồng phúc của Nhị ca ca, Tứ muội muội ta đã bình an trở lại.”
Tiêu Túc không muốn nàng bình an trở về, xin lỗi, làm hắn thất vọng rồi.
“Tứ tiểu thư bình an trở về, di nương thật sự thực vui vẻ.” Sau khi Đường Bích Lạc sau khi bị phạt, an phận không ít, đến cả xưng hô với Tiêu Vãn Sương cũng từ Vãn Sương biến thành tứ tiểu thư.
Tiêu Vãn Sương nghĩ thầm, thực tốt, tứ di nương này còn biết thân biết phận.
Tiêu Vãn Sương hơi hơi mỉm cười, “Cảm ơn tứ di nương quan tâm.”
Đường Bích Lạc làm bộ nhìn chung quanh, nói, “Ồ, Đào Hoàn tỷ tỷ sao còn chưa tới a, đại công tử sao còn chưa trở lại a?”
Đường Bích Lạc là kẻ không an phận, không ngờ vừa tới liền mách lẻo với Tiêu Cảnh Nhiên.
Tiêu Cảnh Nhiên vừa nghe liền có chút tức giận, Đào Hoàn này, từ khi mình sinh bệnh đến bây giờ, còn chưa tới xem mình. Tiêu Dục rời phủ trốn đi, Đào Hoàn không để ông vào mắt. Trong lòng hai mẹ con bọn họ còn có mình hay không.
Tiêu Cảnh Nhiên tức giận nói, “Mặc kệ các nàng, các nàng thích thì tới không thích thì thôi.”
Đào Hoàn tuy rằng không tranh sủng, nhưng rốt cuộc đã sinh cho Tiêu Cảnh Nhiên một đứa nhi tử là Tiêu Dục. Tiêu Dục là trưởng tử phủ Thừa tướng phủ, Tiêu Cảnh Nhiên khó tránh khỏi sẽ có kỳ vọng với hắn. Đường Bích Lạc bởi vậy coi Đào Hoàn cùng Tiêu Dục như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, luôn muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Nếu không phải Tiêu Dục nhìn trúng nha hoàn Xuân Thảo của đại phu nhân, mang theo Xuân Thảo trốn nhà đi, chỉ bằng Tiêu Dục ưu tú như vậy, Đào Hoàn thông minh như vậy, Đường Bích Lạc còn không biết xuống tay thế nào.
Đường Bích Lạc nghĩ thầm, Tiêu Dục không còn nữa, Tiêu Túc vô dụng mấy cũng là nhi tử duy nhất của Tiêu Cảnh Nhiên, Tiêu Cảnh Nhiên sẽ không thể cứ luôn không thích Tiêu Túc.
Tiêu Vãn Sương thấy Tiêu Cảnh Nhiên tức giận, khuyên giải an ủi nói, “Cha, ngài đừng nóng giận, tam di nương vẫn rất lo lắng ngài, tam di nương vì cha bị bệnh, mấy ngày nay luôn ăn chay niệm Phật, cầu nguyện cho cha bình an.”
Tiêu Cảnh Nhiên không hề tức giận giống như vừa rồi, nghĩ tới cái gì nói, “Chi Đào cũng là cô bé ngoan, đã nhiều ngày nay Chi Đào vẫn luôn thay Vãn Sương chăm sóc ta, Chi Đào đã mười tám, cũng nên tìm cho Chi Đào một hôn sự tốt.”
Tiêu Vãn Sương suy nghĩ, Tiêu Cảnh Nhiên có ý gì? Chẳng lẽ là không vừa ý Mộc Chi Đào. Kiếp trước Mộc Chi Đào chính là mê hoặc Tiêu Cảnh Nhiên đến thần hồn điên đảo, đời này Mộc Chi Đào xem ra vẫn còn quá non. Không sao cả, Mộc Chi Đào đã có dã tâm này, nàng tự nhiên vẫn muốn giúp Mộc Chi Đào.
Kiếp trước, Mộc Chi Đào đối phó với Thẩm Mính Hương rất lợi hại.
Đường Bích Lạc vừa nghe Tiêu Cảnh Nhiên nhắc tới Mộc Chi Đào, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng miễn bàn coi thường Mộc Chi Đào cỡ nào. Mộc Chi Đào tiểu hồ mị tử kia, không biết có ý xấu gì, mấy ngày nay luôn xum xoe trước mặt lão gia.
Tiêu Cảnh Nhiên vẻ mặt từ ái nhìn Tiêu Túc, “Túc nhi, con cảm thấy Mộc Chi Đào thế nào, gả cho con thì thế nào?”
Tiêu Túc nghe Tiêu Cảnh Nhiên nói muốn hắn cưới Mộc Chi Đào, vẻ mặt không vui, “Mộc Chi Đào, cái lão bà kia, con mới không muốn cưới nàng đâu, nàng còn không đẹp bằng nha hoàn trong phủ!”
Tiêu Cảnh Nhiên sắc mặt biến đổi, “Nói thế nào thì Mộc Chi Đào cũng là tiểu thư khuê các, là muội muội ruột của Mộc thái y, tốt hơn so nha hoàn trong miệng con nhiều.”
Lại nói, Tiêu Túc với thanh danh hỗn loạn như vậy, những nhà quan dòng dõi hơi cao chút, ai dám gả nữ nhi cho Tiêu Túc. Trái lại, Mộc Thượng Hành, vẫn luôn nhận ân huệ của phủ Thừa tướng nhiều năm. Muội muội Mộc Thượng Hành gả cho Tiêu Túc, Tiêu thừa tướng tự hỏi vẫn có thể làm chủ được.
Tiêu Túc bất mãn nói, “Cha, ngài nếu thật sự cảm thấy Mộc Chi Đào tốt như vậy, dứt khoát ngài cưới nàng cũng được, dù sao con sẽ không cưới nàng đâu.”
Tiêu Cảnh Nhiên xanh mặt dạy dỗ Tiêu Túc một trận, “Ngươi cái thứ này hỗn láo này, miệng toàn nói bậy, ngươi nhìn lại đức hạnh của chính ngươi xem, ta thật là bị ngươi chọc tức chết rồi.”
Tiêu Vãn Sương tuy rằng không thích loại người như Đường Bích Lạc cùng Tiêu Túc, vẫn chào hỏi bọn họ, nếu không chào hỏi bọn họ, sẽ có vẻ bản thân quá mức không biết thể thống.
Tiêu Túc một bộ dáng cà lơ phất phơ nói, “Nha, Tứ muội muội, ngươi đã trở lại, thật không ngờ Tứ muội muội thật có thể sống sót trở về.”
Lúc Tiêu Túc sinh ra, Tiêu Cảnh Nhiên là thực thích hắn. Năm đó, Tiêu Cảnh Nhiên rất thích Đường Bích Lạc, Đường Bích Lạc sinh được Tiêu Túc. Tiêu Cảnh Nhiên yêu ai yêu cả đường đi, đối với Tiêu Túc cũng rất thích thú. Địa vị trong phủ của Đường Bích Lạc cũng theo Tiêu Túc sinh ra nước lên thì thuyền lên.
Không ngờ Tiêu Túc lại là kẻ không nên thân, dạy dỗ thế nào cũng không thành tài, dần dần thích thú của Tiêu Cảnh Nhiên đối với Tiêu Túc cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Tiêu Vãn Sương ngạo kiều nói, “Nhờ hồng phúc của Nhị ca ca, Tứ muội muội ta đã bình an trở lại.”
Tiêu Túc không muốn nàng bình an trở về, xin lỗi, làm hắn thất vọng rồi.
“Tứ tiểu thư bình an trở về, di nương thật sự thực vui vẻ.” Sau khi Đường Bích Lạc sau khi bị phạt, an phận không ít, đến cả xưng hô với Tiêu Vãn Sương cũng từ Vãn Sương biến thành tứ tiểu thư.
Tiêu Vãn Sương nghĩ thầm, thực tốt, tứ di nương này còn biết thân biết phận.
Tiêu Vãn Sương hơi hơi mỉm cười, “Cảm ơn tứ di nương quan tâm.”
Đường Bích Lạc làm bộ nhìn chung quanh, nói, “Ồ, Đào Hoàn tỷ tỷ sao còn chưa tới a, đại công tử sao còn chưa trở lại a?”
Đường Bích Lạc là kẻ không an phận, không ngờ vừa tới liền mách lẻo với Tiêu Cảnh Nhiên.
Tiêu Cảnh Nhiên vừa nghe liền có chút tức giận, Đào Hoàn này, từ khi mình sinh bệnh đến bây giờ, còn chưa tới xem mình. Tiêu Dục rời phủ trốn đi, Đào Hoàn không để ông vào mắt. Trong lòng hai mẹ con bọn họ còn có mình hay không.
Tiêu Cảnh Nhiên tức giận nói, “Mặc kệ các nàng, các nàng thích thì tới không thích thì thôi.”
Đào Hoàn tuy rằng không tranh sủng, nhưng rốt cuộc đã sinh cho Tiêu Cảnh Nhiên một đứa nhi tử là Tiêu Dục. Tiêu Dục là trưởng tử phủ Thừa tướng phủ, Tiêu Cảnh Nhiên khó tránh khỏi sẽ có kỳ vọng với hắn. Đường Bích Lạc bởi vậy coi Đào Hoàn cùng Tiêu Dục như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, luôn muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Nếu không phải Tiêu Dục nhìn trúng nha hoàn Xuân Thảo của đại phu nhân, mang theo Xuân Thảo trốn nhà đi, chỉ bằng Tiêu Dục ưu tú như vậy, Đào Hoàn thông minh như vậy, Đường Bích Lạc còn không biết xuống tay thế nào.
Đường Bích Lạc nghĩ thầm, Tiêu Dục không còn nữa, Tiêu Túc vô dụng mấy cũng là nhi tử duy nhất của Tiêu Cảnh Nhiên, Tiêu Cảnh Nhiên sẽ không thể cứ luôn không thích Tiêu Túc.
Tiêu Vãn Sương thấy Tiêu Cảnh Nhiên tức giận, khuyên giải an ủi nói, “Cha, ngài đừng nóng giận, tam di nương vẫn rất lo lắng ngài, tam di nương vì cha bị bệnh, mấy ngày nay luôn ăn chay niệm Phật, cầu nguyện cho cha bình an.”
Tiêu Cảnh Nhiên không hề tức giận giống như vừa rồi, nghĩ tới cái gì nói, “Chi Đào cũng là cô bé ngoan, đã nhiều ngày nay Chi Đào vẫn luôn thay Vãn Sương chăm sóc ta, Chi Đào đã mười tám, cũng nên tìm cho Chi Đào một hôn sự tốt.”
Tiêu Vãn Sương suy nghĩ, Tiêu Cảnh Nhiên có ý gì? Chẳng lẽ là không vừa ý Mộc Chi Đào. Kiếp trước Mộc Chi Đào chính là mê hoặc Tiêu Cảnh Nhiên đến thần hồn điên đảo, đời này Mộc Chi Đào xem ra vẫn còn quá non. Không sao cả, Mộc Chi Đào đã có dã tâm này, nàng tự nhiên vẫn muốn giúp Mộc Chi Đào.
Kiếp trước, Mộc Chi Đào đối phó với Thẩm Mính Hương rất lợi hại.
Đường Bích Lạc vừa nghe Tiêu Cảnh Nhiên nhắc tới Mộc Chi Đào, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng miễn bàn coi thường Mộc Chi Đào cỡ nào. Mộc Chi Đào tiểu hồ mị tử kia, không biết có ý xấu gì, mấy ngày nay luôn xum xoe trước mặt lão gia.
Tiêu Cảnh Nhiên vẻ mặt từ ái nhìn Tiêu Túc, “Túc nhi, con cảm thấy Mộc Chi Đào thế nào, gả cho con thì thế nào?”
Tiêu Túc nghe Tiêu Cảnh Nhiên nói muốn hắn cưới Mộc Chi Đào, vẻ mặt không vui, “Mộc Chi Đào, cái lão bà kia, con mới không muốn cưới nàng đâu, nàng còn không đẹp bằng nha hoàn trong phủ!”
Tiêu Cảnh Nhiên sắc mặt biến đổi, “Nói thế nào thì Mộc Chi Đào cũng là tiểu thư khuê các, là muội muội ruột của Mộc thái y, tốt hơn so nha hoàn trong miệng con nhiều.”
Lại nói, Tiêu Túc với thanh danh hỗn loạn như vậy, những nhà quan dòng dõi hơi cao chút, ai dám gả nữ nhi cho Tiêu Túc. Trái lại, Mộc Thượng Hành, vẫn luôn nhận ân huệ của phủ Thừa tướng nhiều năm. Muội muội Mộc Thượng Hành gả cho Tiêu Túc, Tiêu thừa tướng tự hỏi vẫn có thể làm chủ được.
Tiêu Túc bất mãn nói, “Cha, ngài nếu thật sự cảm thấy Mộc Chi Đào tốt như vậy, dứt khoát ngài cưới nàng cũng được, dù sao con sẽ không cưới nàng đâu.”
Tiêu Cảnh Nhiên xanh mặt dạy dỗ Tiêu Túc một trận, “Ngươi cái thứ này hỗn láo này, miệng toàn nói bậy, ngươi nhìn lại đức hạnh của chính ngươi xem, ta thật là bị ngươi chọc tức chết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.